Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mạt dạo này khá hoảng loạn, Đào Tưởng lại kì quái mời cậu ăn mấy bữa cơm, nhưng cũng không còn làm những hành động đáng ngờ nữa, chỉ trò chút chuyện công việc hay cuộc sống, thuận theo đó triển vọng về tương lai. Nhưng Tô Mạt vẫn không sao khỏi nơm nớp lo sợ, ai biết được gã này lại đang tính toán cái gì.

Chút tâm tình này của Tô Mạt đã thể hiện rõ ràng trong những áng văn thơ gần đây của cậu. Điều này làm tổng biên tập không thể không tiếp tục gọi cậu đến chuyện trò, cô nói tuyến bi kịch không viết nữa, thế nào mà giờ lại đổi thành kinh dị?

Tô Mạt ở đây thì mơ hồ, Đào Tưởng bên kia cũng chẳng rõ ràng hơn. Bạn hỏi Đào Tưởng anh rốt cuộc muốn gì, bản thân anh ta cũng không biết. Anh chỉ biết anh không để cắt đứt với Tô Mạt, việc này không có lí do, chỉ là anh không nỡ.

Giám đốc Cao bị điều đến phòng kế hoạch làm tổng giám sát. Ngoài mặt là thế nhưng thực tế là bị giáng chức. Ai mà không biết phòng kế hoạch sẽ không nằm trong ban lãnh đạo cấp tổng. Còn Đào Tưởng, anh đương nhiên thuận lí thành chương được thăng chức, nghiễm nhiên trở thành con ông giời khét tiếng của công ty. Xuất thân gia đình kém cạnh cũng không lo, bản thân anh có thực lực mới là điều quan trọng. Thế là các cô nàng của các phòng ban đều nô nức tập trung ánh mắt "xoèn xoẹt" về đây. Tiếc rằng không ai đợi các cô dựng lên tương lai tươi đẹp đâu, cỏ thơm người ta đã có chủ rồi. Thư kí riêng phòng hành chính Khang Giai Ni đã trực tiếp khoác tay giám đốc Đào đi làm kia kìa.

Do vậy, có một khoảng thời gian, "gió giục mây vần" nổi lên trong công ty. Đám cô nương dồn dập đi điều tra lai lịch của con nhỏ kia bằng đủ loại cách thức, chính diện, bên diện và cả sau lưng cũng có. Tra ra mới biết, hóa ra cô thư kí nhỏ bé làm ở đây ngót nghét một năm này lại là con gái tổng giám đốc!

Tối hôm đó, khi Đào Tưởng nhận được lời mời của tổng giám đốc thì anh có đến 120% buồn phiền. Giấy bổ nhiệm đã chuyển đến rồi, những việc cần bàn cũng đã bàn xong hết ở văn phòng ngày hôm đó, bây giờ lại bỗng mời ăn cơm bên ngoài làm gì. Kết quả anh vừa đi đến nhà hàng đã rõ. Đào Tưởng không biết có nên cười hay không, anh thế này lại được tổng giám đốc để ý?

Nếu không có bữa cơm này, Đào Tưởng cũng thật không biết Khang Giai Ni lại là con gái sếp. Mặc dù không mấy khi tiếp xúc nhưng ấn tượng về nhân phẩm và tướng mạo của cô con gái mới tốt nghiệp đại học chưa đầy một năm kia của sếp rất tốt. Mặc dù khá kiêu ngạo nhưng con gái thời nay có ai không có cái tính đó. Chỉ cần không quá đáng là được rồi.

Đào Tưởng giờ đã gần 29 rồi, lúc cha anh nằm trên giường bệnh cũng luôn càm ràm rằng ông sợ không thấy được anh thành gia lập thất. Bây giờ cơ hội tốt đang bày ra trước mặt, Đào Tưởng không tìm ra được bất kì lí do nào để từ chối.

Thế là ăn xuống, dạo phố, xem phim, Đào Tưởng chẳng hề giở ngón nghề nào, nhưng chưa đầy một tháng, cô con gái đã bị anh hớp hồn mất. Có đôi khi cô nàng cũng giận dỗi, Đào Tưởng vui vẻ thì dỗ dành, không vui thì chịu đựng, nhìn chung là hòa thuận.

Hệ số nguy hiểm của việc bắt cá hai tay rất cao, nhưng vấn đề là Đào Tưởng không biết tình trạng của mình có được tính là thuộc phạm trù này hay không. Tối thiểu anh chẳng hề có cũng không hề dự định với Tô Mạt ra sao cả. Việc giữ liên lạc chỉ nói rõ rằng anh rất trân trọng một người bạn như Tô Mạt, chỉ vậy thôi. Huống hồ, Tô Mạt cũng không thiếu thốn đàn ông. Đào Tưởng đến giờ vấn nhớ ngày đó trả lại chìa khóa nhà có gặp người nọ ở nhà Tô Mạt. Khung cảnh đó đã cắm rễ sâu vào bộ não anh một cách kì lạ, kiên cố và vững chắc.

Biết rõ trước mắt là cái hố còn đòi nhảy vào? Chà, đó không phải là phong cách của Đào Tưởng.

Mùa hạ đã tới gần, thời tiết cũng dần trở nên nóng bức. Ngày nọ, Tô Mạt chợt có ý nghĩ muốn đi bơi. Lại nhớ, lúc thường đi ăn toàn là Đào Tưởng trả tiền.... Việc này không phải điềm lành gì cho cam nên phải mau mau tìm cơ hội đáp lễ thôi.

"Đi bơi?". Đào Tưởng khẽ cao giọng hơn một chút.

"Ừ, cuối tuần này. Anh rảnh chứ?". Tô Mạt nói rồi mới thấy hơi hối hận, có vẻ, nên, nghe ngóng trước người ta có biết bơi hay không....

Khụ, Đào Tưởng - kẻ không nghe thấy lời thì thầm trong nội tâm Tô Mạt hiện đang rất sung sướng.

"Rảnh chứ, tôi còn đang lo cuối tuần không biết nên làm gì đây". Đào Tưởng hào hứng trả lời. "Đi chỗ nào?"

"Chỗ giao với phía nam, "

"Ừ, biết rồi. Mười giờ nhé".

"Ok".

Cúp máy, Đào Tưởng làm qua loa bản đề án đã quá hạn nghiêm trọng mà anh viết cả tuần lễ vẫn chưa xong, quyết đoán kết thúc hội nghị truyền hình[i]đang dang dở với cấp dưới. Đóng máy, gập Notebook, Ngài Đào-cuối-tuần-bận-rộn bắt đầu lục lọi tìm chiếc quần bơi mà ngài ấy đã không biết ném đi nơi nào.

Cuối tuần đến hẹn lại lên. Khi Tô Mạt đến nơi toàn thân sảng khoái, khi Đào Tưởng đến nơi có vẻ cũng toàn thân khoái sảng.

Và khi xuống nước, khoảng cách hiện lên.

"Nhìn anh không khỏe lắm, có phải công việc bồn bề quá không". Bơi xong vài vòng, Tô Mạt chợt nhận ra Đào Tưởng bất thường.

"Không biết nữa, bắt đầu từ tối hôm qua dường như có hơi đau bụng". Đào Tưởng mếu máo.

Tô Mạt trợn mắt: "Anh đừng dọa tôi. Đây là lần đầu tiên tôi mời anh....".

Đào Tường tức giận liếc cậu: "Tôi đã nói gì cậu đâu "

Tô Mạt lúc lắc cái đầu, oán thán: "Tôi sống quá thành thật....".

Đào Tưởng nheo mắt: "Cậu đang cạnh khóe sao...."

Tô Mạt cười he he. Cậu duỗi chân, bơi đi mất. Không biết có phải vì tâm lí ổn định hay không, Tô Mạt cảm thấy lúc này ở cạnh Đào Tưởng, thật thoải mái.

Cuối cùng, Tô Mạt đề nghị thi bơi. Đào Tưởng vui vẻ nhận lời. Kết quả bơi xong vẻ mặt của Đào Tưởng xấu đi nhiều, bờ môi trắng phát hãi, Tô Mạt mới đầu cho rằng trên cổ anh là nước trong hồ bơi, sau mới nhận ra, đó là mồ hôi.

Bụng đau đớn đến thế? Chẳng nói chẳng rằng, Tô Mạt gọi ngay xe rồi đưa người vào bệnh viện. Xếp hàng, nhận số, xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, Tô Mạt tất tả chạy như bay. Khó khăn lắm mới cho ra kết quả: Bạch cầu huyết tăng mạnh, viêm ruột thừa cấp tính đã mưng mủ.

Khi bác sĩ ung dung đẩy gọng kính, Đào Tưởng đã gập bụng đau đớn.

"Vậy.bây.giờ.phải.làm.sao?" Tô Mạt gần như rít từng chữ qua kẽ răng.

"Phẫu thuật". Bác sĩ cười đến là nhã nhặn.

"Vậy, có phải vẫn phải làm thủ tục?". Tô Mạt cũng cố vẻ ra nụ cười xán lạn.

Bác sĩ khen ngợi gật đầu, cười rồi viết một tờ đơn: "Xuống tầng một đóng viện phí đi".

Tô Mạt thề, sau này về nhà phải ăn thật nhiều hành tỏi, không bao giờ đi bệnh viện nữa!

May mà có mang theo thẻ tín dụng, lần đầu tiên trong đời Tô Mạt bội chi, thật là cống hiến lớn lao.

Thủ tục đã xong, Đào Tưởng cơ bản đã không thể thốt ra lời nữa. Điều anh có thể làm là nghe lời đi vào phòng phẫu thuật. Bóng lưng tiêu điều nhìn Tô Mạt đang ngứa răng: "Bác sĩ, các anh đều bắt bệnh nhận tự trèo lên bàn mổ như thế à....".

"Tiểu phẫu mà, yên tâm". Bác sĩ khó có được hòa nhã vỗ vai Tô Mạt, sau đó đủng đỉnh đi vào theo.

Tô Mạt khóc không ra nước mắt, thế quái sao mà yên tâm được!

Sau nửa tiếng đồng hồ, ông bác sĩ lại đủng đỉnh bước ra. Vẫn cái kiểu cách đó làm Tô Mạt nhìn thế nào cũng thấy dường như ông ta rất bàng quan: "Bác sĩ, sao anh đã ra rồi? Bên trong thế nào? Bệnh nhân vẫn ổn chứ?"

"Phẫu thuật xong rồi tất nhiên tôi phải đi ra". Bác sĩ trưng ra một bộ "thằng nhóc này sao mà ngu dữ vậy". "Bệnh nhân khỏe lắm, chỉ cắt đi phần ruột dư thôi mà, có phải moi tim móc phổi đâu".

Nếu không phải nhìn thấy ông ta vừa mới phẫu thuật xong, Tô Mạt đã thật muốn cắn chết ông ta rồi.

"À, phải". Bác sĩ chợt như vừa nhớ ra điều gì, vội vàng quay đầu gọi vào phòng phẫu thuật: "Tiểu Vương, cậu cầm nó ra cho người nhà bệnh nhân xem".

Tô Mạt đang rầu rĩ thì nhìn thấy một thiên sứ áo trắng bưng một cái khay bạc sáng loáng đi ra, trên đó là một mẩu vật thể gì đó, bầy nhầy, máu đầm đìa.

"Nhìn thấy chưa, đều bị mưng mủ rồi, may mà phẫu thuật kịp thời". Bác sĩ nói rồi cầm một cái nhíp gảy gảy: "Trông này, suýt nữa bị thủng, nguy hiểm hơn nhiều, bằng không còn phải rửa ruột".

"Cái đó, bác sĩ à, trưng bày thành quả phẫu thuật là sở thích của anh sao...."

"Nếu là bình thường thì không, chủ yếu là lần này cắt quá mức hoàn mĩ thôi".

"....."

Lần đầu tiên trong đời Tô Mạt nhìn thấy ruột thừa, còn mưng mủ, cậu thề với trời, đến chết cũng sẽ không trải qua lần thứ hai.

[i] Hội nghị truyền hình (Video Conferencing): Hội thoại thấy hình (Video conferencing) là một phương thức hỗ trợ cho nhiều người ở các nơi khác nhau (khoảng cách rất xa, có thể từ quận nọ sang quận kia hoặc từ nước này sang nước khác) có thể họp, hội thảo mà có thể nghe, nói và nhìn thấy nhau như đang ở trong cùng 1 phòng. Giải pháp này cho phép nhiều người cùng tham gia và mang lại rất nhiều thuận tiện và lợi ích. (GG)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top