Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào Tưởng thề rằng anh không định nhìn trộm. Nếu phải dùng hai từ để miêu tả, thì đó chính là "bất ngờ", hoàn toàn bất ngờ. Hết giờ tăng ca trở về nhà, anh chợt nhìn thấy một chiếc Audi loại mới đỗ trước tòa nhà nhà mình. Chiếc xe đó, đã là thằng đàn ông thì đều phải ngưỡng mộ. Kết quả là, chẳng đợi anh quỳ lạy , khóe mắt anh đã chạm phải một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn đang bước ra khỏi xe. Lúc đó, anh đứng ngây đơ tại chỗ. Anh không nói rõ được cảm giác của mình là gì, nếu phải dùng hai từ để miêu tả, thì đó là "vi diệu", vi diệu tuyệt đối.

Mà điều vi diệu hơn còn ở phía sau. Quá trình cụ thể không cần phải trần thuật thêm lần nữa. Mà chính Đào Tưởng cũng đã bỏ mọi thứ không thời gian ra một bên. Trong bộ não anh chỉ còn dư lại hình ảnh cuối cùng hai người nọ, đầu kề đầu.

Đến khi nam số một dứt bỏ hồng trần rời đi, nam số hai lên lầu, Đào Tưởng vẫn chưa khép miệng lại được.

Tô Mạt là đồng tính, dù Đào Tưởng có đần độn cũng nhìn ra. Vậy thì vấn đề còn lại là...là gì nhỉ. Lần đầu tiên trong đời, Đào Tưởng vứt bỏ việc suy nghĩ cho chân tường nghĩ hộ.

Nếu hiện giờ có người chui được vào đầu Đào Tưởng, chắc hẳn sẽ nhìn thấy bên trong đó đang dựng lên một bản đồ thị so sánh.

Bên trái chỉ có một mục, đồng tính luyến ái. Mà bên phải, chia thành các mục nhỏ: cậu chủ nhà dễ chịu, tên ngốc dễ bắt nạt, dễ tính, thuê nhà giá thấp, chất lượng cao... Hiển nhiên căn nhà cho thuê này, điều kiện sống này, nếu chuyển đi thì cơ bản là lợi bất cập hại. Thực ra nghĩ kĩ rồi anh thấy rằng Tô Mạt cũng chẳng có gì không tốt, hay nói chính xác, cậu ta hơn nhiều so với đủ kiểu đủ dạng chủ nhà và người ở chung trước kia Đào Tưởng từng gặp.

Trời ạ, sao lại là đồng tính luyến chứ. Thật lòng thì, Đào Tưởng vẫn cảm thấy khá kì cục.

Nhưng nếu đã quyết định vẫn ở lại, đương nhiên anh sẽ phải giả ngu. Vậy nên Đào Tường phủi sạch đất gạch trên tường, hít sâu một hơi, giậm chân mạnh mẽ trở về nhà, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong nhà, Tô Mạt đang dựa vào khung cửa sổ, đầu cậu cúi xuống, không biết đang nhìn thứ gì bên dưới hay là đang suy nghĩ. Đào Tưởng thấy cậu kẹp một điếu thuốc trên tay, anh rất bất ngờ.

"Tôi về rồi đây". Đào Tưởng thay dép đi trong nhà xong mới đánh tiếng với Tô Mạt.

"A, ồ, hôm nay về sớm vậy". Tựa như Tô Mạt vừa mới tỉnh lại, cậu quay đầu mỉm cười với Đào Tưởng.

Đào Tưởng trợn mày, bình thường mỗi lần Tô Mạt cười. Đó đều là những nụ cười ngốc nghếch, khờ dại. Nhưng không biết do anh vừa mới chiêm ngưỡng được tính đa diện của sự việc hay do bản thân nụ cười của Tô Mạt có vấn đề, tóm lại trong mắt Đào Tưởng, anh nhận ra nụ cười này chứa đựng tình cảm ấm áp.

Thực ra hiện giờ đầu óc Tô Mạt đang trống rỗng, không thể nói ra được cậu đang nghĩ gì, hơn nữa tác dụng của rượu khiến đầu cậu càng thêm váng vất. Cậu nhìn Đào Tưởng đứng ngây ra không nói gì, đành chỉ vào tủ lạnh: "Trong tủ có bánh bao đông lạnh, tôi mới mua hôm qua...".

Đào Tưởng mở to mắt ngạc nhiên: "Tô Mạt, cậu đang cổ vũ tôi tiếp tục dũng cảm đi ăn chùa sao?"

Tô Mạt ngưng một chút sau đó lắc đầu, cậu cười: "Ha ha, không sao đâu. Dù không nói thì anh vẫn ăn mà".

"...." Đào Tưởng lần đầu tiên tự kiểm điểm lại phẩm giá của bản thân. Dường như trong mắt Tô Mạt, anh thực sự rất tệ hại.

Tò mò muốn biết Tô Mạt đang nhìn gì, Tô Mạt đi vài bước đến trước cửa sổ, nhưng anh còn chưa kịp nhìn rõ đã bị mùi rượu trên người Tô Mạt xộc thẳng lên mũi: "Này, cậu đã uống bao nhiêu vậy?"

"Hả, không có, không biết, nhưng khó chịu lắm...." Tô Mạt lắc lư cái đầu xù, nhỏ giọng thì thầm.

Đào Tưởng nhìn trần nhà mặc niệm. Trời đất ơi, ai đến dịch cho anh đoạn hội thoại đến từ sao hỏa này đi!

Tô Mạt chợt cười ha ha, cũng không hiểu cậu đang cười chuyện gì. Nhưng nụ cười đó khiến Đào Tưởng dựng hết tóc gáy. Kẻ đã say không đáng sợ, nhưng những kẻ tửu lượng đã kém, nhìn có vẻ tỉnh táo lại thực ra đã say mèm như tên này, cấp độ nguy hiểm sẽ gia tăng đột biến.

"Ừm, không phải cậu không hút thuốc sao". Đào Tưởng chợt nghĩ.

"Hửm? Ồ, không hút mà". Tô Mạt ngốc ngốc gật đầu.

Đào Tưởng câm nín: "Thế thứ cậu cầm trên tay là bút bi à?"

Tô Mạt cúi đầu, nhìn vào tay mình phải đến mười mấy giây, sau đó mới ngẩng đầu chớp mắt với Đào Tưởng, hệt như nhân vật anime: "Ha ha, tôi không châm thuốc".

"...". Đào Tưởng nhận thấy nếu nói thêm nữa có khi mình sẽ hít thở không thôi rồi làm ra mấy chuyện bạo hành gì đó ảnh hưởng đến an ninh trật tự cũng không phải ý hay. Thế nên anh giật khóe miệng vài cái, sau đó, Rầm.....

Đóng cửa phòng lại.

Đợi khi Tô Mạt nhớ lại rằng hình như mình đã có lẽ đã làm vài hành động kì quái gì đó thì mặt trời ngày hôm sau đã lên đến đỉnh đầu.

Kể từ khi phát hiện Tô Mạt là đồng tính, Đào Tưởng bắt đầu như có như không quan sát cậu. Thực ra không phải Đào Tưởng tọc mạch, đó hoàn toàn là phản ứng trong vô thức của bất kì ai mà thôi. Anh thật không hiểu nổi, vì cớ gì một người lại thích người đồng giới với mình. Rõ ràng từ đầu đến chân đều giống hệt với những người bình thường, tại sao lại là đồng tính? Vậy nên, khi ăn cơm anh quan sát cậu, khi rửa mặt buổi sáng anh cũng dành hai cái liếc mắt cho cậu, trở về nhà anh không kìm được lại chủ động chào hỏi cậu. Như vậy đó.

19h00'

"Hôm nay cục thống kê đã công bố: trong ba quý đầu năm nay, tổng giá trị sản xuất trong nước đã đạt..."

Đúng giờ Đào Tưởng thủ trước màn hình ti vi xem thời sự.

Tô Mạt úp mì tôm.

19h10'

"Theo giờ Bắc Kinh, hội nghị giai đoạn ba đối thoại sáu bên lần thứ 5...."

Đào Tưởng tiếp tục tập trung tinh thần xem bản tin.


Tô Mạt bưng mì ngồi xuống sô pha, vừa húp sùm sụp vừa theo dõi tình hình trong nước và quốc tế.

19h31'

"Miền nam sẽ có đợt mưa mới, miền bắc tiếp tục đón nhận luồng không khí lạnh..."

Đào Tường tiếp tục tập trung cao độ xem dự báo thời tiết.

Tô Mạt đem bát đã ăn xong vào phòng bếp rửa, rửa xong cậu trở về phòng ngủ, đóng chặt cửa, lên mạng.

[Bọt Matcha]: Vô lý, vô lý cực kỳ!!!!

[Tiểu Thiên]: Mạt, ông sao vậy?

[Bọt Matcha]: Đợt này tên đó toàn nhìn tôi.

[Tiêu Thiên]: Hả, tên thẳng?

[Bọt Matcha]: Ừa.

[Tiểu Thiên]: Thế chẳng phải tốt quá sao?

[Bọt Matcha]: Nào có, hắn ta không quang minh chính đại nhìn tôi mà toàn nhìn trộm, lúc thì liếc, lúc thì lườm! Đến giờ lưng tôi vẫn đang rét lạnh vù vù đây....

[Tiểu Thiên]: Hay hắn ta phát hiện ra rồi?

[Bọt Matcha]: Hả, sao có thể? Tôi có làm gì đâu?

[Yêu đương = Tự Hại Mình]: Đó là ông làm nhưng không biết thôi.

[Lý Tầm Hoan]: Chuẩn, thỉnh thoảng ông hơi bị ngốc.

[Chân đá bánh dứa]: Phản đối, thằng cu chỉ hiếm khi không ngốc thôi.

[Bọt Matcha]: ....

[Bọt Matcha]: Sao ba ông cùng lên thế!

[Chân đá bánh dứa]: He he, tụi này ở cùng nhau mà.

[Bọt Matcha]: Hả! Thật?! Sao trước các ông không kể?

[Yêu đương = Tự Hại Mình]: Tôi ngất

[Chân đá bánh dứa]: ......

[Tiểu Thiên]: Mạt vẫn thật ngốc....

[Lý Tầm Hoan]: Người anh em, ông đã là cực phẩm rồi....

[Bọt Matcha]. Hu hu hu Dứa các ông lừa tôi

[Chân đá bánh dứa]: Hửm, vừa nói đến đâu rồi nhỉ?

[Yêu đương = Tự Hại Mình]: Thẳng ngốc nói tên thẳng nhìn trộm nó.

[Chân đá bánh dứa]: Đổ nó rồi?

[Lý Tầm Hoan]: Khó nói lắm, ngay cả thằng ngốc là gay còn không biết .... Ặc, chờ chút, có lẽ nào phát hiện ra rồi?

[Yêu đương = Tự Hại Mình]: .....

[Tiểu Thiên]: ......

[Chân đá bánh dứa]: ......

[Lý Tầm Hoan]: ......

[Bọt Matcha]: Lý Tầm Hoan, ông làm gì cũng phải theo.... A!

[Bọt Matcha]: Vậy phải làm sao!

[Tiểu Thiên]: Mạt, hay ông thăm dò thử xem?

[Chân đạp bánh dứa]: Vote

[Lý Tầm Hoan]: Vote theo.

[Yêu đương = tự hại mình]: Vote mạnh.

[Bọt Matcha]: .......

Có nên thăm dò thử không?

Off QQ, câu nói của Tiểu Thiên vẫn quanh quẩn trong đầu Tô Mạt. Trong lòng cậu có chút ngứa ngáy.

Có ai đó đã nói: Xúi giục gây chuyện là cách thức giảm phiền phức nhất đồng thời là cách hiểu quả nhất để hóng chuyện trên thế giới này.

-

Chủ nhà nói: Thế mới có cái gọi là "Chọn bạn mà chơi" :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top