Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

😈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: có yếu tố ABO

" Anh đã bảo là không được để lại dấu trên người rồi mà."
 
Hơi nóng bốc lên trong căn phòng vệ sinh chật hẹp, Sae đẩy người đàn ông đang thở nhẹ bên cổ mình ra, mở cửa bước ra ngoài, bước tới bồn rửa bật vòi trước.
 
Dòng nước lạnh tràn ra, Sae rửa đôi bàn tay bẩn thỉu của mình với vẻ mặt vô cảm. Anh cố rửa sạch chất lỏng màu trắng dính trên ngón tay.

Tấm gương trước mặt phản chiếu khuôn mặt trắng trẻo và đỏ ửng bất thường của anh, ti tỉ vết răng trên cổ hiện rõ. Sae bực bội thở dài, cúi xuống hất nước lạnh lên mặt nhằm làm giảm bớt hơi nóng.

Rin đứng sau lưng anh không nói một lời, khuôn mặt tuấn tú cũng ửng hồng, thậm chí còn lan đến tận gốc tai. Nó cụp mi xuống, tỏ vẻ tội lỗi như thể nó không phải là người vừa định cưỡng hiếp anh trong phòng làm việc.

Chà, đó không phải là cưỡng hiếp, nó chỉ cắn vào cổ anh trong khi xoa dịu anh và liên tục cố gắng đưa tay vào quần áo anh thôi.

Alpha quả thực là một nhóm sinh vật cấp thấp, chúng lúc nào cũng động dục, Sae nghĩ. Có lẽ ban đầu anh đã phạm sai lầm khi đồng ý với yêu cầu lố bịch của Itoshi Rin.

Trở về nhà năm mười bảy tuổi,lúc Rin vẫn chưa phân biệt được. Sau khi họ cãi nhau, Sae không quan tâm đến kết quả phân hóa của Rin cho đến lần gặp nhau ở trận đấu U20, khi anh nghe một đồng đội Alpha của mình nói: "Chất pheromone trên người Rin hăng quá".

Đúng như dự đoán, Rin đã phân hóa thành Alpha.

Sae là beta, anh không thể ngửi được pheromone, cũng không có động dục, trong mắt anh, A và O đều là rác rưởi, chỉ có dục vọng xâm chiếm không thể khống chế. Mỗi lần nhìn thấy đồng đội Alpha của mình trên sân, anh chỉ cau mày chán ghét rồi bỏ đi.

Anh là một người có lý trí. Giống như làn sương di chuyển trong mùa đông ở Tây Ban Nha, mờ mịt và lạnh lẽo, không thể nhìn thấy hay nắm bắt được.

Quyết định phi lý duy nhất mà tôi đưa ra trong đời có lẽ là hứa với em trai tôi sẽ giúp nó giải quyết vấn đề trong giai đoạn bị tổn thương.

2

 "Ôi trời, Sae, anh dấu 1kg bạc hà trong phòng đó à?" Trong phòng chờ, một đồng đội đi ngang qua anh,bịt mũi một cách khoa trương nói "Anh có mùi hăng quá."

"Nó có mùi gì vậy?" Sae sửng sốt một lúc rồi vén tay áo lên ngửi nhưng không ngửi thấy gì. Lúc này anh mới chợt nhớ ra, hình như Rin đã nói pheromone của nó có mùi bạc hà, nhưng anh không nhớ vì anh không ngửi được.

"Anh không ngửi được sao? Tôi cảm thấy có chút giống..."

"Đừng nói nữa!"

Một đồng đội khác đi tới, ngắt lời người kia, dùng sức kéo hắn đi.

 Sae vẫn đứng yên tại chỗ, hơi cau mày, có lẽ là do vừa rồi Rin đã cắn anh và để lại quá nhiều pheromone. Alpha đang yêu không khác gì một con dã thú đang mất kiểm soát, vừa rồi trong phòng tắm, anh phải dùng rất nhiều sức mới đẩy được Rin ra, nếu không thì tình hình có thể sẽ càng tồi tệ hơn.
        
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Sae không thấy Rin nữa, có lẽ nó đã về để nghỉ sớm vì cảm thấy không khỏe trong thời kỳ nhạy cảm. Anh chơi một mình trên sân một lúc, khi kết thúc cũng đã là sáu giờ tối, anh tắm trong phòng tắm của phòng khách rồi bước ra, nhấc điện thoại lên, thấy hàng chục tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ.

Sae cảm thấy đau đầu, nhặt bộ quần áo vừa thay rồi đi đến phòng Rin.

Phòng khách của Rin trống rỗng. Sae quay người đi đến phòng bên cạnh, mở cửa ra thì thấy Rin đang nép mình trên ghế sofa, ôm bộ quần áo của anh trong tay, vùi mặt vào đó, chỉ để lộ ra phần sau đầu tròn trịa.

"Không phải chúng ta chỉ cách nhau có vài bước thôi sao? Em không thể đi qua tìm anh à?"

Mặt nó đỏ bừng không đáp, anh hỏi với giọng cứng nhắc.

“Anh không chăm sóc em từ khi nào?"

“Đừng tưởng rằng em có thể mất bình tĩnh trong thời điểm này và muốn làm gì thì làm.”
        
Anh chưa bao giờ quan tâm đến em…

Từ đêm tuyết rơi đó, anh đâu còn quan tâm đến em?

Nếu em không thể chơi và không giải quyết được vấn đề trong giai đoạn nhạy cảm này thì chắc gì anh sẽ đồng ý giúp em.

Rin nghĩ vậy và khẽ nghiến răng. Tuy nhiên, Sae hoàn toàn không nhận ra sự bối rối trong lòng nó, quay người đi về phía tủ quần áo, để lại cho nó một tấm lưng lạnh giá.
 

Anh luôn như vậy, không có bất kỳ dao động nào, ngay cả khi nó nằm trên giường trong thời kì nhạy cảm(phát tình), anh từ đầu đến cuối vẫn có bất kỳ biểu hiện nào, nhiều nhất là khi nó cảm thấy đau, anh cũng sẽ hơi cau mày.Anh có hỏi nó tư thế nằm có thoải mái không nhưng nó cũng chỉ nói " không sao đâu"

Rin cảm thấy thất vọng.
        
"Bây giờ em cảm thấy thế nào?"

Sae treo quần áo rồi đi đến trước mặt Rin, "Anh sẽ mua em thuốc ức chế, em muốn hương dâu hay hương vani?"

Đây là dỗ dành trẻ con sao?
 
Rin tức giận không nói gì và nghiêng đầu.
 
Tôi cảm thấy hơi đau đầu. Trước đây anh không có kinh nghiệm chăm sóc Alpha.

Sau đó anh tìm kiếm trên mạng và thấy rằng Alpha sẽ trở nên mong manh, bạo lực và cáu kỉnh trong giai đoạn này,cần có Omega ở bên cạnh và an ủi A. Nhưng anh không phải là omega, lại không giỏi dỗ người khác nên anh thực sự không biết phải làm sao.

Thật là phiền phức a...

Anh thở dài, ném thuốc ức chế lên bàn: "Không muốn dùng thuốc ức chế thì vẫn phải dùng đi. Nhanh chóng hoàn thành và đừng trì hoãn việc huấn luyện ngày mai."

3

Khi kết thúc, trời đã khuya, dưới ánh sáng mờ ảo, hai người quấn lấy nhau trên giường mơ hồ như sắp ngất, tựa như là một đôi tình nhân.

Rin thở hổn hển, đặt tay lên hai bên má Sae, cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt của anh.

Hai bên má của Sae trắng đến mức gần như trong suốt, mái tóc đỏ thẫm áp sát dưới tai và cổ, giống như làn sương mù đẹp đẽ nhưng lại rất độc hại sâu.

Rin đang suy nghĩ một cách phi logic. Nếu thực sự độc, nó sẽ thưởng thức mà không chút do dự.

Trong mắt anh hiện lên một cảm giác khó chịu, anh sốt ruột đẩy nó ra, nhưng vì không còn sức nên anh chỉ có thể trừng mắt nhìn nó.

Có vẻ như hôm nay nó đã đi quá xa rồi... Rin cảm thấy có chút áy náy, vươn tay kéo Sae vào lòng, cúi người hôn thật mạnh vào cổ anh.

"Anh ơi, anh thơm quá." Rin lại bắt đầu tiết nước bọt, nó nhìn chằm chằm vào chiếc gáy trắng nõn và béo ngậy của anh trai mình, giống như đang nhìn chằm chằm vào một miếng bánh ngọt mềm mại vậy.

"Anh là beta, anh không có pheromone." Bị tra tấn đau nhức khắp người, nghĩ đến ngày mai còn phải luyện tập nên có chút bực bội

"Muốn thơm thì đi tìm một omega."

Biết rằng mình lại nói sai điều gì đó, nó có vẻ hơi hụt hẫng.

 "Anh nghe nói người quản lý mới là một omega." Sae tiếp tục với giọng bình tĩnh, "Em có thể thử hẹn hò với anh ta, đó là hương vị mà em thích."

Nhiệt độ trong phòng đang rất thích hợp, nhưng Rin đột nhiên cảm thấy tay chân lạnh buốt.

"...Ý anh là gì? Anh muốn rút lại lời nói của mình à? Anh rõ ràng đã nói...Anh sẽ giúp em giải quyết mà"

 "Anh đã nói thế à?" Dù trên người vẫn còn những vết lốm đốm lớn nhưng Sae vẫn không hề có chút dục vọng nào.

"Anh chỉ hứa giúp em giải quyết tạm thời chứ không ký hợp đồng gì cả, đúng không? Chờ có omega thì sẽ khác.”

Hóa ra tất cả những gì chúng ta đã làm đều chẳng là gì trong mắt anh...

"Vậy anh sẽ giúp các Alpha khác giải quyết theo cách này chứ?"

Rin trầm giọng hỏi.

"Tất nhiên là không." Sae có chút ngạc nhiên trả lời, "Chỉ vì em là em trai của anh nên mới vậy thôi!"

Anh chưa kịp nói xong, Rin ở phía sau đột nhiên quay lại và đè anh xuống. Anh đang định mắng nó bị điên cuồng rồi sao thì cảm thấy một giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống sau gáy.
 
"Em trai?" Rin cười mỉa mai

"Vậy trong đầu anh, là anh em mà lại lăn giường với nhau à?"

Sự im lặng đột nhiên khiến nó không đợi được câu trả lời.

“Em không tin… Em không nên tin bất cứ điều gì mà anh nói.” Giọng nó dần run rẩy, nghẹn ngào nức nở.

“…Dù sao thì cuối cùng em vẫn sẽ bị anh bỏ rơi.”

4

Sau chuyện không vui ngày hôm đó, cả hai không nói chuyện với nhau nữa. Hai ngày Rin cầm cự nhờ vào thuốc ức chế nhưng rõ ràng là chẳng có tác dụng gì. Tính tình nó ngày càng cáu kỉnh, giống như một quả bom sắp nổ. Mọi người trong đội đều ngầm hiểu và cách xa nó cả trăm mét.

Sau khi chơi bóng, Rin thở hổn hển bước ra khỏi sân, dùng khăn lau mồ hôi rồi bước vào phòng chờ lấy nước, nhưng nó mất cảnh giác và đụng phải hai người đang hôn nhau trong góc.

 Hai người kia hôn nhau say đắm, chỉ tách ra khi nghe thấy có người bước vào. Alpha chặn omega mình đang hôn phía sau, cười ngượng ngùng với Rin: "Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ra ngoài."

Hai người nắm tay nhau bước ra khỏi phòng bất chấp ánh mắt sát khí của Rin. Khi đi ngang qua, Rin ngửi thấy mùi hương alpha pheromone của người kia khắp cơ thể của omega, sau gáy anh ta có một vết cắn rất rõ ràng, như muốn cho mọi người thấy quyền sở hữu và sự thân mật mà họ dành cho nhau.

Rin siết chặt ly nước trong tay.

Sẽ thật tuyệt nếu nó cũng có thể làm thế với Sae. Khắc dấu ấn của chính mình sau gáy anh, thiết lập mối quan hệ thân thiết hơn cả máu thịt với anh để anh và nó không thể dễ dàng chia cắt được nữa.

Bằng cách này, dấu ấn sẽ ràng buộc hai người họ thật chặt như một sợi dây xích, mọi người sẽ biết về mối quan hệ của họ,  Sae sẽ không bao giờ có thể rời xa nó  hay ở bên bất kỳ ai khác...

Nhưng nó không thể làm vậy.Anh là beta . Bản thân beta không thể bị đánh dấu.

Cho dù nó có cắn anh  bao nhiêu lần và vết cắn để lại sâu bao nhiêu, cuối cùng chúng cũng sẽ mờ đi như vết thương bình thường.
       
     
"Sao hôm nay anh lại đến gặp tôi, không chơi bóng cùng em trai nữa à?" Tiền đạo tóc vàng nheo mắt cười với anh, "Sae, đã lâu rồi chúng ta không tập luyện cùng nhau."

 "Im và đá bóng đi." Sae chuyền bóng cho hắn bằng một cú đá. Tiền đạo tóc vàng ngầm nhận lấy và sút quả vào khung thành.

“Chơi với anh vẫn là thoải mái nhất.” Hắn cười, “Thật đấy, Sae, sao anh không ở lại với tôi? Tôi cũng là Alpha, hơn hẳn nhóc con nhà anh đúng không?”

Sae Lạnh lùng liếc hắn một cái, không chút lưu tình nói: “ Tôi không có hứng thú với một thú chỉ biết động dục.” “

"Thật à? Anh thật vô tâm.” Hắn trêu chọc, nửa nghiêm túc, bước tớ rồi dùng ngón tay vuốt ve gáy Sae như thể vô tình: “Nếu anh nói vậy, tôi sẽ buồn đó.”
        
 Sae cau mày hất tay hắn ra

“Biến đi, tôi cũng không muốn ở bên anh"

Nói xong, anh bước ra khỏi sân vận động.

5
 
"Sae! Anh đến rồi. Tôi đã tìm anh rất lâu."
 
Trên đường về phòng, Sae đã bị bác sĩ câu lạc bộ của họ chặn lại. Bác sĩ của đội là một beta nữ, cô ấy thường chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề động dục của alpha và omega trong đội.

"Sao vậy?"

 Nữ bác sĩ mỉm cười với anh, lo lắng nói: "Tôi thấy tình trạng của em trai anh không ổn lắm, nếu có thể thì tốt nhất anh nên... ừm..."

Cô biết hai anh em họ có mối quan hệ không tốt. Nhưng bây giờ hơi khó nói về chuyện đó.
 
"Rin gần như đã trưởng thành, các triệu chứng của thời kỳ này có thể biến thể thành bệnh nghiêm trọng, tình trạng của cậu ấy đang rất nguy hiểm. Cậu ấy không thể dựa vào thuốc ức chế mãi được, vì vậy..."

"Tôi hiểu." Sae gật đầu, "Cảm ơn."

Rõ ràng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có mối quan hệ kỳ lạ như vậy với chính em trai ruột của mình, nhưng cuối cùng lại rơi vào tình huống mà anh không muốn thấy nhất. Suy cho cùng, lỗi cũng là của chính anh vì đã quá mềm lòng và buông thả.

Sae thở dài và mở cửa. Trong phòng không có đèn, rèm cửa đóng kín, tối om.
 
 "Rin?"

Anh ngập ngừng hỏi, giây tiếp theo, có thứ gì đó đập vào cửa, đôi mắt xanh nhạt trong bóng tối khiến anh gần như cho rằng có dã thú nào đó đã đang ở đây.

 "Rin? Bình tĩnh... ugh!"

Cơn đau truyền đến từ xương đòn của anh, chính Rin là người dùng răng của mình cắn vào anh. Anh khó khăn vươn tay ra, mò mẫm bật đèn trong phòng. Ánh sáng chiếu xuyên qua đôi mắt xanh đen của người trước mặt,lộ ra vẻ mặt rõ ràng không bình thường.

 “Em đã biến thành dã thú rồi à… Trên Internet không hề nhắc đến chuyện đó…” Anh đưa tay chạm vào má Rin, cố gắng giúp nó lấy lại ý thức.

“… Rin? Tỉnh dậy đi.”

Anh bị ép vào cửa.
 
"Anh có mùi của một alpha khác." Rin thì thầm, "Sae,anh để người đàn ông khác đánh dấu mình?"

"Không... sao có thể..." Rin muốn tranh luận, nhưng môi nó chỉ có thể phát âm những âm tiết mơ hồ.
 
“Là anh tự chuốc lấy thứ này.”

Sae cảm thấy thế giới quay cuồng trong chốc lát, eo anh được Rin bế lên rồi ấn mạnh xuống giường. Tệ hơn nữa là anh phát hiện ra mình không thể thoát ra được, người em trai nhỏ bé mềm yếu của anh giờ đã trở thành một Alpha có kích thước và sức mạnh đáng sợ.
 
“Đau quá…” Anh lại bị cắn vào cổ, có chút bất lực, “Cắn đi, em có thể ngừng chảy nước miếng được không…”
        
Người ta nói rằng Alpha trong thời kỳ này hành động rất phi lý trên giường, đến tận bây giờ anh mới thấm thía câu nói đó. Rin dường như đã hoàn toàn mất trí, chỉ còn lại bản năng của dã thú đang gặm nhấm anh.

Cuối cùng, trên người anh không còn chỗ nào còn nguyên vẹn, ngay cả sức lực để giơ tay lên cũng không có.
 
Đương nhiên, anh hoàn toàn không thể ngăn Rin đang cố gắng thắt nút bên trong mình.

Khi ý thức kết thúc, Sae cảm thấy Rin lại cắn vào gáy mình và đổ pheromone vào đó. Mùi bạc hà nồng nặc đến nỗi ăn mòn toàn bộ con người anh.
        
Hóa ra pheromone của Rin có mùi như thế này, cuối cùng anh cũng ngửi được... Sae buồn ngủ nghĩ rồi ngất đi trong vòng tay Rin.

-kết thúc-

Ờm =)) không chắc lắm nhưng có vẻ bằng cách nào đó Sae đã thành 0 và ngửi đc pheromone???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top