Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 298-300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 298:  Nghiên cứu hướng dẫn là quan trọng nhất.
Edit: Pi | Beta: Kha
Phòng làm việc của câu lạc bộ Bá Đồ giăng đầy mây đen. Đáng ra đây phải là thời điểm sáng sớm hưng phấn nhất trong ngày của đám nhân viên điên đảo ngày đêm, nhưng sau khi chợt nhận ra ngày vui chẳng tày gang, tức thì liền có không ít người lấy cớ mệt mỏi xin nghỉ việc tối nay.
Muốn xin nghỉ, đương nhiên phải qua ải Tưởng Du. Có điều, cả lũ lợi dụng tâm tư đang trầm trọng, chả buồn để ý của Tưởng Du mà bỏ chạy thành công hơn phân nửa.
Tưởng Du đang xem lại hướng dẫn của mình đến ngu người.
Đó là tâm huyết của gã, gã tự thấy mình đã viết ra một bản hướng dẫn cực hạn, gã tràn đầy tự tin, còn chẳng hề kiềm chế sự tự tin ấy trước mặt mọi người.
Nhưng bây giờ, kỷ lục của Lam Khê Các lại như một cái bạt tai, tát mặt gã đỏ rần.
Dạ Độ Hàn Đàm còn đang lo lắng Tưởng Du sẽ sai khiến mình, gã ta lại xấu hổ đi đàm phán với Quân Mạc Tiếu. Thật ra vào lúc này, sao Tưởng Du lại không biết xấu hổ mà bắt chuyện với Dạ Độ Hàn Đàm chứ?
Khiêm tốn được lợi, tự mãn hại thân. Tưởng Du đã sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của câu nói ấy, gã thật sự quá tự mãn rồi.
Rốt cuộc bản hướng dẫn của mình sai ở đâu? Tưởng Du mờ mịt mở một thư mục tài liệu, nơi có toàn bộ tài liệu nghiên cứu phó bản Ngục Giam Dưới Đất của thành Tội Ác.
Mặt bị đánh sưng chỉ có thể tự mình xoa. Tưởng Du bây giờ ngay cả Dạ Độ Hàn Đàm nhà mình còn không muốn đối mặt, huống chi người khác? Đường đường là hội trưởng, vậy càng thêm sĩ diện.
Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
Tưởng Du đầy lo lắng, càng gấp lại càng rối, càng rối thì càng nhìn không ra vấn đề.
Không tìm Diệp Thu, vậy hỏi Lam Khê Các thử? Tưởng Du thậm chí nghĩ thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lam Khê Các đối thủ cạnh tranh kỷ lục đấy! Sao có thể nói cho gã biết cách lập kỷ lục chứ? Thế chẳng phải bị ngu sao? Tưởng Du phát hiện suy nghĩ của mình đang biểu hiện chỉ số thông minh giảm rõ rệt.
Chỉ có thể dựa vào chính mình… Tưởng Du tự nói với bản thân. Dạ Độ Hàn Đàm tạm thời chưa hỏi han gì, như vậy còn khiến gã mừng hơn. Dạ Độ Hàn Đàm thì sao? Lúc này thấy Tưởng Du không bắt chuyện với mình, Dạ Độ Hàn Đàm thầm thấy may mắn. Hai người tâm ý không tương thông, nhưng hành động lại vừa hay hợp ý nhau.
Diệp Tu coi như đã bàn xong với Yên Vũ Thương Thương của Yên Vũ Lâu, hắn còn chuẩn bị sẵn tâm lý việc Mưu Đồ Bá Đạo sẽ tìm tới. Chỉ là không ngờ bên kia không có phản ứng gì, Diệp Tu không biết, chỉ xem như người của Mưu Đồ Bá Đạo quả nhiên có oán niệm rất rất sâu với mình, vì vậy cũng không để ý mấy.
Sau khi Lam Khê Các thành công mua đứt đấu pháp, Lam Hà cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hề thả lỏng hoàn toàn.
Cậu thấy rõ giá trị của bản hướng dẫn này. Chẳng qua làm một cao thủ trong trò chơi, cậu đồng thời cũng nhìn ra được, hướng dẫn đấy còn chưa tới mức phải cần một đại thần đứng đầu như Diệp Thu mới nghiên cứu được.
Có điều, nếu để họ tự nghiên cứu, phải mất bao lâu mới có thể viết được một bản hướng dẫn có trình độ như vậy chứ? Đám Lam Hà dự là không được rồi. Dù sao họ đã cầm nó trên tay, soi đến tận răng, có nghĩ nhiều hơn cũng chỉ là “Sao mình lại không nghĩ đến?”, còn chuyện “Nếu không có đấu pháp, mình mất bao lâu mới có thể ngâm cứu ra?” thì chưa nghĩ đến đâu.
Thế nhưng, sau khi thành công soán ngôi kỷ lục của Yên Vũ Lâu và Mưu Đồ Bá Đạo, Lam Hà chí ít biết rằng, bọn họ đã vượt lên chiếm ngôi đầu.
Bản hướng dẫn tựa như một hạng mục nghiên cứu kỹ thuật. Mà Lam Khê Các nhờ vào việc mua bán mà chiếm được kỹ thuật tiên phong. Còn Yên Vũ Lâu và Mưu Đồ Bá Đạo tự mình nghiên cứu thì vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn cao nhất.
Có thể nói, nếu không có hai kỷ lục đi trước của Mưu Đồ Bá Đạo và Yên Vũ Lâu, Lam Hà chưa chắc đưa ra quyết định mua đứt. Chính vì thấy kỷ lục của hai nhà này, Lam Khê Các mới nhận ra giá trị của bản hướng dẫn trong tay.
Tuy không phải tuyệt đối, lại chưa chắc duy nhất, nhưng nếu mua đứt ngay bây giờ sẽ đồng nghĩa với việc vượt lên dẫn đầu.
Tất nhiên phải lợi dụng bản hướng dẫn mới mua được một cách triệt để. Hiện nay, tất cả đội tinh anh của Lam Khê Các đều đang dùng đấu pháp trong bản hướng dẫn, hơn nữa Lam Hà yêu cầu mọi người trong lúc sử dụng nhớ chú ý xem còn chỗ nào có thể cải tiến không. Lam Hà chuẩn bị phát huy hết sức lực của mọi người, cố gắng để kỹ thuật phó bản luôn dẫn đầu.
Một đêm cứ thế trôi qua.
Bản hướng dẫn đã bị Diệp Tu đẩy lên cực hạn, Lam Khê Các đồng lòng hợp sức, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.
Sau khi Yên Vũ Lâu biết mình không thể mua hướng dẫn từ tay Quân Mạc Tiếu, cơ hội cứ tưởng rạng danh vì kỷ lục cũng vụt mất, trong lòng hối tiếc không thôi. Thực lực của họ đủ sức cạnh tranh, nhưng ước muốn nổi tiếng nhiều lần nhờ cạnh tranh phó bản không hề dễ, nói chi là đảm bảo kỷ lục luôn đứng đầu. Một cơ hội ngay trước mặt họ, họ lại không biết quý trọng, đợi mất đi rồi mới hối hận không kịp.
Về phần Mưu Đồ Bá Đạo, Tưởng Du quyết không thỏa hiệp, tiếp tục cố gắng nghiên cứu. Song gã vốn tự mãn với hướng dẫn của mình, biết đấy đã là cực hạn, giờ muốn đột phá cực hạn của mình, sao mà dễ thế được? Lại còn sợ mất mặt nên không định tìm người giúp đỡ, một mình cứng đầu cứng cổ suốt một đêm, tự khiến tâm tư rối như tơ vò, cũng chẳng mò được kết quả gì.
Dù Dạ Độ Hàn Đàm không tìm Tưởng Du nói chuyện, nhưng gã biết phải làm gì. Gã đang nắm đầu một số cao thủ trong công hội cùng nhau mài mò thay đổi đấu pháp lỗi thời của phe mình, lại không hề có tiến triển gì suốt một đêm, ai nấy mặt mày ủ ê.
Nhưng Diệp Tu nào thèm để ý? Hướng dẫn đã bán đứt, nên giờ hắn rất thong dong. Đêm nay làm hết một lượt tất cả nhiệm vụ từ cấp 31—38, Quân Mạc Tiếu sắp tăng lên 39. Mà tiếp đấy, hắn đang chuẩn bị đi nghiên cứu hướng dẫn của một phó bản mới.
Nhóm tốp đầu của công hội ở khu 10 đều lên 39, sắp phải đổi phó bản khác. Giai đoạn ở Rừng Rậm Bừng Cháy và thành Tội Ác vì hoạt động Noel mà trôi qua trong thoáng chốc.
Có thể nói, Diệp Tu bán hướng dẫn phó bản của thành Tội Ác cực kỳ dễ dàng, ngay cả Lam Hà cũng bất ngờ với cái giá bán đứt của hắn. Trông thì chào hàng khắp kênh thế giới có lẽ sẽ kiếm được nhiều hơn, trên thực tế lại không phải vậy. Cũng giống việc các công hội lớn không dám nhờ Quân Mạc Tiếu lập kỷ lục, chuyện cầm hướng dẫn lập kỷ lục chỉ anh em trong công hội mới biết, không thể tiết lộ nhiều.
Nếu mọi người biết kỷ lục do các đại công hội lập được là dựa vào một bản hướng dẫn, xét theo nguồn gốc chẳng khác gì nhờ Quân Mạc Tiếu đánh thay, không phải năng lực của bản thân, kể từ đó ý nghĩa kỷ lục cũng mất đi.
Kỷ lục của công hội trở thành công toi, Diệp Tu cũng không thể buôn bán được nữa, tình thế hoàn toàn bất lợi cho cả đôi bên. Vậy nên, hướng dẫn này tốt nhất vẫn âm thầm giao dịch thì hơn.
Mà mỗi lần gửi tin rao bán với từng hội trưởng trong các công hội lớn, lỡ gặp đứa nào nham hiểm chơi bài im ỉm, chờ công hội khác cầm hướng dẫn lập kỷ lục rồi mới đưa ra yêu cầu, thủ đoạn đen tối đấy không thể không phòng. Như lần này, lúc Yên Vũ Thương Thương chạy tới trao đổi cùng Diệp Tu, Diệp Tu không hề tiết lộ mình đã bán cho Lam Khê Các, để Yên Vũ Thương Thương đoán tới đoán lui, hắn không muốn chừa chút cớ nào cho đối phương, chính là vì phòng ngừa loại hậu họa này.
Dù sao đây đã là lần thứ hai bán hướng dẫn, không thể giống giai đoạn gây dựng sự nghiệp được.
Sáng bảy giờ, Diệp Tu kết thúc công việc. Kỷ lục của phó bản thành Tội Ác khu 10 vẫn như lúc 1 giờ, Lam Khê Các, Yên Vũ Lâu, Mưu Đồ Bá Đạo đều đang cố gắng, nhưng thành tích vẫn không có bước đột phá.
Sau đó ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, Lam Khê Các liên tiếp xuất hiện thành tích mới. Vài cái là phá kỷ lục cũ, vài cái là chễm chệ đầy bảng. Thành tích không chênh nhau mấy, chỉ hơn kém kỷ lục ban đầu một chút, nhưng rõ ràng hơn hẳn kỷ lục của Yên Vũ Lâu và Mưu Đồ Bá Đạo, cả hai cứ thế bị bỏ xa dần.
Từ lúc bắt đầu cạnh tranh kỷ lục phó bản ở cấp 20, khu 10 vẫn luôn cạnh tranh đến đầu rơi máu chảy. Bất kể là giữa các công hội hay có Quân Mạc Tiếu chen chân, từng phó bản đều là những kỷ lục sóng sau xô sóng trước. Mà lần này, Lam Khê Các lại độc bá cả bảng, các công hội khác hoàn toàn lép vế, còn mỗi Lam Khê Các tự sướng trên đấy. Từ ngày đầu tiên đứng đầu bảng đến hết ngày thứ tư, phó bản Ngục Giam Dưới Đất của thành Tội Ác, mười tên đầu đều thuộc về Lam Khê Các, hơn nữa không chỉ mỗi một đội ngũ duy nhất.
Ngoài mười thứ hạng đầu, kỷ lục của Mưu Đồ Bá Đạo và Yên Vũ Lâu cũng có chút đột phá, hiển nhiên việc nghiên cứu hướng dẫn của họ đã có bước tiến triển. Thế nhưng, tiến triển đấy chưa phải cực hạn, kỷ lục hai nhà đều thua Lam Khê Các một chút. Mà lúc này, người chơi có cấp cao nhất ở khu 10 đã bước sang 40.
Lam Khê Các tiếng tăm lẫy lừng ở phó bản thành Tội Ác, xem như hưởng hết vị ngọt của những kiến thức kỹ thuật tiên phong. Lúc này mới lên 40, cả lũ đang gấp gáp chuẩn bị khiêu chiến phó bản mới, mà việc đầu tiên phải làm chính là đi tìm Diệp Tu để đàm phán hướng dẫn của phó bản mới.
“Đại thần!” Lam Hà gửi đến một biểu tình sùng bái.
“Ừ?”
“Vật liệu gom đủ. Giao cho anh sao đây?” Lam Hà đang nói đến vật liệu của lần mua đứt trước đấy. Lam Khê Các mất bốn ngày để thu đủ danh sách vật liệu từ Rừng Rậm Bừng Cháy mà Diệp Tu yêu cầu.
“Gửi qua hòm thư cho tui là được.” Diệp Tu nói, hòm thư trong trò chơi trừ người chơi, hầu như cái gì cũng gửi được.
“Tốt, tốt, còn có… A ha ha… Anh hiểu mà.” Lam Hà cười ha hả.
“Hướng dẫn phó bản hồ Thiên Ba phải không?” Diệp Tu trả lời.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Lam Hà có chút khẩn trương, e sợ nhận được câu trả lời ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay sau đó cậu thấy câu trả lời, nhưng khi mở ra danh sách vật liệu, liếc sơ qua, nhìn khá quen mắt, y như lần bên thành Tội Ác.
“À! Thế… Giá bán đứt thế nào?” Lam Hà liếc mắt xem qua, họ không có đủ vật liệu trên danh sách, thành Tội Ác tuy đã đi vài ngày, nhưng vấn đề là bên này đội ngũ ít, mỗi đội ngũ chỉ đi được ba lần, lại còn phải đụng BOSS ẩn, vậy nên vật liệu sản xuất chưa đủ quy mô. Nhưng suy xét về kinh nghiệm hợp tác cùng Diệp Thu, Lam Hà nghĩ dù thiếu cũng không thành vấn đề, bản thân không ăn quỵt, mà đối phương cũng tin tưởng mình, nên trực tiếp quan tâm giá bán đứt.
“Lại muốn mua đứt à? Lần này số lượng nhiều gấp 10 đó.” Diệp Tu trả lời.
ba Tu như dân tư sản bóc lột dễ sợ =))

Chương 299: Mua bán lớn.
Edit: Tam | Beta: Kha
Gấp 10 lần. . .
Thực ra, đây mới là cái giá Lam Hà cảm thấy xứng đáng. Dù sao hướng dẫn phó bản mang lại hiệu quả cực cao, bán một lượt mười bản cũng không thiếu người tranh mua. Bán đứt vì tiết kiệm thời gian, phải chịu mất giá chút đỉnh, người ta chỉ ra giá của mười nhà, xem như tạm có thể chấp nhận.
Nhưng Lam Hà từng hưởng ưu đãi, nghe được cái giá gấp mười này không tránh được thất vọng. Chỉ mua vũ khí tiên tiến về giật kỷ lục mà phải mất số tiền gấp mười lần, cái giá này cắt cổ quá đi.
Nhưng Lam Hà hiểu rõ tính tình Diệp Tu, chỉ biết khẽ thở dài, cũng không định mặc cả gì thêm, đáp đơn giản: “Ừm, gửi qua đi!”
“Bán đứt luôn hả?” Diệp Tu đáp.
“Không không, bình thường được rồi.” Lam Hà vội đáp.
“Tới ngay, lập tức đóng gói rồi mail cho cậu liền.” Diệp Tu trả lời.
Lam Hà có chút hoang mang, sao có cảm giác như đi mua phở thế này?
Vừa nghĩ vừa đăng nhập mail, Diệp Tu nhanh tay nhanh chân, hướng dẫn đã gửi qua từ lúc nào. Lam Hà nhanh chóng gọi team đi nghiên cứu. Tinh hoa phó bản đã tới tay, cũng phải tranh thủ thời gian thấu hiểu hết mới đạt được năng suất cao nhất.
Lam Khê Các bận rộn, bên Yên Vũ Lâu cũng không ngồi chơi xơi nước. Bốn ngày, cả đám dùng hết bốn ngày, vắt óc cũng không tài nào nghĩ ra được cách đánh phó bản cao cấp nhất. Dù cả bọn vẫn tràn trề lòng tin, nhưng trong cuộc đua phó bản đầy khốc liệt, kỹ thuật lạc hậu hơn người ta một bậc, cả đám không thể nào ngủ yên nổi. Vì vậy sau khi thăng lên cấp 40, Yên Vũ Thương Thương canh giờ mua hướng dẫn như canh sale off, mua về vừa có thể cải tiến kỹ thuật, đồng thời cũng có thể làm tài liệu mẫu học theo!
Tan nát nhất phải kể đến Mưu Đồ Bá Đạo. Tưởng Du cũng vùi đầu nghiên cứu bốn ngày như Yên Vũ Lâu, kết quả cuối cùng vẫn kém một bước, chẳng biết bứt đứt bao nhiêu tóc rồi. Hơn nữa gã chôn đầu vào hướng dẫn phó bản thành Tội Ác, Dạ Độ Hàn Đàm không dám tới phiền, kết quả tới khi mọi người lên đến cấp 40, hướng dẫn thành Tội Ác còn chưa xong, đừng nói chi phó bản mới hồ Thiên Ba. . .
Vì thân phận đặc biệt của Diệp Tu, Tưởng Du bỗng lâm vào tình cảnh khó xử, không biết làm thế nào.
Phía các công hội khác như Trung Thảo Đường cũng không bị ngu. Bốn ngày hỏi thăm được chút chuyện. May là lúc này vẫn chưa quá muộn, bắt đầu chuyển sang bu bám Quân Mạc Tiếu.
Diệp Tu bán hướng dẫn trong thầm lặng, với mấy công hội bóng gió hỏi han chuyện nhà người khác cũng biết ứng xử khéo léo. Nhưng hiện tại dù là các công hội lớn, vật liệu hiếm cao cấp cũng rất ít ỏi. Diệp Tu tin tưởng thái độ Lam Khê Các mới đòi vật liệu hiếm cấp cao, chờ tụi đó gom đủ rồi đưa. Còn mấy công hội khác không thân thiết mấy, đành chọn vật liệu theo khả năng người ta, nếu thiếu thì lấy vật liệu tương đương bù vào.
Nháy mắt Diệp Tu cũng bán được mười bản hướng dẫn phó bản hồ Thiên Ba, đa số đều giao vật liệu trước rồi đưa hàng sau, thành ra kiếm được một mẻ bộn.
Tất cả công hội nhận được hướng dẫn đều tiến hành nghiên cứu sôi nổi, cạnh tranh kỷ lục phó bản hồ Thiên Ba lúc lên cấp 40 càng lúc càng nóng sốt.
Mười công hội mua hướng dẫn, bên đây vừa out bên kia lập tức leo lên, kỷ lục như cưỡi ngựa xem hoa. Trong lúc thăm dò lẫn nhau cũng ngầm hiểu ra vài chuyện. Vì để không phí vật liệu vô ích, cả đám càng thêm chịu khó. Bên Mưu Đồ Bá Đạo vẫn rối một nùi, trông tình hình đó càng muốn bật khóc. Kỷ lục của mười công hội đã cách kỷ lục quần chúng phá chơi cả khúc, mà Mưu Đồ Bá Đạo hiện đang có xu thế chìm nghỉm trong mớ quần chúng đông đảo kia.
Tưởng Du nghiến răng, cuối cùng không thể không chấp nhận số phận: “Được rồi, dẹp hết đi, xoắn gì nữa? Đi mua một bản hướng dẫn đi!”
Dạ Độ Hàn Đàm vốn nhấp nhổm không yên, thấy Tưởng Du thông suốt, dẹp thể diện qua một bên, không nói hai lời lập tức liên hệ Quân Mạc Tiếu.
Diệp Tu cũng không nói hai lời, đách cần biết là ai, muốn hướng dẫn thì xì vật liệu ra.
Mưu Đồ Bá Đạo nhận được hướng dẫn cũng lao vào nghiên cứu. Dù chậm chân hơn người khác, nhưng hướng dẫn của ai cũng như ai. Lúc này hướng dẫn đã không còn là yếu tố quyết định thắng thua, vẫn phải dựa vào trình độ và thực lực công hội. Phương thức Quân Mạc Tiếu bán hướng dẫn trở thành bán vé vào cổng cho các công hội cạnh tranh, rốt cuộc cũng hoàn toàn hình thành.
Nhưng đối với ba công hội đã biết thân phận thực sự của Quân Mạc Tiếu, vẫn có chút chuyện chẳng hiểu nổi. Thêm Mưu Đồ Bá Đạo, bây giờ đã có mười một nhà mua hướng dẫn gia nhập võ đài này. Nhưng trong mười một nhà đấy lại không có Gia Vương Triều? Điều này ba nhà công hội vẫn không thể hiểu.
Gia Vương Triều. . . Tất nhiên là vì gút mắt giữa Trần Dạ Huy và Quân Mạc Tiếu. Chuyện hướng dẫn phó bản bây giờ hắn cũng nắm phong phanh. Nhưng Lưu Hạo hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ chuyện trong game, công phá phó bản phải tự dựa vào bản thân, không tránh được tụt lại phía sau.
Hướng dẫn phó bản tất nhiên cần thiết. Không nhà nào coi trọng kỷ lục khu 10 hơn Gia Vương Triều cả, nhưng lúc này bọn họ lại trở thành người bị bỏ rơi.
Suy tính cho tương lai, cuối cùng Trần Dạ Huy chọn một công hội thân tín vô danh lén lút PM Quân Mạc Tiếu, coi có thể mua hướng dẫn của hắn không.
Kết quả sự tình diễn ra thuận lợi bất ngờ. Người không rõ lai lịch kia cuối cùng dễ dàng trà trộn được vào danh sách bạn tốt của Quân Mạc Tiếu. Trình bày xong cũng nhận được bảng báo giá.
Bảng báo giá được chuyển tiếp cho Trần Dạ Huy, xem xong không thấy gì bất hợp lý, lập tức gật đầu. Sau khi nhận được hướng dẫn, lật ra xem quả nhiên là đồ thật, vì vậy kéo một team luyện tập, nhanh chóng gia nhập đội quân các công hội cùng giành giật kỷ lục phó bản. Hắn còn cảm thấy đắc ý trong lòng, cảm thấy mình thủ đoạn vô biên, vậy mà cũng gạt được Diệp Thu, trong lòng sung sướng khôn tả.
Còn bên Diệp Tu? Nhận được PM muốn mua hướng dẫn phó bản của một người chơi xa lạ, hắn cũng chẳng mấy để tâm. Tiếp tục xài chiêu “tui đâu có biết chuyện nhà người ta”, đơn giản báo giá rồi giao dịch.
Sau khi giao dịch, Gia Vương Triều không thấy sang mua hướng dẫn lại được tuồn vé lậu vào top cạnh tranh, Diệp Tu cũng đoán được một hai. Với trường hợp này, hắn chỉ cười trừ, một chút cảm giác bị lừa cũng không có, ngược lại cảm thấy Trần Dạ Huy thật quá rảnh.
Diệp Tu bán hướng dẫn thỏa thuê, căn bản không quan tâm kỷ lục cuối cùng rơi vào tay ai, huống chi bây giờ vẫn còn quá sớm. Diệp Tu hiện nay đã chuyển sang hóng tin tức trên website. Sắp đến năm mới, trong game nhất định tổ chức event. Chỉ có điều vừa xong event Noel khá lớn, thông thường hoạt động năm mới sẽ không quá rình rang. Cơ mà dù sao có vẫn hơn không.
Chớp mắt hết một ngày, 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm nay, rốt cuộc cũng ra thông báo chính thức về hoạt động. Đó là một chuỗi nhiệm vụ nhỏ, Diệp Tu liếc sơ qua chi tiết nhiệm vụ, phát hiện rất rườm rà, lại còn khó nữa, xong nhiệm vụ có được thưởng lớn không đây?
Diệp Tu vội kéo đến phần quà thưởng, vừa nhìn lập tức ủ ê.
Người chơi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được cơ hội rút thăm may mắn, quà tặng quả thật có giá trị, nhưng vấn đề là toàn độ đều là đồ thực tế!
Xem giá trị giải thưởng, event năm mới của Vinh Quang cũng coi như rất chiều lòng game thủ. Nhưng đối với Diệp Tu, thiết bị thực tế, dù là máy tính, màn hình, card màn hình, con chuột, bàn phím, thẻ tài khoản hay thẻ nạp tiền, hắn đều không có hứng thú.
Rạng sáng 0 giờ, lịch chuyển sang năm mới, hoạt động năm mới của Vinh Quang cũng chính thức bắt đầu. Chỗ NPC giao nhiệm vụ đầu tiên tức thì tụ tập một hàng dài người tham gia.
Nhiệm vụ chỉ có thể làm một lần. Nhưng có người phân tích, vì mức độ phức tạp và yêu cầu của nhiệm vụ, dù một lần cũng chưa chắc có thể làm xong trong ba ngày. Vì vậy mọi người đều không rề rà, hoạt động vừa ra liền ào đến ngay. Diệp Tu đã không còn ôm hi vọng vào phần thưởng cuối, nhưng do nghe bảo lượng exp nhận được trong lúc làm nhiệm vụ khá lớn nên hắn mới quyết định theo.
Độ khó của nhiệm vụ này, nếu ngay cả Diệp Tu cũng chào thua, thực sự sẽ dấy lên nghi ngờ: Có phải tụi nhà phát hành game không muốn chìa quà thưởng ra không hả?
Vì vậy, nhiệm vụ được người xưng tụng ba ngày cũng chưa chắc xong, Diệp Tu làm ba giờ là qua. Nhưng lần này không có bảng danh sách thống kê, cũng không xét nhanh chậm, Diệp Tu làm nhanh như vậy cũng không được lên thông báo trên kênh thế giới. Lúc đi rút thưởng, chỉ lấy được một thẻ nạp tiền, làm Diệp Tu sâu sắc quan ngại có phải mấy ngày nay bán hướng dẫn đắt như tôm tươi làm may mắn của bản thân rụng hết luôn rồi?
Diệp Tu làm xong nhiệm vụ, bất đắc dĩ đi chỗ khác luyện cấp.
Diệp Tu cũng từng định xía một chân vào nhiệm vụ hoạt động năm mới, nhưng làm xong phần mình phát hiện không mấy khả quan. Làm hướng dẫn bán lấy tiền? Đi đánh giúp những đoạn khó? Không khả thi, cái nào người chơi cũng có thể tự đỡ đần nhau được. Cái gì ba ngày cũng không xong, chuyện tào lao.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, trong tiệm net Hưng Hân thỉnh thoảng truyền ra tiếng hét vui mừng. Tỷ lệ trúng thưởng của hoạt động năm mới thật ra không hề thấp. Trong ba ngày, trong tiệm net Hưng Hân thậm chí có một người rút trúng máy tính, thiếu chút nữa bị người ta GATO tới chết.
Trong lúc hoạt động, khu luyện cấp vẫn xôm tụ như trước. Cạnh tranh phó bản hồ Thiên Ba khu 10 vẫn khốc liệt, lại thêm hai công hội mới biết nguồn cơn hỏi thăm Diệp Tu mua hướng dẫn. Với kỷ lục phó bản này, Diệp Tu đã hoàn toàn mặc kệ. Ô Thiên Cơ hôm nay hoàn toàn tăng lên cấp 35, danh sách bán đứt với Lam Hà lần trước chính là nguyên liệu để thăng cấp hoàn toàn Ô Thiên Cơ. Hiện tại Diệp Tu vừa luyện cấp vừa bắt đầu nghiên cứu hướng dẫn phó bản mới.
Một ngày sau khi kết thúc hoạt động, Diệp Tu như thường lệ, đứng lên bước sang khu hút thuốc, không ngờ bị Trần Quả chặn đường.
“Cuối tuần đi công tác với chị!” Trần Quả nói.
“Đi công tác?” Diệp Tu kinh ngạc, ngồi coi tiệm net cũng có vụ đi công tác?
“Ừ, đi thành phố S.” Trần Quả nói.
“Thành phố S?” Diệp Tu giật mình, dường như nhớ ra điều gì.
Chương 300: Ba vé vào cửa.
Edit: Tam | Beta: Kha
Tuần đầu tiên của mỗi năm, Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang sẽ tụ tập tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp lại, tổ chức một chương trình từa tựa như Chúc Mừng Năm Mới. Trong chương trình sẽ xuất hiện nhiều hoạt động giải trí biểu diễn đầy đặc trưng của Vinh Quang, nhất là thi đấu giữa các tuyển thủ ngôi sao, 24 tuyển thủ tham gia hoàn toàn phụ thuộc vào bầu chọn của fan, có thể xem như là 24 tuyển thủ nổi danh nhất toàn mùa giải, vô cùng đáng mong đợi. Vì vậy buổi thịnh hội Vinh Quang này còn được gọi là Gặp Nhau Cuối Tuần: Ngôi Sao Tụ Hội.
Ngôi Sao Cuối Tuần được tổ chức lần đầu tiên vào mùa giải thứ ba của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang đạt được thành công vang dội, sau đó mỗi năm diễn ra một lần, mỗi lần do một câu lạc bộ luân phiên tổ chức. Năm nay, Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang bước tới mùa giải thứ tám, Ngôi Sao Cuối Tuần lần thứ sáu sẽ do Luân Hồi làm chủ nhà, mà câu lạc bộ Luân Hồi nằm ở thành phố S. Diệp Tu nghe Trần Quả nói cuối tuần đi thành phố S công tác, đầu tiên kinh ngạc, nhưng chợt nghĩ đến sự kiện này liền hiểu ra.
“Chị muốn đi coi Ngôi Sao Cuối Tuần?” Diệp Tu hỏi.
“Đúng vậy, chị lấy được ba vé này, giỏi không!” Trần Quả vênh mặt.
Kịch tính của thi đấu Ngôi Sao Cuối Tuần hoàn toàn không bì kịp một trận vòng loại bình thường, nhưng với đa số fan hâm mộ, có thể tham gia vào cuộc vui này không hề uổng tiền vé tí nào. Vé vào cửa Ngôi Sao Cuối Tuần bán rất chạy, muốn mua có khi không chỉ có tiền là đủ, còn phải so ăn ở nữa.
“Giỏi thật giỏi thật.” Diệp Tu cười khổ nói.
Ngôi Sao Cuối Tuần. . . Lấy địa vị của hắn, năm lần trước đều lọt vào danh sách 24 người cả năm lần. Năm nay lúc mới mở bảng, tỷ lệ bầu chọn cho Diệp Tu cũng cao chót vót, chỉ vì giữa đường giải nghệ nên mới bị xóa tên đi.
Diệp Tu không muốn lộ mặt, vốn hắn đã không thích tham gia chương trình cần tương tác nhiều như Ngôi Sao Cuối Tuần. Thi đấu Ngôi Sao Tụ Hội chủ yếu là để làm màu, luật lệ cũng không có gì hà khắc, hai bên cũng không sống chết như trên trận chính thức, nhưng phải lên sân khấu PK trước mặt khán giả. Vì vậy mỗi lần Diệp Tu đều trốn sau cánh gà, cũng may đây là E-sport, có máy tính nối mạng là chiến được ngay, lên sân khấu hay không cũng không mất mát gì.
Thi đấu Ngôi Sao Tụ Hội luôn có vé nhưng không thèm lên sân khấu, chắc chỉ mình Diệp Tu, sau này đã trở thành một loại đặc sản của màn thi đấu này. Năm nay thi đấu bỗng dưng thiếu mất hiện tượng này, nghe đâu bên tổ chức còn đem nó chế thành một chiêu quảng cáo hút fan.
Diệp Tu khó khăn lắm mới thoát nạn thi đấu Ngôi Sao Tụ Hội, không ngờ Trần Quả lại đưa vé gọi đi cùng. Nhưng trước kia chỉ ngồi ghế khách mời, giờ đến với tư cách khán giả, hắn nghĩ cũng không có gì to tát, vậy nên không nỡ từ chối lòng tốt của Trần Quả.
Trần Quả đinh ninh không có thằng chơi Vinh Quang nào lại từ chối việc này, nên thuần túy là thông báo chứ không phải lấy ý kiến, cô cũng chẳng để ý vẻ mặt miễn cưỡng của Diệp Tu, đi bàn giao chuyện cuối tuần khi ba người không ở trong tiệm.
Ba vé vào cửa giành cho ba người. Diệp Tu, Trần Quả, người còn lại tất nhiên là Đường Nhu. Lúc cô nghe tin, vẻ mặt rất bình tĩnh, Đường Nhu vẫn không phải fan Vinh Quang cuồng nhiệt như Trần Quả.
Diệp Tu vào game, chơi một lúc thì thấy Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh online.
“Mai phải qua thành phố S rồi!” Tô Mộc Tranh gửi tin. Xét về kỹ thuật, Tô Mộc Tranh vào được danh sách 24 tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia hay không vẫn còn nhiều nghi vấn. Nhưng ở đây thực lực lại không quan trọng bằng độ nổi tiếng, từ trước đến nay, Tô Mộc Tranh luôn là nhân vật được ưa chuộng trong đám fan hâm mộ Vinh Quang, mới vào nghề đã nằm trong danh sách đề cử.
“Ừ, anh cũng đi nữa.” Diệp Tu đáp.
“Ế, anh cũng đi hả? Mấy ổng tới tìm anh rồi sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Gì? Ai tìm anh?” Diệp Tu nói.
“Là bên tổ chức Ngôi Sao Cuối Tuần năm nay, mấy người Luân Hồi muốn anh tham gia với vai trò đặc biệt, có đến liên hệ bên Gia Thế. Quản lý còn hỏi em có giữ liên lạc với anh không, em bơ ổng luôn.” Tô Mộc Tranh đáp.
“À, không phải đâu. . . Anh đi mua vé coi.” Diệp Tu đáp.
“Mua vé. . . Có lòng dữ!”
“Đâu phải, chị chủ bọn anh mua ba vé mời anh đi á.” Diệp Tu nói
“Ồ ồ, làm khán giả hả!”
“Chính xác.”
“Cảm giác chắc khác lắm nhỉ?”
“Có lẽ thế?”
“Em cũng muốn làm khán giả.”
“Bệnh nữa không?” Diệp Tu đề nghị.
“Lần này chắc bệnh không được.” Tô Mộc Tranh gửi kèm một emo chán nản. Hoạt động chiến đội cô bảo bị bệnh, người thông minh đều biết là viện cớ, chỉ là không chấp nhặt thôi. Hoạt động Ngôi Sao Tụ Hội này không phải thi đấu nhưng đấy cũng là một hoạt động chính thức, bị bệnh? Đưa giấy bác sĩ ra hẵng nói.
“Thôi đành chịu.” Diệp Tu tất nhiên biết rõ, kiểu hoạt động chính thức như vậy, không có lý do chính đáng sẽ không dễ trốn. Trước giờ không phải mỗi mình Diệp Tu muốn chạy, nhưng mọi người chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Nói chuyện với Tô Mộc Tranh một lúc, mọi người tiếp tục yên lặng chơi game. Ngôi Sao Cuối Tuần thôi mà, đi tới chán ngắt luôn rồi, hồi hộp kinh ngạc gì thì miễn đi. Chỉ còn Trần Quả trước nay chỉ coi tường thuật trên TV. Với cô, đi coi trực tiếp cũng chẳng phải khó khăn, nhưng không có ai đi cùng nên đâm ra lười. Bây giờ có Diệp Tu, Đường Nhu cũng bị lôi kéo rồi, bèn quyết đoán mua ba tấm vé chuẩn bị tới góp vui.
Ngày thứ năm trôi qua, chiều thứ sáu ba người ngồi máy bay tới thành phố S. Chuyện khách sạn Trần Quả cũng lo xong xuôi. Cô với Đường Nhu một phòng, Diệp Tu hớt được mẻ ngon, một mình độc bá phòng riêng.
Sắp xếp đồ đạc, Trần Quả liền kêu gọi xuất phát. Ngôi Sao Cuối Tuần không chỉ có một ngày, sự kiện kéo dài chừng hai ngày rưỡi. Từ tối thứ sáu, Trần Quả đã đợi không nổi nữa. Kéo hai người ra ngoài, vừa đi vừa nghiên cứu bản đồ, nhìn một hồi cũng không nhìn ra được gì, Diệp Tu vừa muốn phát biểu, Trần Quả đã quyết đoán: Đón xe.
Xui thay tài xế taxi không phải fan Vinh Quang. “Câu lạc bộ Luân Hồi” với người ta không phải một địa chỉ cụ thể, vừa nghe xong lập tức phanh gấp, hỏi Trần Quả xác nhận mấy lần, cuối cùng mù mờ hỏi, “Chị biết đi thế nào không?”
Trần Quả hộc máu, cô không biết đường mới gọi xe mà.
“Cũng gần gần đây.” Trần Quả ú ớ. Thật sự không xa lắm, cô chọn khách sạn này vì nghe bảo nó gần câu lạc bộ Luân Hồi.
“Hay là. . . Mấy người sang xe khác? Tui không biết chỗ này.” Tài xế thành thật bảo.
Trần Quả chán nản, chuẩn bị kêu hai đứa đi xuống, Diệp Tu liền ló đầu ra, “Chú chạy đường Thường Đức, tới cầu Triệu Gia rẽ trái, chạy tới đầu đường là đến.”
“À, chỗ đó hả!” Tài xế nghe xong lập tức thấm, đạp ga vút đi.
Trần Quả ngẩn ngơ quay đầu lại, “Chỗ đó là chỗ nào vậy?”
“Câu lạc bộ Luân Hồi á!” Diệp Tu nói.
“Cậu từng tới à?” Trần Quả hỏi, đột nhiên nhớ ra, “À quên mất, dù cậu là tép riu nhưng cũng từng theo chiến đội tới đây nhỉ? Từng đi hết các câu lạc bộ rồi phải không?”
“Ừ ừ. . .” Diệp Tu gật đầu.
“Vậy sao không nói sớm!” Trần Quả nói.
“Tui chuẩn bị nói đó. . .” Diệp Tu nói.
Thấy xe cũng chạy rồi, Trần Quả không tính sổ Diệp Tu nữa. Tài xế chạy theo hướng dẫn của Diệp Tu, quả nhiên cách không xa lắm. Chỉ là càng tới gần, tốc độ càng lúc càng chậm. Tài xế ngó đầu ra ngoài nhìn cả hàng ô tô dài ngoằng, há hốc mồm ngạc nhiên nói, “Làm gì kẹt khiếp vậy?”
Tài xế hoàn toàn không hiểu vì sao đoạn đường này bỗng dưng ùn tắc.
“Có vỉa hè gần đó không? Thả tụi tui ở đó đi!” Diệp Tu nói.
Vậy nên ba người xuống xe ở đây, nhìn nguyên dãy xe nói đuôi nhau, Trần Quả chẳng những không bực, còn khấp khởi vui mừng: “Chậc chậc! Là sức hút của Ngôi Sao Tụ Hội đó thấy chưa? Náo nhiệt quá đi.”
“Đúng vậy!” Diệp Tu tất nhiên biết rõ. Người có kinh nghiệm đều không lái xe tới, cuối cùng kẹt chết trong đó không nói, lách vào được cũng chẳng có chỗ đậu xe.
“Dẫn đường!” Trần Quả phất tay, biết Diệp Tu rành đường, bản đồ trên tay trực tiếp bị vứt vào thùng rác.
Diệp Tu ngó trái phải, hắn quả thật biết đường, nhanh chóng dẫn hai người vào trong. Bên trong đã đâu vào đấy, ba người xuôi theo dòng người, không lâu sau đã vào nhà thi đấu của Luân Hồi.
Nhà thi đấu thể thao điện tử cũng không nhỏ hơn của các môn thể thao khác bao nhiêu. Điều khác biệt là màn hình điện tử giữa sân rõ ràng lớn hơn rất nhiều lần.
Coi trên màn hình trực tiếp, có thể nhìn được góc nhìn do đạo diễn bố trí. Trong sân cũng có màn hình riêng dành để trình chiếu theo góc nhìn của mỗi tuyển thủ, khi xem so tài có thể chọn màn hình phù hợp, không thiếu cái nào, ngoài ra còn có mấy pha quay lại, quay chậm những chiêu đặc sắc. Xem trực tiếp ở đây mới có thể thưởng thức màn tranh tài một cách toàn diện nhất.
Hiện trường trực tiếp E-sport Vinh Quang còn lớn hơn các môn thể thao thông thường. Ví dụ như bóng đá hay bóng rổ, xem trực tiếp có thể tận hưởng không khí sôi động, mà E-sport ngoài bầu không khí sôi động còn có thêm màn ảnh to tổ bố, ngồi trước TV coi quả thật không thể nào sánh được.
Nhất là khi thi đấu đoàn đội, coi tiếp sóng năm đôi ở mỗi khu cùng lúc đúng là cực hình. Dù có thể cắt màn hình làm năm, nhưng bình luận làm sao mà chia năm được? Lấy cái nào bỏ cái nào, thật sự làm người ta xoắn hết ruột.
Mà thể chế đấu đội 5-5 hiện nay, cũng một phần lo nghĩ cho nhà đài mới giới hạn số lượng thành viên thi đấu. Phát sóng trên TV giúp Vinh Quang quảng bá, đồng thời cũng thu thêm lợi nhuận, nếu cho một đống người xáp lá cà, phát sóng không tiện, cũng không thể hiện được chất lượng và đặc sắc của trận đấu.
Một khi đã gắn liền với thương mại, ta cần trăn trở về nhiều mặt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#night