Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 - Chương 05 : Hogwarts

Tiếng còi tàu từng đợt rền vang, kéo dài thật dài trên sân ga mịt mù hơi nước. Nắng trong vắt trải dài xuống từ trời cao, len qua màn hơi nước mờ ảo đó, phản chiếu ra vô vàn chùm tia bảy sắc, tô điểm cho vỏ ngoài màu son của con tàu phép thuật một quầng sáng lấp lánh và đẹp đẽ. Tôi hít sâu một hơi trong bầu không khí lành lạnh dễ chịu ấy, vội vã rảo những bước cuối để đặt chân lên cửa toa sắp đóng lại, hoàn thành điểm cuối của dòng học sinh đang vui vẻ cười nói, ồn ã mà náo nhiệt.

Ô cửa kính sáng bóng ngăn cách hai thế giới, hình bóng thân nhân tiễn đưa con em mình chậm rãi trượt lại đằng sau, dần chỉ còn là mấy cái bóng mờ và vài bàn tay đưa lên nhẹ vẫy. Họ dần được thay thế bằng bức tường gạch nâu đỏ cũ kỹ của nhà ga có lẽ đã tồn tại lâu lắm, rồi một lúc sau là khoảng không rộng lớn, sáng ngời mà hướng mắt xuống dưới có thể thấy sắc xanh lục đẹp như tranh.

Từng cảnh sắc lặng lẽ biến đổi, chuyển động nhịp nhàng kỳ lạ với tiếng toa máy và bánh sắt lăn đi, cạ mạnh vào đường ray, gây ra cảm giác rạo rực, hưng phấn nhưng thoáng chút hụt hẫng. Tôi đang bước chân vào một thế giới mới, nơi mà chỉ vài ngày trước bản thân không hề nghĩ rằng có tồn tại. Ở đây không có bất cứ thứ gì tôi quen thuộc, không có vòng tay của Blaise, không có thư viện bụi mù chồng chất những sách đầy lộn xộn chẳng bao giờ phân loại, không có bệ cửa sổ mà nhìn ra được cả chốn lộng lẫy lẫn tối tăm nhất của London, không có gì cả.

Tất nhiên xét lại thì, à, tôi có sách. Nhưng không phải những quyển sách cũ kỹ của thư viện gần nhà, với những trang giấy đã ố vàng, chỉ cần lỡ tay lật mạnh cũng có thể khiến nó rách một đường nhanh tới mức không có cách nào hình dung, mà là sách có bọc bìa bằng da nâu cứng, dày đến hơn hai đốt ngón tay. Mở sách ra không phải bao giờ cũng thấy dòng chữ nhỏ xinh nằm ngay ngắn mà đôi lúc sẽ lơ lửng bay lên, phóng to, thu nhỏ, toả sáng hay những điều tương tự như vậy. Blaise đã trầm trồ một lúc lâu khi thấy điều ấy, nhưng ánh mắt không phải với vật chưa từng thấy bao giờ, mà là mênh mang hoài niệm về điều mình biết nhưng đã thay đổi quá nhiều thì đúng hơn.

Trí óc vẫn quẩn quanh hình ảnh cuối mình nhìn thấy trước khi tàu rời ga. Cha mẹ học sinh, với lòng yêu thương nồng nhiệt ẩn sâu trong mắt họ, lưu luyến thả tay con mình để chúng có thể chạy tới vùng trời mới. Blaise không có trong số họ, dù hiển nhiên, tôi biết tình cảm của cô ấm áp và bao dung chẳng kém bất kỳ người cha người mẹ nào. Chỉ là tình yêu ấy không thể giúp Blaise đi xuyên qua được bức tường sân ga để vẫy tay tạm biệt tôi như họ mà thôi.

Sàn tàu bỗng rung lên nhè nhẹ, rồi cả người khẽ chao đi một góc độ vừa đủ để trở nên loạng choạng. Tôi cuống quít chộp lấy phần gờ của chiếc cửa sau lưng, vụng về ổn định lại thân hình. Dòng suy nghĩ bị cắt đứt đoạn, tôi ngẩn người lúc lâu mới nhớ ra bản thân vẫn còn đang đứng đờ như một pho tượng ở gần cánh cửa vào lúc đi lên, chưa từng nhúc nhích. Và cái cảm giác ngu ngốc đó chỉ có tăng lên chứ không giảm đi, khi cánh cửa nối với toa bên phải mở ra, để lộ hai nam sinh cao nhòng, giống nhau chằn chặn với mái tóc đỏ chói lọi xù lên, đang vừa đi vừa cười đùa rôm rả. Họ giật mình khi thấy tôi đứng sững ở đó, rồi nhanh chóng ném ra một cái nhìn quái lạ, tỏ ý thắc mắc vô ngần với việc đứa con gái này đang làm cái quái gì ở đây, trong khi xung quanh thậm chí còn chẳng có lấy một cái ghế cho nó đặt mông ngồi xuống.

Tôi ngượng ngùng rụt cổ trước hai cặp mắt hiếu kỳ ấy, thiếu chút nữa phun ra vài tiếng 'haha' nhạt nhẽo để góp vui cho không khí, rồi cuống cuồng vơ vội cái quai cầm của chiếc rương to chù ụ, nhấc nó lên với sức lực bản thân cũng phải há miệng trầm trồ. Và tôi chạy thẳng, trước lúc cậu con trai với khuôn mặt có vẻ ít tàn nhan hơn kịp mở miệng định nói câu gì, theo hướng về toa tàu ngược lại.

Chịu đựng ánh mắt chiếu thẳng khi đi qua mấy toa đầy nhóc người không phải là trải nghiệm vui vẻ hay dễ dàng, mặt tôi dễ dàng bị nhìn tới nóng bừng lên, chỉ biết lầm bầm 'Biết ngay là thế mà' trước lúc vội vã tông cánh cửa toa tiếp theo để chạy trốn, rồi lặp lại quá trình đó một lần nữa.

Qua bảy tám toa xe như thế, bản thân dù có kiên nhẫn cũng sắp trở nên tuyệt vọng. Tôi bắt đầu vẩn vơ suy nghĩ về việc bản thân có nên ngưng lại ở sàn nối toa tiếp theo, lấy luôn rương đồ làm ghế chờ bà lão bán đồ ăn đẩy xe qua không (trước lúc sập cửa tôi có nghe được chuỗi tiếng bánh xe lọc cọc và mùi thơm ngào ngạt của lượng đồ ăn có lẽ rất lớn mà một đứa con gái đang đói mốc meo không - thể - không - ngửi - thấy). Mang tâm lý cầu may lần cuối, tôi đẩy cánh cửa toa tiếp theo, sau đó liền hối hận.

Đó là toa vắng người nhất trong những toa tôi từng đặt chân, chỉ có vài học sinh quần áo ngăn nắp, đang chậm rãi rầm rì thảo luận gì đó. Nghe thấy tiếng mở cửa, họ theo phản xạ ngẩng đầu lên, và chỉ bằng một giây lướt từ gương mặt xuống quần áo tôi đang mặc trên người, đuôi mày của vài đứa đã nhướn lên, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ như thể đang có mấy con sâu ngo ngoe trên đó vậy. Hai học sinh ngồi gần cửa toa nhất thả quyển sách nặng trịch trên tay xuống mà không gây ra một tiếng động, người lớn hơn lạnh nhạt đánh giá tôi một chút, khoé miệng giật nhẹ, giọng điệu đầy chán ghét.

"Ồ, Muggle." Âm điệu làm tôi nhớ ngay tới bà Bargin, thủ thư của cái xó sách nhỏ hẹp tôi từng hay ghé, khi biết nghề nghiệp của mẹ Blaise, trước khi tôi đập cả quyển sách định trả vào mặt bà ta, người đang muốn thêm thắt vài câu bình phẩm, và quyết không đặt chân tới cái chỗ bẩn thỉu đó lần nữa.

Những ánh mắt và lời nói này không mang lấy một tia thiện ý còn khiến tôi ngượng ngập hơn cả lúc nãy, có cảm giác như bị kim châm vậy. Tôi nhớ lúc giác sư McGonagall dẫn tôi bước vào Hẻm Xéo, bà từng nói từ Muggle ở giới phép thuật là để chỉ những người không tồn tại ma lực, không thể thi phép, tôi cũng coi đó là điều bình thường mà gật đầu bỏ qua. Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của những người này, chẳng lẽ từ đó còn có nghĩa xấu nào khác? Bộ không cho phép tân sinh mặc đồ Muggle bước lên tàu hả? Tấm chắn thông báo vi phạm đâu? Ít ra cũng phải báo để người ta tuân thủ theo chứ?

Nam sinh cất lời không thấy tôi đáp lại, có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, giọng nói cao ngạo dày thêm một phần châm chọc.

"Chẳng lẽ cô muốn ngồi ở toa này hả?"

Thế thì mất miếng thịt nào của mấy người à... Đầu óc theo phản xạ hiện ra một câu bật lại, nhưng bản năng ngăn tôi không bật ra câu ấy thành lời. Vài học sinh nở nụ cười ác ý khi nghe thấy câu nói ấy, song không đả động gì thêm. Có lẽ họ đang nghĩ nói nhiều với tôi thêm chút nào giá trị con người của họ sẽ giảm đi hơn chút ấy gấp mấy lần. Tôi để ý thấy thằng bé tóc vàng nhạt ngồi cuối toa tầm tuổi mình hù một tiếng mất kiên nhẫn, sau đó nó vươn tay lật bừa một quyển sách trước mặt rồi bắt đầu chúi mũi vào đó, không thèm ngẩng mặt lên nhìn thêm phút nào nữa.

May mắn thay đúng lúc tôi đang ngập tràn cảm giác xấu hổ muốn đào một cái lỗ rồi nhảy xuống tới nơi sau khi sập cửa toa của cái đám người khó chịu này lại, cánh cửa nói liền với toa trước đó mở ra, tôi nghe loáng thoáng thấy vài tiếng thở phào, rồi một bàn tay xa lạ vỗ nhẹ lên đầu tôi. Lời nói của người mới đến bình thản rõ ràng, còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

"May quá, tìm thấy rồi." Người này có một mái tóc nâu sẫm rất dày, đôi mắt đen láy đầy linh động và ấm áp khiến người đối diện bất giác có thể thả lỏng. Bàn tay đang vỗ đầu tôi vẫn chưa rời đi mà còn thích chí xoa xoa thêm vài cái. "Anh không cho rằng con nhóc như em phù hợp với nhà Slytherin cho lắm, trừ khi em muốn bị nước bọt khinh bỉ của họ dìm tới chết."

Nam sinh tóc hoe đang ngồi bên cạnh thằng bé tóc vàng nhạt tôi để ý lúc đầu lạnh lùng nâng mí mặt nhìn anh ta, có vẻ không ưa mấy lời này cho lắm, âm điệu ngoài chán ghét cũng chỉ còn chán ghét. "Andy Martus."

Người bên cạnh tôi cũng không chịu yếu thế hất cằm lên. "Vinh dự khi được huynh trưởng Hugh Coffey nhớ tên, nhưng tôi còn biết cách viết tên mình như thế nào."

"Nếu cậu đã biết, cảm phiền giữ lại phép tắc và lịch sự của mình."

Đáp lại câu nói lạnh như băng đó, người tên Andy Martus chỉ nở nụ cười toe toét khi cúi đầu một cách rất khoa trương, vờ bắt trước theo phong phạm của hai chữ 'lịch sự'. "Đợi đến lúc huynh trưởng Coffey có được quyền hạn trừ điểm của nhà tôi, tôi sẽ cố ghi nhớ điều đó vậy." Rồi trước khi đợi được lời đáp lại, anh ta giật lấy tay nắm cửa còn cứng còng trong tay tôi, nhanh nhẹn đóng sầm cái toa khó chịu ấy lại.

Anh ta híp mắt quay lại nhìn tôi, cười hì hì khi thấy tôi còn đang xấu hổ, giọng nói chậm hơn hẳn lúc đối đầu ban nãy, thoải mái và gần gũi. "Thực ra lúc em mà dừng lại chờ George kịp nói câu nó định bật ra thì em không phải lúng túng như vậy rồi. Nó bảo nhìn em chạy mà tưởng có cả một con xà quái đuổi sau mông đấy." Hoá ra là hiểu nhầm, người ta chỉ muốn giúp thôi.... Nghe được hành vi lúc nãy của bản thân, tôi mất tự nhiên ho khan vài tiếng. Andy Martus thấy vậy cũng không đả động thêm gì nữa, làm một cái mặt quỷ với tôi, sau đó lè lưỡi nói. "Thôi, sau đó thì đừng nhắc đến cái lũ nhìn người bằng mũi này. Chỗ anh còn trống đấy, muốn qua không?"

Tôi cảm kích nói cảm ơn, sau đó theo anh lộn ngược lên mấy toa xe đầu. Lúc đi qua phòng cặp sinh đôi ngồi cùng một cậu trai đang điều khiển cái càng nhện khổng lồ tên vai ngoe nguẩy, George nháy mắt và lên tiếng chào tôi một cái, trong khi người còn lại, Martus nói tên anh ta là Fred, chỉ nở nụ cười chọc ghẹo. Tôi thoáng nhớ về cái câu thuật lại việc George thấy mình bỏ chạy như thế nào, bống thấy bản thân cũng trở nên buồn cười và ngốc nghếch hết thuốc chữa.

Martus nâng giúp tôi cái rương to oạch suốt cả quãng đường ấy, với vẻ nhẹ nhàng như không mà chẳng thể nào nhìn ra được dưới thân hình thư sinh của anh, cuối cùng bằng điệu bộ bất nhã cố làm tôi bật cười còn định dùng chân mở cửa thông với toa mình ngồi để khỏi phải đặt đồ đang cầm trên tay xuống. Tôi phải cuống quít ngăn anh lại.

Trong toa còn hai người đang ngồi, đều bằng tuổi tôi cả. Cậu bé mặt tròn có vẻ hơi nhút nhát hướng nội tên là Neville Longbottom, khi thấy tôi có vẻ còn e dè hơn cả cậu thì chỉ cười hiền, sau đó thân thiện lấy con cóc của mình cho tôi nghịch, bắt đầu gợi chuyện làm quen với tôi. Cô bé còn lại tự giới thiệu tên gọi Hermione Granger có mái tóc nâu giống hệt màu tóc của Andy, song giữa họ chẳng có nét gì tương đồng như hai anh em cả, cùng hai chiếc răng thỏ hơi nhô ra ngoài, khiến người ta có ấn tượng về sự thông mình nhưng hơi vênh váo. Tuy nhiên tôi vẫn muốn kết bạn với cả cô bé ấy, bởi vì trong giây lát nhìn lại, bản thân có liếc được sống lưng cô hơi căng lên tố cáo nội tâm căng thẳng, bỗng thấy có đôi chút đáng yêu. Tuy tính cách chẳng có lấy một nét tương đồng nhưng họ đều rất háo hức với ngôi trường sắp sửa nhập học, có lẽ chỉ chờ Andy .bạn cùng toa. Martus quay lại để thoả mãn một đống câu hỏi đang bỏ ngỏ của mình. Dẫu sao thì Andy cùng là người lớn nhất còn ngồi với họ ở đây, có đủ nhiều thứ để kể sau ba năm học tại Hogwarts với cả ngàn điều làm anh thích thú.

Tôi ngồi ở toa ghế đối diện anh và Longbottom, bên cạnh Granger, cười mỉm nghe cuộc đối thoại của bọn họ trong khi tay vẫn khum khum tạo thành nơi ngăn con cóc Trevor màu xanh đen của cậu khỏi nhảy đi mất, ánh mắt lơ đãng liếc về đám mây được nắng nhuộm vàng ánh lên sắc vỏ mơ phai đang nhanh chóng trôi qua khung cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top