Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56:  Luyện cấp không dễ dàng
Edit: Hwan | Beta: KhaPi
Diệp Tu đi ngang qua quầy thu ngân, nhìn thấy Trần Quả ngồi ở bên trong, đang nghịch trò đập chuột trong tay, dường như đang có chuyện suy nghĩ, vì thế cũng không chào hỏi, đi thẳng tới khu hút thuốc tìm máy chơi.
Hiện nay Diệp Tu không chỉ là Quân Mạc Tiếu nổi danh trong trò chơi, mà ngay cả người thật cũng nổi luôn tại tiệm net. Người chơi Vinh Quang đều biết Quân Mạc Tiếu là quản lý tiệm net, hơn nữa còn có vũ khí bạc tự chế trong tay. Người chơi ở khu hút thuốc rất nhiều, không ít người sau khi theo dõi cuộc chiến buổi chiều vẫn chơi tiếp đến giờ, nhìn thấy Diệp Tu đi qua, đều chào hỏi.
Diệp Tu tùy tiện chào lại, đốt điếu thuốc tiến vào trò chơi, kết quả vừa vào đã bị tin nhắn oanh tạc, online được 5 giây tin nhắn nhắc nhở bắt đầu chớp chớp chớp.
Mở ra thấy đều là những tin nhắn hỏi thăm bình thường. Đám người Điền Thất thì “Anh trai cao thủ, tới rồi à”, Thẩm Ngọc thì “Bái lạy đại thần”, Lam Hà đại diện Lam Khê Các mời luyện cấp, Dạ Vị Ương đại diện Mưu Đồ Bá Đạo hẹn trước hoạt động phó bản rạng sáng.
Diệp Tu trả lời từng cái một, với đám người Điền Thất, Thẩm Ngọc thì hắn đáp lại một cái mặt cười, còn đối với lời mời luyện cấp từ Lam Hà và lời hẹn phó bản của Dạ Vị Ương thì uyển chuyển cự tuyệt.
Những kẻ không cùng chí hướng này, khi nói chuyện với Diệp Tu đều lựa lời rất cẩn thận, sau khi Diệp Tu online được một lúc mới yên tĩnh lại, kết quả rất nhanh lại có tin tức của hệ thống, một đống lời mời kết bạn ào ào đập vào mắt.
Nổi tiếng thế cơ à? Diệp Tu vò đầu. Chỉ phá kỷ lục phó bản thôi mà, công hội lớn có thể biết đó là một cao thủ, nhưng không đến mức bị người người sùng bái cầu mong gần gũi thế này chứ?
Diệp Tu ngơ ngác chọn bỏ qua tin tức của hệ thống, kết quả lại bị người ngồi bên cạnh chọt chọt: “Ông bạn, thêm bạn tốt nào?”
“Hả?” Diệp Tu quay đầu, liền nhìn thấy không ít khách của quán net đều nhìn về phía hắn, vẫy tay chào: “Người anh em thêm bạn đi!”
Hóa ra là cùng tiệm net á! Diệp Tu chảy mồ hôi. Bởi vì khu mới mở, tỉ lệ người khu 10 chơi cùng tiệm net là khá cao, phần lớn đều cắm cổ chơi mà không thèm để ý gì, nhưng có một số người lại yêu thích kết bạn với cao thủ, hơn nữa mọi người còn ở cạnh nhau trong hiện thực thì quan hệ lại càng bền chắc hơn, thế là trong quán net không ít người thêm Diệp Tu.
“Hả? Tên gì?” Cùng tiệm net lại ngay trước mặt, không tiện trực tiếp cự tuyệt người ta, Diệp Tu hỏi ID của mọi người trong tiệm, thêm bạn tốt từng người. Một lúc sau hảo hữu của Quân Mạc Tiếu đã hơn 37 người. Mà còn không ai không online, trừ đám người Điền Thất mới quen hai ngày trước, tất cả đều là khách của tiệm net Hưng Hân, lấy khu hút thuốc làm chủ, bên ngoài xa xa khu hút thuốc cũng đã có người chỉ đến xin kết bạn chạy tới.
Một hàng danh sách dài, Diệp Tu hoàn toàn không tìm ra được người thật và acc của họ, thừa dịp náo nhiệt, có người cười nói một câu: “Đều cùng tiệm net, không bằng chúng ta lập một công hội đi.”
Câu này lại chẳng người nào hưởng ứng. Vinh Quang đến nay có tổng cộng mười khu, lại thêm một khu chung là Thần Chi Lĩnh Vực, người chơi cùng tiệm net gặp phải người chơi cùng khu trong Vinh Quang cũng không có gì lạ. Diệp Tu được mọi người xếp hàng thêm bạn tốt, trừ việc đạt được kỷ lục phó bản chứng tỏ thân phận cao thủ, những người cùng tiệm net còn biết nhiều hơn một tin so với bọn Lam Hà: Quân Mạc Tiếu có vũ khí bạc tự chế.
Đề nghị tạo công hội chỉ đổi lấy vài tiếng cười ruồi tẻ nhạt, người đưa ra lời đề nghị thấy mất mặt, cũng ngậm miệng tự mình chơi. Mọi người đeo tai nghe vào, lần nữa chìm đắm trong thế giới trò chơi. Diệp Tu bên này, lại chủ động gởi lời mời kết bạn với một người khác.
Hàn Yên Nhu.
Đấy là tên nhân vật của Đường Nhu, Diệp Tu cũng không biết có hàm nghĩa gì, chắc là chữ “Yên” trong “Trục Yên Hà” và chữ “Nhu” trong tên của Đường Nhu rồi thêm đại một chữ nữa.
Gởi lời mời kết bạn, lại không thấy đồng ý, Diệp Tu phỏng chừng cô nàng này không quá quen thuộc với game, nên chưa chú ý đến tin tức của hệ thống. Gởi nhiều cũng vô dụng, gởi một cái cũng tránh, gởi 18 cái cũng tránh. Vì thế không để ý nữa, thu thập vài thứ đem theo bên người xong, Diệp Tu chuẩn bị đi đánh quái luyện cấp.
Vấn đề lớn nhất của thôn tân thủ là quá nhiều người, ra khỏi thôn rồi, ở giai đoạn cấp 20 này, vấn đề trước mắt vẫn là quá nhiều người.
Thôn tân thủ có hệ thống kịp thời tăng bản đồ phân bổ sức chứa, nhưng ra khỏi thôn tân thủ mọi người đều tụ vào một mảnh đất. Tuy nhiên mảnh đất này lớn hơn thôn tân thủ rất nhiều, nhưng mỗi một người chơi lên cấp 20 xong thì ùn ùn kéo tới, tình huống rốt cuộc vẫn giống y  thôn tân thủ, trấn Bố Nhĩ Tư cùng những khu vực xung quanh đều tấp nập người.
Tối qua Diệp Tu thừa dịp rạng sáng người lên mạng ít mới gấp gáp làm nhiệm vụ, lúc này đang là giờ cao điểm của Internet, làm nhiệm vụ chính là tự ngược đãi mình. Nhận nhiệm vụ, giao nhiệm vụ phải xếp hàng, giết quái phải cướp, nghĩ thôi đã thấy…thốn. So với nhiệm vụ, không bằng tìm nơi ổn định giết quái luyện cấp.
Ở giai đoan này thì người ở khu luyện cấp nào sẽ ít đây? Đương nhiên là khu luyện cấp có đẳng cấp hơi cao một chút. Ở trong Vinh Quang mà chết sẽ giảm kinh nghiệm, khiến người chơi cũng không dám mạo hiểm vượt cấp, thà rằng xếp hàng làm nhiệm vụ, xếp hàng cướp quái cũng chỉ mong một đường an ổn. Đi tới khu cao cấp cày cấp, không phải cao thủ sẽ không dám suy nghĩ như thế.
Luyện cấp trong Vinh Quang, phương pháp nhanh nhất là phó bản, tiếp đấy là con đường nhận nhiệm vụ, kém nhất mới là giết quái. Nhưng với tình thế trước mắt, số lần phó bản không còn, nhiệm vụ phải xếp hàng, giết quái trở thành lựa chọn tốt nhất.
Thứ như độ khó không nằm trong phạm vi suy xét của Diệp Tu. Với trình độ VIP như hắn, NPC chỉ cần không phải áp chế cấp thái quá cơ bản sẽ không tồn tại độ khó.
Mà kinh nghiệm nhận được khi giết quái, trong Vinh Quang có hạn chế cấp bậc. Điểm hạn chế này lấy 5 làm tiêu chuẩn. Quái hơn người chơi 5 cấp hoặc thấp hơn người chơi 5 cấp đều chỉ nhận được kinh nghiệm thấp nhất. Trong phạm vi tiêu chuẩn, đương nhiên là cấp càng cao kinh nghiệm càng nhiều. Vì vậy quái hoang dã cao hơn người chơi 5 cấp, sẽ đạt kinh nghiệm nhiều nhất.
5 cấp không lớn, nhưng ở trong Vinh Quang, cao hơn 1 cấp đã xuất hiện ngay vấn đề áp chế của 1 cấp rồi.
Cấp bậc trong Vinh Quang không chỉ dùng định nghĩa người chơi, thương tổn vật lý, thương tổn pháp thuật, trạng thái Xuất Huyết, Đông Cứng, Trói Buộc vân vân đều tồn tại vấn đề 1 cấp này.
Dưới tình huống không có sự nhắc nhở của hệ thống xác định cấp bậc, mấy thứ như cấp bậc đều được mặc định là đẳng cấp của người chơi.
Nói cách khác, lúc này đẳng cấp tổn thương của Quân Mạc Tiếu là 21, dựa vào thao tác đánh ra Xuất Huyết ẩn, đẳng cấp Xuất Huyết cũng là 21.
Đẳng cấp tổn thương là 21 hay đẳng cấp Xuất Huyết là 21, đánh quái trên 22, hiệu quả sẽ giảm xuống. Cấp càng cao, giảm xuống càng rõ ràng, loại tình huống này trong Vinh Quang được gọi là áp chế cấp.
Ưu thế của cấp cao đối với cấp thấp, không chỉ là chênh lệch rất nhiều về số liệu của thuộc tính và trang bị. Áp chế cấp còn tính cả vào trạng thái ẩn, càng tiến một bước thì độ khó khiêu chiến vượt cấp càng cao.
Chương 57: Mai Cốt Chi Địa
(Vùng Đất An Nghỉ)
Edit: Hwan | Beta: KhaPi
Lúc này Quân Mạc Tiếu cấp 21, giới hạn cao nhất là 5 cấp, đánh quái cấp 26 được kinh nghiệm nhiều nhất. Nhưng “nhiều” này cũng không nhiều hơn được bao nhiêu. Mỗi khi vượt một  cấp, kinh nghiệm nhiều hơn 2%, 5 cấp thì nhận được 10%, nhưng độ khó khi mà vượt trên 5 cấp này cũng không phải chỉ 10% đơn giản như vậy. Nếu như người chơi luyện một mình, không nói đến độ nguy hiểm cao, kinh nghiệm thu hoạch được trong một đơn vị thời gian cũng nhìn không ra ưu thế 10% này, mà có khi còn ít hơn.
Nhưng tình huống trước mắt rất đặc biệt, Diệp Tu vượt cấp đánh quái cũng không phải theo đuổi điểm kinh nghiệm, mà vì tránh nơi tập trung nhiều người để kiếm nơi an tĩnh luyện cấp. Sau khi sắp xếp xong túi đồ, Diệp Tu liền cho Quân Mạc Tiếu đi đến khu vực cấp 23 – 26: Mai Cốt Chi Địa.

Mai Cốt Chi Địa không chỉ là tên của khu luyện cấp, đồng thời cũng là tên của phó bản. Nơi đây rất giống với Rừng Rậm Băng Sương. Bên ngoài Rừng Rậm Băng Sương là khu vực luyện cấp 20 – 23, có nhiều quái hoang dã, đi vào trong rừng, liền có thể không quấy nhiễu nhau mà tiến vào phó bản Rừng Rậm Băng Sương. Tại Mai Cốt Chi Địa này, có phó bản Mai Cốt Chi Địa thuộc cấp 23 – 27.
Người chơi đẳng cấp hàng đầu giống như bọn Lam Hà của Lam Khê Các, bấy giờ cũng đã chinh phục xong phó bản Mai Cốt Chi Địa rồi. Trên bảng danh sách hiển thị người qua phó bản Mai Cốt Chi Địa đầu tiên chính là đội ngũ của Mưu Đồ Bá Đạo, Diệp Tu nhìn thấy tên Dạ Vi Ương, còn ba người vừa gặp hôm qua thì không thấy, xem ra ba người đấy không phải là thành viên quan trọng của Mưu Đồ Bá Đạo. Mà kỷ lục qua bản của Mai Cốt Chi Địa đã bị đổi bốn lần, thành tích mới nhất tạm thời là Trung Thảo Đường.
Còn về ba BOSS ẩn của Mai Cốt Chi Địa, Lam Khê Các ngược lại may mắn cướp được hai con. Kỷ lục phó bản nhìn tới nhìn lui cũng chỉ đảo quanh ba công hội lớn này.
Diệp Tu cũng không quan tâm nhiều như vậy, Quân Mạc Tiếu rất nhanh đi tới Mai Cốt Chi Địa nhìn thử, quả nhiên người chơi ở đây rất thưa thớt. Cấp 21 như Diệp Tu là đẳng cấp phổ biến trong phần đông người chơi, phần lớn đều đang thành thật cướp quái ở Rừng Rậm Băng Sương, ở bên kia có khi còn gặp phải quái cấp 22 và 23 áp chế bọn họ, bên Mai Cốt Chi Địa bọn họ càng không đỡ nổi.
Diệp Tu tìm được nơi đánh quái khá ổn, điều khiển Quân Mạc Tiếu giũ mở Ô Thiên Cơ, vung thành hình thái chiến mâu liền lao vào giết. Ô Thiên Cơ thêm tám cái móng của Ám Dạ Miêu Yêu, tựa như việc đổi đầu cho chiến mâu, thay đổi thêm trục nối, thế mới nâng cao được cấp bậc của hình thái chiến mâu, đạt tới cấp 15, trừ cái này thì hình thái gốc và hình thái các loại vũ khí thuộc hệ khác vẫn ở cấp 5, hiệu quả công kích hiển nhiên không thể so với hình thái chiến mâu.
Tiểu quái ở Mai Cốt Chi Địa cùng một loại với Mộ Địa Xương Khô, là sinh vật Bất Tử thuộc hệ Hắc Ám. Thây ma, xương khô, cung thủ xương khô, pháp sư xương khô vân vân, đẳng cấp tầm 23 – 26, đặc điểm chủ yếu là công cao phòng cao, nhưng di chuyển lại khá chậm chạp.
Lấy kỹ thuật của Diệp Tu, loại NPC này chưa từng là nỗi uy hiếp từ trước tới nay. Thao túng Quân Mạc Tiếu xông lên, lựa chọn một khu vực ổn định thì bắt đầu chạy quanh giết quái.
Diệp Tu giết rất tùy ý, không hề theo đuổi những đòn công kích đặc biệt như công kích vào chỗ hiểm, liên kích, truy kích trên không, công kích sau lưng vân vân. Muốn đánh được trọn vẹn mấy đòn kỹ thuật như vậy, cần nâng cao sức tập trung, bùng nổ tốc độ tay, tăng nhanh thao tác, việc này vừa hao tổn tinh thần lại vừa mất sức, chỉ luyện cấp thôi mà, Diệp Tu cũng không muốn cứ đánh như trong trận chung kết Liên minh Chuyên nghiệp.
Đánh đánh nghỉ nghỉ, tốc độ giết quái của Quân mạc Tiếu không nhanh nhưng rất ổn. So với tiến công, Diệp Tu càng chú trọng việc cẩn thận né tránh, việc này khiến cho hắn chưa từng phải đi nghỉ ngơi khôi phục vì lượng HP không đủ, chủ yếu đều do hết sạch thanh pháp lực mới qua một bên nghỉ ngơi.
Vật phẩm khôi phục trong Vinh Quang có đồ ăn và bình thuốc. Đồ ăn không có đóng băng, nhưng phải sử dụng trong tình trạng không chiến đấu, hồi phục lượng lớn, tốc độ cũng nhanh. Bình thuốc không bằng đồ ăn, nhưng có thể sử dụng trong chiến đấu, lúc then chốt có thể trở thành rơm rạ cứu mạng, chẳng qua hiệu quả của thuốc càng cao thì thời gian đóng băng càng dài, mà cùng loại thuốc sẽ bị đóng băng đồng thời, muốn uống hơn mấy bình HP không cùng cấp trong cùng lúc là chuyện không thể nào.
Bình thuốc và đồ ăn đều được bán ở chỗ NPC, nhưng chỉ là loại cấp thấp nhất, mà giá cả còn rất đắt. Trừ việc đánh quái hoang dã nhặt được, nghề nghiệp sinh hoạt như đầu bếp có thể làm ra đồ ăn, nhà bào chế thuốc có thể chế thuốc. Mỗi một người chơi đều được học hai loại nghề nghiệp sinh hoạt, nhưng chỉ có thể chọn một nghề thức tỉnh. Không sai, nghề nghiệp sinh hoạt cũng có nhiệm vụ thức tỉnh nghề nghiệp, cũng lên đến cấp 50, hoàn thành nhiệm vụ thức tỉnh nghề nghiệp mới có thể tiếp tục thăng cấp.
Lúc này khu mới chưa mở được hai ngày, trừ các công hội lớn cố ý bồi dưỡng, chưa có người nào bắt đầu học tập kỹ năng sinh hoạt đâu. Đầu bếp và nhà bào chế thuốc của các công hội đến cả công hội nhà mình còn cung cấp không đủ, tạm thời vẫn không có hàng để kiếm lời trên thị trường. Các người chơi chỉ có thể nén giận khóc thầm, bị hệ thống hung hăng bắt chẹt một phen. Tiền bạc kiếm được từ việc đánh quái, càn quét phụ bản, nhiệm vụ ban thưởng đều đổ vào tiền thuốc.
Diệp Tu cũng không ngoại lệ, đầu tư vào giai đoạn này là chuyện không thể thiếu. Nhưng dựa vào kỹ thuật ưu tú, hắn giảm được không ít lượng đồ ăn và bình thuốc dùng tăng máu, chủ yếu là tiêu hao mana, hắn tiết kiệm hơn rất nhiều người chơi khác.
Đánh quái đánh gần một tiếng, Quân Mạc Tiếu lại thoát chiến ra ăn đồ khôi phục mana. Diệp Tu cũng đốt điếu thuốc nghỉ ngơi một chút, chợt nhìn thấy một tin tức nhắc nhở, mở ra là tin tức hệ thống: Hàn Yên Nhu chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.
Qua một tiếng Đường Nhu mới phát hiện ra lời mời kết bạn của Diệp Tu, lúc này gởi tin qua: “Ngại quá, vừa mời nhìn thấy.”
Đường Nhu thật sự khác xa Trần Quả.
Cô ấy sẽ không tích cực chủ động làm thân với người khác như Trần Quả. Cô ấy không quá nhiệt tình với người ngoài, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy quá lạnh lùng. Khi cô ấy trò chuyện với bạn, bạn sẽ thấy cô đang nghiêm túc lắng nghe; Mà khi cô ấy nói chuyện, bạn sẽ cảm thấy cô đang bàn luận với mình. Nếu bảo phương thức giao tiếp của Trần Quả là sự tự do đầy khí khái giang hồ, Đường Nhu chính là phe trí thức, hàm súc, chừng mực và lễ phép.
Trừ bỏ sự hiếu thắng và nghiêm túc đưa ra liên tiếp mười lần “lại lần nữa” sau khi bại bởi Diệp Tu thì có hơi thất lễ, những lúc khác đều không làm cho người khác tìm ra bất luận tật xấu nào.
Diệp Tu tin rằng cô nàng chắc chắn có lai lịch, sự bình tĩnh và khí chất bộc lộ ra ngoài kia quả thực chính là nhà có giáo dục kỹ càng. Ngoài ra còn có tốc độ tay của cô.
Khi Diệp Tu hỏi tốc độ tay của cô được luyện từ đâu, biểu hiện của cô khá do dự. Điều này khiến Diệp Tu xác định tốc độ tay của cô cũng không phải do thiên phú, mà là thành quả của  luyện tập. Từ đôi tay của cô có thể nhìn ra được, giống với Diệp Tu, cô nàng bảo dưỡng tay rất cẩn thận và kỹ lưỡng.
Diệp Tu có thể dám chắc đôi tay này không phải luyện được do chơi game. Tay trái và tay phải của tuyển thủ chơi game hoàn toàn không giống nhau, bởi vì tuyển thủ thông thường đều tay trái ấn phím, tay phải cầm chuột, đây là hai cách thao tác khác xa nhau. Mà hai tay của Đường Nhu lại cực kỳ ổn định và cân đối, điều này khiến tốc độ giữa tay trái và tay phải của cô không phối hợp với nhau lắm khi chơi game.
Nếu hắn đoán không sai, Diệp Tu tin đây chính là đôi tay luyện được sự nhanh nhẹn từ đánh đàn.
“Không sao, có gì thì em cứ gửi tin cho anh.” Diệp Tu nhìn ra Đường Nhu không tầm thường, nhưng cũng không hứng thú lắm với việc truy cứu chuyện gia đình của cô nàng. Thành thật mà nói thì chính hắn hiện tại còn phải xác định rõ hướng đi của mình nữa kìa!
Tắt đi tin trò truyện cùng Đường Nhu, Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu chuẩn bị đánh quái, bất chợt nghe được tiếng bước chân dồn dập trong tai nghe, một người bay nhanh qua người Quân Mạc Tiếu, trường côn khẽ vung liền đem tiểu quái mà Quân Mạc Tiếu định công kích đâm lên trời.
Chương 58: Cướp quái
Edit: Hwan | Beta: KhaPi
Nhàm chán!
Với những thằng có ác ý cướp quái, Diệp Tu chỉ có thể đánh giá như thế.

Người chơi bên Mai Cốt Chi Địa thưa thớt, có đủ quái để người chơi đánh, người này lại khăng khăng muốn công kích mục tiêu của mình. Loại hành vi ác ý cướp quái thế này, phần lớn xuất phát từ khoe khoang, khoe khoang thực lực của mình.
Trên tay người này là một cây chiến côn, dưới chân có vòng ma pháp chập chờn, là một pháp sư chiến đấu chính quy sau khi chuyển nghề. Vòng ma pháp xuất hiện dưới chân là kỹ năng chiêu bài Huyễn Văn của pháp sư chiến đấu, tự cường hóa để tăng hiệu quả bản thân.
Huyễn Văn là do pháp sư chiến đấu thông qua những kỹ năng công kích khác nhau mà kích khởi ra, có năm loại. Huyễn Văn xuất hiện sẽ bay vòng quanh thân thể của pháp sư chiến đấu, thời gian duy trì là 30 giây. Trong 30 giây này, có thể dùng thao tác để phóng Huyễn Văn ra công kích mục tiêu, gây sát thương cho mục tiêu đồng thời cũng tăng trạng thái nhân vật trong  20 giây.
Pháp sư chiến đấu cấp 20 có thể học được Huyễn Văn loại đầu tiên: Huyễn Văn không thuộc tính, dựa vào Long Nha mà kích khởi, là Huyễn Văn có lực công kích thấp nhất trong năm loại, xuất hiện trạng thái tăng tốc độ di chuyển cho nhân vật. Huyễn Văn không thuộc tính cấp 1 có thể tăng thêm 1% tốc độ di chuyển, cao nhất là cấp 20, tăng thêm 20% tốc độ di chuyển.
Huyễn Văn chính là điểm đặc sắc của chức nghiệp pháp sư chiến đấu, cách nói “dùng ma pháp tự cường hóa lực chiến đấu của bản thân” cũng vì điều này mà ra. Tuy hiện nay Quân Mạc Tiếu cũng đã trên cấp 20, nhưng trong những kỹ năng của hệ Pháp Sư lại không hề chọn lựa Huyễn Văn.
Kỹ xảo của tên pháp sư chiến đấu này cũng rất khéo léo, sau khi một côn hất tiểu quái lên không, nhanh chóng chạy ra phía sau tiểu quái, tung Long Nha ra, đánh một cú truy kích trên không lại thêm một đòn công kích sau lưng. Một vòng Huyễn Văn không thuộc tính ngưng tụ trên đầu côn, bay đến bên người gã. Hiệu quả dựa vào thao tác công kích, Huyễn Văn được sinh ra cũng khác nhau, phân ra ba loại lớn vừa nhỏ. Tuy không ảnh hưởng gì đến trạng thái gia tăng, nhưng hiệu quả gây sát thương khi Huyễn Văn công kích lại khác nhau. Pháp sư chiến đấu trong Vinh Quang là một nghề bắt đầu rất dễ dàng, nhưng muốn chơi thành thạo nó lại khá khó khăn. Huyễn Văn và Ý Chí Đấu Giả sau khi thức tỉnh đều yêu cầu khá hà khắc trong thao tác sử dụng, là những kỹ năng dễ học không dễ thạo.
Người nọ xoay người lại, đúng lúc đối mặt với Quân Mạc Tiếu, sau khi cướp quái còn đừng trước mặt người ta giễu võ dương oai.
Diệp Tu vừa nhìn, cảm thấy ngay tên này quả thực không phải người tốt đẹp gì. Không nói hành vi khoe khoang, chỉ cần nhìn việc gã dũng cảm đưa cái mặt như vầy của mình làm bề ngoài nhân vật là biết. Đây là khuôn mặt không cân xứng đến cỡ nào! Hình dạng trong trò chơi vô luận là mặc định hay do bản thân chỉnh sửa lung tung thì cũng không thể tạo ra hiệu quả xung đột đến thế này được.
Diệp Tu lắc đầu, chẳng muốn cùng tên khoe khoang này tranh cướp quái. Ai ngờ vua khoe khoang khi xoay người đối mặt Quân Mạc Tiếu, chưa kịp khoe thêm lần nữa đã phạm sai lầm, quái vốn bị liên kích trên không chợt rơi xuống đất.
Diệp Tu nhịn không được phì cười, đang chuẩn bị điều khiển Quân Mạc Tiếu rời khỏi, lại nghe thấy người này gọi tên hắn: “Quân Mạc Tiếu?”
“Hả?” Diệp tu nghe thấy tiếng gọi, chuyển góc nhìn của Quân Mạc Tiếu quay về, tên kia vừa bị quái đánh vừa chạy về phía Quân Mạc Tiếu.
“Thì ra là ông.” Đối phương nói.
“Ông là?” Diệp Tu nhìn ID của người này, Thiên Thành, không có ấn tượng. Chẳng lẽ là người cùng tiệm net vừa thêm bạn? Diệp Tu mở danh sách bạn tốt chuẩn bị nhìn thử, kết quả nghe thấy tên kia nói: “Nghe nói ông rất lợi hại? Đến, làm vài ván nào.”
“Ông là ai vậy?” Trong danh sách bạn tốt có hơn ba mươi người, Diệp Tu nhanh chóng  nhìn qua, không thấy tên Thiên Thành.
“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tui muốn khiêu chiến với ông.” Thiên Thành nói.
Diệp Tu chẳng nói câu nào, Quân Mạc Tiếu xoay người rời đi.
“Ấy đừng đi mà!” Thiên Thành vội kêu lên, nhưng tiểu quái mà gã mới đánh được một nửa vẫn đang đập gã, Thiên Thành ra một chiêu Thiên Kích treo tiểu quái lên không, sau đó lại thêm một chiêu Lạc Hoa Chưởng. Tiểu quái bị đánh bay, đúng lúc đập về phía Quân Mạc Tiếu.
Sau khi rời khỏi thôn tân thủ, không có hệ thống bảo hộ, người chơi có thể PK lẫn nhau. Mắt thấy tiểu quái sắp chạm vào người Quân Mạc Tiếu, Quân Mạc Tiếu đột nhiên xoay người, chiến mâu run lên đâm trúng người tiểu quái đang bay trên trời, vung mạnh một cái đã ném nó xuống mặt đất, lại lưu loát dùng một chiêu Viên Vũ Côn hóa giải đòn phi quái đập người này của Thiên Thành.
“Quả thật có tài, có điều tui khuyên ông nên cùng tui đến đấu trường đi, tránh cho chết ở bên ngoài lại mất kinh nghiệm.” Bên này Thiên Thành nói, kết quả đối phương không đáp lại, cũng giống gã mà đâm một chiêu Thiên Kích về phía tiểu quái đang ngã trên đất, sau đó một chiêu Lạc Hoa Chưởng, ném quái quay về, chỉ khác là lần này hắn tiếp chiêu Lạc Hoa Chưởng nhanh hơn, tiểu quái bị hất lên rất thấp đã bay sang.
“Hừ.” Thiên Thành hừ một tiếng, chiến côn chọc ra, chuẩn bị đánh ra Viên Vũ Côn giống Quân Mạc Tiếu tiếp đòn công kích phi bay này.
Chiến côn phóng khoáng vung ra, Thiên Thành suy xét xem tí nữa gã nên vung đến hướng nào thì sẽ ngầu hơn, ai ngờ lại thấy tiểu quái gần bay tới đột nhiên rơi xuống đất, một côn của gã  đương nhiên chẳng trúng gì.
Thiên Thành kinh ngạc.
Nếu như đây không phải trùng hợp, người này nắm giữ hoàn hảo được lực đánh của Lạc Hoa Chưởng, mà còn đoán ra việc gã sẽ dùng Viên Vũ Côn tiếp chiêu, thế nên mới đánh bay quái ra khỏi tầm đánh Viên Vũ Côn của gã, làm cho côn của gã đánh vào khoảng không. Sự chắc chắn đến tỉ mỉ này đáng sợ đến bao nhiêu đây?
“Ông còn kém lắm!”
Thiên Thành nghe được đối phương nói một câu như vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn, Quân Mạc Tiếu cứ thế mà đi thẳng, mà gã bên này vẫn đang bị tiểu quái gõ.
“Ông đừng đi!” Kẻ thích khoe khoang đương nhiên sợ nhất bị mất mặt, lúc này lại bị đùa giỡn xem thường, Thiên Thành quyết không từ bỏ, chưởng “ầm” tiểu quái ra đồng thời cũng đuổi theo.
Quân Mạc Tiếu tiếp tục ra tay, vươn tay ra một chiêu Long Nha, tiểu quái đang bay qua  ngừng giữa trời, thêm một chiêu Thiên Kích, tiểu quái bị vung rất cao, sau đấy là Liên Chớp, tiểu quái bay về phía Thiên Thành.
“Cái đệch!” Thiên Thành phản ứng không kịp, gã không ngờ Quân Mạc Tiếu cầm con quái kia chơi nửa buổi mới đánh trở về. Tiểu quái bay về đập vào mặt, trên màn hình hiển thị đầu tiên đều là thân thịt hư thối của thây ma, tởm không chịu được. Thiên Thành bị thây ma đè ngã thẳng trên đất.
Đẩy thây ma ra khỏi người vội vàng đứng dậy, kết quả lại bị thây ma ôm đùi, một hàm răng thối nát đang gặm cắn lên trên, Thiên Thành vung côn đánh mạnh, thật khó khăn mới đánh chết được con thây ma kia, kết quả lại nghe thấy tiếng xương cốt xoẹt xoẹt vang bên tai, chính gã không biết tự lúc nào đã tiến vào phạm vi thù hận của một con quái xương khô, bộ xương khô xách theo đao lớn chạy về phía gã.
“Không phải thích cướp quái sao? Cứ từ từ chơi đi nhé.” Quân Mạc Tiếu hô một tiếng với gã. Thiên Thành vội vàng nhìn lại, tên này trong một lúc đã tụ được bốn con quái, lúc này một chiêu Lạc Hoa Chưởng “ầm” ra, bốn tiểu quái đang đập về phía Thiên Thành.
♣♣♣♣
Chương 59: Dỗ con nít hả?
Edit: Kha | Beta: Pi
Bốn em quái, bốn hướng, thêm một bộ xương khô đang xách đao chém đến, lần này Thiên Thành thật sự không thể tránh khỏi, khoe khoang gì đấy đã vứt lên chín tầng mây, ngã nhào xuống đất cùng đám xương khô và thây ma, góc nhìn đổi tới đổi lui, xung quanh đều là xương trắng và thịt vụn của đám sinh vật Bất Tử này.
Động tác của đám Bất Tử khá chậm, chầm chậm đứng dậy, Thiên Thành là người đầu tiên đứng lên trong nguyên đám ngã xuống đất. Góc nhìn chuyển sang đã thấy, Quân Mạc Tiếu lần này không hề rời đi, cầm theo chiến mâu bước nhanh đến gần.

Thiên Thành kinh hãi, không khỏi nhảy về sau. Nhảy xong lại hối hận, sao mình phải trốn chứ? Chẳng phải bản thân vẫn muốn đấu một trận với tên này sao?
Bấy giờ đám quái di chuyển không được nhanh kia đã đứng lên hết, bốn con quái trong đấy dù đập trúng Thiên Thành, nhưng thù hận vẫn trên người Quân Mạc Tiếu. Trái lại mục tiêu công kích của bộ xương cầm đao nọ vốn là Thiên Thành, nhưng lúc nãy bị bốn con quái kia đập cho té nhào, coi như là bị Quân Mạc Tiếu công kích, thù hận lập tức thu hút qua đấy. Năm con quái đứng dậy, vọt về hướng Quân Mạc Tiếu.
Thiên Thành muốn nói dọn xong lũ quái này rồi tụi mình lại đánh hẳn một trận, kết quả còn chưa mở miệng thì chiến mâu của Quân Mạc Tiếu đã đâm vào người tiểu quái, chiến đấu kịch liệt cùng năm con tiểu quái, góc nhìn không hề chuyển về phía gã.
Chẳng lẽ tên này vốn đến đây đánh quái, không phải đến vì mình? Giá trị của bản thân còn không bằng năm con quái Bất Tử này?
“Ê.” Thiên Thành hô.
“Muốn quái? Cho ông một con, chơi đi!” Quân Mạc Tiếu hất lên trời, đâm thẳng, một con tiểu quái đã bị đánh bay đến đây, vững vàng rơi xuống bên chân Thiên Thành.
Thiên Thành ngơ ngác.
Gã chưa hề trải qua loại cảm giác này.
Mỗi lần khoe tài đoạt quái trong quá khứ, kẻ bị cướp đều tức đến thở hổn hển, có kẻ còn lập tức rút súng chĩa về phía gã, cuối cùng bị gã đánh cho nằm đo đất,  cảm giác khi ấy thật sự quá đã.
Mà lần này, phản ứng và hành động của đối phương khiến gã cảm thấy bản thân vô cùng ấu trĩ. Người ta lại tụ tiếp năm em quái, tiện tay đánh một em qua cho mình, trông dáng vẻ tựa như đang bảo: “Nhóc con ngoan nào, đừng phá nữa, chú cho cháu kẹo ăn.”
Thiên Thành sững sờ bất động luôn ở đấy, thù hận của con quái vừa rơi xuống bên chân đương nhiên vẫn thuộc về Quân Mạc Tiếu, sau khi đứng lên đã chạy về.
“Sao thế? Không cần hả?” Quân Mạc Tiếu thế nhưng còn hỏi gã.
Thiên Thành quả thực có một sự kích động muốn cùng đám xương khô và thây ma nhào đến vây đánh tên này.
“Chờ ông đánh xong quái, chúng ta đánh một trận.” Giọng điệu của Thiên Thành bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc, không cà lơ phất phơ như hành động khiêu khích vừa nãy.
“Khỏi đi .” Quân Mạc Tiếu trả lời gã.
“Vì sao!” Thiên Thành thốt ra xong liền hối hận , đối phương đã nói “ông còn kém lắm” một lần rồi, sao lại để cho hắn có cơ hội khinh bỉ mình lần hai chứ.
“Không quỡn.” Kết quả Quân Mạc Tiếu nói như vậy .
Thiên Thành rơi lệ đầy mặt. Nhóc con! Chính mình thật sự là một tên nhóc, một tên nhóc muốn quấn quít người lớn đòi chơi cùng. Vì thế người lớn bảo tên nhóc rằng: “Chú bận rồi, ngoan, chơi một mình đi há!”
Mình bị đối xử thật giống thế quá đi! Thiên Thành đã không biết nên trả lời thế nào, thế thì chờ tên này đánh xong tiểu quái thì quyết phải nhào đến!
Thiên Thành tính toán như thế. Vì thế lẳng lặng chờ đợi ở một bên. Nhưng mà thời gian đánh xong hết năm con quái lại không nhanh thế, Thiên Thành nghĩ xem có nên đi lên giúp một tay hay không? Nhưng lập tức cảm thấy mình thế này là không có lập trường gì hết. Vì thế bản thân cũng kéo một con quái giết thời gian. Kết quả bên mình giết xong rồi, chuyển góc nhìn, bên kia vẫn còn năm con. Kéo thêm một con vậy! Giết xong, sao bên kia vẫn còn năm con? Kỹ thuật của tên này khá tốt, không thể nào trình độ giết quái lại xoàng thế được! Thiên Thành thắc mắc, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, hình như năm con hiện tại không phải năm con trước đấy?
Đang mờ mịt, một bộ xương khô sau khi bị đâm trúng một mâu thì biến thành xương vụn, tiếp đấy chỉ thấy Quân Mạc Tiếu dẫn theo quái chạy đi kéo thêm mấy con nữa, lại tiếp tục đánh năm con quái.
Thiên Thành hộc máu. Bản thân chờ người ta diệt quái xong thì quyết đấu, kết quả người ta căn bản không coi gã ra gì, người ta vẫn chuyên tâm luyện cấp a!
Thiên Thành nổi giận, gã quyết định bước lên giúp đỡ. Không đúng, không phải giúp đỡ, là quấy rối. Gã muốn tiếp tục cướp quái, cướp đến khi tên này không nhịn được nữa mới thôi.
Vì thế Thiên Thành xông lên, đâm mạnh về phía năm con quái mà Quân Mạc Tiếu vừa tụ lại.
Góc nhìn của Quân Mạc Tiếu  dường như nghía qua bên gã, tiếp đấy, Thiên Thành nhận được một lời mời tổ đội.
Đệch mọe, ai muốn cùng mày tổ đội chứ! Tao tới để cướp quái đó! Thiên Thành tức giận cự tuyệt lời mời, tiếp tục giết giết giết.
Năm con quái chết nhanh hơn, nhưng nhìn đến điểm kinh nghiệm được phân phối, kẻ cướp quái chuyên nghiệp như Thiên Thành lần này hành nghề cực kỳ thất bại.
Hai người không tổ đội, trường hợp như vậy mà cùng giết một con quái, kinh nghiệm của con quái ấy sẽ chia cho cả hai. Trong đó người đánh kích thứ nhất và kích cuối cùng sẽ được chia hai phần ba, còn lại  một phần ba sẽ dựa vào tổng điểm sát thương của hai người để xác định tỉ lệ.
Thiên Thành đương nhiên không có kích thứ nhất, gã muốn hung hăng cướp đi kích cuối cùng, kết quả gã chẳng lấy được kích cuối cùng nào trong năm con quái, tổng điểm sát thương cũng hoàn toàn thấp hơn Quân Mạc Tiếu, cuối cùng kinh nghiệm đạt được ít đến đáng thương. Hơn nữa dưới trường hợp này, đồ rơi ra đều của Quân Mạc Tiếu, Thiên Thành đến một món cũng không vơ được.
Càng đáng giận hơn là trước khi năm con quái ngã xuống, Quân Mạc Tiếu bên này sớm đã kéo thêm năm con nữa, luôn có quái để giết ở đây. Thiên Thành ra sức cướp một đợt quái, rốt cuộc vẫn bi thảm như lần trước. Kết quả gã nâng cao tốc độ giết quái của Quân Mạc Tiếu, hơn nữa còn tặng kinh nghiệm cho đối phương lên hàng đầu, gã ở phía sau nhận chút kinh nghiệm thừa thãi. Tính thế này thì Quân Mạc Tiếu tuyệt đối không chịu thiệt gì, mà gã còn bị áp bức cày cuốc vất vả.
Thiên Thành rõ thật tức đến choáng đầu, sau đợt quái này, gã cướp việc kéo quái, chủ động bước lên dẫn quái kéo về.
Kết quả lần này Quân Mạc Tiếu liền mang theo mấy con quái do mình kéo đi mất, để mấy con quái do Thiên Thành kéo lại cho gã tự chơi.
Thiên Thành rơi lệ đầy mặt, mình đang làm gì thế này?
Nhanh chóng tiêu diệt con quái trong tay, Thiên Thành xông lên trước: “Này, tui muốn cùng quái đánh ông đó!”
“Đừng phá nữa, luyện cấp cho tốt đi!” Đối phương hờ hững đáp.
Thiên Thành cắn răng, chiến côn trong tay chém ra, đang chuẩn bị khua về phía Quân Mạc Tiếu, đột nhiên nghe gần đấy truyền đến một giọng nói: “Ý, sao mấy ông lại luyện cấp cùng nhau?”
Thiên Thành vội vàng nhìn lại, một người trên đầu mang theo danh hiệu công hội Lam Khê Các đi về phía bên này, người đang nói chuyện đấy chính là hội trưởng của Lam Khê Các ở khu 10 – Lam Hà.
Thiên Thành thu gậy chạy trốn.
“Thiên Thành đi đâu thế?” Lam Hà vẫn hô to.
Thiên Thành rơi lệ đầy mặt. Hội trưởng ông không có óc à! Không thấy trên đỉnh đầu tui không có danh hiệu hả, đây chẳng phải vì không muốn bại lộ thân phận hay sao? Vì thế vừa chạy vừa gửi tin trong công hội: “Hội trưởng giả vờ nhận lầm người đi!”
“Sao thế?” Lam Hà khó hiểu.
“Tui đắc tội Quân Mạc Tiếu rồi.” Thiên Thành nói.
“Ông. . . . . . Ông làm gì ? Ông cướp quái của hắn hả?” Lam Hà cực kỳ hiểu tật xấu của cấp dưới.
“Tui. . . . . . Tui muốn cướp thôi.” Thiên Thành rơi lệ, đắc tội người ta rồi, nhưng bản thân lại chẳng sung  sướng tí nào, oan hay không chứ?
Chương 60: BOSS Dã Đồ
Edit: Kha | Beta: Pi
Thiên Thành là một thành viên của Lam Khê Các. Đừng nhìn ở trước mặt Diệp Tu bị làm cho ê mặt thế này, nhưng trong đám người chơi đã xem như một cao thủ hiếm có, bàn về thực lực, chưa chắc kém hơn năm đại cao thủ bao nhiêu.
Năm đại cao thủ hàng đầu, đầu tiên quả thực phải có thực lực vượt trội, tiếp đấy còn phải có nhiều người ủng hộ. Trên được nhiều người, càng dễ đứng trong năm đại cao thủ. Thiên Thành thì sao? Xem như cũng có không ít người ủng hộ, nhưng quan trọng gã còn có một tật xấu đặc biệt: thích cướp quái.

Lam Khê Các là một trong ba công hội lớn, bởi thế, yêu cầu rất cao với từng thành viên trong công hội. Tuy vẫn không đến mức yêu cầu mọi người phải khiêm tốn thận trọng, giữ đạo làm người, nhưng hành vi ác độc như cướp quái này lại là lệnh cấm rõ ràng trong quy định của công hội, hội quy như thế, mọi người không thể nói gì hơn.
Những công hội mà có chút thực lực đã kiêu căng hống hách, tổ chức thành đoàn đi cướp quái, nhất định sẽ không thể phát triển được, tố chất của thành viên quá kém.
Nhưng tên Thiên Thành này lại luôn có đam mê thế này, hơn nữa còn là cao thủ, một cao thủ hiếm có. Công hội không cần tố chất này của gã, lại chẳng nỡ bỏ qua cao thủ như gã. Đến cùng đành mắt nhắm mắt mở. Cũng may tên Thiên Thành này cũng xem như biết điều, ra ngoài làm chuyện xấu không hề đeo tên công hội trên đầu, nhiều người chơi bị gã khi dễ cũng không tính việc này lên đầu Lam Khê Các.
Lần này công hội khai hoang khu 10, chẳng biết vì sao tên này lại nóng đầu đi báo danh tham gia. Tuy gã vẫn chưa khiến công hội bị chỉ trích gì, nhưng mọi người đều cảm thấy đây chính là một quả bom hẹn giờ. Hội trưởng đại nhân vừa thấy gã chủ động muốn đi khu mới, lập tức tán thành hai tay, ca ngợi vài câu, sau đó đá quả bom này cho Lam Hà, bảo Lam Hà trông chừng đừng cho bom nổ.
Lam Hà rơi lệ đầy mặt! Đây là khai hoang khu mới, là thời khắc đánh quái luyện cấp thường xuyên, quả bom này quả thực đang hơ bên cạnh bếp lò đấy!
Cũng may khu mới vừa mới bắt đầu đã đất chật người đông, tất cả mọi người đều cướp quái, đam mê của Thiên Thành trái lại được phát huy, không chút nổi bật nào. Còn về sau này, Lam Hà nghĩ lúc luyện cấp tận lực tổ đội với gã, nhìn gã, giảm bớt xác suất gã ra ngoài cướp quái.
Kết quả khu mới mở chưa qua hết ngày thứ hai, quả bom này đã nổ. Hơn nữa ngàn người  không nổ vạn người không nổ, lại cố tình nổ ngay nhân tài Quân Mạc Tiếu mà bản thân hiện đang coi trọng nhất.
Lam Hà hơi tức giận, cậu rõ ràng đã nhắc trong công hội, đây là người mà công hội muốn lôi kéo, mọi người gặp được hãy tìm cách tranh thủ tình cảm lôi kéo quan hệ, Thiên Thành cũng có thể có nhìn thấy, nhưng cách kết thân của thằng nhóc này lại mẹ nó là cướp quái ư?
Lam Hà biết hiện tại không phải lúc rối rắm điều này, nếu Quân Mạc Tiếu đã là người mà bản thân lập chí quyết kéo vào công hội, thế thì chuyện Thiên Thành cũng là người của Lam Khê Các sẽ không thể giấu giếm được. Hiện tại giả vờ không biết rồi trốn mất thì có tác dụng gì? Cái thằng ngu này.
Lam Hà thầm mắng vài câu, đã bước nhanh đến trước mặt Quân Mạc Tiếu, cười hỏi ha ha: “Ông cũng ở đây à, sao khéo thế?”
“Luyện cấp!” Diệp Tu nói.
“Ha ha, ông đừng để ý tên nhóc kia! Hai ngày nay trong công hội ai cũng bàn và khen ông hết, tên nhóc kia ắt hẳn nghe xong khó chịu, cố ý kiếm chuyện với ông.” Lam Hà nói xong.
Thủ đoạn xử lý của Lam Hà khá cao siêu, đầu tiên che giấu chuyện Thiên Thành ác ý cướp quái, nói thành Thiên Thành ghen tị sự nổi tiếng và thực lực của cao thủ nên mới quấy rối đòi khiêu chiến, thế này trông dễ giải thích hơn. Hơn nữa còn vô tình thể hiện một chút sự tán thưởng của cả công hội với Quân Mạc Tiếu, tâng bốc mà mặt không đổi sắc.
Đáng tiếc Diệp Tu lại biết Thiên Thành là đến cướp quái trước, sau đấy mới nhìn rõ mình là ai, ghen tị sự nổi tiếng và thực lực nên đòi khiêu chiến, cũng là chuyện sau khi cướp quái. Có điều Diệp Tu chẳng muốn đi tranh chấp ba cái vụ này, sau khi tùy tiện cười cười liền nói: “Thằng nhỏ có vẻ bướng bỉnh!”
“Đúng thế đúng thế! Ông xem, còn chạy nữa, nó sợ tui mắng đấy.” Lam Hà nói. Nếu đổi người khác, cậu có thể gọi đến bảo xin lỗi gì gì, nếu là Thiên Thành thì đành thôi đi, tên này nếu có thể nghe lời, sớm đã nghe khuyên răn mà bỏ cái tật xấu cướp quái kia rồi.
“Vậy ông có muốn tụi mình luyện cùng không?” Lam Hà hỏi.
“Không cần, tự luyện là được rồi.” Diệp Tu nói.
“Thật ra tụi tui không phải đến luyện cấp .” Lam Hà nói.
“Hả?” Diệp Tu nghĩ ngay trong lòng, lúc này đã gần hết ngày rồi, đám Lam Hà không thể nào chưa phá hết phó bản Mai Cốt Chi Địa được. Không phải đến phá bản, cũng không phải đến luyện cấp, chẳng lẽ là. . . . . .
“Huyết Xạ Thủ Á Cát.” Lam Hà nói.
Quả nhiên! Diệp Tu chứng thực suy đoán của chính mình.
Huyết Xạ Thủ Á Cát, BOSS Dã Đồ của Mai Cốt Chi Địa.
Tuy BOSS Dã Đồ sẽ đổi mới trăm phần trăm, nhưng còn hiếm hơn BOSS ẩn, bởi vì loại BOSS này chỉ đổi mới ba lần mỗi tuần, hơn nữa thời gian và địa điểm đều ngẫu nhiên, nhưng chỉ nằm trong phạm vi bản đồ Mai Cốt Chi Địa.
BOSS Dã Đồ cũng có bảng Vinh Quang, có giết được lần đầu, còn có số lần giết được. Chiếm đầu đương nhiên chỉ có thể là một người hoặc một đội, số lần giết được thì sẽ đưa ra tên và thành tích của ba thứ hạng đầu giống phó bản.
Khu 10 trước mắt vẫn chưa có BOSS Dã Đồ bị giết qua. Cũng chỉ có hai con quái nằm trong phạm vi năng lực của người chơi hiện tại, một là Huyết Xạ Thủ Á Cát của Mai Cốt Chi Địa, con còn lại là Thương Nhân Quỷ Lùn Lạc Lâm của Rừng Rậm Băng Sương. Bên thôn tân thủ không có BOSS Dã Đồ .
Diệp Tu cũng có nhu cầu với BOSS Dã Đồ, nhưng thứ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Diệp Tu lẻ loi một mình, nên cũng không quá vọng tưởng. Những thứ cần ở BOSS Dã Đồ bên này hắn vốn định chuẩn bị kiếm được qua con đường mua bán. Thế nhưng đúng lúc gặp phải, hắn không ngại đi thử một lần.
Có điều điểm mấu chốt nhất của giết BOSS Dã Đồ từ trước đến nay không phải là giết, mà là cướp. Những người chơi đến săn giết BOSS Dã Đồ phải chú ý đến đối thủ còn hơn cả BOSS Dã Đồ. Độ khó của BOSS Dã Đồ tuy lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là quái của hệ thống, người chơi giết quen, tổ đội có năng lực sẽ giết được mà chẳng mất mát gì. Nhưng mỗi quá trình săn giết BOSS Dã Đồ không thể không có người chết, quả thực đều vì cạnh tranh lẫn nhau mà dẫn đến cục diện hỗn loạn.
Dù Diệp Tu có thực lực solo, nhưng cũng chẳng thể nào đơn thương độc mã cướp được BOSS trong tay tập thể đông đúc của các công hội khác. Bởi vì quyền sở hữu BOSS không được tính như tiểu quái bình thường. Máu của BOSS ở bản đồ hoang dã có giá trị khủng bố nhất trong mọi cấp bậc BOSS, cần rất nhiều DPS trong một khoảng thời gian dài, nếu kích thứ nhất và kích cuối cùng có thể đơn giản chiếm được hai phần ba quyền sở hữu, hành trình khổ cực ở giữa chắc hẳn sẽ không ai nguyện ý thử sức.
Bởi vậy quyền sở hữu BOSS của bản đồ hoang dã hoàn toàn dựa vào DPS mạnh bạo để quyết định, một người có mạnh đến đâu cũng không thể nào công kích mạnh hơn cả một đội được.
“Người anh em có hứng thú đi xem cùng không?” Lam Hà bên này tiếp tục nói hết lời.
“Được!” Diệp Tu cũng vui vẻ đồng ý.
Lam Hà cười sảng khoái, gửi lời mời nhập đội qua. Sau khi chờ Quân Mạc Tiếu trở thành một đội viên trong đội, lại tiếc nuối bảo: “Sớm biết vậy, trước đấy ông đừng rời khỏi công hội thì tốt rồi.”
Trong Vinh Quang quy định, người rời khỏi công hội không thể gia nhập công hội mới trong vòng 5 ngày.
♣♣♣♣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#night