Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ một tháng nay, miệng vết thương luôn ngứa ngáy, Đào Tưởng biết đó là tế bào da của anh đang phát triển. Thật kì lạ, dưới sự chi phối của bộ não phức tạp như vậy lại là một cơ thể vô cùng đơn giản. Đụng vào sẽ đau, cấu vào sẽ đau, gặp đau đớn sẽ phản xạ tránh đi, bị thương rồi sẽ lành vết thương, có thể phát triển tốt thì sẽ phát triển, phát triển không tốt cũng phải phát triển.

"Đồ lang băm! Chả hiểu dùng "Khâu thẩm mỹ" làm gì.....". Lúc tắm rửa, Đào Tưởng nhìn bốn gạch ngang một gạch thẳng trên bụng mình buồn rầu. Khỏi cần nói, đường chỉ này trông hài hước như xương cá vậy.

Quá trình phẫu thuật không để lại trong Đào Tưởng chút ấn tượng nào. Mới đầu anh vẫn còn cảm thấy dường như mọi người đang sờ xoạng bụng mình, sau đó anh mất ý thức. Đến khi mơ màng cảm thấy đau đớn thì đã là đêm tối. Anh vẫn nhớ mình luôn muốn động đây, nhưng có người đè lấy anh, anh khó chịu cả một đêm, vậy nên, người ở bên anh cùng anh trằn trọc một đêm đó hẳn là Tô Mạt.

Ôi, anh nhớ Tô Mạt, rất nhớ, rất nhớ. Từ trước tới nay anh chưa từng nhớ một người đến vậy. Ăn cơm anh nhớ, uống nước anh nhớ, viết kế hoạch anh nhớ, đi vệ sinh anh nhớ, thậm chí là mỗi đêm khi trầm vào giấc ngủ, cậu con trai đó sẽ thỉnh thoảng tới làm diễn viên cho giấc mộng của anh. Đào Tưởng cảm thấy cuộc sống của anh đã bị một thứ chất độc mang tên Tô Mạt từng chút nuốt lấy trong hơi thở tắc nghẽn.

Nhưng đau đớn hơn cả không nằm trong thể xác mà nằm trong trái tim anh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Đào Tưởng nhận ra trái tim mình đã xuất hiện thêm một chiếc bàn cân, bên này là Tô Mạt, bên kia là quả cân nặng mang tên đồng tính luyến ái. Kim đồng hồ không ngừng chuyển động trái phải, giống như đang giằng co khiến anh vô cùng chật vật. Anh vô số lần muốn hét lên, ông đây không giằng co nữa. Nhưng mỗi khi kim chỉ dần nghiêng về phía "Đồng tính luyến ái", anh lại bất giác đẩy nó về phía Tô Mạt. Đẩy được một nửa rồi, anh là thả lỏng, cứ lặp đi lặp lại như thế, muôn vàn gian khổ.

Sau mười mấy ngày giảm đi chóng vánh 2KG/tuần, Đào Tưởng cuối cùng chịu hết nổi. Chỉ là vấn đề lựa chọn, anh không biết vì sao mình là vất vả đến thế. Trong "Một thùng vàng[1]" đã nói, có ba phương pháp để con người thành công: Mượn sức, Đột phá và Xoay tròn. Đào Tưởng quyết định thử cách đầu tiên.

"Mời vào".

Giọng nói trầm trầm mà nho nhã của người phụ nữ truyền tới, Đào Tưởng ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu lần nữa : PHÒNG TƯ VẤN TÂM LÝ. Hít sâu một hơi, anh vặn nắm cửa, bước vào trong.

"Anh Đào phải không, hẹn lịch từ ba ngày trước. Mời anh ngồi".

"....".

"Ồ... anh thích đứng sao? OK, tôi không phiền đâu. Vậy chúng ta bắt đầu".

"Đợi một chút". Đào Tưởng khó khăn nuốt xuống nước bọt: "Đó là.... Cô là bác sĩ Hoàng?".

"Có vấn đề gì sao". Người phụ nữ khẽ liếc Đào Tưởng. "Trên mạng không phải có đăng ảnh mà nhỉ".

"....". Đào Tưởng nhìn vào tấm ảnh quả đúng không sai. Tấm ảnh và người trước mặt trùng khớp hoàn toàn, nhưng vấn đề là. "Tôi cứ nghĩ là bác sĩ nam....".

"Anh cứ thoải mái đi, coi tôi là nam hay nữ hay bàn ghế cũng không vấn đề". Nữ bác sĩ chỉnh lại chiếc cà vạt trên áo sơ mi, động tác thong dong.

Đào Tưởng kéo khóe môi nửa ngày cũng không kéo lên được nụ cười. Trên TV các bác sĩ tâm lí nữ không phải nên đeo kính mặc blouse, mang khuôn mặt của chuyên gia chủ trì cuộc trò chuyện sao, hơn nữa phải luôn an ủi vỗ về bệnh nhân sao. Cô không thể mang bộ dáng nam chẳng đành nữ chẳng phải ngồi đó như người bệnh thế được ! À... đẹp trai cũng không được !

"Anh Đào này....". Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ kèm thêm chút mất kiên nhẫn vang lên.

Đào Tưởng cắn răng, nặng nề ngồi xuống ghế. Chết tiệt, tiền anh đã giao, dù đối mặt có là super girl, hay Võ Tắc Thiên[2] đi nữa anh cũng phải được tư vấn.

"Tốt lắm". Cô ta gật gù tán thành. "Vậy anh nói một chút tình trạng anh gặp phải đi".

"Khụ....". Đào Tưởng không biết phải nói ra sao, vòng vo nửa ngày, anh dứt khoát vào thẳng vấn đề: "Tôi hình như.... Thích một người đàn ông....".

Bác sĩ không ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Đồng tính luyến ái không nằm trong phạm trù bệnh tâm lí, tìm một người bạn trai chung sống là được. Phải rồi, đi ra nhớ giúp tôi gọi người tiếp theo vào ". Nói rồi cô đặt chiếc bút máy được chuẩn bị để ghi chép xuống bàn.

"Nhưng tôi không phải là đồng tính luyến ái!". Cũng không biết xót tiền tư vấn hay vì điều khác, Đào Tưởng vội vàng nói với theo.

Lần này, người phụ nữa rốt cuộc cũng ngẩng đầu, chính thức quan sát Đào Tưởng trong ba giây. Sau đó cầm tách trà bên tay lên uống.

"Đừng kích động, con người mà, sinh vật phức tạp nhất trên thế giới, nên muốn thực sự phân tích được tâm lí của một người cần phải bóc từng lớp kén lấy ra tơ của nó, cần phải làm thật từ tốn". Cô bác sĩ tủm tỉm nói sau đó nhìn Đào Tưởng thì thầm như một thứ thôi miên: "Đồng tính luyến ai chỉ việc yêu thích phát sinh quan hệ với người cùng giới tính trong hành động hoặc trong mơ, thông thường sẽ coi người cùng giới tính là đối tượng thích hợp cho luyến tính và d*c tính của họ, nhưng vẫn hài lòng với giới tính sinh vật học của mình. Từ những gì trên đây, cậu khớp với bao nhiêu....".


"Điều cuối cùng, tôi rất hài lòng bản thân là đàn ông". Đào Tưởng trả lời theo trực giác, sau đó lại vội vàng bổ sung: "Tôi... thỉnh thoảng cũng tưởng tượng, nhưng đối tượng chỉ có cậu ấy".

"Người cùng giới tính khác thì sao.....".

"Hoàn toàn không có cảm giác".

"Anh thật sự chắc chắn như thế".

"Tôi luôn chắc chắn về nhận thức của mình".

"Thế anh còn tìm đến tôi làm gì?".

".....".

""Ok, ok, đừng kích động. Chiếc ghế này là của bệnh viện, tổn hại đến đồ của công sẽ phải bồi thường..... đúng đúng đúng, cái này thì đúng rồi, bệnh tâm lí sẽ có nhiều lúc được biểu hiện bằng bạo lực. Đây không phải là biểu hiện tốt..... Xin lỗi, cái ghế đó là tài sản cá nhân tôi, khuyên cậu nên bỏ xuống, bằng không sẽ không còn là vấn đề bồi thường.... Tốt, tốt lắm, năng lực tự không chế là dấu hiệu của cơ thể khỏe mạnh....".

"Bác sĩ, chúng ta.... Chốt vấn đề được chứ?". Đào Tưởng đã sắp nghiến răng thành bụi phấn rồi.

"Vâng". Cô gật đầu, nghĩ ngợi rồi nhìn Đào Tưởng vài lần ước lượng: "Đồng tính dị luyến thường xuất hiện ở tuổi dậy thì, xem chừng không đúng với anh".

"Cô thật sáng suốt". Đào Tưởng hầm hừ.

"Thế này đi, chúng ta hãy làm một bài trắc nghiệm nho nhỏ". Nữ bác sĩ dựa người vào ghế, nhẹ nhàng nói: "Giả sử trái đất sắp diệt vong, tôi sẽ đưa anh một vài thứ, Anh chỉ có thể mang theo một. Vậy anh sẽ chọn thứ gì".

"Đã rõ". Đào Tưởng cũng nghiêm túc hơn.

"Nghe đây, một balo chứa đầy thức ăn và nước uống, một túi tiền vàng, một con chó, một mỹ nữ khiến bất cứ gã đàn ông nào nhìn cũng hứng tình, và cuối cùng là vị..... ừm, tạm thời gọi là anh X đi, anh sẽ chọn gì?".

".....".

Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây, một phút.....

"Khó lắm sao?".

"Vâng".

"Vậy anh chọn xong chưa?".

"Balo....". Đào Tưởng nói rồi vội hỏi: "Kết luận là gì?".

Người phụ nữ liếc anh một cái: "Kết luận hiện thời có hai cái. Thứ nhất, anh rất thành thật, thứ hai, anh vô cùng ích kỷ".

"Tôi....". Đào Tưởng vừa định nói đã bị bác sĩ ngắt lời.

"Tiếp sau đó, phi thuyền rộng thêm chỗ, anh có thể mang thêm một thứ nữa, anh sẽ đem theo....".

"Tô.... Anh X!". Lần này, Đào Tưởng không thèm nghĩ, gần như cướp lấy lời. Lần hỏi đầu tiên, anh đã băn khoăn đến mức trái tim vặn vẹo thành bánh quẩy đường, lần này nói gì cũng phải mang theo Tô Mạt.

Người phụ nữ gật đầu: "Thật ra rất đơn giản, tâm lí con người đều nằm dưới sự điểu khiển của não bộ, nhưng não bộ là một lĩnh vực vô cùng phức tạp, khoa học phát triển đến nay vẫn chưa nghiên cứu hết toàn bộ về nó. Nên cho tới lúc này chúng ta vẫn không cách nào hoàn toàn giải thích được thức tình cảm Yêu rốt cuộc được sinh ra như thế nào, có lẽ có một ngày, anh sẽ yêu chiếc ghế, một cái bàn, một tách trà hoặc thứ gì khác. Đồng tính luyến, dị tính luyến vốn đã là một phạm trù vô cùng nhỏ hẹp. Nếu phải phân chia ra, chúng ta vẫn có thể phân chia thành tình yêu chị em, anh em, người vật...., thực ra không cần thiết phải thế. Trong cuộc sống anh sẽ thích rất nhiều người, cũng sẽ yêu rất nhiều người, cha mẹ anh, bạn bè anh, anh chị em của anh, họ trộn lẫn cùng nhau, từ tình bạn đến tình yêu, từ tình yêu đến tình thân, từ tình thân đến tình yêu, hoặc lại từ tình yêu về tình bạn.... Thực tế những thứ đó đều có thể chuyển hóa cho nhau.... Anh Đào ạ, anh đang mở mắt ngủ đó sao.... ".

"A? Hả, tôi đang nghe, tôi đang nghe đây".

"Thế tại sao mắt anh mơ màng như vậy nhỉ....".

"Khụ....".

"Phù, một hơi nói nhiều quá thiếu oxy rồi....". Nữ bác sĩ cau mày xoa hai bên thái dương. "Được rồi, tôi sẽ thay đổi cách nói".

"Vậy, vất vả cô rồi". Đào Tưởng giật khóe miệng.

"Không sao". Sắc mặt người phụ nữ vẫn thường thường : "Vấn đề mấu chốt của anh là, phân những người anh thích thành hai trận doanh. Một bên rất nhiều người, toàn thể nhân loại chị em phụ nữ nói chung, bên còn lại chỉ có anh X. Nhưng thực ra cách chia loại này vốn không có cơ sở. Anh hoàn toàn có thể thử kiểu khác, bên trái là cô gái anh đã từng thực sự thích, bên phải là người đàn ông anh đã thực sự thích. Vậy giờ hãy nói cho tôi kết luận, tỉ số là bao nhiêu?"

"0 : 1"

Cạch, bút máy gãy đôi.

"....Anh Đào, ở đây tôi vẫn còn liệu pháp chích điện, anh có muốn thử không?".

"Ha, ha, không phiền cô nữa, vậy.... bác sĩ, cô cứ làm việc ha, không cần tiễn tôi đâu".

Đi khỏi phòng tư vấn, Đào Tưởng giống như đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc[3]. Khí huyết quanh người trôi chảy thông suốt. Chết tiệt, nói lâu như vậy cũng chẳng có ích gì, cô cứ hỏi thẳng đến câu cuối cùng có phải tốt không!

0 : 1. Ha, anh thật là ngốc.

[1] Một thùng vàng : là một cuốn sách nói về cách quản lí doanh nghiệp. Tác giả : Ngải Mạc. Nhà xuất bản Kinh Tế Quảng Đông (TQ). (ND)

Một thùng vàng

[2] Võ Tắc Thiên: Võ Tắc Thiên (Chữ Hán: 武則天, 17 tháng 2, 624 - 16 tháng 2, 705[1]), còn gọi là Võ Tắc Thiên, hay thường gọi Võ hậu (武后) hoặc Thiên Hậu (天后), là một phi tần của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, sau trở thành Hoàng hậu của Đường Cao Tông Lý Trị, cùng với tôn hiệu Thiên hậu của bà và tôn hiệu Thiên Hoàng (天皇) của Cao Tông, 2 người đã đồng trị vì nhà Đường trong 1 thời gian và cùng được gọi là Nhị Thánh (二圣). Sau khi Đường Cao Tông qua đời, bà qua các đời Đường Trung Tông Lý Hiển và Đường Duệ Tông Lý Đán với tư cách Hoàng thái hậu, và cuối cùng trở thành Hoàng đế duy nhất của triều đại Võ Chu (690 - 705), trở thành Nữ hoàng duy nhất[2] trong lịch sử Trung Quốc.

Tìm hiểu thêm :https://vi.wikipedia.org/wiki/V%C3%B5T%E1%BA%AFcThi%C3%AAn

[3] Hai mạch Nhâm Đốc: Mạch Nhâm và mạch Đốc là hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người. Thường dùng khi luyện khí công (ND).

Mạch nhâm đốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top