Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương1: Tình cờ gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước ra khỏi cửa sân bay, Khánh tháo mắt kính hiệu Ray- ban xuống. Nheo mắt lại như con rơi lâu ngày mới nhìn thấy ánh sáng, Khánh từ từ đem toàn bộ đất trời quê hương thu trọn vào trong tầm mắt.

Cảnh vật này là của Việt Nam. Không khí trong lành này là của tổ quốc anh....

Đã 5 năm anh mới có cơ hội đặt chân về Việt Nam. Cảm giác bồi hồi của người con xa quê trong phút chốc như không thể kìm nén. Đứng giữa cổng sân bay đông kín người, 2 tay anh bắc thành cái loa hét lớn "A..a.a...TÔI ĐÃ TRỞ VỀ!"

Người người bốn phía nhìn anh chằm chằm như sinh vật lạ vừa đáp xuống trái đất vài phút trước. Anh mặc kệ. Tùy í. Ai thích thì cứ nhìn. Có nhìn nữa nhìn mãi anh cũng đâu mất đi lạng thịt nào.

Kéo chiếc vani xám tro to bự hiệu Samsonite nổi tiếng kèm theo đôi giày da hiệu Testoni dành cho giới thượng lưu kếch xù chuyên tiêu tiền đô cũng đủ làm anh nổi bật giữa một biển người.
Mái tóc màu vàng kim nhuộm nửa đầu sành điệu, viên kim cương lấp lánh bên tai trái cùng chiếc áo sơ mi trắng thời thượng không bao giờ sợ lỗi mốt là gu thời trang điển hình của chàng du học sinh- Hoàng Khánh.

" Nhìn mình giống minh tinh phết ấy nhỉ?" Anh nghĩ bụng." Cho thêm nụ cười toả nắng nữa thì sao?". Đang chìm trong thế giới mang một màu tự sướng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Khánh tự gõ đầu mình thoát ra khỏi biển trời tưởng tượng, chậm rãi đưa tay vào túi móc điện thoại. Màn hình sáng rực hiện lên dòng chữ " papa ( quỷ dạ xoa)". Hai hàng lông mày anh co lại.
" Ba sao đang yên ổn lại gọi đt cho mình? Chẳng phải mọi lần toàn có chuyện mới gọi sao?" Điện thoại liễn tục đổ từng hồi như thúc giục. Đắn đo mất vài phút cuối cùng anh cũng ấn nút nghe:

" Alo! Ba ạ?"

" Hôm nay con về nước?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói cứng nhắc ko để lộ chút cảm xúc.

" Vâng. Con vừa mới xuống máy bay. Giờ đang ở sảnh chờ trong sân bay." Giọng Khánh đều đều, lông mày đã bắt đầu dãn ra.

" Về sao ko báo trước?"

" À. Là do khóa học bên đó kết thúc sớm hơn dự định một tuần.... Con ko báo cho ba mẹ là muốn tạo bất ngờ. Thêm việc sức khỏe mẹ vốn ko tốt nếu biết con về chắc chắn sẽ ra đón. Nên.... con thấy việc mình về nước trong im lặng là tốt hơn cả!"

" Được rồi. Đến công ty, ba có chuyện cần nói!"

Tút..tút...tút!

Từ" vâng" như mắc nghẹn trong cổ họng chưa kịp thoát ra ngoài thì đầu dây bên kia đã nhanh chóng cúp máy. Ba anh lúc nào cũng vậy. Nói chuyện điện thoại như sợ tốn tiền không bằng! Mới nói đc vài câu đã vội vàng cúp máy. Nhiều lúc phận làm con như anh thật ko hiểu nổi trong đầu vị phụ huynh đó đang nghĩ cái gì?

Gọi một chiếc taxi. Chưa đầy 10 phút Khánh đã có mặt tại trụ sở tập đoàn Hoàg Khánh
( tên công ty dc đặt theo tên Khánh)

" Cám ơn! Không cần trả lại!"

Dưới bóng xà cừ xanh mượt bên kia đường, chàng trai có mái tóc ánh kim nhuộm nửa đầu đang đứng đó. Sắc mặt chàng có đôi chút bất bình thường, nửa giống suy tư nửa lại giống đang khó chịu. Qủa thật, Khánh hơi lo.
" Không biết ba gọi mình đến là muốn nói chuyện gì? Bắt vào công ty làm quen với công việc? Hay tra tấn lỗ tao bằng mấy bản án mang tên 'côg thức trong kih doanh' ?"

Không đc. Anh vừa mới về nước ,còn phải dành thời gian đi du lịch tìm hiểu về sự đổi thay của quê hương trong suốt 5 năm qua. Anh không muốn bị cầm tù trong cái thế giới mang một màu lợi nhuận này. Nhất định phải nghĩ ra biện pháp gì đó!

" CƯỚP..CƯỚP..AI ĐÓ GIÚP TÔI BẮT TÊN CƯỚP!"

Tiếng hét chói tai mang theo âm điệu sợ hãi khiến anh giật bắn mình. Vội quay đầu lại nơi phát ra âm thanh, Khánh hơi bất ngờ khi thấy một cô gái khá trẻ đang đuổi theo một tên con trai gầy teo gầy tóp như que củi khô cháy dở. Tên đó đang chạy về phía anh, trên tay hắn cầm thứ gì đó rất chói mắt. Là dao sao? Hắn có dao mà cô gái kia dám đuổi theo? Liều thật! Đó là hai từ duy nhất mà lúc này anh có thể dùng để đánh giá về cô gái kì lạ kia.

Hay lắm ! Đã đến lúc dùng đến kĩ năng tập luyện taekwondo suốt 7 năm qua của anh . Hai tay nắm thành nắm đấm, chân trái bước lên phía trước, thủ thế chờ địch đến là ra tay .

" YA..A.A.AA.....!!" Bằng một cú đá không thể nào chuẩn xác hơn, Khánh nhanh chóng hạ gục tên cướp liêu xiêu. Tên đó......bất tỉnh ngay tại chỗ. Bảo vệ khu vực gần đó đã nhanh chóng đưa hắn đến đồn công an. Có lẽ hắn sẽ có một khoảng thời gian mới tươi đẹp hơn trong trại cải tạo.

" Tệ thật. Tình trạng cướp giật ở Việt Nam ngày càng nhiều!" Khánh phủi phủi tay, quay sang đưa lại túi sách cho cô gái, anh hỏi nhẹ:
" Cô ko sao chứ?"

Cô gái vội nhận lấy túi sách từ tay Khánh, nét mặt ko có vẻ gì là sợ hãi. Xem ra cô gái này cũng ko tầm thường chút nào!

" Tôi ko sao! Cảm ơn anh ! Nếu ko có anh thì e sảy ra chuyện rồi!"

" Cô đừng khách sáo. Việc nên làm mà. Cô kiểm tra xem có mất thứ gì không?"

" Không mất gì cả!" Cô gái lắc đầu. Liếc nhìn Khánh, cô gái hơi e dè: " Liệu.... anh có phiền không ? Tôi...rất muốn mời anh 1 bữa cơm để thay lời cảm ơn ...!"

" ồ.... " Khánh ồ lên một tiếng. Sống ở phương tây đã lâu anh vốn đã quen với việc giúp đỡ người khác. Thường họ chỉ cảm ơn qua quýt hay đơn giản đưa cho chút tiền gọi là " báo đáp" rồi sau đó sẽ nhanh chóng rời đi ,còn về việc muốn mời cơm để bày tỏ thành í thì... anh chưa may mắn đến mức như vậy ! Nếu bây giờ rảnh rỗi nhất định anh sẽ nhận lời ngay, đc ăn uống miễn phí tội gì mà ko đồng ý. Nhưng đáng tiếc...ba già khó tính nhà anh đang đợi, để ông ấy chờ lâu làm mất thời gian vàng bạc của ổng đảm bảo ngay lập tức sẽ vặt cổ anh ra sau gáy.
Cho nên sự lựa chọn toàn mĩ nhất lúc này chỉ có thể là từ chối:

" Thực xin lỗi....tôi còn có việc phải đi bây giờ!"

" Ồ.. Vậy tiếc qúa!" Cô gái nhỏ có vẻ thất vọng, mí mắt hơi cụp xuống" Thật xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh!"

" Không sao...!" Anh thoáng nét cười.

Chia tay cô gái tại sảnh công ty, không hiểu sao trong lòng lại có chút không lỡ. Tính xin số điện thoại để giữ quan hệ về sau nhưng anh lại thôi. " Nếu đã có duyên ắt sẽ còn gặp lại!"

*****

Cốc cốc!

"Mời vào!"

Khánh khẽ đẩy cửa bước vào. Nhìn quanh một lượt, gam màu sử dụng trong căn phòng chủ yếu là đen- trắng, bộ ghế sofa màu gỗ mun trước kia hình như đã đc thay mới. Anh thầm nhận định: 5 năm , phòng làm việc này ko thay đổi là mấy. Vẫn giữ nguyên cách bố trí đơn giản có phần cứng nhắc giống hệt tính cách chủ nhân của nó: độc đoán, nghiêm khắc.

" Ngồi đi!" Chủ tịch Hoàng tháo cặp kính để xuống bàn, nghiêm nghị ngắm nhìn cậu con trai của mình.

Khánh biết ba mình là dân kinh doanh vốn thẳng tính, ko thích" vòng vo tam quốc" nên nhanh chóng vào thẳng vấn đề:

" Ba gọi con đến gấp như vậy là muốn nói chuyện gì?"

Chủ tịch Hoàng hơi bất ngờ trước thải độ thẳn thắn của con trai. Người ta hay nói" đi đây đi đó cho mở mang tầm mắt" qủa không sai, thằng con nghịch ngợm của ông cuối cùng cũng chịu trưởng thành rồi, tính cách có phần rất giống ông năm xưa.

" Thư kí Mai. Đem cho tôi 2 tách trà!"

Kéo dèm cửa cho ánh nắng hắt vào. Căn phòng u ám trong phút chốc có thêm chút sinh khí, chủ tịch Hoàng đẩy mắt ra xa ngắm nhìn thành phố phồn hoa bên ngoài, trong lòng ánh lên vài tia hy vọng:

" Bỏ qua mấy câu xã giao tầm thường, chúng ta vào thẳng vấn đề chính . Công ty Hoàng Khánh trong mấy năm qua liên tục hứng chịu thua lỗ, doanh thu bán hàng hằng tháng ko đủ chi trả cho công nhân. Nếu ko dựa vào nguồn thu lợi từ phía tổng công ty của ông ngoại con thì e rằng...cái công ty này đã ko thể trụ cho đến ngày hôm nay!"

" Sao?" Khánh vô cùng bất ngờ trước lời nói của ba mình. Mấy chục năm qua có ai là ko biết chủ tịch Hoàng Mạnh " đơn thân độc mã" lãnh đạo tập đoàn Hoàng Khánh từ một công ty ko có chút tiếng tăm trên thị trường bỗng chốc trở nên lớn mạnh khiến các doanh nghiệp trong và ngoài nước đều phải nể phục khi nhắc đến. Vậy mà giờ đây chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiền đồ cũng như dáng vẻ kiêu ngạo đó đã hoàn toàn biến mất. Rốt cuộc trong 5 năm anh không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top