Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã qua một năm. Tô Mạt vác lỉnh kỉnh đầy đồ đạc trở về nhà. Nhưng cũng không làm thay đổi được tầm nhìn của bà mẹ.

"Mang nhiều đồ như thế về có tác dụng gì, con mang người thật quay về, đừng nói là một hơi lên tuốt 5 tầng, dù là 50 tầng cũng đáng!"

Trước thân thể kiện khang của mẹ, Tô Mạt tỏ ra rất đỗi mừng vui.

Khi tiếng đồng hồ vang lên báo hiệu mười hai giờ đêm, điện thoại nhận được tin nhắn của Đào Tưởng. Tô Mạt không biết đoạn tin này làm sao để chui vượt qua được hàng hà vô số tin nhắn khác, chỉ ngăn ngủi có bốn chữ, năm mới vui vẻ. Vậy là, năm mới của Tô Mạt, thật sự niềm vui nhảy nhót như thế đó. Nhàn nhạt vậy thôi, nhưng đủ rồi.

Cho phải phép Tô Mạt cũng nhắn tin chúc mừng mọi người, kết quả gần bốn giờ sáng cậu mới đi ngủ, sáng sớm vừa thức dậy, điện thoại đã có tin nhắn hồi đáp của Đào Tường. Dòng tin ngắn ngủ, cũng chỉ là câu chào hỏi nhưng không biết vì sao, Tô Mạt không hề cảm thấy thứ xa lạ thường gặp ở Đào Tưởng mà ngược lại còn gợi lên dư vị thân thiết. Tô Mạt sợ hãi phải chăng đó chỉ là sự nhầm lẫn của bản thân, nhưng dù cho thế nào, mình và Đào Tưởng đã không còn như người lạ đã làm Tô Mạt thoải mái hơn nhiều.

Mùng bảy tết, Tô Mạt xuất hành. Kết quả, ngày đầu tiên đi làm cậu đã bị tổng biên tập gọi vào văn phòng đàm đạo.

"Tâm tình cậu gần đây dường như không tốt lắm". Khâu Đình Lập mào đầu.

Tô Mạt trưng ra vẻ mặt vô tội chau mày nhíu mắt: "Đâu có..."

Khâu Đình Lập dửng dưng, cô đẩy quyển tạp chí đã được mở ra đến trước mặt Tô Mạt, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng chỉ: "Hoa tàn bên bờ", "Đình li biệt", "Hay cho em hiểu lòng anh", "Tuyết chết", "Bàn luận về sự hình thành của một tiêu bản bướm".... Tô Mạt, những bài viết gần đây của cậu hoàn toàn có thể đóng thành sách rồi tìm một nhà xuất bản để xuất bản, bút danh tôi đã nghĩ giúp cậu rồi, chính là "Tự sát được hình thành như thế nào".

"Tổng biên tập....". Tô Mạt bối rối gãi đầu. "Đâu có kinh khủng như chị nói.... Chẳng phải đây là dòng văn bi thương đang thịnh hành gần đây sao....."

Khâu Lập Đình thở dài: "Có thể bi kịch, nhưng cậu không thể đem những cái đẹp hủy hoại thế được, theo cách triển khai này, tạp chí của chúng ta đổi tên luôn thành Cẩm Nang Xám Xịt đi cho rồi".

Tô Mạt gật đầu khiêm tốn: "Dạ, gần đây có thể tôi có chút như vậy, ha ha, không phải tôi cố tình đâu, sau này tôi nhất định sẽ chú ý".

Thề thốt đủ kiểu, cậu cuối cùng mới thoát khỏi căn phòng đó.

Trở về chỗ, Tô Mạt bắt đầu ai oán vẽ vòng vòng lên mặt bàn. Cậu cũng biết mấy thứ gần đây mình viết ra có chút quá đáng, nhưng biết làm sao, dạo này việc nào cũng long đong trắc trở, lại không có chỗ nào để giãi bày tâm sự, chỉ đành khai đao lên đứa con tinh thần của mình. Hic, cậu quả thật không phải là người cha tốt.

Liên lạc với Đào Tưởng vẫn duy trì ở mức độ lửng lơ, bình thường đều là Đào Tưởng nhắn tin đến trước, sau đó sẽ thuận nước giong thuyền nói chút chuyện thời tiết rồi kể chuyện công việc. Tô Mạt vẫn cảm thấy kì quái, nhưng lại nói không ra. Sau đó, vào ngày mười lăm tháng giêng, cậu cũng tìm được đáp án cuối cùng.

Đào Tưởng đầu tiên gửi đến một tin nhắn chúc tết nguyên tiêu vui vẻ. Tô Mạt cũng theo lệ trả lời. Tiếp sau đã nhận ngay một tin nhắn của anh.

[Đào Tưởng]: Gia đình xảy ra chuyện, cậu có thể giúp được không?

Tô Mạt dằn xuống cõi lòng nặng nề, nhắn tin trả lời.

[Tô Mạt]: Ừ, anh nói đi.

[Đào Tưởng]: Tôi cần xoay một ít tiền.

[Tô Mạt]: Bao nhiêu?

Đào Tưởng không trả lời ngay, Tô Mạt chờ một lát mới nhận được tin nhắn đến.

[Đào Tưởng]: Hai vạn[i].

Tô Mạt không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Cậu thật muốn gọi một cú điện thoại nói, Đào Tưởng, anh không cần phải ăn cây nào rào cây đấy như vậy, cứ nói thẳng ra khó lắm sao.

Nhưng cuối cùng, Tô Mạt chỉ đáp trả một chữ: Được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mạt ra ngân hàng chuyển khoản. Trên mạng không thể chuyển số tiền lớn đến thế, huống hồ cậu phải dùng hai thẻ mới có thể gom đủ số tiền Đào Tưởng cần. Buổi chiều Tô Mạt đã nhận được tin nhắn của Đào Tưởng.

[Đào Tưởng]: Cảm ơn, tôi đã nhận được tròn hai vạn năm nghìn tệ, xin hãy giữ lại tin nhắn này, nó có giá trị như một giấy vay nợ.

Tô Mạt nhìn chằm chằm điện thoại năm phút mới chớp mắt, chuyển tin nhắn vào mục lưu trữ. Dù không thật sự nghĩ nó là giấy vay nợ, nhưng cậu cảm thấy thỉnh thoảng nhìn nó, có thể nhắc nhở chính mình. Làm người phải như Đào Tưởng, hầy, cực có lòng.

Đào Tưởng cả đời này chưa từng mở miệng vay tiền ai. Trong quan niệm của anh, vay tiền là thời điểm con người hèn mọn và nam kham nhất. Nhưng có những lúc, có những việc, bạn sẽ bắt buộc phải làm, không làm cũng phải làm. Hai chín tháng chạp, trong nhà xảy ra chuyện. Anh vốn không định trở về nhà đón tết nhưng em trai vừa gọi điện, anh liền bắt chuyến xe lửa trở về nhà trong đêm. Lúc cha anh lên trấn bị tai nạn, bệnh viện trên trấn không xử lí được, lại chuyển thẳng lên tuyến thành phố, lúc Đào Phi - em trai anh gọi điện đến, giọng nói đã thổn thức. Phòng nhà vừa mới xây, cơ bản dùng tiền của Đào Tưởng, đến nay còn lại chẳng mấy, Đào Tưởng đã bỏ phần còn lại đi đầu tư hết vào chứng khoán, chênh lệch tỉ giá đang tăng[ii], nếu anh cắt giảm toàn bộ lúc này cũng gần như mất hết. Đêm hôm đó trên xe lửa, anh gửi tin nhắn cho mọi người vốn chỉ trong phạm vi bạn đại học. Nhưng không biết sao lại mở danh bạ tìm Tô Mạt, anh không dám kể lể, chỉ gửi đi một tin "Chúc mừng năm mới".

Đào Tưởng không nói được vì sao mình làm vậy, tựa như trong tim đang có một kẻ tiêu nhân luôn bùng nổ căm phẫn, Đào Tưởng à, mày đừng có mà chộp được trái thơm liền nhón lấy nhón để! Vậy nên, nếu có thể cả đời này anh cũng không muốn nói chuyện này cho Tô Mạt.

Nhưng chạy trời không khỏi nắng. Tiền cho phẫu thuật đã gom đủ, lại cần kinh chi cho phục hồi sau phẫu thuật, hộ lí. Tính tới tính lui, Đào Tưởng ước chừng ít nhất cũng phải tới năm vạn. Bởi vậy, anh chỉ đành bấm bụi mà xoay xở khắp nơi.

Tìm bạn bè, tìm thân thích, vay người này vài ngàn, mượn người kia mấy trăm. Thực tế với những ai có khả năng cho vay anh đều đưa ra con số một vạn, nhưng chẳng có ai cho anh vay tới con số đó. Điều này cũng giống như mua rau ngoài chợ vậy, giá cả có thể có kè được bao nhiêu thì bấy nhiêu. Bởi vậy, khi anh rốt cuộc tìm đến Tô Mạt, vô thức đã nói ra cái giá đắt đỏ nhất. Anh dự rằng Tô Mạt sẽ cho vay.

Chỉ có điều cậu trai nọ lại vượt ngoài dự đoán của anh. Anh muốn hai vạn cậu đưa anh hai vạn rưỡi. Đào Tưởng không còn biết còn ai trên thế giới này dễ bắt nại như thế nữa không.

Từ đầu đến cuối vất vả mất hai tháng, giờ cha đã khỏe hơn rất nhiều. Sau đó sắp xếp ổn thỏa trong nhà, Đào Tưởng mới quay lại thành phố. Việc đầu tiên khi trở về là gặp Tô Mạt. Cảm xúc đã cưỡng bách khiến Đào Tưởng không thể khống chế nổi mình nữa.

Hoàng hôn buông xuống, bên trong tiệm bánh ngọt, Tô Mạt vẫn là Tô Mạt với mái tóc bờm xờm và khuôn mặt đôn hậu, không tuấn tú nhưng rất dễ nhìn, dáng người gầy gò, và cảm giác từ cậu toát làm người khác dễ chịu.

Đào Tưởng chợt cảm thấy dường như trước nay mình chưa từng nghiêm túc đánh giá Tô Mạt. Hay nói từ trước đến giờ anh không hề nghĩ muốn nghiêm túc thấu hiểu cậu. Trong tư tưởng thường trực của anh, đồng tính luyến ái đều thế cả, lạm giao, tùy tiện, không nghiêm túc, ai cũng có thể chơi đùa. Nhưng giờ đây.... Chà, nếu Tô Mạt này đang đùa cợt mình, cậu ta còn thật sự đưa ra số tiền lớn vậy sao.

Ngắm nhìn Tô Mạt, Đào Tưởng không cho rằng cuối cùng mình đã nảy ra một thứ tình cảm gọi là "thích" hay thậm chí là "yêu" với Tô Mạt, chỉ là anh chợt nhận ra, người như Tô Mạt, rất trân quý.

Bọt trà, như đang tan ra từng chút.

Trước cuộc gặp gỡ với Đào Tưởng, Tô Mạt từ đầu đã khéo léo từ chối. Tiếc rằng tên kia một mực không hẹn được thì không xong. Tô Mạt đành chịu, chỉ còn cách đến gặp. Vấn đề là cậu đã đến rồi, cũng ngồi rồi, mà cái kẻ loạn cào cào trong điện thoại kia lúc này lại câm như hến.

Được rồi, thôi thì để mình ra tay "lót đường" vậy.

"Chuyện trong nhà đã giải quyết xong chưa?" Tô Mạt ôn tồn mở miệng.

"Tốt lắm rồi, may mà có ... các cậu". Đào Tưởng cười chua xót.

Tô Mạt cười: "Đến cùng anh đã vay của bao nhiêu người thế".

Đào Tưởng giật khóe môi, nhìn Tô Mạt: "Cậu là chủ nợ lớn nhất".

Tô Mạt bối rối tránh đi tầm mắt của người đàn ông, bỗng nhiên, cậu không biết phải nói gì.

Gặp gỡ xong xuôi trời cũng đã trở tối, dù đã cuối đông đầu xuân, trời vẫn tối đen như mực từ rất sớm. Những đốm sáng trên cao tích tụ trong hơi nước không biết là tuyết đông hay mưa xuân. Tô Mạt ngẩng đầu hít sâu một hơi, sườn mặt cậu dưới sắc đêm chợt làm Đào Tưởng nhớ tới đêm đầu tiên anh rung động vì cậu. Tô Mạt khi đó cũng thế, ngẩng đầu, để lộ ra đường cong của gáy hấp dẫn vô cùng.

Tô Mạt cảm thấy cả buổi tối nay đã bị kìm nén rất nhiều, vậy nên khi ra khỏi cửa tiệm, những bông tuyết mát lạnh rơi xuống làm lòng người thanh thản. Nhưng chẳng để cậu được trầm mê được bao lâu, từ trên gáy chợt truyền đến hơi ấm. Tô Mạt hơi khẽ quay đầu, ngạc nhiên nhìn thấy Đào Tưởng đang xoa nhẹ lên gáy mình.

Tô Mạt muốn nói thế này là vô đạo đức, rõ ràng anh biết cậu lập trường không kiên định, ý chí lại héo hon, nhưng cậu cuối cùng.... chẳng nói gì. Bàn tay Đào Tưởng giống như đang kề con dao sắc bén trên cần cổ cậu, khiến cậu chẳng dám động đậy.

Chậm rãi, Tô Mạt thấy được đôi mắt Đào Tưởng tối dần lại, đôi mắt vốn trong trẻo lại chuyển thành tối tăm sâu thẳm. Sức ép trên cần cổ tăng lên, Tô Mạt chợt có một dự cảm, giống như bản năng tự vệ, cậu lùi lại một bước, cách xa Đào Tưởng, cũng rời xa khỏi bàn tay tựa như ma quỷ kia.

Đào Tưởng nhào vào khoảng trống, nói chính xác anh vẫn chưa kịp nhào đến đó.

Tô Mạt sờ mũi, cười sảng khoái: "Đào Tưởng, hai vạn rưỡi kia bán anh đi mất rồi".

Đào Tưởng nhìn chằm chằm Tô Mạt, không thèm nói năng. Lần đầu tiên trong đời anh thật lòng muốn hôn một người đến vậy, không liên quan đến vấn đề nam nữ, chỉ là kì lạ muốn đến gần hơn. Nhưng trước khi anh dựa vào, tên kia đã trốn mất.

Ai ai cũng biết thế giới này chẳng hề có thuốc hối hận, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc người ta cứ hối hận không ngừng.

[i] Hai vạn NDT = 67.249.600 VND (1 tệ = 3500VNĐ)

[ii] Kinh doanh chênh lệch giá (Arbitrage): là hoạt động mua bán chứng khoán, tiền tệ, hàng hóa trong những thị trường hoặc thời điểm khác nhau nhằm ăn khoản chênh lệch giá của cùng một mặt hàng (Source: Google)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top