Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 721-725

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 721: Kính chào các tiền bối
Edit: Dũng | Beta: Kha
“Chiến đội Vi Thảo.” Đào Hiên sa sầm mặt, chỉ bằng cái tên này cũng đủ khiến họ phải tôn trọng.
Năm nay thành tích của chiến đội Vi Thảo giảm sút nghiêm trọng. Bọn họ vốn là quán quân mùa thứ 7, mang danh hiệu đương kim vô địch tiến vào mùa giải mới, đầu mùa giải quả thực cũng làm hài lòng người hâm mộ, ở vòng đấu thường quy họ luôn một mạch dẫn đầu. Đáng tiếc điều này chỉ duy trì được nửa đầu mùa giải, từ nửa sau họ lần lượt bị Lam Vũ, Luân Hồi vượt qua, cuối cùng kết thúc vòng đấu thường quy bước vào vòng sau ở vị trí thứ ba.
Thứ hạng ở vòng đấu thường quy không thể quyết định được danh hiệu quán quân, đã đi đến vòng trong, chẳng ai muốn bị tụt lại cả, là quán quân của mùa trước nên có rất nhiều người coi trọng chiến đội Vi Thảo. Nhưng tiếc là sau khi tiến vào vòng tứ kết, cuối cùng Vi Thảo lại gục ngã trước Luân Hồi, trở thành đá lót chân cho nhà vô địch mới. Việc liên tiếp đánh bại những đội mạnh hàng đầu như Vi Thảo, Lam Vũ càng khiến cho chức vô địch của Luân Hồi  thêm chắc chắn.
“Vi Thảo sao? Cái tên Kiều Nhất Phàm này lai lịch thế nào?” Đào Hiên quay đầu chất vấn Tiêu Thời Khâm.
“Ờ thì….” Tiêu Thời Khâm có chút lúng túng, thật sự là cái tên Kiều Nhất Phàm quá bình thường, cho đến bây giờ cũng chưa hề được lên sân đấu chính thức thì lấy đâu ra tư liệu? Tiêu Thời Khâm chỉ có thể  nói ra vẻn vẹn mỗi một tin: “Hắn chưa từng tham gia trận đấu chính thức nào nên cũng không có tư liệu rõ ràng, theo tôi được biết thì hình như hắn theo nghề thích khách, nhưng lần duy nhất xuất hiện trước công chúng tại trận tân binh khiêu chiến trong Ngôi Sao Cuối Tuần, hắn lại dùng quỷ kiếm sĩ để khiêu chiến Lý Hiên, kết quả…”
Kết quả đương nhiên là vô cùng thê thảm, nhưng Tiêu Thời Khâm là người tốt, dù Kiều Nhất Phàm không đứng trước mặt, hắn vẫn cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để giữ lại mặt mũi cho người ta.
Ngôi Sao Cuối Tuần cả năm chỉ diễn ra một lần, nên Đào Hiên cũng có chút ấn tượng. Tên quỷ kiếm sĩ bại dưới tay Lý Hiên chính là hắn sao? Đào Hiên không nhớ rõ hắn ta tên gì, bởi vậy có thể khẳng định tên đó cũng không có gì nổi bật, bố ai mà nhớ kỹ được mấy trận thua cơ chứ.
Thế nhưng từ lời nói của Tiêu Thời Khâm, Đào Hiên còn nắm được một chi tiết quan trọng: Nghề nghiệp chính thức của Kiều Nhất Phàm trong chiến đội là thích khách, thế mà khi khiêu chiến ngôi sao lại dùng quỷ kiếm sĩ, chẳng lẽ hắn muốn che giấu thực lực, màn khiêu chiến chỉ để giải trí thôi sao?
Đào Hiên đứng dậy, bất an đi quanh phòng, thậm chí còn đi tới cửa sổ, kéo rèm nhìn xuống dưới. Vẫn không thấy đám người đó trở về. Nếu cả bọn đi đón Kiều Nhất Phàm thì đã lên đây nãy giờ rồi chứ, từ dưới kia lên đây gần lắm mà? Ắt hẳn chúng không muốn cho mình biết rồi.
“Chúng ta đi”. Nghĩ vậy Đào Hiên quyết định rất nhanh. Lúc đến họ đã xông thẳng lên đây, giờ lại xông thẳng xuống dưới xem bọn kia giở trò mèo gì.
“Ấy! Ba anh phải đi sao? Ở lại uống nước đã, chị chủ cũng sắp về rồi!” Tiểu Lý vừa nhìn thấy ba người đi xuống, nhất thời luống cuống tay chân.
“Không cần đâu, chúng tôi có việc phải đi trước”. Đào Hiên cũng không đến mức trút giận lên một nhân vân trông net cỏn con. Sau khi lịch sự từ chối liền cùng với hai người kia rời khỏi phòng huấn luyện. Vừa ra cửa, ba người vội vã đeo kính đen che mặt, vừa bước thật nhanh vừa đề phòng xung quanh.
Đào Hiên thì không nói, còn Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm bước chân tới những nơi như tiệm net thế này cũng chẳng khác vào hang hùm là mấy, nếu không che giấu chỉ sợ sẽ nhanh chóng trở thành mồi ngon cho đám fan hâm mộ.
Tiệm net Hưng Hân, đúng là đây rồi….
Kiều Nhất Phàm đã tìm được đến nơi, nếu không nhờ liên lạc với Diệp Tu, cậu cũng không biết chỗ này. Khi cậu biết Vi Thảo không có ý giữ chân mình, lại không được các câu lạc bộ khác mời gọi, Kiều Nhất Phàm đã hạ quyết tâm phải về với vị tiền bối đã giúp đỡ mình, cho dù chỉ để bái sư học nghệ cũng tốt. Cậu vốn xuất thân từ chiến đội quán quân, nhưng chút kiêu ngạo và tự hào vì được Vi Thảo chọn ban đầu đã mất sạch sau một năm.
Tất nhiên Diệp Tu sẽ không từ chối tâm nguyện của cậu, còn thuận tiện kể cậu nghe kế hoạch của đội mình. Nghe xong, Kiều Nhất Phàm cũng vui vẻ đồng ý, vừa được học hỏi vừa có thêm cơ hội trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đúng là không thể tốt hơn được nữa.
Đứng ở quầy tính tiền với tâm trạng thấp thỏm, Kiều Nhất Phàm đã nghe thấy tiếng bước chân phía cầu thang mà cậu nhân viên vừa đi lên, có vẻ không ít người đang đi xuống.
“Là tiền bối và mọi người sao” Kiều Nhất Phàm vừa nghĩ vừa nhìn về phía đó. Lập tức liền thấy một hai ba bốn năm, có 5 người bước xuống từ phía đối diện. Kiều Nhất Phàm liếc mắt liền nhận ra Diệp Thu trong số đó.
“Tiền bối.” Kiều Nhất Phàm vội chủ động bước lên, lễ phép chào hỏi.
“Ha ha, tên nhóc này không tệ, rất lễ phép.” Ai dè bên cạnh chợt xuất hiện một cánh tay vỗ mạnh lên vai cậu hai cái, là gã trung niên với vẻ mặt râu ria xồm xoàm bên cạnh tiền bối Diệp Thu. Kiều Nhất Phàm giật mình, chẳng lẽ mình nhận lầm người? Không thể nào!
Kiều Nhất Phàm băn khoăn không biết mở lời thế nào, kết quả cái người được cậu gọi là tiền bối Diệp Thu đã lên tiếng: “Ha ha, tên này cũng có thể coi là tiền bối của em đấy. Ngụy Sâm, em đã nghe thấy bao giờ chưa?”
Kiều Nhất Phàm thấy cái tên lạ hoắc. Nếu như cậu chơi thuật sĩ, hoặc là xuất thân từ chiến đội Lam Vũ, hiểu biết về lịch sử hình thành của Lam Vũ thì có lẽ sẽ biết cái tên Ngụy Sâm này, nhưng cậu cũng giống Tôn Tường, hoàn toàn mù tịt về Ngụy Sâm. Chẳng qua Tôn Tường có gan đớp lại “đó là ai”, Kiều Nhất Phàm lại không phải người như vậy, cậu vội vã chào hỏi Ngụy Sâm: “Chào tiền bối.”
“Ha ha, ngoan ghê, trẻ nhỏ dễ dạy, đúng là một tên nhóc có tiền đồ.” Ngụy Sâm lại vỗ Kiều Nhất Phàm hai cái, hoàn toàn không quan tâm đến việc Kiều Nhất Phàm có biết gã thật không.
“Bánh Bao, Hàn Yên Nhu. Em cũng đã gặp trong game.” Diệp Tu chỉ Bánh Bao và Đường Nhu giới thiệu cho Kiều Nhất Phàm. Bánh Bao thì hi hi ha ha, còn Đường Nhu vô cùng lịch sự khiến Kiều Nhất Phàm có ấn tượng rất tốt.
“Đây là chị chủ của chúng ta.” Cuối cùng Diệp Tu trịnh trọng giới thiệu Trần Quả, điều này khiến Trần Quả có chút luống cuống, cuối cùng mới hành xử y hệt chủ nhà: “Tới rồi à, nơi ở cũng đã chuẩn bị xong, tối nay để lão Ngụy và Bánh Bao đưa em tới.”
“Dạ được, dạ được, xin cảm ơn.” Kiều Nhất Phàm vội vã đáp lời.
Ngay vào lúc mọi người xoay quanh cậu làm thân, thì cầu thang chợt vang tiếng bước chân, ba người Đào Hiên chờ lâu không nhịn được cũng xuống lầu. Ai cũng đeo một cặp kính đen che gần hết khuôn mặt trông hệt như mafia.
Mọi người đều biết mặt đám tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng chỉ thông qua TV và báo đài, muốn nhận ra ngoài đời cũng phải mất một lúc, đó chính là lý do chỉ cần một cặp kính đen là đủ che giấu đám người thường. Thế nhưng Kiều Nhất Phàm không phải người thường, dù có là “tuyển thủ gần bình nước” thì cậu vẫn được đi theo chiến đội, có dịp cùng tuyển thủ Vi Thảo giao lưu với chiến đội khác. Số lần tuy không nhiều nhưng vẫn được tiếp xúc trực diện với các tuyển thủ chuyên nghiệp. Hơn nữa ba người còn đang thẳng tiến về bên này, có dư dả thời gian để Kiều Nhất Phàm nhìn kỹ. Ban đầu cậu chỉ thấy hơi quen, ngó thêm cái thì hơi ngờ ngợ, đến lần thứ ba thì gần như chắc chắn, cậu bèn vội vàng hô to: “Tiêu Thời Khâm tiền bối? Tôn Tường tiền bối? Chào hai anh.”
Kiều Nhất Phàm vô cùng lễ phép, Tôn Tường chỉ vào giới chuyên nghiệp trước cậu 1 năm, thế mà cũng được đưa lên hàng tiền bối, sau khi hô to còn không quên chào hỏi. Tuy câu chào sau đó thì nhỏ, nhưng âm lượng của tiếng hô lại đủ để hấp dẫn không ít người xung quanh. Một số khách trong tiệm ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này. Vừa tập trung chú ý, lại có Kiều Nhất Phàm chỉ điểm, kính râm liền trở nên vô dụng, Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường nhanh chóng bị fan Vinh Quang nhận ra.
“Ôi đệch, Tôn Tường kìa mày, Tiêu Thời Khâm kìa mày!” Ai đó thét lên, nhưng cũng có người đã sớm bật dậy lao tới. Động tĩnh lớn như vậy lập tức kinh động nhiều người hơn, như ném một viên gạch xuống mặt hồ phẳng lặng, sóng lập tức gợn khắp nơi, nháy mắt lan ra toàn bộ tiệm net.
Không phải toàn bộ khách của tiệm đều chơi Vinh Quang, cũng không phải người chơi Vinh Quang nào cũng là fan cuồng. Thế nhưng tiệm net Hưng Hân đã tồn tại từ khi game Vinh Quang ra đời, đến khi Liên minh Chuyên nghiệp thành lập, lại có thêm vị thế đối diện câu lạc bộ Gia Thế. Chủ tiệm Trần Quả còn là fan Gia Thế nên phương thức kinh doanh cũng bị ảnh hưởng rất lớn theo xu hướng đó, tiệm net Hưng Hân suy cho cùng chính là nơi tụ tập fan cuồng Gia Thế.
Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm bị bại lộ chỗ này, độ hot không kém so với phòng tiếp fan ở sân nhà Gia Thế, một đống người đã rời ghế, nhanh chóng vây tới.
“Thôi xong!”
Người thầm thốt lên hai tiếng đó không chỉ mình bọn Đào Hiên, mà có cả đám Diệp Tu, họ cũng nằm ngay trong tầm ảnh hưởng. Thế nhưng, họ đang ở trước quầy gần cửa chính, nhanh chân lên là có thể thoát ra ngoài. Ba người Đào Hiên lại bỏ lỡ thời cơ, bị chậm chân mất. Hơn nữa, người đang xông tới cũng không có ý xấu, nếu cả ba bỏ chạy chối chết e rằng sẽ gây điều tiếng. Một thoáng do dự cũng đã khiến cả ba bị vây chặt, nháy mắt một cặp kính đen bay ra bị mọi người vô tình đạp phải, gọng cũng gãy lìa, cuối cùng văng tới chân đám Diệp Tu.
“Tiếc quá.” Đường Nhu liền nhặt lên xem “Ray-Ban đó, tiếc là hỏng mất rồi.”
“Kính mắt tạch rồi, người không biết có tạch luôn không?” Bánh Bao hỏi.
“Có cần phải chạy sang Gia Thế gọi bảo vệ không nhỉ? Diệp Tu tự hỏi.
“Em… Em…” Kiều Nhất Phàm hơi lo lắng, cậu có cảm giác mình vừa gây họa lớn.
“Anh biết chú có tiền đồ lắm mà.” Ngụy Sâm khen ngợi.
“Loạn thế này không biết có tên nào thừa cơ quỵt tiền không?” Trần Quả cũng lo lắng lắm.

Chương 722: Từng là vô danh
Edit: Bông | Beta: Shi
Kính râm văng đi, một người nhanh chóng bị đẩy ra khỏi biển người. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, người nọ lảo đảo lùi ra sau, khó khăn lắm mới đứng vững được, chợt bên tai có người hỏi han rất ân cần:
“Ông chủ Đào không sao chứ?”
Đào Hiên ngẩng đầu nhìn lên, người hỏi là Trần Quả, đối thủ cạnh tranh, cô chủ tiệm net Hưng Hân, người ủng hộ Diệp Thu. Chỉ tiếc Trần Quả diễn không được sâu lắm, không thể bắt chước được trình đá xoáy tinh vi của Diệp Tu. Đào Hiên nhìn cô mặt mày hả hê, tự động hiểu thành người ta không quan tâm ông đâu, chỉ đang cười vô mặt ông thôi

Đào Hiên mang danh ông chủ, là BOSS phát tiền lương cho tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng không ai hâm mộ hắn. Vừa nhận ra Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm fan đã điên cuồng vây quanh hai người, Đào Hiên ít xuất hiện lại còn đeo cái kính mác to đùng, fan liếc mắt đã kết luận ông này không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, bơ luôn. Hai người kia bị bao vây, bị hỏi này hỏi nọ, bị yêu cầu ký tên chụp chung, còn hắn bị coi như đồ ngáng chân đá tới đá đi.
Đào Hiên không có cơ thể của bảo an, không bảo vệ nổi hai người kia, đã vậy bản thân còn rơi vào cảnh hai lấn ba chen rồi chịu chung số phận với kính râm, bị đẩy ra khỏi dòng người.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>t5ytgoxns5jl2b4bvrejj5sqw2i3bl
Đào Hiên rất bực, nhưng fan yêu quý tuyển thủ như thế cũng là chuyện tốt phải không? Có điều bây giờ lại thành trò cười trước mặt đối thủ. Đào Hiên tin nếu hô to thằng trước mặt là Diệp Thu thì cũng sẽ xảy ra hiệu ứng tương tự. Tuy vậy, hắn có ngu đâu mà đi chia rẽ fan Gia Thế chứ? Thật ra Đào Hiên cũng không muốn coi Diệp Thu là đối thủ. Hắn rất rõ địa vị của Diệp Thu trong lòng fan Gia Thế, hai bên đối đầu đã là một lần chia rẽ fan rồi, nên Diệp Thu cứ yên lặng giải nghệ là tốt nhất. Ấy vậy mà tên này cứ liên tục nhảy ra sinh sự. Đào Hiên luôn tìm mọi cách hạn chế ảnh hưởng của việc đối đầu tới mức nhỏ nhất, sao dám chủ động giao Diệp Thu vào tay fan?<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>fvpoxvnbiytujay567moub
Đào Hiên chẳng buồn quan tâm xem người ta xỉa xói gì nữa, mặt sa sầm vuốt phẳng quần áo rồi chạy ngay sang đường đối diện. Không bao lâu đã kéo được vài người quay về. Cũng đâu thể tự nhiên lôi hai người kia đi, sẽ tổn thương trái tim của fan hâm mộ mất. Nhưng ít ra cũng phải giữ gìn an ninh trật tự chứ? Lộn xộn xảy ra chuyện không hay thì sao?<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>macjf93rfl9320w35jis9ntgm
Viện binh tới, còn vác theo loa phóng thanh, dưới sự cố gắng hết mực của họ, tình cảnh cuối cùng cũng bớt loạn, dần trở lại đúng dáng vẻ của buổi họp fan thứ thiệt. Trần Quả cười hì hì tới gần: “Ông chủ Đào à, đây là sân nhà Hưng Hân đó, ông qua chỗ tụi tui hoạt động thì cũng phải trả tiền mặt bằng chứ nhỉ?”<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>s4lagjczgwle8enhbypp9sfu1
“Thế sao? Tôi thấy tuyển thủ của tôi tới thăm làm chỗ cô làm ăn phát đạt hơn đấy, đáng lẽ cô nên trả tụi tôi tiền cát sê mới đúng.” Đào Hiên nói.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>xyo7itnpzm2llk2gxgyzco
“Tôi mượn mấy người tới à?” Trần Quả hỏi.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>9qh4iuat5gfb686wayg7y64taj2
“Vậy nếu không cho chiếm dụng sân thì cô thử đuổi cái đám kia đi xem!” Đào Hiên cáu.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>mar1k2sb8xppiuagezmixztjfwg
Thật ra hai người này chẳng ai quan tâm chuyện phí phiếc gì hết, chỉ muốn chọc tức nhau thôi. Nhưng nói gì thì nói, kẻ gây trò cười hôm nay vẫn là nhóm Đào Hiên. Mà lời hắn nói cũng không phải dối trá gì, Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm xuất hiện trước tiệm net Hưng Hân quả thật sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>c92bmvrbrs70v2qbrx4qa2l
Theo lẽ, tiệm net thường thường như Hưng Hân chẳng thể mời nổi hai người kia. Kinh doanh đâu chỉ kiếm tiền từ quảng cáo chứ. Khi một ngôi sao làm khuôn mặt thương hiệu cho một sản phẩm nổi tiếng, sản phẩm sẽ dựa vào độ nổi tiếng của sao để tăng tầm ảnh hưởng, đồng thời ngôi sao cũng sẽ dựa vào độ hot của sản phẩm để tăng thêm danh tiếng. Hưng Hân không phải chuỗi tiệm net nổi tiếng toàn quốc, danh tiếng không sánh được với đám tuyển thủ hạng sao, muốn làm ăn cũng không hợp tác được. Lấy luôn việc hôm nay làm ví dụ, nếu chẳng may bị chú ý tới, bên Gia Thế nhất định sẽ giải thích thành hai tuyển thủ tự ý hành động, bị fans hâm mộ vô tình nhận ra. Nếu mà nói theo kiểu hoạt động thương mại thì Hưng Hân lãi to rồi, còn hai tuyển thủ hạng sao lại có chút mất giá.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>uqizanmem6b6l0xqep8w9u
Dù sao đi nữa, tiệm net Hưng Hân cũng chẳng chịu thiệt. Trần Quả và Đào Hiên đấu võ mồm bất phân thắng bại. Diệp Tu và Ngụy Sâm phì phèo điếu thuốc tán phét, chẳng buồn quan tâm. Đường Nhu và Bánh Bao ngồi hóng, còn Kiều Nhất Phàm đang hốt hoảng vì mình lỡ mồm gây họa.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>lx9ltpl94xmr4p8y3hiy2c7fp5r
Nhân viên Gia Thế kéo tới, giữ gìn trật tự hiện trường, xoa dịu fan kích động rồi cũng muốn mau mau rời khỏi. Bằng không tin này truyền đi, fan kéo tới càng ngày càng nhiều, giữ không được thì cánh nhà báo cũng xông tới, kiếp nào mới dứt ra được.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>92w4mv26gfuoipo9gzboppbyw
Nên sau khi đáp ứng yêu cầu của fan hâm mộ, nhân viên Gia Thế vừa xin lỗi vừa bảo vệ Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm rời đi.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>psrifc18a9zzzfpzwg6b5ut
Fan tiếc hùi hụi, nhưng thôi, dù sao cũng giành được tí phần rồi, cư xử khá đúng mực. Cả đoàn người Gia Thế rời khỏi Hưng Hân, trốn chạy như bay về phía câu lạc bộ Gia Thế đối diện bên đường, cả quãng đường Đào Hiên không tiếp chuyện với ai.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>5rijtlustwuz1sr1uvjomoj
Nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn để lại ấn tượng trong lòng hắn.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>toyfqk94hmhqf1tcticozgoet
Một câu “Tiêu Thời Khâm tiền bối, Tôn Tường tiến bồi” mang tới không ít rắc rối, hơn nữa còn tiện thể PR miễn phí cho Hưng Hân. Thằng này nhất định không phải dạng vừa đâu!<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>jpnskcet5aiex42v3upi2j
Đào Hiên không nghĩ tên này bị người sai bảo, bởi vì không nhất thiết phải do chính tay Kiều Nhất Phàm làm! Đám kia có năm người, ai gọi chẳng khiến bên hắn khốn đốn. Nhưng năm người kia không gọi, Kiều Nhất Phàm vừa thấy ba người liền lên tiếng, thật sự quá hèn hạ quá vô sỉ.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>of5ypr06o8gu9o8ww76cru
Thằng cha này, mới lớn từng này mà đã bất lương, phải đề phòng!<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>k2wc9iui4ciamtl4ctarzaqrc2i
Đào Hiên dù xoắn xuýt cũng không vội điều tra tình hình đối thủ, chỉ đưa Kiều Nhất Phàm vào diện chú ý đặc biệt. Bọn họ sứt đầu mẻ trán mà nó còn tỏ vẻ thấp thỏm sau khi gây họa, diễn viên đây rồi, diễn sâu quá ha.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>otrxvfcoqq77jrfmyft5c7
Kiều Nhất Phàm, tao ghim chú mày rồi đấy!<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>o3nibmkepornc2gr1gctm2
Đào Hiên vừa về tới câu lạc bộ thì lập tức gọi điện thoại. Nói thật, với kiểu tuyển thủ thuộc chiến đội trong Liên minh như Kiều Nhất Phàm, Đào Hiên dễ dàng tìm ra ngay, cứ gọi thẳng cho ông chủ chiến đội Vi Thảo là được.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>1ygzqu00890awmuu96s6fzt
Mối quan hệ giữa các ông chủ cũng khá vi diệu. Giống như công hội trong game, chiến đội trong Liên minh, tranh đấu thì anh sống tôi chết, rảnh rỗi thì chén chú chén anh.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>rgez79yg33us939ahfytt82qa
“Kiều Nhất Phàm?” Ông chủ Vi Thảo nhận được cú điện thoại từ Đào Hiên, nghe tên mà kinh ngạc không thôi.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>n957uyybfn1n6mnfaqoisi
Hắn biết cái tên này, vô danh thì vô danh đấy, nhưng quyết định có kết thúc hợp đồng luôn không cũng phải đợi hắn gật đầu mới được. Chuyện cách đây mới ba bốn ngay, hắn sao quên được Kiều Nhất Phàm. Giờ ông chủ Gia Thế Đào Hiên đích thân gọi điện hỏi thăm khiến hắn giật cả mình, chẳng lẽ mình đã bỏ sót nhân tài rồi sao?<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>6a6bryz2q4fyh35si4v43tue6a8
Gia Thế là chiến đội thế nào chứ? Bị loại mà vẫn hút được tuyển thủ hạng sao Tiêu Thời Khâm, bọn họ không phải đội ngũ bị loại thì biến thành nơi giao dịch, không cần nhặt nhạnh mấy tuyển thủ tự do bị chiến đội vứt bỏ không nơi nương tựa.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>waw8oyxb95e6p0uny75eqsyimfs
“Kiều Nhất Phàm… Tuyển thủ này hả…” Ông chủ Vi Thảo ấp úng đáp, sau đó đắng lòng nhận ra mình ngoài ấp úng ra thì không thể làm gì khác, vì quả thật hắn chẳng biết gì về cậu tuyển thủ này. Mấy ngày trước quản lý đưa hắn báo cáo cũng giới thiệu sơ qua, nhưng hắn đâu có để ý. Ông chủ tin chắc rằng những tuyển thủ xa lạ thế này thường ở đáy câu lạc bộ. Cho nên chưa bao giờ hỏi nhiều đến, chuyện nhỏ mà ông chủ còn phải quản, thì câu lạc bộ cần nhiều quản lý từng bộ phận để làm gì.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>zr58lw97xre83iwy5shgqs1ar94
Nhưng ông chủ Gia Thế đã đích thân hỏi tới một tuyển thủ, ông chủ Vi Thảo cũng thầm quan tâm.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>81nso33pfrn8m95xyfpar8s2j
“Ông chủ Đào à, tôi cũng không rõ chuyện liên quan tới Kiều Nhất Phàm lắm, ông chờ tôi đi hỏi hộ cho, ít phút nữa gọi lại cho ông?” Cuối cùng, ông chủ Vi Thảo trả lời như vậy.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>uy7l0fz7qj4raht1fe3l7geqa
Cúp điện thoại xong, ông chủ Vi Thảo lập tức liên lạc với quản lý Vi Thảo, quản lý được hỏi cũng rất ngạc nhiên. Hắn cũng đã suy xét kĩ càng, hỏi qua cả ý kiến đội trưởng Vương Kiệt Hi về chuyện Kiều Nhất Phàm rồi. Đối với đội cấp quán quân như Vi Thảo, tuyển thủ như thế không giúp được gì mấy, dù ký hợp đồng với một tuyển thủ mới có thực lực vào hay đào tạo một người mới toanh cũng có ích hơn giữ Kiều Nhất Phàm lại.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>cz7ec23c72zpyj902ojyj36inp7
Nhưng ông chủ đã hỏi chẳng lẽ mình lại lờ đi, quản lý nghiêm túc báo cáo mọi chuyện, còn không quên nói rõ, hắn không có qua loa ra quyết định, hắn đã tham khảo qua ý kiến đội trưởng rồi.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>rcf5psi7har0wmur8ppb0yv
Đội trưởng chiến đội không có quyền quyết định, song ý kiến lại rất quan trọng. Đa số hoạt động của bộ phận quản lý đều tiến hành theo ý kiến đội trưởng. Trong một mức độ nào đó, đội trưởng chiến đội quyết định tuyển thủ đi hay ở, quyết định chiến đội cần tuyển thủ mới như thế nào. Quản lý Vi Thảo nhắc tới Vương Kiệt Hi lúc này là để giải thích với ông chủ: Đây là kiến nghị chuyên môn của đội trưởng.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>ouxzjcp9lwl7kyn95nkjec
Mấy ngày trước ông chủ cũng đề cập tới chuyện này rồi, giờ tự dưng nhắc lại, còn trực tiếp thế này, ông chủ đang hoài nghi điều gì sao, quản lý chẳng hiểu gì cả. Quản lý vừa giải thích vừa ngẫm nghĩ xem Kiều Nhất Phàm đã làm chuyện gì mà lại khiến ông chủ quan tâm đến vậy.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>2rgebewg95o5bbn7w2e7b6ql6wl
Quản lý Vi Thảo có xoắn óc mấy cũng chẳng ngờ được, Kiều Nhất Phàm chỉ tình cờ nhận ra hai tuyển thủ hạng sao Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm rồi thuận miệng chào hỏi tiền bối một tiếng thôi. Nào ngờ hoàn cảnh đặc biệt gây ra hậu quả đặc biệt, hơn nữa còn dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng.<<Truyện được đăng tại alldiepall.wordpress.com>>g2epzo2b8tjmohh3mf3jv35
Vi Thảo không ngờ tới chuyện này, Đào Hiên lại càng chẳng biết. Hắn chỉ cảm thấy thằng nhóc kia rất xảo trá, bèn hỏi thăm Vi Thảo, nào ngờ Vi Thảo chỉ coi nó như một tên vô danh tiểu tốt. Có thể khiến ông đích thân hỏi han như thế, chẳng lẽ tụi tui nhìn nhầm hết rồi sao?<<Tr
Kiều Nhất Phàm.
Một giờ trước còn là kẻ vô danh trong Liên minh không ai thèm ngó, chỉ vì một chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà khiến hai chiến đội ngờ vực. Nếu Kiều Nhất Phàm biết mình được chú ý chỉ e cũng phải dở khóc dở cười. Nhưng suy cho cùng, đó cũng là vì Diệp Tu đã trở thành áp lực quá lớn cho Gia Thế rồi.
Chương 723: Giai đoạn nâng cấp
Edit: Bông | Beta: Mei
Bên Gia Thế, Đào Hiên đang vắt óc suy nghĩ chỗ “đáng sợ” của Kiều Nhất Phàm.
Phía Vi Thảo, chỉ vì một cú điện thoại của Đào Hiên mà ông chủ Vi Thảo phải đích thân đi hỏi quản lí nhân sự rồi mới gọi cho đội trưởng Vương Kiệt Hi. Lúc này Vương Kiệt Hi đã về nhà, đột ngột nhận được điện thoại của ông chủ, biết vấn đề cấp bách hóa ra là Kiều Nhất Phàm thì cũng rất ngạc nhiên.
Sau khi nghe lời nhận xét từ Vương Kiệt Hi, ông chủ Vi Thảo không còn hoang mang nữa. Vương Kiệt Hi không phủ nhận tài năng của Kiều Nhất Phàm, nhưng điều quan trọng là cậu ta có phù hợp với chiến đội Vi Thảo hay không. Chiến đội Vi Thảo nhằm vào quán quân, mỗi tuyển thủ trong đội đều phải góp sức vì mục tiêu này, Kiều Nhất Phàm lại không nằm trong số đó. Chiến đội Vi Thảo không cần một nhân vật có cũng như không. Không ai dám chắc sau này cậu ta sẽ ra sao, nhưng chiến đội Vi Thảo không thể giúp cậu phát triển, giữ lại thì đôi bên chẳng ai được lợi gì.
Trò chuyện với Vương Kiệt Hi xong, ông chủ Vi Thảo lập tức gọi điện cho Đào Hiên, ngỏ ý Kiều Nhất Phàm là một tuyển thủ trẻ tuổi có tài, chiến đội Gia Thế có thể cân nhắc.
Đúng là mấy lời sáo rỗng, bình thường thì chiến đội sẽ tâng bốc tuyển thủ sắp ra đi của nhà mình thành giỏi lắm mạnh lắm, đám tuyển thủ cũng sẽ nói thật tiếc khi phải rời khỏi chiến đội. Thế thì đường ai nấy đi làm gì? Từ đó suy ra, tuyển thủ mạnh và giỏi cỡ nào cũng sẽ có kẻ mạnh và giỏi hơn thế chỗ; tiếc nuối rời đi chiến đội cũ cỡ nào, thì càng không tiếc gia nhập chiến đội mới cỡ ấy.
Đào Hiên mà hiểu mấy chữ sáo rỗng này theo nghĩa đen sao? Nhưng ông chủ Vi Thảo đã nói vậy thì hắn cũng biết có vậy, mọi người đang cạnh tranh lẫn nhau, lẽ nào còn mong ông chủ Vi Thảo sẽ tận tâm nghiên cứu xem lập trường của chiến đội Gia Thế có cần tuyển thủ thế này không?
“Được rồi, cám ơn ông chủ Dư, có thời gian thì cùng đi ăn.” Đào Hiên cũng đáp qua loa mấy câu rồi cúp máy. Gọi điện xong cũng chẳng biết thêm được gì, tự hắn cũng ý thức được mình quá hấp tấp. Muốn biết thực lực tuyển thủ nào cứ sai cấp dưới đi làm là được, đường đường là ông chủ lại đi hỏi han một tuyển thủ đã bị chiến đội Vi Thảo vứt bỏ, nghe có vẻ giống…nhặt rác người ta vứt đi?
Cuối cùng Đào Hiên quyết định chuyện Kiều Nhất Phàm cứ giao cho cấp dưới tìm hiểu kỹ là được.
Bên phía Hưng Hân, ngay cả Diệp Tu cũng không ngờ một câu nói của Kiều Nhất Phàm lại làm hai người đứng đầu của hai chiến đội cuống lên như thế. Lúc tiệm net Hưng Hân bớt loạn, Kiều Nhất Phàm còn chưa hoàn hồn đã được mọi người kéo đi ăn đêm đãi khách. Tối khuya lại đi cùng Ngụy Sâm và Bánh Bao về phòng ở, như thể chẳng có gì xảy ra.
Sáng hôm sau, khi mọi người tụ tập trong phòng huấn luyện, Diệp Tu mới giải thích cặn kẽ cho Kiều Nhất Phàm nghe tình cảnh trước mắt của chiến đội cùng những việc quan trọng phải làm. Kiều Nhất Phạm cũng không sợ chuyện phải đối mặt với Gia Thế trong vòng khiêu chiến. Vì cậu đã chuẩn bị tâm lí sẵn, cậu biết Diệp Tu muốn tham gia vòng đấu khiêu chiến này, lúc Gia Thế bị loại, Kiều Nhất Phàm cũng lường trước từ sớm.
“Em nhất định sẽ cố gắng.” Đây là phong cách của Kiều Nhất Phàm. Cậu cẩn trọng không thốt lên mấy khẩu hiệu như “Đánh bại Gia Thế”, chỉ cam đoan bản thân sẽ dốc toàn lực.
“OK, biết rồi thì vô game đi! Đồng chí lão Ngụy hiện đang nằm vùng, là trưởng đoàn tinh anh hai thuộc công hội Luân Hồi.” Diệp Tu nói.
“Lợi hại quá.” Kiều Nhất Phàm phục sát đất, cậu biết rõ tổ chức của công hội trong câu lạc bộ, trưởng đoàn tinh anh hai nhất định là siêu lắm nhỉ? Nằm vùng mà còn làm sếp, quá ngầu, quá cao tay.
Ngụy Sâm sao có thể giải thích thân trưởng đoàn của mình thực ra chỉ là kẻ làm công bị người khác sai vặt, sát phong cảnh lắm, bèn xua tay: “Nào có.”
“Tiểu Kiều này, việc chính của em là hoạt động cùng tụi anh, không có việc gì thì tự luyện tập, hễ được gọi thì lập tức tập hợp đi cướp BOSS hoang dã.” Diệp Tu nói.
“Rõ ạ.”
Sau đó ai nấy đều vào vị trí, Diệp Tu chợt quay sang ném một quả bom hạng nặng lên đầu Ngụy Sâm: “Lão Ngụy, tui vừa sắp xếp lại vật liệu, phát hiện vật liệu để nâng cấp Bàn Tay Tử Vong lên cấp 65 đủ rồi đấy.”
“Vậy à…” Ngụy Sâm nghe xong liền sững sờ. Trong game bây giờ, chuyện tự mình tạo nên vũ khí bạc thứ thiệt đúng là khó khăn chồng chất. Bởi vũ khí bạc luôn lấy vật liệu hiếm làm gốc, nhưng mớ vật liệu hiếm lại bị công hội câu lạc bộ độc chiếm mất. Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm cũng phải mất mấy năm mới có thể tăng đến cấp 60, trong đó còn phải nhờ cơ duyên và vận số. Nhưng hiện tại, cùng một thân phận thành viên của đoàn cướp BOSS hoang dã, gã chỉ cần kiếm được thành tích tốt là đủ để nâng cấp vũ khí bạc trong một thời gian ngắn.
“Phương án nâng cấp 65 của ông không có vấn đề gì hén?” Diệp Tu hỏi.
“Hầy… Thật ra tao cũng không chắc 100% đâu.” Vô liêm sỉ như Ngụy Sâm mà còn do dự không dám kết luận, đủ biết bước này khó nhai cỡ nào. Không vạch rõ phương án chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn tới hao phí vật liệu. Mỗi một lần nghiên cứu điều chỉnh lại phương án là mỗi lần bay một đống vật liệu, chẳng khác qué nào cái động không đáy cả.
“Tui thấy phương án kia của ông không có vấn đề gì lắm.” Diệp Tu nói. Những thời khắc này mới thấy được sự quý giá của nhân tài kĩ thuật, chỉ dựa vào kinh nghiệm và sự hiểu biết với Vinh Quang, đã có thể xác định được cấp độ của một phương án còn chưa được thí nghiệm. Đổi là kẻ không hiểu mô tê gì chỉ trông chờ mèo mù vớ cá rán, thì có đốt sạch vật liệu cũng không làm gì được.
“Tao cũng thấy không có gì không ổn.” Ngụy Sâm nói. Trước kia gã phải tự lực cánh sinh, chịu không nổi tổn thất, nên chỉ biết nghiên cứu đi nghiên cứu lại phần lý thuyết, nghĩ được cái gì đã nghĩ cả rồi. Song lí thuyết cũng chỉ tới đây thôi, còn xảy ra vấn đề gì nữa thì lúc thí nghiệm mới biết được, nghĩa là chỉ còn nước tìm nguyên nhân trong thất bại. Nghĩ vậy, Ngụy Sâm lại nóng ruột nóng gan.
“Vậy thử coi?” Diệp Tu nói.
“Thử nhé?” Ngụy Sâm cũng nói.
“Ông hay tui làm?” Diệp Tu hỏi.
“Đệch, để tao.” Ngụy Sâm cắn răng. “Mày đưa vật liệu đây.”
“OK.” Diệp Tu sửa sang sắp xếp lại. Bàn Tay Tử Vong lên cấp 65 cũng không hoàn toàn dựa trên vật liệu hiếm từ BOSS hoang dã. Thứ hắn cần có thể tìm được trong đống vật liệu từ 2 triệu của Luân Hồi. Trên thực tế, nếu phương án nâng cấp vũ khí bạc không có vấn đề gì thì áp lực giảm rất nhiều. Ví dụ như các chiến đội Luân Hồi, Gia Thế, thì Hoang Hỏa của Nhất Súng Xuyên Mây hay chiến mâu Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu có hỏng cũng có thể làm lại rất nhanh. Bởi nếu đã có bản vẽ đúng, vật liệu cũng đã tích lũy hòm hòm thì làm lại một cái dễ như không. Nếu chẳng may thao tác nhầm nhọt khi chỉnh sửa trang bị thì cũng chỉ là hao tổn bình thường, không đáng kể.
Diệp Tu sắp xếp lại vật liệu, còn Ngụy Sâm thì log acc Nghênh Phong Bố Trận. Bàn Tay Tử Vong là vật bất li thân của nhân vật này, gã cũng chẳng dám cho acc nằm vùng dùng. Một là quá nổi, hai là lỡ đâu phi thăng rơi mọe luôn thì vui? Dù đã có bản vẽ chuẩn thăng tới cấp 60, nhưng đâu thể xem nhẹ được. Vật liệu có phải từ trên trời rơi xuống đâu!
Hai nhân vật gặp mặt rồi tiến hành giao dịch. Ngụy Sâm cho Bàn Tay Tử Vong và vật liệu vào hệ thống chỉnh sửa trang bị. Nghênh Phong Bố Trận cũng chuyển vào giao diện đấu trường an toàn tuyệt đối, mới bật hệ thống chỉnh sửa trang bị lên.
Quay lại nhìn, thấy nguyên đám Diệp Tu, Trần Quả, Đường Nhu, Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm đều đã vây quanh. Ai cũng biết tầm quan trọng của việc này, không tới hóng kết quả thì còn làm gì?
“Bẹp.” Ngụy Sâm nhổ vào tay, chà xát tỏ ý gột rửa cầu may. Sau đó click vào Bàn Tay Tử Vong trong hệ thống chỉnh sửa trang bị, rồi từ từ tháo tung, tách ra.
Việc tiếp đó chính là dùng vật liệu mới chế ra bộ phận cần thay thế, rồi lắp ngược lại. Có vài bộ phận chỉ cần thả vào khuôn là tự đúc thành hình, nhưng cũng có những thứ phải chính tay Ngụy Sâm mài dũa chế tạo. Diệp Tu đã xem qua phương án của gã nên biết những điều này. Ngụy Sâm cân nhắc kĩ lưỡng các điểm khác nhau giữa vật liệu mới và cũ, có vài bộ phận cần phải điều chỉnh trong quá trình thăng cấp. Mấy thứ này đều không có khuôn mẫu, Ngụy Sâm phải tự tay chỉnh sửa theo phương án đề ra. Hết cắt đến đục rồi đánh bóng. Hệ thống chỉnh sửa trang bị giờ giống hệt máy tiện.
Việc thăng cấp Ô Thiên Cơ của Diệp Tu tới giờ vẫn chưa cần thao tác này. Nhưng hắn biết, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Lúc Tô Mộc Thu thiết kế vũ khí này, giới hạn của Vinh Quang chỉ là cấp 50. Từ cấp 50 đến cấp 70, thay đổi lớn nhất không phải tăng level, mà là sự xuất hiện map cấp cao: Thần Chi Lĩnh Vực.
Từ cấp 55, hầu hết vật liệu đều từ Thần Chi Lĩnh Vực. Dù khu thường cũng có BOSS hoang dã cấp 55 đến cấp 70, còn nhiều hơn bên Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng lại hoàn toàn không đáng một xu. Cũng như trang bị cấp 70 ở khu thường khác xa trang bị cấp 70 Thần Chi Lĩnh Vực vậy. Vật liệu cấp 70 khu thường, sao có thể chế ra được siêu trang bị bạc, trang bị cam cấp 70 Thần Chi Lĩnh Vực đây?
Vũ khí bạc đứng đầu, tất nhiên phải lấy vật liệu hiếm của Thần Chi Lĩnh Vực làm chủ rồi. Nguyên liệu hiếm ở khu thường cũng có thể xài, nhưng kể từ cấp 55 trở đi chẳng khác gì đầu thừa đuôi thẹo cả.
Trang bị tự chế lên đến cấp 50 là một chuyện, sau tăng tiếp kiểu gì lại là chuyện khác. Vật liệu bên Thần Chi Lĩnh Vực càng thêm phức tạp và hiếm hoi. Nên nếu cứ nghĩ theo lối mòn thì không cách nào sử dụng được. Thế nên nhiều bộ phận phải điều chỉnh theo tính đặc thù của vật liệu. Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm đã suy xét chuyện này, đến lượt Ô Thiên Cơ của Diệp Tu cũng phải sẽ đối mặt với chuyện đó trong lần thăng cấp tiếp theo, nên hiện tại Diệp Tu đang dốc lòng nghiên cứu. Lần thăng cấp này, Tô Mộc Thu không hề để lại chút tư liệu nào, vì khi cậu ra đi, Thần Chi Lĩnh Vực còn chưa xuất hiện…
oOo
Chương 724: Nâng cấp hoàn hảo
Edit: Tam | Beta: Kha
Trong phòng huấn luyện trừ Ngụy Sâm, mọi người đều tạm ngưng game. Cả bọn đứng sau lưng Ngụy Sâm lặng lẽ nhìn chăm chú vào màn hình.
Phòng huấn luyện trong tiệm net thoạt nhìn chỉ là hợp mấy phòng nhỏ thành một gian lớn, nhưng lúc xây sửa Trần Quả cũng tốn không ít công sức. Hiệu quả cách âm trong phòng cực tốt, đóng hết cửa lớn cửa nhỏ là không tiếng động nào lọt vào. Trong hoàn cảnh tĩnh lặng ấy và sự vây xem âm thầm của đám người sau lưng, Ngụy Sâm cẩn thận thao tác vũ khí bạc của gã: Bàn Tay Tử Vong.
Xong một linh kiện!
Ngụy Sâm giơ tay lau lau trán, thật ra hắn không căng thẳng đến mức túa mồ hôi, đấy chỉ là động tác thả lỏng người theo quán tính. Liếc một cái mới thấy đám tụ tập sau lưng mình, chứng tỏ ban nãy gã đã tập trung chừng nào.
“OK, màn đầu ngon rồi.” Diệp Tu khen Ngụy Sâm.
“Nhảm nhí, cần mày nói chắc? Giải tán giải tán, họp chợ ở đây làm gì.” Ngụy Sâm kêu.
“Này là chừa đường lui cho ông đó, lỡ thất bại còn có thể đổ lỗi do tụi tui làm phiền.” Diệp Tu nói.
“Phắc phắc phắc, nói toàn chuyện xui xẻo, chú mày ra ngoài tranh thủ làm mấy điếu đi, đừng lảng vảng như vong hồn cản trở vận may của bố nữa.” Ngụy Sâm mắng.
Diệp Tu cười cười, không ra ngoài hút thuốc, chỉ bảo mọi người ai về chỗ nấy. Ngụy Sâm cũng không phải xua đuổi tên kia thật, thấy cả đám giải tán, lại bắt tay vào chế tạo linh kiện tiếp theo. Mọi người dù đã an vị trên ghế của mình, thỉnh thoảng vẫn quay đầu sang ngó tình hình Ngụy Sâm.
Bốn linh kiện.
Diệp Tu đã từng xem bản thiết kế của Ngụy Sâm, để thăng cấp Bàn Tay Tử Vong từ 60 lên 65 cần bốn linh kiện, dùng toàn là vật liệu hiếm ở Thần Chi Lĩnh Vực, gồm ba món cấp 65 với một món cấp 60. Biết vậy nên lúc cướp BOSS hoang dã, Diệp Tu cũng ưu tiên để ý gom hàng giùm.
Ngụy Sâm làm xong một linh kiện, xốc lại tinh thần làm tiếp cái kế. Bất giác, động tác lau trán của Ngụy Sâm đã đến lần thứ tư. Diệp Tu biết Ngụy Sâm đã làm xong cả bốn, không bị thất bại cái nào. Lão Ngụy này đâu phải ngữ bị hỏng là nhẫn nhục làm lại, ít nhất cũng phải lật bàn phím chửi đổng năm phút liền mới thôi!
“Xong rồi?” Diệp Tu hỏi một câu.
“Phần quan trọng nhất đã xong.” Ngụy Sâm gật đầu.
“Phần quan trọng nhất” chính là bốn linh kiện này, còn những vật liệu cần dùng khác không quá quý hiếm, cũng không cần thao tác thủ công tỉ mỉ, chọn phục chế theo khuôn có sẵn là được, chỉ là mấy bước copy paste, không có khó khăn gì. Rất nhanh, Ngụy Sâm đã hoàn thành các bộ phận khác, có thể ghép lại thành Bàn Tay Tử Vong. Bước lắp ráp này tuy không được sai, nhưng thao tác không khó khăn như khâu chuẩn bị ban nãy. Với trình độ tỉ mỉ của tuyển thủ chuyên nghiệp mà thọt tại đây, thật không biết nói gì.
Vì vậy dưới sự chỉ đạo của Diệp Tu, đám người lại tụ tập lần nữa. Ngụy Sâm lần này không càm ràm, gã sẽ không vì bị mấy ánh mắt nhiều chuyện kia đổ xô lại mà hỏng việc được.
Các bộ phận rời rạc dần dần được Ngụy Sâm khéo léo lắp lại thành hình.
“Xong!” Ngụy Sâm đặt bộ phận cuối cùng vào đúng vị trí, thở ra một hơi nhẹ nhõm, di chuột nhấn vào nút “Xác nhận” để ghép lại. Trong lúc hệ thống lưu trang bị được chỉnh sửa, mô hình 3D của Bàn Tay Tử Vong được trình chiếu trên màn hình, xoay tròn 360 độ. Đó là một pháp trượng của thuật sĩ, dài chừng 1,3 ô, màu đen sẫm. Tay cầm tạo hình bàn tay siết chặt, đầu trượng nhọn hoắt, bung ra thành năm ngón tay xương xẩu như vuốt, hơi quắp lại, khi xoay đến phía chính diện, nhìn như muốn vươn ra chộp lấy thứ gì. Cả cây pháp trượng trông như hai cánh tay nối liền với nhau, vô cùng kinh dị.
Sau khi load xong, Ngụy Sâm lập tức đóng cửa sổ, vào game. Mở túi đồ của Nghênh Phong Bố Trận, nhìn thấy Bàn Tay Tử Vong nằm yên trong đó. Ngụy Sâm hít một hơi thật sâu, khẽ liếc nhìn Diệp Tu. Với sự nghiên cứu thấu triệt về Bàn Tay Tử Vong của gã, tỷ lệ hàng bị sứt mẻ vì chọn sai vật liệu chế tạo linh kiện không cao lắm, giờ phút này, Bàn Tay Tử Vong có thăng cấp thành công hay không, phải xem thuộc tính!
Nếu tất cả thuộc tính từ cấp 60 gia tăng toàn bộ, xem như đại thành công, nếu chỉ tăng được một phần thuộc tính, hoặc có thuộc tính xảy ra vấn đề, vậy phải suy nghĩ tìm cách giải quyết từ những thuộc tính không tăng và có vấn đề đó. Còn nếu số liệu vẫn y như cũ, hay xui hơn, tuột xuống thấp nữa, vậy coi như lần này Ngụy Sâm phá sản toàn tập.
Bộ phận nghiên cứu của các câu lạc bộ lớn cũng có những thành viên chuyên nghiên cứu vấn đề này, mỗi lần chế tạo, chỉnh sửa trang bị đều có mục đích rõ ràng. Hiếm trường hợp vất vả lắp ráp một đống vật liệu hiếm xong rã bung ra, thường là trang bị nâng cấp không được như dự tính, phải thí nghiệm, chỉnh sửa hết lần này đến lần khác. Trong quá trình đó, vật liệu cũng từ từ chắp cánh bay đi.
Bọn Diệp Tu bây giờ thực sự không gánh nổi hao phí vật liệu như vậy, nói thật, Bàn Tay Tử Vong đợt này có kém chút cũng phải chấp nhận mà dùng, đợi có điều kiện rồi mới tính chuyện nâng cấp lại sau.
“Sao rồi?” Trần Quả hơi sốt ruột. Ngụy Sâm đóng cửa sổ chỉnh sửa trang bị xong, mở túi đồ rồi ngồi đó thở, cầm chuột rề rà không chịu rê vào. Trần Quả không biết chế tạo trang bị, nhưng nhìn trang bị hoàn thành cũng đoán biết có đạt chuẩn không. Cô đâu phải chưa từng mó tay vọc thử thứ này.
Ngụy Sâm bị giục, cuối cùng nhích chuột tới chỗ Bàn Tay Tử Vong, một đoạn thuộc tính viết bằng chữ màu bạc lập tức xuất hiện.
Bàn Tay Tử Vong, cấp bậc 65.
Cân nặng 3 kg, độ bền 30, tốc độ 2;
Tấn công vật lý 591, tấn công pháp thuật 837;
Trí lực +55;
Cường hóa thuộc tính bóng tối +25;
Đề kháng thuộc tính bóng tối +25;
Tỷ lệ sát thương chí mạng bằng pháp thuật +12%;
Tốc độ đọc phép +12;
Khoảng cách tấn công +3.
“NGON!!” Ngụy Sâm gầm lên một tiếng kích động, đấm mạnh lên bàn máy tính, làm cả màn hình nảy lên. Thuộc tính của Bàn Tay Tử Vong tăng lên toàn tập, không còn gì tuyệt hơn. Dù còn vài thuộc tính giữ nguyên là cân nặng, độ bền và tốc độ. Nhưng mấy cái này không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của thuật sĩ nhiều lắm, nên không phải là mục tiêu chính yếu cần nâng cấp. Đồng thời tất cả thuộc tính khác đều gia tăng, đúng y như dự tính của Ngụy Sâm. Không, phải nói còn hơn cả thế. Khoảng cách tấn công của Bàn Tay Tử Vong cấp 60 chỉ có +2, Ngụy Sâm nghĩ lên 65 hẳn vẫn còn nguyên, đợi tới 70, tăng lên 10 cấp biết chừng có thể lên +3. Nhưng bây giờ mới cấp 65 đã được thế này, Ngụy Sâm cười không khép miệng được.
“Đù móa, một lần đã thành công, một lần đã thành công rồi!!” Ngụy Sâm cười mắng, kích động đến độ hận không thể lấy Bàn Tay Tử Vong ra ngoài màn hình ôm ấp hun hít một phen.
Trong lúc mọi người vui vẻ, Trần Quả phát biểu một câu không hợp không khí, “Vậy là xong rồi?”
“Chứ sao nữa chị hai?” Ngụy Sâm hỏi.
“Không cần xài thử coi có bị bung không hả?” Trần Quả nói.
Diệp Tu cười cười, “Ô Thiên Cơ đúng là cần thử lại, vì lỡ như không thay đổi hình thái được, chức năng của Ô Thiên Cơ sẽ không trọn vẹn. Còn vũ khí bạc của chả có thuộc tính thôi, cần gì nữa?”
“Cái đó hả, làm tao hết hồn. . .” Ngụy Sâm lần này lau mồ hôi thật, Trần Quả làm một quả bất thình lình làm gã tưởng Bàn Tay Tử Vong bị cái gì, gã lo ăn mừng không chú ý tới!
“Vậy là thành công rồi! Tốt quá.” Trần Quả bấy giờ mới hoan hô.
“Tao tìm đứa PK đây.” Ngụy Sâm gấp gáp muốn thử nghiệm vũ khí, may Nghênh Phong Bố Trận đang trong đấu trường, liền nhấp chọn thi đấu ngẫu nhiên 1 VS 1, sau đó được hệ thống dịch chuyển đến một phòng đang chờ.
Hai bên lập tức bắt đầu, mọi người không đi vội, đứng đó hóng uy lực của vũ khí bạc vừa lên cấp. Nhưng thực ra với trình độ Ngụy Sâm, vào sân đánh một thằng ất ơ cần gì vũ khí bạc? Cho thằng kia chục cây vũ khí bạc gã cũng thắng được nhẹ nhàng. Thay vì nói đánh đấm, bảo khoe hàng còn chuẩn hơn. Tội nghiệp đối thủ của Ngụy Sâm bị vờn như chuột. Lúc thì thảnh thơi thả diều, show khoảng cách tấn công +3 bá đạo, lúc áp lại gần, khoe tốc độ đọc phép +12%, không thì rảnh rỗi tính sát thương mỗi chiêu, xem +25 cường hóa thuộc tính bóng tối thế nào, đếm số crit xem tỷ lệ sát thương chí mạng +12% đáng tin không.
Tiếc là đối thủ này của gã không có kỹ năng tấn công hệ bóng tối, nếu không Ngụy Sâm còn có thể thử cho Nghênh Phong Bố Trận đứng đó hứng đòn chút đỉnh, thí nghiệm kháng bóng tối +25 ngon lành ra sao.
“Ha ha, lại chí mạng, trâu vãi!”
“Ha ha, khoảng cách tấn công của bố hơn xa mày nghĩ đó thằng gà!”
Trong lúc Ngụy Sâm lảm nhảm, Diệp Tu đã sớm về chỗ cũ, nhìn tên kia sung sướng trên nỗi đau người khác, nhịn không được phải thốt lên mấy câu: “Vô liêm sỉ! Quả nhiên là vô liêm sỉ. . .”
Tuy nói Thần Chi Lĩnh Vực không có ma mới, nhưng game thủ trong mắt tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chẳng khác gì ma mới. Ngụy Sâm cầm vũ khí bạc, vừa chà đạp người ta vừa cười thô bỉ như vậy, Diệp Tu thật không dám nhận có quen thằng cha này. Hơn nữa hắn còn đang sắp xếp vật liệu, bị Ngụy Sâm ồn ào phiền tới nhức đầu.
“Ông im cho tui! Chưa xài vũ khí bạc bao giờ hả? Nhục nhã!” Diệp Tu chịu hết nổi, đập bàn quát.
“Lần nữa, một lần nữa thôi.” Ngụy Sâm vừa nói, vừa chọn vào một phòng ngẫu nhiên.
“Ây dô, chung nghề nè, mau lại coi bố mày hốt hàng nó!” Ngụy Sâm chẳng những không thấy việc tuyển thủ chuyên nghiệp đi hấp diêm game thủ bình thường là đáng hổ thẹn, ngược lại còn lấy làm vinh quang, hy vọng chia sẻ niềm vui, nhân đôi hạnh phúc với mọi người!
Diệp Tu bó tay, quay đầu hỏi Kiều Nhất Phàm bên cạnh, “Tiểu Kiều, acc của em thế nào?”
“Acc em gần như chưa làm nhiệm vụ nào!” Kiều Nhất Phàm kích động. Diệp Tu gửi hướng dẫn tăng điểm kỹ năng cho cậu, để cậu tăng điểm Một Tấc Tro. Một Tấc Tro đa số thời gian đều để ở chỗ cày thuê. Dân cày thuê làm việc yêu cầu hiệu suất cao, tiết kiệm thời gian. Dùng acc lớn đánh quái kéo acc nhỏ rõ ràng tốc độ hơn việc chạy đi chạy lại làm nhiệm vụ nhiều, chỉ là vừa đơn điệu vừa buồn chán. Nhưng tất nhiên chẳng ai bận tâm thứ này. Đánh quái vừa nhanh vừa sẵn lụm tiền, lụm vật liệu lên đồ, là cách cày acc thuê vừa tiện dụng vừa ích lợi được ưa dùng nhất. Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm toàn giao cho người ta cày giúp, coi như trong cái rủi có cái may, còn đầy nhiệm vụ chưa làm, bấy giờ làm nhiệm vụ theo hướng dẫn, điểm kỹ năng ào ạt tăng lên.

Chương 725: Hai BOSS cùng xuất hiện
Edit: Tam | Beta: Kha
Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm đến Thần Chi Lĩnh Vực, xài dịch vụ cày thuê thì lên cấp nhanh khỏi bàn. Lại nói bên Thần Chi Lĩnh Vực cũng không có nghề “cày thuê”, bởi vì đa số người chơi thường max cấp rồi mới bắt đầu khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực. Trừ khi giới hạn max cấp lại bị kéo lên, mới có chuyện toàn dân kéo nhau đi luyện nữa.
Lúc Kiều Nhất Phàm chuẩn bị rời khỏi Vi Thảo, có qua chỗ cày thuê nhận lại Một Tấc Tro – quỷ kiếm sĩ max 70 cấp. Tất nhiên, bên cày thuê chỉ nhận thăng cấp là chủ yếu, còn nâng điểm thuộc tính, kỹ năng là chuyện khác, muốn thì phải yêu cầu. Kiều Nhất Phàm lúc đưa cũng sẵn bàn giao, nên lúc nhận lại Một Tấc Tro đã là một acc max điểm kỹ năng và thuộc tính như bao người. Nhưng bây giờ, làm theo hướng dẫn của Diệp Tu, điểm kỹ năng Một Tấc Tro không ngừng tăng lên khiến Kiều Nhất Phàm ý thức được, “max điểm kỹ năng” chân chính còn ở phía sau.
“Không ngờ có hướng dẫn thế này!” Kiều Nhất Phàm vô cùng bội phục, mà dù sao cậu xuất thân từ đội quán quân, tầm mắt cũng rộng hơn. Tuy vậy, trong chiến đội Vi Thảo, nhân vật cấp Thần Vương Bất Lưu Hành trâu bò nhất, cũng chỉ có 4855 điểm kỹ năng.
Kiều Nhất Phàm dám dùng mấy chữ “cũng chỉ có” để miêu tả nhân vật cấp Thần như Vương Bất Lưu Hành. Bởi vì cậu đoán được acc quỷ kiếm sĩ Một Tấc Tro bé nhỏ vô hình của mình nhờ cày thuê mà lên cấp này, sau khi làm xong tất cả nhiệm vụ, điểm kỹ năng nhất định không dưới 4900.
Vượt cả Vương Bất Lưu Hành?
Dù chỉ là một mặt nào đó, nhưng đây là chuyện Kiều Nhất Phàm lúc trước có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, bây giờ lại rành rành trước mắt. Kiều Nhất Phàm không thể không kích động, sự tồn tại của Vương Bất Lưu Hành trong lòng con dân Vi Thảo chính là điều vĩ đại nhất. Mà bây giờ, cậu sắp vượt qua điều vĩ đại đó. . .
Kiều Nhất Phàm hơi tạm dừng nhiệm vụ. Nhiệm vụ này yêu cầu thao tác hơi khó, cậu sợ tâm trạng kích động khiến mình bị thất bại.
Diệp Tu đang sắp xếp vật liệu, đồng thời nghĩ cách hoàn chỉnh kế hoạch nâng cấp Ô Thiên Cơ. Đã có nền tảng vững chắc, bước kế tiếp, càng cần nhiều kiến thức và kinh nghiệm về Vinh Quang hơn nữa. Mà về mặt này, Diệp Tu hơn Tô Mộc Thu năm đó những tám năm kinh nghiệm, cả Tô Mộc Thu cũng chưa chắc có thể làm tốt bằng hắn.
Ô Thiên Cơ cấp 55, Diệp Tu tạm thời có ý tưởng dùng sáu món vật liệu hiếm để nâng cấp. Còn bá đạo hơn Bàn Tay Tử Vong cấp 65 của Ngụy Sâm, vốn chỉ cần bốn loại vật liệu hiếm mà thôi. Mà vật liệu hiếm tuy quan trọng, nhưng những loại khác cũng không thể khinh thường. Thuộc tính và kỹ năng của mỗi trang bị, đều phải dựa trên sự phối hợp hoàn mỹ nhất từ tất cả bộ phận mới phát huy tối đa được. Suy ra, vai trò của vật liệu phó bản và vật liệu hiếm trong việc chế tạo trang bị đều quan trọng như nhau. Chỉ là vật liệu từ phó bản thì dễ kiếm, mà vật liệu hiếm khó tìm, nên mới thấy vật liệu hiếm quan trọng hơn là vậy. Mà cũng do làm vũ khí bạc cần hàng hiếm, nên mới không chế tạo đại trà được. . .
“Sao? Có thăng cấp Ô Thiên Cơ được không?” Trần Quả thấy Diệp Tu nghiên cứu bản thiết kế Ô Thiên Cơ, bèn đến gần hỏi han.
“Tui coi kỹ lại đã.” Diệp Tu nói. Dù sao hắn không giống Ngụy Sâm hết lòng nghiên cứu Bàn Tay Tử Vong mấy năm trời. Từ lúc hắn rời khỏi Gia Thế, bắt đầu lại với Quân Mạc Tiếu và Ô Thiên Cơ, đến nay mới chỉ chừng bảy tháng. Kế hoạch nâng cấp Ô Thiên Cơ về sau hắn cũng từng nghĩ qua, nhưng đến khi Ô Thiên Cơ thực sự đến cấp 50 mới bắt đầu tiến hành được. Diệp Tu hi vọng mình cũng có thể giống Ngụy Sâm, ít nhất ổn thỏa được phần lý luận, sau đó dùng thực nghiệm bổ sung sai sót còn lại.
“Vật liệu bây giờ đủ hết chưa?” Trần Quả hỏi.
“Vật liệu thường thì OK, vật liệu hiếm vẫn còn thiếu.” Diệp Tu nói.
Dù chưa chốt được phương án cuối cùng, nhưng lúc đánh BOSS, Diệp Tu cũng ưu tiên chọn vật liệu theo kế hoạch hiện tại. Ô Thiên Cơ lên cấp 55 cần sáu món vật liệu hiếm cấp 55 tất thảy. Đánh toàn BOSS nhỏ, bởi tuần trước các công hội lớn không mấy coi trọng, bọn Diệp Tu thu hoạch rất khả quan. Nhưng cả bọn mới bắt tay hợp tác từ thứ hai tuần trước, mà cũng không phải dạng trực net suốt 24/7, khó tránh sơ sót, nên bị lỡ mất một BOSS hoang dã rớt vật liệu hiếm Diệp Tu cần.
Mà tuần này BOSS hoang dã Diệp Tu hóng đợi vẫn chưa xuất hiện. Nhưng coi tình hình hôm qua, Trương Tân Kiệt của Bá Đồ cũng hăng hái chẳng kém ai! BOSS hoang dã cấp 55 vẫn tự mình ra trận. Đội phó chiến đội ra mặt, mấy đoàn tinh anh của Bá Đồ sao ngồi không được. Bá Đồ có trang bị bạc nào cần gấp vật liệu hiếm ư? Diệp Tu suy đoán.
Một buổi sáng trôi qua, Diệp Tu không thấy bọn Trảm Lâu Lan báo tin gì. Cả buổi trưa ngày thứ ba cũng thế.
“Đại thần ồ. . .” Bốn hội trưởng bàn bạc nhau, cuối cùng nhắn cho Diệp Tu, “Chờ cả sáng không thấy BOSS, anh coi coi hay bây giờ tụi mình nghỉ trước đi? Đợi tối hãy lên, hành động lệch múi giờ với Trương Tân Kiệt?”
Cách này ban đầu là Diệp Tu đề xuất, nhưng chưa nói khi nào bắt đầu. Thứ ba hình như vẫn hoạt động như cũ? Nhưng đợi cả sáng chẳng thấy BOSS, trong lòng bị ám ảnh chuyện bị cướp giật, nên cả đám mới nhắc.
“Đừng gấp.” Diệp Tu dở khóc dở cười, “Chưa được một ngày, Trương Tân Kiệt bám như sam thiệt, nhưng ai biết bữa nay đột nhiên lặn thì sao? Bây giờ quan sát tình hình trước đã! Mà không phải mấy ông hoạt động giờ này tiện hơn hả? Tui nghĩ ban ngày dễ điều động nhân lực hơn chứ?”
“Cũng được.” Mấy vị hội trưởng gật gù. Công hội dù có một lực lượng không nhỏ các nhân viên trực game bán thời gian hoặc toàn thời gian. Nhưng chỉ dựa vào những người này thôi không đủ, nhất là những khi cần lùng BOSS, phải huy động sức mạnh của quần chúng nhân dân mới được. Tuy có thể nhờ đám nhân viên công hội đặc biệt đi tìm, nhưng chỉ bấy nhiêu làm sao rải hết toàn bộ Thần Chi Lĩnh Vực! Nên cần nhờ sức mạnh tập thể là vậy. Cũng không quá vất vả, ai đi đâu cứ đi, chỉ cần thỉnh thoảng để ý khu vực xung quanh có BOSS hoang dã hay không, hoặc có người chơi công hội khác thậm thụt làm chuyện mờ ám là được. Nên là người chơi online càng nhiều càng tốt, tuy càng đông người thì cạnh tranh càng mệt mỏi, nhưng cái nào cũng có ưu khuyết điểm riêng cả!
“Vậy chiều mình tiếp?” Bạch Khê Lưu Cảnh của công hội Chiêu Hoa nói.
“Tiếp tiếp.” Ba người kia phụ họa.
Hội này cũng lập một group chat QQ, tiện cho mọi người tụ tập lại bàn bạc. Trong game ai cũng có công hội riêng, không có kênh nào thuận tiện giao lưu với nhau, hơn nữa Diệp Thu đại thần còn có thói quen đổi clone như thay áo.
Buổi chiều mọi người vừa vào game, như bù lại buổi sáng vắng lặng không một bóng BOSS, vừa onl đã nghe tin BOSS xuất hiện. Hơn nữa còn một lượt hai con. Nghĩa Trảm Thiên Hạ và Hạ Vũ lần lượt nhận được tình báo về hai BOSS này.
BOSS hoang dã cấp 55, Gia Nạp Đai Đỏ.
BOSS hoang dã cấp 65, lục dã ma đồ A Mạc Phu.
Hai BOSS, thậm chí ba BOSS xuất hiện cùng lúc không phải là chuyện hiếm. Trong trường hợp này, các công hội lớn chỉ sợ ra cùng hai BOSS cấp 70, khiến họ xoắn xuýt không biết lấy ai bỏ ai. Như hiện tại thì dễ xử hơn nhiều. Một BOSS cấp 55 không cần đoàn tinh anh ra trận, góp tạm một đám đi đánh là được, tinh anh tất nhiên dành để đánh con cấp cao hơn, một lần đánh hai BOSS xem ra cũng khá tiện lợi.
Nhưng quân đồng minh chẳng lạc quan được vậy, đây làm sao đủ sức chạy chọt như đằng ấy chứ, đại thần đánh BOSS này thì BOSS kia hốt sao. Nhưng như bây giờ cũng không đến nỗi nào, giải quyết dễ thôi, tất nhiên là chọn BOSS lớn. Bốn hội trưởng thu xếp như đúng rồi, không ngờ Diệp Tu bất thình lình làm một câu, “Tụi mình đi Đạo Trường Xích Vân đi?”
“Đạo Trường Xích Vân?” Bốn hội trưởng nghe xong đều ngẩn ra, vì đây là khu cấp 55, cũng là chỗ Gia Nạp Đai Đỏ xuất hiện, đại thần định bỏ con BOSS lớn lấy con nhỏ sao?
“Cũng được.” Việt Tử Khuynh của công hội Việt Vân chợt hiểu ý đồ của đại thần, gửi tin bảo, “Cả ngày hôm qua chẳng cướp được gì, hôm nay nên có khởi đầu hoàn hảo há.” Hắn cho rằng đại thần muốn khởi động trước để khích lệ mọi người, nên mới lựa BOSS dễ.
“Ồ ồ.” Ba vị hội trưởng cũng chợt lĩnh hội tâm ý của đại thần.
Kết quả Diệp Tu lại phát biểu một câu, “Mọi người ráng lên, tui cần chút vật liệu bên đây!”
“Ặc?” Bốn hội trưởng hoảng hốt. Hóa ra đây mới là lí do thực sự khiến đại thần bỏ BOSS ma đồ 65 đi đánh đai đỏ 55 sao? Chỉ đơn giản là nhu cầu cá nhân chứ không phải khích lệ sĩ khí à?
Mà bây giờ có đắng cũng vô nghĩa, bốn hội trưởng sắp xếp nhân lực của mình, dẫn đội tiến về phía Đạo Trường Xích Vân.
Đạo Trường Xích Vân là một đạo trường khổng lồ, to gần bằng một thị trấn nhỏ. Trên bảng hiệu ngoài cửa chính có một biểu tượng đám mây màu huyết dụ, trên đó viết một chữ “Võ” màu đen rồng bay phượng múa, tựa như muốn cất cánh bay ra ngoài. Đạo Trường Xích Vân là một khu luyện cấp cấp 55, nơi này có không ít chỗ nhận nhiệm vụ, còn có cả phó bản Điện Thờ Bí Mật Xích Vân năm đó làm mưa làm gió không biết chôn vùi thanh xuân của bao nhiêu anh hùng hảo hán. Nhưng bây giờ đa số người chơi Thần Chi Lĩnh Vực đều lên cấp 70, Đạo Trường Xích Vân hoang vắng từ lâu. Một người chơi bất kì đi ngang qua cũng có đẳng cấp khiến đám NPC 55 – 57 nơi này lác mắt nhìn. Dù là Gia Nạp Đai Đỏ từng được xưng tụng là BOSS số một Vinh Quang ngày ấy, buồn thay hôm nay cũng chẳng là mục tiêu cho các công hội lớn điều động đoàn tinh anh ra trận nữa.
Lúc này một đội người chơi đang lướt qua cửa chính của Đạo Trường Xích Vân, trên đầu đội danh hiệu một trong ba công hội đứng đầu Vinh Quang – Lam Khê Các.
Mà hai kiếm khách đi ở hàng đầu tiên, một người là một trong năm cao thủ đứng đầu Thần Chi Lĩnh Vực, Lam Kiều Xuân Tuyết, kẻ còn thoạt nhìn như vô danh tiểu tốt, nhưng thành viên Lam Khê Các cùng đội hiện tại đều rõ, vị này chính là thiếu niên được chiến đội Lam Vũ gửi đến, xuất thân từ trại huấn luyện của Lam Vũ. Họ Lư, tên Hãn Văn, nhân vật: kiếm khách Lưu Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#night