Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khó khăn mới cúp được điện thoại, Tô Mạt vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt đong đầy ý cười của Trì Lỗi.

"La Vũ Hàng bắt cậu về nhà ngay lập tức?"

"Chết tiệt, hai các cậu sao cứ như Sherlock Holmes vậy!"

"Nghe giọng điệu là biết thôi". Trì Lỗi khẽ cười, đèn chuyển xanh, cậu ta quay đầu lái xe nhưng vẫn nói tiếp: "Cậu vừa bắt máy tôi đã biết ngay là cậu ta, khi cậu nói chuyện với cậu ta, thoải mái lắm lại không câu nệ..."

Lời nói lạ lùng của Trì Lỗi khiến Tô Mạt cảm thấy mắc cười, cậu giả đò nhướn mi: "Sao có vị chua ở đây nhỉ....."

"Bắt đầu từ năm hai rồi". Trì Lỗi chợt nói.

Tô Mạt nghiêng đầu tò mò: "Hả? cái gì?"

"Ghen tị". Trì Lỗi đánh tay lái: "Bắt đầu từ năm hai rồi".

Trì Lỗi nhìn góc mặt bình thản của Trì Lỗi khẽ ngẩn ngơ: "À... chưa từng nghe cậu kể".

"Ha ha, hồi đó da mặt mỏng, tôi cứ nghĩ rằng nói ra sẽ mất mặt lắm".

"Bây giờ không còn nữa sao?"

"Không biết. Có lẽ tuổi tác lớn rồi, đã trải qua nhiều sóng gió rồi, da mặt cũng dày hơn".

Tô Mạt im lặng, cậu không hiểu nổi vì lẽ gì con người ta luôn phải mất đi mới biết giãi bày và trân trọng quá khứ. Bất chợt cậu thấy thương cảm thay, không rõ là cho mình hay cho Trì Lỗi, hoặc có lẽ là cho cả hai. Xúc cảm trong cậu như nước triều dâng lên từng chút một từng chút một.

Từ đầu tới cuối, Trì Lỗi không hề quay sang nhìn cậu lấy một lần. Cậu ta nghiêm túc lái xe như chưa từng cùng cậu nói chuyện, mà là đang chuyện trò với không khí.

Xe rẽ vào một con đường sáng sủa rực rỡ, nhìn từ đằng xa đèn xanh vẫn còn đang sáng, nhưng vừa đến nơi, đèn đã vội vã chuyển màu. Trì Lỗi phanh gấp, dừng sau xe đằng trước không đến 10m khiến Tô Mạt giật nảy mình, mãi một lúc lâu cậu mới bình tĩnh trở lại.

Trì Lỗi quay đầu sang xin lỗi, lại đụng phải vẻ mặt đen thui của Tô Mạt: "Anh giai à, tôi thấy anh lái xe nghiêm túc quá cơ".

Trì Lỗi cười xấu hổ, lát sau, ánh mắt cậu ta chạm phải chiếc điện thoại Tô Mạt vẫn chưa cất đi: "Vẫn chưa đổi nhỉ?"

Theo ánh mắt đó, Tôi Mạt cũng thấy được chiếc điện thoại đã sờn mất lớp vỏ nhựa của mình. "Ừ, Nokia trâu bò lắm, sau này sẽ không mua loại này nữa đâu".

Đôi mắt Trì Lỗi thấp thoáng ảm đạm: "Bền không tốt sao?"

"Không tốt". Tô Mạt nhe răng cười với cậu: "Cái vỏ đã bong ra rồi mà máy móc vẫn chẳng hề hấn gì, làm tôi muốn đổi lại cảm thấy tội lỗi vô cùng. Bụng bảo dạ cu cậu phục vụ chu đáo lại cần mẫn, cớ sao phải đổi cu cậu đi".

Trì Lỗi mỉm cười gượng gạo. Đèn chuyển xanh, cậu ta quay đầu, tiếp tục lái xe.

Tô Mạt cũng không nói nữa. Cậu cúi đầu nghịch điện thoại. Chiếc điện thoại có hai màu trắng đỏ. Hồi cậu mới mua nó cậu đã yêu quý nó mãi không thôi. Khi đó vừa bắt đầu kì II năm hai, điện thoại cũ của cậu bị mất, cậu đành theo Trì Lỗi đến ... tìm một cái khác giá rẻ, bền mà vừa mắt. Cuối cùng cậu chọn chiếc Nokia này. Giá cả ngày đó khá đắt đỏ. Điện thoại có hai loại đỏ trắng và xanh trắng, Tô Mạt cực lắm mới quyết định xong. Rồi khi trả tiền cậu mới phát hiện ra Trì Lỗi cũng lén mua luôn chiếc còn lại. Hai người dùng làm điện thoại đôi. Sau này Tô Mạt còn hào hứng mua hai sợi móc treo điện thoại có hình bé Pucca đỏ rực, rồi ngây ngô treo lên điện thoại.

Móc treo đã đứt từ trước khi tốt nghiệp vậy mà Tô Mạt không hề phát hiện. Đến khi nhận ra thì đã chỉ còn lại một đoạn dây treo tàn tạ.

Về tới trước cửa chung cư nhà Tô Mạt, Trì Lỗi đỗ xe lại, định đưa Tô Mạt lên lầu. Tô Mạt bỗng nhận ra khung cảnh như quay ngược thời gian.

"Thật sự không cần đầu, cậu về đi". Tô Mạt khó xử nhìn Trì Lỗi bước xuống xe, lông mày cậu đã chau thành rặng Himalaya rồi.

Trì Lỗi hơi mím môi, khẽ khàng hỏi: "Tôi lên đó bất tiện sao?"

Tô Mạt không trả lời nhưng ánh mắt đã ngấm ngầm thừa nhận.

Trì Lỗi khẽ giật khóe môi, lộ vẻ vỡ lẽ: "Ừm, vậy cậu lên nhà cẩn thận".

Dõi theo chiếc xe của Trì Lỗi khuất xa dần khỏi cửa khu, Tô Mạt rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Ở dưới nhà mình còn lo ngay ngáy như vậy, có lẽ cả thế giới này cũng chỉ có cậu là yếu ớt đến thế. Ôm một bụng bất bình phỉ báng bản thân, Tô Mạt bước vào tòa nhà.

Cảm thấy đang quay ngược thời gian không chỉ có Tô Mạt, Đào Tưởng cũng có cảm giác đó. Dù tiểu thuyết có hấp dẫn bao nhiêu cũng không thể so bì được với "Khai", "Thừa", "Chuyển", "Kết" - bốn sắc thái của cõi người trong đời thực. Câu nói này chợt nảy ra trong đầu Đào Tưởng trong cái chớp mắt đó.

Thời gian không đổi, không gian không đổi, địa điểm không đổi, bầu không khí cũng không đổi. Nhưng xe thì đổi rồi, từ Audi đã biến thành BMW[1], cùng với đó động vật giống đực cũng đổi khác.

Khốn kiếp. Đào Tưởng cảm thấy từ đầu đến giờ mình chưa từng thực sự hiểu rõ Tô Mạt. Rành rành một giây trước cậu ta vẫn là người mình quen biết mà bỗng nhiên đã biến thành một kẻ vô cùng lạ lẫm, vô cùng xa lạ. Cái kẻ hằng ngày cùng anh đùa giỡn huyên náo, cười cười nói nói kia chính là Tô Mạt sao?

Lần đâu tiên, Đào Tường nảy sinh nỗi hoài nghi với điều này.

Khi Đào Tưởng mở cửa, Tô Mạt đang tắm. Dường như nghe thấy tiếng động, Tô Mạt cao giọng nói qua cánh cửa: "Anh cũng mới về à, chờ chút nhé, tôi xong ngay đây".

Đào Tưởng không đáp, lầm lũi thay quần áo.

Tô Mạt quả thật rất nhanh nhẹn, Đào Tưởng vừa cởi vest ra mặc T - shirt ở nhà vào, chưa ngồi vững trên ghế sô pha, Tô Mạt đã lắc lư cái đầu đang nhỏ tong tong đi ra.

"Tôi nhanh đúng không". Tô Mạt rất ư đắc chí lau đầu.

Đào Tưởng cười cười: "Cậu cũng chỉ được một cái này là giỏi". Nói rồi anh bước vào phòng tắm.

Khuôn mặt tươi cười đó đã làm chao đảo thần trí của Tô Mạt. Cậu ngồi xuống sô pha, cầm lấy điều khiển chừng nửa ngày vẫn ngây ngẩn không biết trong ti vi đang chiếu gì.

Đào Tường tắm khá nhanh rồi để trần đi ra. Áo anh vắt vẻo trên tay nắm cửa, anh phải lần mò hồi lâu mới lấy ra mặc vào. Tô Mạt hoàn toàn không thiệt, cơ bản cậu đã quan sát hết toàn bộ.

"Ừm, cơ thể thật đẹp". Quan sát kết thúc, còn bình phẩm một câu.

"Ha, hâm mộ tôi đi". Đào Tưởng tủm tỉm đáp tiếng.

Không ngờ Tô Mạt lại nghiêm túc gật đầu rồi nói: "Cường tráng thế này, lại còn tuấn tú nữa".

Đào Tưởng phụt cười, ánh mắt anh cong cong gần như đã hút mất hồn phách của Tô Mạt. Rung động chẳng là gì so với hành động, bất chấp tất cả, Tô Mạt nhào tới hôn anh.

Nhưng vừa chạm đến viền môi Đào Tưởng, Tô Mạt đã nhận lấy một cái tát bất ngờ. Ngã ngồi trên sô pha, Tô Mạt ngây người khẽ chớp mắt, khóe miệng đau ê ẩm, chắc hẳn đã sưng lên rồi. Nhưng cậu vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cậu, hoàn toàn, mơ hồ.

Mất đến nửa ngày, Tô Mạt mới thốt ra được vài lời: "Đào Tưởng..... Anh đánh tôi?!". Cậu tủi thân nhưng đong đầy trong lòng càng là sự khó chịu không nói rõ thành lời, và cả đau đớn nữa.

Hối hận thoáng qua đôi mắt Đào Tưởng rồi vội tan mau, nhanh đến mức không ai kịp nhận ra, ở trước mặt Tô Mạt, chỉ còn lại vẻ mặt vô tội hết sức tự nhiên: "Thôi đi mà, tôi đây thuận theo phản ứng tự nhiên của cơ thể, ai bảo cậu quấy rối chứ".

Tô Mạt trừng mắt với anh: "Lực tác dụng lên cả hai phía hiểu không! Tôi hôn anh bằng với anh hôn tôi. Như thế này tôi vẫn bị thiệt rồi đó!"

Nói không lại, mà cũng chẳng muốn nhắc thêm gì nữa, Đào Tưởng chỉ đành giơ tay đầu hàng, cười chào thua trước Tô Mạt: "Được rồi được rồi, cậu cũng thiệt rồi. À phải, chúng ta cứ là anh em thân thiết là được, sau này đừng chẳng nói chẳng rằng đã làm cái động tác nguy hiểm cấp độ cao ấy nữa".

Thái độ của Đào Tưởng đã giúp trái tim thấp thỏm của Tô Mạt dần bình tĩnh trở lại.

"Nháo xong rồi chúng ta cũng phải bắt đầu làm việc thôi". Đào Tưởng vươn vai duỗi tay rồi xoay người đi vào phòng.

Tô Mạt giơ tay xoa nhẹ khóe miệng nhưng vừa chạm phải cậu đã phải hít sâu một hơi. Hic, đau quá mẹ ơi.

"Tức giận thật hay chỉ giả vờ nhỉ...." Tô Mạt buồn bã tự hỏi. Đối với Đào Tưởng, cậu bất chợt có chút với không được.

Đào Tưởng về đến phòng, vẻ mặt anh đã không còn tự nhiên như vừa biểu lộ. Cào vào mái tóc, anh thấy hối hận. Rõ ràng chẳng mấy khi anh xúc động đến vậy.

Nhưng tích tắc Tô Mạt sáp đến, anh thật sự cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt của trái tim mình, thình thịch, thình thịch, hoàn toàn không thể khống chế nổi nó. Anh thừa nhận anh đã sợ hãi, anh không phải đồng tính. Danh từ này, nhóm người này giống như ở một thế giới khác với anh vậy. Hỗn loạn và nguy hiểm, đó là cả một bầu trời khác biệt cấm người lạ đến gần. Anh không nhìn thấu được Tô Mạt, nhưng giờ đây ngay cả bản thân mình anh cũng không hiểu nổi nữa.

"Bị đánh? Tại sao?". Từ đầu kia webcam, La Vũ Hàng nhướn mi thật cao.

Tô Mạt nuốt ngụm nước bọt rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện. Mà thực ra cũng có vài ba câu thoại đó thôi.

"Thằng này, mày được đấy". Nghe xong chuyện, La Vũ Hàng liền trưng ra một vẻ hận sắt không thành thép: "Mày không thể theo đuổi kiểu thế được. Không gạt bỏ hắn ta ra khỏi đầu được vài ngày sao?"

"Giỡn chơi như thế lấy đâu ra gạt bỏ được". Tô Mạt trợn mắt, "Thích thì cũng thích rồi, tao muốn hôn anh ấy mày cũng phải ý kiến ý cò à?"

La Vũ Hàng than thở: "Anh giai ơi, nhưng vấn đề là mày lại là kẻ chịu thiệt cuối cùng. Thế mày nói đi khi nào mày mới để các anh em được thấy mày áp được người ta".

"......"

Cuối cùng La Vũ Hàng bùng nổ: "Mày không thể đừng lần nào cũng nhắm trúng đám thuần 1 chứ!"

"Mẹ kiếp, thế không bằng tao đừng thích nữa! ". Tô Mạt tủi thân.

"Được, mày tự lăn lộn chơi đi, lần này lên đời rồi, tìm hẳn straight....".

"Này.... Thật ra rất tốt mà, ít nhất thì an toàn". Tô Mạt lơ đang xoa nhẹ lên khóe miệng, đã không còn đau nhiều như trước nữa.

"An toàn?! Hồi trước đến thế nào mày cũng không hề bị thương?!"La Vũ Hàng rống lên trong headphone, rồi không đợi Tô Mạt đáp lời đã nổi trận lôi đình ngắt kết nối.

"Nhưng cũng có nội thương đó....." Tô Mạt cắn môi, gửi cho La Vũ Hàng một icon đứa bé hờn dỗi chọt hai đầu ngón tay.

Trước khi đi ngủ, Tô Mạt thấy khát nước. Cầm cốc vào phòng khách rót nước, lúc quay đầu cậu thấy cặp tài liệu của Đào Tưởng đang nằm trên sô pha, từ trong cặp tòi ra vài trang giấy. Ban đầu Tô Mạt tính lờ đi nhưng nghĩ lại thấy mềm lòng, cậu đặt cốc xuống rồi tung tăng chạy đến giúp người ta thu dọn.

Kết quả, Tô Mạt nhìn thấy những tờ quảng cáo thuê nhà, không phải một nhà mà có cả bốn vùng đông tây nam bắc và khu trung tâm thành phố, cũng không biết Đào Tưởng lang thang mất bao lâu để thu thập được đồng tài liệu đầu tay này.

Không thể diễn tả cảm giác của mình như thế nào, Tô Mạt xoa nhẹ l*ng ngực, dường như không đau nhiều lắm. Chỉ là cậu cực kì muốn cảm khái, người đàn ông thông minh này giải quyết vấn đề thật đặc biệt. Biết chưa tìm được nhà trước vẫn phải ở lại đây, vậy nên lì lợm không lật mặt với mình.

Xếp gọn mấy tờ quảng cáo vào cặp, Tô Mạt cẩn thận khóa kĩ cho người ta. Sự thật là, cũng đã bước chân vào xã hội nhiều năm như vậy, có ai mà không giống nhau. Cầm lấy cốc nước đã bị bỏ quên trong phòng khách, khi Tô Mạt bước trở về phòng, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm. Trước kia không mưu tính ai là bởi cậu lười, nhưng sau này phải đem thứ này trở thành nguyên tắc sống thôi.

Bởi vì, cảm giác bị người khác tính kế thật tệ hết mức.

[1] BMW (Bayerische Motoren Werke AG - Công xưởng cơ khí Bayern) là một công ty sản xuất xe hơi và xe máy quan trọng của Đức. Thương hiệu ôtô của BMW nổi tiếng thế giới bởi sự sang trọng, thiết kế thể thao, khả năng vận hành cao.

BMW M6 Gran Coupé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top