Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vũ ngọc chương vẫn dán chặt ánh mắt lên người xuân trường. đôi đồng tử của gã trong giờ khắc này giãn to ra. nó chẳng thể che giấu nổi. người ta thường nói khi nhìn người mình yêu đồng tử của chúng ta sẽ giãn nở. phải, ngọc chương yêu bùi xuân trường của gã lắm. ngọc chương chưa bao giờ hết yêu anh. gã không ngừng yêu lý tưởng của gã.

ánh mắt gã giờ đây chẳng vui vẻ, nó cũng chẳng tràn ngập biển hồ hy vọng. tiếc nuối, vũ ngọc chương tiếc nuối. gã tiếc những năm tháng tuổi trẻ, tiếc những chiều thu dạo phố hà nội. tiếc cả tấm chân thành mà mình chắt chiu nắn nót dành cho anh. người quen cũ, cuối cùng cũng chỉ là người quen cũ.

họ từng yêu nhau, dành cả tuổi trẻ để bên nhau. dành hết những cảm xúc hoang dại và nồng nhiệt nhất cho đối phương. hai con người từng nhìn thấu cả thân thể lẫn nội tâm nhau, từng sờ vào không sót  tấc da thịt nào trên cơ thể nhau cuối cùng vẫn chỉ là người quen cũ từng đi qua đời.

nếu nói không đau lòng là nói dối, vũ ngọc chương đau lòng. tim gan gã như quặn thắt lại. thà rằng anh nói anh ghét gã, có lẽ việc quen gã đã làm anh cảm thấy ghê tởm đến mức phủ nhận nó đi.

ngọc chương từng nghĩ đến viễn cảnh này không biết bao nhiêu lần trong những năm tháng qua. nhưng đến khi nó thực sự xảy ra thì gã lại không biết làm gì, không biết nên làm gì mới đúng. ngọc chương phải dùng danh phận gì để làm phiền anh đây? người quen cũ à.

ngọc chương không trách anh, gã không có quyền để trách anh. một kẻ khốn nạn với tâm hồn thối nát biến dạng như gã không có quyền để đòi hỏi sự tôn trọng từ bùi xuân trường.

gã biết sau hôm nay đại dương đen kia sẽ chờ đợi gã, nó sẽ từ từ mà nhấn chìm gã vào mặt tối bên trong con người đã rục rữa vì tình yêu một lần nữa. vũ ngọc chương sẽ lại như một đứa trẻ mất phương hướng mà lạc lối, ở trong đại dương đen sâu thẳm ấy, gã sẽ chẳng còn được ánh dương soi sáng. cũng sẽ chẳng còn cảm giác hạnh phúc, từng ngày trôi qua đều là những dày vò tinh thần đến kiệt quệ. mọi thứ sẽ lại trở về giống như năm ấy!

ngày hôm nay là ngày gã luôn luôn mong ước, nó được tính bằng năm tháng tuổi trẻ. nhưng phải làm sao đây, sau hôm nay làm sao gã có thể buông tay được ? bùi xuân trường của gã ngay trước mắt nhưng gã lại chẳng thể chạy tới ôm anh vào lòng, hôn lên trán anh thật nhẹ nhàng, xoa mái đầu mềm mại ấy. tất cả cũng chỉ vì ba chữ người quen cũ. người mà vũ ngọc chương yêu bằng cả tâm can, đánh đổi bằng cả tuổi trẻ cuối cùng cũng chỉ coi gã là người quen cũ. đau lòng thật.

xuân trường vẫn cứ ngồi đó, anh thậm chí không cả dám thở mạnh. nội tâm hiện tại của anh như một bức vẽ nguệch ngoạc phủ đầy những gam màu trầm buồn. nỗi sợ của anh thế mà đã thành sự thật. ở cái thủ đô rộng lớn này hai kẻ như đã chẳng còn liên quan gì đến nhau thế mà không hẹn lại gặp.

gã vẫn là vũ ngọc chương mà xuân trường từng quen, một gã trai thủ đô với chất nghệ sĩ chảy trong máu. gã không thay đổi sau từng ấy năm tháng. ngọc chương cuốn hút, gã đứng im cũng khiến người khác phải bận tâm. có lẽ vì thế mà xuân trường giờ đây loạn lắm, trái tim của anh bất giác nhói lên. những năm tháng qua xuân trường luôn đánh lừa chính bản thân mình, anh luôn cho rằng mình đã thực sự quên đi mối tình đau khổ ấy mà đâu biết nó sâu đậm đến nỗi đã trở thành một phần cuộc sống của anh.

những xúc cảm đều bị xuân trường phớt lờ đi, sự hèn nhát trong anh chiếm lấy tâm trí và điều khiển lấy nó. rõ ràng là vẫn còn yêu vẫn còn thương vẫn còn day dứt. anh từng nghĩ bản thân thực sự đã chẳng còn bận tâm đến nó. nhưng phải đến ngày hôm nay, đến khi tận mắt nhìn thấy ngọc chương ở trước mắt anh mới nhận ra một điều. thì ra anh vẫn còn quan tâm đến gã. quan tâm đến kẻ đã xem tấm chân tình của anh như cỏ rác mà vùi dập.

một mối tình đẹp không nhất thiết là phải đi đến cái kết có hậu. xuân trường chưa bao giờ hối hận khi đã yêu ngọc chương. năm tháng tuổi trẻ ấy có một vũ ngọc chương vì yêu mà phấn đấu không ngừng có một bùi xuân trường vì yêu mà đánh đổi mà hi sinh nhiều thứ.

27 tuổi, ở cái lứa tuổi không còn trẻ trung gì mấy nữa làm xuân trường cũng hiểu ra được đôi điều. yêu hết lòng là một hành động chỉ dành cho những kẻ mù quáng. bùi xuân trường của năm 22 tuổi là một kẻ mù quáng trong tình yêu. dẫu biết tình yêu là biển lửa mà vẫn lao vào như một con thiêu thân để rồi bị ngọn lửa ấy thiêu cho rụi tàn.

vũ ngọc chương, một cái tên mà xuân trường không bao giờ có thể quên. anh không hận gã, dẫu vậy ba chữ người quen cũ là phù hợp nhất. một người lạ từng để lại nhiều xúc cảm trong xuân trường.

uyển my như nhìn thấu không khí ảm đạm thoát ra từ cả hai mà vội vàng kéo ngọc chương ngồi xuống bàn.

cả hai ngồi đối diện nhau. xuân trường cố gắng né tránh ánh mắt chăm chú dõi theo của ngọc chương. ánh nhìn ấy như ghim chặt vào tim một nỗi sợ không tên.

"anh trường ăn nhiều vào, tự nhiên đi anh."

xuân trường cười chua chát, ánh mắt anh trùng xuống đôi phần. xuân trường chẳng nghĩ sẽ gặp lại tình cũ trong cái tình huống ngượng ngùng này. tại sao cứ phải là ngày hôm nay? có lẽ từ bây giờ đến cuối đời anh cũng chẳng thể quên được nó, cái đêm lập thu mà ngọc chương ngượng ngùng dùng những xúc cảm chân thật nhất mà tỏ tình anh.

gương mặt góc cạnh gầy gò của anh vẫn cúi gằm xuống mặt bàn, đôi bàn tay thon dài run rẩy mà gắp thức ăn.

có thứ gì đó cứ nghẹn ứ ở sâu thẳm bên trong nội tâm xuân trường, một thứ cảm xúc lờ mờ bắt đầu nứt toác.

xuân trường cứ thở từng hơi yếu ớt như một người mới ốm dậy, đầu anh bắt đầu ong ong và mất tỉnh táo.

ánh mắt xuân trường vốn dĩ đã buồn nay nó lại càng thêm đôi phần não nề. anh vẫn nhìn ngọc chương, có thứ gì đó khiến anh không thể nào rời mắt khỏi con người này. người mà anh đã từng yêu, thậm chí đến bây giờ xuân trường còn không chắc mình có còn yêu vũ ngọc chương hay không.

nhưng có một điều mà anh biết rõ đó là anh không hối hận. bùi xuân trường không bao giờ hối hận với những quyết định trong quá khứ bởi lẽ khi ấy đó chính xác là những gì anh muốn làm.

anh đã tự trải qua cả nghìn đêm đen dài đằng đẵng trong những năm tháng qua. chưa bao giờ nuối tiếc. xuân trường vẫn luôn biết ơn bản thân vì đã đủ mạnh mẽ để dứt khoát rời bỏ mối tình mà anh dành cả tuổi trẻ để vun đắp.

không dài, không phải năm năm chẳng phải là cả thập kỉ. chỉ là hai mùa lá rụng thủ đô là một đoạn năm tháng tuổi trẻ nồng nhiệt nhất. những ngày tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất mà anh đã dành cho một kẻ không xứng đáng.

nhưng có lẽ vì thế mà nó khắc cốt ghi tâm, có lẽ vì thế mà nó đã để lại trong tim anh vết sẹo lồi. không còn rỉ máu nữa cũng chẳng còn những cơn đau như muốn chết đi. sau tất cả chỉ còn lại một vết sẹo không bao giờ có thể lành lại.

"anh đi vệ sinh một chút."

ngọc chương vẫn luôn nhìn anh, gã chỉ sợ rằng anh sẽ lại biến mất như những cơn ảo mộng. bùi xuân trường của gã là một kẻ ngốc, dẫu có khó chịu vẫn chẳng chịu mở lời. có chịu nhiều ấm ức vẫn luôn im lặng mà ôm lấy tổn thương về mình.

"tao cũng đi vệ sinh."

"mọi người có thấy hai người này rất lạ giống em không?"

xuân trường thẫn thờ đứng trong góc nhà vệ sinh, đầu anh trống rỗng. có lẽ nó chẳng đủ tỉnh táo, hoặc anh chí ít anh chỉ muốn  muốn trốn tránh ánh nhìn từ gã.

dẫu cho không còn yêu nhưng chẳng ai muốn ngồi chung mâm với kẻ đã phản bội mình cả. sao mà ta có thể tha thứ cho người luôn nói lời mật ngọt âu yếm rồi lại âm thầm cầm dao đâm cho ta một nhát đau điếng.

"trường."

xuân trường chết lặng, đã 3 năm lẻ anh mới nghe lại được giọng nói ấy gọi tên mình. từng vết cắt ở trái tim lại tiếp tục mà rỉ máu. anh đứng chết chân mà ngước mắt lên nhìn gã.

xuân trường đỏ mắt, anh chẳng thể ngăn cảm cảm xúc của chính bản thân mình. anh không biết bản thân mình đang phẫn nộ căm thù hay vì bất cứ điều gì.

"em nhớ anh."

nhẹ. một câu nói nhẹ như lông hồng, dường như xuân trường có chút xao động. nó như một giọt nước rơi xuống tâm hồn trong vắt như mặt hồ tĩnh lặng của anh.

xuân trường cười, một nụ cười trong vắt.

nó mang nhiều tầng ý nghĩa, không phải ánh cười hạnh phúc cũng chẳng phải nét cười mãn nguyện. một nụ cười méo xệch đầy sự thất vọng và chua chát.

vũ ngọc chương nói nhớ anh, thà rằng gã đừng như thế. thà rằng đừng cố làm khổ nhau. rõ ràng năm ấy là ngọc chương là kẻ bội bạc thay lòng, là gã đã phản bội là gã đã giết chết tình yêu của xuân trường. nhưng rồi cũng là gã níu kéo là gã dây dưa không muốn buông là gã nói nhớ anh sau từng ấy năm tháng.

đến tận giờ phút này rồi thì lời nói nhớ nhung liệu có còn nghĩa lý gì không?

"anh còn nhớ ra em."

sụp đổ, bùi xuân trường của gã sau từng ấy năm chẳng hề thay đổi. từng cử chỉ, nét cười vẫn như lúc xưa, có lẽ chỉ có tình yêu anh dành cho gã đã bị những tổn thương bào mòn.

vũ ngọc chương biết gã tồi, gã đối tốt với cả thế giới nhưng lại tồi với người gã yêu. có lẽ không nói ra thì trái tim sẽ không đau như thế. nhưng ngọc chương muốn thử, gã đem con tim chai sạn của bản thân ra để đặt lên bàn cược tình ái. thế mà một kẻ đào hoa như ngọc chương vẫn có lúc thất bại thê thảm như thế.

lại thêm một vết cứa vào trái tim, nó vẫn đau y như lần đầu.

"em xin lỗi."

đáp lại câu nói của ngọc chương là cả một khoảng không im lặng cơn gió thu bên ngoài cửa sổ cứ thổi không ngừng. xuân trường vẫn không trả lời.

xin lỗi. vì điều gì?

nếu xin lỗi vì sự lừa dối, sự phản bội thì chắc chắn là không đủ. xuân trường không cần lời xin lỗi từ ngọc chương. một lời nói xin lỗi nhẹ như lông hồng thì hãy để gió cuốn nó về với đại dương xanh thẳm kia.

xuân trường thực sự thất vọng, anh đã hy vọng nhiều hơn thế sau khi nhìn thấy ngọc chương. anh hy vọng gã sẽ nói rõ ràng về chuyện năm ấy. tại sao tại sao rõ ràng là còn yêu nhưng lại dối lừa. ánh mắt không thể nói dối, ngọc chương năm ấy rõ ràng vẫn còn yêu, xuân trường nhìn thấu biển hồ ái tình được chứa đựng đôi mắt gã mỗi khi nhìn anh. những lời nói ngọt ngào ấy cũng chẳng phải những lời giả tạo đầu môi. khi ấy gã yêu anh, yêu anh rất nhiều. vậy tại sao khi ôm anh mà lòng lại nghĩ về người con gái khác?

có lẽ anh với gã là chưa đủ. lòng tham của con người là một thứ đáng sợ và đáng khinh. vũ ngọc chương yêu anh nhưng gã vẫn có thể yêu thêm một người khác. và hình như gã yêu người kia hơn anh, vì nếu không gã đã chẳng ngoại tình.

cuối cùng thì sau bao nhiêu năm vũ ngọc chương vẫn luôn là một thằng tồi.

một thằng tồi không hơn không kém. một thằng tồi mà anh đã từng dốc hết trái tim để yêu.

"mọi chuyện kết thúc từ lâu rồi."

xuân trường lê từng bước chân run rẩy mà lách qua người ngọc chương.

có lẽ chỉ nên đến đây thôi, những năm tháng qua đối với xuân trường là quá đủ. anh muốn giải thoát cho chính linh hồn bị gông cùm ái tình giam chặt lại, giải thoát cho bùi xuân trường của trước kia. một bùi xuân trường vui vẻ hạnh phúc chứ không phải một con người cứ sống mãi với cái quá khứ bị lừa tình. sống mãi với thân xác hao mòn với một mối tình xưa cũ.

ước gì cơn gió thu ngoài kia cuốn hết những thứ tình cảm rối ren trong anh ra ngoài khơi. để nó bay đi, để nó về với đất trời để anh chẳng còn phải khổ tâm như bây giờ.

anh đã trả gã về với người gã yêu, bùi xuân trường đã giải thoát cho ngọc chương vậy tại sao đến tận bây giờ gã vẫn chưa chịu buông tha cho anh?
_____________________________

xin lỗi mọi người. văn phong chap này tệ đến mức tớ không dám đọc lại. fic này là fic tớ tâm đắc nhất tớ đặt nhiều cảm xúc vào nó. tớ sẽ không bao giờ drop nhưng viết xong chap này tớ stress vô cùng. tớ sẽ dành thời gian để suy nghĩ nhiều thứ. xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu và cảm ơn vì đã luôn ủng hộ tớ. có gì tâm sự mọi người cứ gửi tin nhắn cho tớ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top