Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương Tuấn Khải, anh có điện thoại kìa!"



Vương Nguyên liếc mắt một cái nhìn hiển thị trên màn hình, là một cái tên cho tới bây giờ cậu chưa từng nghe qua: Đỗ Tư Sanh.



Theo lí thuyết thì bạn bè chơi với Vương Tuấn Khải Vương Nguyên đều biết, ngoại trừ người bạn ở Mỹ chưa thấy qua, mấy người bạn học ở cao trung và đại học đều biết cậu có quen biết hắn, đôi khi gọi điện đều là Vương Nguyên trực tiếp nhận.



Vương Tuấn Khải tới nhận điện thoại, Vương Nguyên vặn nhỏ âm thanh TV, sau đó lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ.



"A, thật sao?"



"Đã biết, cảm ơn"



Chờ Vương Tuấn Khải cúp điện thoại, Vương Nguyên mắt còn nhìn chằm chằm vào TV, làm bộ lơ đãng nói chuyện phiếm.



"Ai a?"



"Con gái của ông chủ nơi anh thực tập"



"Tìm anh làm cái gì?"



"Báo cho anh bố của cô ấy muốn cho anh tiếp tục thực tập ở công ty bọn họ, nếu như làm tốt nghiệp tốt liền có thể ở lại công ty làm việc"



"Tốt như vậy a, anh chừng nào lại đi thực tập?"



"Nghỉ hè đi"



"A? Nghỉ hè? Không được!"



"Hả? Làm sao vậy?"



"Bây giờ vẫn chưa thể nói được. . ."



"Vậy lúc nào thì có thể nói?"



"Chờ khai giảng. . ."



"Hiện tại nói cho anh biết."



Vương Tuấn Khải đem điện thoại để qua một bên, nắm lấy tay Vương Nguyên đem cậu đè xuống ghế salon. Khoảng cách giữa khuôn mặt hai người chỉ có năm centimet, Vương Nguyên cũng không sợ hắn, cắn môi chăm chú nhìn Vương Tuấn Khải.



"Mới không nói cho anh biết"



Vương Tuấn Khải cù eo của cậu, nói "Quỷ con nghịch ngợm hiện tại càng ngày càng lợi hại, bí mật nhỏ thật nhiều haha."



Vương Nguyên một bên cười một bên cầu xin tha thứ nói "Em nói em nói, đừng quấy nữa", sau đó ngồi xuống, đem giấy đăng kí đi học trao đổi ở Mỹ toàn bộ nói ra.



"Thế nào lại không nói sớm cho anh?"



"Bởi vì danh sách còn chưa có xác định a, rất nhiều người báo danh"



"Nếu em nói sớm thì vừa rồi anh đã từ chối trong điện thoại rồi"



"Em nghĩ đến lúc đó muốn cho anh một bất ngờ a. . ."



"Đứa ngốc"



"Vậy nếu như đến lúc đó em thực sự đi Mỹ. . ."



"Anh đương nhiên đi cùng em"



"Thực tập làm sao bây giờ?"



"Anh sẽ nghĩ biện pháp"



Vương Tuấn Khải nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, sờ sờ tóc Vương Nguyên, nói thời gian không còn sớm phải về nhà đi, Vương Nguyên cười hì hì nói cho hắn biết mới vừa gọi điện thoại cho mẹ xin ở lại rồi.



Tiểu tạc mao lập tức đã quên mới vừa rồi còn ghen tuông, ngoan ngoãn đi tắm đánh răng rửa mặt, sau đó ở trên giường vẫn bóp bóp mặt mình. Chờ Vương Tuấn Khải cũng tắm xong, thấy Vương Nguyên còn ở trên giường bóp mặt chính mình, cười hỏi cậu đang làm gì, Vương Nguyên nói sợ sẽ ngủ giống như lễ Giáng Sinh.



Đã hơn hai tháng không có được hắn âu yếm, gần một tháng không có được hắn ôm ngủ, toàn bộ tế bào trên cơ thể từ trên xuống dưới đều muốn cơ thể trần truồng yêu thương của hắn. ( T_T con má lớn thật rồi T_T )



Đại khái là chiếu cố đến những gì tiểu tạc mao ngày hôm nay để ý, Vương Tuấn Khải như một con cọp nhỏ liếm láp người cậu dưới thân từ trên xuống dưới, thậm chí còn dùng lưỡi làm ướt lối vào, sau đó nghe thấy cậu mang theo thanh âm khóc nức nở cầu xin tha thứ.



"Vương Tuấn Khải anh đừng như vậy. . . Em em cảm giác muốn ra. . ."



Mỗi lần ở trên giường nói "Đừng" đều là khẩu thị tâm phi, nếu như thật sự dừng lại một cái lập tức sẽ đỏ mặt bĩu môi dùng chân cọ cọ vào lưng Vương Tuấn Khải.



Thân thể từ lâu đã nhớ kỹ hình dạng của hắn, co rút thành thạo và biểu tình thúc giục đều không phải kỹ xảo, mà là bản năng khi yêu.



Kiềm chế không muốn ra khi hắn còn ấm áp trong cơ thể, lúc rút ra, tiểu tạc mao lại tùy hứng giúp hắn hoàn thành, sau đó chăm chú vuốt ve làm cho cậu bắn ra ở trên bụng mình.



Sau khi làm vài lần lại vừa mệt nên ngủ thiếp đi, Vương Tuấn Khải đem cậu ôm vào trong ngực đến phòng tắm giúp cậu rửa, không thể làm đánh thức người đang ngủ trên vai, nếu như thanh âm quá lớn hoặc động tác quá mạnh sẽ bị cậu cắn một cái trên vai, nếu như Vương Tuấn Khải trêu cậu mà kêu "Ai nha, đau quá", Vương Nguyên sẽ lập tức ngẩng đầu nói "Xin lỗi a. . .Em sai rồi". Vương Tuấn Khải sẽ nói "Gạt em đó, em cắn không có đau". Tiểu tạc mao sẽ lập tức bày ra mặt bánh bao nói "Anh thật đáng ghét", thế nhưng sẽ nhẹ nhàng hôn một cái lên mắt và mũi hắn, sau đó sẽ nở nụ cười rực rỡ chói sáng.



Ở trước mặt Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên vĩnh viễn như một đứa bé, tùy hứng lộn lộn nhào nhào sẽ không chú ý đến lời trách mắng, thế nhưng Vương Tuấn Khải tính tình rất tốt sẽ luôn kiên trì dỗ cho Vương Nguyên hài lòng, đôi khi hắn ôm Vương Nguyên hai người ngâm mình trong bồn tắm, đôi khi hắn đem cánh tay của mình cho cậu gối đầu, ôm eo của cậu mặt đối mặt nằm trên giường, đôi khi Vương Nguyên sẽ nghịch ngợm đứng lên trên bàn chân của hắn để hai người có cùng một chiều cao.



Sau đó hai người nhắm mắt lại, trán chạm trán không nói lời nào, ở trong lòng thành tín khẩn cầu:



Ông trời a, xin đừng để con phải rời xa người này.



Sau vài giây im lặng sẽ ăn ý mở mắt ra cùng một lúc, trao cho nhau một nụ hôn trên bờ môi của đối phương.



Cuối cùng sẽ tin tưởng rằng gặp nhau chính là định mệnh đã được sắp đặt từ trước.



Sau khi tựu trường, sáng sớm ngày thứ hai liền nhận được tin nhắn của giáo viên phụ đạo, nói là chương trình đi học trao đổi ở Mỹ đã được quyết định, có Vương Nguyên. Lưu Chí Hoành bên cạnh cũng từ trên giường ngồi dậy, cậu cũng được chọn, cùng chung một trường Đại học với Vương Nguyên, hai người đập tay một cái, sau đó Vương Nguyên trước tiên gửi tin nhắn cho Vương Tuấn Khải, nói cho hắn cái tin tức tốt lành này, dường như bốn tháng lập tức sẽ hóa thành trong nháy mắt, cậu bắt đầu tưởng tượng đến lúc đi Mỹ, cùng Vương Tuấn Khải tay trong tay trên đường lớn dạo chơi, đùa giỡn ở trong nhà bên Mỹ của hắn, nếu như gặp được ba mẹ của Vương Tuấn Khải nên nói như thế nào để có thể chiếm được cảm tình của bọn họ, ngẫm lại đã cảm thấy khẩn trương muốn chết.



Vương Tuấn Khải nói với cậu nào là phong cảnh bên bờ biển, nào là hương vị cà phê tinh khiết nhất, chỗ nào có thể chơi đùa cả ngày, những hình ảnh này hiện lên trong đầu, vui vẻ đến nằm mơ đều có thể cười được.



Nhưng vừa nghĩ, chuyện thực tập của hắn làm sao bây giờ?



Tuy rằng Vương Tuấn Khải đã nói với cậu không cần lo lắng cho hắn, dù sao cũng đều chờ cậu một năm, công ty ở đâu mà không giống nhau, nhưng là vừa nghe Vương Tuấn Khải nói công ty hiện tại rất vừa lòng hắn, nghe đâu là mong muốn hắn nghỉ hè đi thực tập một lần năm thứ tư đại học để hắn tiến tới thử việc, so sánh với đại bộ phận sinh viên tốt nghiệp hiện tại một cái liền là hiện trạng thất nghiệp, tình huống Vương Tuấn Khải như vậy có bị Vương Nguyên hỏi qua, có đúng hay không dùng mỹ nam kế mới có vận khí tốt như vậy.



Vương Tuấn Khải liền cười nói "Anh đâu có đẹp trai như em, làm sao dùng được mỹ nam kế a."



Vương Nguyên lập tức ưỡn ngực kiêu ngạo nói "Chuẩn luôn! Anh đúng là so với em còn kém một chút xíu!"



Vừa nói còn một bên dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái biểu hiện một chút xíu là bao nhiêu.



Chuyện Vương Nguyên đi Mỹ đã được xác định, cũng không cần thiết đến lúc trước nghỉ hè sẽ cùng công ty nói chuyện, Vương Tuấn Khải vốn chính là đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, làm xong hộ chiếu cho Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải liền gọi điện thoại cho Đỗ Tư Sanh, nói rõ với cô nghỉ hè có việc không thể tới thực tập, đối phương dừng lại một chút lộ ra giọng khổ sở nói.



"Thực sự không thể tới sao? Có chuyện rất quan trọng sao?"



"Ừ"



"Vậy anh nói em nghe một chút, nếu quả thật là chuyện quan trọng, em sẽ nói với bố hoãn thời gian thực tập cho anh, nghỉ hè đều đều không phải hai tháng sao"



"Không cần đâu, như vậy phiền quá"



Vương Tuấn Khải ngực rất cảm kích nhiệt tâm của cô, thế nhưng vô duyên vô cớ mà nhận ý tốt của người khác sẽ cảm thấy áy náy.



"Không a, chẳng lẽ, là muốn đền cho bạn gái sao?"



Vương Tuấn Khải không biết nói dối, cũng sẽ không nói dối, thẳng thắn nói ra. Chỉ là cô nàng là bạn của Trịnh Tử Kì, theo lý thuyết đáng lẽ phải biết chuyện của hắn và Vương Nguyên, thế nhưng đối phương vẫn gọi Vương Nguyên là "bạn gái", có lẽ vẫn chưa hiểu rõ.



"Ừ, đền cho em ấy."



"Anh thực sự là rất si tình a, vì người ta mà không màng đến công việc, nếu là em cũng sẽ bị kiên trì của anh làm cảm động"



"Sau này công việc sẽ bận rộn hơn lúc này, cho nên muốn lúc còn thời gian nên ở bên em ấy thật nhiều."



"Được làm bạn gái anh thật hạnh phúc"



"Không có, tôi mới là người cảm thấy may mắn, dù sao cũng cảm ơn."



Cúp điện thoại, Vương Tuấn Khải xóa đi số điện thoại này, nghĩ sau đó có lẽ cũng sẽ không xuất hiện trên màn hình nữa.



Thế nhưng qua vài cái cuối tuần, số điện thoại này lại một lần nữa xuất hiện ở trên điện thoại di động của Vương Tuấn Khải.



--



Khộ quá, mạng mẽo như con vịt :(( chật vật  mãi với cái ultrasurf mới post đc chương mới T~T Bơ đọc hết comment của mọi nười rồi cơ mà lag quá ko có trả lời được, đừng giận Bơ nga~ T~T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top