Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1-5

TA PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI KINH DỊChương 1: Thị trấn Siren

 TrướcSau 

Bạch Liễu tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi ở ghế sau một chiếc xe ô tô, không gian bên trong xe nhỏ hẹp, ghế dựa cũ nát bốc thứ mùi như thuốc lá, nước men theo cửa kính xe chảy xuống, có thể mơ hồ thấy bên ngoài mưa phùn rơi tí tách, sắc trời ảm đạm, không biết giờ đang hoàng hôn hay đã tối, lỗ mũi hắn còn quanh quẩn mùi mặn của cá, nhàn nhạt, nhưng vẫn khiến hắn khó chịu.

Trước mặt hắn lơ lửng một màn hình, trên đó viết —— 【 Những điều cần biết khi chơi trò chơi 】

Bạch Liễu nhíu mày.

Đây là đâu? Tại sao hắn lại ở chỗ này? Màn hình trước mặt là thứ gì?

Màn hình cứ như có thể cảm giác được nghi hoặc trong lòng hắn vậy, lần lượt hiển thị câu trả lời.

【 Bạn đang trong một trò chơi chết chóc, bạn có mặt ở đây là do chúng tôi kiểm tra ra một loại dục vọng mãnh liệt với tiền bạc bạn phát ra sau thất nghiệp, dục vọng này mãnh liệt đến mức phù hợp điều kiện kích hoạt trò chơi 】

Theo dòng chữ hiện lên, Bạch Liễu rốt cuộc hồi tưởng lại một vài chuyện.

Đúng vậy, không sai, hắn thất nghiệp.

Hắn là một người có khát vọng rất mạnh với tiền bạc, từ nhỏ yêu tiền quá mức bình thường, thậm chí bác sĩ tâm lý còn chẩn đoán hắn mắc chứng "cuồng tích trữ" với tiền, cảnh cáo hắn nếu không sớm khống chế dục vọng của mình, rồi sẽ có ngày hắn vì tiền mà liều mạng.

Lúc còn có công tác, Bạch Liễu mỗi tháng đều có nguồn thu nhập cố định, miễn cưỡng khắc chế khát vọng tiền bạc của mình, nhưng vào thời điểm hắn mất đi công việc này, Bạch Liễu lâm vào tình trạng bức thiết không màng hết thảy tích trữ tiền, không thể tự kiềm chế, bác sĩ tâm lý bảo đây là trạng thái tâm lý bình thường của công nhân khi thôi việc, dặn hắn điều chỉnh buông lỏng chút, ra ngoài dạo chơi thế giới xem thế nào.

Bạch Liễu nghe chỉ muốn cười nhạt, không có tiền, ra ngoài chỉ thấy địa ngục chứ không thấy thế giới ok.

Bạch Liễu châm chọc bác sĩ tâm lý: "Tôi ra ngoài dạo chơi thế giới xong có thể trở nên giàu có không?"

Bác sĩ tâm lý cảm thán: "Đương nhiên là không rồi, cậu chỉ nghèo hơn thôi."

Bạch Liễu: "..." Anh mẹ nó còn biết sẽ xảy ra chuyện gì cơ đấy?

"Nhưng sau khi cậu nghèo hơn, cậu sẽ phát hiện..." Bác sĩ tâm lý an ủi Bạch Liễu, "Nghèo cùng lắm chỉ đến thế mà thôi, tiền tài là vật ngoài thân, cần gì phải làm cho mình thống khổ như vậy chứ?"

Bạch Liễu mặt không đổi sắc chất vấn bác sĩ tâm lý: "Gặp phải người bệnh như tôi anh có thống khổ không?"

Bác sĩ tâm lý: "..." Thống khổ.

Bạch Liễu cười một tiếng: "Anh vì cái gì phải làm cho mình thống khổ như vậy chứ? Sao anh không từ chức đi ra ngoài dạo chơi một chút?"

Bác sĩ tâm lý: "..." Vì tiền, không có tiền không dám ra ngoài.

Huhuhu muốn khóc.

Sau khi tự mình làm cho không biết bao nhiêu bác sĩ tâm lý khóc ròng, Bạch Liễu vỗ tay ~ thật cảm động, nghèo quả nhiên là vũ khí tốt để công kích loài người.

Có điều thật sự thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Thật may bác sĩ tâm lý ở khu này miễn phí, nếu không Bạch Liễu sẽ càng nghèo.

————————

Bạch Liễu sau khi thất nghiệp liền rơi vào tình trạng cực hạn lo âu, căn bản không điều chỉnh được, nằm mơ cũng mơ thấy mình một đêm phất nhanh, ngồi trong đống tiền sung sướng cười to, sau khi tỉnh lại buồn bã cô độc, phát hiện tiền gửi ngân hàng của mình chỉ còn 5 con số.

Trong trạng thái nóng nảy mâu thuẫn sau nghỉ việc không thể nào tự lắng xuống, Bạch Liễu không có việc gì liền nằm mơ —— ước gì thế giới này có cách nào đó kiếm tiền nhanh chóng, cho dù nguy hiểm bao nhiêu cũng được, hắn có thể không muốn sống, nhưng không thể không có tiền!

Hắn nói cho bạn mình ý tưởng này, người bạn nọ trấn an, hỏi hắn có thấy quyển pháp luật hình sự kia không?

Bạch Liễu nói hắn thấy rồi.

Bạn hắn nói, 'cậu tùy tiện mở một trang tìm một cái, trên đó toàn công việc nguy hiểm mà kiếm tiền nhanh, cậu cố gắng chút, có khi vẫn tranh thủ được một slot trong danh sách tội phạm tháng này.'

Bạch Liễu: "..."

Bạch Liễu không muốn phạm pháp, nhưng trên thế giới này không tồn tại đường tắt nào kiếm tiền nhanh chút mà không phạm pháp sao?! Người bạn trả lời, 'cậu nằm mơ là nhanh nhất'.

Coi như liều cái mạng này, mình cũng phải có tiền —— Bạch Liễu nằm trên giường mà mơ, đó chính là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi mất ý thức bị cuốn vào trò chơi này.

Hồi tưởng kết thúc, Bạch Liễu nhìn màn hình trò chơi lơ lửng trước mặt mình.

Trên màn hình lại hiện lên hàng chữ: 【 Đúng vậy, chính dục vọng mãnh liệt của bạn mở ra trò chơi, mà chỉ cần bạn thành công qua cửa, bạn sẽ có hết thảy mình mong muốn. 】

Bạch Liễu không chút do dự: "Tôi muốn tiền."

Trò cái gì chơi kệ cha nó, hắn chỉ muốn có tiền.

Cách một hồi, Bạch Liễu lại hỏi: "Trò chơi này của mấy người hợp pháp không?"

Màn hình: 【 ... Hợp pháp. 】

Màn hình: 【 Mỗi lần qua cửa bạn sẽ đạt được điểm tích lũy, điểm có thể đổi thành tiền hay bất cứ sự vật gì bạn mong muốn. 】

Bạch Liễu: "Đây là trò chơi gì? Tôi phải làm gì để qua cửa kiếm điểm?"

Màn hình: 【 Đây là một trò chơi trốn thoát chủ đề kinh dị, bên trong đầy rẫy quỷ quái, sát nhân hàng loạt, những thứ mà bạn không tưởng tượng nổi, điều bạn cần làm là tìm ra nhược điểm của chúng, hoàn thành cốt truyện của phó bản, từ lòng bàn tay bọn chúng trốn thoát, thuận lợi sống sót. 】

【 Phó bản trò chơi đang tải... Đã tải xong 】

————

【 Tên phó bản: Thị trấn Siren 】

【 Cấp bậc: cấp 1 (phó bản có tỉ lệ người chơi chết ít hơn 50% được xếp vào phó bản cấp 1) 】

【 Chế độ: một người chơi 】

【 Mô tả: Đây là một phó bản kích thích vận động kết hợp giải mã, các người chơi khá thích nó, nhưng hình như không mấy thân thiện với người chơi mới, tỉ lệ người mới chết cao vô cùng. 】

——————

【 Tin tức người chơi đang tải... Đã tải xong —— 】

【 Tên người chơi: Bạch Liễu 】

【 Giá trị sinh mệnh: 100 (giá trị sinh mệnh thấp hơn 60 lực công kích của người chơi hạ thấp, về 0 người chơi sẽ chết) 】

【 Giá trị thể lực: 80 (thể lực dư thừa) 】

【 Nhanh nhẹn: 25 (bạn hàng năm ngồi bàn làm việc, toàn thân cứng ngắc, không quá nhanh nhẹn) 】

【 Công kích: 30 (chỉ có năng lực công kích tương đương nữ học sinh trung học cầm quyển sách đập người) 】

【 Trí lực: 89 (bạn thông minh đến ngạc nhiên) 】

【 May mắn: 0 (bạn cả đời bất hạnh lạ thường, nếu công ty cắt giảm biên chế một người, người đó nhất định là bạn) 】

【 Kỹ năng: Không (bạn chưa có kỹ năng nào) 】

【 Giá trị tinh thần: 100 (bạn là người đầu tiên vẫn giữ giá trị tinh thần cao nhất sau khi đăng nhập trò chơi) 】

Bên dưới giá trị tinh thần còn có dòng chữ giải thích nhỏ màu đỏ.

(Ghi chú: Xin người chơi hãy đảm bảm giá trị tinh thần cao hơn 60, giá trị tinh thần thấp hơn 60 sẽ khiến người chơi tinh thần hỗn loạn, các thuộc tính giảm một nửa, thấp hơn 40 sẽ khiến người chơi thấy các ảo giác không thuộc về trò chơi, khiến độ khó khi chơi tăng lên, thấp hơn 20 sẽ kích thích người chơi rơi vào trạng thái điên cuồng, các thuộc tính công kích tăng cao, đánh chết các loại sinh vật xung quanh, giá trị tinh thần bằng 0 người chơi sẽ bị phó bản đồng hóa, biến thành một quái vật trong phó bản)

【 Tổng hợp đánh giá —— người chơi cấp F, cấp thấp nhất, nhưng bởi giá trị tinh thần và trí lực của người chơi rất đặc biệt, cấp bậc còn phải suy xét, cuối cùng đánh giá cấp bậc người chơi là —— F (?) 】

Bạch Liễu nhìn quét màn hình xong, thấy dấu chấm hỏi phía sau chữ F, cảm giác mình hình như bị ngầm giễu cợt, hắn gạt màn hình thông tin nhân vật đi, một màn hình khác lại hiện lên.

【 Bạn đã đăng nhập vào TV nhỏ tại khu người mới (1/100), trước mắt không ai dừng chân xem bạn, giá trị nhân khí của người chơi Bạch Liễu là 0, tổng donate là 0 】

Bạch Liễu cau mày: "Đây là cái gì?"

Màn hình: 【 Quá trình chơi trò chơi của bạn sẽ xuất hiện trên TV nhỏ trong khu người mới, cung cấp cho các người chơi khác xem, nhưng trước mắt không có ai xem bạn, cũng không ai donate cho bạn, bạn hiện tại vắng vẻ vô danh. 】

Bạch Liễu hiểu một chút, trò chơi vận hành kiểu livestream, cái này không có gì, điều hắn chú ý là giá trị donate: "Có người donate cho tôi, tôi có thể lấy được điểm tích lũy đúng không?"

Màn hình: 【 Đúng. 】

【 Trò chơi chính thức bắt đầu, chúc bạn may mắn nha, người chơi mới 】

Màn hình giống như chiếc TV bị nhấn nút tắt, hóa thành luồng ánh sáng trắng biến mất trước mắt Bạch Liễu.

Mà ở đại sảnh trò chơi nào đó, một màn hình TV nhỏ đột nhiên sáng lên, phía trên hiện ra gương mặt trắng nõn đơn thuần của Bạch Liễu, bên cạnh màn hình TV này còn rất nhiều chiếc TV khác, phía trên có đủ các biểu tình kinh hoàng hỏng mất của người chơi mới, còn có người khóc thét không ngừng đập màn hình, dường như vẫn chưa thể chấp nhận sự thật muốn chui ra ngoài, có người co rúm người ôm đầu, không muốn tiếp nhận thực tế.

Mà khuôn mặt không chút kinh sợ của Bạch Liễu, giữa một đám người chơi đang kinh hoảng thất thố thật đúng là một tên khác loài.

Tất cả mọi người ngửa đầu nhìn một đám TV đột nhiên sáng lên, thú vị thảo luận.

"Lại có người mới tiến vào, không biết có thể chống mấy ngày."

"Nhìn bối cảnh, hình như là phó bản 《 Thị trấn Siren 》?"

"Nhóm người mới lần này vận may kém thật, tỉ lệ người mới chết ở phó bản 《 Thị trấn Siren 》 rất cao, lần trước đăng nhập vào một trăm người, cuối cùng chỉ còn một thì phải?"

"Mấy phó bản ngẫu nhiên cho người mới gần đây cũng khó thật, chẳng qua xem mấy người này đái ra quần mà chạy cũng rất hài hước..."

"Cậu xấu tính thế! Mà người mới thì chẳng mấy mà sợ chảy nước mắt nước mũi..."

"Chờ một chút!" Đột nhiên có người chơi hình như phát hiện chuyện gì rất bất ngờ, nhích tới gần TV nhỏ của Bạch Liễu, hắn ta nhìn thuộc tính nhân vật của Bạch Liễu, không thể tưởng tượng nổi mở miệng: "Ở đây có người mới giá trị tinh thần 100!"

"Cái gì?!"

"Gì cơ!! Tránh ra cho tôi xem với!"

"Đờ phắc! Người mới bây giờ biến thái vậy sao?! Giá trị tinh thần 100?!"

"Người mới giá trị tinh thần 100 gần đây nhất giờ đang ở top 10 bảng điểm đấy."

"Mẹ, hạt giống tiềm lực nha! Cho tôi xem với xem nào!"

TV nhỏ của Bạch Liễu lóe lên, một giọng nói mang chất điện tử trực tiếp báo cáo:

【 Có 50 người chơi vây xem TV nhỏ của người chơi Bạch Liễu, người chơi Bạch Liễu đạt thành tựu Lần Đầu Rời Nhà Tranh, giải khóa hệ thống Ba Click (*) 】

(*) Bao gồm ba thao tác: ấn like, ấn donate, ấn theo dõi đối với streamer bạn yêu thích.

【 Có 28 người like video của người chơi Bạch Liễu, có 56 người theo dõi TV nhỏ của người chơi Bạch Liễu, 0 người donate cho người chơi Bạch Liễu, xin người chơi Bạch Liễu không ngừng cố gắng 】

 Hiện menu

Đọc truyện online

 Truyện Ta Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị Chương 2

TA PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI KINH DỊChương 2: Thị trấn Siren

 TrướcSau 

Bạch Liễu ngồi ngủ ở hàng cuối cùng của xe, không gian chen chúc chật hẹp, hắn xoay người còn khó, vừa động đậy liền thấy một sợi dây chuyền rơi trước cổ, quần áo hắn đang mặc giống hệt lúc trước khi vào trò chơi, áo sơ mi trắng quần đen, trang phục thường thấy của dân văn phòng, chỉ có sợi dây chuyền này là mới.

Trên dây chuyền treo đồng xu 1 tệ cứng rắn thủng lỗ, Bạch Liễu cầm lên thì thấy màn hình tin tức trò chơi hiện lên, không có gì khác màn hình hiện trước đó.

Đây hẳn là hệ thống quản lý trò chơi.

Bạch Liễu bỏ dây chuyền vào cổ áo, hắn không vui vẻ gì khi thấy tiền tệ bị phá hỏng kiểu này.

Bạch Liễu thò đầu lên hàng ghế trước nhìn, đây là một chiếc xe bảy chỗ, trừ Bạch Liễu ở hàng sau cùng ra, phía trước có bốn người, hắn vừa xuất hiện liền có người kinh ngạc vui mừng nhìn hắn: "Bạch Liễu, my sweet heart, anh rốt cuộc tỉnh!"

Trừ Bạch Liễu, những người còn lại có tướng mạo nước ngoài rõ ràng, người gọi Bạch Liễu sweet heart là một cô nàng có mái tóc nâu quăn gợn sóng, bờ môi đỏ mọng, con ngươi nâu nhạt, mặc quần yếm, nháy mắt Bạch Liễu nhìn thấy người này, đồng tiền trong ngực lập tức hiện lên màn hình, trên đó viết thông tin nhân vật:

【 Tên NPC: Lucy 】

【 Tóm tắt nhân vật: Bạn cùng lớp của bạn, rất thích kiểu nam sinh như bạn, tối hôm qua hai người từng thử quan hệ, song do bạn quá ngượng ngùng trước Lucy to gan nhiệt tình còn cao hơn bạn 10 cm, cho nên chưa thành công (cười) 】

Tầm mắt Bạch Liễu dừng ở "chưa thành công" và emoji "cười" tế nhị hai giây, rất nhanh thu tầm mắt lâm vào suy tư.

Cách mở bảng thông tin nhân vật của trò chơi này là "nhìn đến", giống như khi ta chơi trên máy tính thì cần click chuột vào nhân vật vậy, ánh mắt người chơi giờ đây tương đương với con chuột.

Hắn như có điều suy nghĩ, xem ra khi chơi trò này ít nhất không thể mất thị lực.

Lucy nháy nháy mắt với Bạch Liễu: "Hihi, anh yêu, là em khiến anh mệt nhọc sao? Anh từ lúc lên xe liền ngủ tới giờ."

Bạch Liễu vừa thấy Lucy trong đầu liền bắn ra nhắc nhở "chưa thành công", là một dân văn phòng solo từ trong bụng mẹ tới giờ, tâm tình Bạch Liễu có chút phức tạp: "..."

Vào trò chơi còn không thể kết thúc cuộc sống độc thân.

Hắn kịp thời đổi chủ đề, Bạch Liễu nhìn cảnh sắc càng ngày càng hẻo lánh ngoài cửa sổ, mở miệng hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy? Sao trông hẻo lánh thế?"

"Xem ra có quỷ nhát gan muốn lâm trận bỏ chạy." Một giọng nam hùng hậu mang theo châm chọc truyền tới, gã đàn ông cao lớn mặc áo phông cùng quần jean bó sát người hai tay khoanh trước ngực khinh bỉ nhìn Bạch Liễu, người này vóc dáng cường tráng, áo phông dường như sắp chống đỡ không nổi muốn vỡ toạc, nhìn qua rất giống vận động viên bóng bầu dục.

Gã từ trên cao nhìn xuống Bạch Liễu, khinh thường, "Đã chậm, Bạch Liễu, coi như mày hèn nhát muốn lâm trận bỏ chạy, chúng ta đã ở trên đường đến thị trấn Siren mất rồi."

Màn hình hiện lên:

【 Tên NPC: Andrey 】

【 Tóm tắt nhân vật: Tình địch của bạn, thích Lucy nhưng bị Lucy từ chối, có địch ý lớn với bạn, trước đó bạn và hắn cá cược bảo vệ Lucy tại nơi nguy hiểm nhất thế giới, để chứng minh tình yêu của bạn dành cho Lucy, vì vậy các bạn thuê xe tới thị trấn Siren, nhưng bạn nhát gan khóc lớn một hồi trước khi lên xe, hối hận không muốn đi, bị hắn ta mạnh mẽ kéo vào 】

Bạch Liễu đã liên tục thấy cái tên thị trấn Siren hai lần, hắn xem nhẹ giọng điệu giễu cợt của Andrey, hỏi: "Thị trấn Siren là nơi nào?"

Andrey hừ lạnh, vừa định tiếp tục mở miệng giễu cợt Bạch Liễu, một giọng nói nhỏ nhẹ cắt đứt gã:

"Thị trấn Siren, thị trấn duy nhất trong lịch sử phát hiện hài cốt của hải yêu, trước đó có không ít người tại đây thấy được bóng dáng hải yêu Siren, hoặc nghe được tiếng hát tuyệt vời của hải yêu dập dềnh theo nhịp sóng biển, hay là gặp hải yêu tướng mạo dị dạng ngồi trên đá ngầm nhai thi thể loài người ngấu nghiến..."

"Jeff! Đấy chẳng qua là câu chuyện cổ tích bịa ra thu hút khách du lịch mà thôi!" Andrey nhịn không được ngắt giọng đối phương, nhưng vẻ mặt lại hơi hiện sợ hãi.

Jeff vóc dáng nhỏ gầy ôm bình rượu súc vào góc, tựa hồ có chút sợ Andrey, nhỏ giọng phản bác: "Vậy cậu giải thích thế nào về chuyện những du khách mất tích một cách kì lạ! Tháng trước thậm chí có 12 du khách đi vào thị trấn Siren đều hoàn toàn biến mất! Cảnh sát tìm kiếm khắp nơi, không một ai thấy họ rời khỏi thị trấn Siren..."

Bạch Liễu nhìn màn hình.

【 Tên NPC: Jeff 】

【 Tóm tắt nhân vật: Người yêu thích các loại sinh vật phi tự nhiên như hải yêu, người cá, khi biết bạn, Andrey và Lucy muốn tới thị trấn Siren, chủ động yêu cầu cùng đi, hiểu biết rõ về các truyền thuyết tại đây 】

Andrey oán giận nói: "Mấy người đó chắc đều tự mình rơi xuống biển chết đuối, chết đuối ở biển là chuyện vô cùng bình thường."

Jeff không phục: "Cảnh sát đã tổ chức vớt tìm một tháng, không vớt được một thi thể nào, coi như họ thật sự rơi xuống biển đi nữa, chuyện này cũng không bình thường..." Cậu ta vừa dùng giọng nói trầm thấp u ám vừa từ từ đứng lên, hơi mang theo hưng phấn, "Trừ phi thi thể của họ bị Siren ăn mất, vậy cảnh sát không vớt được cũng hợp lý..."

Andrey rốt cuộc giận thật, gã hung hăng đánh vào đầu Jeff: "Im miệng! Đồ bốn mắt đáng chết! Cả ngày người cá người cá người cá! Tao thấy mày mới giống người cá đấy!"

Andrey ra tay rất nặng, Bạch Liễu có thể thấy rõ đầu của Jeff bị đập vào thành ghế, cậu ta choáng váng lảo đảo đụng phải Andrey, hoàn toàn chọc giận gã, gã liền đánh Jeff mấy cái bạt tai, đánh đến mức một cái răng của Jeff bay ra ngoài.

Jeff cúi đầu nhặt răng mình lên không nói, cậu ta dùng ánh mắt mịt mờ oán hận nhìn Andrey, miệng dùng khẩu hình rất nhẹ nói một câu.

Những người khác không nghe được, nhưng thính giác của Bạch Liễu không tồi, hắn nghe thấy Jeff nói: 【 Người cá nhất định sẽ xé nát mày rồi nuốt chửng, Andrey 】

Bạch Liễu nhướng mày, nhưng không nói gì, quan hệ giữa các NPC còn rất phức tạp.

Xem ra Andrey tùy ý đánh mắng Jeff cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa Jeff hình như đang định dùng "người cá" nhằm lên kế hoạch báo thù.

Tài xế lái xe là dân bản xứ Bạch Liễu tiêu tiền mời tới đưa mọi người tới thị trấn Siren, từ lời của Lucy, Bạch Liễu phát hiện mình là con nhà giàu, ăn ở đều do hắn bao, tài xế cũng là hắn bỏ số tiền lớn mời tới, còn nhờ tài xế hỗ trợ tìm khách sạn.

Xe lái đến tận đêm khuya mới tới thị trấn Siren thần bí, theo miêu tả của tài xế, thị trấn Siren là một thị trấn nhỏ sống nhờ đánh bắt cá và hỗ trợ vớt thuyền chìm, trước nay hẻo lánh đổ nát, cho đến khi trấn trưởng mới tới dùng tin đồn về người cá hấp dẫn khách du lịch, thị trấn Siren nhờ đó phát đạt lên.

Thế nhưng tháng trước không ngừng có khách du lịch xảy ra chuyện, những du khách này không hề rơi xuống nước như lời phỏng đoán của Andrey, có vài người thậm chí còn chưa tới bờ biển, đã thần không biết quỷ không hay biến mất tại ngõ ngách nào đó trong thị trấn, tỉ như có một du khách đêm hôm tới quán bar, sáng ngày thứ hai liền không thấy tăm hơi, người trong quán bar không ai thấy du khách đó ra ngoài, giường trong phòng nghỉ còn lưu hơi ấm, nhưng người không tài nào tìm được.

Thị trấn Siren vì thế vắng lặng hẳn đi, kể cả khi bây giờ đang mùa du lịch, không ít khách sạn quán bar không buôn bán được phải đóng cửa.

Thị trấn Siren đúng là rất đổ nát, khắp nơi phơi đầy lưới đánh cá phấp phới, trên mặt đất toàn rong biển và vỏ sò phơi khô, còn có bùn cát, chỉ có số ít quán bar và khách sạn trang hoàng không tệ, lúc bọn Bạch Liễu tới nơi đã đêm khuya, nhưng trên đường vẫn có không ít người qua lại.

Người dân trên đường vốn nhịp bước nhất trí đi về phía bờ biển, nhưng khi xe nhóm người Bạch Liễu vừa tiến đến, những người dân vốn nên tiếp tục đi đều không hẹn cùng dừng lại, nghiêng đầu một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía xe của Bạch Liễu.

Nửa đêm bị nhiều người như thế cùng nhìn, Lucy không rét mà run, cô nhẹ giọng hét lên một chút, rúc vào ngực Bạch Liễu.

Nhưng cô cao hơn Bạch Liễu quá nhiều, còn ló đầu ra qua bả vai Bạch Liễu, nhìn giống như Bạch Liễu rúc vào ngực cô vậy.

Bạch Liễu: "..."

Bạch Liễu quay đầu hỏi tài xế: "Đã nửa đêm, những người này còn tới bờ biển làm gì?"

Tài xế lắc đầu: "Gần đây không có ai tới du lịch, kinh tế không khởi sắc, bọn họ cũng chỉ đành tiếp tục đánh cá, cậu chưa từng đánh cá chắc không biết, rất nhiều loài cá đắt tiền đều sợ ánh sáng mạnh, chỉ ra ngoài hoạt động vào ban đêm, cho nên họ phải đợi đến đêm mới đi đánh bắt."

Dân trong trấn dùng ánh mắt rất quỷ dị nhìn Bạch Liễu, con ngươi trong bóng tối hiện ra màu xanh lục như mắt mèo, trên mặt mang biểu tình kì dị, hình như đang cười, nhưng khóe miệng họ không hoàn toàn nhếch lên, ngược lại như đang cứng đờ dùng sức kéo dài ra vậy.

Trong tay họ còn cầm móc câu và lưới đánh cá, có vài người xách đèn dầu, họ không chớp mắt nhìn chiếc xe của Bạch Liễu, ánh mắt theo xe xê dịch, giống như tùy thời liền lao tới dùng móc câu tấn công xe.

"Các cô cậu phải cẩn thận mấy người này một chút." Tài xế nhắc nhở, "Họ gần đây rất thiếu tiền, mà các cô cậu rất có tiền."

Bởi Bạch Liễu nhà giàu ra tay rộng rãi, tài xế tìm cho họ khách sạn tốt nhất thị trấn.

Phong cách trang hoàng của khách sạn này khá khác biệt so với thị trấn, vô cùng hiện đại, ở cửa còn có đài phun nước.

Bên trong suối phun đặt một bức tượng đá hình người cá, điêu khắc vô cùng sống động, làn da cẩm thạch dưới ánh trăng nhạt lóe lên sáng bóng gần như da người thật, mái tóc dài rủ xuống che khuất bộ ngực đầy đặn của nàng, đuôi cá đứng trong nước, nàng rũ mắt, biểu tình trách trời thương dân, trên tay giơ một bình nước, trong bình rải vài hạt trân châu giả, nước từ trong bình đổ xuống chảy vào ao, phát ra âm thanh giống tiếng sóng biển rì rào.

Tài xế vòng qua đài phun nước, lái xe tới cửa chính khách sạn.

Jeff bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng, cậu ta chỉ pho tượng người cá ở đài phun nước nói: "Nàng ta vừa nhìn tớ! Nàng ta vừa cử động!

 
Hiện menu

Đọc truyện online

 Truyện Ta Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị Chương 3

TA PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI KINH DỊChương 3: Thị trấn Siren

 TrướcSau 

Bạch Liễu theo tầm mắt Jeff nhìn sang, pho tượng người cá vẫn rũ mắt như cũ, nhìn mặt nước, không nhúc nhích.

Andrey bị Jeff làm cho sợ hết hồn, hung tợn đánh Jeff một đấm: "Đm! Động chỗ nào! Căn bản không hề chuyển động! Mày còn ở đây giả thần giả quỷ tao xách quần mày ném ra ngoài bây giờ, xem mày còn kêu không!"

Jeff che lại đầu mình, sợ hãi nhìn Andrey một cái, cuộn mình thành một đoàn, thấp giọng lầu bầu: "Nàng ta cử động, nàng ta thật sự cử động..."

Lucy cũng bị Jeff làm cho có chút sợ hãi, cô miễn cưỡng cười cười: "Jeff, sao cậu khẳng định được mình không phải hoa mắt, mà là pho tượng người cá đang cử động? Người cá không có con ngươi, sao cậu biết người cá đang nhìn cậu chứ?"

Đây là một pho tượng cẩm thạch màu trắng sữa, mặc dù điêu khắc mắt nhưng không có con ngươi màu đen, toàn bộ tròng mắt đều thuần trắng, giống như một sinh linh có mắt không tròng đứng sừng sững trước cửa khách sạn.

"Các cậu không phát hiện sao?" Giọng Jeff càng ngày càng nhỏ, có chút run run, "Bất kể chúng ta lái xe tới đâu, chúng ta đều bị pho tượng này nhìn thẳng, ánh mắt nàng ta chắc chắn đang cử động..."

"Thế à... Tớ còn tưởng sao chứ..." Lucy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thoải mái bật cười, "Chắc cũng giống nụ cười của nàng Mona Lisa chứ gì? Bất kể nhìn từ góc độ nào đều thấy như người trong tranh đang nhìn mình."

"Không phải, ảo giác người trong tranh luôn nhìn mình chỉ xảy ra trong mặt phẳng hai chiều, ba chiều thì không có, cho nên pho tượng không thể tạo ra ảo giác này." Bạch Liễu rất bình tĩnh phản bác Lucy, "Jeff nói đúng, pho tượng này luôn nhìn chằm chằm chúng ta."

Giống mấy người dân trong trấn vậy, vừa đến liền bắt đầu không ngừng nhìn chằm chằm vào họ, cứ như nhìn con mồi bước vào phạm vi săn bắt vậy.

Đồ vật này phải là một loại quái vật gì.

Ngay khi hắn có ý nghĩ này, đồng tiền trước ngực Bạch Liễu đột ngột rung lên, bắn ra một màn hình mới tinh, màn hình biến thành một quyển sách bìa da cổ xưa như sách thời kỳ trung đại, chậm rãi mở ra trước mặt Bạch Liễu.

【 Chúc mừng người chơi phát hiện quái vật đầu tiên trong phó bản, mở khóa Sách Quái Vật —— tập 《 Thị trấn Siren 》 (1/4) 】

Trên trang sách xuất hiện một bức ảnh, pho tượng người cá ngâm trong nước biển sâu thẳm lộ ra nửa gương mặt tái nhợt, đôi mắt điêu khắc không có đồng tử hướng ra bên ngoài bức ảnh, không tiếng động nhìn Bạch Liễu chăm chú, như muốn bò từ trong ra ngoài.

【 Tên quái vật: Pho tượng người cá (trạng thái nhộng) 】

【 Giá trị công kích: ??? (chưa mở khóa, sau chiến đấu mở khóa) 】

【 Phương thức tấn công: ??? (chưa thăm dò) 】

【 Nhược điểm: ??? (chưa thăm dò) 】

Những chỗ có dấu hỏi đều trông như vết mực bị nhòe, không thấy rõ chữ viết cụ thể, phía sau trôi nổi dòng chữ huỳnh quang chú thích.

Bên dưới nhược điểm có dòng chú thích như sau:

【 Ghi chú: Thăm dò hết tin tức quái vật trong mỗi trang có thể đạt được điểm khen thưởng tương ứng cùng các phần thưởng đặc biệt khác, thăm dò hết tất cả quái vật trong sách có thể mang đi một vật trân quý nào đó trong phó bản 】

Sách Quái Vật tập 《 Thị trấn Siren 》 có bốn trang, các trang sau không lật tiếp được, biểu hiện chưa mở khóa, hẳn là các quái vật khác trong phó bản.

Có chút giống đánh quái đạt thưởng, quái vật cấp bậc nguy hiểm càng cao, phần thưởng sẽ càng lớn.

Nhìn điều kiện thăm dò này xem, thậm chí có cả chiến đấu, rõ ràng đang kích thích người chơi tìm đường chết đi khiêu khích quái vật đây mà...

Bạch Liễu cặn bã - sức chiến đấu tương đương với nữ sinh trung học cầm sách đánh người - thâm trầm sờ cằm.

Lucy hơi hốt hoảng ôm lấy tay Bạch Liễu: "... Nàng ta thật sự cử động sao?!"

"Làm sao có thể!" Andrey tựa hồ bị lời giải thích đầy lý lẽ của Bạch Liễu thuyết phục, trên mặt gã xuất hiện sợ hãi trong chớp mắt, nhưng rất nhanh ép xuống, giễu cợt Bạch Liễu: "Bạch Liễu, mày nhát gan không muốn chứng minh tình yêu với Lucy nữa chứ gì, tham sống sợ chết bịa chuyện để chạy trốn, mày chạy đi! Chạy rồi thì tự động buông tha Lucy, sau đó quỳ xuống liếm giày cho tao!"

Đây là nội dung cá cược giữa Andrey và Bạch Liễu.

Tài xế sắc mặt kỳ quái, cuối cùng dùng giọng điệu trêu đùa nói: "Sắc trời đã muộn, chắc mọi người nhìn lầm chăng? Nào có pho tượng nào biết cử động cơ chứ, nếu có, thị trấn chúng tôi đã sớm khoanh vùng thành điểm du lịch nổi tiếng rồi! Còn có thể kiếm số tiền lớn đâu! Pho tượng người cá chẳng qua là một điểm đặc sắc tại thị trấn thôi, tùy ý nhìn đều thấy, không có gì đặc biệt."

"Đến rồi, các cô cậu xuống xe đi, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai đi du ngoạn." Tài xế mở cửa, đưa họ xuống xe.

Bạch Liễu quay đầu nhìn pho tượng người cá tại đài phun nước một cái, từ xa, pho tượng kia vẫn đang đối mặt với họ, đầu ôn hòa cúi thấp, nhìn mặt nước trong, hình như không hề nhìn họ.

Nhưng Bạch Liễu nhớ rõ ràng, lúc bọn họ lái xe vào, pho tượng người cá hướng về phía mặt đường, chứ không phải hướng về phía cửa ra vào khách sạn.

Cửa khách sạn cũng trưng bày hai pho tượng người cá một trái một phải, tay cầm quyền trượng, khóe miệng vặn vẹo nở nụ cười kỳ dị, dáng vẻ như giả trang người hầu hoan nghênh họ, nhưng thần tình tựa như bị ép buộc đứng ở đây hoan nghênh lữ khách.

Chờ họ vào sảnh khách sạn, phát hiện bên trong bày rất nhiều pho tượng người cá, có lớn có nhỏ, ngay cả sau lưng thu ngân còn có một pho tượng người cá tay cầm tiền, như đang làm công tác thu ngân vậy.

Y theo lời tài xế nói, pho tượng người cá là nét đặc sắc của thị trấn Siren, tùy ý chỗ nào cũng thấy được, chẳng qua quá nhiều, từ đèn chùm hình người cá đến ống đựng bút khắc người cá, này không chỉ là "tùy ý nhìn đều thấy" nữa, mà là mật không thể phân.

Những pho tượng người cá này đều có một đặc điểm, Bạch Liễu phát hiện dù mình có tới góc nào trong nhà, các pho tượng ở đủ các góc khác nhau đều khiến hắn cảm thấy mình bị nhìn thẳng, kể cả khi pho tượng không có con ngươi, theo lý thuyết rất khó khiến người ta có cảm giác bị nhìn, Bạch Liễu vẫn cứ cảm thấy vậy.

Bị cực kỳ nhiều pho tượng người cá cẩm thạch nhìn chằm chằm thật sự rất khó chịu, kể cả Andrey luôn châm chọc Bạch Liễu là quỷ nhát gan cũng nổi hết cả da gà, chà xát cánh tay, Jeff run lẩy bẩy núp sau lưng Andrey, hình như cũng không sợ Andrey đánh.

Lucy chim nhỏ... chim to nép vào người kéo cánh tay Bạch Liễu, gương mặt kiều diễm như hoa hồng hơi nhợt nhạt, dường như cũng bị vật trang trí của khách sạn hù dọa.

Bạch Liễu thần sắc như thường nói chuyện với lễ tân: "Xin chào, tôi họ Bạch, có đặt phòng trước tại khách sạn."

Lễ tân là một người trẻ tuổi làn da nhợt như cẩm thạch, người mặc váy đầm dài che chân, đi từng bước chậm rãi, hình như hành động hơi bất tiện, lúc người trẻ tuổi này đứng yên thậm chí không phân rõ được đây là người hay là tượng.

Đoàn người Bạch Liễu vừa tới gần, người này bỗng nhiên động đậy, làm Lucy sợ hết hồn, cô cho rằng có pho tượng cử động, che mặt cả kinh kêu: "Ôi lạy Chúa! Cô trắng bệch như tượng vậy!"

"Xin lỗi." Lễ tân nhìn bọn họ nói lời xin lỗi, "Tôi có bệnh bạch tạng, xin thứ lỗi vì hù dọa quý khách, ngài Bạch đúng không ạ? Ngài tuần trước có đặt bốn phòng, thời gian một tuần, chi phí đã thanh toán, đây là thẻ mở cửa, chúc mọi người buổi tối vui vẻ."

Bạch Liễu nhận thẻ, thời điểm thấy có bốn căn phòng, thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không quá muốn cùng vị nữ sĩ chưa thành công quan hệ với mình - Lucy - ngủ một phòng, Lucy tựa hồ cũng biết điểm này, cô gái vừa rồi còn kinh sợ rất nhanh liền khôi phục, dùng ánh mắt 'Ôi chao! Anh yêu! Anh thật thẹn thùng nha!' nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu sắc mặt không đổi xem nhẹ cô.

"Tôi muốn hỏi một chút, tại sao ở khách sạn này có nhiều pho tượng người cá vậy?"

Lễ tân thong thả trả lời: "Thưa ngài, người cá cho chúng tôi hết thảy, thị trấn Siren vốn không có cái gì, từ khi vớt được thi hài người cá, du khách tới đây ngày càng nhiều, chúng tôi mới có tiền sinh sống, cho nên chúng tôi rất cảm kích người cá, ở đây, nhà nào cũng có pho tượng người cá, chúng giống như bùa hộ mạng của chúng tôi vậy."

Bạch Liễu chỉ chỉ pho tượng người cá sau lưng lễ tân: "Loại hình tượng người cá của các cô cũng thật phong phú, các hình các dạng đều có, cái sau lưng cô còn giống cô như đúc, hình như chất liệu không giống các cái khác lắm thì phải."

Thật ra thì không thể trách Lucy phân không rõ người này và pho tượng, pho tượng người cá sau lưng lễ tân giống cô ta như đúc, thậm chí biểu tình còn sinh động hơn, trong thống khổ mang theo chút dữ tợn.

Pho tượng người cá này luôn nhìn chằm chằm lễ tân đứng trước mặt nó, bất kể lễ tân đi chỗ nào đều không dời tầm mắt, giống như muốn giương nanh múa vuốt chạy tới xé nát lễ tân với gương mặt như đúc mình này ăn luôn vậy, người ngoài xem vào đều thấy không rét mà run, nhưng chất liệu của nó trông mỏng manh hơn, không dày nặng như các pho tượng khác, nhìn qua có chút cũ nát.

"Đúng vậy thưa ngài." Lễ tân ngước mắt nhìn thẳng Bạch Liễu, "Pho tượng người cá phía sau này là bùa hộ mạng của tôi, chúng tôi điêu khắc tượng người cá thành khuôn mặt giống mình, đến khi gặp tai nạn, bùa hộ mạng sẽ khiến ma quỷ nhận lầm, gánh vác nguy hiểm giúp chúng tôi."

Bạch Liễu cảm thấy có chút thú vị, tượng bùa hộ mạng và các pho tượng người cá khác có sự khác biệt rõ ràng.

【 Người chơi đạt được thông tin mới —— Sách Quái Vật tập 《 Thị trấn Siren 》 trang Pho tượng người cá đổi mới 】

【 Tên quái vật: Pho tượng người cá (trạng thái nhộng), pho tượng bùa hộ mạng (trạng thái kén) 】

Nhộng và kén? Quái vật pho tượng người cá còn có hai loại trạng thái khác nhau?

Bạch Liễu chậm rãi suy nghĩ, nhộng là trạng thái trước khi lột vỏ của côn trùng, phá kén thành bướm, kén là trạng thái côn trùng thoát xác thành công, có thể nói là lớp vỏ bảo vệ, rất giống lời giải thích "gánh vác nguy hiểm" của lễ tân...

Phỏng đoán pho tượng người cá còn có trạng thái sâu và trạng thái bướm, Bạch Liễu cảm giác hai trạng thái này sẽ có tính công kích mạnh hơn nhộng và kén, trước mắt, pho tượng người cá ở trạng thái nhộng và kén không thấy xu hướng chủ động công kích người chơi, song cũng có thể là phương thức tấn công nào đó ẩn nấp hơn mà Bạch Liễu chưa nhận ra, chẳng hạn như ô nhiễm tinh thần các loại, hắn cảm thấy kiểu nhìn chằm chằm người chơi của mấy pho tượng trong sảnh thật sự là một kiểu tra tấn thần kinh.

Bạch Liễu phân phát thẻ phòng, Lucy dây dưa liên tục muốn ngủ cùng phòng với hắn, bị Bạch Liễu lấy lý do 'Anh chưa chứng minh mình dũng cảm, chưa xứng có được em!" đuổi đi, Lucy cảm động không thôi đi rồi, trước khi đi còn chuẩn bị tặng Bạch Liễu một nụ hôn bốc lửa, bị Andrey tức giận ngăn cản.

Cảm ơn Andrey! Cầu cho tối nay Andrey bình an vô sự!

Bạch Liễu phát ra hi vọng từ sâu trong nội tâm, hi vọng Andrey có thể sống lâu chút, nếu không hắn thật đúng là không đối phó nổi Lucy.

Cô em này nhiệt tình hào phóng còn thích have sex, thuộc loại hình mấy cái Bạch Liễu cũng không ngăn được, Bạch Liễu cảm giác Lucy thật sự muốn ăn sạch hắn, dọc đường bị cô nàng chiếm không ít tiện nghi, một hồi sờ tay nhỏ, một hồi sờ chân, làm tên nô lệ tiền tài như Bạch Liễu rất muốn nói: thân thể cũng là tài sản cá nhân, sờ một cái năm đồng tiền.

Bạch Liễu quét thẻ mở phòng, cửa vừa mở ra hắn liền dừng lại bước chân chuẩn bị đi vào.

Nhân vật Bạch Liễu đóng vai rất có tiền, đặt trước căn phòng tương đối khá, bên trong bày biện tinh mỹ, chẳng qua pho tượng người cá đặt đầy phòng, từ đèn đầu giường đến cột treo quần áo, Bạch Liễu vừa mở cửa phòng ra, mấy pho tượng người cá trắng hếu kia dường như di động con người một chút, nhìn về phía Bạch Liễu.

Màn hình hiện ra:

【 Kích hoạt nhiệm vụ chính: Người chơi Bạch Liễu an toàn vượt qua tối nay ở trong phòng, sống sót đến ngày mai, hơn nữa không bị ấp trứng —— thưởng hoàn thành nhiệm vụ: 20 điểm 】

Hiện menu

Đọc truyện online

 Truyện Ta Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị Chương 4

TA PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI KINH DỊChương 4: Thị trấn Siren

 TrướcSau 

Hệ thống phát ra nhiệm vụ đầu tiên, nhưng điểm chú ý của Bạch Liễu không hề ở nhiệm vụ, hắn nhìn hai chữ "ấp trứng" lâm vào trầm tư.

... Ấp trứng?

Ồ, đám pho tượng kia có thể ấp trứng bọn họ sao?

Bạch Liễu âm thầm nhớ, hắn vừa quay người liền thấy đối diện giường có một pho tượng người cá cao bằng người đang đứng thẳng.

Đây là pho tượng người cá lớn nhất trong khách sạn mà Bạch Liễu từng thấy, cũng là pho tượng duy nhất không nhìn thẳng vào hắn.

Pho tượng này mĩ lệ cực kỳ, vẻ mặt bi thương tha thiết, trên tay bưng chiếc gương sáng bóng, đôi tay ưu mỹ của người cá chính là giá đỡ của chiếc gương.

Pho tượng duy nhất không nhìn về phía Bạch Liễu thương cảm nhìn vào gương, mà đôi tay nâng gương của nó như đang bao bọc lấy hình chiếu Bạch Liễu bên trong vậy, điều này khiến Bạch Liễu cảm thấy không được thoải mái, ánh mắt pho tượng người cá rơi trên gương, lông mi rủ xuống, khóe mắt hạ thấp, đuôi cá vô lực đặt ngang trên đất, giống như vì người trong gương khóc lóc tỉ tê, biểu tình ưu sầu thương cảm, Bạch Liễu nhìn gương, 'Bạch Liễu' bên trong cũng nhìn hắn, lộ ra nụ cười âm u.

Bạch Liễu không nói năng gì dùng vải trắng đậy gương lại.

Hình ảnh kinh dị ở trình độ này không là gì với Bạch Liễu, ở thế giới thực hắn là người thiết kế game kinh dị, thường thường một mình ngồi thức đến hai ba giờ sáng. Các loại hình ảnh kinh dị thường thấy, tỉ như hình phản chiếu trong gương nhìn người chơi cười âm hiểm, Bạch Liễu đã nhìn nhiều đến chết lặng, không có cảm giác gì.

Những du khách mất tích không tiếng động trước đó theo lời kể của Jeff hẳn là bị những pho tượng người cá này ấp trứng rồi.

Mặc dù Bạch Liễu còn chưa hiểu ấp trứng cụ thể là làm gì, nhưng tóm lại chẳng phải thứ gì tốt.

Để cẩn thận, Bạch Liệu dùng ga trải giường và vải trắng che lại hết những tầm mắt quỷ dị kia, dù rằng không nhất định có tác dụng, nhưng có còn hơn không, quan trọng là bị nhiều pho tượng nhìn như thế Bạch Liễu cũng không ngủ được.

Lúc hắn che lại mặt gương có chạm phải đuôi cá của pho tượng, xúc cảm không hề bóng láng trơn mịn như cẩm thạch, mà là trơn trượt nhơn nhớt như vảy cá, Bạch Liễu thậm chí cảm giác được đuôi cá dưới tay hắn nhẹ nhàng rung động,

Bạch Liễu dừng một chút, hắn ngửi ngón tay vừa chạm pho tượng có thể thấy mùi tanh của cá, mà khi Bạch Liễu dán sát lại gần pho tượng người cá ngửi, thì chỉ ngửi thấy mùi nước hoa khách sạn chứ không thấy mùi tanh đó nữa.

Có thể là mùi mang từ trên xe xuống...

... Càng có thể là chính Bạch Liễu đang tỏa ra mùi tanh của cá, liên tưởng đến việc pho tượng người cá có thể ấp trứng du khách, Bạch Liễu nhíu mày, cảm giác không tốt lắm.

Pho tượng người cá có thể ấp trứng ra thứ gì? Hơn nửa là một loài cá tướng mạo xấu xí đi, từ "ấp trứng" làm Bạch Liễu không nhịn được nghĩ tới một bộ phim tên 《 Mermaid In A Manhole 》, hắn đã từng xem phim này hai ba lần để tìm tài liệu vẽ, từ đó về sau không hề có ảo tưởng tươi đẹp nào về loại sinh vật tên người cá nữa.

Ngồi trên xe tới nửa đêm, Bạch Liễu đã sớm mệt mỏi, hắn tắm rửa đơn giản một lát, liền nằm trên giường chìm vào giấc ngủ, giá trị thể lực của hắn đã về 0, cần tại thời điểm an toàn ngủ một chút bổ sung giá trị thể lực.

Nửa đêm, Bạch Liễu bị một tiếng kéo nặng nề đánh thức.

Hắn vừa mở mắt, liền thấy vải trắng đắp lên pho tượng không biết rơi xuống từ khi nào, chỉ còn lại một vài pho tượng vẫn còn vải bên trên, nhưng vải chỉ che được một nửa bên mặt chúng, biểu tình của pho tượng tựa hồ cũng thay đổi rất nhỏ, từ mang theo thương hại đến không cam lòng và oán độc, không nhúc nhích nhìn Bạch Liễu, dường như đang trách cứ Bạch Liễu dùng vải trắng che kín chúng.

Bạch Liễu cũng phát hiện những pho tượng này cách giường hắn gần hơn so với trước khi ngủ, giống như một đám người đến gần bàn ăn chuẩn bị hưởng dụng.

Nhất là pho tượng bưng gương, Bạch Liễu mơ màng vừa tỉnh liền thấy chân mình đã sắp dính sát vào gương, chiếc gương lớn đã bị dời tới sát giường, Bạch Liễu vừa ngồi dậy liền thấy bóng mình trong gương.

Bạch Liễu trong gương làn da tái nhợt như đá vôi, trong mắt không có con ngươi màu đen, xung quanh đôi mắt là đường hoa văn mạng nhện như cẩm thạch, 'hắn' hướng ra bên ngoài gương nở nụ cười cứng còng, chớp mắt một cái, Bạch Liễu như vừa gặp ảo giác, hình chiếu của hắn lại trở về bình thường.

Bạch Liễu câm nín, hắn ngồi dậy, mặt không đổi sắc tim không đập nhanh dùng vải trắng mạnh mẽ trói lại đám pho tượng.

Vì phòng ngừa pho tượng thoát ra, Bạch Liễu còn dùng dây thừng buộc chặt hai vòng, sau đó chuyển các pho tượng nhỏ vào tủ quần áo khóa lại, pho tượng lớn thì kéo vào phòng tắm khóa trái cửa, động tác dứt khoát nhanh nhẹn như một tên tội phạm bắt cóc lành nghề.

Những thứ này hình như bị hạn chế nhất định về hành động, trước khi Bạch Liễu ngủ chưa hề xê dịch, hơn nữa phải tránh khỏi vải trắng nhìn thấy Bạch Liễu mới có thể xê dịch về phía hắn, có vài pho tượng vẫn trùm vải trắng không hề tụ tập về phía mép giường, mà tản ra khắp nơi, không có phương hướng.

Hiểu rõ điều này, Bạch Liễu quết định thật nhanh phóng đại hạn chế này nhiều nhất có thể.

Đúng lúc hắn làm xong mọi việc, phủi tay chuẩn bị ngủ tiếp, Bạch Liễu nghe thấy cách vách truyền tới tiếng cửa khép mở, cùng tiếng bước chân rón rén.

Động tác lên giường của Bạch Liễu ngừng một lát, phòng chung quanh hắn đều là phòng hắn đặt, hai phòng hai bên trái phải hắn là Andrey và Jeff, vì bảo vệ (?) chính mình, Bạch Liễu cố ý sắp xếp phòng Lucy cách xa phòng hắn nhất.

Tiếng cửa mở truyền đến từ bên trái, phòng của Jeff, Bạch Liễu bò dậy, dán vào mắt mèo trên cửa nhìn hành lang, Jeff ngó xung quanh một chút, xác nhận trên hành lang không có ai, liền lén lén lút lút đi xuống cầu thang.

Bạch Liễu nhíu mày, Jeff nửa đêm không ngủ còn đi đâu?

Hắn vừa định chuẩn bị mở cửa đi theo xem, nắm đấm cửa phòng vốn đóng lại của Jeff bắt đầu chậm chạp chuyển động, tựa hồ có người nào muốn theo Jeff rời khỏi phòng.

Phòng ở khách sạn vốn là một người một phòng.

Trong phòng Jeff chỉ có một mình cậu ta, Lucy không thể nào nửa đêm tới phòng Jeff, Andrey và Jeff quan hệ bất hòa càng không thể nào, Bạch Liễu thì đang ở phòng mình.

Vậy người muốn đi ra từ phòng Jeff là ai?

Bạch Liễu hơi giật mình, hắn chợt ý thức được cái gì, hơi rơi con mắt đang xem mắt mèo đi.

Đi ra từ phòng Jeff không phải người!

Nắm đấm cửa phòng Jeff chuyển động cạch một tiếng, rốt cuộc chậm rãi mở ra, Bạch Liễu lại nghe thấy tiếng kéo lê nặng nề giống tiếng hắn nghe được lúc nửa tỉnh nửa mê, như có thứ gì khuỵu gối xuống bị người kéo lê đi vậy.

Lần này Bạch Liễu biết âm thanh đó phát ra từ đâu.

Một đám pho tượng người cá từ phòng Jeff đi ra, mặt mũi ngưng trệ bất động, không có biểu tình, con mắt trắng bệch vì không có con ngươi trở nên tử khí trầm trầm, đuôi cá kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng vang kèn kẹt trên thảm đỏ giữa hành lang không người, toàn thân cao thấp duy trì không nhúc nhích lê về phía trước, khiến Bạch Liễu nhớ tới loại quỷ quái chỉ có thể nhảy về phía trước và phía sau - cương thi.

... Vật này có thể tự mình chạy ra khỏi phòng, còn có thể mở cửa...

Lúc pho tượng người cá trong phòng Jeff đi tới cầu thang, dường như phát hiện ra cái gì, cổ nó cứng đờ vặn 180 độ về phía sau, bỗng nhiên thay đổi hướng, mặt không đổi sắc đi về phía phòng Bạch Liễu.

Bạch Liễu giật mình, hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống cạnh cửa, phủ vải trắng che mình, chỉ để lộ đôi mắt.

Bạch Liễu chắc chắn cửa đã khóa trái xong, rúc ở góc dưới bên phải cửa muốn nhìn xem vật này rốt cuộc định làm gì, rất nhanh sau hắn thấy mắt mèo trên cửa biến thành màu trắng, còn đang không ngừng chuyển động.

Vật này đang sán lại gần tìm người trong phòng, thứ không ngừng chuyển động là con ngươi của pho tượng.

Hình ảnh gây sợ hãi này được trung thực phát sóng trên TV, mấy người đứng trước TV nhỏ của Bạch Liễu đều nín thở mà xem, căng thẳng cắn móng tay.

"Đờ phắc, thật khủng khiếp, tôi mà ở trong đấy chắc chắn giá trị tinh thần sẽ tụt..."

"Ổn định a! Ổn định! Tỉ lệ người mới chết ở đây quá cao!"

"Chủ yếu là vì người mới mới đến, gì cũng không biết, còn bị quái vật chặn trong phòng, chạy không thoát! Chỉ có thể tìm nhược điểm đả kích."

"Hơn nữa thị trấn Siren cũng rất kinh khủng, rất khó bình tĩnh để tìm nhược điểm..."

Mấy người mới xung quanh TV nhỏ của Bạch Liễu cũng chơi đến đoạn bị pho tượng người cá chặn ở cửa, có vài người tiến độ nhanh hơn, pho tượng đang đập cửa rồi, người chơi trong TV nhỏ bên cạnh Bạch Liễu đang vừa khóc vừa bưng lỗ tai co rúc cạnh cửa, trong tay run rẩy cầm một cái gậy gỗ, hình như chuẩn bị dùng để công kích, pho tượng người cá đập cửa một cái, cậu ta lại khóc một tiếng, cửa phòng bị đập hai ba lần liền ngừng, pho tượng người cá bên ngoài hình như đã rời đi.

Người chơi này âm thầm lau nước mắt, thở phào sống sót sau tai nạn, chống cửa nâng đôi chân mềm nhũn đứng lên.

Nhưng cậu ta không hề phát hiện, mắt mèo trên cửa vẫn trắng toát, một con mắt cẩm thạch xuyên qua mắt mèo nhìn chằm chằm người bên trong.

Pho tượng người cá căn bản không rời đi, nó giả vờ như đi rồi để xem trong phòng có người không, nhìn thấy người chơi đứng lên, nó nở nụ cười thỏa mãn khi tìm thấy con mồi, cửa chợt bị đập hai cái nữa, dễ dàng bị phá ra, người chơi không phản ứng kịp đã bị cửa đập xuống sàn kêu thảm, pho tượng người cá kéo cái đuôi nặng nề vào phòng, nụ cười của nó lộ ra thuần khiết kì dị cùng dữ tợn cổ quái, giang hai tay chậm rãi đưa về phía người chơi đang bị đè dưới cửa.

Nháy mắt người chơi bị tay pho tượng người cá chạm vào, cậu ta giống như bị cái gì hút hết óc vậy, con ngươi lật lên, mắt trợn trắng, sùi bọt mép, tứ chi chậm chạp co rúc, đôi chân khép lại ra sức đung đưa trên đất, giống như đuôi cá bị tạt nước sôi không ngừng giãy giụa, làn da trở nên cứng ngắc tái nhợt, xung quanh mắt người chơi xuất hiện đường hoa văn cẩm thạch giống của 'Bạch Liễu' trong gương, đồng tử biến mất, chỉ còn lại đường vân phủ kín tròng trắng mắt, khóe miệng cứng đờ nhếch lên.

【 Người chơi Dịch Trung giá trị tinh thần về 0, bị quái vật pho tượng người cá hoàn toàn dị hóa, qua cửa thất bại 】

【 Người chơi Lưu Tiểu Hồng giá trị tinh thần về 0, bị quái vật pho tượng người cá... Qua cửa thất bại 】

【 Người chơi Trâu Minh... Qua cửa thất bại 】

TV nhỏ có thông báo thất bại rẹt một tiếng tắt ngóm, những người vây quanh mấy TV nhỏ này không khỏi thở dài.

"Ài, biết mà, phó bản lần này khó thông quan quá..."

Mới buổi tối đầu tiên, vừa đối mặt với quái vật, TV nhỏ cơ bản đã tối đi một phần năm, TV nhỏ trên dưới trái phải Bạch Liễu đều đã tắt, chỉ còn dư lại hắn ngồi gần cửa phòng, sắc mặt trấn định nhìn ngoài cửa.

  
Hiện menu

Đọc truyện online

 Truyện Ta Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị Chương 5

TA PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI KINH DỊChương 5: Thị trấn Siren

 TrướcSau 

Bạch Liễu có thể nghe được tiếng vang thanh thúy khi cẩm thạch va vào cửa, mà chốt cửa lúc này bị vặn hai cái, mặc dù chốt đã khóa, dưới lực vặn mạnh mẽ của pho thượng người cá vẫn phát ra tiếng răng rắc như tiếng kim loại yếu ớt gãy lìa, nghe có vẻ rất nhanh sẽ hỏng, sau đó pho tượng người cá bên ngoài đẩy cửa muốn vào, cả cánh cửa đều bắt đầu lắc lư.

Pho tượng người cá dùng đôi mắt cá chết của nó tìm tòi một vòng quanh phòng, hình như không phát hiện ai, cũng không canh trước cửa phòng Bạch Liễu nữa, nắm đấm cửa không chuyển động, bên ngoài phòng trở nên yên tĩnh không một âm thanh, đối phương giống như thật sự rời đi.

Nhưng Bạch Liễu vẫn nín thở như cũ, hắn nhớ thứ đồ chơi này khi di chuyển sẽ phát ra tiếng kéo lê nặng nề, không có âm thanh chứng tỏ pho tượng người cá căn bản không rời đi, chắc chắn còn lẳng lặng canh giữ trước cửa phòng hắn.

Vật này đang lừa hắn, dụ hắn đi ra ngoài, Bạch Liễu nghĩ, hắn liếc mắt nhìn, phát hiện mắt mèo vốn khôi phục màu xám đột nhiên biết thành màu trắng.

Vật kia quả nhiên vẫn ở đó!

Nó vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đi vào, chốt cửa chợt bị vặn mạnh, bắt đầu nứt ra, lung lay trên cửa sắp rớt xuống.

Pho tượng người cá sắp vào được!

Người xem trước TV nhỏ của Bạch Liễu không nhẫn tâm nhắm mắt lại.

"Hiếm thấy có tuyển thủ hạt giống thế này... đáng tiếc..."

"Chủ yếu là do phó bản 《 Thị trấn Siren 》 quá độc ác, căn bản không phù hợp với trình độ người mới, người mới vào chỉ có chết."

"Tại sao vậy chứ, tôi rất coi trọng cậu ta, nhân tài giá trị tinh thần 100 đó!"

"100 thì làm được gì, mấy thuộc tính khác của cậu ta bình thường, cái gì cũng chưa biết đã bị nhét vào phó bản 《 Thị trấn Siren 》, đừng bảo người mới, khi không biết nhược điểm cụ thể của pho tượng người cá thì người chơi cũ cũng có xác suất chết, người mới phải nghịch thiên lắm mới qua cửa được..."

Đầu óc Bạch Liễu chuyển động thật nhanh, hô hấp của hắn cũng trở nên chậm rãi.

Trò chơi đã nói rõ ràng cho hắn, quái vật có nhược điểm, người chơi có thể lợi dụng nhược điểm để tránh thoát khỏi quái vật, cho nên trước mắt phải tìm được nhược điểm hạn chế món đồ này di động.

Bạch Liễu nhắm hai mắt hồi tưởng lại toàn bộ những gì xảy ra tối nay.

Chỉ cần là trò chơi thì chắc chắn có giải pháp, trò chơi vô giải là trò chơi rác rưởi nhất, Bạch Liễu thiết kế game kinh dị nhiều năm, hắn vô cùng xác nhận nhất định có gợi ý nhược điểm cho người chơi ở đâu đó.

Rốt cuộc là cái gì chứ...

Bạch Liễu vô cùng tỉnh táo bắt đầu chải vuốt tất cả cảnh tượng khi hắn gặp pho tượng người cá.

Lần đầu tiên là ở đài phun nước ngoài cửa khách sạn, Jeff kêu lên nói thấy pho tượng chuyển động, loại chuyển động này không phát ra âm thanh, chỉ đi theo phía sau xe ô tô mà thôi, pho tượng người cá không nhìn thẳng họ, đang nhìn trong nước.

Lần thứ hai là trong sảnh khách sạn, một lượng tượng người cá lớn nhìn thẳng họ, không xê dịch.

Lần thứ ba là trong phòng nghỉ, trừ pho tượng người cá lớn nhất nhìn gương, các pho tượng còn lại đều nhìn thẳng Bạch Liễu, sau khi Bạch Liễu ngủ mới bắt đầu xê dịch, pho tượng gương dịch chuyển nhanh nhất, nhưng sau khi Bạch Liễu tỉnh dậy nó liền bất động.

Nhưng hiển nhiên "Bạch Liễu tỉnh táo" không phải điều kiện hạn chế pho tượng người cá, bởi pho tượng người cá bên ngoài đã chuẩn bị phá cửa mà vào.

Trò chơi sẽ không xảy ra hiện tượng vô giải, trên người hắn nhất định có cái gì đó có thể hạn chế pho tượng người cá di động.

Không phải đồ vật bên trong căn phòng, không phải đồ vật có sẵn ở khách sạn, nhất định là đồ vật Bạch Liễu mang tới, bởi khách sạn không thể hạn chế pho tượng người cá di chuyển tự do, việc pho tượng người cá có thể tự ra khỏi phòng Jeff đã chứng minh điểm này.

Rốt cuộc là cái gì?

Gương... Nước... Ngủ... Nhìn thẳng!

Bạch Liễu biết là cái gì!

Hắn chợt đứng lên, mở cửa nhìn thẳng vào pho tượng người cá bên ngoài.

Pho tượng ngoài cửa đã đến rất gần, từ thị giác của Bạch Liễu có cảm giác chóp mũi nó đã chạm vào chóp mũi hắn vậy, bàn tay nó còn đang đặt ở nắm đấm cửa, con mắt thuần trắng không đồng tử xuyên thấu mắt mèo nhìn xuống góc dưới phải —— đó là vị trí Bạch Liễu vừa núp.

Khó trách nó nhất định phải vào, hóa ra là đã thấy Bạch Liễu núp ở góc dưới phải cửa.

Nó dừng lại mọi hành động, đuôi cá đã sắp đụng vào mũi chân Bạch Liễu, ngay một khắc cuối cùng trước khi bước vào phòng Bạch Liễu, nó ngừng trước cửa bất động.

Bạch Liễu thở vào nhẹ nhõm, quả nhiên không sai, nhược điểm khiến thứ đồ chơi này không động đậy được là người "nhìn thẳng".

Quần chúng đứng trước TV nhỏ của Bạch Liễu đều sợ ngây người.

"Tui #^#%$%$! Hắn nghĩ ra được kiểu gì vậy!! Lúc nãy mở cửa không hề do dự!"

"Bình thường người chơi mới căn bản không nghĩ đến, coi như nghĩ đến cũng không dám kéo cửa ra, chỉ dám 'nhìn thẳng' qua mắt mèo, làm vậy vẫn phải chết không nghi ngờ, bởi khoảng cách gần nhìn qua thấu kính mắt mèo chỉ hạn chế một bộ phận khả năng di chuyển của pho tượng người cá, vẫn đủ để nó phá cửa vào."

"Mẹ nó chứ, lúc cậu ta và pho tượng người cá đối mặt tôi nổi hết cả da gà!"

"Cậu ta tên là gì, người mới mà ngạo mạn ghê..."

Đám người dần dần tụ tập lại xung quanh TV nhỏ của Bạch Liễu.

【 168 người vây xem TV nhỏ của người chơi Bạch Liễu, người chơi Bạch Liễu đạt thành tựu Tân Thủ Bách Nhân Trảm 】

【 102 người like TV nhỏ của Bạch Liễu, 143 người theo dõi TV nhỏ của Bạch Liễu, 3 người donate TV nhỏ của Bạch Liễu, người chơi Bạch Liễu đạt được 3 điểm 】

Biểu tình Bạch Liễu bên trong TV vẫn dửng dưng trấn định, tựa hồ không hề thấy mình vừa làm chuyện gì ghê gớm.

Suy đoán ra "nhìn thẳng" là nhược điểm hạn chế pho tượng người cá di chuyển thật ra rất đơn giản.

Bởi sau khi Bạch Liễu ngủ, các pho tượng liền bắt đầu chuyển động, mà sau khi tỉnh, các pho tượng nháy mắt liền dừng, điểm khác biệt duy nhất trước và sau khi tỉnh của hắn chính là mở mắt, chứng minh tầm mắt có thể hạn chế di động của pho tượng người cá.

Nhưng ở đây có một cái bẫy —— đó chính là nếu cách vật ví dụ như kính "nhìn", chỉ có thể hạn chế một bộ phận tốc độ di động của pho tượng người cá, nhất định phải nhìn trực tiếp mới có thể dừng pho tượng hoàn toàn.

Bởi dưới cái nhìn của mắt người, chỉ có hai pho tượng người cá vẫn di động chậm rãi, đó là pho tượng ở đài phun nước và pho tượng bê gương trong phòng.

Pho tượng người cá ở đài phun nước nhìn trong nước, con mắt cách nước nhìn pho tượng, pho tượng mặc dù không thể chuyển động nhanh vẫn có thể xê dịch một cách chậm rãi, cho nên lúc ngoài cửa khách sạn Jeff mới thấy pho tượng chuyển động từ từ, mà trong số các pho tượng trong phòng, người cá bê gương chuyển động nhanh nhất, cũng là bởi nó nhìn gương, người cách gương nhìn vào pho tượng, độ hạn chế có hạn, cho nên nó mới đi nhanh như vậy.

Mới rồi người cá cách mắt mèo nhìn Bạch Liễu, cho nên có thể di động, mà Bạch Liễu nếu chỉ nhìn thẳng pho tượng qua mắt mèo, mặc dù sẽ có hạn chế nhất định, nhưng pho tượng ngươi cá vẫn có thể di động.

Ở khoảng cách gần như vậy, cách mắt mèo tuyệt đối không đủ hạn chế người cá phá cửa mà vào, nếu để nó tiền vào, người chơi bị đè dưới cửa, mất đi điều kiện "nhìn thẳng", người chơi rất nhanh sẽ go die.

Không thể không nói, dưới tình huống này, người chơi có can đảm mở hẳn cửa ra đối mặt pho tượng người cá đúng là rất ít, phần lớn đều luống cuống, coi như suy đoán ra điều kiện, cũng không có dũng khí nghiệm chứng, chỉ có loại người cần tiền không cần mạng như Bạch Liễu mới có thể dưới tình huống không khẳng định được mình đúng 100% vẫn tỉnh táo và có lá gan đi cá cược.

【 Sách Quái Vật tập 《 Thị trấn Siren 》 trang Pho tượng người cá đổi mới 】

【 Tên quái vật: pho tượng người cá (trạng thái nhộng), pho tượng bùa hộ mạng (trạng thái kén) 】

【 Nhược điểm: mắt người nhìn thẳng (1/3) 】

【 Phương thức tấn công: ấp trứng 】

Pho tượng người cá đôi mắt rũ xuống, đầu thoáng lệch về góc dưới phải một chút, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười châm biếm, đuôi cá ưu mỹ, thân thể trắng noãn không tì vết, tư thái lộ ra một loại mỹ cảm và thần tính bí ẩn, một khi đứng bất động, loại cảm giác rùng rợn sởn tóc gáy biến mất không thấy, biến thành pho tượng đầy giá trị nghệ thuật, trong bóng đêm lãng mạn, yên lặng đứng canh trước cửa phòng vị khách xứ lạ.

【 Người chơi Bạch Liễu đạt được 3 điểm donate, giải khóa Cửa hàng 】

【 Điểm quá thấp, không thể mua vật phẩm nào, mời người chơi không ngừng cố gắng! 】

3 điểm donate, Bạch Liễu có chút hiểu, hẳn là có người xem tặng quà cho hắn, mà tại Cửa hàng vừa mở khóa, tất cả vật phẩm đều xám, biểu hiện trạng thái không thể mua, hắn đơn giản liếc vài cái, phát hiện Cửa hàng từ đồ dùng hàng ngày tới vũ khí đều có đủ, còn có rất nhiều thứ linh tinh khác, gì mà 【 nội tạng hoàn hảo không tổn thương 】, 【 thuốc Vừa gặp đã yêu 】, loại hàng hóa nghe rất khó tin cũng có bán ở đây, nhưng tương ứng, giá cả của chúng vô cùng đắt đỏ.

Bạch Liễu hiểu được câu nói lúc mới vào trò chơi —— điểm tích lũy có thể mua tất cả sự vật bạn mong muốn.

Bạch Liễu đóng Cửa hàng, cùng pho tượng người cá bất động trước cửa trố mắt nhìn nhau.

Bây giờ thứ này bất động, nhưng Bạch Liễu không thể thức cả đêm nhìn nó, hơn nữa trải qua chuyện vừa rồi, Bạch Liễu đã có nhận thức mới về mức độ tàn phá của nó.

Hắn nhìn về phía nắm đấm cửa rỉ sắt sắp từ giã cõi đời.

Xét từ biểu hiện của các pho tượng trước đó, mặc dù nó có lực tàn phá rất lớn, nhưng hình như chỉ có thể dựa vào mắt để xác định vị trí, thị giác nhạy cảm, một khi bị vải trắng che phủ liền không tìm được vị trí của Bạch Liễu nữa, coi như ở cùng một phòng cũng khó mò thấy hắn.

Nói cách khác, pho tượng người cá không có các giác quan khác.

Bằng không Bạch Liễu ở chung phòng với nhiều pho tượng người cá như thế, chỉ nghe tiếng hít thở không là có thể biết Bạch Liễu ở đâu, sau đó vặn đầu hắn xuống, không cần phí sức lôi vải trắng xuống rồi tìm, chỉ bằng sức lực tay không bẻ chốt, không có chuyện đến giờ vẫn bị giam trong tủ quần áo không ra được.

... Thật phiền mà, số lượng nhiều như vậy, đúng là cái gánh nặng.

Hắn hơi hí mắt, trong lòng bỗng hiện ác ý —— bây giờ trước mặt hắn có một pho tượng không nhúc nhích mặc hắn ức hiếp, hắn liệu có thể làm một vài thí nghiệm với nó không nhỉ, thí nghiệm xem nó có nhược điểm gì khác không, ví dụ như dùng lửa đốt hoặc dùng gậy đập xem có vỡ không chẳng hạn...

【 Nhắc nhở: nếu người chơi trực tiếp công kích quái vật mà quái vật không chết, giá trị thù hận đối người chơi của quái vật sẽ tăng lên, dẫn đến luôn công kích người chơi, hạ thấp tỉ lệ sinh tồn 】

Bạch Liễu suy nghĩ sâu xa sờ cằm một cái, hắn mỉm cười, má phải lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ đơn thuần vô hại.

"Trực tiếp công kích nó, nó sẽ ghi hận ta rồi trả thù đúng không..." Bạch Liễu lầm bẩm, "Vậy nếu nó tự xảy ra chuyện, liền không thể trách ta."

Bạch Liễu trò cũ dùng lại, lấy ga trải giường bọc pho tượng người cá lại, sau đó dùng dây buộc chặn đầu dưới, tiếp theo không có ý tốt đẩy pho tượng đến gần bậc cầu thang.

Dưới hoàn cảnh không nhìn thấy gì, pho tượng người cá sẽ như rắn mất đầu đi lung tung, Bạch Liễu đặt pho tượng ở chỗ này, chính là để pho tượng chủ động rơi xuống cầu thang.

Có điều kiện tiên quyết là giá trị thù hận, Bạch Liễu sẽ không chủ động đập pho tượng, nếu có thể trực tiếp đập vỡ thì tốt, còn nếu đập không vỡ, rõ ràng hắn sẽ có thêm một rắc rối to.

Số lượng lớn các pho tượng người cá là tai họa ngầm không nhỏ, Bạch Liễu chỉ có một đôi mắt, nếu hắn bị pho tượng bao vây 360 độ không góc chết, trong khi thị giác con người chỉ có tối đa 188 độ, Bạch Liễu không có cách nào mọc mắt sau gáy nhìn hết tất cả pho tượng, vậy thì hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Bạch Liễu thích làm chuyện vốn nhỏ lãi lớn, mặc dù trò chơi nói chỉ cần lợi dụng nhược điểm chạy thoát thân là được, nhưng hắn muốn biết liệu có cách trực tiếp hủy diệt pho tượng luôn hay không, hoặc có thể nói, những pho tượng này liệu có tồn tại nhược điểm trí mạng hay không.

Hắn không phải người biết mà vẫn chủ động gõ hoặc đập pho tượng người cá, nguy hiểm quá lớn, hắn trả giá không nổi.

Nhưng nếu pho tượng người cá tự mình thị lực không tốt bước hụt ngã cầu thang, thì hắn chẳng liên quan gì ở đây hết.

Bạch Liễu chỉ muốn làm một thí nghiệm nho nhỏ, nghiệm chứng vật này có thể bị đập vỡ hay không, hắn lui về phòng, không lâu sau pho tượng quả nhiên di động, Bạch Liễu như có điều suy nghĩ, thật ra bây giờ hắn vẫn đang nhìn pho tượng, nhưng pho tượng bị vải trắng che đầu, không biết Bạch Liễu đang nhìn nó, cho nên vẫn cử động.

Điều này chứng minh, mắt người "nhìn thẳng" chỉ là điều kiện khách quan, pho tượng người cá cần chủ quan cảm thấy mình bị nhìn thẳng mới có thể ngừng chuyển động.

Trong phòng Bạch Liễu nhiều pho tượng như vậy, hắn không có cách nào nhìn thẳng từng cái, khi Bạch Liễu vừa tỉnh chưa kịp nhìn xung quanh, chúng đã chủ động ngừng xê dịch.

Cho nên, chỉ cần pho tượng người cá cảm thấy mình bị nhìn thẳng, nó sẽ không động đậy.

Có thể tự ý thức được đến trình độ này, chúng quả nhiên đều là vật sống, hoặc vật sống có trí khôn nhất định, mặc dù trình độ trí lực không cao cho lắm.

Pho tượng người cá gần cầu thang vùng vẫy mấy cái, hụt một phát nghiêng xuống, cứ thế trùm vải trắng lăn xuống cầu thang, phát ra tiếng rầm vang, Bạch Liễu đứng ở lan can tầng từ trên nhìn xuống, phủi phủi bụi bay, có chút tiếc nuối thở dài, hắn nhìn pho tượng người cá hơi co rúc phía dưới, không phát hiện bất kỳ tổn hại nào, một vết nứt nhỏ cũng không có.

... Quả nhiên đập không hỏng nha... Công kích vật lý không hiệu quả...

Bạch Liễu không biết dáng vẻ như nhân vật phản diện của mình khiến một đám người chơi đứng trước TV nhỏ trợn mắt há hốc mồm.

"Mẹ nó chứ đây là người mới ý hả?! Trùm ga trải giường lừa pho tượng người cá té cầu thang... Thao tác đầy mùi vai ác này là thế nào... Tên này trước khi vào trò chơi là tội phạm bắt cóc à?! Hay là phần tử khủng bố?"

"Tôi vừa mới còn thay cậu ta căng thẳng lo lắng, bây giờ bắt đầu đồng tình pho tượng người cá, ngã dập mặt xuống đất, quá thảm..."

"Tôi cũng thế... Trông cậu ta đứng trên cầu thang nhìn xuống giống hệt nhân vật phản diện vậy, cảm giác còn đáng sợ hơn pho tượng người cá nữa..."

"Đảo ngược hết... Vừa rồi pho tượng người cá muốn giết cậu ta, bây giờ cậu ta muốn giết pho tượng người cá, con hàng này thật sự coi mình là người chơi đấy à?!"

"Những người chơi khác đều muốn chạy thoát khỏi quái vật để sống sót, hắn thì hay rồi, trực tiếp không muốn quái vật sống nữa..."

"Đây là thế giới của đại lão sao?"

 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top