Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 : Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay vẫn là một buổi sáng như thường ngày , nhưng chỉ khác một chỗ là thay vì Quang Anh sẽ nấu bữa sáng như thường lệ thì thay vào đó lại là Đức Duy , nay Quang Anh bị ốm mất rồi . Sáng nay người nó nóng như lửa đốt , mà may mắn thay không nặng đến nổi phải nhập viện .

Đức Duy bưng khay cháo với ly nước cam vào phòng rồi đặt ngay kế bên giường bệnh .

- " Sao mày lại ôm chăn nữa rồi , bỏ ra không là nó ủ nhiệt mà bệnh thêm thì lại chết dở , ngồi dậy ăn cháo cho khỏe nè . "- cậu lo lắng nhìn thằng bạn đang nằm gục trên giường. Rõ là hôm qua mình đã kêu nó là đừng có làm việc quá sức rồi mà nó có chịu nghe đâu , giờ báo hại cậu phải gọi cho anh Andree xin cho nó nghỉ hẳn một buổi tập .

- " Ta...o..o mệ..t quá , thôi...khôn..g ăn đâu "-Quang Anh trùm chăn lại mà nằm tiếp .

- " Tao bảo là mày bỏ cái chăn ra , bộ muốn vô viện nằm hay sao hả thằng hâm này . "- cậu liền giựt lại cái chăn.

Sau hơn 10 phút quằng nhau với Quang Anh thì , cuối cùng cậu đã giật lấy được cái chăn mà bỏ vào máy giặt . Thường thì mấy cái trò này Quang Anh không bao giờ thua đâu , do giờ đây cơn sốt đã làm cậu kiệt sức .

- " Tao lạn.h..h quá Duy ơi , đưa...a cho tao cái chăn đi màaa" - Tay cậu nắm chặt lấy tay Đức Duy mà nài nỉ.

Đức Duy tất nhiên là sẽ không đưa rồi , đưa cho nó có mà giúp nó gặp các cụ sớm . Cậu đỡ thằng Quang Anh ngồi dậy rồi cầm bát cháo vẫn còn ấm lên . Cậu biết rõ thằng này giờ cầm muỗng còn không nổi đâu nên đành thổi cho nó ăn vậy .

- " Há miệng ra "

- "Kh...khôn..g..g , kh..ông...ă.n..n đâu " Quang Anh quay mặt sang chỗ khác.

- " Bây giờ mày có ăn không , đau tay tao quá rồi đây này . " -Tay cậu giờ đây dần mất hết cảm giác rồi .

Quang Anh hôm nay bướng thật đấy , nói hết lời rồi mà nó vẫn đừ cái mặt ra đấy , miệng thì vẫn không chịu há ra . Đức Duy giờ bực rồi đây , nếu là thường ngày thì cậu sẽ cho thằng này một trận no đòn rồi , nhưng mà làm thế với người bệnh thì không phải là một ý kiến hay . Cậu đành hạ giọng :

- " Anh Quang Anh ơii , bát cháo này em đã tự tay vào bếp làm hơn 30 phút đấy , anh ráng ăn đi cho khỏe bệnh rồi anh muốn gì em thưởng cho "

Chưa bao giờ mà thằng Đức Duy lại nói một giọng nhẹ nhàng như thế , còn xưng anh-em với thằng Quang Anh nữa chứ , đến cả cậu còn nổi da gà . Còn về phía Quang Anh , nghe được chất giọng ngọt sớt ấy sao mà anh kìm lòng cho được , cậu đành há miệng qua cho Đức Duy đúc hết tô cháo . Mà sao cậu cũng thấy đỡ khó chịu hơn rồi nhỉ , chẳng lẽ do câu nói của thằng Duy ban nãy chăng ?

- " Mày cởi áo ra để tao lau mình rồi chườm khăn ấm cho , lúc trước tao ốm mẹ tao cũng hay làm vậy . "

Đây không phải là lần đầu tiên mà cậu được chiêm ngưỡng thân hình của Quang Anh , tại nó thay áo trước mặt cậu như cơm bữa , mà phải công nhận một điều rằng body thằng này đô thật , tuy là không có múi nhưng mà nó có từng tập gym nên cũng khá là săn chắc . Bàn tay của cậu nhẹ nhàng cầm khăn ướt lướt qua phần ngực , lau hai bắp tay rắn chặt rồi cuối cùng lau đến phần bụng . Mỗi nơi mà bàn tay thằng Duy lướt qua thì đều khiến Quang Anh có cảm giác dễ chịu , nhẹ nhàng mà mềm mại như bông ấy , bây giờ phải gọi là cậu đang hưởng thụ thì đúng hơn , gương mặt cậu vốn dĩ đã đỏ nay còn đỏ hơn bao giờ hết , may mắn là thằng Duy không nhận ra .

" Xong rồi đấy . Thuốc với nước tao để trên bàn , 15 phút nữa mày nhớ uống , còn đồ ăn trưa thì tao cũng làm còn dư phần cháo trên bếp , đói thì cứ vào hâm ăn ha , tao cũng xin anh Andree cho mày nghỉ một hôm rồi , lo mà ở nhà tịnh dưỡng đi , gần thi đến nơi rồi mà mày bệnh thì chỉ có nước ra về . Thôi giờ tao phải ra studio tập với mấy anh em bên team rồi , có gì thì cứ alo cho tao , tao về liền . "- cậu đứng dậy chuẩn bị đi .

" Khoan đã , mà nay ai chở mày đi ? " , Quang Anh níu lấy tay Đức Duy trong vô thức , cậu thật sự chả muốn ở nhà một mình tí nào , cậu chỉ muốn ở cùng với Đức Duy thôi .

" Mày cứ yên tâm . Tao có nhờ anh Yuno qua chở tao rồi . Ráng dưỡng bệnh đi rồi chiều tao về . " - Cậu cười tươi .

" Biết rồi , mà nhớ về sớm đấy nha " -cậu đành buông tay cho nó đi .

Giờ đây trong căn phòng này chỉ còn mình cậu , nó yên tĩnh đến lạ , hằng ngày có Đức Duy đùa giỡn thì nó lại nhộn nhịp hơn gấp ngàn lần , nhưng giờ đây khung cảnh như là một bức tranh trắng đen , tuy đẹp nhưng tẻ nhạt , cũng như cảm xúc trong cậu bây giờ vậy . Cậu đành ngồi dậy uống thuốc , uống hết li nước ấm rồi ôm gối mà ngủ tiếp cho lại sức , chiều nay cậu mà không khỏi bệnh thì biết ăn nói với Đức Duy ra sao . Nghĩ mãi rồi cậu cũng đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Vốn dĩ cuộc sống của Quang Anh trước đây có thể nói rằng vô cùng nhàm chán , cậu cứ làm việc , về nhà rồi lại đi ngủ , sáng lại bắt đầu một chuỗi ngày máy móc như thế . Nhưng ông trời đã may mắn cho cậu gặp được Đức Duy , đối vợi cậu , Đức Duy là liều thuốc mà bấy lâu nay cậu đã luôn tìm kiếm , nhờ có cậu mà cuộc sống Quang Anh đây tràn ngập sắc màu , có thể nói sự hiện diện của cậu đã khiến cho cuộc sống của Quang Anh bước sang một trang sách mới. Không biết từ bao giờ mà Đức Duy đã trở thành một cái tên rất quan trọng đối với cuộc sống của cậu , thiếu mất Đức Duy thì ngày hôm ấy của cậu không cảm thấy vui vẻ tí nào . Đã có Quang Anh thì phải có Đức Duy , điều đó từ lâu đã in sâu vào tâm trí của Quang Anh.

- " Mới đây mà 12h rồi à "- cậu nhìn lên trên đồng hồ treo tường , sau khi ngủ thiếp đi một giấc thì có lẽ cậu đã khỏe hơn nhiều rồi .

- " Duy ơi hâm cháo cho t.......À...quên mất , Duy nó đi mất rồi "-cậu đành bước chân ra khỏi giường mà đi vào bếp hâm cháo .

Bếp hôm nay có cái gì đó lạ lạ nhể , sao toàn là giấy note thế này , nào là " trái cây t gọt sẵn trong tủ rồi , nhớ lấy ra ăn nhé " , " thuốc tao nốt ở đây luôn , nếu còn thấy mệt thì lấy ra uống nha " rồi còn dán cả trên bếp nữa : " Nhớ là phải hâm lại rồi mới ăn nha , ăn ngon miệng ",.........

" Thằng này nghĩ mình là trẻ con không bằng , hì hì "-cậu cười khổ . Mà thằng Duy này cũng chu đáo phết , chưa ăn mà đã thấy ấm lòng rồi .

- Thường ngày thì hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả , mà nay vắng nó thì biết tìm ai mà nói chung đây . Cậu đành mở điện thoại ra vừa ăn vừa lướt , mà lướt gì cơ , lướt lại xem mấy tấm ảnh thằng Duy trong máy cậu chứ còn gì nữa .

- " Con trai gì đâu mà đẹp với dễ thương vậy không sợ người ta bắt mất à ? " -cậu vừa ăn vừa cười

Cuối cùng Quang Anh cũng đã ăn xong , cậu rửa chén rồi lại quay lại giường , nằm ngửa mà nhìn lên khoảng không trên trần nhà trong vô thức , cậu đang suy nghĩ lại về một chuyện .

- " Chẳng lẽ mình lại thích con trai thật , mà đúng hơn là mình thích thằng đầu đỏ đấy sao ? " -cậu đưa hay tay về phía trần nhà trong vô thức . Cậu đã suy nghĩ về việc này từ lâu rồi . Mọi việc mà Đức Duy làm cậu đều thấy rất vui , từ cái nắm tay , đến cái ôm , rồi mới đây là việc Duy chạm vào cơ thể cậu , rồi còn mọi biểu cảm trên gương mặt ấy , cậu đều thấy rất dễ thương . Cậu chỉ muốn ở bên Đức Duy , bởi khi đó cậu mới thật sự được là chính mình . Vả lại cũng không ai mà vừa xem ảnh con trai vừa ăn như cậu cả , chẳng phải đây là thứ gọi là " "thích " đây sao ?

- " Không được , không thể thế được , Quang Anh đây sao mà lại thích thằng thanh long đấy , đợi nó về mình phải thử lại xem sao . "

Cậu lại đi qua lại quanh nhà mà tìm việc để làm giết thời gian , 5h là thằng Duy nó về rồi , ráng lên nào Quang Anh ơi . Và thế là cậu đã chọn việc lấy giấy bút ra ngồi vẽ thằng Đức Duy.
( Xem vậy mà Quang Anh nhà ta cũng còn trẻ con phết, bó tayy )




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top