Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Vương Nguyên, năm nay 27 tuổi.



Quê ở Trùng Khánh, tốt nghiệp đại học làm việc trong sáu năm, ngoài một số lần đi du lịch, sẽ không có lần nào ra nước ngoài quá một tuần. Tốt nghiệp đại học xong mẹ khuyên tôi nên đi ra nước ngoài, nhưng cha tôi khi đó còn ở nước ngoài làm việc, sức khỏe mẹ của tôi thì cũng không tốt lắm, tôi cũng không ham thích ra nước ngoài đi học, liền ở lại trong nước làm việc trong một công ty.



Bọn họ nói tôi nghĩ đến chuyện tình yêu khá muộn, tôi tự mình biết, chỉ là vì tôi chưa gặp mẫu người mà mình thích. Nhưng là nếu hỏi về mẫu hình tôi thích, tôi cũng không thể nói được gì. . . Tôi chỉ nhớ năm đó học trung học, tan học chạy ra bờ sông ngồi ngốc một giờ đồng hồ, tôi nghĩ rằng mình thích cảm giác an tĩnh này, tôi cho rằng một ngày nào đó sẽ có một cô nàng mọt sách chạy đến nói với tôi rằng "Hôm nay gió thật lớn a"



Chó má a.



Có ai khi còn trẻ chưa từng mơ ước những chuyện buồn cười viễn vông? Vô tri vô giác tôi cũng đã hai mươi mấy, hôm đó mẹ tôi bước vào phòng giữ lấy khuôn mặt của tôi nói "Các người xem con trai của tôi cũng không xấu lắm a, như thế nào tìm không thấy con dâu". Tôi cười ha ha mới phát hiện trong nhà đã có nhiều người đến.



Đều là con gái của bạn bè mà mẹ tôi quen ở phòng khiêu vũ.



Đó là năm thứ ba sau khi tôi tốt nghiệp, tôi mới 25, gia đình bình thường. Mẹ tôi nói rằng tôi không chịu đọc báo, báo chí cho biết, ở Trùng Khánh, tuổi kết hôn trung bình của nam giới là 26, nếu tôi không nắm chặt cơ hội sẽ bị trôi mất a. Tôi không đành lòng cự tuyệt mẹ "Ít nhất cũng có thể kết giao bằng hữu". Vì vậy mấy người a di kìa liền tìm một cái lý do mà thoái thác.



Xem phim, ăn cơm, lặp đi lặp lại như một dây chuyền, là một nàng sinh viên chưa tốt nghiệp, sau đó đến biên tập ở tòa soạn báo, không thể nói là vừa ý, nhưng cũng cho là vừa mắt. Nói chuyện một năm, rốt cục qua ngưỡng năm kết hôn bình quấn của nam nhân Trùng Khánh.



Nhà nàng chung xe, nhà tôi mua nhà, trong nhà rộng lớn, nhiệm vụ đã xong, cha tôi cũng không ở nước ngoài làm việc nữa, tôi chợt phát hiện bất tri bất giác ba mẹ tôi đã đổi cách xưng hô thành "ông nó bà nó", cho dù mẹ tôi trong hôn lễ của tôi khóc như một đứa trẻ, tôi nói mẹ khóc cái gì, bà nói là do bà cảm thấy trong lòng hạnh phúc.



Đảo mắt, con gái của tôi đã được một tuổi, liền nói được ba ba. Lớn lên thật giống tôi khi còn bé, cái lỗ tai lớn, tròn, nhưng là con mắt lại rất to. Việc lạ a, dính ba còn hơn dính mẹ, trắng trắng tròn tròn, nên tôi đặt cho con bé một cái tên thân mật là "Thang viên". Trẻ con, thật là thú vị.



Còn có huynh đệ cùng tôi lớn lên Lưu Chí Hoành, không đã đến tuổi, nói chuyện bạn gái thì lại một mực từ chối kết hôn, hỏi cậu ta vì sao, cậu ta nói mẹ cậu ta không muốn có người lạ. Mỗi ngày đều nói thầm vào tai cậu ta, thật mệt mỏi. Lưu Chí Hoành uống xong ba chai bia nói, cậu nhớ hai ta lúc trước lần đầu tiên uống bia vì cái gì mà buồn phiền không. Nghĩ đến cảnh lúc đó tình yêu oanh oanh liệt liệt, khóc như mưa vì một cô nàng nào đó bỏ đi. Ai mà có thể tưởng tượng đến ngày hôm nay lại như thế này?



Tôi uống một ngụm, để vỏ chai bia xuống đất, tôi nói để tớ giúp câu xóa tan phiền não, coi như cũng là một phút nhớ lại kỉ niệm bình bình đạm đạm.



Thế nhưng, tôi quên nói rằng, tôi năm đó 16 tuổi, có gặp một người tên là Vương Tuấn Khải.



Cho nên tôi không có gặp vợ tương lai, không có vượt qua độ tuổi kết hôn trung bình của đàn ông Trùng Khánh, cũng không có đưa con gái của tôi đến bờ sông chơi đùa, cũng không thể hưởng thụ cùng bạn thân đơn giản mà ngồi uống bia.



Tôi là Vương Nguyên, năm nay 27 tuổi.



Không có công việc, không có bạn gái, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh trở thành người Mỹ, đã nhiều năm không có quay trở lại Trùng Khánh, khoảng cách và thời gian ngày càng dài, tôi càng nhớ là một điều rất mơ hồ, sớm đã quên đi những khuôn mặt và hương vị nồi lẩu, cũng sớm quên mẹ tôi lần gần nhất bà cười là lúc nào, tôi chỉ nhớ rõ lần cuối tôi nhìn bà, bà khóc nói với tôi rằng, bà thực xin lỗi tôi, cả cuộc đời điều sai trái nhất mà bà đã làm, là chia rẽ tôi và Vương Tuấn Khải. Tôi cũng không còn nhỏ, đem mọi điều sai trái đổ lỗi cho bố mẹ không phải là chuyện một nam nhân nên làm, tôi không trách mẹ của tôi, chuyện của chúng tôi là do có quá nhiều ngã rẽ, không phải đi nhầm một lần đơn giản như vậy.



Lại nói tiếp, nhân sinh của tôi, nếu không có Vương Tuấn Khải, hiện tại sẽ như thế nào.



Từ lúc 16 tuổi, tôi đã nói chuyện về 12 năm tình yêu, cùng với một người xấu.



16 tuổi tôi chưa bao giờ hiểu tình yêu, mà hắn lại biểu hiện thành thạo, mỗi một thời điểm tới gần lại bỗng nhiên rời xa, tại lúc tôi muốn trốn tránh lại ra lệnh cho tôi không được trốn tránh hắn, nghĩ đến chuyện của hắn sẽ cảm thấy không dám đối mặt với chính mình, hắn ở trước công chúng làm cho tôi xấu hổ, lại dùng những lời mềm mại dọa rằng hắn phải rời đi, tôi không thể làm bất cứ điều gì, chỉ là không muốn xa hắn nên đã chấp nhận hắn.



17 tuổi, tôi nghĩ phải nghiêm túc nói chuyện về tình yêu, muốn ở bên hắn, nên đã có lần cãi nhau đầu tiên với hắn, hắn hết thảy đều xem tôi như một đứa trẻ không hiểu chuyện, trách cứ tôi tùy hứng vô tri, tôi nói đừng liên hệ nữa, hắn liền thật sự không quấy rầy.



18 tuổi, tôi muốn được hắn chạm vào nhiều hơn nữa, hắn luôn ôm hôn tôi, nhưng sẽ không có bất kỳ khao khát nào lớn hơn, tôi cuối cùng là hoài nghi nhân sinh của chúng tôi đã thay đổi. Nhưng là chúng tôi vẫn không thể thẳng thắn nói với nhau, những lời này cũng không dám nói cho hắn biết.



19 tuổi, tôi và hắn cuối cùng cũng có được một chuyến du lịch xa, khi đó ngốc, không biết sẽ gặp phải thương tổn tới mình, Vương Tuấn Khải thời điểm này còn trách cứ tôi vô tri, nói tôi làm việc chưa bao giờ cân nhắc hậu quả.



20 tuổi, tôi bắt đầu cân nhắc việc xuất ngoại, bởi vì hắn cố chấp muốn kết hôn, hai người chúng tôi là nam nhân, muốn thực hiện giấc mộng của hắn, phương pháp đơn giản nhất, là từ nay về sau ly khai quốc gia này, tại bên kia đại dương bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi lúc đó toàn bận chuyện thi cử, nội tâm bực bội rất hay cãi nhau với hắn, hắn chưa bao giờ lập tức an ủi tôi, chỉ là chờ tự chính mình tỉnh táo lại.



21 tuổi, tôi rốt cục cảm thấy cùng hắn càng chạy càng xa, hắn vừa tốt nghiệp liền bắt đầu cố gắng công tác, bên cạnh hắn nữ nhân rất nhiều, hắn chưa bao giờ đem khó khăn hoang mang chia sẻ cho tôi, tôi biết rõ đi nước Mỹ định cư không phải là chuyện dễ dàng gì, tôi muốn ở lại, cùng hắn ở lại, hắn và tôi cãi nhau một trận, đêm hôm đó, chúng tôi chia tay.



Tôi nghĩ nhân sinh của tôi cuối cùng cũng thoát khỏi tên xấu xa này, nhưng tôi lại không cảm thấy vui vẻ. Tôi sống và tự lừa dối chính mình, thẳng đến khi hắn tuyên bố kết hôn, cũng là lúc vạch trần mặt nạ tự lừa dối bản thân của tôi, tôi lúc đó mới hoàn toàn từ trong mơ mà tỉnh lại.



Tôi hận cái tên xấu xa này, hận hắn có đôi khi là người tốt nhất.



Vương Tuấn Khải 17 tuổi, thành tích rất tốt, lớn lên rất tuấn tú, người thích hắn rất nhiều. Nhưng là hắn hết lần này tới lần khác đều yêu một đứa ngốc như tôi.

Vương Tuấn Khải 18 tuổi, không có đi học đại học ở Mỹ, không có rời khỏi hành phố mà tôi lớn lên, hắn không có trách tôi lật lọng, không có mắng tôi khẩu thị tâm phi, tại lúc mà tôi đã muốn chấp nhận hắn, thì hắn trở về, nói rằng muốn giúp tôi lên đại học.

Vương Tuấn Khải 19 tuổi, lưng cõng tôi lạc đường trở về nhà, tôi nhớ không rõ đêm hôm đó tôi nói những gì, hắn không có cằn nhằn từ lời này đến lời khác, cũng không hứa hẹn qua loa, chỉ nhớ rõ đêm hôm đó tại trong lòng ngực của hắn, tôi được hắn ôm thật chặt, như là được bảo vệ trong một bờ thành kiên cố.

Vương Tuấn Khải 20 tuổi, đưa tôi đi du lịch, chỉ cần một ánh mắt của tôi, đã biết rõ thứ đồ mà tôi thích, hắn trách tôi, trách tôi không để ý mà gặp người xấu, cũng tại thời điểm mà tôi thút thít vì sợ hãi, hắn ôn nhu ôm lấy tôi, trong giấc mộng cũng nói ra rằng hắn đã sợ hãi như thế nào nếu tôi tôi rời xa hắn.

Vương Tuấn Khải 21 tuổi, đưa tôi đi đến nhà của hắn tại Mỹ, hắn luôn nắm tay tôi đi qua những con đường nơ mà hắn lớn lên, hắn nói, ước mơ cũng không phải là quá xa vời, một năm, hai năm nữa, chúng ta sẽ ở thành phố hải cảng này sinh sống, với danh nghĩa là người một nhà.

Vương Tuấn Khải 22 tuổi, nói với mẹ tôi rằng, hắn đem quyền lựa quyết định tương lai giao cho tôi. Hắn có thể vĩnh viễn chờ đợi, cũng biết là sẽ vĩnh viễn chờ đợi. Chỉ cần tôi hạnh phúc, hắn không còn sở cầu gì nữa.

Tôi từ đầu đến cuối tưởng rằng, cũng chỉ là giống những trận cãi nhau từ trước đến nay, hắn chờ tôi tỉnh táo lại, sẽ hội giáo tôi vài câu, nói vài lời khuyên nhủ, rồi chúng tôi sẽ lại hòa hảo như lúc đầu.



Sáu năm này, hắn biến thành cái tên xấu xa kia, hắn đã có bạn gái, tôi không hạnh phúc, hắn cũng không có đến cứu vãn tôi.



Tại năm hắn 28 tuổi, hắn lại muốn biến trở về thành một người tốt, đem tôi lừa gạt đến cùng, đưa tôi đến một cái giáo đường, chơi đùa ngây thơ lãng mạn, còn tự cho là mình đúng.



Cho nên khi đó hắn cầm ngọn nến cùng pháo hoa xuất hiện ở trước mặt tôi, giống như mỗi một lần cãi nhau nói lời ngon tiếng ngọt. Chúng tôi đều là người bình thường, không giống như trong phim có thể lặp lại những lời nói đã từng nói. . . Hắn nói những lời mà tôi gần như đã quên, ngoài phong thái của hắn ra, còn lại đều là những lời không đến nơi đến chốn.

"Will you marry me"

Cái này là chuyện khi nào, tôi đã sớm quên.



"Yes I do"



Vương Tuấn Khải từng chút một tới gần, hắn rất muốn nhìn rõ biểu lộ trên mặt Vương Nguyên, đang nghe câu trả lời của hắn trước kia. Hắn vốn nghĩ chuẩn bị một vài lời tỏ tình hoàn mỹ, nhưng vẫn là tạm thời nói năng có chút khôn ăn khớp. . . Hắn không xác định được những lời này có thể hay không làm Vương Nguyên cảm động, thậm chí cảm giác mình rõ ràng có thể nói thêm vài câu nữa, rồi lại không thể nghĩ ra bất kỳ lời nào nữa.



Vương Nguyên ngẩng đầu, miệng hơi mở như muốn nói điều gì, lại khép lại nuốt một ngụm nước miếng. Vương Tuấn Khải cách cậu chỉ có hai mươi centimet, hắn có thể tùy thời đi đến trước ôm cậu.

Nhưng Vương Tuấn Khải mất cảnh giác, bị Vương Nguyên hung hăng đá một cước.



"Vui lắm sao? Lừa gạt tôi vui lắm sao? Nói với tôi rằng anh muốn kết hôn, hiện tại lại chơi trò này, vui lắm hả? Vui lắm sao !"



Lưu Chí Hoành rất không đúng lúc mở cửa giáo đường, dựa theo lúc này, hai người cũng có thể đi ra, cậu ta vừa thò đầu vào thăm dò, đã bị Vương Nguyên hung hăng giật cửa, Vương Nguyên nhìn bên ngoài cũng đều là một đám người miễn cưỡng khen đứng trong mưa chờ "Tin tốt", trong nội tâm càng giận muốn chết. Lưu Chí Hoành xem sắc mặt Vương Nguyên không đúng, cũng không dám nói gì, ngập ngừng gọi "Vương Nguyên. . ." Vương Nguyên trừng mắt liếc cậu một cái, hướng màn mưa đi ra.



Đám người tụ tập lại không có người nào dám đi ra ngăn lại Vương Nguyên, cậu đi đến đâu, đám người liền chia làm hai bên, bước chân Vương Nguyên càng ngày càng chậm, cậu biết rõ Vương Tuấn Khải ra khỏi giáo đường, cậu biết rõ hắn cũng đi vào trong mưa gọi cậu dừng lại.



Thế nhưng cậu không có cách nào dừng lại, dừng lại sẽ rơi vào ngực hắn, mà đạt được hạnh phúc đều là tội ác.



Hai bên đường là những cái dù che mưa, dưới những cái dù đó là những gương mặt quen thuộc cũng có, lạ lẫm cũng có, trên mặt của bọn họ là thất vọng cùng kinh ngạc, Vương Nguyên không muốn nhìn cũng không muốn nghĩ, bước chân vốn chậm cũng đã bước nhanh hơn, Vương Tuấn Khải chạy trong màn mưa đuổi theo cậu, bắt lấy cánh tay của Vương Nguyên.



Vương Nguyên không quay đầu lại "Anh buông ra"



"Vương Nguyên, anh biết rõ, hiện tại anh không có tư cách để trả lời em, mấy câu kia cũng không thể khiến em tha thứ cho anh, coi như anh xin em, cho anh một cơ hội" Hắn tăng thêm một phần lực nắm chặt lấy tay Vương Nguyên, chung quanh khách mời không có ai lên tiếng, tiếng mưa rơi phủ đầy hết thảy, hai người bất động trong mưa, Vương Tuấn Khải dần dần buông tay ra, nhưng vẫn giữ động ác đưa tay về phía trước, Vương Nguyên đứng tại trong mưa không bước về phía trước nữa, cậu cũng không dám quay đầu lại nhìn mặt Vương Tuấn Khải.



Chỉ có một người từ trong đám người đi tới, vì Vương Nguyên bung một chiếc dù, lại là một chiếc dù màu đen.



"Tiểu Duy. . ."



"Đã lâu không gặp" Viên Duy cúi đầu xuống cười cười "Cùng anh cùng một chỗ trước kia không có nghĩ tới, lúc chia tay lại không thể cùng anh hảo hảo nói lời tạm biệt, thật bất ngờ a, em bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này"



"Tiểu Duy, anh thực xin lỗi em"



"Vương Nguyên, anh có nhớ hay không, anh lúc trước hỏi em, đối với em yêu thương có phải là muốn cùng người đó kết hôn hay không, em gật đầu, thế nhưng cũng không biết điều đó có nghĩa là gì, về sau cùng anh cùng một chỗ thời gian cũng không tính là ngắn, chuyện kết hôn anh một mực không có đề cập đến, em bỗng nhiên nhớ lại, nếu như nếu như anh nói muốn chúng ta kết hôn, em sẽ như thế nào"



Vương Nguyên nhìn cái dù lớn màu đen này, nhớ tới ngày đó dưới đèn đường, cô lo sợ bất an không biết đối mặt như thế nào bỗng nhiên thành thật, cậu cuối xuống để đeo chuỗi vòng vào mắt cá chân cho cô.



"Em chưa từng nghĩ là em sẽ không đồng ý, nhưng bởi vì đây không phải là hạnh phúc của anh. Anh khi đó bị tổn thương rất nặng, mà em dừng lại ở bên cạnh anh để cho anh chậm rãi khỏi hẳn. Giống như trời mưa, em muốn vì anh mà mở dù, nhưng lại không cách nào dùng hai tay ôm anh. Hãy để em một lần nữa trả lời lại vấn đề kia a, hỏi lại em một lần, xin anh đấy"



Vương Nguyên nhìn đôi mắt Tiểu Duy, như là làm nũng mà nhờ vả cậu.



"Em có thích anh. . ."



"Là muốn chứng kiến anh hạnh phúc, tại nơi gần nhất để nhìn thấy anh hạnh phúc hơn bất cứ ai."



"Nhưng mà Tiểu Duy. . ."



"Không có thế nhưng nhiều như vậy đâu a, em cũng sẽ cũng sẽ không một mực chỉ vì anh mà mở dù, anh đi tìm người cùng đội mưa với anh đi a, hỏi hắn anh nên làm cái gì bây giờ. Vương Nguyên, lúc này anh vì em mà không tổn thương nữa, chính là hoàn thành trách nhiệm làm cho em hạnh phúc a"



Màu đen của dù che đã ra khỏi đỉnh đầu, Viên Duy nhỏ giọng nói một câu cố gắng lên, quay người cười, đem dù che mưa đưa cho một người nam nhân một mực cùng chờ đợi bên cạnh cô. Vương Nguyên chậm rãi quay đầu chứng kiến Vương Tuấn Khải đứng trong mưa nheo mắt lại, toàn thân của hắn bị mưa ướt nhẹp, so với bất luận thời điểm nào nhìn cũng đều chật vật khó coi.



"Vương Tuấn Khải, tôi nên làm cái gì bây giờ?"



Vương Tuấn Khải cánh tay mở ra thành hình dạng một vòng ôm, không cần nói cũng biết đáp án. Hắn đi đến phía trước, đem Vương Nguyên nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, dính sát lấy thân thể của hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn ôn hòa. Có thể có một lần chính thức được hắn ôm vào trong ngực, Vương Nguyên đem mặt vùi ở trong ngực hắn, đè nén không được tiếng khóc.



"Em còn nhớ hay không, em đã từng nói với anh rằng, nếu như anh đuổi được em trong cơn mưa, em sẽ trở thành của anh, anh cũng sẽ là của em. Hiện tại anh đã đuổi kịp em rồi, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa"



Vương Nguyên thanh âm nghẹn ngào nói không ra lời, đứt quãng đại khái là trách hắn, ngày hôm qua đã nói đời này không bao giờ khóc nữa, lại bởi vì anh để cho em phá hỏng mất ước định của mình, rõ ràng còn có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, hiện tại cái gì cũng không muốn nói nữa rồi.



Vương Tuấn Khải đem áo khoác cởi ra che trên đỉnh đầu cậu.



"Chúng ta còn có một cái mười năm, hai cái mười năm, ba cái mười năm, cả đời, để nói những lời muốn nói"



Tôi là Vương Nguyên, năm nay 27 tuổi.



Nhất cử nhất động của hắn nhắc nhở tôi tin rằng hắn không phải là tôi, đó là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, tôi liền đã tin tưởng một chuyện:



Tôi cùng người trước mắt, mặc kệ trải qua điều gì, quanh đi quẩn lại vẫn còn có thể cùng một chỗ.



Tôi cũng không phải bởi vì vài câu ngọt ngào của hắn mà tin tưởng hết thảy, có lẽ là bởi vì điện thoại hắn vừa mở ra, màn hình vẫn là ảnh tôi cầm bông hoa hồng năm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top