Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mới đang đến gần, Đào Tưởng có một tuần nghỉ lễ. Vô tình nhìn thấy vé xe lửa, Tô Mạt mới biết quê Đào Tưởng ở nông thôn. Thật lòng mà nói, Tô Mạt khá bất ngờ. Cậu luôn nghĩ một cách hiển nhiên rằng Đào Tưởng là cậu ấm nhà mặt phố bố làm quan.

28 tháng chạp, Đào Tưởng về quê.

29 tháng chạp, Tô Mạt cũng về nhà. Ba trạm tàu điện ngầm, hai trạm xe bus, năm phút đi bộ, Tô Mạt về nhà tổng cộng không hết một tiếng.

"Ba, mẹ, con về rồi đây". Tô Mạt chưa đến cửa đã gào tướng.

"Mày còn biết đường về nhà hả!" Mẹ Tô Mạt cầm chài cán bột[1] xông đến trước mặt Tô Mạt dứ dứ: "Ông Lí nhà bên ngày nào cũng hỏi mẹ, con trai cô đi làm xa khi nào trở về vậy? Mày nói xem, mẹ biết trả lời sao..."

"Dạ... ba đâu rồi mẹ?" Tô Mạt nhanh trí chuyển đề tài.

"Xuống dưới mua xì dầu rồi. Mày mau vào rửa tay rồi đến giúp mẹ". Mẹ Tô Mạt vừa làm vừa dạy con trai bao sủi cảo[2], một công đôi việc.

"Mẹ, mẹ không sợ tay nghề này của con biến bánh của mẹ thành đồ bỏ đi sao..." Tô Mạt nói thì nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rửa tay.

"Vậy thì mày giúp mẹ tìm một cô vợ đi!" Bà không ngẩng đầu nói.

"....". Tô Mạt nhìn dòng nước lăn trên tay mình, thần người vài giây mới giật mình, vội vàng xát xà phòng, nhanh nhẹn rửa sạch tay, cậu lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ cũng không phải không biết, cần gì phải...".

"Im". Bà lập tức ngẩng đầu tức giận nói: "Mày đừng nói với mẹ, mẹ lại đau lòng".

"Mẹ..." Tô Mạt cười xót xa. "Mẹ định dùng chiêu này hù dọa con cả đời sao".

"Hết hàng mới rồi, tạp hóa nói cái loại xì dầu Hải Thiên[3] gì đó cũng... A, thằng nhóc này còn biết đường về nhà?". Cha Tô Mạt vừa cầm lọ xì dầu bước vào nhà đã thấy nhà mình có thêm một cây cột điện. Ông thật không hiểu vì cớ gì mình cường kiện là thế, Judo cũng biết, thế mà sinh ra thằng con dọc thì trông hết que tăm, ngang thì giống y sì tấm ảnh?

"Ba, có phải ba với mẹ thông đồng đúng không, nói giống hệt nhau". Tô Mạt định gãi đầu, nhưng tay vừa mới rửa, đành bỏ xuống.

"Đừng trách mẹ con lải nhải nhiều. Thử hỏi xem lần cuối cùng con về nhà cùng ba mẹ ăn bánh trung thu từ đời thủa nào rồi?" Cha Tô Mạt giao lọ xì dầu cho vợ, sau đó cực kì tự giác đi rửa tay rồi đến cán vỏ sủi cảo.

"Tại trước đó mẹ nói nếu trở về một mình sẽ không cho con bước vào cửa..." Tô Mạt nhăn nhó làm nũng.

"Mẹ nói con này, con đã bao nhiêu tuổi rồi còn lang thang suốt ngày...". Mẹ Tô Mạt trừng mắt với con trai.

"Mẹ..."

"Đừng gọi mẹ, gọi có ích gì". Bà mẹ dáng điệu như muốn cầm chài cán bột cán phẳng cái đầu quả dưa của con trai. "Vợ không cưới được, đối tượng cũng chẳng có lấy một ai, con dù tìm bạn trai cũng mang về cho ba mẹ xem mặt chứ...".

"Hả, mẹ, con không biết hai người mong đợi chuyện này như vậy...". Tô Mạt lau mồ hôi.

"Thằng nhóc chết tiệt này, mày một ngày chưa ổn định, mẹ một ngày không an tâm. Mày không thể cứ sống đơn độc cả đời được". Bà thở dài. "Con người sống trên đời này, dù thế nào cũng phải có bầu có bạn con ạ".

"Vâng, con hiểu". Tô Mạt hít sâu, sau đó xoa xoa khuôn mặt mẹ: "Con sẽ tranh thủ lần sau dắt một anh chàng đẹp trai tài giỏi về cho mẹ xem".

"Con trai à, đàn ông đẹp trai quá không dựa dẫm được đâu". Bà mẹ răn dạy "Tìm một người khá như con là được rồi".

"...". Tô Mạt lẫm liệt gật đầu: "Con sẽ cố gắng".

Thảm cảnh lúc come out, dù đã qua Tô Mạt vẫn không muốn nhớ lại nữa. Dẫu tình cảm không vẹn toàn nhưng ít ra cậu đã được cha mẹ cảm thông, cũng coi là không mất tất cả.

Mười hai giờ đêm, sủi cảo ra khỏi lò. Tô Mạt theo tục lệ cúi lạy chúc tết cha mẹ. Trong tiếng pháo hoa giòn giã đón mừng năm mới, Tô Mạt đã bước sang tuổi 27.

Rằm tháng giêng, trời đổ tuyết lớn. Tô Mạt định về nhà đón tết nguyên tiêu[4] nhưng đành bỏ cuộc. Trên đường phố, tiếng còi xe, tiếng phanh gấp, tiếng người cãi nhau, tiếng còi chỉ huy của cảnh sát, thật là một cảnh tượng hỗn loạn. Tô Mạt đành gọi điện than thở với cha mẹ, này là thiên không thời địa không lợi. Này là trời không lay chuyển chỉ vì ý chí con người. Đào Tưởng ngồi trên sô pha nghe mà cười tốc mái.

Cúp điện thoại, Tô Mạt nhăn nhó: "Anh cười cái gì?"

Đào Tưởng cười no nê rồi mới nói: "Nếu tôi dám nói vậy với cha tôi, chắc ông ấy sẽ cầm gậy batoong[5] ném tôi".

"Hừm... người già tức giận quá không tốt đâu". Tô Mạt nghiêm túc nói.

"Ha ha, rồi rồi, đợi có cơ hội sẽ để cậu khuyên nhủ ông ấy". Đào Tưởng ấn điều khiển, cả nửa ngày trời mới xem được bản tin tài chính.

Tô Mạt bĩu môi. Cậu bắt đầu thấy hoài niệm Đào Tưởng của ngày xưa rồi. Chẳng biết thật lòng hay giả ý, ít nhất người ta còn chịu cười, cũng không tranh cãi với mình. Bây giờ thì, hắn ta biết tỏng mình không thạo đời như hắn, liền quẳng đi vỏ bọc thân thiện, lộ ra răng nanh của giai cấp tư bản.

"Tô Mạt, bánh trôi trong tủ lạnh là của cậu phải không?"

Nhìn kìa, đến rồi đấy.

"Ừ, sao thế, lại nhớ nó rồi?" Tô Mạt oai phong lẫm liệt chặn trước tủ lạnh.

"Này.... Cậu không cần chặn kín như thế..." Đào Tưởng vui vẻ nhìn điệu bộ của Tô Mạt.

"Tôi còn muốn khóa lại ấy, cái kẻ chẳng chịu mua mà cứ đòi ăn nhà anh". Tô Mạt tức giận nói, sau đó mở tủ lạnh ra. "Trôi ơi mở cửa ra.... He, đây rồi. Tôi sẽ ăn bánh một mình, sẽ không... Đào Tưởng! Tại sao lại thiếu mất một gói!?"

Đào Tưởng nhìn trần nhà, cực kì nghiêm túc suy nghĩ, tại sao bắt nạt Tô Mạt một lần lại muốn bắt nạt lần hai, lần ba, sau đó không dừng lại được nữa?

Hầy, Đào Tưởng cuối cùng kết luận, có lẽ do ở bên ngoài giả vờ lâu quá chăng.

Chạng vạng, tuyết ngừng rời. Trời lạnh giá. Lớp tuyết trắng dày phủ trên nóc nhà, cành cây, mặt đất, chẳng biết khi nào sẽ tan, nằm im lìm dưới ánh tà dương, bình lặng mà mĩ lệ.

Tô Mạt đứng trước cửa sổ lớn, mở cửa thò đầu ra ngoài. Không khí lạnh giá thanh khiết phả lên mặt, cậu hít sâu một hơi, cả cơ thể đều thấy sảng khoái. Bên ngoài kia, khắp không gian đều là màu trắng, trắng đến lóa mắt, trắng đến say người.

Thu người lại, Tô Mạt quay đầu gọi tên cuồng tài chính đang ngủ trưa trên ghế sô pha: "Đào Tưởng, anh đến xem này?"

"Cái gì vậy?". Đào Tưởng hiếu kì đi tới, đứng cạnh Tô Mạt nhìn ra bên ngoài: "Cậu xem cái gì?"

"Xem trời đất. Đợi mặt trời ngày mai ló rạng, tất cả sẽ tan biến hết, sẽ không còn màu trắng phủ đầy như thế nữa". Tô Mạt chăm chú nhìn ra ngoài kia, cứ như thể sợ rằng không nhìn đủ sẽ chịu thiệt vậy...

Đào Tưởng dửng dưng: "Mùa đông nhà tôi đều thế cả. Tôi nhìn đã hơn hai mươi năm rồi...".

Lúc này Tô Mạt mới chợt nhớ, quê của Đào Tưởng nằm cao hơn thành phố này, hơn nữa còn ở trong núi, đương nhiên mùa đông sẽ là cả một thế giới đầy sắc trắng. Nhưng con người ai ai cũng vậy, nhìn nhiều sẽ không còn biết trân trọng thứ đó nữa. Chỉ khó thấy được, mới biết điều đó là trân quý.

"Vậy mùa đông quê hương anh chắc hẳn rất đẹp...". Tô Mạt tưởng tượng, màu trắng trải khắp núi sông, trong con suối nhỏ, trên tảng đá, khóm cây. Nơi nơi đều là sắc trắng. Ở đó có khói bếp nhà nông bảng lảng bay lên trời khi mặt trời khuất núi.

"Đẹp? Ý cậu là nhìn xa trông giống hộp cơm tiện lợi dùng một lần? Hơn nữa còn là loại không thể phân hủy..."

"..." Có những khi Tô Mạt rất muốn bổ đầu Đào Tưởng ra xem rốt cuộc trong đó có cấu tạo như thế nào.

"Cậu đưa tôi cái xẻng làm gì?"

"CẢI TẠO LAO ĐỘNG".

"Hả?"

"Hả cái gì, theo tôi xuống tầng xúc tuyết!" Tô Mạt nói xong, xách xẻng lên dẫn đầu đi xuống.

Đào Tưởng khó hiểu theo sau cậu ta, thấy Tô Mạt hai ba nhát đã dọn sạch sẽ bậc thềm trước nhà. Đào Tưởng mới sực tỉnh: "Đây không phải việc của chủ đầu tư sao?"

"Tiểu khu này là nhà tôi, mọi người phải có ý thức giữ gìn sạch sẽ nó". Tô Mạt súc tích nói.

Đào Tưởng định nói nhưng vừa há miếng, Tô Mạt đã bồi thêm: "Chờ chủ đầu tư đến không bằng chờ sang năm mới vào xuân tuyết tự tan. Ông Trương, bà Lí, dì Vương có lẽ khó yên ổn qua mùa đông này. Mỗi lần đi xuống tầng dưới giống như đi vào hầm tuyết vậy".

Đào Tưởng ngẩng đầu nhìn về nơi xa thẳm, bên phía tây tiểu khu loang loáng bóng những chủ nhà đang lao động chăm chỉ.

"Phải nói, nếp sống của mọi người thật đẹp". Lời này của Đào Tưởng là lời thật lòng.

Tô Mạt cũng nghe ra được, vậy nên cậu khẽ cười với Đào Tưởng: "Nên như vậy. Anh cũng không xem xem chủ đầu tư có bao nhiêu quan tâm săn sóc!"

Đào Tưởng mỉm cưởi, sau đó xúc một xẻng lớn, anh phá vỡ nguyên tắc, lần đầu tiền làm một vụ buôn lỗ. Chẳng mấy chốc, cửa khu nhà đã được Tô Mạt và Đào Tưởng dọn dẹp xong, lộ ra một lối đi nho nhỏ, tuyết thừa chất sang hai bên giống như hai bức tường băng. Đào Tưởng chừng như rất hiếm khi đóng góp vô tư thế này, anh càng làm càng hăng hái, liền quét sạch tuyết ở cửa tầng nhà người ta.

Nhìn dáng vẻ của anh như thành viên đội sản xuất những năm bảy mươi, Tô Mạt chợt nảy ra một ý tưởng đen tối. Có lẽ do ôm hận từ chiếc bánh trôi. Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là cậu muốn ngó bộ dáng thúi hoắc của Đào Tưởng, tóm lại đầu Tô Mạt đã nóng lên. Cậu rón rén chạy đến sau lưng anh, giơ cánh tay nhỏ nhắn chạm nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của anh, khẽ khàng đẩy.

Ha, Đào Tưởng đổ sầm xuống.

"TÔ!MẠT!"

Nếu trên đời có một danh hiệu " Người không bao giờ chịu thiệt", vậy Đào Tưởng sẽ sử dụng hết toàn bộ mánh khóe để đoạt lấy danh hiệu đó. Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Còn nếu nói tên này xấu tính chỗ nào. Đầu tiên, anh ta sẽ cười tươi với bạn, sau đó đứng dậy phủi bụi tuyết trên người, giận hờn bạn sao lại nghịch ngợm thế, một giây sau, khi bạn đã tháo bỏ cảnh báo, quay lưng lại phía người nọ, một nắm tuyết sẽ thẳng theo cổ áo bạn trượt vào trong. Đấy mới gọi là tập kích bất ngờ.

Lông tơ khắp người dựng đứng, cơn buốt giá lan từ lòng bàn chân đến đỉnh đẩu. Nhưng trong chớp mắt, Tô Mạt chợt tìm trở về cảm giác vui sướng tưởng đã biến mất từ lâu, giống như trong chớp mắt đó cậu đã về lại thời học trò ngốc nghếch và vui vẻ xưa kia, là trận ném tuyết của cả lũ bạn sau mỗi lần quét tuyết.

"Tô Mạt, tôi cảnh cáo cậu. Nếu cậu dám gom bóng tuyết ném tôi...". Đào Tưởng còn chưa nói hết, một trái bóng tuyết lạnh lẽo đã lao tới gần. Khoảng cách này gần hơn nhiều so với bóng đá. Há sao có thể không trúng cho được.

"Tô Mạt! Tên nhóc cậu hôm nay xong đời rồi! Tuyệt đối vậy!" Đào Tưởng nghiến răng ken két, ném xẻng xuống đất, rảo bước đến tóm lấy Tô Mạt ấn xuống nền tuyết. Thứ vừa tốn công vừa kém hiệu quả như làm bóng tuyết không xứng với ngài Đào, trực tiếp quất ngã mới là phong cách đích thực của anh.

Tô Mạt không ngờ tên này không chơi theo luật, nháy mắt đã đè mình xuống đất, gã cúi thấp. Đập đập mấy cái không có hiệu quả, Tô Mạt quyết định giả chết. Cậu nín thở, chịu đựng cái lạnh hai bên má, nằm im bất động.

Đào Tưởng cuối cùng cũng thấy có chuyện, anh vội vàng nâng cậu dậy, trông thấy khuôn mặt cậu đã sắp đông cứng.

"Cậu cười cái gì?". Đào tưởng nhìn Tô Mạt, hơi bực.

Tô Mạt nghẹt thở: "Anh giai à... tôi đang trừng anh đó..."

"Hừm... hình như mặt bị đóng băng thật rồi".

Tô Mạt lay đầu thật mạnh, ý đồ lắc cho tuyết đông trên mặt bắn lên Đào Tường để báo thù nhưng thất bại. Khiến Đào Tưởng nghĩ đến bộ dáng của một chú cún nhỏ mới tắm xong đang rũ lông.

Xoa đầu Tô Mạt, Đào Tưởng cười: "Bằng cái thân thể tí xíu này mà đòi chơi với tôi á, về luyện thêm mười tám năm nữa đi". Nói xong, anh xách xẻng bước vào khu nhà.

Trên mặt đất chỉ còn lại mình Tô Mạt đang đứng ngốc.

Độ ấm trên tay Đào Tưởng vẫn còn tản mạn trên mái đầu cậu, ấm áp, lưu luyến không dời.

Đột nhiên, Tô Mạt sinh ra một dự cảm không lành.

[1]

Chày cán bột

[2] Sủi cảo (còn gọi là bánh Chẻo) là một món ăn truyền thống của người Trung Quốc. Trong dịp tết Nguyên Đán, sủi cảo có vai trò tương đương với bánh Chưng của người Việt (ND).

Sủi cảo

[3]

Xì dầu Hải Thiên

[4] Tết nguyên tiêu:

Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trước trăng rằm) trọn ngày 15 (ngày rằm) cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng giêng âm lịch

https://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%BFtNguy%C3%AAnti%C3%AAu

[5] Gậy Batoong: gậy ngắn, có quai cầm, người già thường dùng để chống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top