Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời ngày càng mát mẻ hơn. Đặc biệt vào sáng sớm và đêm muộn trong không khí còn mang theo chút lạnh giá.

Đào Tưởng và Tô Mạt đã ở chung được một thời gian nhưng hai người hiếm khi đụng mặt nhau. Trên thực tế, mỗi người ai làm việc nấy, cuộc sống của họ luôn đặt ở chế độ riêng tư. Bình thường, buổi sáng Tô Mạt đi làm trước rồi Đào Tưởng cũng vội vã đi ngay sau đó. Buổi tối Đào Tưởng thường trở về khá muộn, cách tấm cửa gỗ nghe thấy Tô Mạt đang lách ca lách cách gõ bàn phím hoặc líu lo voice chat trong phòng. Hầu hết bữa tối của Đào Tưởng được giải quyết dưới lầu, còn Tô Mạt lại thích úp mì hơn. Nhưng có một điểm chung mà như ngầm hiểu giữa hai người, đó là cả hai đều không có thói quen dùng bữa sáng.

Công việc mới của Đào Tưởng là đảm nhiệm vai trò phó giám đốc phòng kinh doanh của một công ty cỡ vừa[1]. Với kinh nghiệm thương trường ba năm, công việc mới nhanh chóng trở nên thuận buồm xuôi gió. Tuần lễ vàng 1/10 [2] đang tới rất gần, đây là lúc Đào Tưởng nghênh đón chiến dịch kinh doanh tầm cỡ lớn đầu tiên ở công ty mới. Ai cũng biết, tuần lễ vàng luôn là thời điểm cho các công ty cạnh tranh lẫn nhau. Đào Tưởng phỏng đoán giám đốc sẽ giao nhiệm vụ lần này cho mình , thứ nhất là để ra đòn phủ đầu, thứ hai là để thăm dò độ nông sâu của tên lính nhảy dù anh ra sao. Mà các nhân viên dưới trướng cũng đều đang chờ đợi xem bản lĩnh của anh như thế nào.

Mệt mỏi ngáp dài lần thứ n, Đào Tưởng đứng dậy vỗ nước lạnh lên mặt. Tiếng đồng hồ trong phòng khách vang lên tích tắc tích tắc vang lên điểm hai giờ sáng. Rửa mặt xong vẫn cảm thấy buồn ngủ, Đào Tưởng lại vỗ mặt thêm mấy lần nữa, thấy tinh thần đã khá hơn anh mới ngồi lại vào trước máy tính tiếp tục chiến đấu cho phương án thứ 11 của mình.

Tô Mạt gặp phải một giấc mơ vô cùng mệt mỏi. Cụ thể thế nào thì cậu không nhớ rõ nhưng cảnh tượng cuối cùng là: Cậu ôm đùi một tên con trai không nhìn rõ mặt khóc thảm thiết, nói anh mà đi thì tôi cũng không thiết sống nữa.... kết quả cậu bị rợn người mà tỉnh lại. Tuy Tô Mạt vẫn không thừa nhận nhưng cậu hoài nghi đây có lẽ là sự thôi thúc mãnh liệt nào đó mà cậu đã không nhận ra .

"Hừm, dù có nằm mơ thì cũng mất mặt thật..." Tô Mạt vừa lầu bầu vừa cấu véo hai má mình, sau đó giữa cơn mơ màng cậu vò đầu đứng dậy, cầm lấy chiếc cốc rỗng ở đầu giường, vấp phải thành giường, bước xuống, đi ra ngoài phòng khách.

Một vài tia sáng xuyên qua khe cửa lọt vào trong phòng, Tô Mạt tưởng rằng đó là ánh trăng. Nhưng vừa mở cửa phòng ngủ ra, một bóng dáng cúi lom khom được bao bọc trong những tia sáng xanh quỷ dị. Chiếc bóng đó đang làm ổ trong chiếc sofa cách trước mặt hai mét.

Cạch! Cốc nước rơi xuống đất rồi.

"A!" Rơi xuống trúng chân Tô Mạt rồi, tệ là hai lần chịu đòn đều là chân phải của cậu.

Tô Mạt còn chưa kịp khóc đã cảm thấy một cơn gió táp lao tới. Cậu không trốn kịp liền hứng ngay một cái gối ôm vào chính giữa mặt.

"Đào Tưởng, anh cầm cái gì ném tôi đấy?!" Nửa đêm gặp phải cú headshot như thế, Tô Mạt khóc không ra nước mắt, ai đến nói cho cậu biết đi, tại sao nửa đêm thức dậy uống nước còn gặp phải chín chín tám mươi một kiếp nạn như này?[3]

"Tô Mạt?" Đào Tưởng dò hỏi.

"Còn ai vào đây nữa, chẳng lẽ là ma nữ à". Tô Mạt lượm cốc nhựa lên, cà nhắc cà nhắc đi đến chỗ vòi nước rửa qua rồi đến chỗ máy lọc nước. Được rồi, thế này là đã tỉnh hẳn.

"Anh sao còn chưa ngủ?"

"À, đang viết kế hoạch". Đào Tưởng day hai bên thái dương, anh nhằm lúc Tô Mạt không để ý, lén lút cầm chiếc gối ôm vừa mới ném đi trở về vị trí nguyên dạng của nó.

"Anh thật bận rộn" . Tô Mạt uống nước xong liền xông đến trước mặt Đào Tưởng nhe răng cười, sau đó cầm cốc nước trở về phòng ngủ, ngủ tiếp.


Đào Tưởng ngạc nhiên trong chốc lát, đột nhiên anh cảm thấy hơi chột dạ: "Ặc... cười thân thiện như thếlàm gì ..."

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tô Mạt mơ màng nghĩ, hình như mình đã quên mất điều gì đó. Chẹp. Rốt cuộc thì là gì nhỉ...

Tối hôm sau, Đào Tưởng tăng ca đến tối muộn. Khi anh về đến nhà đã là 11 giờ đêm. Vừa mở cửa ra, anh đã thấy Tô Mạt đang ngồi xổm ở góc nhà không biết đang mân mê cái gì.

"Cậu đang làm gì vậy?" Đào Tường vừa hỏi vừa treo áo khoác lên tường.

"À, tôi đang đặt router[4]kéo đường dây vào trong phòng anh, anh không cần thức đêm trong phòng khách nữa". Tô Mạt không quay đầu lại, nói. Đôi tay vẫn tiếp tục công việc.

Đào Tưởng bất ngờ, anh thật không nói nên lời. Thực ra việc này không phải là vấn đề to tát gì, chỉ do anh vẫn chưa dành được thời gian để làm, bởi gần đây khá bận rộn, thêm nữa là lười. Bây giờ nhìn thấy một Tô Mạt tất bật như thế, Đào Tưởng lần đầu tiên có suy nghĩ rằng....

"Cho anh khỏi chiếm cứ phòng khách, làm tôi nửa đêm không dám đi WC" .

Đào Tưởng lần đầu tiên nghĩ rằng... Tên này đang thiếu đòn.

"Đàn ông cả mà, cậu làm sao mà không dám đi. Mà nhà vệ sinh cũng đâu phải không có cửa". Đào Tưởng nói rồi đi men theo bờ tường, phải nói rằng Tô Mạt lắp đặt đường dây này rất kín kẽ, vừa đẹp mắt lại có tính ứng dụng.

" Ừ, đã xong". Tô Mạt đứng dậy lau mồ hôi, sau đó vừa ngắm nhìn kiệt tác của mình vừa trò chuyện với Đào Tưởng: "Có cửa thì có cửa, nhưng không ngăn cản được âm thanh..."

"..." Với cuộc trò chuyện đã bước vào giai đoạn kì quái, Đào Tưởng quả quyết đánh một dấu lặng lên khung nhạc. "Rồi, tôi đã hiểu".

"Này, anh đi đâu đấy..." Tô Mạt nhướng mày gọi to.

"Tôi đang thử xem router dùng có tốt không...." Đào Tưởng cũng lớn tiếng đáp.

Trong giây phút đóng cửa phòng lại anh vẫn còn nghe thấy Tô Mạt kể lể : "Tìm đâu ra một vị chủ nhà tốt bụng như tôi cơ chứ...."

Đào Tưởng đen mặt.

"Tô Mạt, tổng biên tập gọi cậu vào văn phòng".

"Tô Mạt, tổng biên tập nói nếu cậu tới thì bảo cậu vào văn phòng của anh ấy".

"Tô Mạt, tổng biên tập nói nếu cậu tới thì có đang làm dở việc gì cũng phải vào văn phòng của anh ấy".

"Tô Mạt..."

"Dừng! Tôi tin tổng biên tập không nhắc lại đến bốn lần chỉ để bảo tôi vào văn phòng đâu". Tô Mạt nhức đầu nhìn đám cô nương trong phòng, rồi chọn ra một vị ngây thơ nhất, hiền lành nhất trong đám đó: "Đình ơi, tóm lại tổng biên tập nói gì..."

Cô bé nhăn mi nhíu mày, nhớ lại cái gọi là rốt cuộc đó. Sau đó cô khoa tay mua chân, thuật lại hiện trường: "E hèm, mở cửa, hỏi, Tô Mạt đâu, chúng em nói 'anh ấy vẫn chưa đến', tổng biên tập nói 'Ồ', đóng cửa. Hết..."

"Cảm ơn em". Tô Mạt dịu dàng cười với Lữ Đình, sau đó dành nửa giây để trừng mắt với từng người trong bốn cô nàng còn lại rồi mới dè dặt gõ cửa phòng tổng biên tập.

Tô Mạt làm việc tại một tòa soạn. Tòa soạn này là một phần nhỏ của một công ty xuất bản khá có tiếng tăm. Ở đây chuyên về loại hình tạp chí kết hợp giữa thời trang và tiểu thuyết ái tình. Lượng phát hành lớn, doanh thu cũng rất đáng kể. Có thể coi là nơi dẫn đầu trong lĩnh vực này.

"Tổng biên tập, anh tìm tôi?" Tô Mạt cười đến là cung kính khiêm nhường, mang diện mạo của kẻ "sếp chỉ đâu em đánh đó, sếp đi hướng đông em chẳng dám đi hướng tây".

"Ừ, ngồi đi". Đường Kiêu chỉ vào ghế đối diện với mình.

Tô Mạt nghiêm chỉnh ngồi xuống sau đó tập trung nhìn lên sếp.

"Tô Mạt..."

"Vâng ạ?"

"Có phải hằng ngày tôi tiếp xúc với cậu ít quá đúng không?" Đường Kiêu chợt hỏi.

Tô Mạt ngạc nhiên: "Sao sếp lại nói vậy?"

Đường Kiêu khẽ liếc cậu: "Ánh mắt đó của cậu giống như định khắc sâu tôi vào lòng để hai mươi năm sau hổi tưởng lại vậy".

"Hì hì, tôi quả thực rất ngưỡng mộ sếp". Tô Mạt cười khan rồi lau mồ hôi. Cậu nghĩ văn phòng cấp trên quả nhiên là nơi phức tạp nhất thế giới, nơi có thể rèn luyện tổng hợp các tố chất "nhìn" "nghe" "nghĩ" "nói" trên mọi góc độ của con người.

Đường Kiêu nhìn cậu một cái rồi thờ ơ kích chuột đồng thời xoay màn hình về phía Tô Mạt : "Cậu là người viết bản thảo này?"

Tô Mạt thành thật gật đầu: " 'Tế Thủy Nhược Quyên '[5]- tiêu đề này mang đầy ý thơ tất nhiên biểu đạt rõ ràng cá nhân..."

"Với việc tiêu đề rỗng tuếch và khó hiểu này, tôi có thể tạm thời bỏ qua". Đường Kiêu gõ nhẹ mặt bàn, một cái, hai cái, thong thả mà nhịp nhàng: "Bây giờ, tôi chỉ muốn nói đến nội dung".

"Ừm.... có vấn đề gì ạ?" Tô Mạt khẽ nuốt nước bọt.

"Tình tiết chính khá OK, nhưng tôi muốn bàn lại với cậu một chút về tình tiết phụ của nhân vật.... nam số bốn". Đường Kiêu điềm đạm nhìn Tô Mạt. "Vì sao cuối cùng nam số bốn đó lại dắt tay người yêu của sư muội của đồ đệ của mình phiêu lãng giang hồ?"

"...." Tô Mạt trầm ngâm suy nghĩ trong một phút, chưa hết, vẻ mặt còn rất xoắn xuýt nữa.

" Bản thảo này của cậu là tiểu thuyết tình yêu thể loại thiên không, tôi thực sự mong rằng cậu có thể suy xét một chút về nhóm độc giả là những ai. Nếu cậu ngứa tay, cậu hoàn toàn dùng nhiều cách để che giấu nó". Đường Kiêu dùng cả lí lẫn tình kết hợp vô cùng lễ độ.

"Vậy ý của tổng biên tập là..."

"Bỏ hết tình tiết phụ này đi".

"Giấu kín như thế còn không được sao...". Tô Mạt vẫn cố bàn bạc lần cuối.

Rốt cuộc Đường Kiêu cũng ngước mắt lên: "Vậy sao tôi còn phát hiện ra được thế?"

"..." Tô Mạt khóc không ra nước mắt. Đấy là tại anh chứ!

Thẫn thờ trôi về văn phòng, Tô Mạt lập tức nhận được ánh mắt đồng tình từ khắp mọi nơi. Lén liếc mắt về cửa phòng tổng biên tập, hừm, con ruồi bay qua cũng không lọt sau đó Tô Mạt ngửa mặt lên trời than dài: "Vì cớ gì lần nào làm lại cũng là tôi...."

Quần chúng cô nương trăm miệng một lời: "Tình yêu à, bởi anh cố chấp quá".

Tâm hồn phải chịu vết thương cấp độ hai, Tô Mạt ủ rũ mặt mày trở về chỗ của mình.

"Này, ngoài việc bảo anh làm lại, tổng biên tập còn nói gì nữa không?" Vân San San ngồi bên cạnh Tô Mạt thò đầu qua hỏi, rặt một bộ dáng bà tám hóng chuyện.

"Ờm..." Tô Mạt cố gắng nhớ lại nửa ngày, mới nói: "Hình như tổng biên tập ... dùng ánh mắt quyến rũ tôi ...

Vân San San giật giật khóe môi: "Anh giai à, hôm nay đi làm quên uống thuốc phải không".

"Tưởng tượng một chút cũng phạm pháp sao!" Tô Mạt trợn mắt đốp chát lại cô nàng, sau đó mở máy tính, phản công.

Môi trường có lẽ là nguyên nhân khiến Tô Mạt làm ở tạp chí này đã hai năm. Tổng cộng chỉ có dăm ba người, ngoài tổng biên tập ra cũng chỉ còn cậu là đàn ông. Bằng trực giác khủng bố của mình, các mãnh nữ chỉ mất một tuần đã đe dọa dụ dỗ ra được tính hướng của cậu. Sau đó mọi thứ trở lại như cũ. Một năm trước Đường Kiêu được điều đến, nghe nói vốn anh ta là tổng biên tập của một tạp chí thời trang - nhánh khác của công ty. Khi mới đến đây, anh ta đã khiến cho nữ giới trong văn phòng.... ờ... còn cả nam giới nữa vô cùng vui sướng. Đáng tiếc là cỏ thơm đã có chủ rồi. Nghe nói anh ta đã kết hôn được mấy năm. Tô Mạt nghĩ rằng anh ta nên biết rằng mình cong, bởi vì không ai trong ban biên tập kiêng kị điều này. Thường thì ba hôm bảy bữa sẽ lại trêu đùa gì đó . Nhưng Đường Kiêu không bao giờ tham gia vào, nói thế nào nhỉ, anh ta là một người rất tinh tế. Tất nhiên, vấn đề quan trọng không phải là việc này, với vị tổng biên tập ba chín tuổi đầy mị lực đó, điều Tô Mạt hiếu kỳ nhất nhất là :

... Rốt cuộc anh ta đã chăm sóc da như thế nào vậy!!!

[1]Một công ty cỡ vừa thường có khoảng 2000 nhân viên trở xuống, lượng tiêu thụ đạt 300 triệu NDT trở xuống và tổng doanh thu tầm 400 triệu NDT trở xuống. (Theo Baidu)

[2]1/10 : là quốc khánh Trung Quốc. Tuần lễ vàng 1/10 là một trong ba kì nghỉ lễ lớn của Trung Quốc ( bên cạnh đó là tuần lễ vàng 1/5 và tuần lễ vàng dịp tết nguyên đán). Kì nghỉ lễ này kéo dài trong 7 ngày. (ND)

[3]Chín chín tám mươi một kiếp nạn chỉ tám mươi một kiếp nạn mà thầy trò Đường Tăng đã gặp phải trước khi tu thành chín quả trong tác phẩm "Tây Du Ký" của Ngô Thửa Ân (ND). Chín chín trong chính chín tám mươi một là cách nói của người cổ đại Trung Quốc, chỉ số lượng nhiều. Nên ở đây có thể hiểu là gặp nhiều sự bất trắc.

[4] Router (còn gọi là thiết bị định tuyến hoặc bộ định tuyến), là thiết bị mạng máy tính dùng để chuyển các gói dữ liệu qua một liên mạng và đến các đầu cuối, thông qua một tiến trình được gọi là định tuyến.

Về cấu tạo: Router là một thiết có các cổng mạng LAN (có thể có 1 hoặc rất nhiều cổng LAN), hoặc bao gồm luôn cả ang-ten (râu) phát sóng wifi.

[5] Tề thủy nhược quyên:细水若绢: nghĩa là dòng sông như lụa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top