Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 224-227

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 224: Tình báo giả
Edit: Na | Beta: Kha
BOSS hoang dã Khe Núi Nhất Tuyến, Người Đá Lang Thang Alpen, chính là con mạnh nhất trên bản đồ này. Lúc này nó đang mặc áo dài màu đen, bả vai khiêng thái đao chiều dài như thanh đại kiếm lang thang dạo quanh trong khe sâu.
“BOSS” Giọng Bánh Bao Xâm Lấn pha lẫn tiếng nuốt nước miếng. Đối với một game thủ lão làng, chữ BOSS này quả nhiên rất mê người.
“Thối lui thối lui.” Diệp Tu bỗng nhiên kêu lên.
Hai người khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời lùi về sau.
“Phía sau có người.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu cũng lùi bước ẩn núp phía sau vách núi.
“Ai?” Đường Nhu hỏi.
“BOSS bị phát hiện rồi, đoán chừng rất nhanh sẽ có người tới giết.” Diệp Tu vừa trả lời Đường Nhu, vừa xem bản đồ trên màn hình. Bánh Bao Xâm Lấn bên cạnh Quân Mạc Tiếu lộn người lăn tới trước, tiếp đó lập tức lộn người lăn về sau.
“Bánh Bao em làm gì đó?” Diệp Tu vừa xem bản đồ vừa hỏi.
“Điều tra.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Thế em trông thấy gì rồi?” Diệp Tu hỏi.
“Cây đao dài khiếp.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Rồi… Lát nữa tụi em phải chú ý, vũ khí con BOSS này có cự ly công kích của đại kiếm, tốc độ công kích của thái đao.” Diệp Tu nói.
“Ồ? Chúng ta phải giết nó?” Đường Nhu nói.
“Đương nhiên.”
“Nhưng có người tới rồi.” Đường Nhu nói.
“Giựt BOSS hả, em thích.” Bánh Bao Xâm Lấn đáng khinh nói, lại vang tiếng nuốt nước miếng.
“Có sao không?” Đường Nhu hơi ngại.
“Là người bên Mưu Đồ Bá Đạo.” Diệp Tu nói.
“Còn chưa lên?” Đường Nhu lập tức sửa miệng.
“Giờ không thể lên.” Diệp Tu nói.
“Tại sao?”
“Viêm Nữ Vu, chúng ta giết nó mất nhiêu lâu còn nhớ không?” Diệp Tu nói.
“Ba tiếng rưỡi…” Đường Nhu đương nhiên còn nhớ, chuyện xảy ra được mấy ngày thôi mà.
“Vậy nên, dù chúng ta có giết bây giờ, cũng không thể giết chết nó trước khi người Mưu Đồ Bá Đạo tới.” Diệp Tu nói.
“Nên là?”
“Bánh Bao đã nói, phải giựt.” Diệp Tu nói.
“Hahahahaha. . . . . .”
“Nhỏ giọng chút Bánh Bao.” Diệp Tu vội nhắc nhở.
Bánh Bao Xâm Lấn im tiếng, Đường Nhu cũng điều khiển Hàn Yên Nhu đi tới dò xét: “Nhưng chúng ta chỉ có ba người.”
“Người đối phương cũng không nhiều.” Diệp Tu nói.
“Tại sao?”
“Vì người bên Mưu Đồ Bá Đạo bây giờ đa phần đều đang tụ tập với người công hội khác, chuyện tốt như BOSS hoang dã này bọn họ tuyệt đối sẽ không muốn kinh động tới công hội khác, thành thử bọn họ sẽ không phái quá nhiều người, hơn nữa quy mô hành động phải nhỏ, cho nên người tới giết BOSS sẽ không quá đông.” Diệp Tu nói.
“Lỡ có rất nhiều người thì sao?”
“Vậy chúng ta đành phải đăng tin lên thế giới, làm cho rất nhiều trở nên rất rất nhiều, cực nhiều” Diệp Tu nói.
“Hahaha, lão đại anh xấu quá nha.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Là chiến thuật.” Diệp Tu chữa lời cậu ta.
Ba người cứ vậy lén lút núp đằng sau vách núi, thỉnh thoảng lòi nửa quả đầu ra ngoài quan sát xung quanh một cái. Người chơi Mưu Đồ Bá Đạo vẫn vô cùng cẩn thận theo dõi Người Đá Lang Thang Alpen ở phía sau. Rõ ràng, gã không muốn cách quá xa, nhưng lại sợ bước vào phạm vi cừu hận của Người Đá Lang Thang Alpen. Mà Người Đá Lang Thang Alpen quả không thẹn với tên “lang thang” của mình, chỉ cần ra con mới sẽ không giống các con BOSS khác đi vòng vòng trong phạm vi nhỏ, mà lại chậm bước diện rộng khắp Khe Núi Nhất Tuyến.
“Tên này không biết dòm BOSS nhiêu lâu, thế mà không đụng phải ai, thật may mắn.” Diệp Tu nói.
“Gã đụng rồi đó.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Nếu đụng thì sớm đã có người tới cướp. ” Diệp Tu nói.
“Lão đại, chúng ta cũng là người…” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
Diệp Tu bó chiếu, câu này, bạn nên giải thích thế nào đây? Ngậm miệng luôn cho xong.
“Chúng ta trốn mãi trong này à?” Đường Nhu hỏi.
“Nơi này được. Anh đã coi bản đồ, nếu đối phương từ cửa vào sang đây thì không thể xuất hiện ở chỗ chúng ta, hẳn là gặp trực diện BOSS. Có điều nếu BOSS đi quá xa thì sẽ không còn địa hình để ta lợi dụng, đâm ra khó xử lý đám kia, có thể nhanh chút được không vậy!” Diệp Tu nói. Đứa giết BOSS chưa tới, đứa chuẩn bị giựt BOSS lại nóng ruột.
Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn ở phía sau trở nên tương đối trầm lặng. Hai người mặc dù đã có chút tiến bộ về kỹ thuật, nhưng ở phương diện này, quả thật vẫn còn kém lắm.
Bánh Bao Xâm Lấn đang ngồi chồm hổm, khai triển sở trường hèn mọn của mình, liên tục lăn ra nhìn trộm.
“Chạy càng lúc càng xa thiệt rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“BOSS có khả năng đột nhiên quay đầu không?” Đường Nhu hỏi.
“Ờ… Cái đó anh chưa nghiên cứu sâu.” Diệp Tu đáp. Thật ra là hắn đang xem bản hướng dẫn đánh Người Đá Lang Thang Alpen đây nè. Lật trang nhanh, phát hiện trên bản hướng dẫn cũng không nhắc tới điều này, hiển nhiên không có ai cảm thấy đây là một vấn đề đáng nghiên cứu.
“Chúng ta vòng lại không? Đầu đường bên kia có thể có chỗ tốt hơn thì sao?” Đường Nhu hỏi.
“Bên kia không chỗ thông sang.” Diệp Tu vô cùng tiếc nuối nói với Đường Nhu.
“Chúng ta rốt cuộc cần địa hình thế nào?” Đường Nhu hỏi.
“Vừa đủ gần, gần đến mức chúng ta mới lộ mặt là đánh được BOSS luôn.”
“Vì sao?” Đường Nhu hỏi.
“Đây là quy tắc game. Nếu chúng ta ra tay sau, chắc chắn không thể cướp được quyền sở hữu BOSS, cho nên ngay thời điểm ra tay chúng ta phải vừa đánh trúng BOSS, vừa giết sạch cả bọn, quyền sở hữu BOSS mới có thể được chấp nhận, cũng như thù hận của BOSS lúc này mới tính lên người đội chúng ta. Bằng không dù chỉ còn một người còn sống bên đội chúng, cộng thêm chưa thoát khỏi hình thái chiến đấu, chúng ta giết chết BOSS đi nữa thì quyền sở hữu BOSS cũng không phải của chúng ta. Hiểu không?” Diệp Tu giải thích.
“Ặc… Nghĩa là chúng ta cần tiếp cận chiến cuộc đủ nhanh, so với chuyện đánh BOSS, thành công giải quyết hết bọn họ mới là chuyện quan trọng hơn?” Đường Nhu nói.
“Đúng vậy. Giờ em xem, BOSS càng lúc càng đi về phía kia, chính giữa lại hoàn toàn không có nơi nào để ẩn nấp. Giả như bên kia nảy sinh chiến đấu, bất kể thời cơ có hoàn mỹ bao nhiêu, bên ta vừa ló đầu ra, chúng sẽ lập tức phát giác ngay. Mà chúng ta còn phải vượt qua một khoảng cách lớn. Nội chút thời gian ấy, bọn họ đã có bao nhiêu cách xoay sở rồi, anh sẽ không giải thích cặn kẽ từng cái. Tóm lại với tình huống như thế, chúng ta khó cướp được BOSS.” Diệp Tu nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Đường Nhu lo âu, Hàn Yên Nhu xông về phía trước ló đầu ra: “Càng lúc càng chạy ra xa.”
“Sao không dứt khoát lên cướp luôn rồi dẫn tới một nơi không người giết?” Đường Nhu đề nghị.
“Không có nơi nào như thế.” Diệp TU nói, “Cùng lắm thì bọn họ làm như anh đã nói, rêu rao chuyện BOSS để toàn bộ thế giới biết, em nghĩ khu luyện cấp đến lúc đó còn có thể có một nơi không người không?”
“Ý…” Diệp Tu bỗng thì thầm, “Cách này cũng không tồi, nếu không được thì có thể thử xem.”  . . . . .”
“Cách gì?”
“Coi người bên Mưu Đồ Bá Đạo khi nào thì tới đã.” Diệp Tu nói, “Chậm chết được.”
“Đến rồi đến rồi” Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên la lên.
“Đầu núp về Bánh Bao.” Diệp Tu lập tức kêu lên. Hắn biết đối phương tới phía chính diện, tuy chỗ này cách tương đối xa, nửa đầu có thể không thấy được, nhưng nhỡ số đông đè bẹp khoảng cách, nhìn thấy được thiệt thì sao.
Bánh Bao Xâm Lấn rút đầu cực nhanh, tức khắc lách về.
“Bao nhiêu người đến?”
“Năm.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Mới năm?” Diệp Tu ngạc nhiên. BOSS hoang dã đó, vậy mà chỉ mới tới năm người, lá gan cũng vượt ra ngoài dự đoán của hắn, hắn vốn nghĩ đến ít nhất cũng phải mười người .
“Là năm đó, em không nhìn lầm.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Được rồi biết rồi.” Diệp Tu gật gật đầu.
“Cách của anh?” Đường Nhu hỏi. Lúc này BOSS rõ ràng đã không còn ở cái vị trí gọi là “có thể tiếp cận chiến cuộc nhanh nhất”.
“Chú ý thế giới.” Diệp Tu vừa dứt câu, kênh thế giới lập tức nhảy ra một tin.
Quân Mạc Tiếu: Khe Núi Nhất Tuyến 2441, 3212  phát hiện BOSS ẩn, tới nhanh đê
“Đệch”
Tuy tin thế giới do một người chơi bình thường phát ra thường xuyên bị phủ lấp nhanh chóng, nhưng, cái tên Quân Mạc Tiếu dù sao cũng rất chói mắt. Giờ phút này có không ít người đang thầm nguyền rủa hắn. Cái lóe bất chợt hiện trên thế giới, tức khắc hấp dẫn vô số ánh mắt, mà tin tức do Quân Mạc Tiếu phát ra, cũng khiến cho vô số người thảng thốt.
Chẳng qua, chữ “đệch” trong miệng Dạ Độ Hàn Đàm khác nghĩa với chữ “đệch” được thốt ra từ các sếp bự và cao thủ của công hội khác.
“BOSS ẩn” Lối vào Khe Núi Nhất Tuyến xôn xao một vùng, đã có người gấp rút muốn vào bản đồ.
“Chuyện gì rồi?” Dạ Độ hàn Đàm gửi tin nhắn ngay cho người canh BOSS.
“BOSS không có ở đó…” Người canh BOSS vội trả lời
Dạ Độ Hàn Đàm ngẩn ra.
“Khoan đã” Trần Dạ Huy bên này đột nhiên hét to một tiếng, nhưng lúc này người người huyên náo, ngoại trừ những kẻ cận bên thì chẳng ai màng tới hắn.
Nhưng có kẻ cận bên để ý là đủ, bởi vì đó chính là những tên có quyền đưa quyết định thay bảy công hội lớn.
“Hắn ta trùng hợp gặp BOSS ẩn, hay là, điệu hổ ly sơn?” Trần Dạ Huy trầm giọng nói.
Mưu Đồ Bá Đạo và Gia Vương Triều là kẻ thù không đội trời chung, Dạ Độ Hàn Đàm cực kỳ căm ghét Trần Dạ Huy, không phải bởi một lý do đặc biệt nào cả. Tao là Bá Đồ, mày là Gia Thế, thế là đủ.
Nhưng giờ phút này, Dạ Độ Hàn Đàm phát hiện đồng chí Trần Dạ Huy quả là đáng yêu. Suy nghĩ của hắn quả thật rất đúng lúc.
Mục tiêu trước nhất của Dạ Độ Hàn Đàm, đầu tiên là BOSS hoang dã, thứ hai mới là Quân Mạc Tiếu. Gã không muốn vì tình báo giả mà khiến mọi người loay hoay tìm BOSS làm hỏng hết cơ hội âm thầm giết BOSS của họ.
Chỉ là, ý kiến của Trần Dạ Huy có lẽ thuyết phục được những người này, nhưng đám người khác thì sao? Người ở cửa phó bản không lập được đội, người đã đánh xong phó bản cấp 30, người thèm muốn BOSS hoang dã tràn ngập khắp nơi đấy! Câu nói của Quân Mạc Tiếu vẫn sẽ thu hút được không ít người nhỉ?
Cái thằng này, thành thật tuyên bố tin tức giả hòng thừa cơ thoát thân đây! Bấy giờ, Dạ Độ Hàn Đàm cực kì phản cảm Quân Mạc Tiếu. Chiêu này, sớm không dùng trễ không dùng, ngay lúc chúng ta thật sự tìm thấy BOSS thì mi mới dùng, đồ gây nghiệp chướng.
.
Chương 225: Cách một bức tường.
Edit: Tùm | Beta: Kha
“Bên đó thế nào?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi người canh BOSS
“Hội trưởng vừa đến, dụ BOSS rồi, nhưng Quân Mạc Tiếu tung tin khốn nạn quá, mọi người đang kéo BOSS đi trốn.” người này trả lời.
“Haiz.” Dạ Độ Hàn Đàm chỉ biết thở dài, người chơi muốn giết BOSS thì ai mà cản lại được. Cũng may sao các công hội canh ngoài lối vào khe núi đều dừng lại theo lời khuyên bảo của Trần Dạ Huy, Dạ Độ Hàn Đàm cũng đội ơn trời tên này lý trí thật đúng lúc.
“Này, tính ra, bọn Quân Mạc Tiếu cày phó bản liên tục cũng sắp xong lần thứ 3 rồi, mọi người canh ngoài phó bản đừng đi đâu hết, hãy căng mắt lên nhìn.” một mặt Trần Dạ Huy tích cực chỉ đạo, mặt khác lại gửi đi tin mật, “Tọa độ 2441, 3212, qua đó thám thính ngay.”
Trần Dạ Huy không thiếu người. Hắn đầu tư lớn vào khu 10, nắm nhiều lão làng trong tay. Bản thân dẫn theo người đến vây bắt Quân Mạc Tiếu, nhưng hãy còn một số lượng cao thủ tinh anh đáng kể, người phó bản, kẻ cày cấp.
Hắn giấu thực lực, thậm chí lượng cao thủ này còn không vào công hội Gia Vương Triều, nhưng chính họ lại là những cao thủ lão làng trung thành với Gia Vương Triều nhất.
Lúc này, ngoài thì bảo ban sáu công hội, “Đây là âm mưu của Quân Mạc Tiếu.”, sau lưng lại “Thà tin là có, còn hơn là không”, âm thầm phái đồng bọn đang trong Khe Núi Nhất Tuyến đến tọa độ 2441, 3212 trinh sát.
Theo Trần Dạ Huy, trăm người nơi lối vào đã được hắn ổn định, nhưng sáu công hội có lá mặt lá trái giống hắn hay không thì không biết. Huống chi, tin đã gửi toàn thế giới, hắn có thể trấn an được đám người trước mắt, nhưng sức đâu đi trấn an cả thế giới. Hiện giờ, chỉ cần là người đang hoạt động trong Khe Núi Nhất Tuyến, nhất định đang đổ xô về tọa độ đó rồi. Trần Dạ Huy đoán chẳng mấy chốc mấy công hội khác như Lam Khê Các cũng sẽ chạy đến góp vui thôi.
.
Trong Khe Núi Nhất Tuyến, Đường Nhu cũng nhìn thấy tin trên thế giới, cô quay ra hỏi Diệp Tu, “Cách của anh đây đó hả?”
“Ừ, dọa chúng nó tý ấy mà.” Diệp Tu đáp.
“Dọa ai cơ?”
“Ai đánh BOSS thì dọa người đó.”
“Ồ?”
“Tọa độ này không phải vị trí thật của BOSS, nhưng cứ men theo khe núi chẳng mấy cũng thấy. Người trong khe núi lúc này đang đổ dồn về tọa độ kia, thế nên chúng phải dẫn BOSS đi trốn là phải rồi.” Diệp Tu giải thích.
“Thế à…” Đường Nhu vừa đáp thì chợt nghe thấy có tiếng đánh nhau ngày một gần, như là nhóm giết BOSS bên kia vách núi vọng đến.
“Hình như đang lại đây.” Đường Nhu nói.
“Đúng rồi.”
“Chúng ta… đứng đây không bị lộ chứ? Trốn vào đâu giờ?” Hàn Yên Nhu của Đường Nhu quay trái quay phải xem địa hình.
“Yên tâm đi em, bọn chúng chắc chắn sẽ đi thẳng. Chỗ chúng ta dễ gặp phải người chơi muốn vào phó bản. Chúng đang trốn mà, kéo BOSS đến chỗ kia mới chuẩn nhất.” Diệp Tu nói.
Quả nhiên, tiếng đánh nhau ngày một rõ ràng, ba người không dám ho he, chẳng mấy chốc đã thấy bóng BOSS Người Đá Lang Thang Alpen trên giao lộ. Sáu gã của Mưu Đồ Bá Đạo bu lấy nó, đẩy lùi, thổi bay, sử dụng triệt để tất cả các kiểu công kích dịch chuyển để đẩy Người Đá Lang Thanh Alpen vào sâu trong khe núi, quả nhiên chả thèm ngó ngàng gì tới góc này. Nhưng ba người vẫn cẩn thận nép chặt vào vách núi, sợ bị phát hiện.
“Thấy chưa, dẫn qua bên kia chả tiện hơn à?” Diệp Tu cười bảo.
Đường Nhu để ý địa hình thì thấy giữa khe núi gồ hẳn lên một dải đất, càng đi càng cao, như lằn ranh chia đôi khe núi giống đường cao tốc này làm hai nửa. Hai bên không thể đi sang nhau, phải dùng trạng thái Trèo Tường một đoạn dài mới qua được. Người của Mưu Đồ Bá Đạo đang dụ BOSS đi về phía bên phải của khe núi, như thế ba người có thể trốn ở bên trái mà không phải lo lắng gì.
“Cứ tiến sâu vào trong bên kia là giấu được đấy.” Diệp Tu cuối cùng cũng đạt được mục đích, chỉ bằng một tin thế giới nho nhỏ. Hắn hiểu rõ tâm lý người chơi, đoán được ngay khi tin tức được tung ra, nhóm săn BOSS của Mưu Đồ Bá Đạo sẽ hành động như vậy.
“Chờ bọn chúng đi xa chút nữa rồi chúng ta qua.” Diệp Tu nói.
“Rõ.” Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn dõng dạc hô.
Nhóm giết BOSS chính là nhóm năm người Tưởng Du cộng thêm người phát hiện ra BOSS. Khi Quân Mạc Tiếu tung tin, Tưởng Du vừa chửi “Đù má” vừa chỉ huy năm người dụ BOSS chuyển chỗ. Gã biết chắc sẽ một lượng lớn người chơi đổ dồn về tọa độ kia, nhưng ở đó không có BOSS, cơ mà đã mất công đến, gì thì gì cũng bủa ra xung quanh tìm.
Tưởng Du cũng hiểu rõ tâm lý người chơi mới vội vội vàng vàng lùa Người Đá Lang Thang Alpen như lùa dê chạy trốn. Càng cách xa tọa độ kia bao nhiêu càng an toàn bất nhiêu. Huống chi, chả mấy chốc Khe Núi Nhất Tuyến sẽ đầy nhóc người, chỉ e sẽ chạm trán ai đó, nên họ còn phải kiếm một chỗ không có người.
Tưởng Du vừa nhìn bản đồ vừa dẫn đường kéo BOSS, kết quả lại sập trúng bẫy của Diệp Tu.
Tưởng Du không hổ là đại cao thủ của Thần Chi Lĩnh Vực, tuy trước bị Diệp Tu đánh cho rơi ngô, nhưng kéo BOSS hoang dã thì vẫn chuẩn. Sau khi vạch “đúng” đường, nhanh chóng kéo BOSS đến đó, chẳng mấy đã dần dấn sâu vào bên phải khe núi.
“Đi thôi.” Diệp Tu gọi, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đi theo Quân Mạc Tiếu, chui ra khỏi cái ổ núp sau lưng núi nãy giờ. Cùng nhau mon men đi vào mé trái khe núi.
Ban đầu, dải đất ngăn cách hai bên không cao, cũng không phải dốc đứng. Ba người dàn hàng trèo lên, nhú nửa đầu nhìn sang mới phát hiện Mưu Đồ Bá Đạo nhanh ra phết, chưa chi đã không thấy ID đâu rồi.
Vì thế cả ba bám vách bò ngang, Diệp Tu không quên nhắc nhở hai bạn trẻ chớ có thò đầu ra. Người bên dưới đang chiến đấu, góc nhìn thay đổi liên tục, không đoán trước được lúc nào bất chợt ngửa đầu lên nhìn.
Di chuyển trên dải đất nhanh hơn vừa chạy vừa kéo BOSS, chả mấy chốc ba người đã vượt qua nhóm phía dưới, Đường Nhu vội cho Hàn Yên Nhu thò đầu ra nhìn, lúc này mới thấy ID năm người từ từ tiến lại.
“Chính là nhóm đó.” đồng thời cũng rụt đầu về ngay tắp lự.
“Ái chà, cũng pro phết ấy chứ.” Diệp Tu nói.
“Lão đại.” Bánh Bao Xâm Lấn kêu lên.
“Hở?”
“Nếu em nhảy xuống từ đây có ngã chết không?” Bánh Bao Xâm Lấn đang nhìn sườn núi dưới chân mình, nghiên cứu xem nó cao bao nhiêu. Dải đất càng lên càng dốc, sớm đã không phải độ cao như khi vừa bước lên.
“Chưa chết, nhưng cũng ngấp ngoải.” Diệp Tu nói.
“Thế cao bao nhiêu mới chết?” Bánh Bao Xâm Lấn tò mò.
“Bao giờ chết anh bảo cho.” Diệp Tu đáp.
“Thế với sườn dốc thế này, dốc bao nhiêu độ nhân vật đứng vững được anh?” Đường Nhu cũng hỏi vấn đề này, nhưng chí ít cũng có tý kỹ thuật hơn Bánh Bao Xâm Lấn.
“À, chú ý cái này nhé. Tuy không có tiêu chuẩn thống nhất, còn phải tùy địa hình. Như ở Khe Núi Nhất Tuyến thì 70 độ trở lên là không đứng được nữa.” Diệp Tu trả lời.
“Các anh nghiên cứu cả số liệu này à?” Đường Nhu hỏi.
“Đương nhiên.” Diệp Tu gật đầu, “Độ dốc ảnh hưởng đến tốc độ nhân vật, trong mấy bài hướng dẫn anh sửa giúp em có một bài liên quan đến phương diện này được viết rất tỉ mỉ đấy.”
“Thật á? Sao em chưa thấy nhỉ.” Đường Nhu hỏi.
“Từ từ sẽ thấy.” Diệp Tu nói.
Ba người vừa nói chuyện vừa thỉnh thoảng thò đầu ra quan sát bên dưới. Dải đất càng lên càng rộng, cuối cùng ba người đều nhảy thẳng lên đấy, đủ rộng để di chuyển vài bước.
“Cứ dọc theo đường này, có khi rời khỏi Khe Núi Nhất Tuyến nhỉ?” Đường Nhu hỏi.
“Lên nữa là hết đường. Đây chỉ là một chóp núi nhỏ trong khe núi thôi.” Diệp Tu nói.
Bò một hồi trên chóp núi, Diệp Tu gọi hai người lại, “Đến đây là đủ rồi, lên nữa không đủ độ dốc. Bánh Bao em xem này, với độ cao như thế này, nếu nhảy thẳng xuống là tỏi ngay đấy.”
“Vâng vâng.” Bánh Bao Xâm Lấn thò đầu ra đánh giá độ cao, lại bất ngờ phát hiện bên trái khe núi có người, số lượng không ít, đều đang cắm đầu cắm cổ chạy, không để ý trên đỉnh đầu.
“À, người chơi đi phó bản ấy mà.” Diệp Tu nhìn thấy nói.
“BOSS sẽ không bị phát hiện chứ?” Đường Nhu hỏi.
“Đám đó còn đang lần mò tọa độ bên kia, bao nhiêu ấy nhỉ? Anh quên mất rồi.” Diệp Tu nói.
Vì thế ba người trốn trên cao, nhìn đám người tìm BOSS bên trái lướt qua nhóm người oánh BOSS bên phải. Hẳn chả ai ngờ khoảng cách giữa họ lại gần đến vậy, chỉ cách nhau có một sườn núi nhỏ.
Từ phó bản đến tọa độ kia cách nhau khá xa, đám người kia giờ mới đi qua đây. Sớm đã có vài người luyện cấp gần đó hay đứng ngoài cửa phó bản đợi tổ đội chạy về tọa độ kia, không thấy BOSS xong là lại í ới gọi nhau về trên kênh thế giới.
Người chơi đến nơi mới biết không có BOSS, người chưa đến lại không tin, thế là cứ đổ dồn về đó.
2441, 3212.
Tọa độ và khu vực gần đó trong Khe Núi Nhất Tuyến ngày càng đông vui. Chưa tới thì chạy tới, tới rồi thì bủa ra tìm BOSS. Không có đội thì xin vào đội, có đội rồi thì muốn tổ lớn hơn, tổ full rồi thì muốn lập thành đoàn thể…
Trên thế giới đã bắt đầu xuất hiện vài tin nghi ngờ Quân Mạc Tiếu. Vậy mà bên Diệp Tu thì đã dẫn theo Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, nhân lúc đám người Tưởng Du không để ý trượt xuống sườn núi, lách người chui vào một hố đất gần bên.
“Ngồi đây đợi nhé, anh đi xả lũ phát.” Diệp Tu nói.
“Em đi lấy nước.” Đường Nhu bảo.
“Còn mình… mình nên làm gì bây giờ nhở?” Trong lúc Bánh Bao Xâm Lấn còn đang nghĩ, hai người kia đã bỏ đi rồi.
Nhóm Tưởng Du oánh BOSS cũng vất vả vô cùng. Tuy đều là cao thủ, nhưng BOSS Dã Đồ là BOSS mạnh nhất trong tất cả các BOSS, nào có dễ ăn. Lại lúc nào cũng nơm nớp lo nhỡ bị người ta phát hiện thì đúng là dã tràng xe cát.
Chương 226 : Chờ chúng nó đuối.
Edit : Tùm | Beta: Kha
“Bao giờ thì chúng ta mới hành động?” Thấy đối phương lù lù trước mắt, Đường Nhu xoa xoa tay sốt ruột.
“Hãy còn sớm.” Diệp Tu lại rất đủng đỉnh, “Với sức của sáu người, ít nhất cũng nửa tiếng, hai đứa cứ đi xem phim, hướng dẫn giết thời gian đi.”
“Vậy em đi rót thêm nước.” Đường Nhu nói rồi, Hàn Yên Nhu đã bất động. Cầm cốc trà đi qua chỗ Diệp Tu thì thấy hắn đang bắt chéo hai chân, mồm phì phèo điếu thuốc, trông đến là thảnh thơi. Cứ như thể chiếc ghế cứng nhắc ở quầy trước là chỗ ngồi thoải mái nhất, hưởng thụ nhất thế gian.
Đường Nhu cũng không chào, thêm nước xong quay về chỗ ngồi, đeo tai nghe lên thì thấy Diệp Tu đang kể một thời chiến đấu dữ dội ở Khe Núi Nhất Tuyến cho Bánh Bao Xâm Lấn nghe, như việc đẩy người ta té núi chết là một việc sung sướng đến nhường nào.
“Ôi khoái lắm em à, cũng phải từ mười năm về trước…”
“Mười năm trước? Lão đại nổ quá đó?” Bánh Bao Xâm Lấn chen mồm vào.
“Thật, đúng mười năm.” Diệp Tu nói.
“Khu 10 mới mở được bao lâu? Còn chưa được một tháng đâu nhớ.” Bánh Bao Xâm Lấn cãi.
Diệp Tu hộc máu, “Ai bảo em là khu 10, là chuyện xảy ra ở khu 1 ấy.”
“Ố thế á, anh kể đi…” Bánh Bao Xâm Lấn không phá game nữa. Đường Nhu cũng không xen vào, nghe Diệp Tu kể cuộc đại chiến mười năm trước ở Khe Núi Nhất Tuyến cho nghe.
Khi đó Vinh Quang mới ra chưa lâu, thế giới mới, số lượng người chơi ùn ùn đổ vào cảm nhận trò chơi mới lạ này. Người người cướp BOSS, cướp đồ, cướp vật liệu… Diệp Tu và bạn bè của mình cũng bị cuốn vào cuộc tranh cướp hỗn loạn ấy.
“Trò chơi mà, không có đúng sai, chỉ có chiến.” Diệp Tu tỉnh ruồi nói.
“Nhưng lúc ấy bọn anh chỉ có hai người, đối phương quất nguyên một công hội. Đuổi tới muốn giết bọn anh, định cướp đồ ngon do BOSS rớt ra. Mà muốn giết trả ấy, dù có pro giết hết được chúng nhưng mana cũng không thể trụ được đến cuối đâu. Thế là bọn anh vừa đánh vừa chạy, đám đó thì đuổi cùng giết tận, bọn anh cũng vô tình chạy đến đây. Sau đó thì chợt nghĩ ra kế, bắt đầu dùng các kỹ năng đánh bay đẩy chúng xuống dưới khe núi. Cách này tiết kiệm lắm nhé, một chiêu Lạc Hoa Chưởng đẩy bay được ba tên, té xuống là ngủm củ tỏi ngay. Chẳng qua cũng có vài nghề rơi không chết, như mấy nghề hệ Xạ Thủ, dùng Phi Súng Phi Pháo là không bị ngã chết. Nhưng cũng chả sao, té từ trên này xuống, không chết cũng chả nhảy lên được, chỉ có nước đi vòng lại.” Diệp Tu giải thích.
“Thế cuối cùng đẩy hết xuống hả anh?” Bánh Bao Xâm Lấn hào hứng hỏi, “Được bao nhiêu?”
“Lúc ấy không đếm. Toàn bộ công hội bị đẩy ngã gần hết, mấy ẻm còn lại thấy chạy không thoát cũng tự nhảy luôn.” Diệp Tu kể.
“Thật không đấy?” Bánh Bao Xân Lấn không tin.
“Chứ sao… lúc ấy trò này mới mở, công hội có được mấy mống người.” Diệp Tu nói.
“Khoảng bao nhiêu?” Bánh Bao Xân Lấn hỏi tới.
“Chắc hơn 20?” Diệp Tu nhớ lại.
“Đậu…” Bánh Bao Xân Lấn khinh bỉ, kể đến hoành tráng, ra lèo tèo được hơn 20 mống.
“Hố hố.” Diệp Tu cười, cũng không quên việc chính, nhỏm đầu lên nhìn, đám người Mưu Đồ Bá Đạo rất cẩn thận, vẫn đang tiếp tục kéo BOSS vào sâu bên trong.
“Từ từ theo chúng là được rồi.” Diệp Tu nói.
Và cứ thế, dưới sự chỉ huy của Diệp Tu, ba người quan sát đổi chỗ núp, chưa hề bị bại lộ. Cuộc bám đuôi ước chừng hơn một tiếng đồng hồ. Nhóm người Mưu Đồ Bá Đạo kéo BOSS vào tận sân, không có người chơi nào mò đến cả. Trên thế giới đã có không ít người ới tên Quân Mạc Tiếu, Diệp Tu lại bơ đi toàn tập. Trái lại, các anh em công hội chặn lối vào Khe Núi Nhất Tuyến lại cứ đinh ninh rằng nhóm Quân Mạc Tiếu sẽ thừa nước đục thả câu trốn khỏi, kết quả là ai cũng đề cao tinh thần cảnh giác, vậy mà chả thấy ma nào đi qua cả.
“Chắc chắn là âm mưu của Quân Mạc Tiếu bị chúng ta nắm thóp nên không dám đến rồi.” cuối cùng mọi người chỉ đành tự an ủi mình, như thể trận này họ thắng.
Trong khi nhóm Quân Mạc Tiếu bị điểm danh ấy, rốt cuộc cũng đợi được đến thời cơ chín muồi rồi.
“Ok, sắp sửa rồi đấy, máu, mana đầy hết chưa? Trang bị thế nào, còn độ bền không?” Diệp Tu hỏi Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn.
“Đã đủ.” hai người cùng hô lên.
“Tốt lắm.” Diệp Tu nói. Ba người đang trốn đằng sau một ụ đất, số lần Quân Mạc Tiếu nhỏm đầu lên tăng rõ rệt, Diệp Tu đang muốn quan sát kỹ lưỡng tình hình chiến sự bên ngoài.
Cuộc chiến đã vào hồi gay cấn. BOSS Người Đá Lang Thang Alpen đã tiến vào trạng thái máu đỏ, đang bùng nổ sức mạnh. Tưởng Du vừa lớn tiếng chỉ huy mọi người vừa ung dung đánh trả BOSS, chỉ có điều họ không kéo BOSS vào sâu bên trong nữa, rõ ràng là muốn giải quyết luôn lại đây.
“Quả nhiên đều là đánh hộ…” Phần lớn tiếng hô hào chỉ huy của Tưởng Du đều lọt vào tai Diệp Tu, tên gã hô gọi khác hẳn ID trên đầu nhân vật, nghe đã biết đội lốt oánh hộ. Mà nghe cách gã gọi cùng hành động của từng nhân vật, Diệp Tu phân rõ được từng kẻ một, cũng nhận ra Thích Vô Giúp Vui là chỉ huy của cả nhóm.
“Phối hợp nhuần nhuyễn, đủ sức ăn BOSS đấy.” Diệp Tu bình luận.
“Bao giờ chúng ta mới hành động?” Đường Nhu liên tiếp đặt câu hỏi.
“Đừng nóng, chờ hai bên đuối sức, chúng ta ra vợt luôn một mẻ, nhớ là giết người xong mới giết BOSS. Giao ước mục tiêu tấn công đã. Chúng ta đánh số bọn nó, vừa tiện chỉ huy lại không sợ bị bắt bài. Chúng có tổng cộng sáu người, đánh số từ 1 đến 6. Tay pháp sư nguyên tố Thích Vô Giúp Vui là số 1, kiếm khách là số 2, thiện xạ là số 3, nhà quyền pháp là số 4, mục sư là số 5, cuồng kiếm sĩ là số 6, đừng có nhớ lộn, anh sẽ gửi tin đấy.” Diệp Tu giao hẹn.
“Rõ.”
“Rồi, chờ chỉ thị của anh.” Diệp Tu nói rồi tiếp tục quan sát cuộc chiến. Lại không khỏi nhớ đến Hoàng Thiếu Thiên, nếu tên đó mà có mặt ở đây thì đây rõ ràng là chuyên môn của hắn. Nắm chắc cơ hội, một kích tất sát.
Liệt Diễm Chấn Động.
Phía ngoài ụ đất, Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du vừa tung một kỹ năng pháp thuật trúng đích, cột lửa bốc lên cuốn Người Đá Lang Thang Alpen vào trong. Nhưng Người Đá Lang Thang Alpen đang trong trạng thái máu đỏ, cột lửa vốn có thể làm mục tiêu lơ lửng lại chẳng tác dụng gì với nó.
Người Đá Lang Thang Alpen trở tay, kiếm lóe lên vẽ thành một vòng sáng cực bự, phạm vi công kích phải tới 270 độ. Kỹ năng này thực chất chỉ là một chiêu Rút Đao Trảm quá đỗi bình thường của kiếm khách, chẳng qua vào tay BOSS, gần như chém thành một vòng tròn.
Đám người Tưởng Du đã sớm đề phòng, ba người đứng ở vị trí góc 90 độ mà kiếm không thể với tới, Thích Vô Giúp Vui và người chơi thiện xạ là hai nghề tay dài đứng sẵn ở bên ngoài, đối kháng chính diện chỉ có kiếm khách duy nhất trong đội, dùng kỹ năng Đỡ Đòn cực chuẩn ngăn được Rút Đao Trảm.
Nhưng dẫu sao Đỡ Đòn cũng chỉ hóa giải một phần sát thương, không phải toàn bộ. Kỹ năng của BOSS hoang dã lại cực mạnh, cho dù dùng Đỡ Đòn cũng ăn đau. Chẳng qua, vòng sáng phục hồi của mục sư đã sớm hạ xuống, kiếm khách hăng hái trở lại, trả miếng bằng một chiêu Rút Đao Trảm, bổ lên Người Đá Lang Thang Alpen một lằn máu. Người Đá Lang Thang Alpen rú lên giận dữ, bổ kiếm thẳng lên mặt đất, là kỹ năng “Địa Liệt Trảm” của cuồng kiếm sĩ.
“Rầm” một tiếng, Địa Liệt Trảm vừa hạ xuống, phạm vi lớn quanh Người Đá Lang Thang Alpen có đến hơn mười tảng đá bắn lên như suối phun. Địa Liệt Trảm của cuồng kiếm sĩ tuyệt đối không hoành tráng đến vậy, hiển nhiên là kỹ năng trong tay BOSS được tăng mạnh lên, cộng thêm trạng thái máu đỏ cũng tiến hóa đôi chút.
“Nhìn kỹ năng này nhé.” Diệp Tu vội vàng gọi Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn.
“Người Đá Lang Thang Alpen ra chiêu rất nhanh, rất khó phá. Đá bắn lên cũng tùy nơi, tốc độ cực nhanh, rất khó đề phòng. Thế nhưng… ngay khi đá bắn lên, nếu nhân vật hiện đang đứng đối diện, sẽ có một khoảng để trốn. Khoảng này rất ngắn, nhưng nếu chú ý thì chúng ta vẫn thấy được nó trước khi góc nhìn thẳng bị hất lên trên. Phản ứng nhanh là có thể tránh được công kích này. Các em xem, nhà quyền pháp kia trốn được kìa.”
Lúc Diệp Tu giảng giải, cao thủ đứng đầu của Mưu Đồ Bá Đạo cũng bị kỹ năng này hành đến khổ. Cách né tránh Diệp Tu nói này, họ cũng biết. Chẳng qua, loại thao tác này muốn thành công cũng có tỷ lệ nhất định, dù là Diệp Tu cũng không dám đảm bảo 100% thành công.
Cả thảy 6 người, có 4 người trong phạm vi công kích, ba người bị đá bắn trúng. Chỉ duy có nhà quyền pháp dựa theo cách này nhảy thoát được đá bắn, hai người kia là một kiếm khách, một cuồng kiếm sĩ. Cuồng kiếm sĩ chính là người phát hiện ra BOSS, vốn không phải cao thủ gì, bị bắn là khó tránh khỏi. Còn người chơi kiếm khách thực hiện động tác Lăn Người, nhưng hơi chậm, Lăn Người bị đá bắn thành banh người.
Đối với cục diện này, hiển nhiên những cao thủ của Mưu Đồ Bá Đạo không hoảng hốt, tâm lý đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Hai nghề tay dài đứng ngoài vẫn tiếp tục tấn công, mục sư hồi máu cho kiếm khách, nhà quyền pháp tránh thoát được đá bắn lập tức trả lại một đòn, nối tiếp là Quật Ngã của nhu đạo, thành công quật ngã Người Đá Lang Thang Alpen sõng soài ra đất, tranh thủ thời gian cho mọi người ổn định. Diễn biến vừa qua cho thấy, tay cuồng kiếm sĩ phát hiện BOSS kia vì không cùng trình độ với năm người mà phối hợp khá rời rạc.
“Cố lên, sắp xong rồi.” Tưởng Du lớn tiếng hô. Kiếm khách kia nhảy lên cao ngay khi Người Đá Lang Thang Alpen đứng lên gây nên sóng địa chấn, sóng địa chấn vừa hết, gã cũng tung kỹ năng Ngân Quang Lạc Nhẫn qua, thời cơ chuẩn không cần chỉnh. Người Đá Lang Thang Alpen trúng chiêu, nhưng loại kỹ năng loại bắt lấy cưỡng chế ngã xuống này không xi nhê với nó, Người Đá Lang Thang Alpen trở tay chém một kiếm, kiếm khách lại dùng Đỡ Đòn cản được, đánh trả bằng Rút Đao Trảm.
Hiển nhiên, lối đánh của tay này rất khuôn sáo. Nhưng khuôn sáo chỉ hữu hiệu nhất với PVE thôi.
Tưởng Du thì đang vô cùng phấn khích, rốt cuộc cũng sắp hạ được BOSS rồi. BOSS hoang dã mà, cấp nào cũng có giá trị, cho nên dù là đại cao thủ của Thần Chi Lĩnh Vực như gã thì cũng vì đó mà hưng phấn.
“Tiếp tục nào” Tưởng Du hô hào. Những người khác cũng thấy chiến thắng đang trong tầm với, xốc tinh thần hẳn lên. Tấn công liên tiếp, kiếm khách tiến lên cướp cừu hận, công kích qua đi, Người Đá Lang Thang Alpen trả miếng, kiếm khách lại Đỡ Đòn chuẩn xác.
Đúng lúc này, chỉ thấy ba bóng người đột nhiên bay ra từ một ụ đất gần đó.
“Hàn Yên Nhu số 2, Bánh Bao số 5.” Diệp Tu kêu to.

Chương 227: DPS mạnh nhất.
Edit: Tam | Beta: Zencest
“Quân Mạc Tiếu!!”
Trong sáu người Mưu Đồ Bá Đạo có bốn người nhìn về hướng ba bóng dáng lao ra, tiếp theo nhìn thấy ID, rồi cùng đồng thanh hét lên một tiếng. Một tiếng này chứa đựng bao nhiêu cảm xúc phẫn nộ, bất an, lo lắng. . .
Lúc này Quân Mạc Tiếu cư nhiên xuất hiện. . .
Tưởng Du thoáng hiểu ra, nhưng chi tiết vẫn chưa kịp nghĩ kỹ.
Số 2, số 5? Là CLGT?
Tưởng Du nhìn chăm chú về phía Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, kết quả người xông lên đầu tiên là Quân Mạc Tiếu. Ô Thiên Cơ hất lên, mũi ô lật ngược lộ ra họng súng đen ngòm. “Đoàng đoàng đoàng” ba tiếng pháo vang, là một chiêu Pháo Chống Tăng. Còn chuyện phi logic kiểu họng súng bé xíu vì sao lại bắn được viên pháo to oành như vậy vốn không cần xoắn xuýt, chỉ cần học được kỹ năng, tất cả đều có thể.
Ba người nghe được tiếng pháo bắt đầu cảnh giác cao độ, ai ngờ ba phát kia không nhằm vào ai, mà oanh tạc về hướng Người Đá Lang Thang Alpen.
Hành động này là việc tất nhiên. Tiểu đội ba người phải cướp cừu hận của Người Đá Lang Thang Alpen đã, nếu không mãi mãi là người đến sau, giết cả sáu người Mưu Đồ Bá Đạo cũng không cướp được quyền giết BOSS. Đây là luật trong Vinh Quang. Không phải hợp lý nhất, nhưng đa số game thủ đều chấp nhận.
Bánh Bao Xâm Lấn theo sát phía sau, gạch bay như thiên sứ giáng trần đáp thẳng vào gáy mục sư.
Không gây ra hiệu quả choáng váng, nhưng mục sư đang buff bị phá ngang. Diệp Tu chỉ huy theo kiểu dự đoán, đoán rằng mục sư nhất định hồi cho MT kiếm khách, nên lúc đầu đã nhắc Bánh Bao Xâm Lấn nên lên sân khấu bằng chiêu gì.
Lúc Bánh Bao chọi gạch, mục sư vẫn chưa thao tác. Khi gạch của Bánh Bao Xâm Lấn bay tới, gã đang bắt đầu thả buff. Không phải không phát hiện, nhưng dây chuyền động tác “kiếm khách Đỡ Đòn mục sư buff máu” gã đã làm dập khuôn hơn một tiếng rồi. Dù bỗng dưng thêm ba vị khách không mời, mục sư vẫn thả buff cho kiếm khách theo quán tính.
Tương quan thời gian làm người ta dở khóc dở cười. Nhìn vào có vẻ như Bánh Bao ném gạch, sau đó mục sư vội trị liệu để gạch đến cắt ngang mình.
Pháp sư chiến đấu của Đường Nhu không có kỹ năng công kích cự ly xa, hơn nữa ngồi xổm đợi mòn mỏi, cả người chả có lấy một cái Huyễn Văn. Đường Nhu cũng không phải người bảo thủ, dù Diệp Tu bảo mục tiêu tấn công chủ yếu là kiếm khách số 2, nhưng cách nhau một đoạn, ở giữa lại là Người Đá Lang Thang Alpen, Đường Nhu cho Hàn Yên Nhu tặng Người Đá Lang Thang Alpen một chiêu Lạc Hoa Chưởng.
Vốn nghĩ dùng skill này cho BOSS bay đụng ngã người là tốt nhất, nhưng Người Đá Lang Thang Alpen dù máu đỏ nhưng vẫn trâu vê lờ, hiệu quả đánh bay của Lạc Hoa Chưởng cũng bị kháng, Người Đá Lang Thang Alpen ăn chưởng chỉ loạng choạng một chút.
Mục đích đánh bay của Đường Nhu không đạt được, nhưng hốt được Huyễn Văn thuộc tính hỏa. Đường Nhu không do dự phóng Huyễn Văn. Huyễn Văn thuộc tính hỏa nổ tung trên người Người Đá Lang Thang Alpen, trên tay Hàn Yên Nhu xuất hiện quầng sáng màu đỏ, sức lực +20 điểm, là do được Huyễn Văn thuộc tính hỏa cường hóa.
Đường Nhu không quên mục tiêu chính của mình, vọt qua Người Đá Lang Thang Alpen cũng không ngoái lại nhìn BOSS mà xông luôn tới chỗ kiếm khách.
Kiếm khách không phải là người mới, thấy Hàn Yên Nhu xông về phía mình cũng không hoang mang, tra kiếm vào rồi Rút Đao Trảm.
Kiếm quang lóe sáng, Rút Đao Trảm chém ra. Kiếm khách hành động rất bình tĩnh, một kích này chém cả hai mục tiêu, vừa chặn đường Hàn Yên Nhu, cũng không quên công kích BOSS.
Chợt một tiếng “xoạch” vang lên, trước mặt kiếm khách xuất hiện một lá chắn siêu bự siêu đê tiện, chặn lại kiếm quang của gã.
Người cầm lá chắn bị chém lui, nhưng khi lá chắn thu lại, hàn quang lại lóe sáng, dù lùi nhưng vẫn tiếp gã bằng một chiêu Rút Đao Trảm.
Trảm này hệt như chiêu thức kiếm khách đã dùng, chém một lần hai người. Một người tất nhiên là kiếm khách, song một phần kiếm quang lướt đến vị trí không xa, hướng tới nhà quyền pháp đang lao đến yểm hộ.
Xét vị trí của kiếm khách và nhà quyền pháp, Rút Đao Trảm vốn không tấn công được cả hai. Nhưng Diệp Tu lợi dụng hiệu quả bị chém lui, kiếm khí của Rút Đao Trảm thực hiện trong lúc đang lùi, không giống Rút Đao Trảm bình thường, cuối cùng thành công đánh trúng nhà quyền pháp.
Tinh tế như vậy, dù đại cao thủ của Mưu Đồ Bá Đạo cũng không dụng nổi. Nhà quyền pháp tưởng mình ngon lành, kết quả vẫn bị kiếm khí Rút Đao Trảm tổn thương, thân người bị đẩy lui ra.
Còn kiếm khách, Quân Mạc Tiếu thoắt ẩn thoắt hiện, đột nhiên xuất kiếm, vốn tránh không kịp. Đành dựng kiếm thực hiện Đỡ Đòn.
“Keng” một tiếng, kiếm va chạm Rút Đao Trảm, kiếm khách đang mừng thầm, bỗng một đường cong đỏ xoẹt qua mặt cho gã bay tự do, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu đuổi sát đến, tiếp một chiêu Thiên Kích. Đỡ Đòn của kiếm khách cũng là skill, tất nhiên có CD. Dù kiếm khách đã không còn đứng tướng Đỡ Đòn, nhưng CD vẫn chưa xong, lãnh trọn chiêu Thiên Kích.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu bám sát nhảy về sau, Ô Thiên Cơ chuyển sang dạng súng, dùng kỹ năng Súng Nòng Xoay thả đạn như mưa, phe Mưu Đồ Bá Đạo không sợ tổn thương, nhưng mỗi lần trúng đạn sẽ dẫn tới một ít hiệu quả đóng băng làm họ tạm thời không bứt ra được.
Trong mưa bom bão đạn, Bánh Bao Xâm Lấn bay nhanh về phía mục tiêu số 5 của mình. Mục sư vốn không có kỹ năng chiến đấu gì, ngây ra bị Bánh Bao Xâm Lấn bắt nạt. Thấy thằng kia lại muốn sang chà đạp em giáp vải chỉ biết support tội nghiệp của mình, giận tới nghiến răng, quay đầu té chạy.
Bánh Bao Xâm Lấn cắn không bỏ, không xem tình hình như nào, chỉ chăm chăm vào mỗi mục sư. Đây là do Diệp Tu phân công, đánh được hay không cũng chả sao, nhưng nhất định phải bám dính mục sư, không cho lọt cơ hội buff máu nào.
Đường Nhu đuổi theo giày xéo kiếm khách đang lơ lửng. Kiếm khách bó cánh rồi, HP tuột xuống như gió lướt, vốn chờ mục sư đến buff, kết quả tầm nhìn vừa liếc qua, thấy mục sư bị Bánh Bao Xâm Lấn đuổi đánh vòng vòng như cờ hó.
Kiếm khách không dám lơ là, lập tức mở túi cắn thuốc, HP kéo lên đoạn dài. Đây là thuốc giúp phục hồi sinh mệnh tức thời cực kỳ quý giá. Thuốc này là chữ tím, là cực phẩm trong các loại thuốc. Mưu Đồ Bá Đạo có nhiều, dù đang ở giai đoạn đầu, người chế thuốc không chế được thuốc cao cấp như vậy, nhưng nhờ điên cuồng cày bản đánh quái, công hội vẫn được một ít. Bọn Tưởng Du đi đánh BOSS hoang dã, để ngừa vạn nhất nên lấy thuốc cao cấp theo. Kiếm khách coi tình hình nguy cấp, bất chấp tất cả nuốt thuốc.
Thuốc thường hiệu quả 10 giây, CD 1 phút.
Thuốc tức thời hiệu quả trong nháy mắt, CD những 2 phút rưỡi.
Hơn nữa thuốc cùng loại cũng bị CD cùng nhau, dùng thuốc hồi máu tức thời xong, trong hai phút rưỡi tới cả thuốc thường cũng không dùng được.
Nhờ thuốc hồi máu tức thời, kiếm khách vẫn sống, rơi xuống lập tức Chịu Thân, sau đó trở mình đứng dậy, trong tay tiếp một chiêu Xiên Lên.
“Khỏi trốn!” Âm thanh của Diệp Tu vang lên lúc kiếm khách thao tác Xiên Lên. Đường Nhu vốn định nhảy nhanh về sau, nghe Diệp Tu kêu chợt khựng lại. Thao tác của tất cả đều rất nhanh, bây giờ muốn tránh cũng không tránh được, Xiên Lên của kiếm khách vừa tới, Hàn Yên Nhu liền bị xiên lên không trung.
“Nói em hả?” Đường Nhu trên cao ngẩn người ra, bị lơ lửng, đây là trạng thái bất lợi.
Kiếm khách mở cờ trong bụng, lướt tới muốn báo thù bị Hàn Yên Nhu chơi nguyên bộ liên kích khi nãy, đột nhiên bị kiếm khí mãnh liệt táp vào mặt. Kiếm khí này trông thiệt quen a! Hét lên “Đờ!” một tiếng, dù tránh hay Đỡ Đòn cũng không kịp, bị kiếm khí chém đôi, nhân vật lại bay tự do. Phần Hàn Yên Nhu vì vẫn lơ lửng nên thoát một nạn.
Một bóng người lướt như gió qua Hàn Yên Nhu – lúc này còn chưa rơi xuống, hai thanh kiếm dài cực nhanh xuyên đến đâm chuẩn kiếm khách đang bay ngược. Chân không dừng bước, thế kiếm cứ vậy đâm mạnh tới, đóng đinh kiếm khách lên vách đá.
Kỹ năng của cuồng kiếm sĩ: Đâm Sầm.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu có kỹ năng này, nhưng lúc này người ra chiêu không phải hắn.
Người Đá Lang Thang Alpen.
Đâm Sầm – kiếm khí phạm vi rộng lớn, sức mạnh kinh người, tất cả đều từ tay của Người Đá Lang Thang Alpen. Ăn hai kỹ năng của BOSS hoang dã, HP vừa kéo lên của kiếm khách lập tức về mức báo động, cận kề cái chết.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu độc ác chơi cháy nhà hôi của, ba phát Pháo Chống Tăng đánh vào kiếm khách còn đang dính trên vách núi, vừa cười nói với Đường Nhu: “Nói em đó! Đừng cố sức quá, DPS mạnh nhất ở đây nè!”
Ba phát Pháo Chống Tăng dấy lên khói lửa cuồn cuộn, HP kiếm khách rốt cuộc gánh không nổi nữa, kiếm khách hóa thành cái xác khô èo uột trượt xuống vách đá, ngã xuống.
Hàn Yên Nhu của Đường Nhu rơi xuống đất, Chịu Thân đứng dậy, ngơ ngác nhìn kiếm khách nằm đo đất.
Mục sư vẫn bị Bánh Bao Xâm Lấn rượt chạy khắp nơi.
Bốn người Tưởng Du bị súng đạn của Quân Mạc Tiếu kiềm hãm, vừa thoát ra được, một người đi cứu mục sư, ba người chuyển sang đây, không ngờ trong mấy giây ngắn ngủi, kiếm khách đã ngỏm.
Hồn lìa khỏi xác bay lơ lửng giữa không trung, kiếm khách nhìn xuống lệ rơi đầy mặt. Mượn tay BOSS giết người, Quân Mạc Tiếu tụi bây có thể đê tiện hơn nữa sao?
Đáp án có vẻ là có thể.
Người Đá Lang Thang Alpen vừa đóng đinh kiếm khách trên tường quay người trở lại, lao tới mục tiêu tiếp theo, vẫn là người của Mưu Đồ Bá Đạo. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#night