Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 121-125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121: Tài năng
Edit: Hwan | Beta: Kha
Rạng sáng tiếng chuông vang lên, Lưu Hạo vẫn ngồi trước máy tính như khúc gỗ, không động đậy, không nói gì, tin tức mà Quân Mạc Tiếu gửi sang vẫn còn đấy.
“Hắn còn có thể phá kỷ lục này thế nào nữa?” Trong đầu Lưu Hạo chỉ còn một câu hỏi như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, lại mãi không nghĩ ra.
Bên tiệm net Hưng Hân, vừa mới rạng sáng, Diệp Tu liền gọi Hoàng Thiếu Thiên một tiếng: “Chú theo anh đánh một lần trước đã, anh nói cách đánh cho chú.”
“Lẹ lên.” Hoàng Thiếu Thiên nhàm chán đã nửa ngày.
Bên ngoài Mai Cốt Chi Địa, Quân Mạc Tiếu, Phong Sơ Yên Mộc, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, còn có tiểu kiếm khách cấp 27 của Hoàng Thiếu Thiên: Lưu Mộc.
“Chú dùng kiếm này trước đi.” Diệp Tu chọn Lưu Mộc tiến hành giao dịch, bỏ “Kiếm Quang Hấp Huyết” hôm qua vừa lấy được từ chỗ Lam Hà lên.
“Thứ đồ bỏ.” Hoàng Thiếu Thiên lảm nhảm nhận món vũ khí cam cấp 25 này. Ở trong mắt loại đại thần đứng đầu giới chuyên nghiệp như hắn, vũ khí cam chả là gì, huống chi còn mới cấp 25, đương nhiên là thứ đồ bỏ rồi.
“Bớt nói nhảm đi, mau vào đội.” Diệp Tu gửi lời mời sang.
Lưu Mộc gia nhập đội ngũ.
“Xuất phát.” Diệp Tu tuyên bố, Quân Mạc Tiếu vào phó bản, Lưu Mộc đi ở phía sau. Ba người khác thì ngẩn ra, họ chưa kịp có phản ứng khi Lưu Mộc gia nhập, cả đám còn đang chờ Ly Hận Kiếm xuất hiện đây.
“Có người mới, lần này chủ yếu để người mới biết rõ đấu pháp thôi.” Năm người vào phó bản, Diệp Tu bắt đầu nói.
“Ly Hận Kiếm đâu?” Bánh Bao Xâm Lấn rất nghĩa khí, quan tâm tới cậu bạn tốt đã tặng mình không ít điểm thưởng trong đấu trường này, “Tui gửi tin mà sao cậu ta không trả lời nhỉ?”
“Cậu ta có tâm sự, không tới được.” Diệp Tu nói.
“Thật là. Không có tiền đồ gì cả.” Bánh Bao Xâm Lấn khinh bỉ.
“Bắt đầu đi, để tui xem đấu pháp mới của ông anh là gì.” Hoàng Thiếu Thiên dứt lời, khiến người ta nghe xong liền biết người này rất thân thiết với Diệp Tu.
“Ai đây?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Thiếu Thiên.” Diệp Tu nói.
“Móa, đừng bại lộ thân phận của tui.” Hoàng Thiếu Thiên nóng nảy.
“Chú kêu cái gì, có ai quen biết chú đâu?” Diệp Tu nói điều này là nói cho Tô Mộc Tranh, hắn dám khẳng định Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn không hề biết tên này là ai.
Quả nhiên Đường Nhu thản nhiên nói một câu: “Ồ, bạn của anh à.”
“Ừ.” Diệp Tu trả lời.
“Không cho bại lộ thân phận? Thích thần bí nha, chòm sao Thần Nông nhỉ?” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Chắc là vậy.” Diệp Tu nói.
“Vô sỉ, anh mày cung Sư Tử.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Bánh Bao Xâm Lấn bắt đầu hát hò: “Chiếc đuôi của tháng bảy, bạn là cung Sư Tử, khúc dạo đầu tháng tám, bạn là cung Sư Tử”
“Đậu móa” Hoàng Thiếu Thiên kêu.
Bánh Bao Xâm Lấn vẫn còn tiếp tục: “Khi gặp nhau, nếu đấy là một bất ngờ, khi chia xa, lại là sự bất ngờ đầy~tiếc~nuối”, cuối cùng hỏi câu: “Đúng không?”
“Đúng cái gì chứ?” Hoàng Thiếu Thiên phát điên lên.
“Hát hay lắm.” Phong Sơ Yên Mộc mờ mịt vỗ tay.
Bánh Bao Xâm Lấn mừng rỡ: “Tui lại hát thêm đoạn nữa cho mọi người nhé.”
“Được rồi Bánh Bao, tui muốn nói về phó bản, tí nữa rảnh ông lại hát sau.” Diệp Tu lên tiếng.
“Được rồi” Bánh Bao Xâm Lấn đành miễn cưỡng chấp nhận.
“Nhìn đấy” Diệp Tu bắt đầu điều khiển Quân Mạc Tiếu, làm như lúc đầu thực hành cho mọi người xem.
Hoàng Thiếu Thiên không hổ là kẻ nói nhiều có tiếng trong giới chuyên nghiệp, từ lúc Diệp Tu bắt đầu thao tác đã tuôn một tràng: “À, ảnh phân thân đi không tệ? Lạc Hoa Chưởng? Mệ kiếp, rốt cuộc ông anh thuộc chức nghiệp gì hả? Tán nhân? Anh muốn làm gì aish anh thay vũ khí thế nào đấy, là thay nhỉ? Có thay đổi phải không? Mọi người thấy không? Vũ khí của hắn ta vừa đổi nữa kìa.”
“Anh ồn ào chết được.” Tô Mộc Tranh hô.
Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên đoán được Phong Sơ Yên Mộc là Tô Mộc Tranh, mở miệng cười hề hề hai tiếng rồi đến gần Phong Sơ Yên Mộc nhỏ giọng nói: “Buổi tối em đánh rất tốt, thua không trách em, toàn bộ trách tên Lưu Hạo quái dị ngu ngốc kia. Ôi nơi này có vết nứt kìa?” Hoàng Thiếu Thiên đang nói thì nhìn thấy Quân Mạc Tiếu nhét bốn tiểu quái vào khe đá, vội vàng chuyển góc nhìn qua lại bắt đầu tường thuật hiện trường như MC.
“Ông anh muốn làm gì?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Nhét ba tiểu quái xương khô ở trước cửa khe, thây ma ở bên trong không ra được.” Diệp Tu nói.
“Thế đó hả?” Hoàng Thiếu Thiên nói xong, tiểu kiếm khách Lưu Mộc của hắn đã vọt lên, còn đang chạy đã thấy kiếm quang chợt lóe, một chiêu Rút Đao Trảm chuẩn xác bổ vào em xương khô ngoài cùng nhất, tiếp đấy xông lên trước, kỹ năng cũng không dùng, chỉ dùng công kích thường đâm, chém, gọt, bổ, hất.
Nhưng chính những công kích bình thường này khiến đường kiếm của Lưu Mộc rực rỡ lưu loát không giống người thường. Thứ khác Đường Nhu không nhìn ra được, nhưng về thao tác lại có chút hiểu, chỉ chốc lát liền phát hiện thao tác của người này khá thành thạo, mỗi một chiêu đều rất nhanh và chính xác, tựa như một cổ máy tỉ mỉ.
“Người này lợi hại quá.” Hàn Yên Nhu Đường Nhu đến gần Phong Sơ Yên Mộc bảo.
“Ừ” Tô Mộc Tranh nói.
“Tui cũng tới đây.” Bánh Bao Xâm Lấn lại giống như không nhìn ra gì hết, hét lớn một tiếng cũng vọt lên trợ giúp, chỉ một lát xương khô số 1 đã ngã xuống, Diệp Tu nói phải chồng chất chúng, Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên biết rõ nên làm gì. Phối hợp lẫn nhau đem số 2, số 3 đánh ngã, ba bộ xương chất đống, Hoàng Thiếu Thiên thấy con thây ma kia quả nhiên cào cấu vớ vẩn ở bên trong: “Ôi quả thực không ra được à? Ông anh đúng rồi, vậy mà còn có trò thế này, nếu tiếp tục sẽ tiết kiệm ít nhất mười giây nhỉ.”
“Ừ” Diệp Tu nói.
“Một chuyển tổng cộng bớt được mấy con?”
“Chín con.” Diệp Tu nói.
“Chín con, một phút rưỡi, thời gian này không đúng á kỷ lục phó bản hiện tại không chỉ giành được nhiêu đó, còn chỗ nào nữa?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi, đây là sức phán đoán của những đại thần hàng đầu chuyên nghiệp, từ thời gian đã đoán ra chỉ trông cậy vào biện pháp này, một đội ngũ chuyên nghiệp cũng không thể  xuất hiện kỷ lục cao như vậy.
“Còn có thể kẹt chết BOSS số 2.” Diệp Tu nói
“Con đó cũng có thể kẹt hả? Kẹt thế nào, mau mau, xem cái nào.” Hoàng Thiếu Thiên nói xong điều khiển Lưu Mộc là người đầu tiên xông lên, chạy không được vài bước lại dừng lại, xoay xoay hai vòng tại chỗ mới hỏi: “Chỗ này đánh sao đây?”
“Nhìn a” Diệp Tu cũng không cười nhạo hắn, có là đại thần hàng đầu cũng chỉ nhớ sơ sơ Mai Cốt Chi Địa, rất nhiều chi tiết cụ thể đã sớm lẫn lộn, ngay cả Diệp Tu cũng phải chạy xem hướng dẫn ở phó bản Thôn Tân Thủ.
Làm mẫu suốt đường đi, dần dần tới chỗ BOSS thứ hai, Đường Nhu chú ý thời gian, tên này vừa học vừa đánh mà tốc độ vẫn nhanh đến thế, nếu chính thức phá bản, toàn bộ quá trình đuổi theo mục tiêu 20  giây kia không thành vấn đề, nhưng phối hợp chỗ BOSS số 2 vẫn là một sự phiền toái lớn.
“Ở đây đánh như vậy….” Diệp Tu đến chỗ vách đá kia, vừa nói vừa nhảy lên, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên ở nơi này nhìn trái nhìn phải nhảy thử, cuối cùng đáp: “Quả thực, chỉ có thể như vậy.”
“Hàn Yên Nhu em đi dụ quái đi.” Diệp Tu chỉ thị.
“Em đi? Em đi một hồi sẽ không kịp trở về, em không có Thuật Phân Thân” Đường Nhu nói.
“Không cần em về gấp, em đưa quái tới đây là được, chỗ này có đấu pháp khác.” Diệp Tu cười nói.
“Đấu pháp gì?” Đường Nhu hỏi.
“Anh thu hình lại rồi chút cho em xem sau.” Diệp Tu nói, trong thời gian Hàn Yên Nhu dụ quái sẽ  quay về không kịp, cơ bản liền không nhìn thấy toàn cảnh bên này.
“Vâng.” Đường Nhu đáp, cũng không nhiều lời, chạy đi dụ Thây Ma Bailey, treo nó lơ lửng rồi nổ  qua đây. Người tiếp thứ hai là Bánh Bao Xâm Lấn, thao tác không tồi, cho Thây Ma Bailey đang ở trên không một cái Tập Kích Gối trên lưng. Sau đó là Tô Mộc Tranh, một cái Pháo Chống Tăng nâng Thây Ma Bailey lên, con BOSS đáng thương cứ bị thay phiên nhau dùng sức mà bay thẳng lên cao, một đường kiếm quang đột nhiên lóe ra, nắm bắt góc độ và thời cơ hoàn hảo. Thây Ma Bailey động lượng mười phần này bị Rút Đao Trảm đánh trúng xong đã bị triệt bớt hai phần, bất chợt khựng lại trên không trung, Lưu Mộc đã sớm bước lên, một cái Xiên Lên lại tung Thây Ma Bailey lên cao.
Bên kia, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã đạp lên vách đá nhảy cao hơn nữa, nâng gối giữa không trung kéo Thây Ma tới trước mặt mình, Ô Thiên Cơ bắn ra một hàng đạn, thực ra đang dùng kỹ năng BBQ của bậc thầy pháo súng trên không.
Thân thể Quân Mạc Tiếu đang đáp dần xuống, nhưng với thao tác tài năng của Diệp Tu, đạn do BBQ bắn ra vẫn trúng ngay những bộ phận mà hắn muốn, Thây Ma Bailey quay cuồng trên không, cuối cùng rốt cục nhanh như chớp lăn vào khe đá trên không.
“Ngon” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên, “Không hổ là người sáng lập ra kỹ thuật Áp Súng, kỹ thuật này của anh càng ngày càng lão luyện, tui thấy chiêu Áp Súng trên không này ngay cả Chu Trạch Khải đến cũng khó mà làm nổi, thằng màu mè đó, PK thực chiến ai sẽ ở trên cao để nó bắn một đường đến chết chứ?”
“Ưm, được rồi nhỉ.” Sau khi Quân Mạc Tiếu đáp xuống, Diệp Tu nâng góc nhìn xem thử, xác nhận Thây Ma Bailey bị đưa vào rồi sẽ không thể bò ra nữa, vậy là chứng minh lần phối hợp này đã thành công chỉ trong một lần.
Vị trí này nếu dùng Áp Súng bình thường, xác thực không đủ góc độ. Nhưng nhảy lên như Quân Mạc Tiếu vừa rồi, nâng nhân vật lên một độ cao nhất định liền có thể chế tạo ra một góc độ Áp Súng. Chẳng qua  góc độ này xuất hiện trong chớp mắt ngắn ngủi, phải canh thật chuẩn mới nắm bắt được cơ hội có thể miễn cưỡng đưa Thây Ma Bailey vào cái khe kia.
Muốn làm việc đó, kỹ thuật của Tô Mộc Tranh vẫn còn hơi kém, chỉ có Diệp Tu tự mình ra trận.
Việc Hoàng Thiếu Thiên dùng Lưu Mộc ra tay lúc đầu cũng rất trọng yếu. Xiên lên thường không thể hất bay Thây Ma Bailey đến vị trí Diệp Tu cần được, cho nên trước hết phải dùng loại kỹ năng đủ mạnh mẽ có tính quyết định như Rút Đao Trảm bỏ đi trạng thái đang lơ lửng, sau đó lại dùng Xiên Lên treo Thây Ma Bailey lên.
Muốn đưa tới vị trí mong muốn, thời cơ ra Rút Đao Trảm và Xiên Lên tiếp đấy cũng phải tính cực kỳ  chính xác mới được. Nhưng chuyện này không có gì là khó đối với Hoàng Thiếu Thiên, chuyện càng biến thái hơn chính là Diệp Tu trong phút chốc hoàn thành Áp Súng trên không kia, đấy mới chính là tài năng.
Nhìn thấy nhân vật Quân Mạc Tiếu và Lưu Mộc trở về, Đường Nhu kinh ngạc: “Xong rồi?”
“Xong rồi.” Diệp Tu nói.
“Xong như thế nào vậy?”
“Chút cho em xem sau, chúng ta tiếp tục trước đã.” Diệp Tu nói.
Phó bản sau đấy chỉ còn lại những chỗ bình thường, khả năng tiếp thu của Hoàng Thiếu Thiên nhanh hơn Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn biết bao nhiêu lần, chỉ tùy tiện chỉ hai câu, hắn ta đã biết bản thân nên làm gì.
Ghét mỗi một cái là, người này nói nhiều quá. Thầy giáo giảng bài, học sinh còn nói nhiều hơn cả  thầy giáo, loại hiện tượng này bình thường sao?
Chương 122: Sự giúp đỡ của Lưu Hạo
Edit: Kha | Beta: Pi
Kết thúc chuyến phó bản Mai Cốt Chi Địa đi ra ngoài, Hoàng Thiếu Thiên xem xong kỷ lục của Gia Vương Triều, lập tức khẳng định: “Ừ, đấu pháp như vậy, kỷ lục này có thể nâng khoảng 30 giây.”
“Có điều, kỷ lục của đám kia chắc chắn dùng đấu pháp của anh mới có thể đánh ra được, đấu pháp này không phải hàng chính chủ của anh hả? Sao chúng có thể?” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Tên Hoàng Thiếu Thiên này quả thực là một người có tâm tư tỉ mỉ, từ trước đến nay nổi tiếng là kẻ có sức phán đoán và khả năng nắm giữ cơ hội kinh người trong giới chuyên nghiệp Vinh Quang. Phá chiêu là cường hạng của hắn, cọng rơm cứu mạng là chuyện hắn thích làm, điển hình của một kẻ theo chủ nghĩa cơ hội.
Điểm này càng biểu hiện rõ ràng trong thi đấu đoàn đội. Có lẽ cảm giác tồn tại của hắn khá mỏng manh và gần như biến mất trên trận, có lẽ bạn sẽ cảm thấy trạng thái của hắn không được tốt, nhưng chỉ cần xuất hiện một cơ hội, hắn sẽ lập tức tạo ra cơ hội giết bạn ngay. Máu lạnh, vô tình, đúng chuẩn sát thủ chân chính.
Nếu chỉ nhìn phong cách kỹ thuật này, đây nên là một nhân vật lạnh lùng siêu ngầu. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên diễn không trọn vai, bởi vì hắn là một kẻ nói nhiều. Biểu hiện chiến đấu của hắn có thể không mang đến cảm giác tồn tại, nhưng tật xấu nói nhiều kèm thêm tốc độ tay siêu cao khiến hắn vĩnh viễn là ngôi sao sáng chói nhất trên khung tán gẫu.
Những trận phát sóng có mặt Hoàng Thiếu Thiên là trận mà MC nhẹ nhõm nhất, lúc không biết nói gì chỉ cần đọc sờ-pam của thằng này là được . . . . . . Đã từng có không biết bao nhiêu chuyên gia và cao thủ cho rằng nếu người này có thể bỏ bớt thời gian lãng phí tinh thần vào tật xấu nói nhiều spam nhảm này sẽ trở nên càng thêm đáng sợ, nhưng phong cách của hắn vẫn trước sau như một. Chỉ vì mình hắn, Liên minh thậm chí sửa hẳn một quy định trong giải đấu: Cấm nhân vật đã chết gửi tin trong thi đấu đoàn đội.
Nhân vật đã chết không cần phải thao tác gì, nếu cho tên này chuyên tâm đi spam nhảm thì. . . . . . Quy định này vừa ra, toàn Liên minh trầm trồ khen ngợi.
Giờ phút này, Hoàng Thiếu Thiên đã phát hiện kỷ lục của Gia Vương Triều vô cùng kỳ lạ. Điểm này, người không có sức phán đoán như Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấm không phát hiện  ra thì cũng thôi. Đến cả người có cùng đẳng cấp chuyên nghiệp như Tô Mộc Tranh cũng không nhận ra. Lúc này nghe Hoàng Thiếu Thiên nhắc tới, suy nghĩ mới thấy có chút không đúng: “Đúng vậy a, sao có thể chứ?”
“Ly Hận Kiếm là Lưu Hạo.” Diệp Tu nói.
“A?” Tô Mộc Tranh ngẩn ra.
“Ly Hận Kiếm là gì?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Lưu Hạo là ai?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.
Hàn Yên Nhu lại tránh sang một bên, không đến quá gần. Đường Nhu đã sớm nhìn ra Phong Sơ Yên Mộc và Diệp Tu không phải bạn bè bình thường, mà Lưu Mộc mới đến kia dường như cũng thế. Cô nghe không hiểu lắm những lời họ nói, Đường Nhu cũng không biết có tiện nghe hay không, vì thế lễ phép tránh đi.
“Ly Hận Kiếm học đấu pháp của chúng ta, sau đó giúp người của Gia Vương Triều phá kỷ lục ở bảng thành tích.” Diệp Tu giải thích Bánh Bao Xâm Lấn trước đã.
“Ồ, tên này hiếu học nhỉ” Bánh Bao Xâm Lấn thuận miệng khen ngợi, ba giây đồng hồ sau mới  nhận ra: “Đậu móa, thằng này lại là gian tế.”
“. . . . . .” Mọi người hết biết nói gì.
“Tui muốn chửi nó” Bánh Bao Xâm Lấn tỏ thái độ.
“Khiêm tốn nào, tán gẫu là được rồi.” Diệp Tu nói.
“À…. . . . . . Được rồi” Bánh Bao Xâm Lấn vốn chuẩn bị spam chửi trên kênh thế giới, nghe xong đại thần phân phó, vì thế thay bằng tán gẫu riêng tư, gửi một đống tin sang Ly Hận Kiếm đang online, những từ có thể khinh bỉ đều lấy ra khinh bỉ hết.
Diệp Tu giờ mới giải thích cho Hoàng Thiếu Thiên: “Lưu Hạo mở ID phụ, mấy ngày nay vẫn theo tụi anh đánh phó bản này.”
“Anh đã phát hiện từ sớm rồi ư?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Đúng vậy á” Diệp Tu nói.
“Thế mà vẫn dẫn gã theo?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Có cao thủ chuyên nghiệp tự mình chạy đến giúp đỡ như vậy, cớ sao phải cự tuyệt a” Diệp Tu nói.
“Quá đê tiện” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Anh kéo người ta ở đây giúp mình đánh phó bản, khiến tinh thần người ta nát bét. Trận đấu hôm nay ông anh có xem  chưa? Tên kia y như bị ngu vậy, dám đã coi thi đấu đoàn đội thành đánh bản Mai Cốt Chi Địa luôn rồi nhỉ? Em Tô này, có phải mấy em đã mở đại hội phê bình tên đó rồi đúng không?”
“Anh có kéo cậu ta đâu, là cậu ta tích cực đòi theo, anh chỉ thuận theo cậu ta thôi.” Diệp Tu nói.
“Sau đấy lúc tên nhóc kia đánh với tụi bây thì cố ý giữ sức, rồi lại lập một tổ đội khác ra sức đánh bản. Anh tự tin quá nhỉ, dám chắc chắn có thể vượt qua kỷ lục của tên kia luôn?” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Không phải có chú rồi ư?”
“Sao anh biết. . . . . .” Hoàng Thiếu Thiên nói một nửa liền dừng lại.
“Ha ha, lịch đấu vòng tròn Liên minh đã được sắp xếp hết khi giải đấu bắt đầu nửa năm trước rồi, sao anh lại không biết hôm nay chú em sẽ đến đây chứ?” Diệp Tu nói.
“Đệch, thế mà lên sẵn kế hoạch muốn tui tới góp tay từ lâu rồi” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Thật ra chú có đến hay không cũng chẳng sao cả, cái thân chú ở đâu thì cũng chơi game được hết ” Diệp Tu nói.
“Nhưng. . . . . .” Tô Mộc Tranh chần chờ , “Ở phó bản này, Thiếu Thiên và Lưu Hạo thật ra cũng không kém nhau lắm. Tuy hai anh có thể phối hợp nhau dùng Áp Súng trên không đưa Thây Ma Bailey vào, nhưng. . . . . . thời gian chiếm được cũng không nhiều”
“Vốn dĩ không kém mấy, nhưng sau khi Lưu Hạo giúp chúng ta đánh ra kỷ lục chỉ trong một lần kia, liền không giống.” Diệp Tu nói.
“Khác chỗ nào?”
“Hơn nhau một thanh Kiếm Quang Hấp Huyết” Diệp Tu nói.
“Đệch, hóa ra đây mới là trọng điểm ông anh tìm tới tui” Hoàng Thiếu Thiên rơi lệ đầy mặt, hóa ra ở đây cần hắn, ý đồ thật sự là vì phát huy được uy lực của món vũ khí cam kia. Ý nghĩa của vũ khí cam chính là tăng khả năng tấn công, gộp cả quá trình phó bản lại thì hiệu quả càng thêm rõ rệt, lại thêm hai người hợp tác hoàn thành Áp Súng trên không, kỷ lục không phá mới là lạ ấy.
“Tui đồng cảm với Lưu Hạo, tui không muốn giúp anh.” Hoàng Thiếu Thiên đang nói, đột nhiên nhận được lời mời vào công hội, Hoàng Thiếu Thiên vừa thấy là Lam Khê Các, hoảng sợ, hắn đương nhiên biết rõ đây là công hội mà câu lạc bộ bọn họ đang nâng đỡ, sao có thể đột nhiên mời mình? Chẳng lẽ bại lộ thân phận? Nhưng nhìn tiếp thì thấy người mời rõ ràng là Quân Mạc Tiếu.
“Chú xem, kỷ lục thật ra giúp tụi bây phá mà, không tìm chú thì tìm ai?” Diệp Tu nói.
“Có bại lộ thân phận tui không đấy?”
“Đương nhiên không rồi.” Diệp Tu chỉ muốn Lam Hà tạm cho mình một thân phận có thể mời người gia nhập công hội, chuẩn bị kéo Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên vào.
“Được rồi, giờ chính thức phá kỷ lục, mọi người nghiêm túc.” Diệp Tu tuyên bố.
“Vừa rồi anh có bảo mình không muốn giúp hắn mà nhỉ?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi Tô Mộc Tranh.
“Có hả? Em không nghe thấy, anh bị choáng đầu rồi” Tô Mộc Tranh nói.
“Móa, hai tụi bây” Hoàng Thiếu Thiên bó tay rồi.
“Chính thức phá bản, tranh thủ một lần thì qua.” Diệp Tu tập hợp năm người, vào bản.
Chính thức bắt đầu phá bản, tuy Hoàng Thiếu lại lải nhải suốt đường, nhưng phát huy không chê vào đâu được. Qua được một phần ba phó bản, Diệp Tu thật sự không nhịn được nữa: “Bánh Bao không phải ông muốn hát sao? Hát đi”
“Thế hả? Tui hát cho mọi người bài ca chòm sao trước há” Bánh Bao Xâm Lấn nói xong, lập tức rống họng hát hò.
Nhất thời trong phó bản tràn ngập tiếng lải nhải, tiếng ca hát, tiếng sinh vật Bất Tử bị chém giết mà kêu rên, náo nhiệt chưa từng thấy.
“Nhất định phải thế ư?” Hai cô gái sắp chịu hết nổi rồi.
“Có chết thì mọi người phải cùng nhau chết.” Diệp Tu nhàn nhạt nói.
Ầm ĩ rầm rộ, phát huy hết chỗ chê.
Hoàng Thiếu Thiên và Bánh Bao Xâm Lấn đều được tính là những đóa hoa hiếm lạ ở phương diện này, một lòng làm hai việc lại không ảnh hưởng đến sự phát huy. Thậm chí đến chỗ Thây Ma Bailey rồi, một đứa hát, một đứa nói, cũng đưa được Thây Ma Bailey vào khe trong một lần duy nhất.
Tiếp tục phát huy một phần ba bản còn lại, cho đến khi BOSS cuối ầm ầm ngã xuống, hai cô nàng người bảo “Để em đi lấy nước”, người la “Em đi vệ sinh” liền nhanh chóng biến mất, nhanh hơn cả thông báo hiện ra trên hệ thống.
Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Lam Khê Các Quân Mạc Tiếu, Phong Sơ Yên Mộc, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Lưu Mộc phá vỡ kỷ lục qua cửa phó bản Mai Cốt Chi Địa, thành tích 16 phút 24 giây 67.
Nâng cao lên được 32 giây , Hoàng Thiếu Thiên  phán đoán không sai. Kỷ lục của Gia Vương Triều vốn đã cực hạn lắm rồi, có thể nâng tiếp lên 30 giây đã xem như không dễ gì.
“32 giây. . . . . . 32 giây. . . . . .” Lưu Hạo vẫn ngồi yên đấy không hề rời khỏi, cũng chưa từng liếc nhìn đống tin tức Bánh Bao Xâm Lấn nhắn sang, gã luôn dán mắt vào tin tức của hệ thống, rõ ràng trong lòng không ngừng bảo kỷ lục của mình không thể nào phá được nhưng vẫn chờ đợi nơi này.
Gã rốt cuộc đã đợi được, nâng lên 32 giây, Lưu Hạo không thể tưởng tượng được làm sao có thể  được.
Lưu Mộc? Đây là ai?
Ly Hận Kiếm lúc này vẫn đang ở trong công hội của Lam Khê Các, gã vội vã tìm kiếm danh sách công hội, tìm được Lưu Mộc. Cấp 27, kiếm khách.
Có thể vượt qua thành tích của họ, trình độ của người này tuyệt đối không thể thấp. Có điều, bởi vì Mai Cốt Chi Địa này cần đấu pháp hoàn toàn mới, nếu lại là một nhân vật như Hàn Yên Nhu hay Bánh Bao Xâm Lấn, phải tốn một thời gian dài để luyện tập làm quen. Tên này vừa gia nhập đã lập tức phá kỷ lục ngay trong một đêm, là Diệp Thu chuẩn bị âm thầm diễn tập qua từ sớm hay lại là một cao thủ có trình độ cấp bậc chuyên nghiệp, nên mới có thể thần tốc nắm vững được đấu pháp?
Xét thời gian mà tính thử, đây là lần thứ hai qua bản sau 12 giờ. Với biên độ nâng cao 32 giây của đám kia, dù lần đầu có phạm lỗi vài lần ở chỗ Thây Ma Bailey, cũng đủ đẩy kỷ lục của Gia Vương Triều  xuống. Nhưng không hề lập kỷ lục ở lần đầu, chứng tỏ lần đầu rất chậm, là đang thăm dò, là đang học tập.
Chỉ một lần đã nắm trọn đấu pháp, tố chất thế này, tuyệt đối là tuyển thủ chuyên nghiệp.
Tuyển thủ chuyên nghiệp… Kiếm khách… lại nghĩ đến trận đấu tối nay… Hoàng Thiếu Thiên.
Lưu Hạo sém chút hộc máu.
Mọi người có tin không? Kỷ lục phó bản của Mai Cốt Chi Địa, vậy mà có cả Diệp Thu và Hoàng Thiếu Thiên. Hắn đang đánh phó bản đó hả? Tụi bây đang thi đấu Toàn Minh Tinh phải không?
Có điều, cho dù là Hoàng Thiếu Thiên, cũng không đến mức tăng những 32 nhỉ? Tuy đây là một tên trâu bò siêu cấp hàng đầu, thế nhưng, Mai Cốt Chi Địa mà thôi, có trâu bò đến đâu thì cũng phải có phát huy cực hạn, mà cực hạn này bất kỳ ai trong tuyển thủ chuyên nghiệp đều có thể đạt được. Chẳng lẽ còn có đấu pháp ẩn giấu nào? Không phải chứ, chính mình hoàn toàn không nhìn ra được chỗ có thể tăng mạnh nữa.
Lưu Hạo mất hồn mất vía, chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng, muốn đi ngoài một chút, kết quả gặp mặt Tô Mộc Tranh ngay hành lang.
“Hi” Tô Mộc Tranh thân thiết chào hỏi với Lưu Hạo, đây là việc trước nay chưa từng có. Với người đã đuổi đi Diệp Thu, Tô Mộc Tranh chưa từng hòa nhã, ngay cả khách sáo ngoài mặt cũng không có.
“Cám ơn sự giúp đỡ của anh” Tô Mộc Tranh cười, đi lướt qua.
Giúp đỡ. . . . . . Có ý gì? Giúp cái gì, mình giúp cái gì? Sắc mặt Lưu Hạo trắng bệch, nắm chặt nắm đấm muốn nát cả khớp xương.
“Cô. . . . . . đứng lại.” Lưu Hạo chợt la lên.
Chương 123: Tự biên tự diễn
Edit: Chim | Beta: Kha
“Hả, có chuyện gì?” Tô Mộc Tranh quay đầu, thản nhiên cười, cùng gương mặt dữ tợn của Lưu Hạo hình thành hai hình ảnh đối lập rõ ràng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt nảy lửa.
Tuy rằng vẫn mỉm cười như cũ, nhưng sự cường ngạnh toát ra từ ánh mắt Tô Mộc Tranh khiến Lưu Hạo hơi chút giật mình.
Ở trong mắt họ, Tô Mộc Tranh vẫn là một cô gái có tính tình ôn hòa, đối xử thân thiện với mọi người. Chẳng qua phần lớn thời gian đều ở cạnh Diệp Thu, dường như chưa từng thấy cô có chủ kiến gì. Một cô gái như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy dễ dàng ức hiếp.
Lưu Hạo vừa nãy gào Tô Mộc Tranh như hung thần ác sát, lúc này ánh mắt chạm nhau rồi, người chột dạ lại là gã.
“Nếu không có việc gì, tôi đi trước.” Tô Mộc Tranh cười cười, cũng xoay người, rời đi.
Lưu Hạo nhìn Tô Mộc Tranh đi càng lúc càng xa, rối rắm, xoắn xuýt rồi dần bình tĩnh lại. Gã hít một hơi thật sâu, bước về phòng.
Cầm di động, Lưu Hạo gọi điện cho đội trưởng Gia Vương Triều Trần Dạ Huy.
“Alo , Lưu đội. . . . . .” Tiếng nói bên kia điện thoại mang theo chút do dự, như thể không biết nên mở miệng nói thế nào.
“Kỷ lục đó, cậu tự giải quyết đi, giờ anh không tiện ra tay .” Lưu Hạo nói.
“Dạ. . . . . .”
“Khu 10. . . . . . nếu không có tuyển thủ chuyên nghiệp, Diệp Thu tất nhiên trở thành người thống trị kỷ lục. Cho nên sự đối đầu trong các công hội sẽ được dời lại, cơ bản xem ai có thể tranh thủ được sự giúp đỡ của Diệp Thu thôi.” Lưu Hạo nói.
“Vậy chúng ta. . . . . . sợ là không có khả năng rồi?” Trần Dạ Huy nói.
“Có thể thử tiếp cận, xem thái độ của hắn. Nếu không được, vẫn phải tiếp tục chú ý, xem có điểm đột phá nào không. Anh có tin tức quan trọng cần cậu đi kiếm.”
“Tin gì cơ?”
“Thù lao của Diệp Thu. Khi hắn cùng một công hội hợp tác, anh muốn biết thù lao đó là gì.” Lưu Hạo nói.
“Có cần tìm người đối phó với hắn không? Ít nhất hắn bây giờ thân cô thế cô.” Trần Dạ Huy nói.
“Vậy. . . . . . Cậu cân nhắc rồi làm, nhưng đừng phái người trong công hội, coi chừng lại trở thành cái cớ cho các công hội đối địch khác liên thủ lại đối phó mình. Quân Mạc Tiếu bấy giờ là nhân vật được trọng vọng trong mắt các công hội khác, chưa biết chừng hắn lại nương nhờ vào công hội nào đó lấy chỗ dựa vững chắc thì sao?” Lưu Hạo nói.
“Vâng, em sẽ tự mình làm” Trần Dạ Huy tỏ vẻ.
“Ừ, anh thỉnh thoảng sẽ đến khu 10 xem sao, giữ liên lạc.” Lưu Hạo nói.
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Lưu Hạo hít một hơi thật sâu. Lúc này, gã không thể lại kích động, mấy ngày nay, gã hưng phấn có chút quá, mới phạm nhiều sai lầm như thế. Kế hoạch phá Diệp Thu lập kỉ lục đã thất bại còn bị Diệp Thu chơi lại, tuy khiến gã phẫn nộ không thôi, nhưng nói đến nói đi đấy chỉ là ân oán cá nhân, có hơi đau mà thôi.
Lỗi lầm mà gã thật sự không nên mắc ở hiện tại, chính là việc liên tiếp mắc lỗi khiến Gia Thế thua cuộc trong trận đấu tối nay.
Tuy vòng trước chỉ lấy được ba điểm, nhưng ít ra chuyện Tôn Tường lấy 1 chọi 3 đã khiến mọi người dấy lên hi vọng.
Vòng này đánh tại sân nhà, nghênh chiến Lam Vũ có số điểm xếp thứ hai trên bảng, nếu thắng thêm mấy trận, thì chính là khắc phục khó khăn một cách ngoạn mục. Trong trận đấu, Gia Thế cũng đã chiếm phần chủ động, lại bởi vì người đội phó là gã đây mắc những lỗi rất nghiệp dư mà bị hủy hoại trrong chốc lát.
Tuy hiện giờ không ai oán giận, vẫn coi như một lần mắc lỗi ấy do trạng thái chưa tốt. Nhưng nếu chiến tích tiếp theo của Gia Thế không được cải thiện, mùa giải năm nay vốn là nơi để chuyển mình lại do Lưu Hạo mắc lỗi ngớ ngẩn mà bại trong gang tấc, thì đây không còn là một lần phạm lỗi bình thường nữa mà sẽ là một lần phạm lỗi cực kỳ nghiêm trọng.
Sai lầm này đủ để ảnh hưởng trí mạng đến tương lai của gã. Nếu giờ mà vẫn phân không rõ tình hình, vẫn vì ân oán cá nhân mà chạy vào game xoắn xuýt với kẻ đã giải nghệ như Diệp Thu, đây là muốn vì nhỏ mất lớn rồi.
Diệp Thu. . . . . . Tao biết mày vẫn chưa hết hy vọng, nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu, khả năng của mày lớn đến cỡ nào, tao sẽ chờ xem.
Lưu Hạo nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt trong gương trông thật dữ tợn, đột nhiên gã nâng tay xoa nhẹ mặt vài cái. Tay vừa buông ra thì đã xuất hiện một khuôn mặt tươi cười ngây ngô, đơn giản và thần kỳ như dùng thuật biến hình.
Lưu Hạo ra cửa phòng, lại đi ra ngoài, ánh mắt thoáng nhìn sang cách vách, trong cửa phòng khép hờ, một tia sáng hắt ra.
“Khụ.” Lưu Hạo hắng giọng xong tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng: “Tôn đội, chưa nghỉ ngơi sao?”
“Cửa không khóa.” Người trong phòng lạnh lùng đáp lại, nhưng sự khó chịu trong giọng nói lại không hề che giấu.
Lưu Hạo điều chỉnh vẻ mặt mình lần cuối, mỉm cười: “Tôi vào nhé” rồi đẩy cửa vào.
Ở tiệm net Hưng Hân, chấm dứt hai chuyến phó bản, kỷ lục mới được lập ra, hai cô gái cũng bị chỉnh đến  hỏng luôn. Đường Nhu đi rót nước thật, nhưng ôm chén trà xong thì quyết đứng ở quầy trước không đi, buôn chuyện cùng Diệp Tu. Mãi cho đến khi thấy Phong Sơ Yên Mộc logout trước từ màn hình của Diệp Tu, mới vui vẻ nói : “Đừng đánh phó bản nữa được không.”
Diệp Tu bất đắc dĩ cười khổ: “Tùy thôi”
“Em nhớ mình vẫn còn nhiệm vụ chưa làm ấy.” Đường Nhu lầm bầm rời đi. Diệp Tu không nói gì, cái cô này bình thường hận nhất là làm nhiệm vụ, đặc biệt là loại truyền tin, hái nấm, lấy củ cải, tìm người vân vân. Những nhiệm vụ có độ khó quá thấp, không có tính thách thức này bị Đường Nhu cho là lãng phí thời gian, hận vô cùng. Cắn răng đi làm, đều do Diệp Tu nhắc nhở cô nhất định phải làm vì được thưởng điểm thuộc tính và kỹ năng.
Chuyện phá bản thú vị trước mặt, Đường Nhu lại thà rằng đi làm nhiệm vụ mình chán ghét, điều này làm Diệp Tu không thể không thán phục: Hoàng Thiếu Thiên không hổ là người đàn ông khiến Liên minh sửa chữa quy tắc.
“Sao lại thế này? Mọi người chạy đâu hết rồi? Sao chẳng ai phản ứng thế.”
Thật ra Diệp Tu cũng không cứng cỏi đến vậy, hắn cũng tháo tai nghe nghỉ ngơi hồi lâu, giờ mới đeo lên, thanh âm lại vang lên. Hoàng Thiếu Thiên sợ bại lộ thân phận, tuy ru rú một mình trong một xó tối tăm ở khu A lại vẫn nhỏ giọng nói khẽ, nói mãi không ngừng, tinh thần tốt thật.
“Được rồi, kỷ lục cũng đã lập, phó bản để đấy cày sau .” Diệp Tu lấy lại bình tĩnh nói.
“Vừa rồi tui nói gì anh có nghe thấy không?” Hoàng Thiếu Thiên không biết vừa rồi Diệp Tu không hề đeo tai nghe. Nhiều người hễ mang thuộc tính “lắm mồm” cũng kiêm luôn thuộc tính “tự biên tự diễn” vào, bằng không sẽ có lúc không bắn liên thanh tiếp được. Tự biên tự diễn mà, nên có cần chú trọng phản ứng người nghe đâu, ngay cả người nghe có nghe hay không cũng không phát hiện ra.
“Hả, không nghe rõ lắm, nói gì thế?” Diệp Tu hỏi.
“Vũ khí của anh là sao thế?”
“Tự chế, Ô Thiên Cơ.” Diệp Tu nói.
“Anh làm? Làm khi nào? Sao tui chưa nghe qua bao giờ” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Lúc trước, lâu rồi. Cái hồi mà chú còn đi cướp BOSS khắp nơi ấy.” Diệp Tu nói.
“Đệch đệch đệch lịch sử đen tối không cần khơi ra đâu” Hoàng Thiếu Thiên lo âu. Khi đó hắn vẫn là một người chơi bình thường. Nhưng phong cách theo chủ nghĩa cơ hội của hắn đã thành hình rồi, là tay cướp  BOSS lành nghề. Lúc đầu có rất nhiều quy tắc trong Vinh Quang không giống như bây giờ.
“Là khi đó ấy, anh và thằng bạn cùng nhau làm ra.” Diệp Tu nói.
“Vũ khí này. . . . . . dường như đặc biệt làm vì tán nhân nhỉ?” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Không sai.” Diệp Tu nói.
“Nhưng từ khi khu 3 mở ra cập nhập thêm giới hạn cấp bậc tối đa, xuất hiện nhiệm vụ thức tỉnh nghề nghiệp, tán nhân cũng bị đào thải toàn diện.”
Diệp Tu không lên tiếng trả lời, hắn không cần lên tiếng trả lời, bởi vì Hoàng Thiếu Thiên có công năng “tự biên tự diễn”.
“Nên cái vũ khí này của ông anh cũng mất đi giá trị, khu 5 mở ra, Thần Chi Lĩnh Vực xuất hiện. Tán nhân không cần thức tỉnh vẫn có thể kiếm kinh nghiệm tiếp tục thăng cấp ở đấy. Có điều, nó cũng đồng thời cập nhập giới hạn lên cấp 60. Tuy nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực không hạn chế cấp bậc, nhưng độ khó lại ở cấp 60. Hơn nữa tất cả nhiệm vụ này phải làm một mình, không thể tổ đội giúp đỡ nhau, thế là tán nhân cũng không thể sống lại lần nữa. Huống hồ khi đó anh còn đang dùng Nhất Diệp Chi Thu chinh chiến tại Liên minh Chuyên nghiệp, danh Đấu Thần cũng đã bùng sáng rồi, vậy nên cũng không cần tự làm khổ thế này.” Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên tự biên phỏng đoán một lô xích xông.
“Đúng vậy á” Diệp Tu lần này phản ứng lại một chút.
“Giờ anh tính cày lại cái này nữa hả?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Đúng vậy á”
“Vậy anh cần gì phải giải nghệ? Tài khoản tùy tiện tìm ai đó luyện thay, vũ khí giao cho câu lạc bộ làm, không phải nhanh hơn? Không nghĩ ra, chỗ này tui nghĩ mãi không thông, sao anh lại giải nghệ?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Chú có thể hiểu là “thành tích chiến đội không tốt, đội trưởng tự nhận lỗi nên từ chức”.” Diệp Tu nói.
“Thần kinh, thế cũng không cần giải nghệ chứ, mà tui xem hết mấy trận của anh rồi, rõ ràng là đội ngũ có mâu thuẫn, anh bị cô lập . Do Lưu Hạo giở trò đúng không? Tên kia có tướng “lang cố”, nhìn là biết tâm địa xấu xa, anh sơ suất quá.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Chú biết xem tướng từ bao giờ thế?” Diệp Tu trêu chọc.
“Không phải tui nói, là Vương Kiệt Hi nói.” Hoàng Thiếu Thiên đáp.
“Hai mắt của cậu ta cái lớn cái nhỏ, còn xem tướng cho người khác hả?” Diệp Tu nói.
“Ông anh đừng bảo thế tên kia “thần” thật đó lần trước á. . . . . .” Hoàng Thiếu Thiên bô la bô lô. Bánh Bao Xâm Lấn vẫn chưa đi đâu cả, lúc này lại nghe không hiểu hai người đang nói gì, đáng thương đứng một bên.
“Bánh Bao không còn gì nữa đâu, ông muốn đến đấu trường hay đánh bản thì cứ đi đi” Diệp Tu nói.
“Được.” Bánh Bao Xâm Lấn đi luôn.
“Ai, đúng rồi anh đánh với tui ván đi, để tui xem vũ khi của ông anh lợi hại đến cỡ nào” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Dùng cái acc này của chú?” Diệp Tu cười.
“Acc của tui thì sao hả? Không phải cũng 27 như anh, vũ khí chỉ kém một chút, nhưng vẫn được mà” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Acc của anh là tán nhân đấy.” Diệp Tu nói.
Lời này, người nào không hiểu chứ Hoàng Thiếu Thiên vừa nghe đã lập tức giật mình. Đúng vậy, nếu là tán nhân, tuy cùng cấp bậc, nhưng ưu thế vẫn lớn hơn. Vì sao? Bởi vì bất kỳ nghề nào lên 27 cũng chỉ có 7 kỹ năng, nhưng tán nhân thì sao? Cấp 20 đã có 120 kỹ năng, sự khác biệt có hơi lớn đấy. Đây cũng là nguyên nhân mà trước đây mọi người đều cho rằng tán nhân chính là trùm. Là bởi vì tán nhân được hình thành cực sớm, có ưu thế rất lớn ở giai đoạn trước, lớn đến không cân bằng. Muốn dùng kiếm khách có 7 kỹ năng khiêu chiến tán nhân, chắc chắn một đi không trở lại. Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên nghĩ đến chuyện này ngay.
“Lấy Dạ Vũ Thanh Phiền của chú đến thì được đấy, tạo phòng tu chỉnh.” Diệp Tu nói.
“Sao mà được hả” Hoàng Thiếu Thiên khẩn trương nói, “Vậy chẳng phải bại lộ ngay ư, lỡ mà bị thấy thì tui giải thích thế nào, quên đi quên đi, về sau có cơ hội lại đánh thử anh còn chuyện gì nữa không? Hết thì tui về đây. Đúng rồi, giải nghệ là sao hả, vừa rồi sao anh không trả lời hả? Hả?”
“Chú. . . . . . mau về đi” Diệp Tu hơi chút mệt mỏi , ầm ĩ quả thiệt là. . . . . .
Chương 124: Đấu pháp quê mùa nhất.
Edit: Pi | Beta: Kha
Trong góc phòng, Hoàng Thiếu Thiên tắt máy vi tính, rúc người giấu đầu, lén lén lút lút trong bóng tối lần mò đi ra. Trước quầy Diệp Tu vẫn nhìn hắn, bất đắc dĩ nhìn cậu trời con này ở đó cẩn thận tới lui.
“Tại sao anh giải nghệ? Tại sao anh giải nghệ?”  Hoàng Thiếu Thiên còn chưa đi tới quầy trước đã hỏi.
“Không giải nghệ, lẽ nào ở lại trong đội làm bồi luyện?” Diệp Tu hỏi ngược.
“Bồi luyện? Gia Thế rõ là chân thành muốn ép anh đi rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Nhưng anh thẳng thắn giải nghệ như thế có kích động quá không? Thế nào cũng nên xem thử xem có cơ hội chuyển câu lạc bộ hay không á dù cho Gia Thế có cắn chết không tha đi nữa, nhưng cũng chưa chắc là hoàn toàn không có cơ hội chuyển mà, nói không chừng vẫn còn câu lạc bộ nguyện ý vì anh đáp ứng đầy đủ yêu cầu từ Gia Thế, ít ra anh cũng phải chờ qua kỳ hạn chuyển câu lạc bộ hãy giải nghệ sau. ”
“Anh chuyển đi rồi còn Mộc Tranh thì sao hả?” Diệp Tu nói.
Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra.
Cùng là cao thủ cấp thần, mấy chuyện như vậy trong Liên Minh làm sao mà không hiểu? Như Tô Mộc Tranh vậy, ông chủ cũ dù phải trao đổi cả câu lạc bộ cũng sẽ không từ bỏ cô. Bởi căn bản cô là một cái cây hái ra tiền, là máy rút tiền của ông chủ, giá trị thương mại của cô còn cao hơn giá trị nhân vật nữa. Cho dù là Hoàng Thiếu Thiên, cũng không dám đảm bảo sẽ không bị câu lạc bộ chuyển nhượng, nhưng nếu như là Tô Mộc Tranh, rất nhiều ông chủ thà sẵn sàng hi sinh chút thành tích cũng quyết giữ cô lại.
“Nếu như anh chuyển sang câu lạc bộ khác, Mộc Tranh nhất định sẽ quyết liệt đòi hủy hợp đồng.” Diệp Tu nói.
“Thì ra là thế… Vậy nên anh hủy hợp đồng á? Ế… Khi hủy hợp đồng rồi thì không được phép tham gia câu lạc bộ khác trong mùa giải năm nay, nhưng ít ra so với giải nghệ thì thời gian cũng ngắn hơn nửa năm. Nhưng nếu anh lại quay về làm tuyển thủ, cũng không có khả năng về lại Gia Thế, như vậy so với việc chuyển câu lạc bộ hình như cũng như nhau. Giải nghệ một năm, chí ít không phải bồi thường hợp đồng hoặc là chuộc lại hợp đồng ha? Một năm sau thì… hợp đồng của Mộc Tranh còn bao lâu hết hạn?” Hoàng Thiếu Thiên tự nhiên hỏi ra một đống câu hỏi.
“Một năm rưỡi.” Diệp Tu nói.
“A… Nói như vậy, anh là dự định một năm rưỡi sau đó mới trở về? Một năm rưỡi, ông anh quá dữ rồi?” Hoàng Thiếu Thiên tỏ ra thán phục. Tuổi thọ nghề của các tuyển thủ e-sport tương đối ngắn, tên này có thể đến 25 tuổi mà vẫn tài năng như thế đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy, lúc này còn dám bỏ ra một năm rưỡi, quả thực đi ngược lại với quy luật tự nhiên mà.
“Ha hả, chú chờ anh về ngược đãi chú đi” Diệp Tu nói.
“Móa, sao ông anh chảnh quá vậy?” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.
“Ồ vậy thành tích một đấu một giữa hai đứa mình là bao nhiêu ha?” Diệp Tu hỏi.
“A… Khí trời tối nay thật không tệ nha” Ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên chuyển hướng về phía ngoài cửa tiệm net chỉ thấy màn đêm đen đến không thấy gì cả.
Sau một hồi đờ mặt ra nhìn, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên chuyển về, vẻ trịnh trọng: “Nhất định phải trở về.”
“Còn cần chú nói sao?” Diệp Tu nói.
“Có chuyện gì khó khăn cứ nói với tui.” Hoàng Thiếu Thiên nói rất nghiêm túc.
“Vậy trả anh thanh Kiếm Quang Hấp Huyết đã, còn có, mười đồng hai tiếng xài máy nữa.” Diệp Tu nói.
“…” Kẻ nói nhiều rốt cuộc cũng hết biết nói gì một lần.
“Thanh Kiếm Quang Hấp Huyết trả ông anh sau” Hoàng Thiếu Thiên đặt mười đồng xuống mặt bàn, xoay người lén la lén lút biến mất giữa màn đêm.

“Lưu Mộc off rồi hả??” Lúc Diệp Tu trở lại trò chơi , nhận được tin nhắn của Đường Nhu.
“Ừ.”
“Phó bản thì sao?” Đường Nhu hỏi.
Diệp Tu cười, lúc đã kéo đủ người để chạy đi đánh bản.
16 phút 24 giây 67, thành tích treo cao trên bảng danh sách, nhìn thành tích này Lam Hà không nói gì thật lâu. Đang sững sờ, chợt có tin tức gửi đến, mở ra thì thấy Quân Mạc Tiếu: “Ăn mấy cái bàn phím rồi?”
Lam Hà rơi lệ đầy mặt. Cái kỷ lục mà cậu tuyên thề sẽ ăn bàn phím đang đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Mai Cốt Chi Địa, nếu tính thử thì cậu phải ăn hai cái bàn phím rồi.
“Ông anh đừng chê cười tui mà.” Lam Hà phiền muộn.
“Ha ha, kỷ lục lần này không thành vấn đề.” Diệp Tu nói.
“Tốt tốt.” Lam Hà lên tiếng trả lời, nhưng không tỏ ra thái độ gì. Diệp Tu vừa nhìn, cũng đã rõ, kỷ lục phó bản lần này cứ phá rồi lập mãi, những cao thủ có sức phán đoán trong trò chơi đã bị mất phương hướng hết, Lam Hà như thế là muốn quan sát thêm chút nữa. Nhưng quả thật kỷ lục trước mắt đã là cao nhất rồi. Trừ phi có công hội sẵn lòng dồn hết sức tập hợp một đội ngũ được trang bị đầy đủ vũ khí cam và tìm cao thủ thay mặt. Đối với khu mới, hoàn toàn không có loại khả năng này.
Người khiếp sợ với kỷ lục lần này, tất nhiên cũng không thể thiếu Dạ Độ Hàn Đàm. Vốn gã đang thấy sung sướng khi Gia Vương Triều phá kỷ lục của Quân Mạc Tiếu, cảm thấy Gia Vương Triều lần này tìm tới kẻ đánh thay còn trâu bò hơn, đến cả Quân Mạc Tiếu cũng không đỡ nổi. Ai ngờ không lâu sau Quân Mạc Tiếu lại lấy về thành tích.
Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Phong Sơ Yên Mộc những người này Dạ Độ Hàn Đàm coi như biết mặt.
Ly Hận Kiếm lần phá bản trước là ai?
Lần này lại thêm Lưu Mộc tự dưng chạy đến là ai?
Tình huống bấy giờ ở khu 10 rút cuộc ra sao? Cao thủ không có câu lạc bộ nhiều đến vậy ư? Khu này phải khu mới không vậy?
Dạ Độ Hàn Đàm và Lam Hà như nhau, cũng mất lòng tin với phán đoán của mình, không biết cái kỷ lục này lại có thể bị phá hay không. Bọn họ và những công hội lớn khác như nhau, trông chừng kỷ lục này một đêm.
Hệ thống không thông báo gì, phó bản Mai Cốt Chi Địa từ giờ yên ổn rồi phải không? Thế nhưng, đây cũng chỉ là ngày hôm nay mà thôi, các công hội lớn ra vẻ bình tĩnh nhưng lại rất bất an coi chừng thêm  một ngày nữa, kỷ lục vẫn không nhúc nhích, đừng nói kỷ lục đứng đầu, đến kỷ lục đứng thứ ba cũng không có đội ngũ nào có thể chạm đến.
Bởi vì hai phó bản gần đây Gia Vương Triều thể hiện sức cạnh tranh cạnh hơn người, chiếm được sự quan tâm từ các công hội lớn ở khắp nơi. Gián điệp nằm vùng nhiều lần thường lui tới. Thế nhưng trước khi bước được vào những vị trí nòng cốt, chỉ từ trong kênh công hội thì thực sự rất khó đào được tin gì có giá trị, huống chi những kẻ đánh thay cho Gia Thế trừ hội trưởng Trần Dạ Huy thì ngay cả chủ nhân vật cũng chẳng biết.
Mặc dù cả đám dễ dàng hoài nghi bọn họ dựa dẫm vào cao thủ câu lạc bộ của công hội, có điều cao thủ câu lạc bộ chạy tới để đánh bản, thỉnh thoảng chơi chút cũng không có gì, nhưng ở khu 10 này thấy thế nào cũng giống như đang so trình cùng Quân Mạc Tiếu ấy. Tuyển thủ chuyên nghiệp phải làm đến mức này sao??
Về phương diện khác, nếu như nói Gia Vương Triều đưa ra tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy Quân Mạc Tiếu có thể chà đạp bọn họ rút cuộc là thần thánh phương nào?
Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Phong Sơ Yên Mộc… Quần chúng đã khá quen mắt với mấy cái ID cố định nhiều lần lên TV này, chẳng biết có bao nhiêu công hội phái người đi điều tra lưu ý đến những nhân vật này.
Những người này rất mạnh, điều này không cần hoài nghi, không mạnh làm sao có thể lập nên kỷ lục như thế. Hiện tại điều công hội muốn biết chính là, họ mạnh đến cỡ nào.
Đằng sau mỗi một nhân vật kia, cất giấu biết bao ánh nhìn lặng lẽ dõi theo. Đánh mất niềm tin vào sức phán đoán của mình, không ít công hội đều đã đến tổng bộ ở Thần Chi Lĩnh Vực mang theo nhiều cao thủ qua đây. Chưa nói đến việc cày cấp, có thể đi quan sát những nhân vật đang nổi kia được luôn.
Trung Thảo Đường.
Một trong ba công hội lớn, nhưng lại là một trong ba nhà vẫn đang xem xét Quân Mạc Tiếu, chưa có sự tiếp xúc trực tiếp gì.
Lúc này, trong góc nhìn của nhân vật hội trưởng khu 10 – Xa Tiền Tử, xuất hiện cảnh tượng vài người đang đánh quái ở khu hoang dã. Nhưng Xa Tiền Tử lại không hề yên lòng, nói đúng hơn, gã có chút sợ hãi.
Lúc này gã ngồi ở đây, khống chế nhân vật, nhưng đứng phía sau gã, lại là một nhân vật cấp thần thực sự.
Vương Kiệt Hi, tuyển thủ quản lý cả câu lạc bộ Vi Thảo, đội trưởng của chiến đội Vi Thảo, quán quân của mùa giải trước, tuyển thủ giá trị nhất mùa giải. Hiện nay trên bảng xếp hạng Vi Thảo đang dẫn đầu, là đội ngũ có khả năng đoạt cúp từ tay Lam Vũ cao nhất. Tài khoản nhân vật của Vương Kiệt Hi là Vương Bất Lưu Hành, chức nghiệp ma đạo học giả, nổi tiếng với thao tác và đấu pháp thay đổi đầy quỷ dị, được giới chuyên nghiệp xưng tụng thành Ma Thuật Sư.
Xa Tiền Tử đã báo cáo với công hội về cục diện nhóm cao thủ chèn ép công hội ở khu 10 hiện nay, làm thế nào cũng không nghĩ sẽ kinh động đến vị đại thần to lớn này, khiến đại thần phải tự mình chạy tới nhìn xem mấy nhân vật nhỏ cấp 27.
Lúc này người nọ đứng ở phía sau, Xa Tiền Tử chỉ cảm thấy áp lực cực kỳ lớn, thao tác nhân vật đều có chút mất tự nhiên. Xa Tiền Tử nhớ đến cuốn sổ đặc biệt nằm trong lòng mình, là sổ lưu niệm được phát hành sau khi Vi Thảo giành quán quân vào năm ngoái. Xa Tiền Tử biết được đại thần ghé qua, vội vã mang theo sổ dự định xin chữ ký.
Cơ mà nhìn thấy đại thần cùng đôi mắt có độ lớn nhỏ khác nhau kia, Xa Tiền Tử lập tức khẩn trương đến quên sạch mọi thứ. Lúc này tay chân vụng về thao tác nhân vật tìm kiếm đám người Quân Mạc Tiếu để đại thần xem qua, thì mới nhớ tới chuyện kí tên.
Mở miệng thế nào đây… Xa Tiền Tử đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được người sau lưng nói rằng: “Cậu có tin kìa.”
“Tin?” Xa Tiền Tử ngờ nghệch đến cái từ này cũng thoáng tự hỏi là cái gì, một lát mới lấy lại tinh thần, nhân vật của mình có tin nhắn. Mở ra nhìn, cũng chỉ là chuyện phiếm nhàm chán, vội vã đóng cửa sổ không để ý tới, vững vàng chỉnh góc nhìn nhắm ngay đám Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu, Bánh Bao Xâm Lấn, Hàn Yên Nhu.
Lúc này ở Mai Cốt Chi Địa luyện cấp chính là ba người này, ngoài ra còn có Đường Thất và Nguyệt Trung Miên, hai người này đã bị Xa Tiền Tử coi thường, trong góc nhìn có thể bơ được thì bơ luôn.
Giai đoạn cấp thấp, kỹ năng ít, đấu pháp chỉ có một, phán đoán khả năng của một người tương đối không dễ dàng.Ví như đám Xa Tiền Tử, hoàn toàn chẳng rõ đám người Quân Mạc Tiếu này rốt cuộc mạnh cỡ nào, thế nhưng vị đại thần đứng sau không phải vậy, nếu như ngay cả đại thần cũng không nhìn ra được, Xa Tiền Tử thật sự không biết nên dựa vào ai.
“Đấu pháp của Nhất Diệp Chi Thu.” Sau một lúc lâu lẳng lặng nhìn, Vương Kiệt Hi đột nhiên nói.
“Người nào?” Xa Tiền Tử không tự chủ liền hỏi.
“Cả hai người.” Vương Kiệt Hi nói.
Góc nhìn có thể thấy được Hàn Yên Nhu là pháp sư chiến đấu, Quân Mạc Tiếu dù vậy cũng là dùng chiến mâu để áp dụng kỹ năng của pháp sư chiến đấu.
” Quân Mạc Tiếu này là tán nhân.” Xa Tiền Tử nói, nói xong cũng hối hận, mình nhiều lời rồi, Kiệt Hi đại thần lẽ nào nhìn không ra sao?
“Ừ.” Vương Kiệt Hi cũng lên tiếng.
“Đấu pháp của Nhất Diệp Chi Thu có gì đặc biệt?” Xa Tiền Tử vội vã biểu hiện tinh thần học hỏi một chút.
“Chẳng có gì đặc biệt cả, là đấu pháp quê mùa nhất.” Vương Kiệt Hi nói.
Xa Tiền Tử nhất thời muốn quỳ lạy ghê a, dám nói đấu pháp của đấu thần Nhất Diệp Chi Thu là quê mùa, có lẽ chỉ mỗi Kiệt Hi đại thần thôi.
“Tên lưu manh này thì sao?” Xa Tiền Tử tiếp tục thỉnh giáo.
“Tên lưu manh này…” Vương Kiệt Hi không có gì để nói, “Nói dễ nghe là muốn gì làm nấy, còn khó nghe là đánh bậy đánh bạ.”
Chương 125: Kiệt Hi đại thần.
Edit: Natane | Beta: Pi
“Thao tác bọn họ đều rất cừ?” Xa Tiền Tử nói.
“Ừ.” Vương Kiệt Hi đáp lời, với người chơi bình thường, trình độ thao tác của ba nhân vật này đích thật đủ để xưng một tiếng “cừ”, thậm chí là tên lưu manh hoàn toàn bất hợp lý nọ.
“Có điều chỉ đánh tiểu quái như thế, cũng nhìn không ra cái gì.” Vương Kiệt Hi nói.
“Vậy làm sao?” Xa Tiền Tử hỏi.
“Anh mượn tài khoản cậu dùng chút, tới chào hỏi họ một câu.” Vương Kiệt Hi đáp.
“A” Xa Tiền Tử vội bật dậy nhường chỗ ngồi, tiếng “a” này đan xen giữa ngạc nhiên và  mừng rỡ. Ngạc nhiên là Kiệt Hi đại thần vậy mà tự mình ra tay vì ba người này, mừng rỡ là bản thân ấy thế lại có cơ hội chiêm ngưỡng thao tác của Kiệt Hi đại thần ở cự li gần. Nên biết, dù đi xem thi đấu trực tiếp cũng tuyệt đối không có cơ hội thưởng thức gần thế này.
Vương Kiệt Hi ngồi xuống, gõ thử vài phím, lắc lắc thử chuột. Xa Tiền Tử biết, tuyển thủ chuyên nghiệp đều có bàn phím và chuột thuận tay của riêng mình, lần này vào trận chơi thử  nên không cần quá để ý, nhưng nhất định cũng có chút không quen.
Vương Kiệt Hi sau đó bật bảng thiết lập vị trí các phím, quét mắt vài lần “ô” một tiếng: “Y hệt anh? Cậu bắt chước anh à?”
“Đúng vậy, anh là thần tượng của em à có thể phiền anh chốc nữa ký tên cho em một cái không” Xa Tiền Tử rốt cuộc cũng tìm được cơ hội  nói ra lời này một cách thật tự nhiên. Chức nghiệp của gã chính là ma đạo học giả mà Vương Kiệt Hi am hiểu nhất, mà vị trí nút thiết lập cũng hoàn toàn bắt chước Vương Kiệt Hi.
“Xài khó không?” Vương Kiệt Hi hỏi.
“Tàm… tàm tạm.” Xa Tiền Tử nói.
Vương Kiệt Hi không nói thêm, đẩy chuột và phím, Xa Tiền Tử trong màn hình đã nhanh chóng bay vọt tới chỗ năm người đang luyện cấp.
Diệp Tu sớm đã thấy Xa Tiền Tử ở cạnh nhìn quanh, nhưng cũng không màng tới nhiều, lúc này trông thấy người đang chạy về phía này, đoán chừng hẳn là định bàn về chuyện phó bản, ai ngờ mới vừa tiến vào tầm bắn công kích của ma đạo học giả, gã liền tức thì phóng ra một đạn ma pháp.
“Làm gì thế?” Mục tiêu công kích của đạn ma pháp là Hàn Yên Nhu, Hàn Yên Nhu lúc này đang đưa lưng về phía Xa Tiền Tử, bị đánh trúng mới phản ứng lại, tức tốc di chuyển góc  nhìn, nhất thời còn chưa rõ chuyện gì. Chuyện PK dã ngoại này, Đường Nhu chưa từng trải qua.
Diệp Tu cũng cực kỳ kinh ngạc, Xa Tiền Tử này cớ gì nói đánh là đánh? Đương lúc kinh ngạc chỉ thấy trên đầu Xa Tiền Tử nhảy lên một bong bóng thoại: “Làm ván thử.”
“Sao lại thế này?” Đường Nhu chẳng hiểu chuyện chi, nhưng Xa Tiền Tử lại tiếp một đạn ma pháp bắn tới chỗ cô. Đường Nhu ngay mặt đối địch sao có thể dễ dàng bị đánh trúng như vậy, Hàn Yên Nhu nhẹ gõ phím lách khỏi một kích nọ, bây giờ cũng không khách khí, lập tức bắt đầu phản kích, Hàn Yên Nhu cầm thanh chiến mâu bước dài tới chỗ Xa Tiền Tử.
Xa Tiền Tử không tiến mà lui lại, tiếp tục nhàn nhã quăng đạn ma pháp. Song nhân vật khi phóng thích kỹ năng ma pháp này vẫn phải dừng lại, sau khi quăng được vài cái thì bị Hàn Yên Nhu vọt tới trước mắt. Chiến mâu hất lên, một chiêu Thiên Kích quét qua. Xa Tiền Tử di động lên giữa không trung, Hàn Yên Nhu đang chuẩn bị tiếp tục công kích, bỗng nghe một tiếng “vèo” nhỏ, Xa Tiền Tử phi qua đỉnh đầu cô, một nhúm phấn bột trong nháy mắt đó hất lên người Hàn Yên Nhu.
Đường Nhu ngẩn ra, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Xa Tiền Tử sau khi rớt xuống lại “vèo vèo” quăng thêm hai viên đạn ma pháp. Đường Nhu gấp rút muốn Hàn Yên Nhu né tránh, chẳng ngờ động tác Hàn Yên Nhu lại trở nên chậm chạp, viên thứ nhất thoát được, viên thứ hai liền theo đó ngay chóc nổ tung.
“Sao, em chưa từng đánh với ma đạo học giả à?” Diệp Tu vội hỏi Đường Nhu. Hắn biết kinh nghiệm chơi Vinh Quang ít ỏi của Đường Nhu có được từ việc giúp Trần Quả đánh những đối thủ mà Trần Quả không địch nổi ở đấu trường, nhưng Vinh Quang cả thảy có 24 chức nghiệp, loại thỉnh thoảng mới chỏ ngón như Đường Nhu, chưa từng gặp chức nghiệp nào đó âu cũng là chuyện thường.
“Đúng vậy.” Đường Nhu đáp.
“Tui từng gặp chức nghiệp này rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn mấy ngày nay cuồng ngâm mình trong đấu trường, ngắn ngủi dăm ngày cũng hiểu biết hết mọi chức nghiệp, “Gã biết cưỡi chổi bay, khi nãy gã còn quăng thuốc xổ lên người cậu, cậu có thấy cơ thể mình mềm đi động tác chậm dần không?”
Thuốc xổ? ? ? ? ?
Hai tôn đại thần ở hai đầu màn hình liền suýt hóa đá. Mẹ nó ai phát minh cách gọi này vậy? Thứ Xa Tiền Tử vừa quăng lên người Hàn Yên Nhu tên là “Phấn Xua Tan”, là kỹ năng cấp 20 của ma đạo học giả, thành công hất lên người mục tiêu có thể loại bỏ một trạng thái buff của đối phương, đồng thời làm giảm sức công kích, tốc độ di động và ra chiêu của mục tiêu. Dù trên người đối phương không có trạng trái buff nào, hiệu quả giảm tốc độ vẫn sẽ có hiệu lực, thời gian kéo dài 10 giây, là một kỹ năng khống chế ma đạo học giả thường dùng.
Kỹ năng này trước mắt không có biệt danh cũng không có cách gọi tắt gì, bây giờ lại bị Bánh Bao Xâm Lấn gọi thành “thuốc xổ”, còn bảo cơ thể mềm đi động tác chậm dần… Động tác chậm đi là thật, nhưng cơ thể mềm thì là cái sức liên tưởng gì đây?
Hai tôn đại thần đều bị Bánh Bao Xâm Lấn nổ mìn, huống hồ chi Điền Thất và Nguyệt Trung Miên bên kia, lúc này vẫn đang khiếp sợ với định nghĩa “thuốc xổ” có hơi trừu tượng kia.
Bánh Bao Xâm Lấn cũng không biết tự khi nào đã âm thầm tới sau lưng Xa Tiền Tử, phang ngay một cục gạch.
Nhưng Vương Kiệt Hi không như Đường Nhu, mặc dù không thấy phía sau, nhưng đã sớm lưu ý tới hành động của Bánh Bao Xâm Lấn. Lúc này đột ngột ngồi xổm xuống, Bánh Bao Xâm Lấn liền phang hụt. Xa Tiền Tử thuận thế phản kích, một chiêu “Quét Sạch”. Đây là kĩ năng trên  không cấp thấp nhất của ma đạo học giả, là kỹ năng treo lơ lửng cùi nhất trong 24 nghề. Hễ quét một cái, nhân vật sẽ nhanh chóng ngã xuống đất, treo cũng chỉ treo được một chút, quả thật rất khó nhìn ra khoảng lơ lửng nọ.
Thao tác của Vương Kiệt Hi đương nhiên không phải chuyện người thường có thể so được, chỉ với lần treo lơ lửng tí ti này, anh ta đã thành công thao tác Xa Tiền Tử cưỡi chổi hoàn thành bay thấp, tiếp đó dùng chổi quét Bánh Bao Xâm Lấn lên. Liên tiếp sáu lần, hai nhân vật càng quét càng cao, một kích thật mạnh cuối cùng đập Bánh Bao Xâm Lấn rơi xuống, Xa Tiền Tử lại cưỡi chổi thong dong bay về mặt đất.
Có thể công kích như thế, ấy ắt là kỹ năng bị động cấp 20 có lợi cho ma đạo học giả sau khi chuyển nghề: Nắm Giữ Chổi.
Chổi là vũ khí đặc thù của ma đạo học giả, chỉ có ma đạo học giả chuyển nghề mới có thể sử dụng. Tán nhân có thể sử dụng hầu hết mọi vũ khí, song lại có một số vũ khí chuyên dụng của từng nghề mà ngay cả tán nhân cũng không khống chế được. Kiếm quang của kiếm khách là một, chổi của ma đạo học giả cũng là một trong số đó.
Kỹ năng bị động Nắm Giữ Chổi này giúp ma đạo học giả có khả năng cưỡi chổi phi hành và năng lực dùng chổi công kích liên tục trên không trung. Kỹ năng này cũng không phải chức nghiệp nào cũng có, loại năng lực chiến đấu trên không của ma đạo học giả này đã khiến biết bao nhiêu chức nghiệp khác vô cùng đau đầu.
Thao tác của Bánh Bao Xâm Lấn khá tốt, lăn lộn trên đấu trường cũng tích lũy chút ít kinh nghiệm PK, nhưng vẫn bị mặc sức trêu đùa, vài đòn công kích bằng chổi liên tục và cú đập cuối cùng này, dù Bánh Bao Xâm Lân có muốn dùng Chịu Thân để tránh ngã xuống đất thì vẫn không kịp hoàn thành trong thời gian gấp gáp, một tay chống đất đánh ra một cái hố.
Cũng không phải trùng hợp, tất cả đều do Vương Kiệt Hi trong quá trình công kích cố ý tấn công liên tục để khống chế thân người Bánh Bao Xâm Lấn khi rơi xuống đất, khiến Bánh Bao Xâm Lấn định sử dụng phương pháp Chịu Thân cũng phải cần thao tác khá phiền phức, nếu độ phán đoán hoặc tốc độ tay không đủ thì sẽ không kịp thi triển. Trù tính, sự tinh tế trong thao tác của cao thủ chuyên nghiệp há là thứ người chơi bình thường có thể sánh bằng.
Xa Tiền Tử vừa đáp xuống đất, Hàn Yên Nhu đã vọt tới trước mặt rồi, chiến mâu hùng hổ quét ngang. Ngặt nỗi Nắm Giữ Chổi là kỹ năng bị động, không hề có thời gian đóng băng gì, có thể dùng tùy lúc. Xa Tiền Tử lập tức nhảy lên, lại cưỡi chổi bay đi. Đường Nhu điều khiển Hàn Yên Nhu chạy trái chạy phải, thế nào cũng không đuổi kịp. Bánh Bao Xâm Lấn sau khi bò dậy cũng không chút do dự xông tới cùng Hàn Yên Nhu vây công, kết quả hai người bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Hai tên Điền Thất và Nguyệt Trung Miên kia, bảo đi PK thật thì nhất định đánh không lại Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng trình độ làm khán giả lại cao hơn hẳn hai vị này.
Lúc này Bánh Bao Xâm Lấn “ném gạch” nửa ngày cũng chạm không đến đối thủ, trong cơn giận dữ trực tiếp quăng luôn cục gạch. Chỉ thấy Xa Tiền Tử cưỡi chổi bay ngược về phía cậu ta, giữa không trung lại nhảy lên vung chổi. Công kích Nắm Giữ Chổi trên không này rất mạnh mẽ, trực tiếp phá chiêu gạch bay nọ, viên gạch có mắt không tròng liền bay vòng về phía chủ nhân Bánh Bao Xâm Lấn của mình.
“Đệch” Bánh Bao Xâm Lấn gào một tiếng chuẩn bị ngồi xổm tránh đi, bỗng kiếm quang chợt lóe, gạch bị bổ nát. Diệp Tu rốt cuộc cũng ra tay, một nhát Rút Đao Trảm trúng phóc viên gạch đang bị đùa nghịch không còn lực công kích nào.
Xa Tiền Tử rơi xuống đất, tức khắc quăng một đạn ma pháp sang Quân Mạc Tiếu, tiếp đó định bụng cưỡi chổi chạy trốn. Lại không ngờ Quân Mặc Tiếu căn bản không màng tới đạn ma pháp, dứt khoát nhảy cao dùng Vỡ Núi Kích chém tới. Đòn Vỡ Núi Kích này không biết mạnh mẽ hơn đạn ma pháp bao nhiêu lần, tuy bị đạn ma pháp bắn trúng nhưng chỉ chịu chút thương tổn, không hề bị hiệu quả phá chiêu ảnh hưởng.
Mắt thấy Vỡ Núi Kích sắp bổ trúng, Xa Tiền Tử đang cưỡi chổi đột ngột nghiêng người đầy khó tin, không phải là bay ngang như thường, mà là bay xéo lên cao chút, chiêu Vỡ Núi Kích cứ vậy mà xoẹt qua sát bên người.
Xa Tiền Tử tiếp đó nhảy lên không trung, 180 độ xoay người dùng chổi đập xuống. Kết quả chỉ thấy Quân Mạc Tiếu sau khi thu chiêu Vỡ Núi Kích vừa nãy chợt biến mất.
Ảnh của Thuật Phân Thân.
Vương Kiệt Hi đoán ra trong nháy mắt, biết tình hình không ổn. Nhưng Nắm Giữ Chổi cũng không phải một chiêu có thể bay trên trời không ngừng. Lúc bắt đầu bay Vương Kiệt Hi đã làm một cái chuyển hướng, sau đó nhảy lên ngắt quãng, trước khi chạm đất cũng không thể tiếp tục cưỡi chổi phi hành.
Tránh cũng không thể tránh, Vương Kiệt Hi lướt bàn phím, Xa Tiền Tử nháy mắt lại xoay người 180 độ. Quả nhiên, ảnh phân thân của Quân Mạc Tiếu đã vọt tới đằng sau gã, lúc này một cước giơ tới, chính là kỹ năng “Ưng Đạp” của nhà quyền pháp.
Xa Tiền Tử bên này vội vung chổi lên, trúng cước này cũng phải cho Quân Mạc Tiếu chịu chút tổn thất, dưới tình huống tránh cũng không xong, chỉ đành chọn đấu pháp lưỡng bại câu thương.
Chẳng ngờ Ưng Đạp của Quân Mạc Tiếu không đạp liên tục, chỉ đạp một cước liền tức thì rút kiếm, dĩ nhiên là một chiêu Đỡ Đòn giữa không trung, quất cây chổi bay ra ngoài.
Chủ nhân của Xa Tiền Tử, Xa Tiền Tử chân chính, hiện giờ đứng đằng sau Vương Kiệt Hi trợn mắt há mồm.
Trong nháy mắt lại có thể biến đổi hàng loạt thao tác giữa lưng chừng như thế, đến cuối cùng chịu thiệt lại là Kiệt Hi đại thần. Tên Quân Mạc Tiếu này rốt cuộc là nhân vật nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#night