Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 238-240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 238: Tuyển đại người.
Edit: Mei | Beta: Zencest
 “Lão đại, em tới thành Không Tích rồi nè.” Bánh Bao Xâm Lấn vừa đảo mắt đã sống lại ở chủ thành, vui vẻ gửi tin tức.
“Em “độc” đấy.” Diệp Tu trả lời.
“Nhưng em không có vũ khí, cũng không có tiền. . .” Bánh Bao Xâm Lấn tiếp lời.
“Em. . . thiệt độc ác, chờ lát nữa anh đến!” Diệp Tu nói.
“OK!” Bánh Bao Xâm Lấn còn phun cả tiếng Anh.

Diệp Tu không để Quân Mạc Tiếu về thẳng thành Không Tích, mà lại đi về phía Khe Núi Nhất Tuyến. Cả lũ đều logout ở Khe Núi Nhất Tuyến, thế nên sẽ gặp phải hoàn cảnh y như Bánh Bao Xâm Lấn. Tuy tin tưởng những người khác không đến mức giống cậu, ngơ ngơ mặc người bám đuôi mười mấy phút, nhưng dẫu sao vẫn gặp chút khó khăn.
Trên đường đến, bản thân Diệp Tu cũng phải cẩn thận trốn tránh bất kỳ người chơi nào, vào 8 giờ 30 phút, chợt xuất hiện tin nhắc bạn tốt đăng nhập, Diệp Tu mở ra xem, là Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh.
“Ơ, người đâu cả rồi?” Tô Mộc Tranh gửi tin hỏi. Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm không có mặt. Đường Nhu khẳng định không thể tới, mà Kiều Nhất Phàm còn chưa thấy đâu, liên lạc cũng không được.
“Hết cách rồi.” Diệp Tu gửi một emo bó tay.
“Vậy còn đánh được không?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Để coi sau, em ra khỏi Khe Núi Nhất Tuyến trước đi, cẩn thận xíu.” Diệp Tu nói.
Địa điểm Phong Sơ Yên Mộc đăng nhập không hề hẻo lánh như Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng Tô Mộc Tranh không ngốc như cậu ta. Sau khi online đương nhiên biết phải phòng bị những gì, kiểu địa hình của khe núi Nhất Tuyến lại rất dễ trốn chạy, dù bị người theo sau, Tô Mộc Tranh vẫn ung dung lợi dụng địa hình mà cắt đuôi.
Đáng thương cho đám người kia, vừa thấy Phong Sơ Yên Mộc, hưng phấn báo cáo công hội để tranh công. Sau đó lại đi theo. Theo đã đời, người lại mất tiêu. Công đâu không thấy, chỉ thấy bị mắng một trận. Tâm tình của lão đại bảy công hội lớn hiện không tốt đẹp gì.
Diệp Tu tới gần ngõ vào Khe Núi Nhất Tuyến, thấy một người chơi đứng bồn chồn ngoài cửa, không đi vào cũng không rời đi, trong lòng hắn tính toán cả. Không nhiều lời mà xông lên ngay,  hai ba nhát đã giết chết người ta.
Các công hội lớn lập tức nhận được tin tức: Phát hiện Quân Mạc Tiếu tại lối vào Khe Núi Nhất Tuyến.
Hai mươi giây sau, phát hiện đồng chí đi trinh sát Quân Mạc Tiếu đã hi sinh anh dũng.
Ở khe núi, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đến chỗ ra vào, vừa lên liền thấy Quân Mạc Tiếu.
“Ai da, tới đón em hả?” Tô Mộc Tranh nói.
“Không phải.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đứng đó, bên cạnh lại có một thi thể. Đương nhiên chính là đồng chí vừa bị giết kia. Đã hy sinh mà vẫn định bụng thăm dò hướng đi của mục tiêu, quả thực tận tụy với công việc.
“Giết phong cảnh quá đi!” Tô Mộc Tranh rất bất mãn với cái xác nọ, ngay cả pháo của Phong Sơ Yên Mộc cũng giơ sẵn lên.
“Đi thôi!” Diệp Tu kêu, hai người rời đi. Đồng chí trinh sát gửi tin hướng đi của hai người, hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình.
Mỗi công hội lại điều động người, triển khai việc tìm kiếm và đuổi giết, những người tham dự đều là người của hôm qua, nhưng ý chí chiến đấu lại không cao như trước.
Mà những người từng tham gia chiến đấu thì trông khá khẩm hơn. Giống như Cô Ẩm, chí ít từng bị ăn hành, coi như có động lực để báo thù. Tuy nhiên, số người co giò chạy liên tục, chán chường chờ đợi đến hồ đồ như hôm qua lại không ít. Sau khi biết hôm nay phải tiếp tục, tất cả chuẩn bị sẵn phim ảnh, truyện tranh, tiểu thuyết, đồ ăn vặt để giết thời gian.
Diệp Tu dẫn theo Tô Mộc Tranh, hai người vòng vèo trong bản đồ một hồi, chuồn êm khỏi mạng lưới tìm kiếm của các công hội lớn, sau lại không về thành Không Tích mà đến trấn nhỏ Bố Nhĩ Tư gần Rừng Rậm Băng Sương.
Đây là điểm dừng chân đầu tiên của những người mới rời thôn Tân Thủ, thị trấn tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ gì. Đấu trường từ bên này vào cũng tương tự.
Khi tới thị trấn Bố Nhĩ Tư đã gần 9 giờ. Kiều Nhất Phàm vẫn chưa xuất hiện. Diệp Tu gửi tiền cho Bánh Bao Xâm Lấn để cậu đi mua vũ khí trước, sau đó nhìn danh sách bạn tốt, Điền Thất, Nguyệt Trung Miên, Thiển Sinh Ly và Mộ Vân Thâm ngược lại có online. Thế nhưng chưa bàn đến vấn đề thực lực, nếu họ tham gia, chính là dây vào cuộc phân tranh của Diệp Tu và các công hội lớn, sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức. Diệp Tu không muốn họ bị dính vào chuyện này.
9 giờ, lại có tin bạn tốt online, Diệp Tu mở ra xem, Dạ Vị Ương đã lên, Trương Tân Kiệt quả là một kẻ đúng giờ. Hơn nữa người ta còn đứng sẵn ở cửa đấu trường, một bước nữa là có thể vào luôn. Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du và bốn người kia cũng chuẩn bị tươm tất, cả đám nào dám để Trương Tân Kiệt chờ mình đại giá.
Họ không dám, Diệp Tu lại dám.
“Bắt đầu chưa?”
“Chưa đủ người.”
“4 tiếng 37 phút còn tìm không đủ người?” Trương Tân Kiệt rất khinh thường hiệu suất này.
“Bó tay rồi, đổi giờ đi, 12 giờ được không?”
“Không được.” Đối với người nghiêm túc như Trương Tân Kiệt, 12 giờ là thời gian hắn say giấc nồng.
“Vậy cậu nói thử xem.” Diệp Tu trả lời.
“Bao giờ thì có thể tập hợp đủ người?” Trương Tân Kiệt hỏi.
“12 giờ. . .” Vấn đề lại vòng về.
“Vậy mai đi, hy vọng cậu không lỡ hẹn tiếp.” Trương Tân Kiệt quyết đoán nói, hiển nhiên không muốn lãng phí thời gian nữa.
“Ai, đợt chút đã, tôi có người rồi.” Diệp Tu đột nhiên kêu lên. Hắn mới nhận được tin tức bạn tốt online, chưa kịp mở ra xem đã có tin gửi ngay đến: “PKPKPKPKPKPK.”
“Kẻ phiền chết người lại tới rồi!” Tô Mộc Tranh bĩu môi.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nhanh chóng vào đấu trường, lập phòng, bố trí hoàn tất, gửi số phòng cho Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên.
“Chờ tui đổi tài khoản!” Hoàng Thiếu Thiên lập tức nói.
“Cứ dùng cái này đi!” Diệp Tu nói.
“Làm gì?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Giúp anh đánh chút.” Diệp Tu nói.
“Móa móa móa! ! Tui tới tìm anh để PK, anh nghĩ rằng tui là thú triệu hồi của mình hả!” Hoàng Thiếu Thiên mắng chửi.
“Nhanh lắm.” Diệp Tu nói.
“Không có vũ khí!” Hoàng Thiếu Thiên kêu.
“Chú tìm Bánh Bao Xâm Lấn, cậu ta đang mua vũ khí đấy, bảo cậu ta mua dùm một cái luôn.” Diệp Tu gửi tin. Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên hiện tại mới 27, chỉ có thể dùng vũ khí cấp 25, rẻ hơn vũ khí 30 nhiều.
“Chú em Bánh Bao. . .” Hoàng Thiếu Thiên lại liên hệ với Bánh Bao Xâm Lấn.
Đang giờ cao điểm, trong chợ có rất nhiều quầy bán. Hai người cũng không phải kẻ thích trả giá, cấp tốc cầm hai món vũ khí trong tay, dọt thẳng đến đấu trường.
Tại đấu trường, năm người kia nhận được số phòng thì lập tức tổ đội tiến vào, năm người tập hợp đủ. Tổ năm người của Tưởng Du, bốn nghề chiến đấu không hề đổi, chỉ có mục sư của Dạ Vị Ương bị Trương Tân Kiệt thay thế.
Còn phía đám Diệp Tu? Quân Mạc Tiếu của hắn và Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đã vào, người của ba chỗ trống bên dưới lại biến đổi chớp nhoáng như xẹt điện.
“Người của mấy cậu đâu?” Trong cột tin tức sát bên, Dạ Vị Ương đang gửi tin sang. Vị trí của người thứ ba chợt không chớp nhoáng nữa, nhân vật ổn định: Bánh Bao Xâm Lấn.
Sát phía sau là người thứ tư: Lưu Mộc.
“Lưu Mộc?” Tưởng Du ngẩn ra.
“Ai vậy?” Trương Tân Kiệt hỏi.
“Hôm qua chúng ta không gặp người này. Thế nhưng, có không ít người chết dưới tay hắn ở Rừng Không Tri. Hắn chỉ mới cấp 27.” Tưởng Du vội giới thiệu.
“Tranh thủ thời gian nào, tranh thủ thời gian nào, tranh thủ thời gian nào!” Lưu Mộc vừa vào phòng, cột tin tức lập tức căng thẳng.
“Hơn nữa nói rất nhiều.” Tưởng Du nhanh chóng bổ sung thêm.
“Kiếm khách nói nhiều thịnh hành lâu rồi.” Trương Tân Kiệt nói.
Ai nấy cười cợt, bọn họ đương nhiên biết nguyên nhân do đâu.
“Vậy tên kia là ai?” Trong tiếng cười, nhân vật thứ năm theo sát Lưu Mộc không chớp nữa. Ngó xem thử, nhà quyền pháp liền nghi hoặc. Người thứ năm bên đội Quân Mạc Tiếu là một thích khách cấp 31, tên 00 Giết. Bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này trong tin tình báo.
“00 Giết?” Tưởng Du cũng buồn bực, vội vã gửi tin cho Dạ Độ Hàn Đàm, Dạ Độ Hàn Đàm lại không biết nhân vật ấy là ai.
“Chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị chuẩn bị!” Lưu Mộc tiếp tục spam bên này.
“Nếu chú không muốn bại lộ thân phận thì nói ít lại đi.” Diệp Tu gửi tin cho Lưu Mộc.
“Sao thế?”
“Dạ Vị Ương đối diện chính là Trương Tân Kiệt.” Diệp Tu nói.
“Thiệt đó hả?” Hoàng Thiếu Thiên kinh hãi.
Lúc này mọi người đã chuẩn bị xong, trận đấu đoàn đội chính thức bắt đầu, thoáng chốc đã tiến vào cảnh chiến đấu. Bản đồ Mộ Địa Dung Nham, lựa chọn ngẫu nhiên theo hệ thống, công bằng cho cả đôi bên.
“Thiệt hay giỡn thiệt hay giỡn?” Hoàng Thiếu Thiên vào bản đồ rồi vẫn tiếp tục truy hỏi.
“Giỡn đó, chú xàm tiếp đi!” Diệp Tu nói.
Theo thói quen, Hoàng Thiếu Thiên vừa vào trận đấu sẽ bắt đầu lảm nhảm trong kênh tổ đội, giờ lại nhịn xuống. Mà nhân vật thứ năm 00 Giết đang hối hả xông vào chiến trường.
“Ồ, người anh em này gấp gáp quá vậy, ai đó?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Không biết.” Diệp Tu nói.
“Không biết?” Hoàng Thiếu Thiên không hiểu.
“Không đủ người, vào đại thôi.” Diệp Tu nói.
Mọi người muốn ngất. Phòng của Diệp Tu không cài pass, đương nhiên là ai cũng có thể vào, ba vị trí trước đấy biến đổi như xẹt điện cũng là do có người vừa vào đã bị Diệp Tu đá ra, chừa chỗ cho Bánh Bao Xâm Lấn và Hoàng Thiếu Thiên. Đợi hai người đến đủ, hắn cũng không để ý nữa. Vì vậy người thứ năm chưa bị đá chính là thích khách 00 Giết.
Còn vì sao bên Mưu Đồ Bá Đạo lại không ai chui vào? Đó là vì đây là một trận đấu mang tính đánh cược, lúc tiến vào hệ thống sẽ gửi tin hỏi có đồng ý không. Bên bọn Diệp Tu thua chỉ mất lời hứa, thắng sẽ có đầy vật liệu, thua thì chả sao cả. Bên Mưu Đồ Bá Đạo thắng chẳng được gì, thua lại mất rất nhiều vật liệu. Thằng nào sẽ đồng ý với điều kiện này? Mà lỡ tay ấn nhầm đồng ý, trên người không có ngần ấy vật liệu hiếm cũng không được vào.
“Tuy đẳng cấp tên Lưu Mộc rất thấp, nhưng theo tin tình báo từ phía Rừng Không Tri cho biết, thực lực của hắn không hề kém. Còn tên thích khách lại chẳng có bất luận tin tức gì. Có điều, được tham gia vào trận đánh cuộc này, em nghĩ Quân Mạc Tiếu đặt lòng tin nơi gã, e rằng thực lực của gã cũng khá mạnh.” Phía Mưu Đồ Bá Đạo vốn đang thảo luận về Lưu Mộc và 00 Giết, sau khi vào trận vẫn còn bàn tiếp. Tưởng Du nói hết những phân tích của mình.
“Coi kìa, tên thích khách đó đang lao đến đây.” Nhà quyền pháp kêu lên.
Dạ Vị Ương của Trương Tân Kiệt liếc mắt nhìn sang. Quả nhiên thích khách 00 Giết đã tách khỏi đội ngũ, đơn thương độc mã xông về phía họ.
“Đây là chiến thuật gì?” Trương Tân Kiệt còn đang suy ngẫm, 00 Giết đột nhiên dừng lại, xoay người dọt về.
“Lại quay về rồi?” Đám người của Mưu Đồ Bá Đạo khó hiểu.
Chương 239: Mục tiêu hàng đầu.
Edit: Tam | Beta: Kha
Năm người Mưu Đồ Bá Đạo nhìn thấy thích khách 00 Giết đột ngột xông lên, sau đó lại đột ngột lui lại. Còn đang kinh ngạc, chuyện ly kỳ hơn đã xảy ra. Thích khách lên nhanh rút lẹ kia bỗng dưng biến mất không thấy tung tích.
“Chuyện gì xảy ra?” Nhà quyền pháp kinh hãi, thậm chí tưởng màn hình mình hỏng, nghiêng đầu nhìn màn hình Trương Tân Kiệt. Kết quả cũng y vậy, thích khách 00 Giết ở đâu chẳng thấy.
“Ra kìa!” Tưởng Du chợt kêu to, 00 Giết bỗng từ dưới đất bay lên, nhưng lại lập tức rớt xuống, sau đó mất tiêu như cũ. Khoảng cách quá xa không thể nhìn rõ, nhưng mơ hồ trông thấy trên người 00 Giết lốm đốm lửa. . .
“Không thể nào?” Ngoại trừ Trương Tân Kiệt bất động thanh sắc, những người khác đã đồng thanh kêu lên.
Theo tiếng kêu của bọn hắn, 00 Giết lại nhảy lên, lần này thì không rớt mất xác lần nữa, cuối cùng cũng chịu xuất hiện một cách bình thường trong tầm nhìn mọi người. Trên người gã được ánh bạch quang bao bọc, dễ thấy là vừa được buff cho một chiêu hồi máu của mục sư.
“Không lẽ thằng này sảy chân rớt xuống dung nham?” Nhà quyền pháp ngạc nhiên hỏi.
“Hơn nữa còn nhảy không ra?” Giọng của kiếm khách cũng đầy nghi ngờ.
Bản đồ Mộ Địa Dung Nham này cũng tương tự Mai Cốt Chi Địa, chủ yếu là hòm đá, bia mộ, cây khô. Điểm khác nhau là cả bản đồ bị nhiều rãnh xẻ ngang dọc thành hơn chục mảnh, trong các rãnh đó cũng không phải nước bình thường, mà là suối dung nham nóng chảy. Người chơi mà rớt xuống sẽ lập tức dính debuff bỏng, dù lập tức nhảy lên cũng phải kéo dài tiếp năm giây.
Các rãnh suối dung nham này, nông có sâu có, hẹp có rộng có, người chơi luôn phải đề phòng để không rơi xuống. Mà 00 Giết biến mất khi nãy, chính là do gà tới lọt chân xuống dung nham. Bọn Tưởng Du không nghĩ tới thứ lỗi sơ cấp như vậy, nên cả đám đứng nghi thần nghi quỷ. Đợi khi thằng này vọt lên trở lại cùng cả thân lấm chấm đốm hồng, không ai không rõ nữa.
“Vậy cũng rớt vô dung nham, thằng này não tàn hả?” Tay thiện xạ nói.
“Có lẽ nhầm lẫn.” Nhà quyền pháp vẫn shock.
“Nhầm lẫn tới hai lần?” Kiếm khách nói.
“Chuyện gì cũng có khả năng mà.” Nhà quyền pháp không dám xem thường tay thích khách này, gã vẫn cảm thấy cần phải đề phòng.
“Được rồi đừng nói nữa, tóm lại là không được khinh thường!” Tưởng Du nói.
Trương Tân Kiệt im lặng từ đầu đến giờ rốt cuộc mở miệng, vừa nói chuyện là trực tiếp ban lệnh chỉ huy: “Trận X, quyền pháp, thiện xạ cánh trái, kiếm khách, pháp sư cánh phải. Cự ly 10 bước.”
Vị trí của trận X cũng tương tự như con Ngũ Văn trong mạt chược. Năm người bọn họ gồm nhà quyền pháp, kiếm khách lần lượt lên trái phải phía trước, thiện xạ và pháp sư nguyên tố tấn công xa bọc hậu phía sau, bốn người tạo thành một hình vuông cạnh dài mười bước, còn mục sư của Trương Tân Kiệt đứng giữa.
“Lên!” Trương Tân Kiệt phát lệnh, năm người giữ nguyên trận thế cùng đồng loạt xông tới. Trương Tân Kiệt đứng ở trung tâm, tầm mắt chăm chăm dán vào kẻ ở giữa năm người đối diện.
Phía bên kia, mới đầu Diệp Tu nhìn thấy tên 00 Giết vào trận xông pha liền vội gọi giật lại, kết quả người anh em này sảy chân phát rơi xuống dung nham, hơn nữa nhảy luôn hai lần mới leo lên. Dù vậy dung nham dính trên người vẫn tiếp tục đốt HP của gã, Diệp Tu vội cho Quân Mạc Tiếu thả một chiêu hồi máu bay qua.
Người này xem ra cũng không có gì đặc biệt aish! Diệp Tu thở dài. Tiện tay mót ra một cao thủ, ăn ở kiểu vậy đâu phải lúc nào cũng gặp.
“Người anh em gấp quá vợi!” Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên tiến lên cười nói.
Thích khách 00 Giết vừa hoàn hồn, xem HP được kéo về lại, thở phào một hơi mới nói: “Chẳng phải ông nào kêu tranh thủ thời gian à?”
“Ông nhớ kỹ giọng nói vừa nãy, lát nữa nó nói gì ông cũng đừng có nghe.” Diệp Tu nói.
“Đù má!” Hoàng Thiếu Thiên không phục.
“Ổng là ai?” 00 Giết hỏi lại.
“Cái thằng kế bên ông á.” Diệp Tu nói.
00 Giết nhìn sang, lia Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên xong mới nói: “Cấp 27? Ma mới không biết gì đừng có bày đặt chỉ huy ok?”
“Móa, ma mới chết tiệt dám nói tui ma mới?” Hoàng Thiếu Thiên nổi giận.
“Được rồi im lặng hết đi! Mọi người vào chỗ chuẩn bị, quân địch đánh tới rồi kìa.” Diệp Tu nói. Hai người vội câm miệng, mắt nhìn sang đối diện, năm người bên kia quả nhiên đã có hành động. Năm người tản ra, xông lên, không hề trốn tránh. Mà với bản đồ Dung Nham Mộ Địa này cũng vốn chẳng có nơi nào trốn với tránh. Hòm đá, mộ bia kia nọ chỉ có thể yểm hộ thôi.
“Trận X à, sao đây?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Nhắm đứa chính giữa!” Diệp Tu nói.
“Duyệt, đơn giản mà bá đạo, cày phát nát luôn.” Hoàng Thiếu Thiên khen ngợi.
“Làm gì có chuyện dễ vậy.” Diệp Tu cười, với Hoàng Thiếu Thiên và Tô Mộc Tranh, bốn chữ “nhắm thẳng trung tâm” được gọi là chiến lược, nhưng với Bánh Bao Xâm Lấn và 00 Giết, Diệp Tu lại thay đổi cách nói đơn giản hơn.
“Theo anh!” Diệp Tu kêu lên.
Bánh Bao Xâm Lấn lập tức ngầm hiểu, lập tức bay đến cạnh Quân Mạc Tiếu.
“Coi chừng rớt xuống dung nham.” Diệp Tu nhắc nhở, trình độ đội ngũ khập khiễng thật là quá phiền, cái gì cũng phải hướng dẫn.
Hai bên cùng xông đến giữa bản đồ, trên đường chằng chéo suối dung nham, tất nhiên là phải nhảy qua. Nhưng vì vậy mà chênh lệch trình độ được dịp thể hiện rõ rệt. Thích khách 00 Giết rõ ràng không phải dân cao thủ, lại bị ám ảnh với dung nham, trở nên cực kỳ cẩn thận. Người khác chạy nhảy vù vù, gã tới gần dung nham sẽ giảm phanh, sau đó lựa xong chỗ mới nhảy. Cứ vậy nhất định sẽ bị cả đội cho rơi. Ngược lại, bên Mưu Đồ Bá Đạo thao tác bốn người như nhau, đội hình nhấp nhô nhưng không loạn. Trương Tân Kiệt trình độ cao hơn hẳn, nhưng am hiểu nhất chính là phối hợp đội ngũ.
“Chậm chút, chậm chút.” Vừa nhảy qua một suối dung nham Diệp Tu liền phát hiện vấn đề, gọi mọi người giảm tốc lại. Cả đội di chuyển chậm lại phối hợp tốc độ 00 Giết.
Đã chậm lại. . . Trương Tân Kiệt không bỏ qua bất kỳ tiểu tiết nào, cẩn thận phân tích tất cả hành động của đối phương. Bọn Tưởng Du cũng nhìn ra tốc độ của phe kia không bằng bên mình, rõ ràng là trình chưa tới nên bị địa hình cản trở, sĩ khí dâng cao, nhảy vô cùng high.
“Chú ý, bậc thầy pháo súng!”
Hai bên tiếp cận nhau, vừa đến cự ly công kích của bậc thầy pháo súng Trương Tân Kiệt lập tức nhắc nhở. Phong Sơ Yên Mộc chưa có động tĩnh, bên Mưu Đồ Bá Đạo đã bắt đầu đề phòng.
Vị trí cả bọn Quân Mạc Tiếu nhìn như lộn xộn, nhưng càng tới gần càng gom về trung tâm. Trương Tân Kiệt lập tức nhìn thấu, vội kêu lên. “Vị trí trước hai sau ba!”
Thứ này, nếu là ra lệnh cho Đường Nhu hay Bánh Bao Xâm Lấn nhất định không ai biết. Nhưng bốn người Tưởng Du dù không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng đã đủ hiểu. Nhận được lệnh, kiếm khách và nhà quyền pháp phía trước dừng bước tụ gần hàng giữa, thiện xạ và pháp sư phía sau đuổi lên, đứng hai bên mục sư Dạ Vị Ương.
“Biến trận rồi.” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.
“Đã thấy.” Diệp Tu nói, “Bậc thầy pháo súng chuẩn bị.”
Tô Mộc Tranh nhấc pháo lên, khoảng cách vào tầm bắn nhưng Diệp Tu vẫn chưa phát lệnh công kích. Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, cuối cùng chỉ cách nhau một suối dung nham. Nhất cử nhất động đều bị nhìn thấu triệt. Không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh lục bục của dung nham sôi trào, ngoài ra là tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Gần hơn, gần hơn, gần hơn.
Diệp Tu, Trương Tân Kiệt. Hai người đều chăm chú quan sát cử động của đối phương. Khoảng cách thỏa cự ly công kích của bậc thầy pháo súng, cự ly công kích của thiện xạ, ngay cả pháp sư nguyên tố cũng có thể tấn công.
Không ai nhúc nhích, không ai phát động công kích. Hai bên đều đang đợi thời cơ. Thời cơ cần nắm bắt, ai bắt được trước có thể chiếm được lợi thế. Thấy kẻ địch tấn công, phản ứng sau đó chỉ có thể là né tránh.
“Khai hỏa!”
“Trốn!”
Hai mệnh lệnh, một lặng yên thả vào kênh đội ngũ, một được kêu to lên. Thời gian chênh lệch không đến một giây.
Họng pháo của Phong Sơ Yên Mộc tóe lửa, giật lên hai phát, ba mảnh pháo ầm ầm lao ra, tạo thành đường thẳng với biên độ công kích lớn nhất.
Bên Mưu Đồ Bá Đạo vốn xem bậc thầy pháo súng là trọng điểm đề phòng, khi họng pháo vừa lóe, Trương Tân Kiệt hô to một tiếng, đội ngũ đang ở trận thế 2-3 lập tức tách ra hai bên.
Pháo Chống Tăng xuyên qua lúc đội ngũ tách ra, năm người không dính chút thương tổn nào. Quân Mạc Tiếu, Lưu Mộc, Bánh Bao Xâm Lấn cùng 00 Giết đã cấp tốc chuyển sang cánh trái kẻ địch, chuẩn bị nhảy qua suối dung nham. Phong Sơ Yên Mộc yểm hộ một cột Pháo Laser, đánh hai người bên cánh phải. Đội Mưu Đồ Bá Đạo tạm thời bị tách làm hai. Bọn Diệp Tu nhất định phải bắt được cơ hội này, dựa vào ưu thế nhân số đánh chết mục sư của Trương Tân Kiệt.
Lúc này Trương Tân Kiệt bỗng dưng mỉm cười.
Trình độ Quân Mạc Tiếu này thật không tệ, quả nhiên bắt được thời cơ tấn công tốt nhất. Nhưng mà, lúc ấy không ra lệnh tấn công trước, không phải vì không thể, mà vì cố ý nhường cho Quân Mạc Tiếu. Thời cơ muốn nắm bắt, chính là lúc này đây.
“Lên!”
Lại một tin nhắn lẳng lặng thả ra, nhanh chóng hiện lên trong kênh đội ngũ của Mưu Đồ Bá Đạo. Kiếm khách trước người Dạ Vị Ương tựa như sớm chuẩn bị vội lao ra, kiếm khí Rút Đao Trảm tung bay hướng đến giữa không trung. Đó là vị trí Quân Mạc Tiếu phi thân lên để nhảy qua suối dung nham.
Cùng lúc, pháp sư nguyên tố phóng Liệt Diễm Chấn Động, nhà pháp sư theo sát kiếm khách, nhảy lên Ưng Đạp hòng giẫm nát Quân Mạc Tiếu.
“Cái kiểu di chuyển 2-3 này. . .” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên phát hiện cách di chuyển của bên kia không phải chia theo hàng dọc như thông thường, mà là hàng ngang. Bên 2 là nhà quyền pháp và kiếm khách cùng che chở cho mục sư chuyển qua cánh trái, còn bên 3 là thiện xạ và pháp sư nguyên tố lại dịch sang phải. Di chuyển như vậy, lúc này có thể phản kích hiệu quả nhất.
Mục tiêu đánh chết hàng đầu của Diệp Tu là Dạ Vị Ương của Trương Tân Kiệt.
Kẻ đầu tiên Trương Tân Kiệt muốn diệt, cũng là Quân Mạc Tiếu.
Chương 240: Chiến thuật ngôi sao
Edit: Hwan | Beta: Kha
Pháp sư nguyên tố, nhà quyền pháp và kiếm khách của Mưu Đồ Bá Đạo cùng tấn công về phía Quân Mạc Tiếu đang phi thân lên, cả ba nghe theo chỉ thị của Trương Tân Kiệt, sớm đoán được hành động của Quân Mạc Tiếu.
Diệp Tu giữa lưng chừng chỉ thấy kiếm khí, dưới chân còn có Liệt Diễm Chấn Động dâng lên từ dung nham nóng bỏng vồ lấy hắn. Khoảnh khắc gặp nạn ấy, hắn chợt xoay nửa người, Ô Thiên Cơ phất ra một tiếng “ĐÙNG”.
Phi Súng.
Quân Mạc Tiếu đột nhiên dùng Phi Súng trong lúc nguy cấp. Thân mình xoay nửa vòng trên không, sửa lại phương hướng tiến lên, vốn muốn đánh đối thủ ở cánh trái, lúc này bất chợt bay về phía cánh phải Mưu Đồ Bá Đạo.
Cánh trái là nhà quyền pháp và kiếm khách đang che chắn Dạ Vị Ương.
Cánh phải là hai nghề hệ viễn trình Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du và tay thiện xạ.
Liệt Diễm Chấn Động của Tưởng Du chưa kịp trúng Quân Mạc Tiếu, thiện xạ đang đứng cách một bờ dung nham đối mặt bắn tỉa cùng Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh. Không hề ngờ đến việc Quân Mạc Tiếu xoay người trên không tấn công về phía hai người.
Thiện xạ thật ra biết chút ít về Thể Thuật, nhưng gã lại đang cùng Phong Sơ Yên Mộc kiềm chế lẫn nhau nên không tiện thoát thân. Mà chiêu Lạc Hoa Chưởng được Tưởng Du thể hiện chiều hôm ấy đã được chứng minh là trò cười. Biết rõ sự lợi hại của Quân Mạc Tiếu, cả hai có chút hoảng, không hề nghĩ đến đáp trả, dứt ra lui hết về sau.
Bên cánh trái, Rút Đao Trảm của kiếm khách vồ hụt thì không sao. Ưng Đạp của Nhà quyền pháp xuống chân rồi, ai dè mục tiêu lại bay mất giữa trời. Nhà quyền pháp không cách nào bay tiếp ngay lúc này, chỉ đành trơ mắt nhìn nhân vật của mình rớt xuống. Mà ngó thử phương hướng hạ cánh, hẳn chưa đến mức đạp phải dung nham.
Tiếc rằng suy đoán này của gã có hơi ngây thơ. Người đang đứng đối diện dòng nham thạch là ai cơ chứ? Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên. Là kẻ am hiểu nắm chắc cơ hội nhất trong toàn bộ Vinh Quang, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Nhà quyền pháp vừa mới cảm thấy mình sẽ không ngã, chợt thấy kiếm khách cấp 27 đứng bờ kia đột nhiên nhảy ra sau, một đường kiếm quang bình thường hất ngược lên, kiếm khí lướt qua, như thoáng sượt qua nhà quyền pháp. Cơ thể nhà quyền pháp không bị đánh bay mà chỉ hơi xê dịch, Ưng Đạp đáp xuống, buộc phải dẫm một hồi sát mép bờ. Nhà quyền pháp hoảng hốt, vội muốn nhảy bật lên, nhưng Hoàng Thiếu Thiên sẽ chừa cơ hội cho gã ư? Tất nhiên là không.
Một đường kiếm quang lại hạ xuống, gõ một đòn công kích thường lên đầu nhà quyền pháp.
Nhà quyền pháp hết mánh, rơi xuống giữa suối dung nham, lửa cháy toàn thân, sinh mệnh bắt đầu bị đốt dần. Nhà quyền pháp ngửa người muốn nhảy lên, xoay góc nhìn lại thấy tên kiếm khách vẫn lù lù đứng đấy, lòng thầm than khổ, biết đối phương sẽ không cho mình cơ hội. Vội chạy trong dòng dung nham định bụng nhảy ngược về bên bờ ta.
Nhìn thấy nhà quyền pháp ngã xuống dung nham, sao Trương Tân Kiệt và kiếm khách lại không cứu chứ. Chẳng qua kỹ năng duy nhất có cự ly đủ xa để lướt qua dòng dung nham Rút Đao Trảm của gã mới dùng lên người Quân Mạc Tiếu, còn đang trong thời gian đóng băng. Gã chỉ có thể đứng bên bờ giương mắt nhìn. Trương Tân Kiệt lại có mánh khóe hơn, hắn giơ cây thánh giá lên ngâm phép, muốn dùng Ngọn Lửa Thần Thánh.
Bánh Bao Xâm Lấn không hề nhàn rỗi, nhảy sang cho Dạ Vị Ương ăn gạch, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên chợt chắn trước mặt cậu, “Vô dụng thôi, khoảng cách không đủ.”
“Đủ đó chứ?” Bánh Bao Xâm Lấn cũng có sức phán đoán.
“Thiếu chút nữa, cố ý dụ chú đó.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Gian trá quá.” Bánh Bao Xâm Lấn tin ngay, vì thế cục gạch trong tay ném thẳng về nhà quyền pháp đang đứng giữa dung nham.
Dung nham ngoại trừ tạo sát thương bỏng bên ngoài, không gây ảnh hưởng gì khác đến nhân vật, nhà quyền pháp lật đật né tránh. Bánh Bao Xâm Lấn giận dữ mắng: “Mày còn dám tránh.” Lại ném cát sang.
Nhà quyền pháp bực bội, sao tao không thể tránh?  Phạm vi Ném Cát rất lớn, khỏang cách lại gần, quả thực tránh không hết. Nhà quyền pháp đang tận lực chuyển góc nhìn để tránh bị mù. Tránh trái trốn phải, nhà quyền pháp vật vã lết lên được bờ, gấp gáp nhảy cao, sau đó thấy lửa đạn bừng sáng trước mặt.
 “Má nó!” Nhà quyền pháp mắng, chịu sự cản trở của lửa đạn mà té ạch về suối dung nham. Chuyển góc nhìn, là một pháo bất ngờ đến từ Phong Sơ Yên Mộc.
“Nhảy” Giọng nói của Trương Tân Kiệt chợt truyền tới.
Nhà quyền pháp nghe xong không quan sát cục diện gì nữa, đứng dậy nhảy ngay.
Lúc này Rút Đao Trảm của Hoàng Thiếu Thiên cũng hết CD, vốn dĩ có thể chém ngược nhà quyền pháp trở về, nhưng Ngọn Lửa Thần Thánh của Dạ Vị Ương đã ngâm xong, một ngọn lửa trắng bốc lên.
Nắm thời gian quá chuẩn, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên buộc phải né tránh skill phong ấn nhân vật này, mà chiêu Rút Đao Trảm của kiếm khách kia cũng vừa hay, phối hợp với Ngọn Lửa Thần Thánh, một đường kiếm khí chém tới càng ép người lùi bước. Nhà quyền pháp nghe theo lệnh của Trương Tân Kiệt, thân mình nhảy về phía bờ.
Còn có sơ hở, nhưng chỉ chút thôi …. Trương Tân Kiệt ngẫm nghĩ, chợt thấy một đường kiếm quang lóe sáng từ bờ bên kia. Cùng một kỹ năng Rút Đao Trảm, trong mắt Trương Tân Kiệt, ánh sáng của đường kiếm ấy lại áp đảo hoàn toàn kiếm khách của họ.
Không sai, những bố trí của hắn theo lý thuyết có thể giúp đỡ nhà quyền pháp nhảy lên bờ. Tuy nhiên, đây lại là hành động phối hợp của ba người, chỉ cần một người chậm trễ hoặc nhanh hơn cũng sẽ không đạt được sự hoàn mỹ 100%. Mà 1% sai lầm, ai có thể bắt giữ chính xác chứ?
Trương Tân Kiệt vốn nghĩ thế, nhưng giờ hắn biết mình sai rồi.
Rút Đao Trảm của Lưu Mộc xuất hiện quá gần, nhưng mục tiêu công kích của hắn cũng rất gần.
Thế thì, Rút Đao Trảm của hắn ta và kiếm khách, ai có thể trúng mục tiêu nhanh hơn? Nếu kiếm khách nhanh hơn, Rút Đao Trảm của hắn khẳng định sẽ bị đánh gãy, hắn không thể vừa trốn tránh Ngọn Lửa Thần Thánh lại vừa đánh ra một kiếm trúng mục tiêu nhanh hơn kiếm khách được?
Sự thật là, hắn ta làm được.
Kiếm quang của Lưu Mộc rơi trúng nhà quyền pháp trước.
Trong tiếng gầm “đù má”, nhà quyền pháp lại rớt xuống dung nham lần nữa.
Rút Đao Trảm của kiếm khách đến sau, không biết hơn kém bao nhiêu, nhưng những gì mọi người nhìn thấy là, sau khi Lưu Mộc đánh rớt nhà quyền pháp, thu kiếm, Đỡ Đòn, vậy mà đỡ được Rút Đao Trảm của kiếm khách nọ.
 “Tên này…” Sắc mặt của Trương Tân Kiệt rốt cuộc thay đổi.
Chỉ bằng vài chi tiết nhỏ, nếu như là cố ý, thao tác ấy xứng được gọi là cấp thần. Lưu Mộc này …là ai?
Rút Đao Trảm của kiếm khách không trúng, nhưng Trương Tân Kiệt đã sớm giao kế hoạch kế tiếp, nhà quyền pháp tuy không cứu được, gã vẫn dựa theo kế hoạch cũ mà làm. Chân đạp lên bờ, kiếm khách phi thân nhảy lên, đường kiếm quang từ trên cao rơi xuống, một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn nhắm về phía bờ bên kia. Nơi đó có Ngọn Lửa Thần Thánh mà đám người Lưu Mộc tránh không kịp, nhưng đối với người của Mưu Đồ Bá Đạo, đó là một lần yểm trợ tuyệt vời. Cùng lúc đó, gã chợt nghe thấy tiếng hô của Trương Tân Kiệt: “Khoan làm đã.”
“Hả?” Kiếm khách kinh ngạc kêu lên, nhưng quá đỗi muộn màng, người của gã đã bay vèo qua bờ kia.
Ngân Quang Lạc Nhẫn vừa trượt xuống, gã thấy Lưu Mộc nhảy ra sau tránh sóng xung kích khi mình đáp đất. Tiếp đấy, gã chợt nhìn thấy dưới chân Lưu Mộc hiện ra sóng xung kích.
“Đó là cái gì?” Trong sự kinh ngạc của kiếm khách, nhân vật của gã cũng bị đợt sóng xung kích ấy hất lăn quay.
“Là Ngân Quang Lạc Nhẫn luôn ư? Hắn nhảy hồi nào? Sao éo thấy vậy?” Trong lòng kiếm khách muôn vàn câu hỏi, lại không thay đổi được sự thật bị hất ngã của mình. Gã định nhanh chóng dùng Chịu Thân, cơ mà ngó thấy điểm rơi đã khóc thầm. Chỗ hắn rơi xuống chính là dung nham, dùng hay không dùng Chịu Thân có khác gì đâu?
Trong dung nham có sẵn một nhà quyền pháp đáng thương, giờ kiếm khách cũng trố mắt nhìn mình đến chung vui cùng nhà quyền pháp. Cả lũ vùng vẫy trong biển lửa tìm kiếm cơ hội nhảy lên bờ, mà ba đứa không biết xấu hổ kia lại đứng chết dí trên bờ, không thèm công kích, chỉ giữ skill để canh họ nhảy lên là quất rớt về ngay. Động tác giả không hề có hiệu quả, đối phương hoàn toàn nhìn thấu ý đồ cũng như hành động của họ. Chỉ kiên nhẫn chờ cả hai chết cháy trong suối dung nham nồng cháy.
Trên người cả hai sáng bừng ánh lửa, đồng thời còn ẩn hiện ánh sáng trắng. Bờ bên kia Dạ Vị Ương đang hồi máu liên tục cho cả hai. Mà phương pháp này há có thể kéo dài, bấy giờ Trương Tân Kiệt chỉ mong ba tên kia mau nhân lúc quanh hắn không có ai mà đến hành hắn đi. Chẳng ngờ cả ba hoàn toàn phớt lờ hắn, chỉ đứng bên kia bờ, dây dưa với nhà quyền pháp và kiếm khách.
Thiện xạ và pháp sư đâu? Trong lòng Trương Tân Kiệt cảm thấy không ổn. Đang cần viện trợ gấp. Hắn mãi bận rộn bên này mà không để ý cả hai. Kết quả chuyển góc nhìn thử, Trương Tân Kiệt tuyệt vọng.
ID pháp sư nguyên tố của Tưởng Du đặt tên không tốt tẹo nào.
Thích Vô Giúp Vui quả thực là Thích Vô Giúp Vui, lúc này đã chạy vô dung nham giúp vui rồi. Thiện xạ đâu? Trương Tân Kiệt chuyển góc nhìn trong nháy mắt, thiện xạ vừa bị Quân Mạc Tiếu bắt được, một chiêu Quăng Ném ném chính xác vào suối dung nham.
Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du vẫn rất cố gắng nhảy lên, song bờ bên kia Phong Sơ Yên Mộc bắn một pháo tới, mặt mày khói bốc hoa nở liền rớt trở về.
Đến tận đây, năm người của Mưu Đồ Bá Đạo, bốn giãy dụa trong suối dung nham, biết rõ phải mau leo lên, lại bị đám người của Quân Mạc Tiếu cho kẹt chết bên dưới, muốn sống cũng không được.
Chiến thuật?
Trương Tân Kiệt luôn lưu ý vị trí di chuyển, hành động và suy đoán của đối phương.
Nhưng giờ ngẫm nghĩ lại, đối phương có chiến thuật ư? Có vẻ không hề có. Từ đầu tới cuối, đối phương chỉ xông lên, sau đó….. đến nơi phát huy mà thôi.
Quân Mạc Tiếu, còn có Lưu Mộc, thực lực của cả hai cao hơn hẳn đám người Tưởng Du. Bậc thầy pháo súng cũng không thể xem thường, khả năng kiềm chế và phối hợp vô cùng xuất sắc.
Còn tên 00 Giết kia, thu hút sự chú ý và coi chừng của mọi người, nhưng gã làm được gì? Không hề có, hoàn toàn không. Bánh Bao Xâm Lấn còn ném được hai cục gạch và mấy nhúm cát, còn tên 00 Giết chỉ bám đuôi mọi người, anh đâu em đó, tuyệt đối chỉ theo chơi, tuyệt đối là vai quần chúng.
Nếu bảo đối phương có chiến thuật, ắt chỉ là chiến thuật ngôi sao. Đách cần biết chiến thuật hay đấu pháp của mày là gì, bên tao chỉ cần hai tên yêu nghiệt, đủ để hành lũ bây lên bờ xuống ruộng…
Lúc này, trong đầu Trương Tân Kiệt chợt hiện lên một suy nghĩ đáng sợ. Suy nghĩ này cực kỳ hợp lý, lại làm hắn không thể tin được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#night