Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XXVI: Đại tiệc máu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay sẽ là lúc người ta tổ chức bữa tiệc mừng sinh nhật của công chúa Lăng Kỳ Vân.

Sau bao nhiêu sự tò mò và kỳ vọng, bữa tiệc ấy đã được diễn ra. Từ sớm hàng ngàn nô tỳ hầu hạ lâu đài đã hoàn thành những công đoạn cuối cùng trong buổi tiệc. Từ ngoài cổng vào lâu đài, trên các hành lang và các cánh cổng lớn đều được treo đèn cùng các lời chúc tụng tốt đẹp.

Các vị khách quý, những nhân vật có danh tiếng từ khắp nơi đều được mời đến đây dự tiệc, bao gồm cả những người đại diện hoặc đứng đầu cả một đế chế lớn. Người ta còn bảo, ngay cả các buổi lễ sinh nhật của các đế vương những đế chế lớn cũng khó lòng có sự quan tâm nhiều như buổi sinh nhật này của Lăng Kỳ Vân.

Sự tham dự này phần lớn là do cũng như Lôi Đình và Tiêu Thì Khâm hầu hết các đế chế vừa và nhỏ đã bị Thiên Đàng từng bước ép buộc thuần phục. Với các đế chế lớn hơn thì vuốt mặt nể mũi, ít nhiều cũng cử các thân thích quan trọng mình đi đến.

Cái Tài Tiệp và Lý Tấn đến nơi đã là lúc bữa tiệc chỉ còn tầm vài giờ nữa là bắt đầu. Cả hai thiếu niên vừa được dẫn đi một chút cũng là lúc Lư Hãn Văn từ Lam Vũ đến nơi.

Lư Hãn Văn vẫn còn rất nhỏ tuổi, là vị thái tử do Lam Vũ một lòng đào tạo ra tương lai kế thừa Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên, tuy rằng tuổi tác có thua kém nhưng chả ai dám xem thường cậu thiếu niên này cả. Bao gồm số đó còn là Lăng Kỳ Vân, nàng công chúa này vốn chả muốn để kẻ nào vào mắt nhưng Lư Hãn Văn này, chân truyền của Kiếm Thánh không thể không đề phòng. Vốn dĩ mục tiêu của ả là Dụ Văn Châu nhưng phút cuối Dụ Văn Châu lại ủy thác cho Lư Hãn Văn Đến đây, nói đi nói lại cũng cảm thấy kẻ đó hẳn là đã ngửi ra gì đó.

Lăng Kỳ Vân nhíu mày, Tiêu Thì Khâm và Trương Tân Kiệt có lẽ cũng đã có mưu đồ rồi, xui rủi Dụ Văn Châu cũng không có mặt nếu không cũng sẽ rất phiền phức. Bởi lẽ, hơn bất cứ ai Lăng Kỳ Vân hiểu rõ, sau bữa tiệc này những kẻ này vừa vào không hề có một chút cơ hội nào rời khỏi đây nguyên vẹn cả.

***

Bàn tiệc xa hoa cùng với một đại sảnh cực lớn xuất hiện trước mắt Trương Tân Kiệt. Trên những chiếc bàn dài được phủ một lớp lụa đỏ thượng hạng, những món ăn thức uống vô cùng bắt mắt đã được bày trí sẵn sàng. Vị trí trung tâm của nó chính là chỗ của con gái cưng Lăng Kỳ Ninh, công chúa Lăng Kỳ Vân xinh đẹp.

Thấy Trương Tân Kiệt cùng hai người kia bước vào, nàng công chúa liền rời khỏi chỗ ngồi vô cùng trịnh trọng cúi chào và mời người con trai ấy vào bàn. Trương Tân Kiệt theo thói quen cũng đáp lại bằng thái độ vô cùng nghiêm cẩn mới thong thả ngồi xuống.

Sau Trương Tân Kiệt một lúc, Tiêu Thì Khâm cũng đến nơi, dáng vẻ của kẻ đứng đầu Đế Chế Lôi Đình có vẻ vô cùng gượng gạo. Trương Tân Kiệt có thể thấy rõ điều đó và hiển nhiên những ai tin ý đều sẽ nhận ra điều bất thường này.

Lý Tấn cùng Cái Tài Tiệp bước vào, trên đường đến chỗ chỗ ngồi phải đi qua chỗ ghế ngồi của Trương Tân Kiệt. Cứ như đã chuẩn bị trước, Trương Tân Kiệt thấy hai thiếu niên này đi tới liền đảo mắt một cái. Lá thư mà hắn gửi cho Lý Hiên có lẽ đã được Lý Hiên hồi đáp bằng cái nhìn cho hai thiếu niên này đây.

Đến khi khách khứa đã đến đủ, Lăng Kỳ Vân mới cho những nghệ nhân phụ trách âm nhạc vào. Tiếng đàn êm dịu vang lên như thấm vào da thịt người ta một cảm giác khoan khoái, lân lân. Những vũ công đều là mỹ nữ được tuyển chọn kỹ lưỡng, đắm mình trong âm điệu của nhạc ca, dâng lên trước mặt ngàn vị quan khách vũ khúc hoa lệ nhất.

Thức ăn thượng hạng, âm nhạc du dương cùng bao mỹ nữ dạo quanh, lại được tậng hưởng trong đại sảnh rộng lớn với mái vòm thủy tinh, nhìn thẳng ra rời đêm đầy sao. Những bức tường dù là bên trên hay xung quanh và thậm chí là trên những thân cột lớn, nơi nơi đều tạo khắc hình dáng của những vị thiên sứ với đôi cánh tuyệt đẹp trên lưng.

Bữa ăn được bắt đầu, khách khứa bắt đầu cầm dao nĩa lên, vừa ăn vừa tậng hưởng lạc thú hiện giờ, thi thoảng còn quay sang người bên cạnh bắt chuyện xã giao.

Khu vực yên tĩnh nhất hẳn là bàn của Trương Tân Kiệt, tính cách của Trương Tân Kiệt dù đi đâu cũng sẽ không thay đổi, khi ăn tuyệt đối không hé răng nửa lời. Cũng như nhiều người biết thói quen của Trương Tân Kiệt, Lăng Kỳ Vân vô cùng rất kiên nhẫn đợi người kia hoàn thành xong bữa ăn mới bắt đầu mở lời.

Nàng ta bước đến bàn của Trương Tân Kiệt, nâng lên một ly rượu nho ngỏ ý mời, vị quốc sư của Bá Đồ liền nhẹ tiếp lấy. Cái Tài Tiệp và Lý Tấn cũng được mời rượu sau đó một chút và để nể mặt cả hai đều nâng rượu lên uống trước mặt Lăng Kỳ Vân.

Dường như đã hài lòng, Lăng Kỳ Vân mới chuyển sang mời rượu những người khác. Đến khi gót giày của nàng ta dừng lại thì trước mặt đã là một Tiêu Thì Khâm một thân lễ phục chỉnh chu sắc lam thuần. Lăng Kỳ Vân ngỡ ngàng nhìn người đó, nụ cười trên môi nàng thoáng vụt tắt rồi lại trở lại đó ít lâu. Hai vành ly chạm nhẹ vào nhau, vang lên những âm thanh trong trẻo, Lăng Kỳ Vân khẽ cười nói.

"Đức vua đáng kính từ Lôi Đình, tôi hôm nay thật vinh dự khi có thể cùng ngài nâng ly tại đây. Cùng chúc tụng cho tương lai Thiên Đàng cùng Lôi Đình ngàn năm, hỡi đức vua."

Tiếng nhạc vẫn dịu dàng ngân trong như tiếng chuông gió lớn được treo ở lối vào, từ đó cất lên những âm điệu tuyệt mỹ. Mãi một lúc sau thì không gian chợt trở nên im bặt, nhạc dừng mỹ nữ dâng khúc cũng ngừng xoay vòng quanh bữa tiệc.

Trương Tân Kiệt không hiểu sao mình có cảm giác rất khó chịu trong người, trong cổ họng rất nhanh truyền tới mùi máu tanh. Ánh mắt của hắn dần mờ đi, thâm tâm Trương Tân Kiệt bắt đầu cảm thấy không khí xung quanh đang trở nên quá nguy hiểm. Tống Kỳ Anh và Lý Nghệ Bác đứng bên cạnh cũng bắt đầu thấy thái độ kỳ lạ của Trương Tân Kiệt mà lo lắng không ngừng nhưng không hề tỏ vẻ ra ngoài.

Chả từ nơi nào của đại sảnh rộng lớn một tiếng hét thất thanh vang lên. Sau đó âm thanh đó lan tràn khắp cả tứ phương, các mỹ nữ, các nhạc công nửa khắc trước còn đang đắm chìm trong âm nhạc và vũ khúc nay đã hóa thành những sát thủ. Những ngón tay xinh đẹp xiết chặt lưỡi kiếm sắt nhọn, những khẩu súng lạnh hơn băn, lướt qua những bàn tiệc hệt như những bóng ma. Chỉ cần đi đến đâu thì sau lưng của những kẻ đó chắc chắn là những cái xác lạnh. Khách khứa tham dự buổi tiệc này dĩ nhiên không phải nhân vật vì tầm thường gì nhưng giờ phút này, có những người muốn nhấc tay, nhấc chân cũng không nổi.

Lăng Kỳ Vân cười lạnh, những cái xác sau khi bị đoạt mất linh hồn thì lập tức sẽ được tái sinh với bộ dáng không khác gì "bản gốc". Chỉ là những kẻ đó từ nay đã hoàn toàn là con rối dưới sự điều khiển của Đế Chế Thiên Đàng.

Vụ thảm sát vẫn tiếp tục xảy ra. Đừng nói là ai, bản thân Trương Tân Kiệt cũng bắt đầu choáng váng đủ để biết chuyện này chắc chắn đã được lên kế hoạch sẵn. Thuốc độc sớm đã được bỏ vào thức ăn hoặc ít nhất là ly rượu kia, chắc chắn đây là cái bẫy của Lăng Kỳ Vân. Tống Kỳ Anh thấy thầy mình cũng bắt đầu có vấn đề không khỏi tái mặt đi, trong phút chốc cậu bắt đầu nhớ tới lời của Ngô Tuyết Phong trước lúc ba người rời đi. Không lẽ, đó lại là thật?

Cho đến lúc này, vị dược sư nổi tiếng cao minh của lục địa Vinh Quang dường như đã không khống chế được nữa,ngã gục xuống bàn. Sự thật phía sau bộ mặt thật sự của nàng công chúa xinh đẹp Lăng Kỳ Vân bây giờ mới thật sự lộ rõ. Vốn đã biết Trương Tân Kiệt có điều bất thường, nàng ta liền ra hiệu cho các sát thủ đến đây, giải quyết Trương Tân Kiệt trước.

"Giết chúng."

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, hai bên Trương Tân Kiệt, giữa điện xa hoa, hàng loạt sát thủ của Đế Chế lao ra nhanh như chớp.

Nhưng đời không ai đoán trước được gì, sát thủ vừa lao lên đã ăn một loạt quyền cước từ Tống Kỳ Anh. Tống Kỳ Anh kẻ kế nhiệm Quyền Hoàng Đại Mạc Cô Yên danh trấn tứ phương, một vị hoàng tử như cậu nhờ giả dạng không đụng và thức ăn nên nãy giờ vẫn bình yên vô sự.

Lăng Kỳ Vân tức giận nhìn sát thủ mà mình chuẩn bị chỉ trong mấy giây đã bị những quyền cước thoạt nhìn đơn giản kia đánh ngã như rơm như rạ. Cô ta sớm đã biết Tống Kỳ Anh đã xuất hiện ở Thiên Đàng nhưng không ngờ thằng nhóc này mạnh tới như thế. Chỉ là, Lăng Kỳ Vân cũng không mất quá lâu để bình tĩnh lại. Nàng công chúa xinh đẹp của Thiên Đàng trút bỏ bộ lễ phục đầy cầu ký, bên trong chính là giáp trụ thuần túy, giáp làm bằng hợp kim dưới ánh trăng phản ra thứ ánh sáng nhè nhẹ.

Tống Kỳ Anh còn đang tả xung hữu đột giữa đám sát thủ thì Lăng Kỳ Vân đã lao đến. Cô ta một tay rút ra trong không khí một thanh kiếm trong suốt như thủy tinh, một đường lao tới như đạn bắn. Tống Kỳ Anh phản xạ rất nhanh, ngay khi cảm nhận được sát khí đã xoay người lại, bản thân chắp hai tay ra phía trước chống đỡ.

"Tống Kỳ Anh vào được tới đây cũng phía không ít công sức nhỉ? Nhưng tiếc là sinh mạng của các ngươi cũng sẽ dừng ở đây thôi, không thể tiến lên một bước nào nữa."

Lăng Kỳ Vân nhảy lùi lại, kiếm trong tay biến hóa khôn lường lại chém ra hàng trăm đường kiếm mang theo một lượng sát thương ma thuật khổng lồ trong nháy mắt. Tống Kỳ Anh không tránh được, dưới tình huống đó tránh né nhiều nhất có thể, nhân cơ hội đó áp sát Lăng Kỳ Vân. Nào ngờ cô ta như một kẻ không xương, khéo léo luồng lách qua một cú đấm chí mạng của Tống Kỳ Anh. Nhân lúc Tống Kỳ Anh còn đang lỡ một nhịp, cô ta lập tức một kiếm chọc thẳng vào ngực trái Tống Kỳ Anh.

Lưỡi kiếm sắc bén bị Tống Kỳ Anh giữ lại bằng tay, kiếm sắc bén xuyên thủng lớp bảo vệ tay của cậu, cứa vào thịt da làm máu chảy nhuộm đỏ cả thanh kiếm tựa. Máu của Tống Kỳ Anh từng giọt chảy ra, nhỏ xuống nền gạch tựa như hoa càng lúc càng nhiều. Hai người giằng co bất phân thắng bại.

"Công chúa không biết như thế nào lại học được kiếm pháp của vi sư ta? Không biết có thể cho ta biết được không?"

Tiếng nói ngang ngạnh từ phía sau truyền tới, thiếu niên gương mặt thoạt nhìn còn vô cùng trẻ tuổi, nhưng khí tức anh dũng của bậc chiến tướng trên sa trường đã lộ rõ. Người đó không ai khác ngoài độc nhất hoàng tử Lam Vũ, thiên tài mà người ta cho rằng cả mấy ngàn trước chưa từng xuất hiện, Lư Hãn Văn.

Lời này nói ra, Hãn Văn cố tình nhấn mạnh hai tiếng vi sư rõ ràng cho Lăng Kỳ Vân nghe kỹ. Bởi lẽ cậu thừa sức nhìn ra một chiêu loạn kiếm khi nãy của Lăng Kỳ Vân là kết hợp từ hàng trăm chiêu Tam Đoạn Trảm gộp thành. Dĩ nhiên, để có thể ra một lần từng ấy chiêu Tam Đoạn Trảm đến độ người ta còn không nhìn ra nó nổi, thì e là trên lục địa này chỉ có một người làm được. Người đó là Đệ Nhất Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên cũng là người dạy cho Lư Hãn Văn những đường kiếm đầu tiên. Người ta gọi Lư Hãn Văn là người kế thừa Kiếm Thánh dĩ nhiên không phải nói chơi. Nay thấy một kẻ vốn không quen biết gì với thầy mình lại sử dụng kỹ năng chỉ mình người đó làm được, Lư Hãn Văn thật sự không thoải mái chút nào.

Trọng Diễm Ảnh được Lư Hãn Văn vác lên vai, dáng hình của cậu thiếu niên tràn ngập địch ý. Lăng Kỳ Vân không hiểu vì sao Lư Hãn Văn không dùng rượu độc, nhưng thêm một kẻ liền giết một kẻ. Ngay từ đầu kế hoạch của Thiên Đàng đã là thế, làm sao có chuyện khác được. Sẽ không có ai rời khỏi Thiên Đàng nguyên vẹn sau bữa tiệc này.

Lý Nghệ Bác thấy tình hình thế cấp bách, rất nhanh chuẩn bị đưa Trương Tân Kiệt ra ngoài đã gặp quân Thiên Đàng bao vây. Thấy được tình thế trước mắt, nghiến răng bất đắc dĩ cũng rút kiếm ra quyết một lần sống mái. Tống Kỳ Anh đã cùng Lư Hãn Văn đối phó với một Lăng Kỳ Vân- người mà trước nay cứ tưởng là một nàng công chúa vô dụng. Nàng công chúa của Thiên Đàng một mình đối chọi với hai thiếu niên tương lai sẽ đứng đầu hai đế chế hùng mạnh vẫn không hề nao núng. Kiếm ảnh lóe lên, tốc độ như sét đánh, Lăng Kỳ Vân hoàn toàn có thể đáp trả song phẳng với hai thiếu niên. Kỹ năng của cô ta đang sở hữu Lư Hãn Văn cảm nhận được vô cùng rõ ràng, chắc chắn là từ Hoàng Thiếu Thiên mà ra. Nhưng tại sao cô ta có được nó thì cậu hoàn toàn không nghĩ ra được.

Tình hình chỗ Lý Nghệ Bác có vẻ không khả quan lắm khi sát thủ đã tụ tập lại chỗ bàn của Trương Tân Kiệt quá nhiều, mình y thật sự lo không xuể.

Xung quanh đại sảnh bắt đầu yên tĩnh hơn, đã không còn mấy tiếng chém giết nữa, các sát thủ hoàn thành nhiệm vụ của mình bắt đầu tập trung lại.

Cuộc thảm sát tưởng chừng đã yên ắng chỉ còn sót lại từng ấy người, chỉ tiếc là Lăng Kỳ Vân hoàn toàn không biết Tiêu Thì Khâm sớm đã để lại một con người máy thế thân. Còn bản thân Tiêu Thì Khâm đã sớm rời khỏi tiền sảnh từ trước khi cuộc thảm sát đó bắt đầu. Với kỹ năng của mình, Tiêu Thì Khâm bay qua các mái nhà, vượt qua hết các lớp rào chắn bảo vệ tìm tới căn phòng của Trương Tân Kiệt nghỉ lại. Trương Tân Kiệt chắc chắn đã đưa Đới Nghiêm Kỳ từ nhà ngục lên, ở nơi đâu cũng là tai mắt của Thiên Đàng như vậy, dám cá Trương Tân Kiệt chỉ có thể dấu người ở đây.

Về phần Lý Tấn và Cái Tài Tiệp, do nhận được phong thư của Trương Tân Kiệt lại do Cái Tài Tiệp cẩn thận, nên thức ăn cả hai ăn uống vào bao nhiêu liền lén nôn ra bấy nhiêu. Trên thực tế, hai người thực chất chưa ăn gì, đến lúc sát thủ đến tàn sát, lần nữa cả hai lại giả chết rồi được giả vờ lẫn trong số những hình nhân sống dậy, một cách vô cùng khéo léo.

Ngay từ đầu, Lý Hiên đã cho hai người nhiệm vụ bảo vệ Trương Tân Kiệt, nên đến lúc không ai nhận ra nữa Lý Tấn và Cái Tài Tiệp rất tự nhiên tiến đến gần chỗ Trương Tân Kiệt đang bất tỉnh. Chỉ là với tình hình hiện giờ, hai người cũng khó lòng mang Trương Tân Kiệt rời khỏi đây được, nhưng trước mắt phải tiếp cận đã. Người như Lý Nghệ Bác hoàn toàn không biết tới trường hợp này nên chỉ thấy bản thân càng lúc càng bị vây khốn.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc như vậy, một luồng sáng màu xanh không biết từ đâu bay tới, trong thoáng chốc đã biến cả đại sảnh trở thành một biển lửa rực sáng. Trong lúc tất cả còn chưa biết ánh sáng đó từ đâu ra thì Trương Tân Kiệt, từ một kẻ nằm gục trên bàn, nay nhẹ nhàng chống tay dậy vẻ mặt có mấy phần không cảm xúc.

Lăng Kỳ Vân bị Tống Kỳ Anh và Lư Hãn Văn kèm chặt, nhất thời thấy cảnh tượng đó cả chớp mắt còn không kịp. Cô ta hoàn toàn không hiểu vì sao Trương Tân Kiệt có thể bình an tỉnh lại được. Chất độc mà Thiên Đàng sử dụng là loại độc dược do các độc sư ở đây pha chế ra, cả thuốc giải còn chưa có, làm sao Trương Tân Kiệt có thể như vậy. Là chính mắt nàng ta thấy hắn uống trọn nửa ly rượu độc cơ mà!

Không đợi Lăng Kỳ Vân phản xạ gì, một đôi cánh trắng muốt đã từ từ xuất hiện sau lưng người con trai ưu nhã ấy. Một thứ ánh sáng chói lòa bao phủ lấy Trương Tân Kiệt, Lý Nghệ Bác và cả Lư Hãn Văn, Tống Kỳ Anh. Hai cậu thiếu niên từ đế chế Hư Không dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng nhầm hiểu rằng có viện quân, cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Khi ánh sáng tan, đi đối mặt với Lăng Kỳ Vân chính là một mảng trống không, nửa dấu chân của những kẻ cũng không có. Nàng ta hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra là sao, càng không nghĩ ra là kẻ nào chõ mũi vào phá đám nhưng nàng ta có một niềm tin rất rõ ràng.

"Mau chóng lục soát, cử một đội quân vào lục soát phòng của bọn chúng, bọn chúng chắc chắn không thể đi đâu xa được !

Lời này của Lăng Kỳ Vân hoàn toàn có lý vì vốn dĩ từng ấy người không đi đâu xa mà trực tiếp quay về phòng mà Thiên Đàng bố trí cho Trương Tân Kiệt. Đến khi mở mắt ra, Tống Kỳ Anh không khỏi sững sờ khi trước mặt là Tiêu Thì Khâm- người đã giúp cậu hôm nọ. Nhìn ra sau lưng Tiêu Thì Khâm, Lý Nghệ Bác không khỏi tái xanh mặt khi thấy có ít nhất mười lăm cái xác đang chất chồng lên nhau. Chúng đều là sát thủ của Thiên Đàng, rõ ràng Lăng Kỳ Vân đã đề phòng từ trước nhưng không sao đề phòng được sự có mặt của một nhân vật tầm cỡ như Ngô Tuyết Phong. Chưa kể Ngô Tuyết Phong lại có một cậu thiếu niên được Diệp Tu dẫn dắt, tuy quan tâm chỉ dẫn có phần kém hơn Khâu Phi hồi ở Gia Thế nhưng năng lực của Kiều Nhất Phàm kẻ tầm thường nào dám xem thường?

Trương Tân Kiệt vừa trở lại nơi này đã khụy người xuống, hộc ra một ngụm máu, dáng vẻ phải nói là có chút chật vật. Nhìn Trương Tân Kiệt quay về với phương thức và tình trạng như vậy, Ngô Tuyết Phong chỉ cười khổ một tiếng:

"Tôi nói không sai đó chứ? Bọn chúng hạ độc cậu đúng không ?"

Đối mặt với câu hỏi như đang mỉa mai đó, Trương Tân Kiệt chỉ lẳng lặng đáp:

"Lần này tôi nợ anh. Chừng nào quay về Bá Đồ tôi sẽ trả ơn anh thích đáng."

Lần này, Trương Tân Kiệt thoát được độc dược của Thiên Đàng chính là nhờ đã vận sẵn ma thuật chữa trị, tiêu trừ độc chất ngay từ lúc dùng cơm. Ấy vậy mà ma thuật của vị Dược Sư đứng đầu lục địa này vẫn không thể loại bỏ hết độc chất vốn có. Độc vẫn theo máu làm tổn hại cơ thể hắn, hại hắn cơ thể như rã ra, còn liên tục ho ra máu.

Hôm nay, lúc rời phòng, hắn đã phát hiện Ngô Tuyết Phong sớm đã để ấn lên người mình nhưng cũng không hề hủy nó đi. Một lần Trương Tân Kiệt hành động có chút liều lĩnh xem như cũng không phí công. Cũng nhờ sự liều lĩnh này mà, Ngô Tuyết Phong mới có thể cứu bọn họ quay về đây. Nói cách khác mạng, ba người chính là do Ngô Tuyết Phong cứu về . Không chỉ là bây giờ mà ngay lúc này, người này là người duy nhất có thể cứu sống cả bọn ra khỏi đây.

Ngô Tuyết Phong là người dưới trướng Diệp Tu, ngay từ thời Tô Mộc Thu còn làm vua Gia Thế, sức mạnh của người này chính là thứ vũ khí đáng sợ. Ngoài có thể tự điều khiển băng đá, Ngô Tuyết Phong còn sở hữu một thứ nữa mà ít người được biết tới. Bởi một lẽ, hầu hết những người này thấy được năng lực này đã chết.

Năng lực đó chính là khả năng dịch chuyển không gian, với những vật thể, con người có khắc ấn ký của y. Năng lực này chính là cùng một dạng của năng lực mà Phương Duệ sở hữu bây giờ. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất chính là Phương Duệ cần đọc lời nguyện chú và khắc ấn Hưng Hân lên người đó mới có thể dùng được. Còn Ngô Tuyết Phong thì không, các ấn ký của con này lẫn vào không khí, có thể bám vào bất cứ thứ gì, bất kỳ ai mà khó người có thể nhận biết. Mặc dù vậy, vừa vặn là Trương Tân Kiệt chính là một phần nhỏ những người cảm nhận được ấn ký của Ngô Tuyết Phong.

Một lời hứa của Trương Tân Kiệt như thể mở ra một con đường mới cho Ngô Tuyết Phong, làm anh tỏ ra vô cùng vui vẻ đặt tay lên vai hắn nói ra thứ mình cần bây giờ.

Trương Tân Kiệt nghe thấy yêu cầu đó, gương mặt có chút bất ngờ, ánh mắt xen lẫn hoài nghi nhìn vào nụ cười hiền hòa tưởng chừng vô hại kia. Trong giây lát Trương Tân Kiệt cảm thấy con người này quả nhiên càng tiếp xúc càng không đo được nông sâu.

***

P/s1: Wt vẫn chưa ổn lại cmn

P/s2: Chương này do lười nên tui lên trễ quá :v, chủ yếu do Wt làm tui nản nữa.

P/s3: Một đống tân binh lên sân, tính buff cho Lư vs Tống hơn cơ mà nhiều quá thì loãng mất :v, xin lỗi 2 cưng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top