Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 308-310

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
Chương 308: Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.
Edit: CúChim | Beta: SongLong
Con đường dẫn khỏi nhà thi đấu không quá tối, ít ra vẫn chừa vài bóng đèn chiếu sáng. Kiều Nhất Phàm lẳng lặng ra ngoài, lượn một hồi, cậu chợt phát hiện bản thân đã lạc đường.
Kiều Nhất Phàm không biết nên khóc hay cười, cậu còn chưa quen nhà thi đấu, cộng thêm đi một mình, thành thử tìm không được đường ra.
Thảm bại trên sàn đấu, nghĩ con đường chuyên nghiệp của mình sắp sửa kết thúc, Kiều Nhất Phàm luôn cố chịu đựng, nhưng lúc này tìm mãi không thấy lối thoát, cậu rốt cuộc không nhịn được sự chua chát trong lòng, nước mắt tức thì rơi xuống. Kiều Nhất Phàm nâng cánh tay liên tục quệt mạnh nó xuống.
Sự đau đớn trong lòng làm cậu mạnh mẽ hơn, cậu không tin ngay cả một lối thoát mình cũng không tìm được. Đưa tay gạt phăng nước mắt, Kiều Nhất Phàm không để ý phương hướng nữa, một mực đi thẳng về trước.
“Em liều quá đấy.”
Một giọng nói chợt vang lên từ lối nhỏ u ám. Kiều Nhất Phàm giật mình chững lại, nhưng sau cùng chỉ lắc đầu. Đây chỉ là một lối đi mà thôi, nghe thấy tiếng nói thì có gì lạ?
Nghĩ thế, Kiều Nhất Phàm tiếp tục cất bước, nhưng cậu vẫn nghe thấy giọng nói kia: “Đang nói em đó, còn đi nữa!”
Kiều Nhất Phàm ngẩn người, nói mình ư? Cậu dừng bước quay đầu, một bóng đen dài hằn nghiêng trên đất,  có người đang đứng nơi đấy, trong bóng tối không rõ mặt mũi.
“Anh… nói em à?” Kiều Nhất Phàm chưa dám xác nhận.
“Đúng vậy.” Người ấy bước đến, rồi tiếp tục nói: “Anh hiểu ý em, em muốn mượn sân khấu này hòng phô bày năng lực chơi trận quỷ của mình, tuy nhiên, đối thủ em chọn trâu quá rồi đấy? Thế mà dám chọn Lý Hiên? Em nghĩ gì vậy hả?”
Giọng nói vang vọng trong hàng lang nhỏ hẹp, câu nói trở nên dài hơn, Kiều Nhất Phàm chợt cảm thấy cả âm thanh lẫn giọng điệu đều có chút quen thuộc, chờ người bước đến trước mặt, nhìn rõ mặt mũi, cậu phát hiện mình quả thật không quen. Kiều Nhất Phàm còn đang ngơ ngác, đối phương đã nói xong, Kiều Nhất Phàm ngập ngừng đáp: “Em chơi trận quỷ nên…”
“Nếu em muốn nhờ người chỉ dạy, chào hỏi tiền bối, em chọn Lý Hiên là chính xác, nhưng nếu muốn phô bày năng lực điều khiển trận quỷ của mình, vậy người em không nên chọn nhất chính là Lý Hiên.”
Kiều Nhất Phàm hơi giật mình. Trong lúc thi đấu, cậu cũng ngầm cảm thấy mình có chỗ suy nghĩ không kĩ lưỡng, nay nghe thấy vậy chợt tỉnh ngộ.
“Cả giới Vinh Quang này không ai hiểu trận quỷ hơn Lý Hiên, thế mà em lại muốn thể hiện kỹ thuật đánh trận quỷ của mình trước mặt Lý Hiên, đương nhiên sẽ bị khắc chế chặt chẽ. Múa rìu qua mắt thợ, làm sao trình độ của em có thể phát huy dù chỉ một phần mười?”
Kiều Nhất Phàm hiểu, hoàn toàn hiểu rõ.
Suy nghĩ của cậu vẫn theo lối mòn của các tân binh trong tân binh khiêu chiến, lựa chọn cao thủ Lý Hiên cùng nghề nghiệp, song cậu lại quên mất mục đích tham gia tân binh khiêu chiến của mình không hề giống người khác. Cậu muốn phô diễn trận quỷ nhưng lại chọn đối thủ quen thuộc trận quỷ nhất, đây quả thực là tự tạo một chướng ngại lớn cho mình.
“Huống hồ…” Đối phương lại nói tiếp: “Tài trí và kỹ thuật chơi trận quỷ chỉ đáng giá nhất khi ở cùng đoàn đội, trong một trận solo như tân binh khiêu chiến, kỹ thuật và suy nghĩ vì đồng đội của trận quỷ khó mà thể hiện hết được, thêm kinh nghiệm ít ỏi của em, mới luyện chưa đầy một tháng đã muốn khiêu chiến Lý Hiên, anh hết biết nói sao luôn…”
“Đại thần Diệp Thu!” Nói đến đây Kiều Nhất Phàm rốt cuộc biết được người trước mặt là ai. Người vừa biết thân phận vừa biết cậu chơi trận quỷ vốn không nhiều, ban đầu cậu còn ngơ ngác, nghe âm thanh quen thuộc mà không nghĩ ra gì, giờ nghe người ta biết nhiều như vậy, nghe kỹ thêm, cậu dần nhận ra thân phận người ấy.
“Ờ, là anh.” Diệp Tu gật đầu, vốn hắn luôn giấu mặt, người có thể nhận ra hắn chỉ có những tuyển thủ có cấp bậc nhất định trong Liên minh, kẻ chưa từng lên sàn đấu chính thức như Kiều Nhất Phàm thì chưa từng thấy được mặt thật của Diệp Tu tuy có cùng thuộc giới chuyên nghiệp.
“Đừng nghi ngờ khả năng của chính mình.” Diệp Tu nói, “Nhưng em cũng đừng nghĩ khả năng hiện tại có thể khiến người ta chú ý mà tuyển em vào đội ngay. Người có tiềm năng rất nhiều, muốn được đội chuyên nghiệp nhìn trúng, ít ra em cũng phải có chút bản lĩnh. Em còn kém một trận quỷ chuyên nghiệp nhiều lắm, nhưng em còn trẻ, kinh nghiệm sẽ tích tụ theo thời gian, hãy tiếp tục chờ cơ hội. Mới một tháng mà đòi khiêu chiến trận quỷ đứng đầu? Vinh Quang không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Cuộc nói chuyện khiến Kiều Nhất Phàm xấu hổ không thôi.
Trước kia cậu luôn biết bản thân không tốt, sau khi được đại thần cổ vũ, cậu bỗng trở nên tin tưởng chính mình. Cậu cảm thấy nếu đại thần Diệp Thu có thể nhìn ra tiềm năng của mình thì những người khác cũng có thể thấy được, thứ cậu cần chính là một cơ hội, một sân khấu như vậy.
Cho nên cậu mới tham gia tân binh khiêu chiến lần này.
Chọn Lý Hiên làm đối thủ là một suy nghĩ cực kỳ bất cẩn, giờ cậu đã hiểu đạo lý này, nhưng cậu không hối hận.
Bởi vì lựa chọn ấy không làm cậu bỏ lỡ điều gì, mà có lựa chọn đối thủ khác đi chăng nữa, cậu chỉ mới luyện trận quỷ chưa đầy một tháng, thực sự có thể phô diễn đủ tài năng để đả động chiến đội chuyên nghiệp ư?
Diệp Tu chỉ rõ điều đấy cho cậu, giúp cậu hiểu ý định của mình nông nổi nhường nào.
Kiều Nhất Phàm đã thay đổi suy nghĩ của mình, cậu đồng ý với ý kiến của đại thần. Từ trước đến giờ, cậu chưa hề cảm thấy mình là một thiên tài như Cao Anh Kiệt, mà đại thần cũng chưa từng đánh giá cậu như vậy.
Đại thần chỉ từng nói thích khách không thể bộc lộ hết tiềm năng của cậu, trận quỷ sẽ thích hợp hơn, không hơn.
Bản thân mình chỉ cần tiếp tục rèn luyện, mãi cho đến ngày có thể tỏa sáng thật sự.
Kiều Nhất Phàm gạt đi giọt nước mắt cuối cùng, tuyệt vọng trong lòng bỗng bay biến, bởi lần này cậu đã thực sự thấy rõ chính mình, biết vị trí hiện tại của bản thân.
Cơ hội? Sân khấu?
Giờ còn quá sớm để nghĩ tới chúng. Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, còn cậu thì sao? Cậu chưa chuẩn bị tốt đã muốn hấp tấp bắt lấy cơ hội không tệ này, kết quả tất nhiên là ngã đau.
Nhưng từ thời khắc này, Kiều Nhất Phàm quyết tâm không nghĩ nhiều nữa. Cậu chỉ cần chuyên tâm rèn luyện kỹ thuật thôi. Lỡ mùa giải kết thúc mà vẫn không có chiến đội nào nhận cậu? Điều duy nhất quấy nhiễu cậu bấy lâu đã được thông suốt
Chiến đội có nhận mình không, lo hoài thì có ích gì? Tự cải thiện trình độ bản thân mới có thể đạt được cơ hội ấy. Dẫu có tạm thời vất vưởng sau mùa giải này cũng chẳng hề chi. Cậu còn trẻ, còn có thể tiếp tục rèn luyện, tiếp tục chờ đợi, chẳng qua chỉ bắt đầu lại từ đầu thôi, cùng lắm lại làm một tân binh.
Lối đi vẫn tối đen, nhưng sau khi Kiều Nhất Phàm suy ngẫm về tất cả, trong lòng như bừng nắng hạ.
“Cám ơn tiền bối.” Kiều Nhất Phàm cảm kích tận đáy lòng nói với Diệp Tu.
“Cố lên!” Diệp Tu gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Vậy còn tiền bối?” Kiều Nhất Phàm bỗng lớn tiếng hỏi, “Sao anh lại giải nghệ sớm như vậy?”
Sau khi Diệp tu giải nghệ, Vi Thảo được xem là người trong giới chuyên nghiệp có quan hệ thân thiết với hắn nhất. Mỗi cuối tuần đều ỉ ôi cá cược, lại còn thua sạch sành sanh. Trong đó tất nhiên nhờ ưu thế tán nhân cả, nhưng tốt xấu gì cũng mang tiêu chuẩn chuyên nghiệp, đến xác suất thắng một ván cũng không thì hơi quá đáng. Bỏ đi ưu thế chức nghiệp, trình độ kỹ thuật của đối thủ hiển nhiên cũng rất quan trọng.
Trình độ kỹ thuật trâu bò thế lại chọn giải nghệ, bên Vi Thảo đã sớm bàn luận xôn xao. Kiều Nhất Phàm thoát khỏi khúc mắc của mình, giờ chợt lớn tiếng hỏi về Diệp Tu.
Diệp Tu chỉ quay đầu cười: “Anh cũng đang tìm cơ hội đây.”
Kiều Nhất Phàm giật mình: “Anh còn trở về ư?”
“Đương nhiên, tuy anh có hơi già, nhưng chưa nghĩ buông tay bao giờ đâu!” Diệp Tu nói xong xoay người đi, vẫy tay với Kiều Nhất Phàm, bóng dáng dần mờ đi trong lối đi u ám.
Kiều Nhất Phàm đứng một mình hồi lâu, mãi mới cất bước rời đi. Cõi lòng sáng tỏ, con đường nên đi cũng trở nên rõ ràng. Lối đi vẫn như trước, đi mấy bước là tới, tức khắc sẽ chuyển ra ngoài. Chẳng qua, hướng chuyển ra không phải rời đi, mà quay về phía nhà thi đấu, quay về sân khấu tràn ngập ánh sáng kia.
Giữa sân đấu, một vòng khiêu chiến mới đang được tiến hành. Vì tân binh khiêu chiến đều có sẵn nhân vật để chọn, mấy ID y chang nhau, chẳng phân biệt được ai với ai. Nhưng hai nhân vật của tuyển thủ vòng này, ID trên đỉnh đầu không hề xa lạ.
Đức Lý La và Đường Tam Đả.
Hai acc đều là những nhân vật chuyên nghiệp hiện tại của Liên minh. Trong trận đấu tân binh khiêu chiến quy định không được dùng tài khoản của bản thân vì để tránh lão tướng chiếm nhiều lợi thế hơn. Nhưng nếu tân binh có yêu cầu, tất nhiên vẫn có thể sử dụng tài khoản của bản thân.
Hiển nhiên bên tân binh đã đưa ra yêu cầu trong trận khiêu chiếu này.
Đường Hạo, làm tân binh năm hai của chiến đội Bách Hoa, hồi tân binh năm nhất vẫn là nhân vật không chút tiếng tăm, nhưng sau một mùa hè lại như trở thành người khác, trong giải đấu bỗng nổi trội, sau khi đội trưởng Bách Hoa Trương Giai Lạc đột nhiên giải nghệ, gã trở thành người quan trọng nhất Bách Hoa.
Chỉ tiếc một điều là, nhân vật lưu manh Đức Lý La mà gã sử dụng không xứng tầm với biểu hiện thần cấp của gã trong giải đấu.
Làm tân binh mới được hai năm, Đường Hạo vẫn có đủ tư cách tham gia tân binh khiêu chiến. Loại người đã có chút tiếng tăm trong hàng tuyển thủ như gã, thân phận vẫn là tân binh, nhưng khinh thường việc tham gia tân binh khiêu chiến lần nữa. Vậy mà Đường Hạo lại báo danh lần này, đối thủ gã chọn chính là tuyển thủ chơi cùng nghề Lâm Kính Ngôn, còn thẳng thắng yêu cầu sử dụng tài khoản chính.
Lão tướng bị khiêu chiến không có quyền từ chối, Lâm Kính Ngôn đành phải dùng tài khoản lưu manh đứng đầu Vinh Quang của mình ra trận.
Mục đích trận này của Đường Hạo hiển nhiên không chỉ chào hỏi, càng không phải thỉnh giáo. Trong Vinh Quang hiện tại, danh tiếng của gã rất cao, nhưng những tuyển thủ lưu manh đều cho rằng Lâm Kính Ngôn mới là bảo đao chưa rỉ. Trận khiêu chiến này là khiêu chiến thật, Đường Hạo muốn dùng hiện thực để thuyết phục mọi người.
Bởi ngay lúc trình bày lý do khiêu chiến, Đường Hạo chỉ nói bốn chữ: Lấy hạ khắc thượng.
Vì quất câu cuối ra có hơi ngộ nên để đó…

Chương 309: Lấy hạ khắc thượng
Edit: Hwan | Beta: Zencest
Kiều Nhất Phàm vừa quan sát trận đấu vừa trở về ghế ngồi của chiến đội Vi Thảo.
“Nhất Phàm!” Ngoại trừ Cao Anh Kiệt vui vẻ gọi cậu, những người khác chỉ khẽ lườm nguýt.
Nếu là trước kia, Kiều Nhất Phàm nhất định sẽ xấu hổ, nhưng sau khi ra ngoài, tâm trạng của cậu không còn như trước nữa. Chiến đội khinh thường cậu, cậu cũng không quan tâm. Chỉ cần bản thân có thực lực thì lo gì không có chỗ đi.
“Đi WC!” Kiều Nhất Phàm vừa cười nói với Cao Anh Kiệt vừa lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu ta, đây vốn là vị trí của cậu.
“Đường Hạo đang khiêu chiến Lâm Kính Ngôn! Không lễ phép gì cả, lên sân khấu đòi lấy hạ khắc thượng, còn dùng cả tài khoản của bản thân, hẳn là muốn đánh thật.” Đợi Kiều Nhất Phàm ngồi vào chỗ, Cao Anh Kiệt vội kể tình hình trận đấu cho cậu nghe.
“Ừ” Kiều Nhất Phàm gật đầu liên tục, tức khắc tập trung nhìn trận đấu, trong lòng lại thầm cảm kích. Cậu biết những lời của cậu bạn thân không chỉ đơn giản là tăng cao trào của trận. Cao Anh Kiệt muốn dùng lời nói để Kiều Nhất Phàm phân tâm. Hiển nhiên, trận đấu vừa rồi thất bại, có là ai cũng không thoải mái trong lòng. Cao Anh Kiệt là người hay xấu hổ, khuyên bảo trực tiếp không hợp với cậu ta, đành dùng cách lóng nga lóng ngóng này giúp Kiều Nhất Phàm không để ý đến nữa.
Các tuyển thủ ngồi hàng trên đang thảo luận, loáng thoáng truyền đến tai Kiều Nhất Phàm, mọi người đang bàn về trận này, cũng không ít người so sánh với trận giữa Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi.
Hiển nhiên tân binh khiêu chiến của mùa này không giống trước đây. Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi là đánh thật, tân binh chẳng chút nhân nhượng mà đánh bại đàn anh đội trưởng.
Còn trận Đường Hạo đấu với Lâm Kính Ngôn, ngay từ thái độ ban đầu của Đường Hạo, ai cũng biết sẽ có chuyện để hóng. Quả nhiên, hai bên vừa mở màn đã nhanh chóng quấn lấy nhau, không hề có ý nhường đối phương. Câu kia của Đường Hạo đã chặn hết đường lui, đến lúc này mà Lâm Kính Ngôn còn nhượng bộ, tất sẽ làm người ta cảm thấy mình mất hết phong độ. Muốn nhường cũng phải thu phục được Đường Hạo đã, sau đó mời chừa cho gã bậc thang leo xuống, đó mới là phong độ.
Nhưng đấy chỉ là tình huống lý tưởng, Đường Hạo vốn không phải một tân binh bình thường, đổi lại ở những nơi khác, đám tân binh sẽ khinh thường việc dùng thân phận tân binh khiêu chiến trong trận đấu giống vậy, trong lòng họ đều cảm thấy mình đứng ngang hàng với những bậc tiền bối cao thủ.
Có điều, Liên minh lại hy vọng màn khiêu chiến sẽ có sự tham gia của những tân binh trình độ cao, cũng vì suy xét ấy mà gia hạn tư cách tân binh thành hai năm.
Cách Đường Hạo khiêu chiến không hợp với lẽ thường của tân binh khiêu chiến, nhưng chắc chắn thu hút hơn nhiều, cứ nhìn tiếng reo hò trên khán đài là biết. Bầu không khí trận này còn nóng hơn trận trước.
Các phóng viên vốn cho rằng trận đấu giữa Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi sẽ trở thành đầu đề hot nhất đêm nay, giờ cả bọn hưng phấn vô cùng.
Giật tít Cao Anh Kiệt đánh bại Vương Kiệt Hi đủ kiếm lời, nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu tân binh thiên tài kia không hợp làm nhân vật trang đầu, sao có thể so với câu “Lấy hạ khắc thượng!” giật tít của Đường Hạo chứ?
Đám phóng viên thưởng thức trận đấu, không ít người đã bắt đầu vắt óc chém bài. Giữa sân đấu ngày càng kịch liệt, chỉ cần là tay lão làng của Vinh Quang đều có thể nhìn thấy tình huống không ổn của Lâm Kính Ngôn.
Vương giả lưu manh ngày xưa đã xuống dốc, đó đã là sự thật không hề che giấu. Tuy nhân vật Đường Tam Đả mạnh hơn Đức Lý La của Đường Hạo, nhưng Lâm Kính Ngôn vẫn rơi vào thế hạ phong.
Đường Hạo phản ứng và thao tác nhanh hơn, mới vào trận đấu đã chủ động tiến công. Còn phản ứng và thao tác của Lâm Kính Ngôn đã không còn khí thế như vậy, hết thảy nhờ vào kinh nghiệm gừng càng già càng cay để ứng phó Đường Hạo. Hắn biết rõ, đừng bảo giữ phong độ, có thể an toàn rời khỏi trận này đã là hy vọng xa vời.
Hy vọng duy nhất của hắn là Đường Hạo có thể sơ suất.
Người mới bước vào con đường chuyên nghiệp chưa tới hai năm, có sai cũng không đáng kinh ngạc. Lâm Kính Ngôn cay nghiệt chống đỡ cuộc chiến, kéo dài thời gian, hy vọng phản kích bằng sai lầm của Đường Hạo. Nếu chạm mặt trực tiếp, hắn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lâm Kính Ngôn đã làm được những đòn ứng phó tốt nhất có thể của mình, nhưng kết quả không hề phát triển theo hướng hắn muốn.
Đường Hạo tất nhiên có sai, nhưng gã phản ứng rất nhanh, chữa sai cũng không chậm, có những lỗi Lâm Kính Ngôn vừa mới phát hiện, định bắt lấy thì Đường Hạo đã bù đắp lại ngay.
Còn những lỗi hắn đã nắm giữ được, tỷ lệ thương tổn không thể sánh bằng thương tổn mà Đường Hạo liều mạng tấn công hắn.
Lâm Kính Ngôn biết mình quá chậm. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Đường Hạo bù vào những sơ hở mà mình bắt không kịp. Còn những sơ hở bắt được, hắn lại không thể lợi dụng tối ưu, thao tác của Đường Hạo quá nhanh, luôn nhanh chóng hóa giải đòn phản kích của hắn.
Chẳng còn cơ hội nữa sao?
Rất nhiều người nghĩ vậy. Nhưng sự kiên nhẫn của lão tướng không cho phép mình buông tay sớm, Lâm Kính Ngôn vẫn kiên trì, chờ đợi cơ hội.
Chưa đến phút cuối cùng, ai cũng không biết trước kết quả, có lẽ một sai lầm trí mạng đang chờ đợi hắn ở phía trước, hiện tại buông tay còn quá sớm.
Trận đấu vẫn tiếp tục.
Lấy hạ khắc thượng có lẽ đang được thực hiện rất hoàn mỹ.
Lâm Kính Ngôn và Đường Hạo không phải tuyển thủ thuộc sân nhà, fan hâm mộ của hai bên xấp xỉ nhau. Đường Hạo cũng không phải tân binh chưa bao giờ thi đấu chính thức như Cao Anh Kiệt hay Kiều Nhất Phàm. Phát huy cấp thần của mùa giải này đã nhanh chóng giúp gã thu hút được không ít fan.
Từ tiếng reo hò của người ủng hộ, hẳn nhiên có thể nhìn thấy tình thế chênh lệch của hai bên.
Phía Lâm Kính Ngôn chủ yếu đều bảo hắn cố lên, là cổ vũ, là động viên.
Còn bên Đường Hạo thì sao? Fan hâm mộ la hét điên cuồng, không hề có nội dung gì, rõ ràng cả lũ đã hưng phấn đến phát cuồng.
Đường Hạo liều mình tấn công càng trở nên hoang dại hơn, nghề lưu manh vốn không thuộc loại hình dồn sức đánh trực tiếp, mấy kỹ năng như Cục Gạch, Ném Cát, Bôi Độc nghe thôi cũng đủ thấy hèn hạ. Mà Đức Lý La của Đường Hạo lúc này lại tạo cảm giác mạnh mẽ của một nhà quyền pháp hệ Vật Lộn.
Công kích công kích, không ngừng công kích.
Chờ đợi chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi.
Cảm xúc của fan hâm mộ bên ngoài không chút ảnh hưởng tới lão tướng như Lâm Kính Ngôn, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi lỗi sai không biết có xuất hiện hay không kia.
Đã có!
Ngay khi thanh HP biến thành máu đỏ, hai mắt Lâm Kính Ngôn tỏa sáng, Đường Hạo đang dồn sức đánh chợt không bắt kịp thao tác, lộ ra một lỗi sai cực lớn. Với một trận đấu đã gần kết thúc, một lỗi sai không đủ xoay chuyển cục diện, nhưng có thể tính là khởi đầu cho sự nghịch chuyển
Lâm Kính Ngôn không nghĩ nhiều, bắt lấy cơ hội này, Đường Tam Đả của hắn xông lên.
Tay phải nhanh chóng thò đến, Đường Tam Đả dùng Khóa Yết Hầu, vụt hướng về phía Đức Lý La của Đường Hạo.
Nhưng Đường Hạo vốn không nhìn thấy lại như biết được nó, Đức Lý La đột nhiên lướt sang ngang.
Lâm Kính Ngôn giật mình, định bụng điều chỉnh, màn hình trước mặt chợt tối sầm, chân Đức Lý La co lại phi tới, hai đầu gối đánh mạnh vào ót Đường Tam Đả.
Kỹ năng của lưu manh: Tập Kích Gối Cường Lực.
Lâm Kính Ngôn biết mình không xong rồi, đối phương đã chuẩn bị trước, sơ hở ấy chính là cạm bẫy ư?
Tập Kích Gối Cường Lực không đủ đánh bại đối thủ, nhưng trong chớp mắt Đức Lý La phi đến chỗ Đường Tam Đả, chợt đưa tay ra cản, một kỹ năng Chặn Hổ Núi đánh Đường Tam Đả ngã ngửa.
Đức Lý La di chuyển theo, động tác còn nhanh hơn Chịu Thân của Đường Tam Đả, Đường Tam Đả chưa kịp đứng dậy đã bị Đức Lý La ấn ngã xuống đất, hàng loạt cú đấm nối gót như mưa.
Kỹ năng của lưu manh: Bá Vương Liên Quyền.
Lâm Kính Ngôn rất quen thuộc lưu manh, biết rõ thương tổn do kỹ năng này gây ra, lại nhìn thanh HP của mình, lúc này đây, hắn không còn hy vọng gì nữa.
Dưới thao tác điên cuồng của Đường Hạo, Bá Vương Liên Quyền càng nhanh hơn, nhiều hơn, mà khi đòn tấn công chấm dứt, thanh HP của Đường Tam Đã cũng đã sạch trơn, không thể đứng lên được nữa. Hai chữ “Vinh Quang” hiện ra trước màn hình, MC lớn tiếng tuyên bố người thắng cuộc.
Lấy hạ khắc thượng đã được thực hiện một cách hoàn mỹ.
Cánh nhà báo chỉ cần lợi nhuận, họ sẽ không vì tình cảm cá nhân mà thiên vị bên nào.
Hai tuyển thủ đi xuống khỏi bục, bắt tay nhau giữa sàn đấu.
“Đánh tốt lắm…” Lâm Kính Ngôn cố gắng mỉm cười, nhiều năm dốc sức trong giới chuyên nghiệp, hắn đã quen với việc không lộ ra cảm xúc ở bất kỳ thời điểm gì.
“Lấy hạ khắc thượng.” Đường Hạo bắt tay Lâm Kính Ngôn, chỉ lặp lại bốn chữ.
Ngay cả MC cũng cảm thấy lúng túng, đang chuẩn bị đến giải vây, màn bắt tay đã kết thúc. Đường Hạo đứng thẳng lưng, vẫy tay với khán giả, sau đó đi thẳng xuống sân khấu.
MC đáng thương nhìn Lâm Kính Ngôn, chính hắn ta cũng không biết nên chuyển màn thế nào.
Lâm Kính Ngôn khẽ cười với MC, sau đó vẫy tay với người xem bốn phía, lẳng lặng rời sân khấu. Nếu là người bình thường, tuổi của hắn không hề lớn, nhưng trong vòng đấu e-sport này, bóng lưng rời đi của hắn trông có chút tập tễnh.
Đám tuyển thủ chuyên nghiệp đưa mắt nhìn nhau. Hành vi của Đường Hạo quả thực khiêu chiến với nề nếp truyền thống, tuy Cao Anh Kiệt từng thắng đội trưởng của mình, nhưng cậu ta chưa từng có hành động bất kính nào. Giữa tiếng bàn tán của mọi người, MC cũng mượn bầu không khí mà tuyên bố trận kế tiếp.
Tân binh khiêu chiến: Chiến đội Gia Thế, Tôn Tường.
Người bị khiêu chiến: Chiến đội Bá Đồ, Hàn Văn Thanh.
Rồi sau đó MC kích động tuyên bố, trận đấu này, tân binh cũng yêu cầu sử dụng tài khoản chuyên nghiệp.
Tiếng hò hét nổ tung cả nhà thi đấu.
Bấy giờ xuất hiện yêu cầu này, chắc chắn sẽ ăn đứt lần trước.
Đức Lý La chỉ là nhân vật bình thường trong giới chuyên nghiệp, lưu manh đứng đầu Đường Tam Đả của Lâm Kính Ngôn cũng không phải tài khoản cấp thần. Còn tài khoản trong tay Tôn Tường và Hàn Văn Thanh lại không giống thế.
Đấu Thần, Nhất Diệp Chi Thu.
Quyền Hoàng, Đại Mạc Cô Yên.
Đây chính hai nhân vật cấp thần luôn dây dưa không dứt kể từ hồi Liên minh được thành lập đến nay.
Chương 310: Viết nên kết cuộc.
Edit: Hwan | Beta:Zencest
Từ tiếng hoan hô, ta có thể biết được độ hot của hai tài khoản mới lên sân đấu. Có thể nhìn thấy tài khoản cấp thần trong tân binh khiêu chiến đã rất khó, mà chúng còn xuất hiện cùng lúc, lại còn là đối thủ của nhau, đây tuyệt đối là một trận đấu tân binh đáng ghi vào lịch sử. Đêm nay cánh nhà báo sẽ rất bận rộn. Tiêu đề “lấy hạ khắc thượng” còn chưa chém xong, nay xuất hiện một tít mới càng hot hơn.
Tất nhiên, chủ đề càng hot, các phóng viên chuyên nghiệp sẽ càng bùng cháy, bài viết trước không cần bỏ đi, chỉ đổi sang trang sau thôi. Hiện cả lũ đang mong đợi, đợi Tôn Tường tuyên bố những lý do hút khách như “Lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo. Lũ nhà báo chỉ e thiên hạ không loạn mà thôi.
Trên sân đấu, Tôn Tường ngạo nghễ bước lên.
Chắc chắn rằng, không có tân binh nào nổi được như cậu. Cậu ta cũng là  tân binh năm hai như Đường Hạo, nhưng thu hút hơn Đường Hạo nhiều. Vào mùa giải thứ nhất, cậu ta nhờ biểu hiện cấp thần mà giành được giải Tân binh tốt nhất. Mùa giải này tiếp tục phát huy khả năng xuất sắc, được nửa mùa thì chuyển sang Gia Thế, tiếp nhận tài khoản cấp thần Nhất Diệp Chi Thu. Có thể nói, Tôn Tường hoàn toàn sánh ngang với các đại thần. Chỉ sợ đa số đã quên mất cậu ta chỉ mới là tân binh năm hai.
Hiện tại, nếu Tôn Tường dám nói với tiền bối những lời giống vậy, e rằng sẽ không chiếm được sự ủng hộ. Địa vị của cậu ta đã khác trước, còn coi mình như tân binh thường thì có hơi quá, khiêm tốn quá phận chính là kiêu ngạo.
Huống chi, cho tới bây giờ Tôn Tường cũng không phải người khiêm tốn. Các phóng viên nhạy cảm nhận ra, Tôn Tường nhất định sẽ không để trận đấu này diễn ra bình thường.
Mà mặt mũi của Tôn Tường cũng không tồi, vừa lên sân khấu đã vẫy tay với mọi người, cứ như mình mới là người chiến thắng.
MC đi đến, phỏng vấn như bất kỳ người lên khiêu chiến nào, hỏi lý do Tôn Tường khiêu chiến Hàn Văn Thanh.
“Lý do rất đơn giản.” Tôn Tường mỉm cười rất có phong phạm đại thần, “Để viết nên kết cuộc cho mối thù lâu năm giữa Gia Thế và Bá Đồ, Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên.”
Khán giả nghe xong giật cả mình, rồi sau đó hò hét hoan hô. Lời Tôn Tường nói không ngầu bằng “Lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo, nhưng ẩn ý trong đấy lại cực kỳ đặc sắc. “Lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo chỉ phân danh hiệu cao thấp trong nghề lưu manh, mà những gì Tôn Tường làm, lại chính là tranh đấu giữa thần với thần trong Vinh Quang, hơn nữa, nó còn đại biểu cho hai câu lạc bộ lâu đời từng tranh đấu với nhau nhiều năm.
Tôn Tường là đội trưởng hiện tại của Gia Thế, thêm việc sử dụng Nhất Diệp Chi Thu, cậu ta quả thực xứng với trách nhiệm ấy. Mặc dù fan hâm mộ của Luân Hồi chiếm đa số ở đây, nhưng ai hóng hớt cũng không chê chuyện lớn, hai nhà muốn quyết sống chết, nếu là fan hâm mộ Vinh Quang thì sẽ không bỏ lỡ trò hay này.
Trong phần lớn tiếng hoan hô ầm ĩ, có không ít tiếng mắng chửi, tất nhiên là đến từ thành phần fan Bá Đồ ít ỏi. Tôn Tường khiêu chiến như vậy, làm sao họ có thể chịu được chứ, thế là văng tục luôn.
Có fan Bá Đồ tới, Gia Thế đương nhiên cũng có, chẳng qua tiếng hò hét của Gia Thế xen lẫn giữa đám đông, nghe không quá rõ ràng.
Có điều, cô fan cuồng Gia Thế ngồi cạnh Diệp Tu đang kích động quá mức, bật dậy giơ thẳng cánh tay gào toáng lên: “Đả đảo Hàn Văn Thanh.”
“Bà chị bình tĩnh nào.” Diệp Tu vội hô, sợ Trần Quả kích động quá mà té khỏi hàng ghế.
Dưới sự giới thiệu của MC, đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ cũng bước lên sân khấu.
Tôn Tường không mấy khiêm tốn, nhưng không thể không lễ phép trước mặt bao người, cậu chủ động sang bắt tay Hàn Văn Thanh, nói những lời khách sáo cần nói: “Xin tiền bối chỉ giáo.”
“Không dám.” Hàn Văn Thanh bắt tay với Tôn Tường, mặt vô cảm trả lời.
Tôn Tường cười hề hề, quay người đi lên bục đấu. MC muốn phỏng vấn Hàn Văn Thanh, mới lết được vài bước, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Hàn Văn Thanh, gã ớn lạnh đến im thin thít. Hàn Văn Thanh cũng vẫy tay với khán giả, sau đó lên bục đấu.
Hai người đều sử dụng tài khoản của mình, bớt đi bước chọn trang bị. Rất nhanh, ánh đèn chợt tắt, hình ảnh 3D hiển thị bản đồ trên sàn đấu, hai nhân vật cấp thần Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên đã xuất hiện ở hai góc bản đồ.
Ngay cả bình luận viên cũng trở nên hăng máu hơn trong trận này, biết cả hai sẽ chạm trán ngay lập tức, gã đến ngừng lấy hơi cũng tiếc nuối, nhanh chóng giải thích nhân vật và hoàn cảnh hai bên.
“Pháp sư chiến đấu và nhà quyền pháp đều là nghề chiến đấu trực tiếp, mà bản đồ phố xá do Tôn Tường chọn lại không hề tồn tại ưu khuyết gì cho cả hai nghề, có vẻ không phải lựa chọn vì chiến thuật.” Sau khi giới thiệu xong tuyển thủ và nhân vật, bình luận viên bắt đầu nói về bản đồ. Cách giải thích quy phạm như vậy rất hiếm xuất hiện ở tân binh khiêu chiến, song bình luận viên đã nhìn ra trận này là đánh thật, vậy nên gã bắt đầu giảng giải như trong các cuộc thi đấu vòng tròn.
“Ghê! Hai bên không hề làm chuyện dư thừa gì, trực tiếp đụng nhau ở giữa bản đồ.” Bình luận viên nói thật to.
Trên một góc đường giữa bản đồ, hai nhân vật chạm trán.
Vũ khí bạc Khước Tà đen tuyền sắc nhọn trong tay Nhất Diệp Chi Thu. Vũ khí bạc Liệt Diệm Hồng Quyền như hai ngọn lửa rực rỡ bao lấy nắm tay Đại Mạc Cô Yên.
Cả hai cách nhau mười bước, rồi tạm dừng trong khoảnh khắc, như màn chào hỏi trước khi đấu võ, hai nhân vật đồng loạt xông về trước.
Nói về khoảng cách công kích, binh khí dài của pháp sư chiến đấu chắc chắn dài hơn bao tay đánh cự ly gần của nhà quyền pháp, người giành được thế công trước tất nhiên là Tôn Tường. Một đường mâu đen tuyền vụt tới, Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu vung ngay một cú Long Nha.
Hàn Văn Thanh không hề né tránh, Đại Mạc Cô Yên tiếp tục tiến bước, hai tay khép lại kẹp về phía Khước Tà, định đoạt thế công bằng Tay Không Cản Dao Sắc.
Tôn Tường dĩ nhiên không cho anh cơ hội này, vội sửa thành đâm xiên, Long Nha đã thành Thiên Kích.
Tay Không Cản Dao Sắc bắt phải khoảng không, kỹ năng đang đóng băng nên không thể thi triển nữa. Đối mặt với Khước Tà đang đâm tới, Đại Mạc Cô Yên khẽ nghiêng người, như keo kiệt tránh né, vừa tránh khỏi kích ấy đã gấp gáp đấm một cú sang.
Nắm đấm lửa đỏ lao vun vút, như mãnh hổ xuống núi, Tôn Tường vội nhảy về sau né tránh. Hàn Văn Thanh vĩnh viễn không biết lùi mà tiếp tục tiến công lần nữa. Tôn Tường chưa kịp phát huy ưu thế tấn công khoảng cách của pháp sư chiến đấu, Hàn Văn Thanh chỉ mất vài lượt đã phá tan hoàn cảnh xấu, đưa Đại Mạc Cô Yên kề sát Nhất Diệp Chi Thu.
Một trận quyền cước loạn xạ, Tôn Tường chống đỡ có chút chật vật. Nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng chật vật như thế, nếu là người có trình độ thấp hơn, quyền cước của Hàn Văn Thanh đã đấm rơi biết bao nhiêu máu rồi.
Tôn Tường vượt qua trận liên quyền vũ bão ấy, thở phào một hơi, vừa định phản kích thì nhìn thấy Đại Mạc Cô Yên đang đứng trung bình tấn ở phía đối diện, tay trái đưa thẳng về trước, tay phải để ngang hông.
“Thôi xong!” Tôn Tường giật mình, đây là mở đầu của đại chiêu “Bá Hoàng Quyền” thuộc nhà quyền pháp. Đại chiêu CD rất dài, thường thì tuyển thủ sẽ dùng nó xen kẽ với liên kích, vào lúc đối thủ bị thương nặng không có cơ hội né tránh. Mà bấy giờ, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường không phải trong tình cảnh như thế, nếu ra đại chiêu vào thời điểm này, tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ dễ dàng né tránh, quá lãng phí đại chiêu.
Tôn Tường không ngờ Hàn Văn Thanh sẽ ra đại chiêu vào lúc này, nhưng Hàn Văn Thanh lại cứ làm thế. Giờ Tôn Tường nào dám đoạt công nữa, “Bá Hoàng Quyền” không phải mạnh bình thường đâu.
Cú đấm lao ra!
Một tiếng rít gào như xé gió. Bá Hoàng Quyền, chỉ một quyền mà phát huy cực hạn tất cả sức lực và tốc độ.
Tôn Tường hoảng hốt né tránh, cuối cùng tránh được. Nhưng Nhất Diệp Chi Thu vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của quyền phong, thân hình thoáng lảo đảo. Thao tác của Tôn Tường quả thật rất đỉnh, trong tình trạng nhân vật lảo đảo, góc nhìn không ổn, Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu vẫn không hề ngừng nghỉ, mâu nhanh chóng khua về trước, một cơn sóng xanh không chút hỗn loạn, hiển nhiên thao tác kỹ năng cực kỳ tốt.
Nối gót Khước Tà, những gợn sóng xanh xuất hiện, thuận đà bám quanh đỉnh mâu.
Dù chưa bị “Bá Hoàng Quyền” đánh trúng, chịu ảnh hưởng bởi quyền phong, Tôn Tường rơi vào thế bất lợi. Trong hoàn cảnh xấu như vậy, đa số chỉ có thể chờ chiêu kế tiếp của đối thủ. Nhưng Tôn Tường lại nhờ thao tác mà hoàn thành đại chiêu trong hoàn cảnh xấu ấy.
Giao Long Xuất Hải.
Khước Tà lao vút như một cơn sóng, những gợn sóng bám quanh xoay tít, dường như có thể nghe thấy tiếng vỗ ầm ầm.
Đại Mạc Cô Yên còn đang thu chiêu, một kích nọ đến cực nhanh, mặc cho ai cũng không thể tránh được. Khước Tà đâm vào thân mình Đại Mạc Cô Yên, những gợn sóng xanh trơn trượt như dòng nước.
Kích này chắc chắn trúng, Tôn Tường quyết bắt lấy cơ hội, Khước Tà bay múa, liên kích nối tiếp nhau, cậu đáp trả Hàn Văn Thanh bằng một đợt phản công mạnh mẽ.
Cả hai kẻ tới người đi, chiêu lớn chiêu nhỏ xuất hiện nhiều lần. Hiệu ứng ánh sáng của kỹ năng phủ đầy, phân không rõ nhân vật. Hai người càng đấu càng ngang tay, trừ màn đáp trả ban đầu, giờ không ai có thể ra liên tục ba chiêu.
Mâu đến, quyền đi.
Cảnh tượng xung quanh bị hủy hoại dữ dội, tình hình chiến đấu hiển nhiên cực kỳ ác liệt. Nhưng thanh HP của hai nhân vật giảm xuống rất ít. Trong trận đấu kịch liệt như vậy, đại bộ phận công kích của cả hai đều bị đối phương hóa giải hoặc né tránh, cuộc giằng co căng thẳng mới đó đã kéo dài 10 phút.
.
Chương 311: Sôi trào sau khúc dạo đầu.
Edit: Kha | Beta: Lông
Thời gian 10 phút dành cho một trận solo không hề ngắn.
Trong giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang thưở đầu, trận đấu cũng bị hạn chế thời gian. Hồi đó một trận 1vs1 bị giới hạn trong 5 phút. Hết 5 phút mà chưa phân thắng bại, thắng thua sẽ được quyết định bằng tỷ lệ máu thừa.
Quy định thời gian vốn là để tiện cho việc phát sóng, nhưng cũng vì vậy mà xuất hiện rất nhiều đấu pháp hèn hạ. Ví dụ, những kẻ vừa chiếm được lượng máu ưu thế sẽ không chọn đối đầu trực tiếp với đối thủ nữa, mà chuyển sang chơi cút bắt trên khắp bản đồ.
Chiến thuật có thêm nhiều lựa chọn, có điều kiểu trốn tìm đấy lại chẳng hề thú vị. Đối thủ buồn bực, khán giả ngứa mắt, ngay cả bình luận viên cũng nín thinh khi gặp trường hợp ấy. Vì vậy, Liên minh nhanh chóng họp hội nghị biểu quyết, ra quyết định huỷ bỏ thời gian quy định. Sau dù gặp bất kỳ trận đấu nào cũng phải đánh nhau đến sống chết mới thôi.
Từ đó, phe hèn hạ buộc phải tích cực chủ động, không thể cứ trốn tránh mãi được, phải đánh sao cho thật sướng mắt. Còn bên phát sóng lại gặp phiền phức trong chuyện sắp xếp tiết mục vì không có thời gian quy định, chẳng qua không đến nỗi không giải quyết được. Làm no mắt khán giả cũng đủ để bảo đảm tỷ lệ người xem, phía nhà đài không hy vọng chỉ vì chút thuận tiện mà đi theo con đường trốn tìm ru ngủ quần chúng.
Giới hạn thời gian bị bỏ, song lựa chọn 5 phút lúc đầu cũng rất khoa học. 5 phút đủ để chiến một trận solo đặc sắc. Nếu bắt buộc định sống chết, đa số những trận đấu 1vs1 vẫn có thể kết thúc trong 5 phút.
Mà kéo dài hơn 5 phút, đa phần là những kẻ theo đấu pháp thận trọng và hèn hạ, hai bên cứ từ từ nhây qua nhây lại.
Nhưng trận này lại không phải thế. Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên chạm trán kịch liệt, bản đồ sắp bị cả hai phá hủy một phần năm, nào theo đấu pháp hèn hạ chứ?
Dùng đấu pháp nọ mà vẫn níu chân nhau suốt 10 phút, quả thật rất hiếm thấy. Mà 10 phút hơn cũng chưa phải hồi kết, máu của cả hai còn những ¼.
Khán giả trợn mắt há mồm, bình luận viên giải thích kỹ năng hai bên sử dụng đến chán chê, đành gấp gáp đi tra tư liệu, bắt đầu chuyển sang kể chuyện.
“10 phút! Trận 1 chọi 1 của Tôn Tường và Hàn Văn Thanh đã kéo dài 10 phút. Thanh HP của cả hai vẫn còn  ¼, cứ tiếp tục như vậy, họ sẽ đánh tới phút thứ 13. Các anh em đã quen thuộc những kỷ lục Vinh Quang ắt sẽ không thấy bất ngờ, nhưng nên biết rằng, kẻ sáng tạo ra những trận đấu siêu dài chủ yếu đều theo đấu pháp cẩn thận và hèn hạ. Còn trận đấu chạm trán kịch liệt suốt 10 phút như này, trong suốt cuộc đời bình luận viên của mình, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến.” Bình luận viên liên thiên không ngừng. Bởi vì tình huống khá bất ngờ, gã chưa kịp chuẩn bị phao, giờ có tìm cũng không kiếm kịp những trận tương tự trong tài liệu. Bình luận viên chỉ đành dùng kinh nghiệm phong phú của mình để chứng minh sự bất thường của trận đấu.
Mà người chơi Vinh Quang lâu năm ai còn cần mấy lời nhảm nhí của gã. Ai chưa từng đấu 1vs1 trong đấu trường chứ? Tất cả đều hiểu ý nghĩa của 10 phút, họ thấu triệt cuộc chiến dữ dội này. Lời lảm nhảm của biên tập viên đách đứa nào để ý, mọi người chỉ tập trung theo dõi trận đấu.
“Ai sẽ thắng?” Trần Quả níu chặt cánh tay Diệp Tu hỏi. Trình độ của trận này ngang nhau, không nhìn ra được ưu khuyết. Trần Quả lại nghi trình mình chưa đủ, nên mới hỏi thử người có trình độ rất cao như Diệp Tu.
“Giờ còn khó nói lắm.” Diệp Tu đáp.
“Vì sao?”
“Máu còn nhiều.” Diệp Tu nói.
“Nghĩa là gì?” Trần Quả khó hiểu.
“Không ai trong cả hai có thể giành được thế công hoàn toàn, máu lại còn những ¼, thế nên không thể nào chỉ dựa vào một cơ hội duy nhất để quyết định bên thắng, phải lâu thêm chút nữa, ít nhất là sau máu đỏ.” Diệp Tu nói tiếp.
“Sau máu đỏ ư?” Trần Quả hỏi.
“Sau máu đỏ, chỉ cần một đại chiêu sát thương cao là có thể định ra thắng bại.” Diệp Tu nói.
“À…” Trần Quả nửa hiểu nửa không gật đầu. Đường Nhu lại chăm chú theo dõi. Pháp sư chiến đấu là nhân vật cô đang sử dụng, cô cũng có thể giống một tay nhà nghề nửa mùa hiểu sơ sơ. Chẳng qua Hàn Yên Nhu của cô chưa lên 40, kỹ năng còn thiếu rất nhiều, muốn nhìn ra gì cũng có giới hạn. Thế nhưng, từ đám kỹ năng cấp thấp của Hàn Yên Nhu, Đường Nhu vẫn có thể trông thấy sự chênh lệch cực kỳ lớn.
Bất kể là người điều khiển hay nhân vật. . .
Khán giả không reo hò nữa. Bởi vì trận đấu cứ giằng co qua lại, hết tấn công rồi hóa giải công kích đối phương. Mỗi khi khán giả cho rằng đã đến lúc cao trào, thì y như rằng phát hiện hoan hô chỉ là công cốc. Cứ reo bừa mãi, ai cũng thấy xấu  hổ, mà reo hoài thì có khác gì mình không có trình độ?
Mọi người lặng nhìn, yên lặng chờ kết quả.
Song họ chợt giật mình phát hiện: Sao cả hai mất máu nhanh thế.
Không ai có thể thấy tường tận thanh máu tụt thế nào. Đây có tính là cao trào không, kẻ nào kẻ nấy mù tịt. Hai nhân vật lại đánh tiếp như chẳng có gì xảy ra, chỉ để lại một sự thật rằng thanh máu không ngừng giảm xuống. Cứ thế hơn 10 phút, máu của hai nhân vật đột nhiên đỏ lập lòe.
“Máu đỏ rồi!” Trần Quả kêu lên.
“Ừm, thời điểm quyết định thắng bại đấy, coi kỹ vào.” Diệp Tu bảo.
Thời điểm quyết định thắng bại.
Người hiểu rõ chuyện này ở đây không chỉ mình Diệp Tu. Trên dãy ghế dành cho tuyển thủ chuyên nghiệp, tất cả đều đang nín thở theo dõi.
Mười phút trước đó chỉ là khúc dạo đầu. Giây phút cuối cùng này mới là điểm cao trào, điểm cao trào duy nhất của cả trận, đồng thời cũng là hồi kết của trận tranh tài này.
Trong sân đấu, Nhất Diệp Chi Thu sau một hồi áp sát đột nhiên thối lui. Tại thời khắc mấu chốt quyết định thắng bại, cậu ta sửa đổi chiến thuật, buông tha hành động không ngừng cướp thế công. Nhờ vào khả năng di chuyển nhanh của Ý Chí Đấu Giả và Huyễn Văn tăng trạng thái thuộc về pháp sư chiến đấu, cậu ta bắt đầu di chuyển, tùy thời mà hành động, chuẩn bị cho đối phương một kích trí mệnh bất cứ lúc nào.
Hàn Văn Thanh thì sao? Ở thời điểm cuối cùng, anh vẫn giữ vững thế đoạt công trước sau như một của mình.
“Ồ!” Khán đài yên lặng đã lâu chợt bùng nổ, tiếng thét, tiếng vỗ tay,… Sau giây phút biến chuyển ấy, trong mắt đám khán giả gà mờ, Hàn Văn Thanh thoáng chốc đã chiếm thế thượng phong. Nguyên nhân bùng cháy của khán giả tuy nhầm nhọt nhưng lại rất đúng lúc. Cao trào của cả trận sắp bắt đầu rồi.
“Đù má, tên thỏ đế Tôn Tường!” Trần Quả cũng tức giận hét lên. Cô không phải fan trung lập trong trận, cô ngóng trông 100% Tôn Tường sẽ thắng. Có điều, nó xuất phát từ lòng ủng hộ chiến đội, còn với một kẻ mới vào Gia Thế không bao lâu như Tôn Tường, Trần Quả còn chưa trở thành fan não tàn đâu. Thấy tên này đột nhiên sợ cúp đuôi, cô lập tức khó chịu và xem thường.
“Đừng gấp gáp, cứ từ từ xem đã.” Diệp Tu vội vàng khuyên.
“Cậu xem cái thằng vô dụng kia kìa!” Trần Quả mắng to.
“Em thì lại thấy, tên ấy đánh rất bình tĩnh.” Từ nãy đến giờ không nói gì, Đường Nhu chợt mở miệng cắt ngang.
“Ừ.” Diệp Tu cũng gật đầu.
“Vậy à? Tốt nhất nên thế đi …” Trần Quả không dám mạnh miệng, trong lòng cô hiện đang lo lắng, nghe thấy Tôn Tường không phải kẻ muốn cụp đuôi đầu hàng, cô chợt thấy vui mừng.
Đoạt thế công, tiếp tục đoạt thế công.
Tại thời khắc quyết thắng bại quan trọng, Hàn Văn Thanh dường như chẳng biết cẩn trọng và bình tĩnh là gì, anh tiếp tục tranh cướp thế công một cách mãnh liệt.
Đại Mạc Cô Yên vung thẳng cú Đấm Vỡ, Nhất Diệp Chi Thu vừa dời bước hoảng hốt lăn ra sau.
Đại Mạc Cô Yên dùng Cú Đá Lốc Xoáy đuổi theo, rời đất đạp ngay. Hai kỹ năng nối tiếp chóng vánh, thao tác của Tôn Tường còn nhanh hơn. Nhất Diệp Chi Thu lăn xong không hề đứng dậy, khẽ nghiêng người sang bên. Đây là một động tác cơ bản, nhưng muốn thực hiện hai cú lăn người liền kề cũng không phải chuyện dễ. Nếu vừa nãy cậu ta làm không được, lăn hai cái mà bị vướng, tuyệt đối sẽ bị dính Cú Đá Lốc Xoáy kia.
Phục Hổ Đằng Tường.
Hàn Văn Thanh lại dùng một kỹ năng cấp cao vào thời điểm chưa nắm được cơ hội tốt. Đại Mạc Cô Yên phi người lên, hai chân bay đạp về phía Nhất Diệp Chi Thu.
“BỐP!”
Giờ có dùng lăn mình liền kề cũng chẳng thể tránh thoát, Đại Mạc Cô Yên đạp hai cái lên ngực Nhất Diệp Chi Thu, trực tiếp giẫm ngã. Đại Mạc Cô Yên lại mượn đà khẽ đạp, nhảy ra sau Nhất Diệp Chi Thu, xoay người giữa không trung rồi lại đưa chân ra, định dùng Ưng Đạp kết liễu Nhất Diệp Chi Thu. Thương tổn của Phục Hổ Đằng Tường không đủ giết gọn đối thủ, nhưng nếu bổ sung thêm một chiêu vẹn toàn thì lại đủ xài.
Ngay khi mọi người cho rằng trận đấu sẽ kết thúc, Trần Quả gần như sắp mắng to, thì chợt thấy Nhất Diệp Chi Thu đã bị đạp ngã đột nhiên ngã ngược ra sau, thao tác Chịu Thân mà không lộn hẳn người. Tiếp đấy, thân thể còn chưa xoay hết, chiến mâu Khước Tà vươn ra, nghiêng hất Thiên Kích.
Ai nấy đều ngây dại. Thiên Kích là kỹ năng thấp nhất của pháp sư chiến đấu, còn được sử dụng khi đưa lưng về phía đối thủ. Nhờ cách biến thái đó, một kích của Nhất Diệp Chi Thu va chạm với Ưng Đạp của Đại Mạc Cô Yên.
Chiêu giẫm xuống, chiêu xiên lên.
Hai kỹ năng đụng độ có sức mạng ngang nhau. Nhất Diệp Chi Thu bị đẩy lùi một ô, Đại Mạc Cô Yên cũng bị bay ngược trên không.
Tiếp đấy, Nhất Diệp Chi Thu vừa rụt vừa đâm, chiến mâu Khước Tà lại chĩa lên như một con rồng đang ngẩng cao đầu, ma pháp ngập tràn quanh thân mâu. Pháp sư chiến đấu xuất thân từ pháp sư, sức chiến đấu mạnh mẽ của họ không dựa hết vào sức lực, mà chủ yếu dựa vào ma pháp.
Khước Tà đâm ra, pháp lực hội tụ nơi thân mâu biến thành một con rồng đen tuyền, gầm gừ cuốn theo bụi cát trên mặt đất, vươn móng bổ về phía Đại Mạc Cô Yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#night