Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu có cái gì có thể chứng minh hôm nay là ngày Vương Nguyên cảm thấy khó chịu nhất từ lúc sinh thời, đó chính là lúc đang cùng Vương Tuấn Khải cãi nhau ầm ĩ một trận, xuống lầu còn nhìn thấy người mà mình ghét nhất.



Đỗ Tư Sanh.



Vương Nguyên cố ý không nhìn cô ta, rất muốn làm bộ không để ý cũng không nhìn thấy, dùng đầu lưỡi đè ở một bên khoang miệng, chính là để cố gắng che giấu chính mình đang tức giận đến run rẩy khóe miệng.



Thế nhưng nữ nhân này hết lần này tới lần khác đều không cảm thấy được, cứ như vậy gọi Vương Nguyên lại.



"Ai nha cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là đi ngang qua nên thuận tiện muốn đến xem"



Vương Nguyên tiếp tục không để ý tới cô ta đi về phía trước, cho rằng không nhìn như vậy có thể đổi lấy một phần bình tĩnh, cô ta lại theo sát phía sau gần như ghé vào lỗ tai cậu cười hỏi.



"Sao vậy? Nhìn cậu, cãi nhau với Vương Tuấn Khải à?"



"Cô có phiền hay không? Không liên quan tới cô"



Vương Nguyên dừng bước lại quay đầu mắng cô ta một câu, vốn tâm tình đã rất không thoải mái, tại sao lại tới đây nữa. Nhìn cô ta im lặng, Vương Nguyên lại tiếp tục đi về phía cửa tiểu khu.



"Phải, không phải là chuyện của tôi, chỉ là ngày này tôi đã sớm ngờ tới, không nghĩ tới Vương Tuấn Khải lại lật ngửa bài nhanh như vậy, ha hả"



Đều tự trách lỗ tai của mình quá tốt, thế nào hết lần này tới lần khác chợt nghe thấy nữ nhân kia lẩm bẩm, mà lời nói này liền nhịn không được làm cho cậu dừng bước lại lần thứ hai.



"Cô có ý gì? Cái gì gọi là lật ngửa bài?"



"Ánh mắt cậu dữ dội như vậy tôi làm sao dám nói a, tôi dẫn cậu đến một chỗ tốt hơn, đi rồi sẽ nói cho cậu biết, cậu thấy thế nào?"



Cho dù trong lòng hàng vạn hàng nghìn lần không vui, thế nhưng đối với chuyện liên quan đến Vương Tuấn Khải hết thảy đều không thể kháng cự lòng hiếu kỳ.



"Đi thì đi, cô còn có thể ăn tôi sao?"



Vương Nguyên vẻ mặt không vui lên xe Đỗ Tư Sanh, vừa ngồi xuống đã thấy điện thoại của Vương Tuấn Khải gọi đến, tuy rằng còn đang nổi nóng thế nhưng cậu biết đối phương liên lạc không được sẽ có cảm giác gì, không nghe máy nhưng vẫn là dùng tin nhắn trả lời cho hắn một câu "Em về nhà" Đỗ Tư Sanh quay đầu liếc nhìn màn hình một cái.



"Nói dối không thể coi là thói quen tốt nha"

Vương Nguyên không để ý tới cô ta, quay đầu chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác trời đã tối rồi, trong xe hai người một câu cũng không nói, Vương Nguyên nhìn đồng hồ, có chút không nhịn được muốn hỏi một chút, rốt cuộc dẫn cậu đi đâu, xe dừng lại trước cửa một trường trung học.



"Đến rồi"



Đỗ Tư Sanh dừng xe lại, mở cửa xuống xe, Vương Nguyên cũng theo xuống xe, cô ta cũng không có vào trường như dự định, chỉ là đứng ở cửa nhìn đèn đuốc sáng trưng trong phòng học.



"Đây là đâu?"



"Là nơi tôi và Vương Tuấn Khải đều biết"



"A?"



Đỗ Tư Sanh chỉ vào một phòng học phía trong.



"Anh ấy, trước đây học ở trường này, bên cạnh chính là phòng tôi học, về sau, anh ấy liền chuyển đến trường của cậu"



"Hai người trước đây có quen nhau?" Vương Nguyên có chút không nghĩ ra, về trường học trước của Vương Tuấn Khải, cậu có hỏi qua, rốt cuộc có một ấn tượng, thế nhưng về chuyện ở trường học trước đây không hề có tán gẫu qua.



"Ừ" Đỗ Tư Sanh nhìn phòng học cười cười, quay đầu lại thấy Vương Nguyên biểu tình "Xem ra anh ấy không có nói cho cậu?"



Vương Nguyên tuy rằng rất không muốn thừa nhận, thế nhưng cậu quả thực không biết, chuyện của Vương Tuấn Khải thì là Vương Nguyên hỏi, hắn cũng chỉ đơn giản đáp vài câu rồi lại đem đề tài chuyển sang chuyện về Vương Nguyên. Nói thật đi, Vương Nguyên cũng không phải là rất lưu ý, hai người cùng một chỗ, nên biết chuyện lâu ngày tất cả đều rõ. Tuy rằng vẫn ôm ý nghĩ như vậy, nhưng khi bị nữ nhân này chất vấn lại có cảm giác "thật bại" một lần nữa.



"Cho nên cô đem tôi tới đây, là để nói cho tôi cái này? Xin lỗi, tôi không có hứng thú"



Vương Nguyên xoay người muốn đi, rồi lại bị một câu nói của cô ta buộc phải dừng bước lại.



"Kỳ thực chuyện anh ấy gạt cậu còn rất nhiều, cậu chắc cũng biết a?"



Giọng nói của cô ta như trêu tức, Vương Nguyên nhịn không được nghiêng đầu nghe cô ta nói chuyện lại thêm một phần kiêu ngạo.



"Ví dụ như?"



"Ví dụ như. . . Anh ấy không yêu cậu"



"Ha ha" Vương Nguyên cười khan hai tiếng, cố gắng che giấu nội tâm không kiên định "Cô nói dối có thể có năng khiếu một chút được không? Tình cảm của chúng tôi rất tốt"



"Phải không? Thế nhưng tôi nhìn anh ấy mỗi ngày đều rất mệt mỏi, dù sao anh ấy chăm chỉ làm việc cho tương lai như vậy, có người lại có thể quậy đến hỏng bét"



"Cô nếu như muốn nói tôi không xứng với anh ấy cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng, tôi biết cô thích anh ấy, cho nên cô nói cái gì tôi đều sẽ không tin"



"Tôi thích anh ấy? Đúng vậy, thế nhưng cậu biết tại sao không? Tôi đã suy nhĩ kỹ càng một chút, vì sao tôi thích Vương Tuấn Khải? Bởi vì đồng cảm."



"Đồng cảm?"



"Anh ấy một người tốt như vậy, lại cũng bị ý thức trách nhiệm buộc lại ở bên một người mình không thích, thực sự là thương cảm"



"Tùy cô nói thế nào"



"Vương Nguyên, cậu cũng thật đáng thương, vẫn luôn ở bên người lừa dối mình. Cậu cũng biết rồi a, anh ấy và cậu cùng một chỗ mệt mỏi như vậy, không buông tay lý do bất quá cũng là một. Anh ấy tùy thời còn có đường lui quay về nước Mỹ bắt đầu lại một lần nữa, thế nhưng cậu không có, bạn bè của cậu, bạn học, toàn bộ đều ở đây, bọn họ biết chuyện của cậu, ánh mắt nhìn cậu cũng khác, anh ấy đem cậu mang đi nước Mỹ, không phải là bởi vì sợ cậu khổ sở, chỉ là bù đắp sai lầm của anh ấy. Thời gian tôi và anh ấy biết nhau so với cậu dài hơn, cho nên cũng hiểu rõ anh ấy hơn cậu, tính cách anh ấy như thế nào, cậu cố ý làm bộ thấy không rõ, tôi một người ngoài cuộc thế nhưng rất rõ ràng, anh ấy kỳ thực, đã sớm muốn cùng cậu chia tay, cậu suy nghĩ một chút lần kia anh ấy làm mất điện thoại di động, có một chút quan tâm đến cảm nhận của cậu sao? Bởi vì mục đích của Vương Tuấn Khải chỉ là đem cậu mang đi nước Mỹ bù đắp lỗi lầm của chính anh ấy, về phần cậu có mở lòng hay không, có nguyện ý hay không, anh ấy thực sự quan tâm đến sao?"



"Cô nói bậy, anh ấy đều không phải người như thế, anh ấy có nói qua, anh ấy sẽ không can thiệp vào quyết định của tôi, hiện tại quyết định cũng đều là tự tôi nguyện ý"



Ngoài miệng ngang ngạnh phản bác, trong ngực lại nổi lên gợn sóng thật lớn. Hôm nay chuyện cãi nhau cũng giống như lời của cô ta "Đi nước Mỹ kết hôn" dường như so với chuyện hai người cùng một chỗ còn quan trọng hơn ngàn lần, thật chẳng lẽ, Vương Tuấn Khải chỉ là bởi vì thay đổi cuộc sống của một người, sở dĩ cho dù hối hận, cũng muốn vì sai lầm của mình mà tìm một biện pháp giải quyết tốt nhất? Nói đến tính cách của hắn. . . Quả thực mỗi lần cũng chỉ là đang xem lại chính mình đã làm sai điều gì, sau đó đem tất cả áp lực mang lên vai.



"Anh ấy đều đã nói như vậy cậu còn không hiểu? Anh ấy không can thiệp chuyện của cậu, chính là đang đợi cậu nói chia tay, bởi vì anh ấy chính là nói không nên lời"



"Cô chính là muốn gây xích mích, tôi không nghe lời cô" Vương Nguyên cố ý không nhìn vào mắt của cô ta.



"Cậu đang sợ, cậu cũng dao động, không phải sao? Hai người ngày hôm nay đều không phải cãi nhau sao? Sau đó còn có thể càng ngày càng nhiều, nguyên nhân căn bản cũng là vì không có tình yêu, thừa nhận đi, chính cậu cũng đang sợ nghe được câu trả lời của anh ấy"



Vài câu của cô ta từ phía sau lưng truyền đến, càng ngày càng gần, từ màng tai xuyên thấu đến đáy lòng.



"Cậu nếu như thật sự là một người đàn ông, nên sớm một chút để cho anh ấy được giải thoát"



"Cô có phiền hay không a, nếu như tôi chứng minh cho cô xem, sự thực căn bản không phải như cô nói, cô có thể hay không đừng đến làm phiền chúng tôi, lúc đó dừng lại có được không?"



Vương Nguyên ở trong lòng thầm chứng minh, Vương Tuấn Khải tuyệt đối sẽ không cho phép hai người chia tay, ý thức trách nhiệm duy trì tình cảm diễn đạt không lưu loát, thế nhưng mỗi lần chỉ cần mình tức giận đề cập đến chia tay, hắn đều sẽ tức giận, huống chi là thực sự đưa ra lời biệt ly.



"Được"



Hai người nhìn nhau hai giây, Vương Nguyên lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.



"Này. . . Vương Tuấn Khải, em muốn cùng anh chia tay"



Câu tiếp theo của hắn nhất định là "Em ở đó nháo cái gì, không nên hơi một tí là nói lời như vậy, có thể hay không đừng kích động như vậy. . ."



Thế nhưng trong điện thoại lại không có thanh âm.



"Này. . .?"



Vương Nguyên cho rằng điện thoại xảy ra vấn đề gì, đưa ra trước mắt nhìn, tưởng là đường dây đang bận, bỗng nhiên truyền tới thanh âm.



"Em nghiêm túc sao?" Hóa ra là hắn trầm mặc, chính là đang nói lên bốn chữ bất ôn bất hỏa.



"Đúng. . . Anh. . . Có cái gì muốn nói. . . không?" Vương Nguyên vô ý thức liền khẳng định trả lời, trong lòng còn đang tràn đầy chờ đợi hắn phê bình dong dài như bình thường.



"Vậy, chia tay đi."



Biểu tình của Vương Nguyên trong nháy mắt cứng lại, lỗ tai của cậu không có nghe lầm, trong điện thoại truyền tới, chính là thanh âm của Vương Tuấn Khải, cùng với câu tuyên bố hai người chia tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top