Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16. Túy Nhược Thành Hoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Trần Sắc

Web: haneunrim1610.wordpress.com

Edit: Tiểu Hy

Số chương: 44 chương & 5PN

Nhân vật chính: Phượng Thương, Dục Trăn

Đánh giá: 8.5/10

Thể loại: Cổ đại, đam mỹ, cung đình, nhất thụ nhất công, cường công cường thụ, vương gia công vs đế vương thụ, thế thân, ngược tâm, HE

Cảnh báo: kiên nhẫn, kiên nhẫn, hết sức kiên nhẫn ạ, vì tôi chỉ muốn đá mọe bạn công đi thôi 🙂🙂

Văn án

Thoáng nhìn thấy người ấy khi chỉ là một thiếu niên, sự ôn tồn và quan tâm làm cho Phượng Thương nhớ mãi không quên.
Hoàng tử Dục Trăn trở thành người duy nhất làm Phượng Thương cố chấp, khát vọng.
Chỉ cần nhớ đến hắn cùng ca ca, tất cả thống khổ y đều có thể vượt qua.
Nhiều năm sau, Phượng Thương thành công đoạt lại đế vị, dùng sinh mệnh huynh trưởng đổi lấy thiên hạ.
Cho dù y không để ý đến sự phản đối của quần thần, trọng dụng con của Ngụy đế - Dục Trăn, cho dù y cam nguyện buông bỏ tự tôn, ủy khuất chính mình, hầu hạ dưới thân người, chỉ cầu xin hắn chia cho mình một chút yêu quý, một ánh mắt thâm tình.
Nhưng người Dục Trăn luôn tâm tâm niệm niệm chính là huynh trưởng đã chết của y.
Y đau khổ tương luyến, thành công hối cải, mà hắn, ngoài lãnh đạm cũng chỉ có oán hận.
Si oán triền miên, chỉ mong được chìm đắm trong chén rượu bạc...

Trích đoạn

"Nếu Trẫm muốn ngươi đối xử với Trẫm như đối xử với ca ca thì sao?"

Không biết qua bao lâu sau, Dục Trăn đột nhiên bật cười, cười đến gập cả thắt lưng. Một lúc sau mới ho nhẹ, cố nén ý cười nói: "Hoàng thượng nói giỡn, nếu không thần lại cho là thật."

Phượng Thương im lặng một lúc, lát sau lại mỉm cười nói: "Tĩnh Vương coi như Trẫm đang nói đùa đi."

Dục Trăn nhìn Phượng Thương, từ đôi mắt đẹp không chút gợn sóng, chuyển đến khuôn mặt kinh diễm khiến người ta kinh ngạc: "Trong lòng Dục Trăn, Liên nhi chính lac Liên nhi, không có bất cứ kẻ nào có thể giống Liên nhi. Dục Trăn cũng sẽ không đối xử với bất kì ai như đối xử với Liên nhi. Xin Hoàng thượng tôn trọng người đã chết, đừng đùa giỡn với Dục Trăn."

Review

Phượng Thương yêu Dục Trăn ngay lầm đầu tiên gặp mặt, ngay khi nhìn thấy hắn ôn nhu dỗ dành ca ca của mình. Tuy nhiên, tình yêu này thật sự không đáng.
Phượng Thương bỏ ra quá nhiều.
Vì yêu trước, bỏ ra kiên nhẫn cùng nghị lực bao năm. Vứt bỏ tự cao, liêm sỉ, sẵn sàng hạ thấp địa vị của bản thân đến tận cùng. Là một Hoàng đế, Phượng Thương si mê Dục Trăn đến mức bằng lòng nguyện ý hầu hạ dưới thân, chiều theo ý muốn của hắn. Chỉ cần Dục trăn nói, tiền triều hậu cung, Phượng Thương đều sẵn lòng nghe theo.

Thế nhưng, Dục Trăn chưa bao giờ cảm động. Lần đầu tiên hắn ở bên Phượng Thương là bị ép, bởi vậy vẫn không cam lòng.
Dục Trăn nhớ mãi không quên Liên Canh, ca ca song sinh của Phượng Thương, trong mắt trong tim đều chỉ muốn nhìn một người đó. Mặc cho Phượng Thương hi sinh nhiều bao nhiêu, đối với hắn tất cả là do Phượng Thương đáng phải chịu.
Dục Trăn thiên vị Liên Canh, trái tim con người nằm lệch, vốn dĩ đừng mong công bằng.
Hắn thấy Liên Canh bệnh tật quấn thân, một mình cô đơn Hoàng thành.
Hắn thấy Liên Canh vì đệ đệ, bất chấp nguy hiểm làm nội gian.
Hắn thấy Liên Canh muốn củng cố hoàng quyền thay đệ đệ, vứt bỏ tính mạng.
Hắn thấy Liên Canh phải sống tầm thường cho đến chết, còn Phượng Thương lại an ổn ngồi vững ngôi vua.
Thế nên, Dục Trăn hận. Tất cả những gì hắn thấy, chỉ là một Phượng Thương hi sinh ca ca mình vì quyền lực, thản nhiên nắm giữ giang sơn.

Phượng Thương thật đáng thương, bởi vì ngoại trừ Dục Trăn, Phượng Thương chưa từng mong muốn gì hết. Quyền lực, hoàng vị, vạn dân triều bái là điều y bị ép theo từ bé.
Sống trong thôn nhỏ nghèo đói cùng cực, ngày ngày học võ luyện văn. Mỗi buổi trở về, vết thương trên người nhiều không đếm xuể.
Có đứa trẻ nào lại quen thuộc đến chai sạn với các vết thương, để rồi máu chảy đầu rơi dường như cũng khômg còn đau lắm?
Có đứa trẻ nào lạ lẫm với tuổi thơ?
Có đứa trẻ nào khao khát yêu thương đến mức yêu một người ôn nhu, dịu dàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Phượng Thương có Hoàng vị, đó cũng là thứ duy nhất y có. Y bị đưa từ thôn nghèo với tuổi thơ ám ảnh bởi mối thù hư ảo, cuộc sống đày đọa khắt khe tới Hoàng cung, nơi y phải vật lộn với những khao khát, khổ sở của ái tình.

Nếu được lựa chọn, hẳn Phượng Thương đã rất khao khát cuộc sống của Liên Canh.
Liên Canh có Dục Trăn nhung nhớ, Dục Dặc một lòng yêu thương, muôn người kính ngưỡng, lại có một đệ đệ luôn quan tâm, tôn trọng mình, có tuổi thơ vui vẻ, có cuộc sống đầy yêu thương. Liên Canh có một đời dài an ổn.
Phượng Thương thì sao, y có thù hận từ đâu đem đến, bị ép buộc khắc sâu vào não, có kinh thư, võ nghệ y chán ghét ngày ngày đợi chờ, có đòn roi kinh người không sao đếm hết, có vết thương ngang dọc lớp này chồng lớp kia, có người y yêu, căm hận y rất nhiều.

Dục Trăn cuối cùng có yêu y không, đáp án bày ra trước mắt, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy thiếu. Dục Trăn làm không đủ. Hắn không bù đắp được tuổi thơ cho Phượng Thương, không thể sửa chữa lỗi lầm trong quá khứ, chỉ có thể yêu thương Phượng Thương hiện tại nhiều hơn. Nhưng như thế chưa đủ.
Ai trả giá cho những tổn thương y đã phải chịu?
Ai bù đắp nổi sự hi sinh không giữ lại chút nào của y?

Dục Trăn không xứng đáng, nhưng Phượng Thương yêu Dục Trăn. Điều đó làm hắn xứng đáng ở cạnh Phượng Thương.

Happy ending.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top