Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách thức Tô Mạt thử thăm dò thực ra cực kì bình thường. Đó chính là tăng tiếp xúc thân thể hơn một chút hay có khi là chơi trò lập lờ ám muội.

Ví dụ...

"Đào Tưởng ơi, anh đang rửa bát đấy à?"

"Ừ.... Thế cũng phải hỏi sao, hay cậu nghĩ phải gọi là tắm bát mới đúng?"

"Ui, tôi nào có ý đó. Để tôi đến giúp anh nhé".

"Hả...."

......

"Cậu đang giúp rửa bát hay giúp rửa tay tôi đấy, bát ở bên kia!"

"Đào Tưởng ơi, anh rất ít khi làm việc nhà phải không. Tay anh mềm như tay con gái vậy...."

"TÔ. MẠT....."

Hoặc là....

"Đào Tưởng ơi, anh đang xem gì thế?".

"Bản tin tài chính".

"Tôi nói này, anh không phát tài thì thật vô lý".

"Câu này cậu nói nhiều rồi... Này, cậu làm gì vậy?"

"Cùng anh xem, tôi học tập anh mà".

"Ý tôi là ghế bên cậu sắp đổ đến nơi rồi, cậu không ngồi đến chen chúc với tôi làm gì?"

"Ấm mà, ha ha".

"TÔ. MẠT....".

Hay ví dụ như....

"Tô Mạt tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dùng ánh mắt buồn nôn đó quấy rối tôi, cẩn thận tôi bùng nổ đấy".

"Tưởng à..."

".... Đệch cậu cố ý đúng không!"

Đến đây cuộc điều tra của Tô Mạt tuyên bố hoàn tất. Đáp án rất rõ ràng, thằng cha này biết rồi. Hừ, còn giả vờ giả vịt với mình.

Đêm đầu hạ, Tô Mạt và Đào Tưởng ở trong phòng mình xoắn xuýt. Nhưng vấn đề hai người đang xoắn xuýt hoàn toàn giống nhau: Có nên nói thẳng ra không?

Tô Mạt nghĩ, thế thì đã sao, mình thừa nhận là được chứ gì. Mình chỉ thừa nhận vấn đề giới tính thôi chứ có phải tỏ tình đâu.

Đào Tưởng nghĩ, nói thẳng ra cũng không sao, miễn là mình đối xử với cậu ta như thường ngày, có lẽ còn đưa ra được lời khuyên có ích cho cậu ta.

Thế là, vào một thời điểm nào đó của tối ngày hôm đó, hai người không hẹn mà cùng mở toang cửa phòng ngủ, sau đó cùng ngạc nhiên nhìn nhau, cùng đi đến sô pha, cùng mặt đối mặt ngồi ngay ngắn. Duy nhất một điều hai người không đồng nhất chính là, Tô Mạt oai phong lẫm liệt ngồi đó, mà Đào Tưởng thì, khẽ khàng nhích xa ra một chút mà không ai hay.

"Đào Tưởng, chúng ta đừng vòng vo nữa". Tô Mạt bắt đầu nói. "Anh biết rõ tôi muốn nói gì phải không".

Đào Tưởng nhìn khuôn mặt khẳng khái của Tô Mạt càng cảm thấy áp lực gấp bội. Kinh nghiệm trước nay của ngài Đào hiếm khi gặp phải trường hợp như này, cuối cùng anh chỉ đành ứng tiếng một lời: "Ừm, có lẽ".

"Vậy là xong". Tô Mạt nhe răng cười như Phật quang phổ chiếu xé tan mây đen thấy được mặt trời: "Tôi đã bộc bạch xong rồi, anh cũng đừng khó chịu nữa".

"Hả?!" Đào Tưởng nghi ngờ mình xuyên việt rồi. Bộc bạch cái gì, căn bản Tô Mạt một lời còn chưa nói hết!

"Chẳng phải tâm hồn chúng ta đồng điệu sao....". Tô Mạt buồn rầu chớp mắt: "Rõ ràng anh nói đã biết rồi mà".

"Ý tôi là có lẽ dường như tôi đại khái phần nào hiểu được điều cậu muốn nói, nhưng thực tế, ngoài bảy lần chớp mắt đáng thương, cậu chưa hề nói gì cả!" Đào Tưởng lên án.

Tô Mạt nghiến răng ken két, tên khốn lắm chuyện: "Anh hiểu ý nghĩa là được rồi!"

"Tôi nào có biết tôi hiểu được hết hay không!"

"Hết được!"

"Cậu không nói, tôi không biết"

"...."

"...."

"Tôi là GAY!"

"Ồ, tôi không kì thị dân đồng tính".

Oành. Thiên lôi giáng trần....

Tô Mạt nhào đến: "Tôi nói cho anh biết, mỗi ngày đều phải trốn tránh che giấu cũng khó chịu lắm, ai thèm cái rộng lượng của anh! "

Đào Tưởng chợt nhận ra lời lẽ của mình không ổn liền vội vàng chuyển dời chiến thuật tiện thể thay đổi luôn bầu không khí: "À, có lẽ lời tôi nói không rõ ràng. Thực ra tôi muốn nói, mọi người đã sống cùng nhà lâu như thế thật hiếm thấy. Cậu thích đàn ông hay đàn bà với tôi không khác là bao ".

Tô Mạt ngờ vực nhìn anh: "Thật sao?"

Đào Tưởng nhìn thẳng: "Tất nhiên".

Tô Mạt vẫn không chắc chắn lắm. Về bản chất tên Đào Tưởng này rất biết tính toán: "Hừm, anh sẽ không chuyển đi nữa?"

"Sao có thể chứ". Đào Tưởng gần như tức thì xua tay: "Tôi sống ở đây tốt như vậy vì cớ gì còn muốn chuyển. Mà nói giờ đã là thế kỉ 21 rồi, đồng tính luyến ái đâu phải chuyện to tát".

"Ừm, vậy thì tốt". Tô Mạt gật gù. Không biết vì sao nhưng cậu không hề thấy vui vẻ dù đã gỡ bỏ bức màn che giấu. Trái lại, cậu dường như càng thấy buồn phát hoảng hơn cả trước kia nữa. Bởi rõ ràng Đào Tường có tình cảm với căn nhà còn nhiều hơn với tên chủ phòng là cậu.

Tô Mạt bao giờ nghĩ rằng một khi Đào Tưởng biết cậu là Gay sẽ như sói đói mắt xanh bổ đến miếng mồi thơm ngon, nhưng nói thế nào nhỉ, ở một góc nào đó trong trái tim, cậu vẫn giữ cho mình một chút ảo tưởng nho nhỏ.

Thở dài, nói thêm với Đào Tưởng một vài câu vô nghĩa rồi tìm lấy một cái cớ, Tô Mạt trở về phòng. Mặt khác cậu nghĩ đó chẳng phải là Đào Tưởng sao, kẻ trong bất cứ tình huống gì cũng sẽ phác họa trong đầu rồi rút ra giải pháp tốt nhất. Nếu không phải vậy, anh ta đã không được gọi là Bàn Tính Vàng.

[Bọt Matcha]: Đây là nơi nao? Tôi xuyên rồi chăng?

[Tiểu Thiên]: Mạt ơi, Mạt ơi, tui đã lập cho năm người chúng ta một nhóm chat, sau này mọi người có thể ở đây trò chuyện hén.

[Bọt Matcha]: Thiên.... Ông rảnh lắm phải không....

[Tiểu Thiên]: Khóc..... Không được khinh bỉ dân cao học thất nghiệp!

[Lý Tầm Hoan]: Thi xong rồi?

[Bọt Matcha]: Hửm.... Sao ông cũng onl...

[Lý Tầm Hoan]: Tụi này là bạn học.

[Bọt Matcha]: .....

[Chân đá bánh dứa]: Thằng ngốc cuối cùng cũng biết phải sàng lọc khi nhận được thông tin lạ rồi.

[Tiểu Thiên]: Mạt à, Thật đấy!

[Bọt Matcha]: Tiểu Thiên, lừa tôi là ông xong đời đó.

[Lý Tầm Hoan]: Yo, nếu lừa thật thì ông tính làm gì?

[Yêu đương = Tự Hại Mình]: Hai ông cấu kết với nhau từ lúc nào thế?

[Chân đá Bánh dứa]: Giấu lâu thế, phải chăng là cơn gió nhẹ chốn địa đàng đưa họ đến với nhau.

.... Trong hai phút, cả khung chat im lìm.

[Yêu đương = Tự Hại Mình]: Vừa nói đến đâu rồi nhỉ?

[Lý Tầm Hoan]: Hỏi thằng ngốc thăm dò thế nào rồi.

[Tiểu Thiên]: Đúng thế, Mạt, thế nào rồi?

[Chân đá bánh dứa]: Hừ, tốt thôi, xin đừng quan tâm đến tôi....

[Bọt Matcha]: Tôi với hắn ta ngả bài rồi.

[Lý Tầm Hoan]: Thật?

[Tiểu Thiên]: Ồ, Mạt, tui sùng bái ông!

[Yêu đương = Tự Hại Mình]: Sau đó thế nào?

[Bọt Matcha]: Hắn ta nói không sao, tôi vẫn là một chủ nhà tốt, ừ, thế đó.

[Chân đá Bánh dứa]: Ngưng, ông đừng bảo tôi thứ ông gọi là ngả bài chính là nói với tên đó ông là Gay nhé.

[Bọt Matcha]: Đúng thế, chứ còn sao nữa?

[Lý Tầm Hoan]: ......

[Tiểu Thiên]: Mạt, vì sao ông không tỏ tình?

[Bọt Matcha]: Hả? Chính các ông bảo tôi thám thính xem hắn có biết tôi là gay hay không mà, các ông đâu nói phải thăm dò hắn ta có thích tôi không!

[Yêu đương = Tự Hại Mình]: .....

[Tiểu Thiên]: Hầy....

[Chân đá bánh Dứa]: Ngước nhìn trời xanh.... Ngốc ơi là ngốc, nếu sống thời cổ đại, bánh có dâng tới miệng ông cũng vẫn chết đói nhỉ...

[Bọt Matcha]: ?

[Lý Tầm Hoan]: Chỉ biết cái lợi trước mắt, không biết cái lợi lâu dài!!!!

[Bọt Matcha]: .......

[Bọt Matcha]: Ối! Tôi nghĩ ra một vấn đề!

[Tiểu Thiên]: Cái gì, nói mau.

[Bọt Matcha]: Vì sao mỗi lần tôi lên sóng bốn các ông đều đang onl thế?

[Tiểu Thiên]: ......

[Chân đá Bánh dứa]: .......

[Yêu đương = Tự Hại Mình]: .......

[Lý Tầm Hoan đã rời khỏi nhóm].

[Tiểu Thiên]: Mạt, ông đuổi thằng Hoan đi rồi....

[Bọt Matcha]: .......

Những chuyện mưa rền gió giật trong đời sống ảo của Tô Mạt, Đào Tưởng đương nhiên không hề hay biết. Anh nằm trong phòng mình hút thuốc. Đào Tưởng rất hiếm khi hút thuốc, trừ những khi đặc biệt phiền lòng.

Thực ra có một vấn đề Đào Tưởng luôn muốn hỏi, tại sao mới đầu Tô Mạt biết tìm anh đến ở cùng. Nhưng đáng tiếc, lời này Đào Tưởng cân nhắc hồi lâu vẫn không biết có nên hỏi hay không. Hơn nữa nếu hỏi không ra đầu đuôi còn có thể xúc phạm đến Tô Mạt, chẳng bằng không hỏi. Nhưng Đào Tưởng lại không thể không suy nghĩ, hiện giờ anh đã xác định được Tô Mạt là Gay, vậy suy cho cùng bản thân anh nghĩ thế nào. Mặc dù luôn miệng nói không hề gì nhưng nghĩ đến việc một người đàn ông có thể sản sinh d*c cảm với mình, Đào Tưởng vẫn thấy khó chịu.

Thở ra vài vòng khói trắng, Đào Tưởng giụi tắt điếu thuốc. Không tìm thấy gạt tàn đâu, anh mới nhận ra sống cùng Tô Mạt nửa năm nay, vậy mà mình chưa từng hút thuốc trong nhà. Haizzz, quả là không ngờ được.

Ném tàn thuốc vào thùng rác, Đào Tưởng quyết định thay đổi góc độ tư duy của mình. Quẳng chuyện đồng tính luyến ái sang một bên thì dường như không tìm ra điểm gì thiếu sót trên người Tô Mạt. Nói cậu ấy hơi ngốc, nhưng đây cũng là điểm thú vị của cậu. Tối thiểu, bạn sẽ không cần lo lắng cậu ấy tính kế sau lưng bạn. Đào Tưởng không chắc mình còn có thể tìm được người ở cùng phù hợp như vậy nữa hay không.

Chỉ tốn vài phút, Đào Tưởng đã liệt kê ra một loạt những ưu điểm của Tô Mạt.

Thứ nhất, Tô Mạt tốt bụng. Mỗi khi Đào Tưởng trở về trễ muốn ăn chút gì đó, anh chắc chắn sẽ hạ thủ với chiếc tủ lạnh. Mới đầu ăn ké anh vẫn còn đánh tiếng một câu, mà bây giờ thì đã trực tiếp càn quét. Nhưng Tô Mạt không hề phàn nàn mà đồ ăn trong tủ cũng không bao giờ hết.

Thứ hai, Tô Mạt chăm chỉ. Dù thỉnh thoảng mình cũng sẽ quét qua loa vài nhát nhưng cũng chỉ khi nhớ tới mới làm mà thôi. Chủ yếu vẫn là Tô Mạt lo toàn bộ. Cậu cũng không lập ra lịch trực nhật để khiêu khích anh như những người đồng cư khác.

Thứ ba, Tô Mạt thực sự rất dễ tính. Tuy mỗi khi rảnh rỗi lại thích cãi cọ với anh nhưng trong khoảng thời gian dài lại chưa từng thật sự nổi giận hay dẫn đến xung đột gay gắt. Ở chung với Tô Mạt, Đào Tưởng tính toán có đến 98% là lời lãi, chỉ dư lại 2% đơn giản thuộc về bản chất tự nhiên của cậu.

Ngược lại với những ưu điểm đó là khuyết điểm. Chỉ có một duy nhất, cũng không phải mới mẻ gì, chỉ là chuyện đó - Tô Mạt là Gay. Tô Mạt thường quên đóng cửa nên có đôi khi Đào Tưởng nhìn thấy cậu đang lướt web đen gì đó. Nội dung cụ thể anh không nhìn rõ nhưng đúng là một đống ảnh đủ loại thịt thà cơ bắp. Và chuyện trước đó anh nhìn thấy gã trai Audi... .Đào Tưởng cũng hiểu mình không thể vô cớ có những suy đoán không tốt về cậu, nhưng trong vô thức anh đã nhận ra những quan hệ xã hội hỗn loạn Tô Mạt.

Đào Tưởng tư lự, chắc hẳn Gay là như thế đi.

Nói tóm lại, sau khi đối chiếu so sánh xong, Đào Tưởng đưa ra quyết định: Duy trì hiện trạng lúc này.

Nhưng Đào Tưởng chưa từng phát hiện, lúc anh đưa ra quyết định, một loạt các mặt lợi hại được liệt kê căn bản không hề dính dáng đến chuyện phòng ốc, tất cả đều là Tô Mạt thế này Tô Mạt thế nọ.

Haizzz.... Toàn là Tô Mạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top