Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 338-340

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 338: Biết người biết ta.
Edit: Mei | Beta: Pi
Bước tiếp đấy, đội 1 nhanh chóng điều chỉnh, người ngày ngày chơi Vinh Quang nhìn vào sẽ hiểu ngay ẩn ý, phát hiện đội 1 hoàn toàn thay đổi theo cách bố trí đội 2. Khán giả chưa từng lên bục đấu, nên không hề hay biết bục đấu đã tạo nên một sự hiểu nhầm to lớn đến thế. Nhất thời ai nấy đều kinh ngạc tán thưởng, còn tưởng do bậc thầy chiến thuật Dụ Văn Châu của đội 1 liệu sự như thần, đoán được cách bố trí của đội 2.
Còn người ủng hộ đội 2 vừa thấy team mình hiện trông như bé cừu chờ bị làm thịt thì xôn xao cả lên, lòng đầy sốt ruột, chỉ hận không thể xông lên bục đấu túm lấy người chơi đội 2 để nhắc nhở.
Nhìn thấy tuyển thủ đội 1 sắp đến gần, không ít khán giả lo lắng mà đứng hẳn lên, chợt thấy phía đội 2 chuyển thành thế trận một phía, những người đang phân tản rộng đột nhiên tụ lại, bày ra thế trận lấy nhiều địch ít đối đầu đội 1 đang lao đến.
Không ngờ phản ứng của đội 1 rất nhanh, lập tức bỏ chiến thuật cũ, cũng chuyển thành thế trận thu quân, chuẩn bị đối đầu trực tiếp với đội 2.
Những khán giả hiểu chút chiến thuật trên khán đài vỗ tay rất nhiệt liệt, liên tục cảm thán không hổ danh hai bậc thầy chiến thuật, tính toán như thần.
Bọn họ nào biết, người chỉ huy hai đội Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt đều đang cười gượng trên bục đấu.
Bản thân thông minh, đối phương cũng không ngốc. Trên thực tế hai phe đều nhìn hình chiếu 3D qua cửa sổ của bục đấu. Làm gì có ai đoán chuyện như thần, căn bản là xem bản đồ rồi bố trí thôi. Bởi người hai phe đều là cao thủ đứng đầu, tất nhiên thường được rèn luyện về mặt chiến thuật, dẫu không cùng đội thì việc phối hợp nhau cũng không quá lạ lẫm, sau khi nhận được lệnh thì hành động nhanh gọn, hai bên điều chỉnh mục tiêu tựa như đã hẹn nhau phối hợp trước. Người không biết nội tình chỉ thấy ảo diệu vô cùng.
Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt phát hiện ra, hai bên đều là người sáng suốt. Chắc chắn không dùng được những chiến thuật như kiểu đánh lén, âm thầm giở chiêu, bọc đánh hay cướp đường mà thần không biết quỷ không hay. Do đó chỉ có thể chia nhau lấy đá chọi đá.
Nếu đối mặt trực tiếp, Trương Tân Kiệt cảm thấy đội mình đang chiếm ưu thế. Dù sao đội của họ tập trung toàn những nghề phối hợp hợp lý, còn đội 1 là một đội mạnh về công kích, có khả năng dùng sức mạnh khi dễ họ, nhưng hiện tại hai bên đều là ngôi sao cao thủ, thực lực 5:5, làm sao dễ dàng bị đối phương chèn ép chứ?
Nghĩ như vậy, Trương Tân Kiệt không chơi trò gì mới lạ nữa, gửi xuống một mệnh lệnh, năm người đội 2 xếp thành trận hình chữ X chuẩn bị nghênh đón.
Khán giả cho rằng sắp đấu tới nơi rồi, ai dè đội 1 mở màn đầy khí thế lại chợt trở nên e dè, chẳng những không nghênh chiến còn bắt đầu rút quân, các bước di chuyển được tính toán trước này làm khán giả không hiểu gì cả. Mà càng khó hiểu hơn là, đội 1 rút, đội 2 cũng đột nhiên dừng bước.
Khán giả ngơ ngác nhìn nhau, màn chiến thuật đối đầu này ẩn chứa điều sâu xa gì chăng? Chả thằng nào hiểu cả!
Khán giả không hiểu gì, Trương Tân Kiệt lại đầu đầy mồ hôi.
Vì sao đội 2 đột nhiên dừng bước? Bởi sau khi đội 1 rút lui, hắn nhìn qua cửa sổ bục đấu, quả nhiên không nhìn thấy vị trí chuẩn xác của tuyển thủ đội 1 nữa. Một đội năm người, bấy giờ lợi dụng góc độ cản trở tầm nhìn của hắn, cứ thế ẩn trốn hết.
Trương Tân Kiệt cảm thấy hãi hùng. Hắn lập tức hiểu được tầm nhìn chiến lược của Dụ Văn Châu vẫn cao hơn hắn một bậc. Dụ Văn Châu đã sớm nghĩ đến sự khác biệt của trận này là hai bên chỉ huy có thể quan sát mọi cục diện thông qua hình chiếu 3D, đây là chuyện không thể nào trong những giải đấu thường. Mà trong đội 2 có Trương Tân Kiệt, miễu bàn vụ ai sẽ làm chỉ huy. Thế nên, Dụ Văn Châu cố tình chú ý vị trí của Trương Tân Kiệt trên bục đấu, đoán ra góc chết khi nhìn ảnh 3D của hắn. Dụ Văn Châu đã lợi dụng điểm ấy để giấu cả năm người đội mình. Bấy giờ, địch trong tối ta ngoài sáng, tình thế không giống lúc trước nữa. Còn Trương Tân Kiệt lại không hề chú ý vị trí của Dụ Văn Châu trên bục đấu, hắn không thể đoán ra, đành tạm thời gọi đội 2 dừng lại.
Trương Tân Kiệt cũng không giấu diếm, lập tức nói rõ tình huống trước mắt.
“Bên tôi có thể thấy được.” Vương Kiệt Hi lập tức đáp. Vị trí sáu người trên bục đấu không giống nhau, góc nhìn cửa sổ bất đồng, góc chết của Trương Tân Kiệt thì bên Vương Kiệt Hi vẫn có thể nhìn thấy.
“Vậy cậu chỉ huy đi!” Trương Tân Kiệt giao quyền chỉ huy.
Nói là bậc thầy chiến thuật, song cũng không đồng nghĩa với việc có họ chỉ huy là thắng chắc, chẳng qua so ra thì, Trương Tân Kiệt chính là lựa chọn tốt hơn mà thôi. Bấy giờ gặp phải vấn đề khó, bèn nhường chức chỉ huy cho Vương Kiệt Hi, cũng không thể nói là thất bại báo trước được. Trương Tân Kiệt vẫn ở trong đội, giờ gặp phải đội 1 mai phục, bọn họ cũng không vội tiến lên. Sau khi Vương Kiệt Hi quan sát cách bố trí đội 1, hiểu được tính toán của đối phương, đội 2 hẳn nhiên theo đó mà điều chỉnh.
Điều chỉnh rất đơn giản.
Mục đích chỉ là không phải chịu bất lợi gì, họ cũng không muốn dựa vào việc thấy rõ cách bố trí của đối phương mà chiếm lợi. Bởi cuộc tranh tài này quá dễ thấu triệt, sự thiết kế sai lầm của bục đấu khiến ai cũng biết người biết ta, dù Dụ Văn Châu từng bày kế mượn góc nhìn của Trương Tân Kiệt, nay lại lập tức thay người chỉ huy là Vương Kiệt Hi, thì mọi chuyện sẽ quay về điểm bắt đầu, không ai dụ được ai.
Dẫu qua mặt được Vương Kiệt Hi, thì còn có Lý Hiên, Đặng Phục Thăng… Những kẻ đấy không phải đội trưởng thì là đội phó, người nào không thể độc bá một phương? Chẳng lẽ Dụ Văn Châu định tìm hết góc chết trong tầm nhìn của họ? Nếu quả thật như vậy, e rằng vùng di chuyển của chúng sẽ bị co lại, không cách nào dùng chiến thuật đánh lén tiếp được.
Màn đọ sức này quả thật thể hiện hết công lực của cao thủ hai bên. Có điều, khán giả có mặt tại nhà thi đấu lại không hiểu mấy. Chỉ những người vừa là cao thủ, vừa từng lên bục đấu như Diệp Tu nhìn thấy hành động của hai đội mới lập tức hiểu ngay cục diện bố trí kì quái của họ, cũng nhịn không được mà xem như trò hài.
“Ai da, làm vậy thiệt vô nghĩa, ông thấy tui, tui cũng thấy ông, chơi trốn tìm sao? Dứt khoát cùng nhảy ra, chúng ta đánh võ đài nào, một đối một!”
Hai bên còn chưa giao đấu trực diện, miệng pháo của Hoàng Thiếu Thiên đội 1 đã bắt đầu bắn liên thanh, liến thoắng một tràng. Hình chiếu không thấy những chữ ấy, nhưng trên màn hình trực tiếp và máy tính của tuyển thủ chuyên nghiệp lại thấy rõ ràng.
Những hàng chữ bay ra với tốc độ cao, Hoàng Thiếu Thiên đề nghị mọi người cứ đứng ra solo từng đôi một đi.
“Có dám không hả?”
“Nhào vào không?”
“Sợ chứ gì?”
“Chẳng lẽ mấy chú muốn mình anh đánh hai em sao?”
Đội 1 không ai lên tiếng, Hoàng Thiếu Thiên bèn giễu cợt hết mình, ý chỉ đội hai quá bất lực không dám tiếp chiến.
Rất nhiều khán giả không được bình tĩnh như tuyển thủ chuyên nghiệp, bắt đầu kích động lên. Đội 1 khinh đội 2 là lũ yếu hèn, đội 2 lại mắng Hoàng Thiếu Thiên không có tính chuyên nghiệp, tự nhiên đang đánh đoàn đội mà đòi solo.
Trong thoáng chốc, trên trận còn chưa có gì, cả khán đài đã sặc mùi thuốc súng, thiếu điều muốn đánh nhau.
Đội hai vẫn giữ bình tĩnh, một phần là do thói quen, còn lại là… Hoàng Thiếu Thiên giễu thì cứ giễu, cơ mà hắn nói không sai, quả thực đội 2 không dám.
Đấu một chọi một còn phải xem cách bố trí đội ngũ nữa. Tập thể luân phiên, đội 2 có đủ nghề hỗ trợ và nghề khống chế, hoàn mỹ vô cùng, nhưng nếu là solo, nhân vật của đám đội 1 chuyên về bạo lực, để mục sư hỗ trợ như Trương Tân Kiệt lên, chẳng khác gì biếu không luôn. Nên sao đội 2 có thể đồng ý solo chứ?
Nhưng không rút lui được, Hoàng Thiếu Thiên cũng hiểu rõ điểm này của họ, biết rõ họ sẽ không đáp ứng, nên spam trêu chọc cho sướng miệng, đây cũng là phong cách của hắn ta. Đội 2 cũng toàn tuyển thủ ngôi sao, không đến mức bị hắn dễ dàng kích động, cả đám chỉ âm thầm cười khổ. Mà đội 2 quả thật có người muốn xông lên sống mái cùng Hoàng Thiếu Thiên, nhưng bất đắc dĩ là Hàn Văn Thanh còn đang ngồi ghế bổ sung đó!
Để mặc Hoàng Thiếu Thiên bắn rap mãi cũng không ổn, đến cùng thì mặt mũi sẽ không còn. Đội 2 nhanh chóng tiến lên trước, chẳng ngờ đội 1 tựa như hài lòng việc Hoàng Thiếu Thiên chiếm lợi bằng võ mồm, không chiến mà tránh, lui hết về sau.
Nếu đội 2 có người thích nói lời rác rưởi, thì sớm đã mắng hành vi này của đội 1. Nhưng vấn đề là không ai trong năm người đội 2 thích nói lời rác rưởi. Kết quả đội 1 có Vua Rác Rưởi, kênh công cộng hoàn toàn bị đội 1 chiếm lĩnh.
Lui lui lui, đội 1 cứ lui về sau, đội 2 một đường tiến tới.
Lời rác rưởi, đòn tấn công tâm lý này có phát huy tác dụng không, có khi ngay cả đương sự cũng không rõ. Đội 2 cho rằng mình có thể rất bình tĩnh khi đối mặt với Hoàng Thiếu Thiên, nhưng trong mắt của người ngoài cuộc, họ đang vội vàng muốn giao chiến cùng đội 1, vậy thành thử ra mấy lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên cũng gây tác dụng thúc giục.
Đội 2 tiến thẳng tới, lúc sắp sửa tiếp chiến, năm người đội 1 bất chợt tản ra bốn phương tám hướng. Đội 2 còn chưa kịp hoàn hồn, trong tầm nhìn đã không một bóng người.
Năm người dường như đã theo thói quen mà nhìn sang hình chiếu 3D qua cửa sổ bục đấu ngay lập tức.
“Không có!”
“Không có.”
“Không có.”
“Tui cũng không có.”
“Không có. . .”
Năm người trao đổi tin tức xong, lập tức kinh hãi, đối phương thật sự có thể trốn vào từng góc chết của tất cả bọn họ sao?
“Mau lui lại!” Trương Tân Kiệt lập tức kêu lên. Hắn đã phát hiện đây là bố trí của đối phương, tựa như đang cố ý dẫn họ tới đây, chẳng lẽ chỗ này là. . .
Trương Tân Kiệt vừa lui về sau cùng mọi người, vừa dựa vào ảnh 3D mà tỉ mỉ quan sát nơi địa hình cả bọn đang đứng, cố ngẫm xem những góc chết nào mà họ không nhìn đến được.
“Mọi người hãy giữ vững khoảng cách của nhau!” Trương Tân Kiệt nhanh chóng nhắc nhở một câu. Hắn phát hiện, đối phương quả thật có rất nhiều góc chết để mai phục trong khu vực này.
Nhưng vào lúc này, cú đánh đầu tiên của trận đã chính thức bắt đầu.
Một tiếng “vèo” vang lên, đội 2 nhanh nhạy bước dài, một súng laser cắt ngang đội hình của họ thành hai nửa.
“Ha ha ha, cuối cùng có thể ra tay rồi!” Bong bóng thoại nổi lên từ đầu Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên không biết nhảy từ góc nào ra, một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn bổ thẳng xuống năm người từ trên không.
Chương 339: Hạn chế của hai bên.
Edit: Na | Beta: Kha
Nếu chỉ dính một cú bất ngờ là chết, thì những người thuộc đội 2 đã phí hoài cái danh Ngôi Sao Tụ Hội rồi. Ngân Quang Lạc Nhẫn của Hoàng Thiếu Thiên tới bất ngờ, nhưng phản ứng tuyển thủ nhóm 2 lại không chút chậm trễ. Kỵ sĩ Sống Đơn Độc của đội phó Vi Thảo – Đặng Phục Thăng nhảy ra, nâng lá chắn thẳng mặt đón đỡ, đồng thời cũng là kỹ năng kỵ sĩ: Lá Chắn Phản.
Lá Chắn Phản là kỹ năng mang tính cưỡng chế của hệ thống. Khi công kích va vào Lá Chắn Phản, thương tổn và hiệu quả của nó sẽ phản về phía người công kích theo một tỉ lệ nhất định, nói đúng ra, đây là một kĩ năng phòng ngự khá biến thái.
Ngân Quang Lạc Nhẫn tuy giáng từ trên trời, nhưng gặp Lá Chắn Phản, nó nhất định không thể giáng xuống, chịu phải chấn động bắn ngược, càng sẽ bị kích ra hiệu quả Lơ lửng. Hoàng Thiếu Thiên thân kinh bách chiến sao lại không rõ điểm ấy? Hủy bỏ kỹ năng trên không trung ngay tức khắc, không đánh Ngân Quang Lạc Nhẫn nữa, chuyển sang Lạc Phượng Trảm, theo đà mà lướt qua Sống Đơn Độc rồi chém xuống.
Thời gian lơ lửng quá ngắn, một loạt thao tác của Hoàng Thiếu Thiên, khán giả Vinh Quang ai ai không biết đó không phải chuyện mà người thường có thể làm, nhất thời ào ạt tiếng vỗ tay.
Đặng Phục Thăng không thể lấy Lá Chắn Phản tiếp Lạc Phượng Trảm nữa, hướng đánh thay đổi làm đổi luôn vị trí, tương đương với việc phải dùng lại kỹ năng, hiện giờ Lá Chắn Phản còn đang phục hồi, kiếm đâu ra cái thứ hai để xài đây?
Nhưng tuyển thủ đội 2 không chỉ có mỗi mình hắn, Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi mặc trường bào pháp sư màu đen, đầu đội mũ phù thủy, lúc này nhảy bước nhỏ sang bên, rồi vung tay lên, Áo Choàng Bóng Đêm cuốn lấy Dạ Vũ Thanh Phiền đang chém Lạc Phưởng Trảm xuống.
Áo Choàng Bóng Đêm xem như là kỹ năng loại bắt lấy, tương đối mạnh mẽ. Vương Kiệt Hi dám dùng nó lên Lạc Phưởng Trảm của Dạ Vũ Thanh Phiền, ắt đã chắc chắn mười phần rằng mình sẽ phá được nó.
Ngay chính lúc này, một tiếng súng vang lên. Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải vọt ra trong lúc nã đạn không ngừng. Giữa quá trình di động cực nhanh, họng súng vẫn không rời khỏi Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi. Nếu Vương Kiệt Hi còn gắng sử dụng Áo Choàng Bóng Đêm, tất phải chịu thương nặng bởi Chu Trạch Khải.
Quyết đoán, Vương Kiệt Hi hủy bỏ Áo Choàng Bóng Đêm rồi nhảy lùi. Sống Đơn Độc của Đặng Phục Thăng cũng vừa khéo đổi vị trí với anh ta. Tấm khiên của Sống Đơn Độc đỡ những cú bắn liên tục từ Chu Trạch Khải. Lạc Phượng Trảm phía Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa bị cản lại, nhưng mục tiêu chém xuống đã mất đi, kích này thành thử chém vào khoảng không.
Lý Hiên và Ngô Vũ Sách cũng không rỗi tay, vừa mở Băng Trận, vừa mở Viêm Trận, hai quỷ đập trận băng hỏa hai tầng phối hợp cùng nhau bao lấy Dạ Vũ Thanh Phiền đang đáp xuống đất.
Hoàng Thiếu Thiên có bản lĩnh thế nào đi nữa, cũng không thể thoát khỏi loại kỹ năng bố trí kết giới trên đất.
Chiến đội Hư Không lấy quỷ kiếm sĩ làm chủ, Phùng Sơn Quỷ Khấp của Lý Hiên được xưng là trận quỷ đứng đầu, Quỷ Khắc của Ngô Vũ Sách cũng là một tài khoản quỷ kiếm sĩ được dày công tạo nên. Băng Trận Viêm Trận của hai nhân vật này, thứ Quỷ Trận mở bởi quỷ kiếm sĩ tầm thường trong game sao có thể sánh kịp?
Chỉ mỗi thái đao Tứ Luân Thiên Vũ được cường hóa ba thuộc tính băng hỏa ám trong tay Phùng Sơn Quỷ Khấp, mở trận ra đã mạnh hơn quỷ kiếm sĩ bình thường một tỉ lệ nhất định rồi.
Dù là Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên, bị quỷ trận của nhị quỷ nhốt lại, tức thì cũng phải gian nan cất bước. Nếu chỉ mỗi Viêm Trận, vậy Hoàng Thiếu Thiên có thể né đám quỷ lửa nhỏ bằng thao tác cao siêu, nhưng lúc này còn lồng thêm Băng Trận ghê hồn của Phùng Sơn Quỷ Khấp phía trên, không đóng băng lập tức, nhưng cũng trì hoãn tốc độ hành động của Dạ Vũ Thanh Phiền, di động chậm chạp, làm sao tránh được đám quỷ lửa? Lũ quỷ nhỏ nháy mắt ôm choàng lấy Dạ Vũ Thanh Phiền, bùng nổ khiến quanh người hắn trên dưới đều bốc lửa tím tán loạn.
Dạ Vũ Thanh Phiền bị vây, cả đội 2 toan nhào lên hội đồng. Đột nhiên, “ầm” một tiếng, đất phẳng nổi mấy lớp tường băng, cùng bảo vệ Dạ Vũ Thanh Phiền ở giữa. Đại pháp sư nguyên tố Phong Thành Yên Vũ của Sở Vân Tú cuối cùng đã ra tay.
“Lui!” Trương Tân Kiệt vội hét to, nhưng những ngôi sao dày dặn kinh nghiệm vốn dĩ không cần hắn nhắc nhở, họ đã phân tán bốn phía từ sớm. Quả nhiên, Phong Thành Yên Vũ sớm đã phất tay đọc phép, ầm, tường băng vỡ vụn, hóa thân thành vô số băng nhũ bay tán loạn. Nhưng cả đội 2 thối lui đúng lúc, dính phải một hai cái băng nhũ cũng có thể xem nhẹ.
Giữa hàng băng nhũ tứ phía, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên đã dùng Tam Đoạn Trảm mở đường vọt ra, tựa hồ còn nhanh hơn cả băng nhũ, thoắt cái đã vọt tới bên cạnh Phùng Sơn Quỷ Khấp.
Phùng Sơn Quỷ Khấp có Quỷ Trận vượt trội mấy, nhưng Dạ Vũ Thanh Phiền mang danh “Kiếm Thánh”, vậy càng không phải là người mà kiếm khách tầm thường có thể sánh bằng. Tam Đoạn Trảm xông tới, ánh kiếm như một đường sao xẹt, đảo mắt đã áp sát Phùng Sơn Quỷ Khấp, hiển nhiên, trang bị của Dạ Vũ Thanh Phiền đã được tăng mạnh tốc độ di chuyển.
Nâng kiếm Xiên Lên, lần này không ai cứu nổi, Phùng Sơn Quỷ Khấp bị hất lên không trung. Lý Hiên vội điều chỉnh muốn phá trạng thái lơ lửng, nào ngờ một pháo bay tới từ xa, chính là đạn pháo từ Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh đưa tặng.
Đối với công kích bên Tô Mộc Tranh, các tuyển thủ đội 2 có chút bó tay.
Tổ hợp nghề của họ, ma đạo học giả, kỵ sĩ, hai quỷ kiếm sĩ, còn thêm một mục sư, căn bản là không ai có thể chống lại công kích tầm xa của bậc thầy pháo súng. Luận về năng lực tấn công, đội 2 không thể đánh đồng như đội 1, bọn họ cần phối hợp đoàn thể, dùng cách đấu kéo dài liên tục hòng hao mòn đội một. Công kích cự ly xa sẽ khiến họ bó tay, nhưng họ tuyệt đối sẽ không rối loạn chiến thuật vì nó.
Dưới sự chỉ huy của Trương Tân Kiệt, tuyển thủ đội 2 cũng không gấp rút đi vây quét Tô Mộc Tranh đang thản nhiên đứng nổ pháo về phía họ, mà vội đi cứu viện Phùng Sơn Quỷ Khấp còn lơ lửng giữa trời.
Phùng Sơn Quỷ Khấp của Lý Hiên bị hất lên trời đến giờ vẫn chưa rơi xuống. Hoàng Thiếu Thiên đã hoàn thành bước đầu tiên, bước thứ hai là Tô Mộc Tranh một pháo đẩy hắn ra khỏi vòng tròn đoàn thể của đội 2, người tiếp theo là Chu Trạch Khải, kỹ xảo Áp Súng tài năng sẽ đẩy Phùng Sơn Quỷ Khấp ra xa hơn, mục đích hiển nhiên là muốn cho người này lạc đàn.
Đội 2 vội tới cứu, nhưng không dễ dàng như vậy.
Pháp sư nguyên tố Sở Vân Tú không ngừng quăng phép công kích diện rộng, cản trở bước đường của họ. Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên quấn quanh người họ, vừa đánh loạn, vừa đeo theo một đống bong bóng thoại, khiến phiền càng thêm phiền. Bậc thầy pháo súng của Tô Mộc Tranh mặt khác cũng dí theo sau họ quăng đạn pháo, người đội 2 chỉ đành cắn răng né đi.
Lý Hiên là tuyển thủ có đẳng cấp ngôi sao, đại thần quỷ kiếm sĩ đứng đầu, không hẳn không có biện pháp đối phó với Áp Súng. Nhưng vấn đề là, thứ hắn phải đỡ bây giờ không chỉ mỗi Áp Súng. Dụ Văn Châu, chỉ huy đội 1, người không tham dự cuộc chiến dữ dội khi nãy, lúc này mới bùng dậy. Thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ không nhanh không chậm thi triển các loại pháp thuật, lời nguyền. Động tác không mau, nhưng cực chuẩn, hơn nữa còn rất đúng thời điểm phối hợp với màn bắn liên tục của Chu Trạch Khải. Thật khiến người ta không thể tin nổi rằng, hai người này là đối thủ chưa từng phối hợp cùng nhau.
Hai tuyển thủ hàng đầu liên thủ ra chiêu, phối hợp cực tinh diệu, một mình Lý Hiên thật có phần chống không nổi. Lúc này hắn có thể trụ lại, cũng là nhờ vào ưu thế nhân vật. Tính kháng hệ ám của quỷ kiếm sĩ khá cao, mà đa số lời nguyền và pháp thuật của thuật sĩ đều là hệ ám, cứ ném vào Phùng Sơn Quỷ Khấp thì yếu đi không ít bởi vấn đề kháng thể. Chuyện này, vốn dĩ có thể giải quyết bằng cách gia tăng tiết tấu, thế nhưng, toàn Vinh Quang đều biết vị đại thần Dụ Văn Châu này nổi danh tay tàn, bạn bảo ổng làm gì cũng vô tư, bảo ổng gia tăng tiết tấu? Xin lỗi, tốc độ tay không theo kịp, đây là tổn thương nặng, không thể giải quyết bằng khía cạnh nào.
Nhưng cứ cố chịu thế này, cùng lắm chỉ kéo dài thêm chút mà thôi. Trận quỷ vốn là nhân vật không thiên về solo, huống chi lúc này còn một đấu hai, hơn nữa còn bị vây trong cục diện cực kỳ bất lợi?
Lý Hiên cần cứu viện cấp bách, hiềm nỗi cứu viện mãi thong dong.
Đội 2 có được toàn thể hệ khá mạnh, nhưng cũng xuất hiện một hạn chế cực kỳ rõ rệt, chính là khoảng cách công kích.
Tô Mộc Tranh không phải là nhân vật có thể bỏ lơ tùy ý, cô còn là vai phụ quen chạy bên cạnh Diệp Tu, thiết đặt nhân vật của cô lúc này cực kỳ trên cơ. Cách Dụ Văn Châu chỉ huy, đã giúp mọi người phát huy hết thảy ưu thế và đặc điểm của mình. Chẳng hạn như Hoàng Thiếu Thiên, hiện giờ vừa đánh lung tung vừa gây rối. Gây rối là để đối thủ bực dọc, còn có ai biết cách ức chế người hơn Hoàng Thiếu Thiên? Đây chính là công kích kép, hàng bóng thoại miên man kia, khán giả đương trường đã bắt đầu chịu không thấu.
Đội 2 gian nan bước tới, một chiêu cũng không đánh.
Viện quân mình ngóng chờ không tới kịp, dưới sự liên thủ áp chế của hai người, Lý Hiên đã tử trận.
Fan đội 1 lập tức vỗ tay ào ào, cảm thấy trận đấu đoàn đội này hoàn toàn xứng đáng với giá vé đã bỏ ra.
Phùng Sơn Quỷ Khấp của Lý Hiên vừa tạch, Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhanh nhạy bứt ra, tránh cho mình trở thành mục tiêu công kích thuận tay gần nhất của phe địch. Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh lúc này cũng thay đổi chiến lược.
Không ngờ đội 2 lại nhân lúc họ điều chỉnh mà đột ngột phá vỡ hạn chế trước đó, bốn người đồng thời xuất hiện, lập tức chặn lại Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu.
Muốn thoát khỏi vòng vây, không chỉ dựa vào mỗi kinh nghiệm và phán đoán là xong. Có kinh nghiệm, có sức phán đoán, nhưng cũng cần đủ tốc độ tay để thực hiện ý muốn của mình. Đây quả quyết đã đâm trúng vào tử huyệt của Dụ Văn Châu, tình cảnh hiện nay hỏng cực kỳ, Dụ Văn Châu bắt đầu bị bốn người hội đồng một phen.
Thế nhưng cứu viện đội 1 không vướng trở ngại như đội 2. Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải cách đấy không xa trượt lê một cái vọt thẳng vào giữa vòng vây, khán đài hốt hoảng kêu lên, đều cho rằng đây chính là hành vi tự sát. Kết quả chỉ thấy Nhất Súng Xuyên Mây đứng dậy nhảy bước nhỏ, tránh thoát một công kích, cũng rút hai cây súng, giao nhau trước ngực, lưỡi lửa bay loạn.
Kỹ năng thiện xạ: Loạn Xạ.
Xoay người, dịch chuyển, hoặc duỗi hai tay ra, hoặc giao nhau trước ngực, tư thế Nhất Súng Xuyên Mây biến hóa không ngớt, dĩ nhiên là Chu Trạch Khải đang dùng thao tác kiểm soát Loạn Xạ.
Tiếng súng liên thanh, đạn bay tứ tung, bốn tuyển thủ đội 2 đều bị đánh văng ra ngoài. Ngô Vũ Sách nhanh chóng điều khiển Quỷ Khắc nhảy lùi hòng thoát khỏi phạm vi công kích, nào ngờ nhảy lên, thế mà không đáp được chân xuống.
Khán đài lại hoảng hốt lần nữa, Chu Trạch Khải, lại có thể dùng kỹ xảo Áp Súng giữa lúc thao tác Loạn Xạ.
Chương 340: Đại thần cùng bùng nổ
Edit: Hwan | Beta: Kha
Loạn Xạ, đây là kỹ năng cuồng bạo khi máu đỏ của BOSS Huyết Xạ Thủ Á Cát thuộc bản đồ Mai Cốt Chi Địa. Còn trong hệ thống kỹ năng của người chơi, đấy là đại chiêu có thương tổn cao cấp 60 của thiện xạ.
Loạn Xạ xuất phát từ tay Nhất Súng Xuyên Mây cấp 70 nổi danh Súng Vương, tính mỗi thương tổn thôi cũng đã mạnh hơn BOSS của bản đồ cấp thấp Mai Cốt Chi Địa. Mà nhờ vào thao tác, Loạn Xạ của Chu Trạch Khải còn mạnh hơn cú bắn loạn của BOSS khi máu đỏ.
Huyết Xạ Thủ mới thật sự là loạn xạ, mà Nhất Súng Xuyên Mây lại là loạn có trật tự. Trong tình huống tốc độ cao mà bắn loạn được chính xác từng phát đã khó, đáng sợ hơn là cậu ta còn có thể nhảy lên hoàn thành thao tác Áp Súng, đây đích thật là một màn trình diễn hàng đầu.
Sân nhà Luân Hồi vốn chứa đầy fan hâm mộ Chu Trạch Khải, nay lại xuất hiện màn biểu diễn kinh người thế này, ngay lập tức dấy lên trận kích động lớn nhất trong suốt ba ngày tại nhà thi đấu.
Tiếng vỗ tay, tiếng la hét lấn át tất cả những âm thanh đang quay chụp. Bên trường quay hay bên phát sóng đều vui như mở cờ, thứ họ hy vọng nhìn thấy chính là sự nhiệt tình này của khán giả.
Tuy Chu Trạch Khải khá kém cỏi trong mặt giao lưu hay phỏng vấn, nhưng mỗi khi trình diễn trên sân khấu Vinh Quang, cậu ta sẽ thể hiện đầy kích thích không thua kém bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào.
Kỹ năng Loạn Xạ chấm dứt.
Bốn người đội 2 đã bị dồn ép khá xa, Quỷ Khắc của Ngô Vũ Sách bị tiễn bay suốt một đường, ba người khác không hề có cơ hội tiếp viện, họ còn đang bị Loạn Xạ áp chế.
Loạn Xạ ngừng, công kích của Nhất Súng Xuyên Mây vẫn chưa ngừng. Chạy nhanh đuổi theo Quỷ Khắc tiếp tục tấn công. Ba người bị ép lùi rốt cuộc thoát thân, Sống Đơn Độc của Đặng Phục Thăng vươn ngang khiên lao tới, định bụng ngăn cản Nhất Súng Xuyên Mây nã súng. Không ngờ chỉ thấy Chu Trạch Khải đang chạy bắn bất chợt trượt lê, đốn về phía Sống Đơn Độc của Đặng Phục Thăng.
Đặng Phục Thăng gấp gáp điều khiển Sống Đơn Độc nhảy sang cạnh, Nhất Súng Xuyên Mây đang lướt qua người hắn đột nhiên dừng lại, đứng phắt dậy nghiêng nửa người dùng Lên Gối.
Một kích quá đột ngột, nhưng Đặng Phục Thăng phản công không hề chậm, cầm khiên chống đỡ rồi lùi về sau. Hắn không dám ỷ vào khiên mà liều chết chống đỡ, hắn biết rõ hệ Xạ Thủ có kỹ năng thông dụng là Đạp Bắn, một kỹ năng bắt lấy buộc đối thủ phải ngã xuống đất, dẫu có dùng “Lá Chắn Phản” cũng không ngăn được hiệu quả của những kỹ năng loại ấy. Đặng Phục Thăng suy đoán nếu mình nâng khiên quá gần, đối phương chắc chắn sẽ dùng Đạp Bắn, đến lúc đó mình còn phải lùi tránh, không bằng hiện tại lui về, có cơ hội mà phản kích thẳng.
Đặng Phục Thăng thấy một kích vừa đánh vào khiên, tức thì rút khiên bên tay trái về bên cạnh, kiếm thánh bên tay phải đâm một cú Trừng Phạt Thập Tự Chinh. Ánh kiếm hiện lên, mặt đất xuất hiện một dấu khắc chữ thập, mà Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải cũng đã biến mất. Đặng Phục Thăng thầm giật mình, rồi chợt thấy một bóng đen trên đất, hắn vội nâng góc nhìn, thì những vệt máu đã bắn đầy tầm mắt. Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải nhảy hình xoắn ốc qua đầu hắn, hai súng trong tay không ngừng khua múa, chẳng qua ngay lúc này, phần lớn đạn đều nghiêng hẳn về phía Sống Đơn Độc của hắn.
Loạn Xạ, lại là Loạn Xạ. Nay Loạn Xạ được thi triển trên không, thao tác càng thêm khó khăn, lại tựa như không ảnh hưởng gì đến Chu Trạch Khải. Thao tác Loạn Xạ càng khó, mục tiêu tấn công chỉ có một, từng phát vẫn đẫm máu như trước.
Thời gian CD của đại chiêu Loạn Xạ cấp 60 không hề ngắn, nhưng tay thiện xạ có được kỹ năng Kiểm Soát Hai Lần, có tác dụng phục hồi một kỹ năng đang CD, hiển nhiên Chu Trạch Khải đang sử dụng Kiểm Soát Hai Lần, phục hồi Loạn Xạ đang CD. Vậy nên mới nhanh chóng sử dụng được Loạn Xạ lần nữa
Loạn Xạ là kỹ năng diện rộng, dưới thao tác siêu mạnh của Chu Trạch Khải, nó trở thành kỹ năng tấn công một mục tiêu. Loạn Xạ này bắn xong, dẫu có là nghề phòng thủ mạnh nhất Vinh Quang như kỵ sĩ của Đặng Phục Thăng cũng phải chịu khổ vô cùng. Mà đáng sợ hơn là, Chu Trạch Khải còn chưa ngừng tấn công. Không tiếp tục truy đuổi mục tiêu Quỷ Khắc ban đầu của mình, sau khi đáp xuống đất, cậu ta bắt đầu xoay quanh Sống Đơn Độc, vừa chạy vừa bắn.
Không khí đương trường sốt sình sịch.
Chu Trạch Khải thế nhưng áp đảo được Đặng Phục Thăng. Nếu trường hợp ấy xảy ra với hai tuyển thủ có cấp bậc ngôi sao, vậy không phải Đặng Phục Thăng quá kém, mà là Chu Trạch Khải quá mạnh, mạnh đến thái quá. Trên khán đài, fan cuồng của Chu Trạch Khải thậm chí đã giơ biểu ngữ “Cao thủ đứng đầu Vinh Quang” mà vẫy điên cuồng. Với màn biểu diễn đặc sắc của Chu Trạch Khải lúc này, cậu ta quả thật xứng với danh hiệu ấy. Bốn tuyển thủ đội 2 gần như bị mình cậu ta làm cho rối loạn. Vương Kiệt Hi, Đặng Phục Thăng, Ngô Vũ Sách, Trương Tân Kiệt đều là những nhân vật nổi danh, giờ lại như kẻ ất ơ A, B, C, D nào vậy.
Đội 2 nóng lòng muốn xoay chuyển cục diện. Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi nhanh chóng bay đuổi theo Nhất Súng Xuyên Mây, lại bị Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên khẽ đâm ngăn lại. Hai người ngay lập tức đánh đến hoa cả mắt, thoáng chốc không thể nói rõ ai hơn ai.
Quỷ Khắc của Ngô Vũ Sách bị Chu Trạch Khải tống bay bằng Áp Súng, giờ đang nhận được sự quan tâm từ hai nữ tuyển thủ duy nhất của Ngôi Sao Tụ Hội. Chiến thuật rèn luyện của hai cô vốn rất cao, lại còn là bạn thân hay chơi cùng nhau, lúc này phối hợp như hổ thêm cánh. Quỷ Khắc của Ngô Vũ Sách là một nghề hiếm thấy trong giới chuyên nghiệp, quỷ kiếm sĩ trung hòa giữa trận quỷ và trảm quỷ, tuy khá đa tài, nhưng cũng không chịu nổi màn hai đánh một này, giờ chỉ biết liên tiếp tháo chạy.
Mục sư của Trương Tân Kiệt là một nghề hỗ trợ không có chiêu tấn công mạnh mẽ nào, đang tính lên cứu giúp, lại bị Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu ngăn cản. Không nhanh không chậm cù nhây với Trương Tân Kiệt.
Trương Tân Kiệt đã hiểu rõ. Chiến thuật của đội 1 hệt như những gì mà Hoàng Thiếu Thiên đã rêu rao trước đấy, muốn lôi kéo từng người trong họ solo. Sau khi đội hình phe mình bị phá, hai bên hình thành cục diện như vậy. Thành viên đội 1 đều mạnh về tấn công, một chọi một, tất nhiên đội 2 sẽ chịu thiệt. Lúc này, Phùng Sơn Quỷ Khốc của Lý Hiên đã bỏ mình, lướt nhanh qua những người còn lại, Vương Kiệt Hi và Hoàng Thiếu Thiên đánh ngang tay, Đặng Phục Thăng khá bị động dưới sự ngăn cản của Chu Trạch Khải. Còn Ngô Vũ Sách, nói bị động là an ủi, cậu ta lấy một chọi hai, đây hoàn toàn là ăn hành.
Phải biết rằng tật xấu của tuyển thủ Sở Vân Tú thường là chịu không nổi áp lực mà nương tay, nhưng hiện tại là trận Ngôi Sao Tụ Hội, chỉ trình diễn mà thôi, Sở Vân Tú không chịu sức ép gì, phát huy không hề thua kém đám đại thần đứng đầu như Vương Kiệt Hi, Hoàng Thiếu Thiên hay Chu Trạch Khải. Sở Vân Tú tấn công chính, Tô Mộc Tranh am hiểu phối hợp với người khác, Ngô Vũ Sách gần như không thể đánh trả.
Mà thực tế, bên đội 2 vẫn còn một vị đại thần đứng đầu.
Hàn Văn Thanh, Đại Mạc Cô Yên của anh vốn ngồi ở ghế dự bị. Sau khi Phùng Sơn Quỷ Khấp của Lý Hiên chết, nhân vật thay thế sẽ tự động đăng nhập. Trên bản đồ có nhiều khu vực thay người, bất kể đang chiến đấu hay không, chỉ cần đứng ở đấy là có thể trao đổi hai nhân vật. Chẳng qua nhân vật đổi ra ngoài sẽ rơi vào trạng thái đóng băng, dù có trang bị hay kỹ năng tự động hồi máu hay mana thì cũng đừng mong hồi phục trạng thái nguyên vẹn ở ghế dự bị.
Đại Mạc Cô Yên và Hàn Văn Thanh đã tự động thay vào, lại chậm chạp chưa tới. Trương Tân Kiệt xem xét bản đồ, lập tức phát hiện nơi hai bên giao chiến là một nơi cách xa những khu vực thay người. Bất kể Hàn Văn Thanh lựa chọn chỗ nào lên sân, ắt cũng phải mất một khoảng thời gian để tới đây.
Hiện tại, hắn và Vương Kiệt Hi không hề gặp nguy hiểm, Đặng Phục Thăng bị áp đảo vẫn có thể chịu đựng, nhưng Ngô Vũ Sách đang bó tay chống chọi hai người thì không chờ nổi nữa, trong tình huống chịu trận hoàn toàn, chuyện tiêu diệt một nhân vật chỉ cần nửa phút, huống chi là hai đánh một.
Thấy bên mình có BUFF mà không dùng được, Trương Tân Kiệt cũng lo lắng lắm. Nhưng đối thủ Dụ Văn Châu của hắn lại là kẻ có lực quan sát rất mạnh, nay không mong tạo thương tổn gì cho Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt mà chỉ quấn lấy, ngăn hắn cứu viện cho phe cánh trên. Mà bản lĩnh của Dụ Văn Châu có thể làm được điều đấy.
Tình hình cứ kéo dài như thế sẽ vô cùng bất lợi cho đội 2.
Trương Tân Kiệt nhìn ra, khổ nỗi lại không thể làm gì, ba người khác cũng phát hiện, nhưng người có thể hành động ngay lúc này, chỉ có mỗi Vương Kiệt Hi.
Vương Kiệt Hi và Hoàng Thiếu Thiên, không ai trên cơ ai, nay Vương Kiệt Hi thấy hàng ngũ đội mình không xong, cùng tên nói nhiều này đối chiến quả thực lãng phí thời gian.
Xoay chổi, Vương Kiệt Hi cưỡi chổi bay đi, không định cứu Quỷ Khắc của Ngô Vũ Sách đang nguy cấp, mà nhằm về phía Trương Tân Kiệt không tìm thấy cơ hội cứu giúp đội mình.
Phán đoán ấy khiến Trương Tân Kiệt vừa lòng, Vương Bất Lưu Hành bay tới vứt một bình dung nham xuống, biển lửa làm Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu không thể không lui lại. Vương Bất Lưu Hành vừa đuổi theo vừa đánh, đấu pháp biến hóa đa dạng của Ma Pháp Sư Vương Kiệt Hi chính là khắc tinh của Dụ Văn Châu. Dụ Văn Châu có thể hiểu rõ ý định trong đấu pháp của Vương Kiệt Hi, biết nên làm gì, phá giải ra sao, nhưng anh ta lại không thực hiện được. Lúc bấy giờ, Dụ Văn Châu chỉ đành cười khổ, liều mạng chạy trốn.
Hoàng Thiếu Thiên biết đội trưởng nhà mình gặp phải Vương Kiệt Hi xác định sẽ chịu thiệt lớn, tức tốc đuổi theo cứu viện. Nào hay Vương Kiệt Hi cũng chợt hừng hực, Vương Bất Lưu Hành cưỡi chổi vun vút như hỏa tiễn, trốn chạy khắp nơi, không những quấy rối hai người Lam Vũ, còn vứt lung tung pháp thuật và đạo cụ ma pháp kéo cả Chu Trạch Khải, Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh vào.
Thương tổn và uy hiếp không nhiều mấy. Như màn Loạn Xạ của Chu Trạch Khải trước đấy, Vương Kiệt Hi đột nhiên bùng nổ, tức thì cũng quấy rối tình thế của đội 1. Đặng Phục Thăng thuận thế thoát vây sau đó đón Trương Tân Kiệt đang lao đến tập hợp. Kỵ sĩ và mục sư, một phòng thủ một trị liệu, tổ hợp như vậy muốn giết người thì không quá tiện, nhưng nếu bảo người giết mình thì đủ làm đối phương ghê sợ thật lâu.
Ngô Vũ Sách chỉ còn chút hơi tàn, đột nhiên được cứu viện nên hăng hái hẳn lên, vội tìm cách thoát thân nhằm hội họp với bên mục sư của Trương Tân Kiệt.
Ai ngờ Sở Vân Tú bỗng dưng kiên quyết chưa từng thấy. Vương Kiệt Hi giải quyết xong hai bên, lúc này đang tập trung tấn công làm phiền hai nữ tuyển thủ. Không ngờ Sở Vân Tú chẳng hề lùi bước, quyết chịu thương mà nổ chết Quỷ Khắc của Ngô Vũ Sách ngay tại chỗ bằng cơ thể yếu ớt của pháp sư nguyên tố.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#night