Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1.Song sinh dị thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại thành phố San Francisco ở  California.
Gia đình của Filbrick Gleeful có hai người con trai là một cặp song sinh gồm Stanley và Stanford. Sau vài năm, vợ ông sinh thêm một đứa con trai là Shermie.

Stanford là một thiên tài IQ cao luôn tìm tòi nghiên cứu về vũ trụ và các chiều không gian . Stanley lại là một người có đầu óc kinh doanh.

Sau 4 năm , Stanley cùng Stanford thực hiện giấc mơ cùng nhau du hành không  gian. Việc kinh doanh trong gia đình giao lại cho  Shermie quản lý.

Trong quá trình du hành , cặp song sinh phát hiện có vô số các vũ trụ song song và cũng có vô số các phiên bản Trái Đất tồn tại hoàn toàn độc lập khác nhau. 

Họ đến thế giới của quái vật và ác quỷ. Kẻ thống trị nơi đó là Will Cipher - ác quỷ tâm trí .

Will từ lâu đã chán việc thống trị nơi buồn tẻ này nên cùng cặp song sinh đi du hành. Với sự tham dự của ác quỷ , chuyến đi càng trở nên thú vị . 

Sau khi nghe kể  về Trái Đất , Will Cipher đến thăm dò và gặp được những con người tốt bụng cố gắng giúp đỡ và bảo vệ cho sinh vật ngoài hành tinh này .

Dù rất cảm động nhưng bản chất của ác quỷ là độc ác , phần xấu xa bên trong trái tim luôn kêu gọi hắn phải tiêu diệt nơi này và thống trị con người.

Will Cipher không muốn điều đó , hắn nghĩ ra cách dùng một lượng lớn sức mạnh ác quỷ tống khứ phần độc ác của bản thân đi .

Tình cờ  con trai của Shermie Gleeful  là  Alex Gleeful cùng người vợ Maggie đang mang thai dạo bước trong công viên .  Sức mạnh độc ác không có cơ thể trú ngự sẽ tan biến theo không khí nên  trực tiếp chui vào đường hô hấp của Maggie vào trong khí quản đi đến bào thai.

  Buỗi sáng ngày 31 tháng 8 năm 1999 , xung quanh trở nên nhá nhem tối, màu đỏ tía của bầu trời và màu xám ngắt của đám mây tạo ra một bầu không khí u ám , Động vật bỏ chạy tán loạn, cây cối bị chết khô chỉ trong vòng vài giờ. Một hiện tượng dị thường hiếm thấy trong lịch sử loài người.

Trong căn phòng sinh mổ , mười phút rồi một tiếng dài trôi qua và cuối cùng tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên. Nữ y tá bước ra với giọng nói dịu dàng:

"Chúc mừng gia đình , là một cặp song sinh ... một trai và một gái, bé trai chào đời trước 3 phút 24 giây . "

Alex đón hai đứa trẻ vào trong tay nâng niu như ngọc báu . Đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp như phản chiếu mặt nước biển long lanh. Trên vầng trán nhỏ của một trong hai đứa trẻ có 7 dấu chấm đỏ giống  chòm sao Bắc Đẩu.

Thiếu phụ mái tóc màu vàng nhìn hai đứa bé rồi nở nụ cười hạnh phúc. 

"Anh đã nghĩ ra tên cho chúng rồi " - Alex hớn hở nói với vợ mình. "Con trai là Mason , con gái là Mabel. "

"Em rất thích... Chào mừng hai con đến với gia đình chúng ta... Mason Gleeful và Mabel Gleeful."

Sau vài ngày nằm trong bệnh viện, Alex đón vợ cùng hai đứa song sinh về nhà, khoảng thời gian đầu thực sự rất cực nhọc bởi đây là con đầu lòng lại là sinh đôi nên Alex và Maggie đều cảm thấy khó khăn trong việc chăm sóc trẻ nhưng dù vậy thì hai vợ chồng vẫn hết mực yêu thương Mason và Mabel .

Chỉ có điều hai đứa trẻ này không  giống với những đứa trẻ bình thường, chỉ mới một tháng tuổi đã biết nói chuyện, ba tháng tuổi thì đã có thể đi đứng một cách linh hoạt.

Mason biết đọc trước cả khi được đưa vào trường lớp, thậm chí cũng chưa từng trải qua bất kỳ phương pháp dạy dỗ nào, có thể vì lẽ đó nên cậu luôn thích cắm đầu vào sách vở. Còn về Mabel thì có phần đáng sợ hơn, mỗi khi vào dịp lễ hoặc các sự kiện quan trọng như lúc mừng sinh nhật thì những món quà nào là búp bê , gấu bông tặng cho Mabel sau một đêm đều bị cắt đi phần đầu, tất nhiên hai vợ chồng đã thử lục tung mọi ngóc nghách trong căn nhà nhưng vẫn không tìm ra được cái đầu bị mất của những món đồ chơi.

Maggie bắt đầu cảm thấy sợ hãi và xa lánh Mabel , riêng Alex thì nghĩ rằng hai đứa trẻ này một đứa là thiên tài đọc sách, còn một đứa là thiên tài phá phách, thấy vợ mình đối xử như vậy với con gái khiến ông có chút xót lòng, cho nên vào những dịp sinh nhật sau , Alex đã tặng cho Mabel một đôi chuột hamster màu trắng tinh khiết rất xinh xắn, một chú mèo tam thể vô cùng đáng yêu và một chú chó corgi đầy tinh nghịch nhưng sự đáng sợ của con bé vẫn không kết thúc khi chỉ vài tháng các thú cưng đều biến mất xác.

Lúc cặp song sinh được 5 tuổi, một đứa trẻ hàng xóm để ý những vết chấm đỏ trên trán của Mason.

  "Này Mason, ba mẹ tao nói trên trán mày có  7 vết chấm đỏ y như vị trí chòm sao Bắc Đẩu vậy? "

" !  "

" Sao tao không thấy giống sao Bắc Đẩu chút nào , giống bị ghẻ lở hơn đấy. hahaha "

Nhìn thấy mẹ của Mason đến từ phía sau nhẹ nhàng xoa đầu đứa con trai đáng yêu của mình, tên nhóc hoảng hốt bỏ chạy về nhà .

   " Sao thế  con?"

"Không có gì ạ. "

Bà dịu dàng cười hiền từ,  trong túi áo lấy ra một cây bút màu đỏ và dùng nó vẽ một đường nối các nốt đỏ trên trán của con trai mình .

         "Vậy là  giống sao Bắc Đẩu rồi"

       " ... "

          "Con biết không , sao Bắc Đẩu là tượng trưng của sự may mắn và mạnh mẽ nên mẹ tin chắc trong tương lai con sẽ trở thành một người vĩ đại. "

"Kí hiệu này là chứng minh cho sự vĩ đại?"

"Đúng rồi " -  Người mẹ trả lời dứt khoát vì chỉ cho rằng đây là lời động viên trước câu hỏi thơ ngây của trẻ con.

Buổi tối ngay đêm hôm đó, vào khoảng 1h kém. 

Tiếng sột soạt  dưới bếp khiến hai vợ chồng thức giấc, lúc đầu họ chỉ cho rằng đã nghe lầm, khi vừa định trở lại giấc ngủ thì Maggie bỗng dưng nghe thấy từng tiếng tí tách rất nhỏ vang vọng bên tai, thính giác của bà trở nên nhạy hơn rất nhiều từ sau khi sinh nên Maggie trở nên rất cộc cằn vì những tiếng động nhỏ về đêm dù nó nhỏ đến mức chẳng người bình thường nào có thể nghe được, Alex biết tình trạng này của vợ mình và ông nói rằng âm thanh mà bà nghe được chỉ là do rò rỉ từ vòi nước.

Tuy nhiên tiếng nước vẫn rơi xuống từng giọt một khiến bà thật sự khó chịu và phải xuống giường để kiểm tra, khóa nó lại hay dùng phương thức nào đó để dừng thứ âm thanh này đi.

Khi bà xuống tới nhà bếp và bật đèn lên, Maggie hét lên thất thanh khiến Alex lập tức giật mình bật dậy và chạy xuống chỗ bà ngay lập tức, ông thấy vợ mình đang ngồi dưới đất với vẻ mặt sợ hãi vô cùng .

Mason đứng ở đó, trước mặt bà,nụ cười vẫn đọng trên mặt như không chuyện gì. Đường vẽ màu đỏ bằng bút lông ở trên trán được Mason vẽ lại bằng một vật dụng sắc nhọn, chính xác đó là con dao gọt trái cây nhuộm đầy thứ chất lỏng màu đỏ mà cậu đang cầm trên tay, mũi dao chĩa về phía dưới khiến máu theo đó rơi xuống từng giọt từng giọt tạo thành tiếng tí tách.

Đứa trẻ 5 tuổi đó thực sự có thể cầm dao rạch vào da thịt của mình, nhát dao sâu đến mức như có thể nhìn thấu được cả màu của hộp sọ , những tế bào thịt trên vết rạch đó vẫn cứ rách toác ra không ngừng nghỉ tạo cơ hội cho máu chảy xuống thành những dòng suối đỏ tươi ướt đẫm gương mặt của cậu.

Cảm giác thỏa mãn khi hít vào mùi hương nồng nặc của máu tươi đang ngập tràn trong không khí khiến Mason quên đi thực tại trong chốc lát , cho đến khi nghe thấy bố cậu bắt đầu gọi tên:

"Mason..... Mason...!!! con...con đang làm gì thế? ...mau bỏ con dao xuống,... đưa nó cho bố!!!" - Giọng Alex run rẩy trong sợ hãi, hơi thở gấp gáp không bình ổn.

 "Mực mờ đi thì sao Bắc Đẩu cũng mờ theo nên con chỉ có thể khắc sâu vào xương tủy thì mới đảm bảo nó không bao giờ phai mờ, con vĩnh viễn sẽ là Dipper ( sao Bắc Đẩu ) , là kẻ vĩ đại." 

 Mason nhìn ông, môi cong lên một nụ cười như một cậu bé ngây ngô nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự man rợ, đây không phải là ánh mắt của một đứa trẻ hoặc một con người. 

Bắt đầu từ lúc đó, người chồng hiếm khi về nhà, người vợ mãi lo làm việc vặt để giải tỏa bản thân, khi dọn dẹp đến phòng của cặp song sinh , nhìn những quyển sách của Mason , bà nhớ tới người con trai chăm chỉ của mình rồi lại nhớ ra cái đêm kinh khủng đó, giờ đây Mason mang vết sẹo hình Sao Bắc Đẩu trên trán, những quyển sách kỳ lạ của cậu cũng ngày một nhiều hơn.

Magie lắc đầu nhắc nhở bản thân không nghĩ ngợi tiếp,  khi lướt mắt nhìn sang giờ giấc mới chợt nhớ ra hôm nay có một cuộc họp ở nhà thờ và trong lúc vội vã Maggie đã vô tình lấy nhầm một trong những quyển sách của Mason.

Khi đến phòng cầu nguyện, bà tâm sự cùng Cha Xứ và ngài vô tình thấy quyển sách của bà, cha xứ nhìn Maggie nhận ra bà vốn không biết bản chất thực sự của quyển sách này là gì, bên trong tưởng chừng là những hình vẽ đơn giản thật ra lại chứa đựng một thứ đáng sợ hơn nhiều.

Một quyển sách nói về những cách hành hạ con người vô cùng tàn bạo vào những năm cuối thế kỉ IX, tất nhiên đây chỉ mới là một quyển sách nhỏ trong khi ở nhà còn rất nhiều quyển to lớn dày hơn cả nghìn trang và chúng đều thuộc về Mason.

Về đến nhà Maggie bị ám ảnh bởi lời của Cha Xứ nên bà quyết định đem tiêu hủy toàn bộ số sách đó, khi đem chúng ra vườn để chôn thì bà vô tình phát hiện một gò đất nhô lên trong bóng tối, lúc đào lên không khỏi phải hét thất thanh,  những thú nuôi mất tích trước đây được chôn dưới đó đều bị lột sạch lớp da, nội tạng bị lòi ra ngoài trương sình lên, phần đầu đều bị chặt mất.

Mùi hôi thối xộc lên mũi khiến bà không chịu được nôn ra tất cả những gì trong dạ dày, thứ này quá kinh khủng vượt mức chịu đựng của một người phụ nữ bình thường như Maggie, bà lập tức chạy vào trong gọi điện cho Alex về để ông nhanh chóng lắp lại những cái xác.

Ngôi nhà này bao phủ trong sự sợ hãi , đêm nào Alex  và Maggie cũng phải dùng đến thuốc an thần mới có thể ngủ được bởi vì khi nhắm mắt lại thì những cảnh tượng khủng khiếp sẽ hiện ra ngay trong đầu.

Năm tháng nhanh chóng trôi qua, hai vợ chồng cuối cùng cũng chờ đến ngày sinh nhật lần thứ 6 của Mason và Mabel .

Alex  và Maggie đã có kết hoạch vào ngày này sẽ lái xe đưa cặp song sinh đi picnic ( cắm trại ngoài trời ).

Đến một khu rừng rậm rạp, xung quanh cây cối um tùm thật sự không thích hợp cho gia đình giã ngoại một chút nào. xe dừng lại cạnh một cây cổ thụ lớn, Alex gọi vợ cùng  hai đứa trẻ xuống xe , Maggie dẫn cặp song sinh đi sâu vào trong rừng , càng đi thì khung cảnh càng vắng vẻ đìu hiu.

        "Hai con đứng đây chờ, mẹ sẽ phụ bố đem đồ qua. "

Maggie chờ cặp song sinh gật đầu liền xoay lưng đi về phía Alex, bà không ngừng  thở hổn hển khi trở lại vào trong  xe, Alex nổ máy lập tức phóng nhanh ra khỏi khu rừng.

Tuy họ ở rất xa rất xa hai đứa trẻ nhưng Mason và Mabel đều biết rất rõ. Mọi thứ điều thể hiện quá rõ ràng.

        "Mason, bố mẹ bỏ rơi chúng ta rồi."

      "Mabel , bố mẹ vứt chúng ta đi rồi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top