Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua ngày ông công ông táo, tất nhiên sẽ đến tết âm.

Quê Đào Tưởng là một vùng quê rất hẻo lánh thế nên vé tàu cũng không lo hết sớm. Vốn dĩ Tô Mạt muốn giúp anh đứng xếp hàng mua vé ở ga, cuối cùng Đào Tưởng tặng cho cậu một ánh mắt khinh bỉ như nhìn một kẻ chưa từng đi xa nhà: "Có một thứ gọi là Đặt vé đấy".

Kết quả là Tô Mạt cực kì biết điều gật đầu: "Ừ, vậy chúng ta không cần vội nữa".       .

Thế là Đào tiên sinh rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, chà, hình như anh đã nói sai rồi.

Kì thực Tô Mạt cũng không cố ý tỏ ra chạnh lòng đâu, chỉ là không biết vì sao nhưng dạo gần đây tâm tình của cậu càng lúc càng rối loạn, có cảm giác muốn hét ra lại không thể hét thành lời, nên trong cậu tồn tại một nỗi lòng nôn nao không biết tên.

Ngày hôm sau, Đào Tưởng đặt vé ở phòng đại lí gần công ty. Buổi tối về đến nhà, anh đưa một vé cho Tô Mạt.

Tô Mạt nhìn tên ga chưa từng nghe qua rồi ngẩn người.

"Cho em?". Tô Mạt thấy mũi mình xon xót, cậu vốn đã chọn ra được món quà quý báu nhất mình nhận được trong năm nay từ cả một tuần trước, nhưng lúc này đây, có lẽ phải thay đổi rồi.

Đào Tưởng cười xấu xa: "Em muốn bán lại cũng được thôi".

Tô Mạt vui sướng ôm chặt lấy Đào Tưởng: "Anh, anh, anh...."

"Này, bình tĩnh". Đào Tưởng hoảng hốt thay cậu.

Tô Mạt nuốt ngụm nước bọt rồi bổ sung lời kết: "Anh....mẹ nó quá đẹp trai!"

Đào Tưởng cười khì, sau đó thấy Tô Mạt ôm chặt lấy mình rồi kì quái cố gắng đùn đẩy, anh khẽ nhíu mày: "Em làm gì đó?"

"Em muốn ôm anh xoay vài vòng".

"Rồi sao?"

"... Anh nặng quá".

".....". Đào Tưởng bó tay.

Núi không xoay được mình, vậy thì mình chuyển núi. Đào tiên sinh thẳng thắn ôm lấy người ta, sau đó cực kì "Quỳnh Dao"[1] mà xoay đến N vòng.

Lăn lộn qua đi, mặt mũi Tô Mạt cũng đã đỏ bừng như trái táo Fuji Nhật Bản, cậu thuận đà nhào vào lòng Đào Tưởng, cọ cọ rồi hỏi anh: "Sao lại quyết định đưa em về nhà..."

"Come-out một mình nguy hiểm hơn". Đào Tưởng khảng khái trả lời như một lẽ đương nhiên.

Chớp mắt, đáy lòng Tô Mạt nhảy vọt ra một tên tiểu nhân tay cầm roi da quất mạnh vào nguyên thần của cậu: cho mày hỏi ngu!

Tô Mạt nghĩ ưu điểm lớn nhất của mình là nghĩ sao thì mặt cũng sẽ y hệt vậy, tiếp theo đó sẽ chắc chắn chuyển thành hành động.

"Đào Tưởng, anh vào đây chút...."

"Ngoan ngoãn tắm đi, gọi anh làm gì?"

"Bảo anh vào thì anh cứ vào đi, nói nhiều thế".

"Được rồi, được rồi, anh vào.... Này..."

"Đào Tưởng?"

"Em sao ngồi trong bồn tắm không mặc quần áo?"

"Thì em tắm mà"

"Thế anh có thể làm gì?"

"Ha ha, cùng tắm đi. Nào, vào đây, vào đây...."

"...."

"Đào Tưởng! Anh không sao chứ! Đệt, mẹ anh thế cũng chảy máu mũi!"

Tối hôm đó, Tô Mạt chợt thấy ngưỡng mộ.... vợ cậu 7 nhà bên mà mình chưa từng gặp mặt.

Hai chín tháng chạp, sáng sớm hai người đã chạy đến ga tàu. Đào Tưởng mang theo một vali nhỏ chủ yếu là đặc sản, Tô Mạt đeo một ba lô to đùng. Đào Tưởng thấy cậu nhồi nhét nhiều đồ vào túi như vậy, còn có hẳn một cuốn Sherlock Homes[2] bìa cứng, thôi được rồi, cứ coi như đây là một chuyến du lịch đi.

Tàu lửa rung lắc khiến người ta mệt mỏi, dù Tô Mạt luôn tràn đầy tinh thần nhưng sau sáu tiếng chơi đấu địa chủ với người xung quanh cũng không thể không ngao ngán. Đào Tưởng vẫn luôn ngồi bên cửa sổ chống cắm nhìn ra ngoài, không biết anh đang nghĩ gì. Có vài lần Đào Tưởng muốn nói chuyện với anh nhưng cậu lại không biết phải nói gì, cuối cùng đành thôi. Mãi tới khi anh mệt mỏi trở lại giường nghỉ ngơi, Tô Mạt mới lầu bầu: "Có giường cũng không nằm, nếu thế anh mua vé ghế cứng cho rồi".

Đào Tưởng gõ đầu cậu, đang định táo tợn nhào nặn khuôn mặt cậu, anh chợt nhớ đến xung quanh vẫn còn đám đông quần chúng, thế là chỉ đành hậm hực buông tay. Tô Mạt đắc ý hếch mặt, mũi cũng suýt chạm đến nóc trời.

Chuyến đi kéo dài một ngày một đêm, đến trưa ngày hôm sau mới kết thúc. Đối với chuyến hành trình xa xôi lần đầu trong đời này, Tô Mạt cũng lấy làm đắc ý lắm. Chỉ có một điều không được mỹ mãn... Trước khi xuống tàu cậu rốt cuộc cũng không chịu được cơn khát, đành mua một chai nước lọc trên chiếc xe đẩy đồ dán nhãn cục đường sắt XX, sau đó người bán hàng lấy giọng điệu thành thật nói rằng vừa đẩy xe qua đây nên không có đủ tiền lẻ, lát nữa sẽ mang lại sau. Tô Mạt tin lời người nọ, nhưng đến trạm cuối cùng, chiếc xe đẩy đó vẫn bặt vô âm tín.

Trạm ga quê Đào Tưởng thật sự chỉ có thể hình dung bằng vài chữ: tiêu điều, đổ nát. Người xuống ga lác đác, tiếng gió lạnh rít qua càng làm cảnh vật thêm thê lương, dù là giữa trưa cậu vẫn có cảm giác như đang là lúc hoàng hôn buông xuống.

"Này, ở đây sao lạnh hơn nhà em nhiều vậy, vĩ độ cao hơn mà....". Tô Mạt hà hơi vào lòng bàn tay mình, run hỏi.

Đào Tưởng cười không đáp.

Tô Mạt mím môi, lần này không phải câu bị ảo giác. Từ lúc xuống xe, Đào Tưởng đã hoàn toàn trở nên bất thường. Anh trầm mặc, lặng yên và cẩn trọng.

Tô Mạt khó chịu đẩy anh vài cái: "Này, anh đừng làm ra vẻ như sắp hi sinh có được không, cái này em có kinh nghiệm rồi, nói trước cũng không ích gì, chủ yếu là phải biết phát huy trên chiến trường thôi".

Đào Tưởng vẫn không nói, anh chỉ khẽ vò nhẹ mái tóc cậu, thật nhẹ.

Tô Mạt nhận ra dáng dấp của sự kiên định trong mắt anh, cậu mỉm cười, đã đầy sóng năng lượng.

Nhà Đào Tưởng là một căn nhà hai tầng, mặc dù trông đơn giản nhưng luôn được dọn dẹp ngăn nắp. Trong sân nhà có phơi nhiều loại cây trồng vụ đông như ớt, đậu cô ve phơi khô, ngô bắp...... Bên cạnh còn treo thêm chiếc đèn lòng sáng đỏ làm tràn đầy hơn không khí ngày tết.

Lúc Đào Tưởng và Tô Mạt bước vào nhà, một cậu nhóc đang ngồi bên trong chơi đùa với chú chó vàng. Tô Mạt nhìn ra được bóng dáng Đào Tưởng từ sườn mặt cậu bé.

Cảm giác được có người, cậu bé chợt quay đầu nhìn qua. Tô Mạt thấy ánh mắt nó chợt sáng lên lấp lánh khi trông thấy Đào Tưởng, nhưng khi cậu tưởng rằng nó sẽ bổ nhào vào lòng anh thì nó lại chỉ nhanh nhẹn đứng dậy, sau đó kêu lên một tiếng đầy kính trọng hay thậm chí là sợ hãi: "Anh...."

Tô Mạt quay đầu nhìn Đào Tưởng, trong mắt anh hiện lên nét cưng chiều không nói rõ nhưng anh chỉ khẽ gật đầu rồi bình tĩnh hỏi: "Đào Phi, ba mẹ đâu?"

"Dạ, ba mẹ đang trên nhà, để em đi gọi mọi người". Cậu bé nói rồi phi như bay vào nhà.

Tô Mạt đen mặt: "Hai anh em cũng kiềm chế hơi quá đó".

"Hửm?". Đào Tưởng không hiểu lắm.

Tô Mạt trợn mắt: "Đó là em trai anh mà, một năm không gặp nhau, anh cũng phải ôm hay vỗ về thằng bé chứ".

Đào Tưởng giật khóe môi: "Nhà anh không thịnh hành kiểu này".

Tô Mạt bặm môi: "Đồ anh trai lạnh lùng".

Đào Phi đã mau mau gọi cha mẹ đến. Vừa gặp mẹ Đào Tưởng, Tô Mạt đã nhận ra bà là một người phụ nữ lao động Trung Quốc kiểu mẫu, ở bà vẫn duy trì vẻ đẹp truyền thống của dân tộc Trung Hoa: mỹ đức, cần lao, thiện lương, nhiệt tình và hiền từ. Thậm chí là cha Đào Tưởng, nếu không phải trên tay ông đang cầm quải trượng và dáng đi khập khiễng, với dáng vẻ quắc thước của ông, rất khó tưởng tượng ra rằng đó là một ông lão đã trải qua rất nhiều biến cố trong đời.

"Ba mẹ, đây là bạn con, tên là Tô Mạt. Khi trước con đã nói với hai người rồi, năm nay chúng con cùng về đây ăn tết".

Đây là lời giới thiệu mở đầu của Đào Tưởng về Tô Mạt. Cậu cũng phối hợp theo. Come-out là một quá trình cần phải được tiến hành tuần tự, cậu tin tưởng Đào Tưởng, vì thế cậu toàn lực hợp tác. Người nhà anh đối xử với cậu rất nhiệt tình, bởi lẽ Đào Tưởng đã kể lại sự tích anh hùng về việc Tô Mạt đã ra tay giúp đỡ khi cha anh gặp tai nạn cho mọi người nghe, cộng thêm sức hấp dẫn đáng tự hào của cậu nên chỉ sau dăm ba câu trò chuyện, trên cơ bản cậu đã xây dựng được hình ảnh tốt đẹp trong nhà Đào Tưởng.

Tự giác mang trách nhiệm của một hiền thê, dù mẹ Đào Tưởng luôn miệng nói  không thể để cho khách làm việc nhưng Tô Mạt vẫn không rảnh rỗi cả buổi chiều, lúc thì giúp vò ngô trong sân nhà khi lại giải đáp những thắc mắc của Đào Phi cho bài tập nghỉ đông của cậu bé.

Bảy giờ tối, bữa cơm tất niên đúng giờ được bưng lên. Tô Mạt nhìn một bàn đầy thức ăn mà kích động không thôi. Cậu tựa như đã được thừa nhận địa vị hợp pháp, trải qua năm mới ở nhà chồng như một lẽ đương nhiên.

Đáng tiếc là, ảo ảnh đẹp đẽ đó không duy trì được bao lâu.

"Tưởng à, qua năm nay con lại thêm một tuổi, cũng cần tìm vợ cho mình thôi con ạ". Bữa cơm qua được một nữa, mẹ Đào Tưởng chợt nói.

Tô Mạt gắng sức và cơm vào miệng, cậu dỏng tai lên nghe nhưng lại không nghe được lời đáp lại của anh.

Có vẻ như Mẹ Đào Tưởng đã quá quen với sự lạnh nhạt của cậu con trai, bà quay sang dịu dàng nhìn Tô Mạt: "Cháu đã lấy vợ chưa?"

Tô Mạt cảm giác hình như mình bị nghẹn cơm, cậu lấy cớ cần uống nước rồi mất hồn mất vía chạy vào nhà bếp.

Kết quả vừa lấy được nước vào cốc, còn chưa uống, cậu đã nghe thấy ngoài phòng khách đang cãi nhau cầm ĩ. Cãi có, gào có, rơi vỡ cũng có.... Tô Mạt thấy da đầu mình tê rần, chết tiệt, thật là ngu mới tin cái tên chết tiệt Đào Tưởng hiểu được cái gì là tiến hành tuần tự!

Vội vàng chạy vào phòng khách đã thấy mọi thứ trở nên tan hoang, bừa bộn. Mẹ Đào Tưởng kéo Đào Phi vào một góc, luống cuống nhìn chồng đang vung quải trượng đứng đối diện Đào Tưởng.

"Con muốn nói chỉ có thế, ba đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng chẳng sao".

"Mày, mày cút cho tao!"

"Con mang cậu ấy về đây là mong cha mẹ có thể chấp nhận cậu ấy. Nhưng nếu cha mẹ sống chết không chấp nhận, vậy....".

"Cút. Cút. Cút! Tao không có đứa con như mày!"

"Sao ba...."

Tô Mạt cảm giác khóe môi mình có chút đắng cay nhưng cậu chẳng có thời gian lo lắng đến việc đó. Lao đến đứng chắn giữa hai cha con nọ, Tô Mạt quỳ xuống. Một tiếng "phịch" vang lên.....

Cả căn phòng bỗng lặng im như tờ.

Không chỉ cha Đào Tưởng, ngay chính Đào Tưởng cũng ngẩn người.

Quay ngoắt đầu ra dấu với Đào Tưởng "Anh đứng im cho em, chuyện về sau cứ để em lo", sau đó Tô Mạt hít sâu một hơi: "Ba....".

Đào Tưởng hối hận vì đã không mang cho cha mình một lọ thuốc trợ tim hiệu quả tức thì.

"Thực ra Đào Tưởng thích phụ nữ, anh ấy không phải là đồng tính luyến ái, nhưng chính là con, vì con rất yêu anh ấy, cứ quấn lấy anh ấy mới đưa đến cơ sự ngày nay....".

Giọng nói xót xa của Tô Mạt như từng nhát dao khắc sâu vào trái tim Đào Tưởng, khiến anh đau đớn.

".... Nhưng hiện tại anh ấy thực sự yêu thương con, vô cùng vô cùng yêu thương con".

Đào Tưởng tự nhủ với mình, vở kịch yêu cầu, tạm thời không nghe thấy.

Người đầu tiên lên tiếng là mẹ Đào Tưởng, người phụ nữ chân chất ấy khe khẽ thốt lên những tiếng nghẹn ngào rồi dần dần biến thành những tiếng ức nở chua xót. Đào Phi lúng túng nằm trong lòng mẹ, đôi mắt to tròn ngước lên đấy đáng thương.

Người cha là người thứ hai. Dù lời nói là từ Tô Mạt thốt ra, nhưng ông lão vẫn nhấc gậy lên định quất lên người thằng con trai mình. Tô Mạt nhanh nhẹn bổ tới chắn trước người Đào Tưởng: "Ba, lời con nói đều là thật, tất cả là do con sai, nếu ba muốn đánh hãy đánh con đi!"

Đào Tưởng ngước mắt nhìn trời, rồi anh nghĩ có khi tìm ngọc hoàng tới cùng nhìn Tô Mạt đi.

Người cha nổi giận đùng đùng nhưng gậy trong tay lại lần lữa không hạ xuống được. Trong lòng người nông dân thuần phác này luôn giữ vững nguyên tắc, con nhà người ta có làm gì sai cũng là con nhà người ta. Ông không đánh được, cũng không có tư cách để đánh cậu.

Thở ra vài tiếng nặng nề, ông cuối cùng quay người đi lên tầng. Tiếng sập cửa cũng nặng nề như tâm trạng ông lão.

Mẹ Đào Tưởng vừa khóc vừa đuổi theo chồng, lại uổng công gõ cửa.

Tô Mạt lại quỳ trên đất, lần này, cậu đã chuẩn bị quỳ lâu dài, sẽ không đứng lên sớm.

Đào Phi không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu bé mang đôi mắt đỏ ửng đến bên cạnh Đào Tưởng và Tô Mạt, cúi đầu nhìn Tô Mạt đang quỳ lại ngẩng đầu nhìn anh trai đang đứng đó, run rẩy hỏi: "Anh.... anh muốn sống với anh ấy sao... không cần nhà nữa?"

"Làm sao thế được?". Đào Tưởng cười khổ : "Em xem anh Vương nhà bên lấy vợ rồi không phải vẫn ra đồng làm việc đó sao".

Đào Phi chớp mắt, yên tâm hơn nhiều. Rồi nó cúi đầu đến gần quan sát Tô Mạt. Lúc ban sáng nghe giảng bài nó cũng có nhìn rồi, nhưng giờ nhìn lại, nó càng thấy Tô Mạt có khí phách hơn dù là bất cứ góc độ hay trình độ hay góc nhìn nào.

"Ừm.... anh không đẹp trai như anh trai em...." Bạn nhỏ Đào Phi rất thật thà đưa ra kết luận.

"Anh đẹp ở bên trong". Tô Mạt giật khóe môi "Nhìn vào mắt anh này, em đã nhìn thấy cửa sổ tâm hồn nào đẹp như thế này chưa...."

Đào Phi ngạc nhiên, cậu bé thật sự đối mắt đối mũi nghiêm túc nhìn vào mắt Tô Mạt. Tô Mạt dần vẽ nên một nụ cười, rồi trong chớp mắt ôm Đào Phi vào lòng: "Từ giờ trở đi em chính là em trai anh!"

Đào Phi bị cái ôm ấm áp đó làm cho choáng váng, thật lâu sau đó cậu bé mới rụt rè gọi một tiếng: ".....Anh trai?"

Tô Mạt bị High rồi. Cậu thơm lên má Đào Phi. Cậu bé đáng thương này vẫn còn đang há to miệng, cằm rơi thẳng xuống đất.

Đào Tưởng bực bội gõ lên đầu Tô Mạt: "Đây là em trai anh".

Tô Mạt nhướn mi: "Giờ đã là em trai em rồi".

Đào Phi chậm chạp khép miệng lại, cậu khẽ dựa đầu vào l*ng ngực Tô Mạt, vẫn rụt rẽ như thế, cậu nâng hai cánh tay gầy gò thử ôm lấy bờ vai Tô Mạt.

Đào Tưởng nhớ rõ, từ trước đến giờ mình chưa từng ôm em trai như vậy.

[1] Tự dưng nhớ đến Nhĩ Khang và Lâm Tâm Như ....

[2] Sherlock Homes: Là một tác phẩm trinh thám kinh điển của Conan Doyle (Anh) được xuất bản lần đầu vào nằm 1887 (ND)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top