Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

iii; Thị trấn Ô Dương Mộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn Ô Dương Mộc
Bí ẩn, siêu nhiên, tâm linh √
5 chương chính văn + 3 phần ngoại truyện √
| _cascas
https://my.w.tt/Qb4bwP6dQ4

Cậu nói cậu sợ ma quỷ sao?
Để tớ dẫn cậu đi xem lòng người nhé.

"Thị trấn Ô Dương Mộc" không chỉ là một câu truyện ngắn kể về những hiện tượng lạ xoay quanh trấn cổ eo hẹp, mà còn phản ánh một cách chân thực nhất về bản năng loài người. Lấy hai góc nhìn là hai cậu bé mười lăm tuổi với phong cách suy nghĩ thấu đáo như nhau - Tiêu Vĩ và Kiến Đồng, tác phẩm không chỉ nổi bật trong việc xây dựng nút thắt tình tiết mà còn có những yếu tố khác khiến người đọc không thể ngừng ấn tượng.

Đầu tiên, tôi xin được nhận xét về giọng văn của cậu. Một trong những điểm đáng khen của tác phẩm là cậu có tay viết chắc, giúp cho mạch truyện ổn định và tạo điều kiện cho độc giả theo đuổi cảm xúc nhân vật một cách trọn vẹn. Theo như lời tác giả nói, thì đây là lần đầu tiên cậu ấy thử sức với thể loại tâm linh mang bối cảnh hơi hướm Trung Quốc, vì vậy tôi rất ngạc nhiên và cũng rất hài lòng khi thấy được sự trôi chảy, điềm tĩnh đó trong lối diễn đạt của cậu, cảm giác như tác giả đã quen với cách viết này từ lâu lắm rồi. "Thị trấn Ô Dương Mộc" thực chất là phiên bản đã được edit và bổ sung, vậy nên nó trở thành tác phẩm đã được edit và bổ sung rất đáng đọc.

Tất nhiên trước khi đạt đến cảnh giới đó, câu truyện vẫn còn xuất hiện một vài vấp váp trong chương đầu tiên: A Hắc đến rồi! Điển hình là cách cậu miêu tả một hiện tượng hay cảm xúc nhân vật, vẫn còn hơi thô và tạo cảm giác máy móc.

"Bà Tiêu có chút lo lắng, vô thức kích cỡ lòng trắng của đôi đồng tử to ra, biểu hiện này chứng tỏ bà đang cảnh giác và sợ hãi."

"Trên trán bà Tiêu bắt đầu đổ những giọt mồ hôi bất chấp gió vẫn lay và trời vẫn lạnh dần cùng những dấu hiệu hứa hẹn cho một cơn mưa."

Nếu câu truyện có bất kì lỗ hổng đáng tiếc nào, thì chắc đó sẽ là lỗi dùng từ của một vài đoạn, khá ít thôi, ví như: "Đó là tất cả những gì đang diễn ra trong tư tưởng của bọn trẻ", có thể thay thế bằng "tâm trí", hay "... nơi mà kì thuật hay phép thần thông chẳng mua nổi một nụ cười chân nguyên", trong khi theo Google thì chân nguyên là một danh từ chỉ tinh thể trong trong cơ thể của người tu luyện chứ không phải tính từ chỉ nụ cười. Góp ý nho nhỏ là cảnh đánh nhau hơi vội và dễ đoán, nếu khắc phục được thì bố cục sẽ rõ ràng hơn.

Tiếp đến là cốt truyện và những nhân vật của chúng ta, làm nổi bật giá trị và ý nghĩa của tác phẩm bao gồm có Tiêu Vĩ tượng trưng cho thước thang đánh giá của ánh mắt người đời, bác Dương đại diện cho lòng tham lam che giấu dưới nét ôn hòa chuẩn mực, Nhan Tuệ như niềm tiếc nuối của lối sống quá vị tha, và A Long là tâm hồn lương thiện bị chà đạp bởi thành kiến xã hội. Về phần những người khác, tuy cậu cho họ tham gia sự kiện ở độ tuổi mười lăm nhưng khi đọc lên vẫn thấy được cái tính ngây thơ chân chất của trẻ con thôn quê, rảnh thì tụ tập chúng bạn, cả ngày luyên thuyên về những thứ mới lạ không biết chán, dẫn đến cuộc sống thành thị và con người Tiêu Vĩ không là ngoại lệ.

Cậu khai thác hình tượng nhân vật ổn định, tự nhiên với motif cả đám hùa nhau đi tìm hiểu bí ẩn rất gần gũi thôi, cốt truyện như vỏ hành càng gọt càng thấm, thuộc dạng đọc xong một lần phải đọc lại lần nữa mới hiểu được toàn bộ chủ ý của tác giả, để rồi òa lên thích thú khi sau một hồi xoắn não cũng xâu chuỗi được sự việc.

Một Kiến Đồng, Tiêu Vĩ hay trầm mặc nhưng thông minh sắc bén, một Giai Giai giàu tình cảm và dám đương đầu, một A Minh lanh lợi nhưng có phần cục súc, cùng với A Long, Nhan Tuệ, Bối Bối, bác Dương và bà Tiêu, những người với vai trò nhân vật phụ cũng không làm họ trở nên nhạt nhòa so với số đông, bản thân sự có mặt của nhau đã góp phần tạo nên nét hài hòa cho truyện rồi.

Hẳn đó chính là một điểm đáng được công nhận của tác phẩm.

Ngoài ra, tác giả còn khéo léo lồng ghép những câu thơ khiến câu truyện như được chèn thêm một màu sắc khó bị trùng lặp với bất cứ tác phẩm nào khác. Tôi không chuyên về mảng thơ ca lắm nhưng qua cách gieo vần thuận miệng, câu từ rõ nghĩa và bám sát cốt truyện, tôi vẫn phải cộng thêm một điểm cho tác giả.

Tiếng rằng: Ngàn kiếp oán than
Vọng từ chốn lạ, bản làng xa xăm
Ô kìa một bãi tha ma
Dương trần có phải chốn Người dạo chơi?
Mộc thanh bên cạnh huyết hồng
Trấn này trấn cổ, người này người xưa.
...

Có lẽ điểm không mạnh lắm của truyện là thuộc thể loại khá kén chọn với xu hướng đẩy tình tiết đi nhanh hơn mạch kể, độc giả mơ hồ ngơ đi một cái sẽ không nắm bắt được thông tin từ phân cảnh trước, hay vì tác giả chưa thực sự ổn thỏa trong việc nhấn mạnh những tình tiết đáng lưu ý, để lại kha khá câu hỏi trong lòng người đọc. Hoặc phần nhiều là do tôi cày truyện lúc nửa đêm nên đầu óc không mấy tỉnh táo, cá nhân thôi-

Tuy biết nghe nó khá hiển nhiên, nhưng tôi vẫn luôn thắc mắc thái độ của mọi người trong trấn khi chào đón một kẻ ngoại lai từ thành phố, hay tập tục họ tế thần linh ảnh hưởng bao nhiêu tới quan điểm, lối sống của họ; mọi hiềm nghi đổ lên đầu Tiêu Vĩ nên nhận lại được phản ứng cực đoan, khắc nghiệt hơn nữa.

Mạn Châu Sa hoa rất dễ nhận ra, không biết cha của Bối Bối bị lừa như thế nào, cụ thể ra sao khi mà trong đại nạn thì ông cùng mẹ Bối Bối lẽ ra đã... chết rồi? Kết cục của cha mẹ Tiêu Vĩ thế nào, rồi đám Kiến Đồng sinh sống ở nơi phố thị nữa? Quan hệ giữa A Long và A Thất kiếp trước (hay còn được biết đến là Tiêu Vĩ, A Hắc kiếp này) là gì? Thêm vào đó là câu nói cuối chương bốn của bác Dương chưa đủ rõ ràng, liệu nó có phải bao hàm cái chết của tất cả những người liên quan không?

Bỏ qua những chi tiết có thể do tôi đã không tìm hiểu kĩ phần ngoại truyện đó, thì điều làm tôi cực kì ấn tượng ở "Thị trấn Ô Dương Mộc" không chỉ là tình cảm mãnh liệt, đến đột ngột nhưng lại rất tự nhiên của Tiêu Vĩ dành cho quê hương mình cách đây 20 năm, mà còn có cả chấp niệm của A Long dành cho Nhan Tuệ, chẳng khác gì tia sáng le lói giữa những ngày trời ảm đạm sau trấn, trong thoáng chốc khiến xúc cảm của tôi như vỡ òa.

- (Nàng) Là người thiếu nữ cho A Long thấy nhân gian còn bao nhiêu kì diệu, tình yêu còn bao nhiêu ấm áp, là người cho chàng tin giữa con người và gia tộc loài quỷ có thể vĩnh viễn yên bình. Lý tưởng cả đời Nhan Tuệ chính là Ô Dương Mộc có thể ngày ngày thanh bình, mây trôi nắng rọi, chim hót hoa nở, người có tình sẽ đến được với nhau... Từ ngày đó, A Long đã biết, lý tưởng cả đời của bản thân chính là bảo vệ lý tưởng của Nhan Tuệ...

Chỉ là thật đáng tiếc, so với dục vọng của con người thì chấp niệm của một con quỷ có là gì. A Long nguyện ở lại vì nàng, nguyện ẩn thân vì nàng, nguyện bảo vệ tất cả mọi người vì nàng, lại không thể chạy trốn khỏi nơi có nàng. Bỗng nhận ra, nếu không nhờ sự giúp đỡ của Tiêu Vĩ và Kiến Đồng thì bác Dương (nhân vật đại diện cho sự biến chất của xã hội) đã cuỗm về trong tay thứ người hằng ao ước rồi. Nhưng sau cùng, bằng nguyên lí trời cao luôn công bằng, cái thiện dưới vỏ bọc xấu xí đã đánh thắng được cái ác trần trụi, để lại độc giả phải trút một hơi dài nhẹ nhõm.

Phần ngoại truyện 3 rất đáng yêu, hoan nghênh mọi người đón đọc.

Có vẻ như bài review của tôi đến đây là kết thúc rồi, cám ơn cậu đã ủng hộ, có gì không phải xin hãy bình luận nhé.

Tối an.

‹nê›
‹140320›

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top