Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào Tưởng lại cùng cô tiểu thư "Nhân duyên mong manh" họ Đỗ kia đi thuê phòng. Nữ sĩ nhà người ta phóng khoáng lắm, một câu cũng chẳng hỏi đã nhiệt tình để Đào Tưởng tắm mồ hôi trên thân thể mình. Kết thúc rồi còn tặng cho Đào Tưởng một nụ hôn phớt, ý tứ hoan nghênh lần sau lại đến.

Nhưng Đào Tưởng chẳng hề nhẹ nhõm. Anh tưởng rằng l*m t*̀nh với phụ nữ sẽ giúp anh tiêu tan đi nỗi sợ hãi kì lạ của mình nhưng sự thật là, nỗi sợ hãi không hề giảm bớt mà tâm trí lại càng phiền loạn.

Ở anh không có những thứ khoa trương như trong tiểu thuyết như lúc kích tình chỉ nghĩ đến khuôn mặt Tô Mạt gì gì đó, nhưng đến phụ nữ còn nhìn ra được anh có hơi phân tâm. Nếu l*m t*̀nh mà anh vẫn còn lơ đãng như vậy thì anh còn có thể kháng cự lại những ám ảnh trong đầu bằng cách nào nữa.

Từ nhà nghỉ đi ra, Đào Tưởng không hề giống như vừa mới trải qua mây mưa mà càng giống khách làng chơi chưa kịp mây mưa đã bị cảnh sát tóm được, cúi đầu ủ rũ, mặt mày thẫn thờ.

Sau khi bước vào khu chung cư, Đào Tưởng đứng dưới nhà hút hai điếu thuốc, thấy cơn bồn chồn trong lòng đã dần bình yên trở lại mới lấy chân di tắt điếu thuốc, trở bước lên nhà.

Lúc mở cửa, Đào Tưởng chợt thấy có chút khác thường, anh vô thực cử động nhẹ nhàng hơn, khẽ khàng vặn nắm cửa. Căn phòng ngủ của Tô Mạt khép không chặt, vài tiếng rên rỉ từ bên trong thoát ra, đợi Đào Tưởng nghe ra đó là gì, tay anh giật rơi chiếc chìa khóa xuống tấm thảm ở cửa lớn. Một tiếng "Bịch" vang lên. Nhưng Đào Tưởng đã ngây người quên mất phải nhặt.

Ma xui quỷ khiến anh bước đến trước cửa phòng Tô Mạt, dựa vào khe cửa, Đào Tưởng trông thấy sườn mặt nhiễm đầy t**h d*c của Tô Mạt. Cậu đang dựa vào đầu giường, bàn tay vỗ về "trung tâm nhiệt độ" của cơ thể. Đôi lông mày cậu khẽ chau lại, kèm với động tác của bàn tay, khi thì cắn lấy bờ môi, khi thì vuột ra vài tiếng rên rỉ, Đào Tưởng thậm chí còn nhìn rõ dấu răng trên bờ môi mềm mại kia.

Một luồng hơi nóng tản ra từ cơ thể Đào Tưởng tựa như núi lửa tích góp đã lâu nay mãnh liệt phun trào, chảy xuống dòng nham thạch cuồn cuộn. Gian nan nuốt xuống nước bọt, ngay cả chớp mắt Đào Tưởng cũng đã quên.

Đến tận khi Tô Mạt phóng thích, Đào Tưởng nhìn cậu chầm chậm thốt ra một tiếng dư âm cuối cùng, thần trí vừa còn mê man dần tỉnh táo hơn. Không biết phải chăng đã tập trung nhìn quá sâu, Đào Tưởng vẫn quên mất phải rời đi. Anh cứ đứng như vậy, để cho Tô Mạt đang tỉnh táo trở lại nhìn thấy mình.

Đào Tưởng nhìn ánh mắt cậu ban đầu còn mơ màng, rồi trở thành kinh ngạc, và cuối cùng biến thành phẫn nộ.

"Anh thế này gọi là quấy rối t**h d*c đấy". Đào Tưởng dồn mười thành công lực trừng người khách không mời mà tới ở trước cửa kia.

Đào Tưởng mỉm cười: "Thật là bụng dạ hẹp hòi, còn ghi hận nữa nhỉ?"

Tô Mạt chau mày, không hiểu được thái độ của Đào Tưởng. Cậu cúi đầu nhìn xuống bản thân, quần áo dù đang mở rộng, may mà không cởi toàn bộ, quần còn ở đâu, mặc dù cái thứ cần nhìn thì cũng đã bị nhìn thấy rồi, nhưng ít nhất cũng không coi là nhếch nhác. Bước ra khỏi giường, Tô Mạt đi đến cửa, Đào Tưởng vẫn đứng ở cửa không hề động đậy, hành vi kì quặc này của anh làm Tô Mạt lo lắng: "Tránh ra, tôi phải đi tắm".

Đào Tưởng nhìn cậu nhưng vẫn chẳng hề nhúc nhích tí nào. Kể từ sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện tào lao trên mạng của Tô Mạt, Đào Tường chưa hề tiếp xúc thêm với cậu. Mà giây phút này, d*c niệm lâu nay lại trở thành lũ cuốn bắt ngờ đổ xuống, phủ lên khắp đất trời.

Tô Mạt nhìn kẻ kia rề rà bất động thì tò mò ngẩng đầu lên, kết quả, cậu kinh ngạc nhìn thấy trong đáy mắt của Đào Tưởng là.... d*c v*ng?!

Tô Mạt bỗng thấy sợ hãi, cậu không có được tâm địa gian xảo như Đào Tưởng, cậu cũng chẳng cấm nối nỗi dằng xé lên lên xuống xuống, kì vọng hay thất vọng chợt đến chợt đi đối với cậu đều đủ để dẫn đến chí mạng.

Cắn môi, Tô Mạt đẩy mạnh cửa định lách qua người Đào Tưởng. Nhưng vừa mới tiến thêm một bức, cánh tay cậu đã nắm chặt, một giây sau, Tô Mạt gần như bị đẩy trở về.

Tô Mạt bất cần. La Vũ Hàng đã nói cậu là kẻ "tai nghe không tin, mắt thấy không tin, chỉ khi chính mình đụng phải tường đập đầu chảy máu mới chịu tin". Bây giờ, Tô Mạt thừa nhận. Có lẽ trước mắt là tường, câu vẫn phải đụng vào mới cam tâm.

Không cho Đào Tưởng có cơ hội để nói, Tô Mạt tức thì lấp kín bờ môi anh. Hôn m*t, thở hổn hển, cậu như gặm cắn anh trong cuồng nhiệt. Sự trả giá cho bản thân không phải tan theo bọt nước, chốc lát, Đào Tưởng đã bắt đầu đáp trả mạnh mẽ. Hai người họ ôm lấy nhau, hôn nhau, xé tan quần áo của nhau, cả một đường, rồi sau đó ngã xuống giường.

Bàn tay nóng rực giúp nhau an ủi, hơi thở nóng cháy giao triền trong không gian nhỏ hẹp, Tô Mạt cảm nhận được rõ ràng d*c v*ng đến từ thân thể Đào Tưởng, và nỗi niềm kích động và khát cầu gần như bạo nộ đang bành trướng trong lòng mình.

Thoải mái để Đào Tưởng đặt từng nụ hôn nóng bỏng lên cần cổ mình, Tô Mạt điều chỉnh hơi thở, cố gắng để cơ thể mình đạt đến trạng thái tốt nhất, cậu hi vọng điều sắp xảy ra sau đây sẽ làm Đào Tưởng cảm thấy thoải mái, cậu hi vọng có thể mang đến cho Đào Tưởng tất cả những khoái lạc mà cậu có thể tạo ra.

Mò mẫm một hồi, Đào Tưởng vỗ về thứ nóng bỏng của đối phương. Nhịp đập mạnh mẽ đang nói rõ khát vọng gấp gáp của Đào Tưởng. Nhưng chẳng bao lâu sau, ngay khi Tô Mạt đang nỗ lực dẫn dặt anh tiến vào cơ thể mình, Đào Tưởng chợt ngừng lại. Hô hấp bên tai vẫn nặng nề gấp gáp như cũ, nhưng người phía trên lại giống như đã trúng phải bùa định thân.

"Đào Tưởng?" Tô Mạt bối rỗi gọi khẽ, cậu gian nan quay đầu, muốn nhìn thấy vẻ mặt của người đang đè lên thân thể mình, nhưng cậu vừa mới kịp nhìn thấy lọn tóc của người đàn ông, người phía trên bỗng lật người sang một bên.

Tô Mạt tựa như đang chứng kiến kì quan thế giới vậy, mắt cậu nhìn trừng trừng Đào Tưởng đang tự tay hành động. d*c v*ng vốn đã lên tới đỉnh nên Đào Tưởng chỉ làm thêm vài cái đã phóng thích ra.

Ánh mắt Tô Mạt co rút tựa như bị người ta hung dữ quẳng cho một cái tát.

"Là sao?" Tô Mạt suýt chút đã cắn chảy máu môi mình, lúc này cậu chẳng còn sót lại chút gì mong nhớ, và dù có chết, cậu cũng muốn chết cho minh bạch.

Đôi mắt Đào Tưởng khẽ trốn tránh, rốt cuộc anh vẫn không nhìn thẳng vào Tô Mạt: "Chúng ta là bạn, hay là....".

Tô Mạt không cho anh nói hết cậu, cậu không muốn nghe, cũng chẳng cần thiết nữa rồi: "Đào Tưởng, rốt cuộc anh nói thật hay, cái gì mà không để ý đây, anh em à, thực ra trong thâm tâm không phải là chuyện này.... Anh thấy tôi độc ác lắm đúng không?"

Đào Tưởng im lặng. Anh không khẳng định cũng chẳng phủ định. Đáp án dành cho Tô Mạt chỉ là một mảnh vắng lặng.

Tô Mạt bỗng nhiên cười, cậu không biết nụ cười thảm thương có phải là bộ dáng hiện tại của mình hay không, ước chừng cũng được tám chín phần rồi: "Tôi thật không ngờ mình lại phiền phức đến thế. Phải rồi, biết rõ anh là thẳng, tôi hẳn không nên khiêu chiến chính mình".

Ngoài cười, Tô Mạt chẳng còn biết phải làm gì. Đánh cho Đào Tưởng một trận sao? Ha ha, cậu vẫn không làm được. Cả đời này cậu vẫn có cái tính đó, dù cho là với ai, với bất kì chuyện gì, trái tim có giận dữ bao nhiêu, cậu vẫn nghĩ để lại cho kẻ kia một lốt thoát.

"Đào Tưởng, mau đi tìm nơi khác đi, anh sống ở đây rất giày vò tôi....". Tô Mạt hít sâu, xuống giường mặc quần áo.

Đào Tưởng nhìn Tô Mạt khoác lại từng lớp áo quần, chợt sinh một thứ cảm thức chủ quan, cứ như thứ Tô Mạt đang mặc lên người không phải là quần áo mà chính là lớp vỏ ngoài của trái tim anh vậy. Nó đã từng không chút câu nệ cởi xuống từng lớp vỏ rồi bày ra nơi mềm mại nhất trước mắt anh . Mà nay, cuối cùng đã chết mòn, nên cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng khoác che đậy lại lớp vỏ.

Tâm tình của Tô Mạt xưa nay rất dễ nhìn thấy, càng huống hồ là kẻ thông minh như Đào Tưởng. Anh cũng biết chỉ cần mình lộ ra chút ít dao động, hoặc cười cợt nhả vô lại chút thôi, Tô Mạt sẽ thuận theo ngay. Đó là cái thiện lương và dịu dàng tồn tại trong cốt tủy của cậu con trai này.

Nhưng Đào Tưởng không làm được. Dù tính toán ra sao, anh cũng không thể xuống tay được.

"Được, tôi sẽ cố gắng".

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Đào Tưởng bỏ qua giá trị tốt nhất.

Tô Mạt quay lưng lại Đào Tưởng mặc quần áo, khi mặc xong, người đàn ông cũng đã không còn trong phòng. Cửa phòng đóng chặt, Tô Mạt rốt cuộc không cần gồng mình đau khổ nữa, từng hồi từng hồi hít thở sâu, Tô Mạt cố gắng nuốt nỗi chua xót vào trong.

Suy sụp gục xuống bên bức tường, Tô Mạt bỗng chạm phải điếu thuốc trong túi áo. Tô Mạt trước giờ không hút thuốc, nhưng khi đau khổ, cậu thích ngửi hương vị của thuốc lá, chẳng cần châm thuốc, chỉ cần mùi hương thoang thoảng trên điếu thuốc là đủ rồi.

Với Đào tưởng, Tô Mạt chỉ đành chịu bó tay. Cậu có thể thay đổi tất cả, chỉ không thay đổi được giới tính. Tình yếu giống như một phép tính nhân, một vế trong đó là số 0, thì kết quả sẽ mãi mãi là số 0 thôi. A.... cậu và Đào Tưởng e rằng ái tình cũng không phải, cùng lắm cũng chỉ là lời dẫn của tình yêu mà thôi.

"Ha, giang hồ hiểm ác, không hợp thì tan ...." Tô Mạt tự trào nhếch môi, nhìn vệt nước trên điếu thuốc lan dần ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top