Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: người quen trong chuyến đi(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Huyền nhận vé tàu từ quầy thu ngân nhà ga. Trên tay cô hành lí không nhiều duy nhất có chiếc túi sách hạng trung đựng vài thứ lặt vặt cá nhân với cái ví nhỏ đựng chút lộ phí đi đường. Thiết nghĩ dù sao chuyến du lịch đến đảo Lý Sơn lần này cũng chỉ kéo dài trong 2 ngày 1 đêm nên hạn chế cồng kềnh hết mức có thể. Tư tưởng của Huyền vốn rất thoáng, cô không quan niệm việc đi du lịch là phải mang thật nhiều quần áo, là phải mua thật nhiều qùa cáp mang về. Với cô, việc đi du lịch đơn giản chỉ là đang tham gia một cuộc chơi, giúp giảm stress, đầu óc thư thái hơn sau bao bộn bề áp lực của cuộc sống ngoài kia mà thôi!

Mua một chai nước khoáng mang theo, vài phong kẹo cao su loại không đường, đẩy họng ép cho viên thuốc chốg say tàu đắng ngắt chui tọt xuống tận cuống họng, Huyền khẽ nhăn mặt một cái rồi nhanh chóng lên khoang tàu A ổn định vị trí. Ghế ngồi của Huyền gần với cửa sổ, rất thuận lợi cho việc quan sát cảnh quan bên đường trong suốt chuyến đi dài.

" HÀNH KHÁCH TRÊN CHUYẾN TÀU ĐI LÍ SƠN XIN CHÚ Ý ! CHUYẾN TÀU SỐ 003 ĐANG CHUẨN BỊ RỜI BẾN, ĐỀ NGHỊ QÚY KHÁCH NHANH CHÓNG ỔN ĐỊNH CHỖ NGỒI!" Loa thông báo kêu lên nhắc nhở trong vài phút rồi vụt tắt. Thanh âm trong trẻo của người nhà đài không chỉ dễ nghe mà còn có đôi phần cuốn hút.

Mọi người nhanh chóng kéo lên tàu ổn định chỗ ngồi, chẳng mấy chốc đã chật kín cả một khoang tàu dài. Hành khách không phân biệt lứa tuổi, xen lẫn trong đám thanh niên còn có vài vị trưởng bối râu dài,tóc bạc, nét mặt đôn hậu cùng mấy đứa trẻ " miệng còn hơi sữa" đang rúc đầu vào người ba mẹ chúng ngủ say sưa.

Tiếng còi chói tai vang lên từng hồi dài như giục dã. Đoàn tàu vang lên tiếng
"tu.....tu" ù ù trong cơn gió, bánh xe bắt đầu lăn bánh, chậm chạp khởi động như còn đang chờ đợi một thứ gì đó......

" Đợi với...đợi tôi với!" Một giọng nam vang lên sau tấm cửa sắt sơn màu đỏ bóng của đoàn tàu, thanh âm trong lời nói xen lẫn sự lo lắng, vội vã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Tàu đang chạy rất chậm cho nên việc chàng trai đi muộn kia đuổi theo cũng không qúa khó khăn. Cánh cửa đóng kín từ từ mở ra, gió mát lạnh ùa vào thổi bay cả không khí bức bối do điều hoà tỏa ra.
Một chàng trai cao đến đụng cả đầu vào khoang tàu, phải cúi thấp để len lỏi vào trong. Mái tóc bạch kim nhuộm nửa đầu thời thượng hơi bết do mồ hôi toát ra, nhưng không vì thế mà vẻ đẹp trai, cuốn hút bị giảm đi. Trên vai đeo chiếc balo xanh xám chuyên sử dụng trong leo núi, chàng trai năng động Hoàng Khánh như tiếp thêm sức sống tươi trẻ cho cả đoàn tàu.

Men theo con đường dài giữa hoang tàu, Khánh đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm ghế ngồi của mình. Trong hoang đông kín người, cộng thêm gió từ điều hoà toả ra khiến anh thấy hơi hoa mắt. Nhìn mãi xung quanh cuối cùng anh cũng phát hiện ra có 1 ghế chống tại hàng ghế bên tay phải.

Huyền đang đeo tai nghe, 2 mắt cô nhắm nghiền mệt mỏi tựa đầu xuống ghế. Có thể là do lời bài hát qúa bay bổng hoặc do tác dụng phụ trong thuốc chống say tàu khiến Huyền cảm thấy hơi buồn ngủ. Cảm giác có người đang gọi mình, cộng thêm cái lay nhẹ vai mang vẻ do dự khi đang cố tình đánh thức một người đang say ngủ. Huyền mở mắt, tiện tay tháo tai nghe ra khỏi tai, động tác nhẹ nhàng mà nhanh chóng, cô khẽ đẩy mắt nhìn lên phía trước. Vì qúa đỗi bất ngờ, chiếc tai nghe trong lòng bàn tay cũng tuột ra rơi bụp xuống sàn tàu. Trong khoảng không giữa thân tàu chật hẹp, một chàng trai có khuôn mặt điển trai đang đưa tay gãi đầu ngượng ngùng. Có vẻ do chưa tìm đc chỗ ngồi nên chàng trai cứ đứng đó mặc cho cô gái đối diện liên tục trợn mắt, há mồm!

" Anh...tên cướp....đúng không?". Huyền nhìn anh lắp bắt khiến lời nói trở nên không ăn nhập một chút nào. Khánh khẽ chau mày. Không phải cô nàng này vì được gặp lại anh mà mừng qúa sinh lú lẫn đấy chứ? Anh biết mình từ khi sinh ra vốn đã có sức hút khó chống đỡ đối với các cô gái nhưng đến mức này thì có phần hơi qúa! Cứ để cô ta đứng lắp bắp thế này có khi người ta lại tưởng anh là kẻ xấu đang " thừa nước đục thả câu" thì chết!

Cảm giác có bao ánh nhìn dò xét trong khoang tàu đang từ từ chọc thủng tấm lưng tội nghiệp của mình. Khánh không nói gì nhiều, chỉ tiện vứt cho Huyền 1 câu rồi nhanh chóng kéo cô ngồi xuống:

" Ngồi xuống trước đi! Có gì nói sau!"

Uống một ngụm nước khoáng, Huyền còn nghe được tiếng " ực" từ từ đưa dòng nước từ cổ họng trôi tuột xuống tận cùng dạ dày mình. Mặt cô đỏ như gấc chín, hai bên má nóng rực lên vì xấu hổ. Thật muốn độn thổ mà! Có ai đời gặp lại ân nhân mà cư xử kì cục thế chứ? Chắc trên thế gian này có mình cô là người duy nhất.

" Thật......xin lỗi anh. Lúc nãy.... tôi... vô lễ qúa!" Huyền không dám ngẩng đầu lên nhìn Khánh, chỉ có thể cúi đầu, lắp bắp nói.

" Ồ! Không sao!" Cô đừng khách khí như thế!" Khánh xua xua tay."Nếu đổi lại là tôi thì chắc chắn tôi cũng sẽ rất kinh ngạc giống cô thôi! Ai bảo chúng ta có duyên đến vậy!" Khánh cười nhẹ an ủi cô gái nhỏ ngồi bên. Nhìn nét mặt đầy vẻ hối lỗi như vừa làm ra chuyện tày đình của cô, Khánh không biết lúc này mình nên khóc hay nên cười đây?

Sau một hồi nói chuyện, có lẽ do qúa mệt nên cô gái nhỏ bên cạnh anh đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Khánh xoay nhẹ người, đưa tay nâng đầu cô gái đặt nên vai mình. Cử chỉ nhẹ nhàng như sợ vì qúa mạnh tay mà vô tình đáng thức cô: " Ngủ trên vai tôi cô sẽ thấy dễ chịu hơn!"

Bên ngoài, mặt trời đã nhô cao đến đỉnh đầu. Nắng gắt mang theo hơi nóng mân man lấy tâm trí con người. Nhưng....tại sao...trong hơi nóng đó anh lại có một cảm giác .....một cảm giác rất lạ mà trước giờ chưa từng có?

Định mệnh. Là thứ phù phiếm không ai có thể giải thích!
Duyên phận đưa đẩy 2 con người xa lạ từ 2 thế giới khác biệt xích lại gần nhau!

Nếu trên chuyến tàu này có cái thứ được gọi là" định mệnh" hay " duyên phận" thì liệu anh có nên đưa đôi tay ra để nắm lấy?

Hay....lại một lần nữa để nó vụt qua trong vô vọng.....!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top