Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hanahaki - 18. Stay With Me.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ahn Hyungseob không phải chưa từng nghĩ đến, bộ ảnh cuối cùng mà cậu thực hiện sẽ là bộ ảnh chụp Park Woojin. Ba tháng chỉ còn lại vỏn vẹn một tuần ngắn ngủi, thực hiện xong bộ ảnh này có lẽ cậu sẽ đi về thành phố cũ rồi ngủ một giấc dài.

Buổi sáng hôm đó, Hyungseob dậy từ bốn giờ sáng dù chỉ mới chợp mắt được vài phút. Cậu kiểm tra kĩ từng chi tiết một của buổi chụp hình, hơi hơi mỉm cười vì cậu nhân viên tên Lee Taemin kia vẫn hậu đậu không sạc pin cho đèn chiếu sáng. Bảy giờ ba mươi, cả studio đã đầy người qua lại. Vẻ ngái ngủ nhạt dần trên khuôn mặt từng người một, cặp đôi thần tượng vừa mới công khai sắp xuất hiện, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để bàn ra tán vào.

Im Nayoung đến trước. Cô không nhìn đến Hyungseob, chỉ lướt nhanh vào phòng thay đồ rồi trở ra ngồi bấm điện thoại ở sofa. Dù sao cũng cần phải đàng hoàng làm việc, Hyungseob đi tới chào hỏi trước rồi bàn với Nayoung một vài điều về concept buổi chụp. Nayoung nghe câu được câu mất, mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía màn hình. Chừng mười lăm phút như vậy, khi quản lý đứng bên cạnh cũng chỉ biết lắc đầu còn nhân viên studio ai nấy mặt mày đều khó chịu, Hyungseob ném mấy tờ giấy in concept xuống đất, lạnh lùng nói mấy câu:

"Im Nayoung, em có thể nghiêm túc làm việc được không? Đây không phải nơi để em đùa cợt, nếu em không hài lòng với tôi thì có thể đi tìm nhiếp ảnh gia khác, đừng đến tận đây rồi bày ra bộ dạng trẻ con đó với tôi."

Nayoung đưa mấy ngón tay thon dài ra vuốt tóc, chỉ liếc mắt nhìn Hyungseob một lần rồi lại quay về điện thoại của mình, cất tiếng nói:

"Tôi tưởng anh mới là người yêu cầu được chụp bộ ảnh này?"

Có nằm mơ Nayoung cũng không thể tưởng tượng được chàng nhiếp ảnh gia này và Park Woojin từng có quan hệ thân thiết với nhau. Ngày thấy mấy tấm hình đó, cô tự thấy danh dự cá nhân mình bị chà đạp không hề nhẹ: bình thường không phải ai cũng có thể hẹn hò với công chúa, nhưng người được trao vương miện đó lại đem lòng mình đi tặng một chàng trai. Nayoung chưa từng ghét nhiếp ảnh gia Ahn, nhưng Ahn Hyungseob lại là chuyện khác. Quả nhiên nhiếp ảnh gia Ahn không làm Im Nayoung thất vọng. Những người khác dù là ai cũng sẽ có ít nhiều bất lực hay nhún nhường hoặc ít nhất tức giận khi nghe câu đó, nhưng Ahn Hyungseob chỉ bình thản nhìn lại cô, nói ra từng câu rành mạch mặc kệ rất nhiều người đang dỏng tai nghe:

"Tôi yêu cầu chụp bộ ảnh này, là vì có Park Woojin. Park Woojin là ngoại lệ duy nhất của tôi, chỉ có cậu ấy mới có quyền làm bất cứ điều gì cậu ấy muốn trong buổi chụp mà tôi cầm máy. Còn em thì không được", đáp lại ánh mắt tức tối của Nayoung, Hyungseob lại bổ sung thêm, "cũng không ai ngoài Park Woojin được quyền làm điều đó."

Cơn giận dữ của Nayoung làm cho khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô hơi vặn vẹo. Rồi sau đó, trưng ra vẻ khinh khỉnh nhất của mình, Nayoung nói bằng tông giọng cao hơn bình thường:

"Sợ là Park Woojin của anh hôm nay còn không đứng nổi, đừng nói là chụp hình."

Cứ tưởng ít nhất Hyungseob sẽ biến sắc rồi hạ giọng hỏi thăm xem Woojin gặp chuyện gì, nhưng Im Nayoung thực sự chào thua khi nghe Hyungseob nói:

"Dù cậu ấy không đứng hay không ngồi nổi, em vẫn phải tuân theo chỉ đạo của tôi. Còn nếu không, mời em ra về, đừng ở đây làm phiền chúng tôi chuẩn bị."

Nhặt đám giấy tờ dưới đất lên rồi dúi vào tay Nayoung, Hyungseob phủi tay đứng dậy, dịu giọng nói với người quản lý đang kinh ngạc đứng bên rằng hãy giảng giải lại cho cô những điều mà cậu đã nói từ trước. Vừa quay đi mấy bước, Hyungseob đã giật mình khi thấy Woojin mệt mỏi bước vào.

--

Woojin thức dậy trong tiếng gọi của một nhóm người gồm Guanlin, Taejoon và cả một người bảo vệ tòa nhà. Đêm qua cậu ngủ quên trên sân thượng, cả người ướt đẫm sương. Rồi mặc kệ cơn sốt nóng hầm hập kéo đến làm chân đi không vững, Woojin vẫn kiên quyết không bỏ buổi chụp hình. Sẽ không bao giờ có cơ hội được gặp riêng Ahn Hyungseob mà không bị người khác nhòm ngó, nếu bỏ đi thì không biết bao giờ mới được nhìn thấy người kia. Hyungseob nhíu mày nhìn Taejoon đang đỡ cánh tay Woojin rồi gọi nhân viên tổ trang phục. Mặt và cổ Woojin đỏ bừng, mái tóc còn hơi ẩm mà bộ quần áo trên người chắc chắn không phải là của cậu. Chỉ mới hai ngày không gặp đã thành ra như thế, Hyungseob rất muốn lao tới hỏi nhưng cuối cùng lại yên lặng chờ cho Woojin trang điểm xong.

Woojin bước ra khỏi cửa phòng thay đồ thì gặp Hyungseob đang đứng sẵn ở bàn nhìn cậu lắc đầu. Đôi mắt Woojin trũng sâu, cái nhìn u ám không hợp với bộ trang phục trên người dù chỉ một chút. Chưa kịp nói với nhau câu nào, Im Nayoung đã chạy tới bên Woojin, sờ tay lên trán cậu:

"Kim Taejoon muốn bị cho thôi việc hay sao mà để anh đi thế này? Em nghĩ hôm nay anh sẽ không đến, hay là hủy chụp bây giờ cũng được. Dù sao cũng không thiếu nhiếp ảnh gia..."

Woojin ho lên một tiếng, vừa định gạt tay Nayoung ra thì như nhớ ra gì đó, bàn tay cậu dừng lại ở giữa không trung. Sau đó, nhẹ nhàng cầm tay Nayoung kéo xuống, Woojin nói nhanh:

"Anh không sao."

"Sao lại không sao? Hôm nay là lần chụp chung đầu tiên của chúng ta từ sau khi hẹn hò, nếu kết quả không tốt thì làm sao?"

Woojin cong môi cười. Trên đời chắc chỉ có một mình Im Nayoung, biết rằng mình bị đem ra làm lá chắn cho một scandal lớn hơn nhưng lại coi như đó là thật. Nét cười trên mặt Hyungseob thoắt đến rồi thoắt đi. Lúc nãy người nào đó vừa ngồi lướt điện thoại không quan tâm đến nội dung buổi chụp, bây giờ lại nói rằng cần có kết quả tốt cho buổi chụp này.

"Nhiếp ảnh gia Ahn rất có tài mà."

Woojin lơ đãng nói, nắm lấy cổ tay Nayoung kéo ra khỏi mình. Hyungseob nhấc máy ảnh lên, gọi to mọi người vào việc.

--

Buổi chụp hình thật ra không quá khó khăn. Park Woojin chủ động hơn lần chụp trước rất nhiều, mấy lời hướng dẫn kiểu cầm tay hay dựa sát vào nhau không cần Nayoung tiến đến Woojin cũng đã tự mình thực hiện. Mặc kệ cho đôi chân đang run rẩy, cậu không nhìn vào ống kính dù chỉ một lần, mắt chỉ dán chặt vào Nayoung.

Hyungseob đo thời gian chụp ảnh dựa trên sắc mặt của Woojin. Dù lớp trang điểm đã khéo léo che đi phần nhiều gương mặt tiều tụy, nhưng cảm giác được môi Woojin đang tái dần đi, Hyungseob quyết định chụp mấy tấm cuối cùng. Chắc chắn rằng môi mình đã soạn sẵn một nụ cười, cậu mới quay ra khỏi màn hình máy tính.

"Hai bạn bây giờ có thể tạo dáng tự do, tôi sẽ chỉ bấm máy thôi."

Mấy người phụ trợ của buổi chụp đã đứng nín thở nhìn từ đầu buổi xem buổi chụp hình có một không hai. Đều là người trong ngành giải trí, đương nhiên mấy câu chuyện hậu trường đối với bọn họ không có gì là bí mật. Từ đầu buổi chụp đã có mấy người bóng gió truyền tai nhau lí do thực sự khiến cho Park Woojin vốn tránh Im Nayoung như tránh tà đột nhiên công bố hẹn hò. Ba nhân vật chính gặp nhau trong buổi chụp tình nhân, nghe đã thấy mỉa mai nhưng trong mắt người qua đường cũng chỉ giống như một bộ phim gay cấn. Nghe nói đến thời điểm chụp tự do mà Hyungseob thường sử dụng trong mấy buổi chụp của mình, cả chuyên viên trang điểm đến mấy người phụ trách phục trang liền nhao nhao đóng góp:

"Hình như từ nãy đến giờ chưa có tấm hình hôn nhau nào đúng không?"

"Đúng rồi, hôn má cũng chưa có."

"Hôn nhau đi!"

"Nayoung, em chủ động một chút đi, Park Woojin sắp ngủ đến nơi rồi!"

Hyungseob nhìn vào kính ngắm. Lần đầu tiên từ đầu buổi chụp, Park Woojin nhìn thẳng vào ống kính. Cậu nở một nụ cười, Hyungseob không biết nụ cười đó có nghĩa là gì, đưa tay bấm máy trong vô thức. Rồi sau đó, một tay vòng sang bên eo của Im Nayoung kéo cô sát về phía mình, Woojin nghiêng mình đặt môi lên đôi môi tô son đỏ rực, rất lâu sau vẫn chưa thấy buông ra.

Cả căn phòng rộng lớn, không có ai dám thở mạnh, chỉ còn lại tiếng màn trập máy ảnh kêu lách tách. Hyungseob bấm đến không kịp nghỉ, mắt dán chặt vào bàn tay còn lại của Woojin đang đặt trên má Nayoung chơi đùa. Ngón cái của cậu nhẹ nhàng xoa gò má ửng hồng của Nayoung, bàn tay của cô đang nắm chặt cánh tay Woojin cũng dần dần thả lỏng.

--

Đến khi tấm hình thứ mấy mươi không rõ được chuyển sang máy tính, Hyungseob gần như buông rơi máy ảnh đang còn cầm trên tay. Không kịp nói một câu tuyên bố buổi chụp kết thúc, cậu ôm chặt cổ họng lao thẳng về phía nhà vệ sinh. Ở trong đó, mấy cánh hoa trắng muốt lại nhào ra theo từng tiếng ho như xé phổi, Hyungseob phải đưa cả nắm tay vào cổ họng mình tiếng ho mới không bật ra thêm nữa.

Nhìn Woojin như thế, Hyungseob tự nhiên nhớ ra được đêm nào đó, sau một hồi đùa giỡn trẻ con, mấy ngón tay của ai đó cũng nhẹ nhàng vuốt ve gò má của mình, bàn tay còn lại cũng siết lấy mình chặt đến không thở nổi. Trong khoang miệng Hyungseob bỗng như tràn ngập vị cay hòa chung với vị ngọt cùng mùi hương dâu thoang thoảng. Đến khi chất lỏng nóng hổi tanh nồng trong miệng ngập đầy, Hyungseob buông nắm tay ra. Máu dính chặt vào mấy khớp ngón tay, rơi xuống cả sợi dây dùng để treo dụng cụ chụp hình vẫn luôn cố định bên hông cậu. Kiềm chế một cơn giận không rõ căn nguyên, Hyungseob vốc nước lên xoa vào đôi mắt đỏ ngầu rồi lau khô tay, bước ra cửa.

Woojin đã chờ ở đó từ khi nào không rõ. Cậu đứng dựa vào cánh cửa của một ô thử đồ nhỏ, khoanh tay nhìn Hyungseob vung vẩy bàn tay của mình. Trên môi Woojin vẫn còn một ít dấu son, Hyungseob cố gắng nhìn đi nơi khác nhưng mắt không thể thấy điều gì khác. Không lâu sau đó, Woojin cất tiếng phá tan yên lặng giữa hai người.

"Cậu vẫn còn chưa đi sao?"

"Tôi phải là người cuối cùng ở lại studio chứ, làm sao lại đi sớm được."

"Không phải ý đó."

Hyungseob lách qua khỏi người Woojin, mở ngăn tủ đựng túi xách của mình. Hơi nóng từ cơ thể Woojin làm cho cậu phải rùng mình, muốn mở miệng hỏi thăm một câu nhưng dường như chính Woojin còn không quan tâm đến cơn sốt.

"Lần nào cậu bảo tôi hát cho cậu nghe xong, cậu cũng bỏ đi. Hôm qua tôi đã hát rồi, nợ cậu tôi đã trả xong rồi, sao còn chưa đi?"

Mấy ngón tay Hyungseob run lên.

"Sắp rồi, Park Woojin. Không còn lâu nữa đâu."

Lần này sẽ là đi mãi mãi.

Không còn một tấc nào trên cơ thể Woojin không thấy rã rời mệt mỏi. Hyungseob đã nhặt xong mấy thứ đồ linh tinh trong ngăn tủ, đeo túi xách lên vai rồi khi quay lại, mắt vẫn không rời khỏi dấu son chói mắt trên đôi môi nhợt nhạt của người kia. Woojin cúi đầu nhìn xuống bàn tay chai cứng vì nhảy, tóc mái rũ xuống che kín đôi mắt tối sầm của cậu.

"Nhớ nhìn kĩ nhãn thuốc trị cảm trước khi uống, đừng uống gấp đôi liều. Còn nữa, đừng ăn..."

Vét cạn một ít sức lực cuối cùng, Woojin đưa tay ra bắt lấy cổ tay Hyungseob rồi kéo cậu lại. Không để cho con người vô tâm đó lải nhải mấy câu quan tâm gì nữa, Woojin siết tay mình quanh Hyungseob, rồi nhận ra hai cánh tay vô lực của mình hoàn toàn không thể giữ chặt được cậu. Mà thật ra không phải chỉ lúc này, Park Woojin luôn để cho Ahn Hyungseob vuột khỏi tay.

"Ahn Hyungseob, cứu tôi."

Bên ngoài studio có tiếng gọi, Taejoon đang đi quanh tìmWoojin. Hyungseob cựa mình rồi hoảng hốt vì hơi nóng của lồng ngực người kia không còn giống như một cơn sốt bình thường nữa. Chiếc túi trên vai rơi xuống đất, Hyungseob vừa định quay lại nhìn thì Woojin đã lại cuống cuồng siết chặt tay hơn.

"Ahn Hyungseob, tôi đã đánh mất chính mình rồi, không thể mất luôn cậu."

Tiếng nói của Woojin càng về sau càng rời rạc nhỏ dần. Hyungseob còn chưa kịp nói một câu, ngay cạnh cánh cửa đã có tiếng la lối ồn ào. Rồi vừa ló đầu vào cửa, Kim Taejoon đã giận tím mặt lao tới nghiến răng quát:

"Park Woojin! Ở ngoài kia còn có biết bao nhiêu người, có cả bạn gái của cậu, cậu lại còn dám mò vào đây? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ có chết cậu cũng không thể đứng gần cậu ta được! Còn cậu, Ahn Hyungseob, cậu từng nói với tôi cái gì mà không nghĩ tổn hại đến Park Woojin? Nếu cậu thực sự nghĩ như thế, làm ơn tránh xa chúng tôi ra, càng xa càng tốt."

Taejoon gạt tay Woojin ra khỏi người Hyungseob, đẩy hẳn Hyungseob qua bên. Hai người mới rời khỏi nhau, Woojin không còn chỗ dựa nữa gục xuống sàn nhà bất tỉnh. Tiếng hét của Taejoon làm cho mọi người còn lại trong studio đều tập trung vào phòng thay đồ nhỏ. Trước khi Hyungseob kịp lao tới cạnh Woojin, Taejoon đã một lần nữa đưa bàn tay ra hướng về phía cậu làm dấu từ chối.

"Ahn Hyungseob, cậu không thể đi theo được, tránh ra giúp tôi có được không?"

Đám người quanh hai người bọn họ nhốn nháo gọi bệnh viện, gọi xe cấp cứu, Nayoung vừa khóc vừa nắm lấy bàn tay Woojin như trong mấy bộ phim truyền hình. Bóng người đi qua đi lại nhòe nhoẹt, Hyungseob không nhìn thấy rõ được bất cứ ai. Cậu ngồi yên trên mặt đất, trân trối nhìn những người khác đưa Woojin ra khỏi studio, vội vã đóng sầm cửa ô tô rồi chiếc xe lao vút ra đường, rất nhanh đã không còn dấu vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#chamsoeb