Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 251-253

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 251: Kỹ năng đỡ phá.
Edit: Tam | Beta: Zencest
Kim đồng hồ nhích dần tới chín giờ, mồm Diệp Tu ngậm thuốc lá, Quân Mạc Tiếu tà tà chạy tới trấn Bố Nhĩ Tư.
Chín giờ tối chủ nhật là thời gian hẹn quyết chiến lần hai với Mưu Đồ Bá Đạo.
“Vật liệu chuẩn bị đủ chưa?” Diệp Tu PM Dạ Độ Hàn Đàm.
Dạ Độ Hàn Đàm xém tí đã lỡ tay trả lời “Đủ”, nhưng may ý thức kịp liền nhanh chóng đập cái tay phải định gõ Enter của mình.
Tại sao tui tha hóa tới vậy rồi! Dạ Độ Hàn Đàm khinh bỉ bản thân.
“Nhanh lên đi.” Cuối cùng Dạ Độ Hàn Đàm cộc cằn đáp.
Đúng chín giờ, Quân Mạc Tiếu đến cửa vào đấu trường ở trấn Bố Nhĩ Tư. Vào đấu trường, tạo phòng, PM số phòng cho Dạ Độ Hàn Đàm.
Chốc sau, năm người bên kia đã đủ mặt. Vẫn là năm nhân vật cũ, nhưng Diệp Tu biết người điều khiển phía sau đã khác. Nhìn coi, nhà quyền pháp đang đứng ở vị trí của đội trưởng, mục sư Dạ Vị Ương thứ hai, pháp sư nguyên tố Thích Vô Giúp Vui thứ ba, rồi tới kiếm khách, tay thiện xạ.
Diệp Tu cười.
Nhà quyền pháp ắt hẳn là Hàn Văn Thanh. Mục sư Dạ Vị Ương tất nhiên là Trương Tân Kiệt. Pháp sư Thích Vô Giúp Vui có lẽ là Bạch Ngôn Phi, kiếm khách Vu Thiên, tay thiện xạ Vương Trì Hiên. Diệp Tu làm sao không nhẵn mặt đám tuyển thủ chuyên nghiệp của Bá Đồ chứ?
Nhưng Diệp Tu không phải thần tiên, thật ra vẫn có chuyện hắn không thấu.
Trong năm kẻ đối diện, số được tuyển thủ chuyên nghiệp của Bá Đồ điều khiển thật ra chỉ có ba.
Nhà quyền pháp là Hàn Văn Thanh, mục sư Dạ Vị Ương là Trương Tân Kiệt, pháp sư nguyên tố Thích Vô Giúp Vui là Bạch Ngôn Phi. Ba người này Diệp Tu đoán chính xác. Nhưng kiếm khách và tay thiện xạ không phải tuyển thủ chuyên nghiệp Bá Đồ. Chủ hai thẻ tài khoản này ngụ khác nơi Bá Đồ, làm sao cho tuyển thủ xài được?
Thật ra nếu muốn tìm thẻ khác cũng không hẳn là không thể, nhưng Hàn Văn Thanh bảo, ba người đã đủ rồi.
“Đi một đội? Còn sợ chưa đủ mất mặt à?” Lúc Hàn Văn Thanh lạnh lùng hừ ra câu đó, đâu đứa nào dám ho he nữa.
Hiện tại ba người đang ở phòng làm việc của công hội trong game. Đám người trong phòng ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thẻ tài khoản của Tưởng Du, Dạ Vị Ương và game thủ nhà quyền pháp đều bị trưng dụng, cả máy tính cũng phải giao nộp. Máy khác đều full cả, ba người đành bắt ghế đẩu ra chỗ khác vây xem.
Đứng sau lưng đại thần hóng hớt? Cái này không được cho lắm. Muốn từ ngôi thứ nhất của đại thần nhìn ra huyền cơ, trước nhất phải đuổi kịp tư duy và thao tác của đại thần đã, cả đám không ai đủ tự tin làm được, nên đành phải nhích sang ngó máy người khác – cũng đang chen chúc vào phòng xem chiến cuộc.
“Này. . . chuyện gì xảy ra?” Bọn Tưởng Du rốt cuộc tìm được máy đã chui được vào phòng làm khán giả, nhìn thấy đội hình bên Quân Mạc Tiếu, không khỏi kinh hãi.
Kiếm khách Lưu Mộc? Không.
Bậc thầy pháo súng Phong Sơ Yên Mộc? Không.
Pháp sư chiến đấu Hàn Yên Nhu? Không.
Lưu manh Bánh Bao Xâm Lấn? Không.
Quỷ kiếm sĩ Một Tấc Tro? Không.
Đều vắng sạch sẽ, đách có thằng nào quen mặt, bốn thằng đội Quân Mạc Tiếu, nghề nghiệp chẳng khớp thì thôi, đến tên tuổi cũng lạ quắc lạ quơ. Tưởng Du kinh ngạc quay lại, thấy Hàn Văn Thanh bảo Trương Tân Kiệt: “Mấy người cậu nói đâu?”
“Lúc hẹn không có nói ai tới đánh. . .” Trương Tân Kiệt nói.
“Bắt đầu chưa?” Quân Mạc Tiếu gửi tin sang hỏi.
“Thằng này. . . lại tìm một đám nào nữa đây?” Tưởng Du vốn đã bất an từ trước, lúc này trong lòng không khỏi hoảng loạn. Tuy gã tin tưởng chiến đội 100%, nhưng vấn đề là giờ cũng chỉ có phân nửa chiến đội ra trận thôi. Vị trí tay thiện xạ với kiếm khách, sợ rằng sẽ trở thành uy hiếp không nhỏ.
Thiện xạ và kiếm khách hiện tại còn thót tim hơn cả Tưởng Du. Khi biết phải hợp tác với đại thần, hai người này đã quíu hết tay chân rồi. Bây giờ bên Quân Mạc Tiếu còn thêm một đội lạ đời, hai người càng thêm hoảng, cũng như Tưởng Du, sợ mình trở thành vật cản đường.
“Bắt đầu.” Trong game Hàn Văn Thanh đã dứt khoát trả lời Quân Mạc Tiếu.
Đám Tưởng Du đâu còn thời gian nghĩ lung tung nữa, hình ảnh trên màn hình thay đổi, trận đấu đã bắt đầu.
Chọn bản đồ ngẫu nhiên, loading xong hiện ra là sân đấu hình tròn.
Đây là một bản đồ cực kỳ đơn giản, rõ ràng. Giống như map lôi đài, khác ở chỗ sân đấu này trải rộng hơn, cả mặt phẳng tròn nhẵn. Địa hình không có đặc điểm nào lợi dụng được, nếu là chiến đội chuyên nghiệp, nhất định không bao giờ chọn nó làm bản đồ sân nhà.
“Bản đồ không tệ.” Hàn Văn Thanh bất ngờ nói, bản đồ này chỉ nhìn một phát là thấy hết, cơ bản không có chỗ nấp, chỉ có thể dùng phối hợp, dùng thao tác của game thủ để quyết thắng lợi, đơn giản vậy thôi.
“Các cậu xử lý bốn người kia, anh thử đi lĩnh giáo chút bản lĩnh của Quân Mạc Tiếu.” Hàn Văn Thanh chỉ huy đơn giản.
Trương Tân Kiệt dù là bậc thầy chiến thuật, nhưng không có nghĩa hắn sẽ chỉ huy. Ở chiến đội, trong trận đội trưởng vẫn là người quyền uy nhất. Nhưng không vì vậy mà tài năng của Trương Tân Kiệt bị mai một, nếu không tên tuổi hắn cũng không đi kèm với danh xưng bậc thầy chiến thuật hàng đầu Liên minh. Dù là kế hoạch trước trận đấu, hay là những chuyển biến nhỏ nhặt trong trận, Trương Tân Kiệt đều có quyền lên tiếng.
Hai chỉ huy vốn là tối kỵ trong chiến đấu đoàn đội. Nhưng ở Bá Đồ lại có thể tồn tại một cách hòa bình. Điều này không thể không nhắc đến sự ăn ý của tổ hợp Hàn Văn Thanh – Trương Tân Kiệt. Họ sẽ xem xét hoàn cảnh để đổi người chỉ huy, từ đó bổ sung lẫn nhau. Mệnh lệnh của cả hai đều được đội viên chấp hành. Nếu gặp chuyện bất đồng ý kiến? Đáng tiếc, đến tận bây giờ vẫn chưa có chuyện này xảy ra.
Hàn Văn Thanh vừa nói, nhà quyền pháp đã chạy nhanh về phía trước.
“Vị trí mũi tên! Đuổi theo.” Trương Tân Kiệt kêu lên, bốn người bắt đầu chạy.
Vị trí mũi tên, đây là một người làm đầu tên nhọn, hai người khác chia ra trái phải, năm người bố trí thành hình nón, đội hình này có thể làm nhiễu loạn tầm nhìn đối thủ. Nhưng đồng thời đặt yêu cầu khá cao với người đi đầu, trong lúc xông pha, người dẫn đầu dễ dàng bị đối thủ bao vây đánh úp, nên cần phải đủ bản lĩnh để trấn trụ vượt qua khốn cảnh.
Chiến đội Bá Đồ luôn thích trận hình xông thẳng về trước thế này, mà Hàn Văn Thanh vĩnh viễn là đầu mũi tên của họ. Hiện tại xuất trận cũng là trận thế thường dùng của chiến đội. Tay thiện xạ và kiếm khách đứng ở đuôi tên, cảm xúc dâng trào.
Trong lúc cả đám đánh nhau cũng thường bắt chước vị trí mũi tên xung kích giống chiến đội, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày được Hàn Văn Thanh làm đầu tên che chở cho mình.
Năm người giữ nguyên trận hình, đồng thời quan sát đối thủ.
Trong lòng Trương Tân Kiệt khẽ động.
Năm người phía trước xông lên loạn cào cào. Trương Tân Kiệt nghiên cứu chiến thuật lâu năm cũng không tài nào bắt mặt đặt tên được cho chiến thuật tụi nó xài.
Trương Tân Kiệt không vì đội hình dị dạng của phe kia mà hoảng hốt, hắn nhớ lại gã 00 Giết vô điểm danh cho đủ mặt trong trận lần trước.
“Không thể nào?” Trương Tân Kiệt kinh ngạc. Không lẽ lần này Quân Mạc Tiếu chơi hẳn bốn tên đến góp đủ đội sao? Có phải tự tin quá rồi không? Hay là vì đã biết bên phe mình ai ai sẽ xuất kích, nên dứt khoát bỏ thi luôn? Nếu vậy thì từ đầu còn đồng ý làm chi? Không lẽ. . .
Trương Tân Kiệt chưa kịp nghĩ xong, hai bên đã đối diện nhau giữa bản đồ. Bản đồ đơn giản như vậy, vốn không cần phí sức chơi chiến thuật quanh co làm gì. Mở màn hơn mười giây, trận chiến đã bắt đầu.
Hàn Văn Thanh hoàn toàn bất chấp chuyện đối thủ mạnh yếu ra sao, toàn lực kháng chiến hay góp mặt chung vui, anh chỉ biết chính mình sẽ luôn dùng toàn lực chống trả.
Đùi phải nâng lên, quyết liệt đá thẳng trước mặt, là kỹ năng Cao Phi Cước của nhà quyền pháp, kẻ địch trước mặt lập tức bị đá bay lên trời. Tay phải lao ra, quyền phong gào thét. Là kỹ năng Đấm Vỡ, người xông đến từ cánh phải bị đấm bay, đụng té cả tên phía sau đang tới định công kích.
Vừa giao chiến, một giây, đối thủ đã ngã hết ba người.
Bọn Tưởng Du nhìn không ra là Hàn Văn Thanh quá mạnh hay đối thủ quá yếu, đầu óc mờ mịt.
Nhưng Hàn Văn Thanh từng bảo muốn tìm lĩnh giáo Quân Mạc Tiếu vài chiêu, nên cũng không thèm ngó tới ba người té trái té phải trên đất. Điều khiển nhân vật vượt lên trước, cuối cùng cũng chạm mặt Quân Mạc Tiếu.
Hàn Văn Thanh tiến công!
Tay nhà quyền pháp vung lên, Quân Mạc Tiếu nhảy về sau tránh thoát. Nhà quyền pháp đổi quyền thành cước, tốc độ đá thẳng về trước nhanh không kém cú đấm nào, góc độ vừa gian trá lại không thiếu mãnh liệt, đá nhanh về phía Quân Mạc Tiếu vẫn đang nhảy ra sau trên không.
Một làn khói nổ bụp lan ra, Quân Mạc Tiếu bị một đá làm cho biến mất, nhưng chỉ là một ảnh phân thân.
Tưởng Du xem chiến bên ngoài xém tí đã ré lên, cả bọn thấy Quân Mạc Tiếu dùng tốc độ ánh sáng bắt ấn Thuật Phân Thân, người thật lúc này đã vọt đến sau lưng nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh.
Phản ứng của Hàn Văn Thanh không hổ danh đại thần, nháy mắt khi ảnh phân thân hóa thành làn khói nhân vật của anh đã lao qua, xoay người đối diện với chiến mâu hiểm như rắn độc trên tay Quân Mạc Tiếu.
Trong tình hình đó, tất cả đều cảm thấy tránh được nhát này đã là quá pro rồi. Nhưng Hàn Văn Thanh lại khác, anh không né tránh, sau khi quay lại lập tức tiến lên, rõ ràng muốn tiếp tục tấn công.
Hai tay của nhân vật chập lại hướng về phía chiến mâu.
Kỹ năng đỡ phá cấp 30 của nhà quyền pháp: Tay Không Cản Dao Sắc.
Kỹ năng đỡ phá là một loại kỹ năng quyết định khá đặc biệt. Hiểu theo mặt chữ, kỹ năng này bao gồm hai phần, một là đỡ đòn, hai là phá đòn.
Đỡ, là chống đỡ đòn công kích của đối thủ; phá, là thừa cơ phản kích trở lại.
Theo nghĩa của tên gọi thì đây không hẳn là kỹ năng cần thiết, nếu người chơi tự mình chiến đấu cũng sẽ làm được vậy.
Nhưng khi đỡ phá trở thành kỹ năng chiến đấu, việc đỡ và phá sẽ hợp làm một, chỉ cần có thể ngăn cản công kích của đối thủ, màn phá chiêu tiếp đấy sẽ trúng mục tiêu 100%, đây là cưỡng chế hỗ trợ từ hệ thống.
Nói cách khác, kỹ năng đỡ phá nếu thực hiện thành công, 100% công kích phá chiêu sẽ xuất hiện.
Chỉ là kỹ năng đỡ phá không phải nói muốn làm là làm được.
Điều kiện đầu tiên là phải đỡ đòn trước, nếu không phải đỡ đòn thì phần phá chiêu ở sau cũng sẽ không thực hiện được. Cho nên kỹ năng đỡ phá chỉ khi đối thủ đang tấn công mới có thể thi triển. Kẻ địch đứng trơ ra gỗ đá, nếu chú hiên ngang sử dụng Tay Không Cản Dao Sắc, chẳng khác nào múa may vô ích, đợi người ta đập cho tía má nhìn không ra đi!
Hiện tại Hàn Văn Thanh không lùi mà tiến, thi triển kỹ năng đỡ phá, là trực tiếp chuẩn bị đánh trả Quân Mạc Tiếu một cách hiệu quả nhất.
Chương 252: Giành thế công
Edit: Hwan | Beta: Kha
Hai tay nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh khép lại, chụp về phía chiến mâu. Chiến mâu của Quân Mạc Tiếu vẫn đang đâm về trước, mắt thấy sắp không thể rút ra, nhưng không ngờ nửa đoạn trước của chiến mâu chợt vang lên tiếng “rắc”, như bị gỡ ra rồi bung rộng, lật ngược lại, nửa đoạn trước của hình thái chiến mâu được tạo bởi cán ô cứ vậy mà rút về.
Hai tay nhà quyền pháp đơ giữa không trung,  “Tay Không Cản Dao Sắc” bắt trúng không khí. Kiểu biến hóa giống Ô Thiên Cơ chưa từng xuất hiện trong Vinh Quang, dù là kẻ siêu cấp lão làng như Hàn Văn Thanh cũng trở tay không kịp.
Ô Thiên Cơ vừa thu về từ hình thái chiến mâu đã nâng cao, đỉnh đầu ô lật lên, lộ ra họng súng tối om. Chợt thấy ánh lửa sáng lóe, ba tiếng “pằng pằng pằng”, Pháo Chống Tăng bay ra sát nút.
Đổi thành người khác, Pháo Chống Tăng với khoảng cách quá gần đủ làm họ tuyệt vọng. Đám người Tưởng Du nhìn cảnh này mà thầm than thở trong lòng.
Thế nhưng, Hàn Văn Thanh, người chưa từng biết tuyệt vọng là gì. Vào lúc này, anh không chọn né tránh, cũng chẳng lùi lại, anh tiến thẳng về trước.
Đón Pháo Chống Tăng thoát khỏi họng súng sắp bắn trúng người, Hàn Văn Thanh đã cho nhà quyền pháp của mình đấm một quyền ra.
ẦM!
Tiếng nổ mạnh mang theo ánh lửa khói súng nhanh chóng tràn đầy, bao trọn lấy bóng dáng của nhà quyền pháp. Nhưng nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh không hề bị ngã xuống hay hất bay.
Ba phát Pháo Chống Tăng, ba phát gần đến vậy, thế nhưng bị anh đấm nát hết.
Cú đấm xuyên qua màn lửa, tiếp tục đuổi giết Quân Mạc Tiếu.
Mục tiêu bị Pháo Chống Tăng bắn trúng trong khoảng cách gần, dù có quyết định ra quyền tấn công, nhưng cũng không phải không xi nhê gì. Kỹ năng Pháo Chống Tăng là một kỹ năng đẩy lùi thậm chí hất ngã nhân vật bằng lực nổ và đẩy của pháo chống tăng.
Nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh có thể kiên cường đứng vững, đó là vì đang sử dụng một kỹ năng của nhà quyền pháp.
Kỹ năng cấp 15 của nhà quyền pháp: Xương Cốt Sắt Thép.
Kỹ năng kéo dài 20 giây, trong 20 giây này phòng ngự vật lý tăng mạnh, đồng thời sẽ tiến vào trạng thái Bá Thể.
Trạng thái Bá Thể bá đạo chính là nguyên nhân khiến nhà quyền pháp không bị ảnh hưởng bởi Pháo Chống Tăng.
Chẳng qua, trạng thái Bá Thể cũng không phải vô địch, nhân vật trong trạng thái Bá Thể sẽ miễn dịch các hiệu quả tấn công như đẩy lùi, đông cứng, còn tổn thương bao nhiêu thì vẫn phải chịu, chỉ giảm bớt vì Xương Cốt Sắt Thép tăng phòng ngự vật lý thôi.
Nhưng dù không được giảm bớt, Hàn Văn Thanh cũng sẽ sử dụng Xương Cốt Sắt Thép không chút do dự.
Anh không muốn lùi về, không muốn ngừng lại, bởi anh muốn tiến về trước.
Dáng vẻ kiên cường này làm Tưởng Du và đám khán giả nhanh chóng phát cuồng, cả đám cố lắm mới kiềm nén được tiếng la hét, ai nấy đều hận không thể chui vào máy tính kề vai sát cánh cùng Hàn Văn Thanh.
Mà hiện tại, họ chỉ có thể ôm hy vọng trong lòng, hy vọng một quyền mạnh mẽ ấy có thể dạy Quân Mạc Tiếu một bài học.
Ai ngờ cùng thời điểm Pháo Chống Tăng bắn ra, nhân vật của Quân Mạc Tiếu cũng lùi về sau. Dường như hắn đã dự sẵn cú đấm này, khi bắn Pháo Chống Tăng, nhân vật khẽ nhảy lên, nương theo kỹ năng thực hiện thao tác Phi Súng. Cú đấm của nhà quyền pháp vồ hụt.
Trong tiếng thở dài tiếc nuối của mọi người, Hàn Văn Thanh lại như chẳng hay biết, đấm vào khoảng không. Nhân vật xuyên thẳng qua khói súng, trông như bỏ sau lưng cú nổ mạnh.
Quân Mạc Tiếu vội vàng dùng Phi Súng thối lui, nhà quyền pháp trông có vẻ đuổi không kịp lại đột ngột vung tay lên, vứt ra một nhúm cát.
Ném Cát là kỹ năng của lưu manh, lưu manh và nhà quyền pháp lại cùng hệ Vật Lộn, có thể học những kỹ năng trước khi chuyển nghề vào cấp 20. Nhưng do điểm kỹ năng hữu hạn, người chơi không thể không hạn chế số skill học. Học cái nào, bỏ cái nào, cái nào học max, cái nào học một cấp thì ổn, đủ cuộc tranh luận về cách tăng điểm kéo dài hơn mười năm.
Ngay cả kỹ năng của nghề mình còn khó có thể học max toàn bộ, những kỹ năng  dưới 20 của nghề khác phải chọn thế nào, đó cũng là vấn đề gây hack não hơn cả.
Lúc này nhà quyền pháp có học Ném Cát, vẫy tay ném tới, Quân Mạc Tiếu đang Phi Súng bay ngược không thể né tránh. Chẳng qua, thương tổn của nó không cao, chỉ ghét mỗi chỗ bị mù. Mặc dù có thể chuyển góc nhìn tránh mù mắt, nhưng cao thủ đánh nhau, khoảnh khắc chuyển góc nhìn sẽ tương đương với việc tạo cơ hội cho đối thủ. Cao thủ sử dụng ném cát có khi chỉ vì một thoáng níu chân ấy.
Không nhìn thấy đối thủ thì khác chi bị mù.
Diệp Tu tất nhiên không chừa cơ hội cho Hàn Văn Thanh, Ô Thiên Cơ chống đỡ, bộp bộp bộp, tất cả cát văng lên mặt ô. Góc nhìn của Diệp Tu cũng không bị ô che sạch, hắn nhìn thấy hết hành động của Hàn Văn Thanh, nhà quyền pháp trong tay người này chợt chà xát hai tay, một chiêu Đạn Sóng Khí bay về phía hắn.
“Ý…”
Diệp Tu bất ngờ. Đạn Sóng Khí, đây là kỹ năng của khí công sư. Nếu như Ném Cát được nhà quyền pháp học để gây mù níu chân đối thủ, thì Đạn Sóng Khí chỉ là một kỹ năng dùng đạo cụ phi hành bình thường, không có hiệu ứng đặc biệt, tuy sát thương sau khi nâng cấp không tệ, nhưng ấy là sát thương pháp thuật. Khí công sư là một nghề dựa vào pháp thuật, hoàn toàn khác với nhà quyền pháp dựa vào công kích vật lý. Nhà quyền pháp không thể phát uy hết sức lực của kỹ năng này, dĩ nhiên cũng chưa từng có phương án đề nghị học nó.
Tốc độ phi hành của Đạn Sóng Khí khá chậm, nhưng Hàn Văn Thanh nắm giữ rất tốt. Không hổ là cao thủ lão làng trải đời nhiều năm, một kỹ năng bình thường vô dụng, rơi vào tay anh lại có ích. Một chiêu Đạn Sóng Khí đúng lúc bay tới trước mặt Quân Mạc Tiếu đang rơi xuống đất.
Diệp Tu đương nhiên không chịu dính đòn, nghiêng người né tránh. Nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh cũng thừa cơ đuổi kịp, chấp nhất tranh giành thế công.
Lao đến Đá Trước, Quân Mạc Tiếu né sang cạnh một bước, không ngờ nhà quyền pháp phản thủ bằng Bạt Tay ngay tắp lự.
“Ồ” Diệp Tu lại kinh ngạc lần nữa, gấp gáp thao tác nhảy ra sau, chật vật tránh khỏi cái tát kia.
Bạt Tay là kỹ năng của lưu manh, cũng là kỹ năng thương tổn bình thường, nghề khác chẳng ai thèm học. Nhưng bấy giờ nhà quyền pháp này lại học.
Hàn Văn Thanh không để ý nhiều, trượt sang một bước, lại đấm một quyền đến trước mặt Quân Mạc Tiếu.
Một đá, một tát, một đấm, ba kỹ năng nối liền sít sao. Đây rõ ràng là trò chơi, nghề gì cũng dùng kỹ năng hệt nhau, nhưng lúc Hàn Văn Thanh thao tác chiến đấu, mọi người đều thấy nhanh gọn hết chỗ chê, không có chút ngừng nghỉ hay dư thừa nào.
Tuy nhiên, thao tác của Quân Mạc Tiếu cũng không hề thua kém. Một bước dời vị trí, một cú nhảy về sau, rồi lại khẽ nghiêng người. Chỉ ba thao tác dịch chuyển mà né sạch hết ba chiêu.
Đám người Tưởng Du chục mắt nhìn nhau. So với ba thằng vừa gặp mặt đã bị “bùm” ngã, trình độ của Quân Mạc Tiếu mạnh tới dường nào, bấy giờ ngày càng hiện rõ.
So đấu cùng đại thần Hàn Văn Thanh, tuy trước mắt rơi vào thế bị động, nhưng hắn không chịu thương tổn lớn lao gì. Nói đi nói lại, đấu với Hàn Văn Thanh, có mấy người không bị động? Đó là phong cách chủ đạo, Hàn Văn Thanh chính là một tuyển thủ giành thế công tuyệt đối, thà sử dụng Xương Cốt Sắt Thép ăn đau cũng không muốn gián đoạn công kích, điều đó thể hiện trọn vẹn phong cách của anh.
Quân Mạc Tiếu vừa nghiêng người dậy, nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh đã lao đến, nhân vật chạy cách mặt đất một khoảng nhỏ, sau đó bay đá.
Đây là kỹ năng Ưng Đạp của nhà quyền pháp, Hàn Văn Thanh dùng cách này trên cơ bản giống cách Hoàng Thiếu Thiên dùng Ngân Quang Lạc Nhẫn. Hai kỹ năng phải nhảy lên mới thi triển được, cho nên hai người đều canh nhân vật cách đất một khoảng thì thực hiện thao tác, ra chiêu cực nhanh.
Mà Ngân Quang Lạc Nhẫn bay xuống đất quá nhanh, vì thế kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên đôi khi tạo cảm giác mình chẳng hề nhảy lên nhảy xuống gì. Ưng Đạp cũng đạp trên không, cú đầu mà trúng sẽ dẫn đến màn liên đạp phía sau, vậy nên khi ra chiêu sẽ có một khoảng ngừng trên không, trạng thái cách đất sẽ rõ ràng hơn.
Lúc này Quân Mạc Tiếu vừa mới đứng thẳng, né tránh không kịp, bị chiêu Ưng Đạp tầm thấp của Hàn Văn Thanh đạp phát ngay ngực, tiếp đấy là hai đạp “bịch bịch”. Kỹ năng Ưng Đạp, ban đầu chỉ gồm hai đạp, tăng dần theo cấp kỹ năng, cao nhất có thể đạp liền 5 phát. Đẳng cấp của nhà quyền pháp trước mắt chỉ đạp được ba phát.
Thương tổn của Ưng Đạp cao, nhưng không có hiệu quả đặc biệt gì, thậm chí còn bị cắt ngang trong quá trình đạp nếu thao tác không đủ nhanh chuẩn. Tất nhiên, thao tác của Hàn Văn Thanh không đến nỗi mới hai đạp đã hụt, nhân vật lại nhảy thấp, đạp xong ba cái rơi xuống đất, sơ hở khi thu chiêu khá thấp. Những kỹ năng thao tác trên cao, rơi vào tay đám đại thần như Hàn Văn Thanh và Hoàng Thiếu Thiên, chẳng khác gì kỹ năng trên đất bằng.
Chấm dứt Ưng Đạp, Hàn Văn Thanh lại giành tiếp thế công, thu chiêu đã ra ngay một cú Đấm Vỡ. Quân Mạc Tiếu cũng không bị ba phát Ưng Đạp hành cho choáng váng, mắt thấy đấm sắp tới, Ô Thiên Cơ trong tay lại gỡ thành hai đoạn tonfa, tay phải vươn nhanh về phía cú đấm đang lao ra của nhà quyền pháp, nâng cao.
Một tiếng “Hự”, khuỷu tay của nhà quyền pháp đã bị nâng lên, bị Quân Mạc Tiếu vặn người khiêng lên, ném vèo qua vai nằm đo đất.
Kỹ năng cấp 20 của nhu đạo: Quăng Ném.
Chương 253: Lấy lui làm tiến.
Edit: Tùm | Beta: Kha
“A”
Lúc này đây, nhóm đứng hóng Tưởng Du cũng có không ít người bật lên sửng sốt.
Trong tiềm thức, họ vẫn nghĩ Quân Mạc Tiếu không đủ sức thắng được đại thần Hàn Văn Thanh. Theo như quan sát, Hàn Văn Thanh tấn công như vũ bão, đổi lại là họ, không biết đã trúng bao nhiêu chiêu. Quân Mạc Tiếu có thể trụ lâu thế này cũng không dễ, đã được tính là cao thủ rất mạnh.
Ngay lúc Quân Mạc Tiếu bị Ưng Đạp đánh trúng, họ nghĩ ngay rằng thắng thua đã định. Chẳng ngờ, ngay sau đó nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh lại ăn một kỹ năng đỡ phá của đối phương, bị ngã vật ra đất.
Sát thương của Quăng Ném không so được với Ưng Đạp. Nhưng Ưng Đạp ba bước đá lên, chỉ gây hao hụt máu thông thường, ngoài ra không có hiệu ứng nào khác. Nhưng kỹ năng Quăng Ném này, vừa đón lấy công kích của đối phương vừa quật đối thủ ngã ra đất, theo góc độ thưởng thức mà nói thì hoa lệ hơn, chỉ nhìn qua đã thấy chiêu này rất lợi hại, đối phương sẽ gay go to.
Một chiêu Quăng Ném của Quân Mạc Tiếu không hất nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh ra, mà giữ trên tay từ đầu cho tới khi đối phương ngã ra đất, không cho đối thủ có cơ hội Chịu Thân.
“Không cho cậu biết tay, cậu lại kiêu ngạo.” Sau khi quật ngã Hàn Văn Thanh, Diệp Tu nói.
“Quả nhiên là cậu.” Hàn Văn Thanh trả lời.
Là đối thủ, hai người rất hiểu nhau. Nếu ban nãy chỉ ngờ ngợ đoán nhà quyền pháp là Hàn Văn Thanh, thì chỉ so chiêu vài hiệp, Diệp Tu đã có thể khẳng định hoàn toàn.
Còn phía Hàn Văn Thanh, tuy đối phương không dùng lối đánh pháp sư chiến đấu làm nên tên tuổi, nhưng thói quen di chuyển, hiểu biết, quyến đoán cũng đủ làm anh nhanh chóng đoán ra, người này chính là Diệp Thu không thể nghi ngờ.
Một câu “Quả nhiên là cậu” này, Hàn Văn Thanh nói ra không chút bất ngờ nào.
“Là ai? Là ai? Là ai?” Nhóm người Tưởng Du lại như hăng tiết gà bắt đầu thầm thì to nhỏ.
Họ không nghe được cuộc đối thoại trong trận đấu, nhưng Hàn Văn Thanh đang ngồi cùng phòng với họ, câu “Quả nhiên là cậu” cũng lọt được vào tai.
Quân Mạc Tiếu là người quen của đại thần ư.
Nhóm Tưởng Du hoảng hốt nghĩ.
Mà trận chiến trước mắt, sau khi quật ngã nhà quyền pháp, Quân Mạc Tiếu không có thêm công kích quét người nào, như đang chờ nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh đứng dậy.
Đương nhiên, nhà quyền pháp lập tức trở mình đứng lên.
“Không đánh nữa à?” Nhóm Tưởng Du nghi hoặc, rồi lại chợt nhớ ra phải đi xem tình hình chiến đấu của những người khác.
Từ đầu tới giờ, họ đều tập trung hoàn toàn vào trận solo giữa Hàn Văn Thanh và Quân Mạc Tiếu, còn tám người miệt mài chiến đấu bên kia thì chưa hề liếc mắt lấy một lần.
Giờ mới vội vã quay ra xem, vừa thấy đã phải thốt lên : Thảm!
Thật là thê thảm.
Lúc này, bốn người trong đội của Quân Mạc Tiếu đã bị hành đến sa sẩm mặt mày. Thiện xạ và kiếm khách, hai người đang diễu võ dương oai, làm Tưởng Du đứng xem cũng gato đỏ mắt.
Những người từng tham dự, từng xem trận chiến lần trước không khó để nhận ra, bốn tên kia giống hệt như 00 Giết trong trận trước, đều chỉ là kẻ qua đường. Giờ đang bị bốn người Trương Tân Kiệt tàn sát không tốn tẹo sức nào, chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Rốt cuộc Quân Mạc Tiếu là ai? Thằng chả muốn gì?” Càng ngày Tưởng Du càng không hiểu. Mà cả Dạ Độ Hàn Đàm, tuy không ở cùng chỗ nhưng đang xem trận chiến cũng hoàn toàn mù tịt.
Góc nhìn quay trở lại, Hàn Văn Thanh và Quân Mạc Tiếu lại quấn lấy nhau.
Nhưng như thế thì ích gì? Quân Mạc Tiếu dẫn theo bốn kẻ ất ơ, khi bốn tên đó bị đánh chết, năm người sẽ quây lấy hắn… Đừng bảo một mình Quân Mạc Tiếu có thể cân được ba tuyển thủ chuyên nghiệp Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt và Bạch Ngôn Phi trong năm người nha. Tưởng Du cảm giác, nếu chuyện ấy mà thành sự thật, Vinh Quang cũng nát rồi.
Trận chiến giữa Hàn Văn Thanh và Quân Mạc Tiếu diễn ra rất kịch liệt, lúc này Hàn Văn Thanh đang tấn công dồn dập.
“Đừng liều mạng vậy chứ?” Diệp Tu cười bảo, nhóm Tưởng Du cũng không nghe được.
Hàn Văn Thanh thì không đáp, chỉ toàn lực tấn công.
Mấy hiệp qua đi, anh đánh trúng Quân Mạc Tiếu lần nữa.
Nhóm Tưởng Du căng thẳng đứng bên, tim như tắc lên tận cổ, chỉ sợ Quân Mạc Tiếu lại giở thủ đoạn đáp trả nào đó.
Kết quả là không, Quân Mạc Tiếu không giở trò nào, bị nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh bạo hành một trận, người xoay tít giữa không trung.
Quân Mạc Tiếu bị tẩn thê thảm như thế, lẽ ra phải là chuyện đáng mừng. Vậy mà chẳng hiểu sao, trong lòng Tưởng Du lại chẳng thích thú nổi.
Hàn Văn Thanh đánh liên kích giữa trời được một nửa thì đột nhiên ngừng lại.
Cả người Quân Mạc Tiếu rơi xuống đất, Chịu Thân cũng không dùng.
Tuy bị xoay như vậy mà Chịu Thân thì khá khó thao tác, nhưng cao thủ như Quân Mạc Tiếu mà không có động tĩnh gì thì thật là lạ.
Quân Mạc Tiểu nằm thẳng cẳng trên mặt đất, không hề đứng dậy.
Chết rồi ư?
Khán giả đoán già đoán non. Nhưng cả đám có thể nhìn thấy thanh máu của nhân vật, Quân Mạc Tiếu vẫn cách cái chết xa lắm.
Mọi người bực dọc, lại trộm ngó vẻ mặt Hàn Văn Thanh, phát hiện đội trưởng nhà mình đang tái mét mặt, hệt như điềm báo trước cơn bão, làm ai nấy rụt hết cả cổ lại.
Hàn Văn Thanh chợt dừng công kích cũng thật lạ kỳ, anh vốn có thể công kích tiếp.
Trong khi không ai hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Quân Mạc Tiếu đột nhiên xoay người đứng dậy.
“Ngại quá, vừa rời đi một lúc, sao còn chưa chết ta?” Diệp Tu hỏi.
Nhóm Tưởng Du không nghe được lời này. Mà Hàn Văn Thanh, thì đã sớm nhận ra, vậy nên liên kích của anh mới đột nhiên gián đoạn.
Hàn Văn Thanh không nói không rằng, lao lên tấn công.
Mà bấy giờ, cuộc hỗn chiến giữa tám người bên kia đã chấm dứt. Bốn tay qua đường sao có thể chọi lại hai tuyển chủ chuyên nghiệp, hai cao thủ game? Ngay từ đầu đã ăn hành ngập mồm, đánh được nửa thì hai trong số bốn người rõ ràng bỏ cuộc. Lúc này, bốn người đồng loạt ngã xuống.
Bốn người chạy trở về, vây quanh hai người đang miệt mài giao đấu.
Nhưng không hề có mệnh lệnh nào đánh Quân Mạc Tiếu, Hàn Văn Thanh không, Trương Tân Kiệt cũng không.
Thiện xạ và kiếm khách chạy theo đại thần, áp lực rất lớn, giờ cũng bất an, không biết phải làm gì.
Có tấn công không đây? Hai người nhìn Trương Tân Kiệt và Bạch Ngôn Phi đứng im bất động, cũng không dám ho he, chỉ đứng đực ra nhìn.
Đứng bên đại thần, dù phải so đấu với những kẻ ất ơ, hai người cũng không dám chểnh mảng, dốc hết tinh hoa ra đánh. Nên trận chiến solo bên này, hai người họ không rõ bằng đám người xem, thậm chí còn không biết hai người kia nói những gì.
Giờ cứ trơ ra nhìn, sẵn sàng nhào dô bất cứ khi nào cần thiết.
Nhưng, có lẽ không cần nữa.
Bị nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh tấn công tới tấp, Quân Mạc Tiêu chỉ gắng gượng chống đỡ, không thấy tia hy vọng đánh trả nào.
Cũng phải thôi, đây là đại thần Hàn Văn Thanh cơ mà, Quân Mạc Tiếu pro mấy cũng làm gì được? Thiện xạ và kiếm khách đều cho là vậy.
Nhưng nhóm Tưởng Du xem trận đấu từ đầu tới giờ lại không hề nghĩ thế.
Trong đầu họ vẫn hiện hữu hình ảnh Quân Mạc Tiếu sử dụng   Quăng Ném trong nhu đạo khi nãy. Bất ngờ, chuẩn xác, chớp nhoáng. Chỉ với một chiêu, gần như đã vùi lấp hoàn toàn phong thái của Hàn Văn Thanh. Vậy mà sau đó, Quân Mạc Tiếu lại như đèn cạn, thụ động chịu đòn, giữa chừng còn nằm sõng soài ra đó, lần thứ hai đứng lên cũng chẳng đánh đấm ra hồn, bị hành lên bờ xuống ruộng.
Thua, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng nhóm Tưởng Du vẫn cứ thấy nơm nớp bất an, cảm giác trận thua này thật khác thường, thua quá mưu mô, thua… như cố ý để thua vậy.
Đến lúc thanh sinh mệnh của Quân Mạc Tiếu chẳng còn bao nhiêu, Hàn Văn Thanh ngừng tấn công lần hai.
“Sao thế, sắp xong rồi, tranh thủ đi chứ.” Diệp Tu nói.
“Cậu muốn gì?” Hàn Văn Thanh hỏi.
“Đồng chí Hàn à, thái độ của cậu rất đáng quý, nhưng đây chỉ là một trận đấu thôi mà…” Diệp Tu nói.
“Đương nhiên, tôi biết cậu lúc nào cũng thích đánh hết sức mình.” Diệp Tu tiếp tục, “Nhưng, đôi khi cũng nên chậm lại, bản thân cậu cũng cảm thấy mà.”
“Ngại quá, tôi chỉ biết tiến lên, không hiểu chậm lại thế nào.” Hàn Văn Thanh nói.
“Vậy nhanh lên thôi.” Diệp Tu để Quân Mạc Tiếu bước dần lên, tiến vào phạm vi công kích của nhà quyền pháp được Hàn Văn Thanh điều khiển.
“Đã nhận thua thì tự out đi.” Hàn Văn Thanh nói.
“Out không có nghĩa là nhận thua đâu.” Diệp Tu cười bảo, Quân Mạc Tiếu dứt khoát out phòng, hệ thống tuyên bố đội Mưu Đồ Bá Đạo chiến thắng. Dù Tưởng Du, Dạ Độ Hàn Đàm cứ thấy lạ là, nhưng dẫu sao họ chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, niềm hân hoan đã đánh bay toàn bộ nghi ngờ. Mối lo lắng lớn nhất lúc này là liệu Quân Mạc Tiếu có quỵt nợ hay không.
“Ông thua.” Dạ Độ Hàn Đàm vội vàng gửi tin.
“Ừ, sau này, chỉ cần là kỷ lục của công hội ông, tui sẽ không động đến.” Diệp Tu trả lời.
“Ha ha, vậy thì tốt quá, mọi người lại là bạn, có chuyện gì ông cứ nói nhá.” Dạ Độ Hàn Đàm đang rất vui.
Diệp Tu qua quýt đáp lại bằng một icon mặt cười.
“Đêm nay phá kỷ lục Khe Núi Nhất Tuyến nhá anh?” Dạ Độ Hàn Đàm lập tức tìm Tưởng Du thương lượng.
“Cuối cùng cũng xong.” Tưởng Du cũng thở phào nhẹ nhõm, “Mấy công hội khác muốn hơn thua với Quân Mạc Tiếu thì kệ chúng đi, chuyện của chúng ta đã giải quyết xong, sau này cố mà chung sống với Quân Mạc Tiếu. Hình như tay này không phải dạng vừa đâu, chút nữa anh đi hỏi đội trưởng xem sao, có thể lôi kéo được thì cố lôi kéo.”
“Ok, em cũng nghĩ vậy.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
Còn Diệp Tu thì đang mở danh sách hảo hữu tìm tên một người rồi gửi tin.
“Có hứng thú với kỷ lục Khe Núi Nhất Tuyến không?”
“Đương nhiên là có rồi… nhưng đại thần à, tụi tui dùng sức mình thôi, không tìm ông hỗ trợ nữa đâu.” Lam Hà đáp.
“Biết rồi biết rồi. Tui không ra tay đâu, chỗ tui có một bài hướng dẫn, ông có muốn học tý không?” Diệp Tu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#night