Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 201-203

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 201: Kết cục của đồ rác rưởi.
Edit: Tam | Beta:Kha
Nhiều người chơi lâu năm nắm rõ lợi hại trong chuyện này đều sâu sắc hiểu được, nếu như Quân Mạc Tiếu lúc này là cấp 27 cũng không cần phải tốn thời gian, huống chi chỉ là một tên đàn em?
Cấp 27, kiếm khách.
Không ít người tìm kiếm tên Lưu Mộc xong, khí thế hung hãn lập tức bốc hơi, tất cả đồng lòng quay đầu trở lại, người chơi nào phản ứng chậm còn được đồng bọn tốt bụng nhắc nhở: “Không cần để ý đồ rác rưởi này, nhanh đuổi Quân Mạc Tiếu, đừng để hắn thoát.”
Đồ rác rưởi!!
Hoàng Thiếu Thiên thình lình nghe được mấy chữ đó, thoạt nhìn đúng là chỉ mình. Mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp với mấy lời rác rưởi đều có sức đề kháng cơ bản. Đối với thứ này thật ra ít ai thực sự bị khiêu khích. Hoàng Thiếu Thiên cũng vậy. Nhưng mỗi người sẽ có một cách phản ứng khác nhau, có người bình tĩnh cho qua, có người sẽ kịch liệt đáp trả. Với tư cách là dũng sĩ mạnh nhất trên mặt trận lời rác rưởi của Liên minh, người đàn ông có thể khiến Liên minh vì mình mà sửa đổi quy tắc, Hoàng Thiếu Thiên không thể nghi ngờ chính là loại thứ hai.
“Đù má!” Trong rừng cây hình như truyền lại tiếng ai vừa chửi.
“Thằng vừa nào nói “đồ rác rưởi” đứng lại cho tao, để tao dạy mày đồ rác rưởi là viết như thế nào.” Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên vậy mà quay đầu lại đuổi theo.
“Thằng nào thằng nào thằng nào? Chạy cái gì, một lũ cấp 33 sợ một kiếm khách 27 nhỏ nhoi? Nếu tao là đồ rác rưởi, tụi mày không phải là rác rưởi cũng không bằng? Rác rưởi cũng không bằng thì là thứ gì đây, là rác không thể tái chế, hoàn toàn không có giá trị, là phế vật! Chính xác, đúng là tụi đang chạy chúng mày đó! 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 14 tên rác rưởi, chạy thật ngay hàng thẳng lối ha! Xếp hàng bán cho ve chai sao? Nhưng tụi mày quên tụi mày bán ve chai cũng không ai thu hả? Nếu biết nhục thì đào mộ tự chôn đi! Đừng làm ô nhiễm môi trường nữa, mỗi giây tụi mày còn sống trên đời. . .”
“Mày câm miệng!!” Rốt cuộc có một người chơi chạy ra khỏi đội hình, là một kiếm khách giống Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng thật ra lúc này người muốn nhảy ra không chỉ có gã, gã chỉ nhanh chân hơn mấy kẻ khác, gã vừa lao ra vừa rít khiến Hoàng Thiếu Thiên khựng lại một chút. Một giây im lặng hiếm hoi giúp đám đông đang tăng xông tạm bình tĩnh lại.
“Hừ? Hồi nãy là mày sao? Rất tốt, cũng là một kiếm khách, cơ mà kiếm khách của mày và kiếm khách của người ta hình như không giống nhau lắm, nhìn bộ dạng gấp gáp xông lên chịu chết này này, chẳng lẽ mày chính là kẻ mà truyền thuyết vẫn gọi là. . .” Chỗ này chơi chữ dùng đồng âm nên nói chuyện có chút không hay, Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng chỉnh định dạng font, sau lời này trên đầu lập tức hiện lên một cái bóng thoại cực bự, hai chữ dùng size 25 – max fontsize của Vinh Quang, còn in đậm thật là đậm: “TIỆN KHÁCH”.
“TIỆN KHÁCH”
“TIỆN KHÁCH”
“TIỆN KHÁCH”
“TIỆN KHÁCH”
. . . .
Hai tay Hoàng Thiếu Thiên bao nhanh, chỉ một chốc sau, một đống bong bóng thoại “tiện khách” với cỡ chữ bự nhất bay đầy trời. Kiếm khách cấp 33 giận điên người, không nói hai lời lập tức rút kiếm ra chém tới.
Lời rác rưởi chính là như vậy, cơ bản đều là chọc ngoáy, móc xỉa, thậm chí công kích cá nhân. Với cao thủ lời rác rưởi Hoàng Thiếu Thiên, mấy cái này chẳng cần chuẩn bị, không cần cảm xúc, thậm chí với hòn đá ven đường hắn cũng có thể mở miệng mắng không ngừng.
Cũng không phải do mang thù hằn gì nhau, đây chỉ là một loại thói quen lúc đánh nhau của hắn. Trong trận đấu chính thức, hắn chỉ có thể thể hiện bằng việc đánh chữ, nhưng bây giờ trong game, dùng giọng thật nên mức độ công phá càng thêm mạnh. Hơn nữa người chơi tầm thường làm sao chịu thấu sức công phá cấp độ cao của loại lời rác rưởi này. Không nói chất lượng ra sao, quan trọng ở chỗ đã bật ra là liên thanh không dứt.
Dùng thuật ngữ game để nói, lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên không phải đại chiêu, sát thương tức thời không cao, nhưng là liên chiêu, nước sông cuồn cuộn, chảy liên miên không nghỉ. Khiến người ta sinh ra một loại xúc động muốn giết hắn, để cho hắn câm ngay lập tức.
Phần lời rác rưởi sau công kích chủ yếu nhằm vào tên kiếm khách này, mấy người chơi khác không bị điểm danh tâm trạng tốt hơn hẳn, không còn kích động nữa. Nhìn kiếm khách phóng vọt về sau, cả đám rất nhanh đã tỉnh táo lại.
“Người anh em tẩm quất nó đi! Tụi tui tiếp tục đuổi Quân Mạc Tiếu!” Có người rống một tiếng sau đó chạy trước. Những người khác lập tức theo sau, không ai coi trọng tiểu kiếm khách cấp 27 này.
Kiếm khách một câu cũng không đáp, lúc này trong mắt chỉ có tiểu kiếm khách Lưu Mộc. Kiếm quang vụt qua, gã này vậy mà đề trận bằng một chiêu Vỡ Núi Kích của cuồng kiếm sĩ, chiêu đó dùng để thể hiện tâm trạng bùng cháy muốn băm Lưu Mộc thành trăm mảnh của gã.
Hoàng Thiếu Thiên lảm nhảm nhìn như kích động, nhưng thật ra hắn cực kỳ bình tĩnh, phán đoán chính xác vô cùng. Chiêu Vỡ Núi Kích này hắn không cho Lưu Mộc tránh né, đối thủ quá nóng nảy, kỹ năng nhấn quá sớm, căn bản không chém tới người Lưu Mộc.
Kiếm khách dù sao cũng là một cao thủ bậc tinh anh, Vỡ Núi Kích chém tới một nửa cũng phát hiện là đã hỏng. Chiêu này vẫn còn kém, không đến được Lưu Mộc. Mà tên Lưu Mộc kia hình như biết rõ việc này, cứ đứng yên đó không nhúc nhích?
Vỡ Núi Kích chém xuống, sóng xung kích hất cỏ dại mọc ven đường rơi đầy lên giày Lưu Mộc, cũng không khiến hắn nhích một li một tí nào. Hắn rõ ràng hơn ai hết, chiêu này sẽ không gây ra chút sát thương cho mình.
“Rút Đao Trảm!” Hoàng Thiếu Thiên quát to một tiếng, Rút Đao Trảm.
Nếu không phải game, đầu kiếm khách kia nhất định đã bị chiêu này bổ đôi như bổ dưa hấu. Nhưng vì là game, một chiêu Rút Đao Trảm chỉ làm kiếm khách đang lúc thu chiêu Vỡ Núi Kích bị chém lùi về sau.
“Xiên Lên!”  Hoàng Thiếu Thiên làm như mình là thánh đấu sĩ, vừa thao tác vừa kêu tên kỹ năng ra, một kiếm đâm tới, chọt kiếm khách bay lên trời.
“Tam Đoạn Trảm!” Kỹ năng thường được kiếm khách dùng để di chuyển tức thời, lúc này được Hoàng Thiếu Thiên dùng để công kích. Lưu Mộc lướt tới một bước, kiếm thứ nhất chém vào kiếm khách ở giữa không trung, kiếm thứ hai, Lưu Mộc đột nhiên chuyển hướng, trượt nghiêng sang bên, vẫn chém ngay kiếm khách ở giữa không trung, bước thứ ba và kiếm thứ ba cũng hệt như vậy.
Một chiêu Tam Đoạn Trảm vốn phải đi thẳng, dưới thao tác của Hoàng Thiếu Thiên bị chuyển hướng hai lần. Việc này có lẽ nhiều người cũng làm được, nhưng ba bước ba kiếm, lại chính xác trúng mục tiêu đang lơ lửng, này không còn là thao tác của người bình thường nữa rồi.
“Xiên Lên!” Sau Tam Đoạn Trảm, Xiên Lên đã CD xong, Hoàng Thiếu Thiên lại vung kiếm.
“Xem kiếm! Xem kiếm! Đâm Liên Chớp! Ngân Quang Lạc Nhẫn! Xiên Lên! Rút Đao Trảm! Tam Đoạn Trảm. . .” Mấy kỹ năng Hoàng Thiếu Thiên kêu “Xem kiếm” là mấy chiêu bình thường. Từ trên trời bị đập rơi xuống đất, từ dưới đất lại bị xỉa lên cao. Kiếm khách tinh anh không phải không muốn chống cự, nhưng dưới công kích liên hoàn của Hoàng Thiếu Thiên, gã lại không suy nghĩ được gì, không tìm được cách phản công.
Khi gã nghĩ được cách phản công, skill của người ta đã qua rồi. Cho nên chỉ biết cách cào bàn phím lung tung hòng ăn may được cái skill nào đó để thoát khỏi tình trạng hiện tại. Kết quả cào không được skill có ích, mấy đòn gã tung ra như thể đã được người kia dự đoán tất, lần lượt bị cắt ngang, phá giải. . .
Hoàng Thiếu Thiên gào rống tên skill bên đây rốt cuộc thu hút sự chú ý của những người chơi đang đuổi giết Quân Mạc Tiếu. Có người vô tình quay đầu lại, rồi lại không thể dời mắt được.
Quá rực rỡ. . .
Dù không nên có suy nghĩ này, nhưng đây chính là sự thật. Đồng bọn bị người ta chà đạp. . . chỉ có từ này mới đủ để hình dung.
Trong tay Lưu Mộc chỉ là một kiếm quang – vũ khí xanh bình thường, nhưng ánh sáng lấp lánh nó phát ra lại không hề giống mấy thanh kiếm khác. Mỗi kiếm đâm tới chưa trở về đã có kiếm khác nối tiếp. Kiếm quang nối nhau thành chuỗi, theo đó là hoa máu không ngừng phún ra từ người kiếm khách tinh anh, tạo thành cảnh tượng rực rỡ mà tàn khốc.
Người chơi dừng lại càng lúc càng nhiều, người chơi ngoái đầu nhìn cũng càng lúc càng nhiều, người chơi ngây người cũng càng lúc càng nhiều.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, hoàn toàn quên chuyện phải xông lên giúp đỡ. Công kích liên tiếp như vậy, chỉ mới nhìn thấy trong video thôi. Thực chiến? Đừng nói là thực chiến, dù một tên bị rớt mạng đứng như khúc củi, cũng không ai tin mình có thể công kích được trôi chảy như vậy.
“Người này thật mạnh. . .”
Rốt cuộc không biết ai nhịn không được nói ra.
Lời vừa nói ra, mọi người mới kịp phản ứng, đồng bọn của họ sắp chết dưới kiếm của người kia rồi.
“Mọi người cùng xông lên!” Có người hô một tiếng, tất cả cùng hành động.
Mặc dù không phải rất đoàn kết, nhưng nhìn người cứ vậy mà chết trước mắt mình, nếu không chi viện, thật sự có chút khó coi.
“Mục sư đâu! Thêm máu trước đã!” Có người cuống quýt kêu, kết quả quét mắt nhìn một lượt 14 người, không có mục sư.
“Tạch tạch tạch tạch tạch. . .”
Tiếng súng nối nhau vang lên. Một người chơi bậc thầy pháo súng thực hiện Súng Nòng Xoay, đạn bắn thẳng thành một đường.
Kiếm quang chớp lóe.
Tam Đoạn Trảm của Lưu Mộc chém ra. Bậc thầy pháo súng chỉ nghĩ tên này muốn di chuyển tránh né, vội kéo nòng súng bắn sang phương hướng Tam Đoạn Trảm sắp sửa chém đến, ai biết một kiếm Tam Đoạn Trảm này tới giữa đường lại chuyển hướng, kiếm sau lại ngoặt trở lại, cuối cùng lại về đường cũ. Kỹ năng Súng Nòng Xoay của bậc thầy pháo súng bị lừa bắn hết đạn vào không khí.
“Tam Giác Tam Đoạn!” Trong đám người chơi có người nhìn thấy cách Tam Đoạn Trảm chuyển hướng, kêu lên.
Tam Giác Tam Đoạn Trảm. Thao tác này yêu cầu kỹ thuật không hẳn cao, nhưng cùng một thao tác này, tùy người thực hiện mà hiệu quả sẽ khác nhau. Kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên làm tất nhiên không chê vào đâu được, kiếm thuật hoa lệ, thêm một cái Tam Giác Tam Đoạn Trảm hoàn hảo, còn mồm mép bật auto không dừng được này. Mọi người đã sâu sắc hiểu được sự thật, kiếm khách trước mặt này chính là một đại cao thủ, dù cấp 27 cũng không ai có thể khinh thường nữa, còn phong cách, thậm chí cực kỳ giống một đại thần nào đó.
Ngay lúc này, tên kiếm khách dưới kiếm Lưu Mộc rốt cuộc hết nổi, đồng bọn không cách nào cứu được.
Thân thể kiếm khách bị Lưu Mộc chém một nhát bay ra, đã trở thành một xác chết.
“Kết cục của đồ rác rưởi!” Hoàng Thiếu Thiên kết thúc chuỗi tên chiêu thức của mình bằng một câu như vậy.
Chương 202: Cảm giác tự mình trải nghiệm
Edit: Kha | Beta: Pi
“Mạnh đấy, có điều mới 27 thôi, chúng ta không cần lãng phí thời gian với nó.” Không biết là vì trốn tránh hay giữ lý trí thật, một tên trong đám bảo.
Quan điểm này không sai, Lưu Mộc có mạnh đến đâu cũng không vào được Khe Núi Nhất Tuyến cấp 30. Giống việc Quân Mạc Tiếu bị chết mất nhiều kinh nghiệm không xi nhê gì đến chuyện hắn là kẻ mạnh vậy, chẳng qua hắn ta cần tốn thời gian đi đắp lại mớ kinh nghiệm bị mất và thuộc tính chuyển đỏ do kinh nghiệm rơi đến một mức độ nào đó.
Trong Vinh Quang, trang bị chữ đỏ thể hiện độ bền sắp hết, cần phải sửa gấp. Mà thuộc tính chữ đỏ cũng tương tự, cần bù kinh nghiệm lại gấp để khôi phục cấp bậc.
Nhân vật bị thuộc tính chữ đỏ, tuy mang cấp bậc này, lại không có thuộc tính của đẳng cấp ấy. Chênh lệch cụ thể bao nhiêu còn phải xem kinh nghiệm ít đi bao nhiêu. Theo lý thuyết, nhân vật cấp 30 có khi cũng có thể mang thuộc tính cấp 0. Mà cấp bậc của kỹ năng cũng chuyển sang chữ đỏ, phải bù lại kinh nghiệm mới trị dứt được.
Đám công hội vốn ôm mục đích như thế với đội Quân Mạc Tiếu, giờ họ không cần lãng phí cùng tên Lưu Mộc kia. Đấy chỉ là một nhân vật cấp 27, một đứa chả có sức uy hiếp gì.
Không biết do lý trí vô cùng hay trốn tránh hiện thực, cả đám cùng tán thành quan điểm trên, ai nấy lặng lẽ dứt ra tránh người như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lưu Mộc không đuổi theo nữa, chậm rãi rút sau một thân cây, ngồi xuống tại chỗ.
Đại thần có trâu bò đến đâu, hết mana cũng sẽ mất đi sức chiến đấu.
Chỉ với một thanh kiếm quang chữ xanh cấp 25, lực công kích của Lưu Mộc rất tầm thường. Lại thêm đối thủ còn hơn kém sáu cấp, cấp bậc áp chế nâng cao sức kháng thương tổn. Hoàng Thiếu Thiên đánh chết một nhân vật, dùng cũng chừng 90% mana của Lưu Mộc.
Trong túi của Lưu Mộc rỗng tuếch, lúc này nếu đối phương nhào lên quất hắn, hắn chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
Thế nhưng đối phương đi cả rồi, Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy câu nói đùn đẩy kia cũng không thấy khó hiểu hay hó hé ý kiến gì.
Bởi vậy có thể thấy lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên tuyệt đối có thể phun nuốt tự nhiên, trong tình trạng hết mana yếu như sên này, cứ thế kẹt luôn trong cổ họng.
Không có đồ ăn, không có bình thuốc, ngồi cũng không khôi phục bao nhiêu. Muốn dựa vào cách này hồi phục đầy mana, tốc độ giống như trong trạng thái lâm nguy. Từ 0 đến 100%, chắc chắn mất 10 phút nếu không dùng bất kỳ thứ gì.
Tên kia chạy đâu rồi?
Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ, Lưu Mộc ló nửa người ra dòm, chợt thấy một cái chân duỗi ra trước mặt. Hoàng Thiếu Thiên vô cùng nhạy bén, lập tức thao tác Lưu Mộc lăn về sau, pháp lực có ít thì vẫn công kích được, nhanh chóng dùng Rút Đao Trảm chém đến nửa thân hình kia.
Bóng người trốn về sau cây, Rút Đao Trảm bổ vào thân cây, gọt mất hai lớp vỏ cây. Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy một tiếng nói truyền đến từ sau cây: “Xem ra tụi mình nên tổ đội thôi.”
Giọng của Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên khẽ thở phào.
“Cắt đuôi hết chưa?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Nào có, lập tức đến ngay đây.”
“Tui cạn sạch mana rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Bàn tay của Quân Mạc Tiếu hết móc vào túi lại vung lên, ném ra chút đồ ăn bình thuốc hồi máu và mana trên đất.
“Nhục vậy, mang lắm đồ thế.” Hoàng Thiếu Thiên vừa nhặt vừa cười nhạo.
“Chú à anh đây đang chơi game đó.” Diệp Tu đương nhiên cũng hiểu rõ ý của Hoàng Thiếu Thiên, phụ trọng của nhân vật thường phải càng thấp càng tốt. Chỉ mong no đủ mà mang thuốc đầy túi, đó sẽ khiến sức chiến đấu của mình trở nên yếu hơn. Càng là cao thủ, ảnh hưởng lại càng lớn.
Sau khi Lưu Mộc nhặt tất cả vào túi, Hoàng Thiếu Thiên lập tức ngồi xuống ăn uống để khôi phục mana.
“Đến rồi, anh dông trước đây.” Diệp Tu nói.
“Yểm hộ tui chút.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Hộ gì chứ? Có đứa thèm quan tâm chú hả?” Diệp Tu dứt lời Quân Mạc Tiếu đã chạy xa, trong rừng truyền đến tiếng “ở đó, ở đó” khắp nơi, liên tiếp có nhân vật xuyên qua những tán cây đuổi theo hướng Quân Mạc Tiếu đào tẩu. Trong đó có vài tên gần như lướt qua người Lưu Mộc đang ngồi dưới đất, không nhìn thấy người mình cần, lại tiếp tục phớt lờ rồi đuổi theo Quân Mạc Tiếu.
“Anh giúp tui giết rớt cây kiếm coi, cái kiếm quèn chữ xanh này gớm chết được.” Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn gửi tin lải nhải với Diệp Tu.
“Có kiến thức không đấy? Mấy tên kia hơn 30 cả rồi, có rớt trang bị chú cũng dùng được đâu?” Diệp Tu đáp.
“Game online phiền thật.” Hoàng Thiếu Thiên quê mặt che giấu sự nhầm nhọt cơ bản này. Hắn vẫn luôn dùng tài khoản đứng đầu Dạ Vũ Thanh Phiền, nhiều năm không đụng vào game, khái niệm trang bị cần cấp bậc thế nhưng quên không ít, thoáng chốc cũng không nghĩ ngay đến.
Quần chúng điên cuồng đuổi theo, dùng đủ cách chạy nhanh, đủ loại biến hướng, thao tác đến gần rút gân. Hai thằng đại thần kia lại sống chết mặc bây, ỷ vào tốc độ tay vượt trội mà gửi tin tám nhảm như thường.
Lưu Mộc ngồi ăn uống xong, mana cũng gần đầy đủ, giữa chừng có mấy người chạy đến nhưng vẫn phớt lờ hắn, Hoàng Thiếu Thiên cũng vui vẻ mà không chào hỏi. Pháp lực sắp khôi phục hoàn toàn, đột nhiên một kiếm khách chạy qua trước mặt, chuyển góc nhìn lung tung lại tìm không thấy Quân Mạc Tiếu ở đâu. Người nọ đứng ngơ ngác hồi lâu, có vẻ đang gửi tin, lập tức tìm được phương hướng, rút kiếm xông lên.
Trong tay kiếm khách kia rõ ràng là một thanh đại kiếm. Đại kiếm và trọng kiếm có công kích vật lý rất cao, tuy tốc độ công kích có hơi chậm, nhưng không ít kiếm khách thích sử dụng chúng. Hoàng Thiếu Thiên là cao thủ kiếm khách đứng đầu, đương nhiên có nghiên cứu nhiều loại vũ khí, vừa thấy thanh đại kiếm nọ, lập tức nhảy dựng lên: “Kiếm khách kia đợi chút đã.”
Kiếm khách không để ý tới, chạy như điên.
“Nói chú chờ chút chú không nghe hả, có giáo dục hay không dù chú không mở giọng nói tui cũng không tha thứ chú đâu, chơi Vinh Quang lại không mở giọng nói à? Thế mà được à thế mà được à thế mà được à?” Hoàng Thiếu Thiên vừa ồn ào vừa xách kiếm đuổi theo. Kiếm khách kia dường như quyết tâm không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục bỏ chạy mà không quay đầu lại.
“Đại kiếm trong tay chú là thanh kiếm Cường Tập phải không? Vũ khí cam cấp 25, quá ngon lành có điều thế thì phụ trọng của chú cao hơn tui đấy, mà tui bảo chú hay, trên người tui không có gì khác ngoại trừ vài bình thuốc. Nghe cho kỹ, không có gì khác cả. Có biết nó có nghĩa gì không? Nghĩa là chú có trần truồng bỏ hết trang bị cũng bị tui đuổi kịp, chú đừng chạy trốn vô ích nữa. Chú xem đi, mới nói mấy câu đã gần thế rồi, chú còn chạy làm gì nữa, đứng lại tâm sự cái người anh em. Có muốn đổi vũ khí khác dùng thử không? Kiếm quang cấp 30, màu lam, tốc độ công kích 10, dùng là yêu ngay, đảm bảo còn thuận tay đáng quý hơn cây đại kiếm của chú…”
“Đù má, mày mới 27, đào đâu ra kiếm quang 30 hả.” Kiếm khách nhịn không được tiếp lời.
“Thôi được rồi, sức quan sát của chú mạnh mẽ đến mức khiến tui xúc động quá chừng. Chú còn biết tui 27 à? Vậy chú còn chạy làm gì, qua đây so thắng bại với tui nào.” Hoàng Thiếu Thiên hô hào.
“Anh mày không rảnh.” Kiếm khách tay mang đại kiếm không hề ngừng bước.
“Không phải do chú quyết định, Tam Đoạn Trảm.” Hoàng Thiếu Thiên vừa dứt lời đã ra chiêu ngay, ba đường kiếm của Tam Đoạn Trảm hiện ra, đây còn là kỹ xảo dịch chuyển. Nhưng kiếm khách đại kiếm kia cũng không yếu, vội dùng Tam Đoạn Trảm phóng về trước.
“Há há há há” Trong tiếng cười lớn của Hoàng Thiếu Thiên, đường kiếm thứ ba của Tam Đoạn Trảm đã chém đến sau lưng kiếm khách đại kiếm kia.
“Chú chả để ý gì cả. Với phụ trọng và tốc độ công kích của chú, chú nghĩ dùng chiêu y chang là có thể tránh được ư? Kiếm quang chữ lam vô dụng đó, tốc độ công kích 10 đó, giờ chú biết lợi hại chưa.” Hoàng Thiếu Thiên vừa bắn rap vừa thao tác không ngừng. Kiếm khách đại kiếm có thể có vũ khí cam, chứng tỏ cũng là đối tượng bồi dưỡng trọng yếu của công hội, thực lực mạnh hơn so với kiếm khách đã bị Hoàng Thiếu Thiên xử trước đấy . . . . . . Thế nhưng, chỉ là người chơi thường, kiến có mạnh đến đâu cũng không đọ nỗi voi.
Trình độ của kiếm khách đại kiếm cao, nhưng quả thực không cùng một đẳng cấp như Hoàng Thiếu Thiên. Mới bắt đầu đã bị Hoàng Thiếu Thiên tấn công ngay lưng, góc nhìn xoay không kịp, lại bị vô số đoạn công kích gây lơ lửng và đánh trúng lưng. Nhìn quanh chẳng thấy đồng bọn đi ngang, kiếm khách đại kiếm thầm nghĩ xong đời rồi. Tức hơn là người sắp chết đến nơi, muốn chửi vài câu cũng chen không lọt. Cái thằng này cứ vừa chặt vừa luyên thuyên không ngừng, phiền muốn chết.
Phần lớn người trong cuộc chắc hẳn sẽ không nghĩ kiếm khách liên mồm này chính là Hoàng Thiếu Thiên.
Người thường chỉ biết Hoàng Thiếu Thiên thông qua trận đấu trực tiếp hoặc video quay lại, đấy là thần tượng của họ, đặc biệt là những người chơi kiếm khách. Dưới góc độ người đứng xem, họ sẽ cảm thấy đống lời rác rưởi tràn lan đại hải của Hoàng Thiếu Thiên tuyệt vời làm sao, nhất là khi spam cho đối thủ nóng nảy đến đỏ mặt tía tai , fan nào fan nấy ha ha dữ lắm.
Mà bấy giờ, đích thân nếm thử thế công như vậy, trong lòng ngoại trừ phiền muộn chỉ có phiền muộn. Cảm giác tự mình trải nghiệm này, thật sự không giống với Hoàng Thiếu Thiên mà gã quen thuộc.
Chịu đả kích nặng nề từ hai phía, kiếm khách đại kiếm nhanh chóng đỡ không nổi, từng đường kiếm sáng quấn quanh thân gã, sinh mệnh không ngừng giảm dần. Dựa vào mức độ giảm của thanh máu, có thể biết được tính công kích liên tục của đối thủ mạnh đến nhường nào. Chẳng qua kiếm khách nọ quả thực không có tâm trạng để ý chuyện này. Gã thậm chí nghĩ, sao mình vẫn chưa được giải thoát?
Gã đã được toại nguyện.
Thanh máu của gã cạn sạch, công kích của đối phương lập tức ngừng lại. Kiếm khách đại kiếm thở phào, màn hành xác nhau rốt cuộc kết thúc rồi.
Hình ảnh lập tức biến thành màu xám trắng, kéo ra xa, nhân vật không còn đứng ở góc nhìn ngôi thứ nhất nữa. Người đã chết, nào có góc nhìn? Lúc này tựa như linh hồn rời khỏi thể xác sau khi chết, ngơ ngác nhìn cơ thể của mình rơi xuống giữa không trung.
“Đù má” Kiếm khách nọ nhìn màn hình xám trắng rồi đột nhiên gào to. Đáng tiếc nhân vật của gã đã hy sinh, giọng nói không thể truyền ra nữa.
Gã thấy rõ ràng, trong chớp mắt nhân vật của mình ngã xuống, đại kiếm trong tay cũng rớt ra ngoài.
“Ồ, hên quá bây giết đại một em cũng rớt được vũ khí cam? Người lâu lắm mới chơi game có khác ăn ở khó lắm mới được thế này.” Hoàng Thiếu Thiên nói hoài nói mãi.
“Mượn chút nhá, dùng xong trả chú.” Lúc Hoàng Thiếu Thiên để Lưu Mộc sang đấy nhặt thanh kiếm Cường Tập cam cấp 25, trên đỉnh đầu nhảy ra một bóng thoại. Hắn biết người ta không nghe thấy, nhưng có thể nhìn thấy chữ. Xác còn đó mà, chưa sống lại về thành đâu.
Chương 203: Cuối cùng cũng có chiến thuật rồi.
Edit: Tùm | Beta: Zencest
Mỗi khi người chơi tử vong đều có tỷ lệ bị rớt đồ nhất định, tuy không có số liệu cụ thể, nhưng ở khu phổ thông cũng chẳng cao là bao. Chỉ chắc chắn một điều: Tỷ lệ rớt đồ của người chơi không phân biệt chất lượng đồ rõ ràng như BOSS. Mỗi khi tử vong, vật phẩm nào trên người cũng có khả năng rớt như nhau
Dù thế, chuyện Hoàng Thiếu Thiên muốn rớt vũ khí là rớt ngay, quả thực ăn ở tốt đến khó tin, không khác gì oánh BOSS rớt vũ khí cam.
Kiếm khách  đại kiếm cũng thấy bong bóng thoại cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên gõ ra, nhưng nói miệng ai tin chứ? Gã nghĩ tên này đang châm biếm mình mà thôi. Vừa tức hộc máu sống lại, gã đã nhận ngay được tin dữ từ đám bè bạn trong công hội. Còn ý định kiếm lại thanh kiếm khác? Còn trông chờ gì ở tỷ lệ rơi đồ của khu thường chứ. Đó cũng là một trong nhưng nguyên nhân làm kiếm khách đại kiếm xót đứt ruột, đúng là xui tận mạng mới rớt nguyên  cây kiếm cam Cường Tập cấp 25 như thế.
Đám người đuổi giết Quân Mạc Tiếu vốn chả quan tâm Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng tay này chảnh chó quá, người ta chả động chạm thì thôi còn bị hắn nhảy xổ vào đánh như đúng rồi, đã giết hai mạng, còn rơi được cả cây vũ khí cam. Đương nhiên, vài kẻ hay tin cũng hí hửng trong dạ, chẳng qua, không lờ Lưu Mộc được nữa, mọi người rốt cuộc đồng lòng nhất trí.
“Rớt rồi rớt rồi rớt rồi nè.” Hoàng Thiếu Thiên gào tướng lên với Diệp Tu.
“Rớt được gì?” Diệp Tu hỏi.
“Kiếm cam Cường Tập cấp 25, xem người ta ăn ở tốt chưa.” Hoàng Thiếu Thiên ríu rít.
“Ngon, cố gắng phát huy.” Diệp Tu nói.
“Đọc tọa độ.” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“1645, 1866.” Diệp Tu báo lại. Tọa độ trong Vinh Quang thực chất cũng tùy vào khu vực, một tọa độ dù sao cũng cách nhau rất nhiều khoảng.
“Được bao nhiêu em rồi?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Hai.”
“Hòa, quyết thắng thua đi.” Hoàng Thiếu Thiên gửi tin.
“Chú thua.” Diệp Tu trả lời.
“Tại sao?” Hoàng Thiếu Thiên không phục.
“Chú không đủ thuốc.” Diệp Tu tỉnh bơ đáp lại.
Hoàng Thiếu Thiên cứng họng. Có thể khiến Hoàng Thiếu Thiên không bật được vốn chẳng phải chuyện dễ dàng, mà cũng chỉ có sự thật chình ình thế này mới khiến hắn ta chịu thua… Quả thật, với số lượng đồ ăn và thuốc ít ỏi Diệp Tu tiếp tế, muốn cò cưa trận này là không thể.
“Cứ giết đến lúc hết thuốc tính sau.” Cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên quyết cái rụp, vừa gửi tin trả lời vừa chạy tới tọa độ Diệp Tu báo.
Hai đại thần hàng đầu giới chuyên nghiệp.
Hai gã đứng trên đỉnh Vinh Quang.
Giờ phút này lại tổ chức săn giết người chơi thường.
Cậy lớn hiếp nhỏ? Cậy mạnh hiếp yếu?
Những từ này cũng chưa đủ để hình dung thảm cảnh lúc này. Giữa chuyên nghiệp và bình thường có một sự chênh lệch rất lớn, nhất là trong PK, so với phó bản đôi bên còn cách nhau đến một trời một vực.
Từ kỹ thuật thao tác, kinh nghiệm thực chiến, tố chất tâm lý, đến lợi dụng địa hình…
Rừng Không Tri.
Diệp Tu định lấy khu rừng này làm nơi mọi người gặp mặt nhau, kéo cả đám đuôi kia đến cũng nằm trong kế hoạch của hắn. Duy có Hoàng Thiếu Thiên là bất ngờ nhất, đương nhiên Diệp Tu chưa thần thánh đến mức tính được Hoàng Thiếu Thiên sẽ tới góp vui. Vì dù sao, Diệp Tu cũng tin chỉ mình mình có thể lợi dụng địa hình Rừng Không Tri để quất cả đám này. Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện chỉ giúp hắn tiết kiệm thêm thời gian mà thôi.
Một người, hai người, ba người…
Từng người từng người ngã xuống. Ban đầu mọi người còn không để ý, đa số đều âm thầm sung sướng trên nỗi đau của kẻ khác. Ai cũng cho rằng bị giết chết nhất định là do bất cẩn, mà chuyện đó còn lâu mới phát sinh trên người mình.
Cho đến lúc số người tử vong lên tới con số mười, bấy giờ mới ngớ ra.
Sao lắm người bất cẩn thế?
Cả đám xục xạo trong Rừng Không Tri hơn mười phút, Quân Mạc Tiếu khi ẩn khi hiện, làm cả đám cứ phải đuổi theo như vịt. Chưa kể tay kiếm khách Lưu Mộc cấp 27 lắm mồm lúc nào cũng kéo theo cả mớ bong bóng thoại. Có một tay như thế ở ngay cạnh, Rừng Không Tri trở nên ầm ĩ vô cùng, dường như hắn ta chưa ngơi mồm được lúc nào.
Đã có hơn mười người biến mất. Rốt cuộc đám còn lại cũng ngờ ngợ nhận ra.
Hội trưởng Cô Ẩm cũng lập tức thu hồi chỉ thị “Lục tìm mọi ngõ ngách, có gì báo ngay.” lúc trước. Bởi bằng cái lệnh ấy, công hội họ đã hy sinh hai người.
Người chơi công hội khác cũng thế, mọi người tụ hợp lại một chỗ, tạm dừng hành động đuổi giết đơn lẻ.
“Tôi thấy… hình như chúng không chỉ muốn thoát đâu, mà còn muốn giết sạch chúng ta nữa…” Rốt cuộc cũng có người lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Không một tiếng đáp trả, ai cũng thấp thỏm trong lòng.
Mười người bị giết, ai cũng thấy. Mỗi lần có người bị tập kích, họ đều muốn chạy ra cứu viện. Nhưng vô ích, dường như đối phương còn rõ vị trí phân bố của họ hơn bản thân họ, mỗi lần vội vàng đuổi tới, chỉ còn mỗi xác chết nằm xuống ở tọa độ ấy. Thật ra, đối phương có để lại hành tung, nhưng giờ nghĩ lại, dường như hành động đó cũng là cố ý.
Bất kể Quân Mạc tiếu hay Lưu Mộc, chạy tới chạy lui không phải để thoát thân, mà vì muốn phá rối đội hình của họ, tìm rồi xuống tay với đứa nào lạc đàn.
Đội hình? Có thứ đó thật sao? Bản thân họ còn chả biết, cả đám chỉ mạnh ai nấy đuổi mỗi khi thấy bóng dáng đối phương, với lối đánh đại ấy, đối thủ lại bắt bài được quy luật của họ ư? Điều này làm tất cả mọi người đều thấy khó tin.
“Mọi người…” Cô Ẩm là hội trưởng, lúc này tiếng nói có trọng lượng ngang với thủ lĩnh, “Tình hình đang rất gay go, chúng ta mất mười anh em, tôi nghĩ không ai cho rằng họ thua vì kỹ thuật phải không?”
Tất cả im lặng.
“Chúng ta có 32 người, giờ chỉ còn 22, những việc đối phương làm được lúc chúng ta đông đủ, giờ lại càng dễ dàng. Không thể cứ tiếp tục như vậy, chúng ta cần thay đổi. Việc chúng ta xé lẻ tạo cơ hội cho đối phương, tôi cho rằng việc cấp bách hiện giờ là chúng ta phải hành động theo tập thể.” Cô Ẩm từng bị Quân Mạc Tiếu troll đến phát điên, giờ lại không mất lý trí. Bình tĩnh phân tích tình thế, phán đoán thực lực đối thủ. Lời lẽ khiên tốn xác đáng, cũng không lấy thân phận hội trưởng ra đàn áp. Hiển nhiên gã rất hiểu, trong đám tạp nham này, gã chả là gì.
“Chí lí…” có người ủng hộ.
“Tiếp theo, chúng ta phân tổ nhỏ theo từng công hội, hoạt động theo đội được không? Theo tôi mỗi đội nên có 4 người trở lên.” Cô Ẩm nói.
Ý tưởng của Cô Ẩm dựa trên tình hình thực tế. Cả đám người tạp nham đến từ 5 công hội. Cũng chỉ thừa lại có 4, 5 người, không cần xoắn xuýt chuyện phân đội nữa.
“Các đội giữ liên lạc với nhau, thông báo vị trí tùy thời, rõ chưa?” Cô Ẩm nói.
Cả cuộc truy đuổi họ đã xé lẻ tới mức nào? 32 mống người mà chẳng mảy may lập thành một đoàn thể, công hội nào túm tụm với công hội nấy, lúc loạn nhất còn oánh nhầm cả nhau.
Giờ áp lực nặng nề, các công hội cũng bỏ cái tôi xuống, nghiêm túc hợp tác. Sau khi Cô Ẩm đề nghị lập thành đoàn, các đội vào đoàn là có thể thông tin cho nhau trên kênh đoàn thể. Cổ Ẩm thông minh ở chỗ là không tự đề cử làm người chỉ huy, gã chỉ cố vấn dưới tư cách là người đề nghị, mọi người cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
Lập đoàn xong xuôi, Cô Ẩm tiếp tục đề nghị: “Chúng ta hãy đánh bọc sườn cùng một hướng thống nhất, nếu dồn chúng ra khỏi rừng sẽ có lợi cho ta hơn. Trong rừng tầm nhìn hạn hẹp, cũng là nguyên nhân chủ yếu để chúng thoắt ẩn thoắt hiện.”
Đám người nhất trí xong chia làm 5 đội, xếp thành hình quạt, đảm bảo khu vực quan sát thuận lợi và khống chế bọc đánh. Hướng về phía Quân Mạc Tiếu và Lưu Mộc xuất hiện cuối cùng. Hai người pro tới đâu thì tốc độ di chuyển cũng chỉ là con số, không lý nào có thể thoắt cái chạy đến phía khác được.
“Thay đổi chiến thuật rồi kìa.” Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên núp bên trái gần đó, liếc cái đã nhận ra sự thay đổi của đám người chơi.
“Không phải thay đổi, mà là có chiến thuật mới đúng.” Diệp Tu sửa lời Hoàng Thiếu Thiên, dĩ nhiên Quân Mạc Tiếu của hắn cũng ngay gần đó.
“Nhóm ít nhất cũng 4 người, các đội cách nhau không xa, khu vực khống chế rất rộng… Cứ trốn tiếp thì chúng ta sẽ bị đẩy ra khỏi rừng. 4 người à… xem ra chúng ta phải hợp tác xông lên rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Cùng xông lên cũng chưa chắc ăn được trước khi đối phương chạy đến cứu.” Diệp Tu nói.
“Không ông anh sang đây xem đội này xem.” Hoàng Thiếu Thiên gọi.
“Làm sao?” Diệp Tu hỏi.
“3 áo vải, 1 giáp da, vị trí sát rìa, muốn cứu cũng chỉ có một đội đến kịp.” Hoàng Thiếu Thiên phân tích.
Áo vải là chỉ nghề có phòng ngự thấp nhất, giáp da nhỉnh hơn một chút, nếu công kích vật lý, những nghề này bị tụt máu rất nhanh. Cùng là năm đội, nhưng 3 đội giữa lúc nào cũng có thể được hai đội cánh bên đến giúp. Nhưng nếu là hai đội ở sát hai bên cánh, thì chỉ có một đội gần đó đến cứu kịp thời.
“Giết hết chắc không được, nhưng theo tui, hai ba tên thì vẫn ok.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Vậy lắm mồm gì nữa, tọa độ.”
Hoàng Thiếu Thiên gửi tọa độ sang, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lập tức vừa quan sát vừa chạy qua, hai nhân vật vẫn hành động riêng lẻ, đây là lần hợp tác hiếm có.
“Có tý chóng mặt.” Vừa gặp nhau Hoàng Thiếu Thiên đã than thở.
“Nói nhiều đến não không thở kịp, chú em đúng là thiên tài.” Diệp Tu nói.
“Đấu Liên minh cấm khẩu thật là chuẩn… Chứ một trận đấu cứ ầm ĩ thế này, ảnh hưởng đến sức khỏe quá.” Hoàng Thiếu Thiên bùi ngùi.
“Yên tâm đi, chả ai lắm mồm như chú đâu.” Diệp Tu nói.
“Tui quyết định sẽ viết chữ.” Hoàng Thiếu Thiên bảo.
“Đừng choán tầm nhìn của anh là được.” Diệp Tu nói.
“Đến rồi kìa.”
“Vòng phải.”
“Lên…”
Hai nhân vật đồng loạt xông lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#night