Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Fliedera Lila - Tại Con Bướm Vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Đây bài Review của Anise về fanfic Tại Con Bướm Vàng viết bởi Hoàng (Fliedera Lila). mình đọc thấy hay rất thích nên muốn viết review. thể spoilers. Khuyến cáo các bạn nên đọc fic trên trang Wordpress của tác giả trước khi xem review. Nếu các bạn ý kiến đóng góp về bài review hoặc muốn cùng mình chia sẻ cảm nghĩ về câu chuyện, đừng ngần ngại comment cho mình biết nhé!

Link fanfic Tại Con Bướm Vàng: https://fliederalila.wordpress.com/2013/09/05/clamp-noktom-tai-con-buom-vang/

***

REVIEW "TẠI CON BƯỚM VÀNG"

"Tôi buồn không hiểu sao tôi buồn."

Câu thơ của Xuân Diệu trong bài thơ Chiều đã nói hộ lòng tôi sau khi đọc oneshot Tại Con Bướm Vàng của Hoàng Lí (Fliedera Lila). Nỗi buồn dai dẳng đến độ tôi muốn viết nó lên trang giấy, để định hình nó, và ước gì cũng có thể cất nó đi.

Nếu nói tôi tình đọc được Tại Con Bướm Vàng cho thêm màu lãng mạn thì không phải. Cũng như nhân vật nam chính câu chuyện tự mình sa vào lưới tình mơ hồ của cô gái anh yêu, là tôi cố tình lao vào nỗi buồn miên man đã được báo trước qua tựa truyện đầy luyến tiếc.

Hoàng Lí kể về loại tình yêu đẹp nhất trên đời mà biết bao nhạc sĩ, văn sĩ đã say mê khai thác từ hàng nghìn năm nay - tình dở dang. Tomoyo Daidouji, Nokoru Imonoyama và Eriol Hiragizawa - bộ tay ba ưa thích của nhiều tác giả fanfiction (tính cả bản thân tôi). Câu chuyện viết theo ngôi thứ nhất của nhân vật Nokoru, và phải nói thêm rằng tôi rất ít khi đọc fanfiction kể qua lời của "tôi", vì cá nhân thích đứng ngoài quan sát hơn là hóa thân vào nhân vật. Đối với Tại Con Bướm Vàng, thú thật lòng tôi bứt rứt sau khi đọc hết câu chuyện, bởi tôi đã quên mất cái đẫm tình trong văn của Hoàng Lí, để rồi sảy chân mắc kẹt trong nỗi chua xót buồn thương.

Tôi thích cái "thật" nơi Tại Con Bướm Vàng. Nokoru dành cho cô gái anh yêu thứ tình si mê nhuốm màu ích kỷ, rất "con người". Người ta thường thích lý tưởng hóa tình yêu - mặc cho nó chiếc áo thánh nhân cao thượng, ngó lơ bản chất thật của tình yêu là chiếm hữu. Nokoru ích kỉ đến độ đến khi đã buông lời chia tay ở đầu câu chuyện, Nokoru vẫn muốn nắm giữ lấy con bướm vàng xinh đẹp mong manh mà "ngay từ đầu...đã chưa từng thuộc về anh". Ta bảo, yêu người là để người đi. Ừ thì anh đã chủ động để cô đi đấy, nhưng từng cái chấm phẩy Hoàng Lí đặt vào như muốn níu kéo mối tình mong manh mơ hồ như cái vỗ cánh của loài bướm. Nó "thật" quá, nên nó chạm vào trái tim con người cũng đầy nhỏ nhen của tôi.

Rồi tôi thích cái "thơ" nơi Tại Con Bướm Vàng, thông qua nhịp buồn xuyên suốt câu chuyện. Nếu bảo Hoàng Lí chẳng cho nó chút điểm sáng nào cũng không phải là nói quá - mặt này lại ngược với cái "thật" tôi vừa đề cập. Không cào xé tâm can đâu, nỗi buồn nhẹ như cụm mây giăng, đủ để che khuất mặt trời nhưng không đủ để kéo mưa tuôn. Nhẹ nhàng nhưng miên man. Buồn cho lời chia tay buông lơi ngay từ những dòng đầu tiên, buồn cho người con gái với căn bệnh trầm cảm mà Nokoru dịu dàng gọi là "màu tím buồn thương", buồn cho kí ức đẫm nước mắt nhạt nhòa về chiếc hôn đầu, buồn cho sự si mê mà hai người đàn ông dành cho cô, buồn cho chiếc hôn cuối ngập chìm day dứt, buồn cho tuổi hai mươi lăm với một vết khoét thật sâu trong lòng. Mạch truyện không quá cao trào, đủ nhịp nhàng cho chua xót ngấm vào tim. Hoàng Lí còn thể hiện cái "thơ" một cách trực tiếp hơn khi mượn hình ảnh từ chính bài thơ Hoa Sữa của Nguyễn Phan Hách đưa vào các chi tiết nhỏ thôi, có lẽ để đan mơ hồ cho câu chuyện tình, cân bằng cái "thật" với cái "thơ", thật tài tình biến:

"Tuổi mười lăm em lớn từng ngày

Một buổi sáng bỗng thành thiếu nữ."

Thành "Tomoyo từ năm mười lăm tuổi đã một người yêu em". Và cả:

"Tại mùa thu, tại em hay tại anh

Tại sang đông không còn hoa sữa

Tại siêu hình tại không biết nữa."

Đều được duyên dáng tái hiện trong cuộc điện thoại cuối đầy dằn vặt của hai nhân vật chính. Và tất nhiên, làm sao có thể bỏ qua hình ảnh đẹp nhất và nuối tiếc nhất mà Hoàng Lí đã dùng làm tựa đề cho câu chuyện? "Tại con bướm vàng cánh bay."

Tôi biết Hoa Sữa có lẽ là nguồn cảm hứng cho tác phẩm của Hoàng Lí, nhưng khi đọc lại câu chuyện trong nền nhạc "Điều vô lý thứ nhất" của Nguyên Hà thể hiện khiến tôi chợt xao xuyến lạ lùng. Tôi đoán đó là vì sự mơ hồ của cả hai.

" chợt bên nhau biết đâu mai lại khác

Ngày cứ trôi nhanh không ngờ."

Tôi đã bật khóc ngon lành khi nghe lời bài hát ấy và nghĩ tới Tại Con Bướm Vàng. Tình sao mong manh thế? Ừ thì, cả Xuân Diệu còn không đinh nghĩa được chữ yêu cơ mà.

Chắc tôi khóc cho chênh vênh. Chênh vênh đáng sợ lắm! Mà đời lại lắm chênh vênh.

Tôi thích Tại Con Bướm Vàng, nhưng tôi ghét sự tiếc nuối vô hạn mà cả hai nhân vật phải chịu đựng. Vậy mới là đời phải không? Vì đời đâu phải là một đường thẳng. Mà Nokoru và Tomoyo của Hoàng Lí lại là hai đường thẳng cắt nhau - cắt nhau tại một điểm trong đời rồi sau đó xa nhau mãi mãi. Hoàng Lí dập tắt mọi hi vọng của tôi cho một cái kết có hậu, nhưng thiết nghĩ cái day dứt này sẽ giữ câu chuyện trong lòng tôi mãi mãi. Tôi không phẫn nộ việc tác giả để Tomoyo kết hôn với Eriol như một dấu chấm dứt khoát cho mối duyên của cô và Nokoru, chỉ là tôi sợ dở dang, và thương cho trái tim vỡ nát của Nokoru.

Nhưng tình đẹp nhất khi tình dở dang, phải không?

Cảm ơn Hoàng Lí đã viết một câu chuyện thật sâu sắc, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Cảm ơn Tại Con Bướm Vàng vì một nỗi buồn miên man đầy duyên dáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top