Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi Đường Kiêu chuyển đi đã có tổng biên tập mới xuất hiện. Tuổi tác vẫn là ba chín nhưng người đến lần này là một phụ nữ. Còn lại mọi thứ đều như trước.

"Tô Mạt, tổng biên tập gọi cậu vào văn phòng".

"Tô Mạt, tổng biên tập nói nếu cậu tới thì bảo cậu vào văn phòng của chị ấy".

"Tô Mạt, tổng biên tập nói nếu cậu tới thì có đang làm dở việc gì cũng phải vào văn phòng của chị ấy".

"Tô Mạt..."

"Dừng! Tôi vào ngay lập tức là được chứ gì!" Tô Mạt vội bỏ túi sách xuống, lần đầu tiên gõ cửa phòng tổng biên tập. Vị tổng biên tập mới này gọi một lần không được sẽ gọi liên tục bốn lần là chuyện rất bình thường.

Tổng biên tập mới đến tên là Khấu Lập Đình. Cô điều hành công việc như gió giật sấm rền, vô cùng nghiêm túc. Bất cứ nhiệm vụ gì giao cho cấp dưới, cô không quan tâm quá trình mà chỉ cần kết quả. Hơn nữa kết quả nhất định phải đạt chất lượng và hiệu suất cao. Dường như ai trong tòa soạn cũng từng bị cô quở trách. Điều này hoàn toàn khác với cách làm việc của Đường Kiêu, anh khi giao việc cho bạn luôn để tự bản thân bạn lĩnh ngộ. Khấu Lập Đình nói một là một, chỗ nào không được, chỗ nào không tốt hay chỗ nào thừa thãi cô đều nói thẳng với bạn, sau đó bạn phải gửi cho cô thành phẩm cuối cùng đã được hoàn thiện.

Không biết có phải do giới tính hay không, các cô nương trong tòa soạn đều ngầm bất mãn với vị tổng biên tập mới này. Dù thừa nhận năng lực làm việc của cô, thực tế vẫn chẳng ai ưa nổi. Nhưng Tô Mạt lại là một ngoại lệ. Có lẽ bởi từ bé đến lớn hình ảnh người mẹ nghiêm khắc đã in sâu trong cậu nên vừa gặp phải kiểu phụ nữ "thép" như thế cậu sẽ kính nể họ. Do vậy cậu vẫn thỉnh thoảng pha trà, lau bàn gì đó cho cô.

Vừa gõ cửa phòng, giọng nói của Khấu Đình Lập đã truyền đến: "Vào đi".

Tô Mạt đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào. Thật kì quái, khi đối mặt với Khấu Đình Lập, Tô Mạt hoàn toàn không hề cảm thấy căng thẳng. Dù rằng bị phê bình, cậu vẫn bình tĩnh lắng nghe, không chút chạnh lòng. Ừm, phải chăng là do bình thường nghe ma ma càu nhàu quen rồi?

Khấu Lập Đình chỉ vào chiếc ghế trước mặt, ý bảo Tô Mạt ngồi xuống. Tô Mạt làm theo sau đó ngoan ngoãn bày ra tư thế lắng nghe: "Tổng biên tập, bản thảo nào tôi phải viết lại kế hoạch nào tôi làm không đúng chị cứ nói, tôi không ngại sửa".

Khâu Đình Lập thật hiếm thấy mỉm cười với Tô Mạt: "Lẽ nào tôi gọi cậu đến nhất định phải do bản thảo có vấn đề sao?"

Tô Mạt bị khuôn mặt tươi cười của tổng biên tập làm choáng váng, cậu ngớ người rồi buột miệng hỏi: "Chứ còn có chuyện gì?"

Vẻ mặt Tô Mạt khiến Khâu Đình Lập muốn giận cũng không được, cuối cùng cô rút từ trên bàn ra tập san kì trước và nói: "Chuyên mục kì trước cậu đăng được phản hồi rất tốt nên kì này vốn không có kế hoạch nào, bây giờ tôi muốn bổ sung thêm. Cậu thấy có được không?"

Tô Mạt hơi do dự, bởi vì hiện giờ cậu còn có hai mẩu chuyện chưa deadline, nếu thêm một chuyên mục nữa quả thực có hơi....

Khấu Lập Đình trầm ngâm một lát mới nhìn Tô Mạt: "Nói thế nào đây, tôi đã xem một vài bài viết trước kia của cậu. Ngòi bút vô cùng tinh tế, tâm tư tình cảm sử dụng rất hợp lí. Tôi nghĩ cậu có tiềm năng rất lớn...."


Tô Mạt nhìn đôi mắt chân thành của tổng biên tập, nhất thời mềm lòng. Cuối cùng cậu vỗ ngực: "Tổng biên tập, việc này cứ giao cho tôi!"

Khấu Lập Đình dựa người vào ghế, mỉm cười hài lòng. Trong khoảnh khắc đó, Tô Mạt bỗng thấy bóng dáng cô khớp lên bóng dáng Đường Kiêu, cậu tự hỏi, lẽ nào các vị tổng biên tập thực chất đều tồn tại một loại phong thái giống nhau mà không ai biết đến?

Vừa ngồi xuống vị trí của mình, cậu đã thấy Vân San San (luôn luôn là vậy) thò đầu qua hóng hớt: "Này, tổng biên tập tìm cậu làm gì đó?"

"Bảo tôi làm tiếp chuyên mục kì trước". Tô Mạt thật thà trả lời.

"Có thế thôi?" Vân San San lộ vẻ thất vọng.

Tô Mạt cười: "Chứ cậu còn muốn thế nào?"

Vân San San trầm ngầm tự lự hồi lâu: "Thì là vấn đề đặc biệt hoặc là nội tình gì đó á".

"À" Tô Mạt tiếp tục nghiêm túc công tác hồi tưởng, cuối cùng cũng cho ra kết quả: "Vừa rồi tổng biên tập.... hình như có dùng ánh mắt quyến rũ tôi ... ".

"...." Sọc đen rơi đầy đầu Vân San San "Tại sao tổng biên tập đổi rồi mà câu này của cậu lại không đổi hả!"

Trong lúc không ai hay, mùa hè đã thong thả đến gần. Nhiệt độ dâng cao tiếp tục hun nóng phòng khách lẫn phòng ngủ. Dẫu Tô Mạt có thói quen đeo Mp4 đi ngủ nhưng khi viết bản thảo cậu tất nhiên vẫn cần không gian yên tĩnh. Vậy nên hoạt động "thiên lôi địa hỏa" từ "thế giới động vật" nhà bên vọt thành "tiếng gọi nơi hoang dã" quả thực làm Tô Mạt đau đầu. Phản ứng sinh lý cậu chắc chắn không có nhưng thứ tạp âm khủng bố cứ như đang có người sửa chữa rồi khoan máy cưa máy blah blah hoạt động hết công suất ở bên cạnh như thế quả thực đã bức ép tâm lí của Tô Mạt lên tới cực điểm.

"Chậc, tội mày muốn giả làm người tốt đấy, đang êm đang đẹp đổi phòng làm gì cơ chứ ". Tô Mạt thở hối hận đôi chút mà thở dài não nề, sau đó lấy ngón tay chọt chọt tấm ảnh Đào Tưởng mà cậu lén đặt trước máy tính: "Bàn Tính Vàng à, anh dễ dàng chiếm được lợi lớn rồi".

Cùng lúc đó, Đảo Tưởng phòng bên hắt xì một cái.

Thực ra thì Tô Mạt trách lầm Đào Tưởng rồi. Dù căn phòng hiện tại của anh đã cách xa khỏi chiến trường đó nhưng vẫn chống đỡ không được võ công cao cường của đôi vợ chồng một đêm bảy lần nhà người ta. Lúc anh dồn hết tâm trí viết báo cáo sẽ không chú ý đến nhưng thỉnh thoảng thả lỏng tinh thần, âm thanh xa xôi đó lại lách qua cửa sổ lãng du vào phòng. Điều này khác với trực tiếp chịu đựng. Âm thanh này rập rờn len lỏi chui vào phòng giống như một tấm ảnh đã được chỉnh sửa qua, trong chớp mắt trở nên thật tiêu hồn người.

Môi khô miệng khát làm anh muốn ra phòng khách uống nước, ra đến nơi rồi anh mới nhận ra phòng khách lúc này như đang treo một hoành phi ghi "Nhà Hát Lớn[1]", hiệu ứng âm thanh phải gọi là tốt đến mức hiếm có ở đời. Uống xong nước lại như chưa uống, Đào Tưởng từ phòng khách trở về càng thấy khát hơn lúc đầu. Tự nhiên là cái khát ở đây phần nhiều xuất phát từ sự nóng bức của cơ thể. Quả thực anh đã lâu không chăm sóc tử tế cho thằng nhỏ của mình.

Lơ đãng đọc báo cáo thêm lần nữa, Đào Tưởng đẩy notebook qua một bên, dựa vào thành giường, điều chỉnh tư thế thoải mái, tay anh nhẹ nhàng xoa lên d*c v*ng của bản thân. Trong giây phút chạm vào đó, Đào Tưởng nặng nề "hừ" một tiếng, ngón tay thành thạo hoạt động. Nhắm mắt lại, Đào Tưởng tưởng tượng mình đang rong ruổi trên thân thể một cô em xinh đẹp nào đó. Đôi chân ngọc ngà thon thả của nàng vòng lấy eo mình....

"Đào Tưởng, quả tạ của anh để đâu rồi cho tôi mượn hạ họa với, hai người nhà bên khiến tôi phát....."

Chữ "Điên" cuối cùng Tô Mạt sững sờ nuốt lại vào miệng. Nuốt một từ không đủ, cậu lại nuốt thêm mấy ngụm nữa. Cậu thề cậu tuyệt đối không cố ý, tuyệt đối không... Hầy, bỏ đi, giờ có nói nữa cũng được ích gì. Lúc này cậu phải, cố gắng nhìn càng nhiều càng tốt, nhòm càng nhiều càng tốt. Cơ hội đang mở ra trước mắt, ai ai cũng có quyền bình đẳng, đúng không.

Trông thấy ánh mắt Tô Mạt từ đen hóa xanh lá cây rồi sang xanh thẫm cuối cùng biến thành xanh neon phát sáng, Đào Tưởng mới tỉnh táo trở lại: "Mẹ nó cậu no mắt chưa!" Anh thề, nếu lúc này Tô Mạt dám nhào đến, anh chắc chắn sẽ chỉnh chết cậu ta.

Đáng tiếc, Tô Mạt trong thực tế cách tưởng tượng của Đào Tưởng còn xa lắm. Thấy người ta rống lên, cậu có muốn nhìn thêm cũng phải giữ chừng mực, chỉ đành xấu hổ cười xuề xòa, sau đó nhanh chóng lùi ra cửa: "Vậy... anh cứ tiếp tục đi, tôi, tôi đi tắm".

Tô Mạt hảo tâm giúp Đào Tưởng đóng cửa lại, sau đó chạy nhào vào căn phòng cách đó 100m. Còn tắm rửa xong có làm thêm gì khác hay không, chúng ta tự hiểu là đủ rồi.

Tô Mạt đi khỏi, Đào Tưởng đành qua loa giải quyết nốt việc cần làm. Anh cũng chẳng còn tâm tình nhớ nhung đến cái gì mềm mại quyến rũ nữa, mấy nhát cuối cùng, ngập trong đầu anh đều là khuôn mặt gợi đòn đó của Tô Mạt.

Một hương vị lăn tăn còn sót lại từ d*c v*ng của Đào Tưởng nhiễm lên không gian của căn phòng nhỏ hẹp , không nặng mùi nhưng không hề biến mất, phảng phất bay vào khe mũi, khiến lòng người rối loạn. Đào Tưởng nhìn đồng hồ, đã đến giờ phát sóng của bản tin tài chính cuối ngày, anh mím môi miễn cưỡng bước ra ngoài phòng khách.

Tô Mạt không ở đây, Đào Tưởng cho rằng cậu đã trở về phòng mình, nhưng khi anh vừa ngồi xuống sô pha bật ti vi lên lại nghe thấy tiếng róc rách vọng ra từ phòng tắm. Có lẽ vừa rồi còn đang xát xà bông, giờ mới bắt đầu mở vòi hoa sen.

Trên tivi nữ MC đang rành mạch đưa tin tức, Đào Tưởng vẫn lắng tai nghe, nhưng não bộ đã hoàn toàn mất kết nối với bên ngoài, lúc này toàn bộ tế bào của nó đang xoắn xuýt vì một vấn đề hoàn "vô nghĩa", "vô lại" và "thiếu muối". Tô Mạt tắm bằng xà bông hay dùng sữa tắm?

Đào Tưởng cũng biết mình thật nhạt nhẽo, nhưng trước anh thật sự không chú ý phòng tắm có những loại chai lọ nào. Da dẻTô Mạt khá trắng, lông tơ cũng nhỏ xíu. Chẳng mấy khi thấy cậu mặt mũi bóng nhẫy hay có lấy một hạt mụn. À mà hình như lúc rửa mặt đều dùng sữa rửa mặt thì phải. Nên chắc đến 80% cậu ấy sử dụng sửa tắm rồi.

Phù, Đào Tưởng dựa vào sô pha, nhìn trần nhà thở dài. Rốt cuộc mình đang làm gì thế này....

Cạch.

Cửa phòng tắm chợt mở ra, Tô Mạt để trần đi ra ngoài. Hẳn nhiên cậu không ngờ có người đang ngồi trên ghế sô pha. Mắt hai người chạm phải nhau, toàn thân Tô Mạt bỗng nổi đầy da gà. Chắc chắn là cậu bị dọa rồi.

Đào Tưởng tỉnh rụi nhìn Tô Mạt. Cậu vừa tắm xong, da dẻ hồng hào hơn lúc thường, nước trên mái đầu lởm chởm còn đang nhỏ tí tách. Một sợi tóc mai rõ ràng vừa bị chủ nhân của nó dùng khăn lông xoa lung tung đang bướng bỉnh vểnh lên, chạm vào khóe mắt, khiến cậu càng thêm phần mê hoặc.

Nếu là trước đây, đừng nói Tô Mạt chỉ mặc một chiếc quần cộc, dù toàn thân trần truồng Đào Tưởng cũng chẳng mảy may xúc động. Nhưng khi đã biết Tô Mạt là Gay, Đào Tưởng cảm thấy bất cứ hành động nào của Tô Mạt cũng giống như mang theo một ngụ ý đặc biệt nào đó.

Tô Mạt cũng rất sĩ diện, sau khi da gà da vịt xẹp xuống, cậu ung dung nhìn lại Đào Tưởng, sau đó còn đặt mông ngồi bên cạnh người ta, nhe răng cười he he: "Nào, chúng ta dựa vào gần hơn chút nữa cho anh nhìn thoải mái".

Từ cuối cùng còn chưa nói xong, cả đầu cả thân đã bị Đào Tưởng đẩy ra: "Thôi đi, cái đám canh suông cốt luộc này của cậu mà đòi quyến rũ ai".

Nhưng Tô Mạt lại giống như con lật đật vậy, anh đẩy thì tôi lùi, anh bỏ tay tôi lại lao tới, trong tích tắc đã dán sát lấy Đào Tưởng, bày ra bộ mặt rõ rành rành là yêu kiều dễ thương: "Quyến rũ? Oan cho tôi quá, anh còn không cho người ta tìm về với thiên nhiên à....'

Đào Tưởng chống không nổi chiêu này, anh cảm giác đêm nay độ tà ác của Tô Mạt lên cấp rồi, nếu chống đỡ không được thì chuồn lẹ thôi. Nhưng vừa rời mông khỏi ghế, anh đã nghe thấy Tô Mạt cười ha ha: "Được rồi, tôi không nhìn anh nữa là được, anh lại chẳng mất miếng thịt nào, da mặt mỏng đủ làm bánh bột lọc[2] rồi đó".

Lòng mề bị vạch trần của Đào Tưởng tức thì nổ tung. Một người đàn ông sẵn sàng chết vì mặt mũi cho hay, đòn này của Tô Mạt đã hoàn toàn đánh trung hồng tâm rồi: "Mẹ cậu ngày nào cũng thử nghe sóng âm cấp độ 3 xem!"

Tô Mạt cười xấu xa: "Cái đó, ngại quá, sở thích của chúng ta khác biệt".

Đào Tưởng nghĩ nếu lúc này mà bỏ qua thì mẹ nó không còn là đàn ông nữa! Được, cậu cười tôi hả, cậu miễn dịch với sóng âm cấp độ 3 hả, có cách làm cậu phản ứng đấy! Đào Tưởng nóng đầu, anh bổ nhào vào Tô Mạt ép cậu xuống thật chặt, bàn tay anh chẳng nói chẳng rằng đã vói vào trong quần cậu!

Tô Mạt cảm giác dòng nhiệt đó đã chạy từ gan bàn chân lên thẳng đỉnh đầu. Tên ngu ngốc Đào Tưởng này cũng quyết tâm rồi, tóm lấy sao mà chặt. Tô Mạt muốn hét lên lại không hét được, chỉ đành mơ màng bám chặt lấy bờ vai tráng kiện của Đào Tưởng, hổn hển thở dốc.

Đào Tưởng giờ mới thấy hối hận, trời ạ, xúc cảm của Tô Mạt sao đến nhanh như vậy, từ ủ rũ đến khi đứng thẳng chỉ mất có vài giây ngắn ngủi. Đào Tưởng hơi ngần ngừ, anh có ý muốn rút lui. Nhưng khi tay vừa định buông ra, Tô Mạt đã giận dữ cắn lấy bờ vai anh: "Đào Tưởng, mẹ nó anh phải chịu trách nhiệm đến cùng cho tôi...."

Đuối lý, Đào Tưởng chỉ đành bấm bụng mà làm. Trước kia hồi còn học đại học cũng có khi chơi đùa với các anh em như vậy, nhưng anh thực sự chưa từng nghiêm túc làm điều này cho bất kì ai. Hơn nữa tên này còn là Gay. Đào Tưởng nghĩ vậy liền cảm thấy ghê tởm không nói nên lời. Nhưng khi nhìn vẻ mặt Tô Mạt khẽ híp mắt hưởng thụ d*c v*ng, anh lại không nói ra được cảm giác của mình. Đôi mắt đó tựa như có thể lôi kéo anh xuống, những tia sáng chớp lên trong mắt quấy nhiễu trái tim anh.

"Ưm.... Chết tiệt, nhẹ chút...."

Tô Mạt thở gấp, nhìn ra được cậu đang rất cố gắng chịu đựng. Dường như cậu không muốn mất mặt mà hét lên, đành cắn răng ngậm chặt miệng, nhưng những tiếng rên rỉ ngẫu nhiên tràn ra vẫn chọc ghẹo vào con tim Đào Tưởng. Đào Tưởng không biết lúc này mình đang cảm thấy ra sao. Anh cũng không muốn nghĩ tiếp, bước theo Tô Mạt, anh trầm mê vào trò chơi nóng rực trên những đầu ngón tay.

Tô Mạt khẽ kêu, rốt cuộc đã lên đến đỉnh. Sau đó cậu vẫn bám chặt lấy Đào Tưởng, điều hòa hơi thở đang hỗn loạn của mình.

Đào Tưởng dường như chưa thoát được khỏi vòng xoáy, nhìn vào đôi mày trong gang tấc kia, anh thẫn thờ.

Cảm xúc dần tĩnh lại, rốt cuộc Tô Mạt cũng gọi được ba hồn bảy vía của mình về lại mặt đất. Cậu nhìn Đào Tưởng còn đang ngơ ngẩn, chợt đắc ý dào dạt mà cong lên khóe miệng, cậu khẽ thổi nhẹ vào tai anh: "Này, anh lại cứng rồi".

Hồn phách Đào Tưởng cuối cùng cũng trở về. Khi anh hiểu được ý tứ của Tô Mạt, tức thì đẩy Tô Mạt ra nhảy khỏi sô pha cách xa ba trượng[3]. Vẻ mặt anh biến đổi liên tục y hệt bản đồ khí tượng thủy văn. Hồi lâu sau, anh mới cắn răng gầm lên: "Đệch! Cậu quyến rũ tôi!".

Tô Mạt phải mất rất nhiều sức lực mới kìm được khóe miệng mình không ngoác đến tận mang tai. Dù có buồn chút xíu do bị người ta thô lỗ đẩy ra nhưng ngày còn dài tháng còn rộng, thế này đã đủ khiến cậu vui vẻ mấy ngày rồi.

[1] Bản gốc là "Nhà hát Bảo Lợi".

Một số Nhà Hát Lớn ở TQ

[2] Bánh bột lọc

[3] Trượng: Đơn vị đo lường của TQ xưa. Một trượng = 3,3m

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top