Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lưu Cảnh huynh, muội không sao"

Trịnh Tú Nghiên khẽ gọi, Lưu Cảnh ôm cô thật chặt, chặt đến mức khiến ngực cô có hơi khó thở, đúng như cô đã nói lần đầu tiên cô thấy Lưu Cảnh xúc động như thế này, cô cũng rất nhớ Lưu Cảnh. Nhưng hiện tại, hai người đang đứng ở nơi rất trống, chỉ cách 1 bức tường cao chính là cứ địa của Im Yoona, nơi này chưa phải an toàn, nếu bọn họ cứ đứng đây bị quân lính phát hiện mọi công lao của cô sẽ vô ích, ngược lại bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

" Huynh quá vui mừng, nhanh lên đi thôi"

Đến sáng ngày hôm sau, khi người của Im Yoona mới bắt đầu cho người đi tìm kiếm thì Trịnh Tú Nghiên và Lưu Cảnh đã về tới Châu Vân. Lưu Cảnh biết mình không đủ sức cứu nổi Tú Nghiên nên chỉ biết suốt ngày mai phục quanh khu dinh thự của Im Yoona, mang theo chút hy vọng nhỏ có thể len lút trà trộn vào nhưng nơi đó canh gác quá cẩn thận, tường cao 3 mét, từ bên ngoài tường rất khó leo vào. Vì thế suốt 5 ngày nay anh liên tục trốn gần khu dinh thự đó, ngày đêm quan sát, không ngờ Tú Nghiên đã tìm được cách trốn ra ngoài, anh như bắt được vàng ngay tức khắc liền mang Tú Nghiên rời khỏi Thành Vân.

Đoán biết người của Im Yoona sẽ nhanh chóng cho lùng sục tìm kiếm, cho nên bọn đã cởi ngựa trở về Châu Vân ngay trong đêm, với khoảng cách hơn một trăm giậm xem như họ đã đến được nơi an toàn. Mọi người nhìn Lưu Cảnh và Tú Nghiên trở về, trước tiên là ngạc nhiên không nói nên lời, vì Trịnh Tú Nghiên ở trong đơn vị không đắc tội với ai, tính tình không đố kỵ nên được rất nhiều người yêu quí, ngày nghe tin cô trở về trên các đồng chí đều có mặt hỏi thăm cô.

Trịnh Tú Nghiên đối với tình cảm của mọi người trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng cũng không cần phiền phức đến vậy, mọi người đều lo lắng cô bị đánh đập tra tấn, thực chất toàn thân đều lành lặn, chỉ do đêm qua nhảy từ bức tường cao xuống đất có hơi trầy xước ngoài da, hoàn toàn không vấn đề gì.

" Chị Tú Nghiên, em biết chắc là chị sẽ trở về mà, Lưu Cảnh ca tài giỏi cuối cùng cũng cứu được chị" Tiểu Mặc làm liên lạc viên nhỏ hơn Trịnh Tú Nghiên 5 tuổi, đang nhảy cẫng lên vui mừng. Ngày thường Trịnh Tú Nghiên và cô bé này là chị em thân thiết, cũng hay cùng nhau làm nhiệm vụ, tâm sự, Tú Nghiên trở về có lẽ cô bé nhỏ tuổi nhất đơn vị này chính là nhân vật cao hứng nhất, không đếm nổi nó đã nhảy quanh Tú Nghiên bao nhiêu vòng rồi. Thân thể cô khỏe mạnh cũng sắp bị nó làm cho chóng mặt hoa mắt.

" Không phải, Tú Nghiên tự mình thoát ra ngoài, tôi không có công lao gì hết" Lưu Cảnh cười ngượng lắc đầu, ánh mắt anh lộ rõ tia hạnh phúc không cần giấu diếm cũng nhận ra. Anh không tranh ai có công lao lớn, chỉ hy vọng Tú Nghiên được bình an thoát ra ngoài, mấy ngày nay anh túc trực quanh dinh thự của Im Yoona mang chút hy vọng nhỏ nhoi, bao nhiêu cực khổ không mang tới, bây giờ nhìn thấy Tú Nghiên an toàn đứng trước mặt mình, lòng anh mới có thể an ổn.

" Đội trưởng"

" Trở về rồi, thật tốt" Đội Trưởng Lý ngày thường là người nghiêm nghị, hôm nay nhìn thấy Lưu Cảnh mang Tú Nghiên trở về cũng vui mừng đi tới lui vài bận.

" Đi đường chắc đã mệt vào trong nghỉ ngơi trước những chuyện đã qua từ từ nói cũng không sao"

Đội Trưởng đã lên tiếng, các đồng chí sau khi nhìn thấy Tú Nghiên bình an cũng tạm lánh sang một bên để cô có thời gian nghỉ ngơi, cô đi ngựa suốt đêm qua, hai mắt có chút mỏi cũng muốn về phòng một chút. Đơn vị của cô đặt tại một quán trà nhỏ, nói đúng hơn là dùng danh nghĩa một quán trà để bí mật hoạt động, ngày thường vẫn buôn bán kinh doanh nhưng lượng khách đến uống trà chủ yếu là các nhà cách mạng. Phía trên lầu có vài phòng trà lớn dùng cho các cuộc họp còn phía sau có bố vài căn phòng nhỏ bí mật làm nơi ở cho vài người. Tú Nghiên và Lưu Cảnh từ nhỏ đã ở xa gia đình, lăn lộn ngoài đường kiếm sống, không cho nhà cửu nên khi chọn con đường làm việc cho cách mạng nới này chính là ngôi nhà thứ hai của bọn họ.

Tú Nghiên quay sang chào mọi người rồi xin phép vào trong nghỉ ngơi, Lưu Cảnh có ý định đi cùng nhưng thấy có Tiểu Mặc bên cạnh Tú Nghiên, hơn nữa là phòng của nữ nhân anh không tiện đi vào nên chỉ đành đứng lại ở phía sau.

Đúng lúc đó Diệp Hồng cũng đi đến bên cạnh Lưu Cảnh, tiện thể dùng cùi chỏ đánh vào người Lưu Cảnh:

" Sau đợt sinh ly tử biệt này, tôi cảm thấy anh nên sớm tỏ tình với Tú Nghiên đi"

Lưu Cảnh ngại ngùng gãi đầu, miệng cười cười đáp:

" Diệp Hồng, cô nói gì vậy, tôi và Tú Nghiên trước giờ vẫn như vậy mà"

" Anh nên mạnh dạng hơn một chút, kẻo sau này lại hối hận không kịp" câu nói của Diệp Hồng tuy là đang trêu đùa nhưng cũng không hoàn toàn vô nghĩa, kỳ thật Lưu Cảnh và Tú Nghiên bên nhau đã 10 năm vậy mà tình cảm vẫn chỉ ở mức thân mật gọi nhau là huynh muội thế này có phải là chậm không.

Diệp Hồng mới biết Lưu Cảnh và Tú Nghiên được một thời gian gần đây không dám nhận mình hoàn toàn hiểu về bọn họ, chỉ là cô cảm thấy Lưu Cảnh trong chuyện tình cảm nên quyết liệt một chút, càng không thể để cô gái của mình chờ đợi.

" Vâng vâng vâng, tôi sẽ cố gắng"

Trở về từ bên ngoài, trên người còn dính chút bụi đường nên trước tiên Trịnh Tú Nghiên muốn đi tắm, ánh mặt trời đã lên cao. Vào thời gian này chắc Im Yoona đã phát hiện ra sự mất tích của cô, cô ta chắc hẳn phải đang rất tức giận. Nhưng mãi cho đến giờ này, Trịnh Tú Nghiên vẫn không thể hiểu nổi vì sao cô ta lại đối với cô tốt như vậy, mọi người còn tưởng cô trở về từ địa ngục nhưng trên người không có lấy một vết xẹo, thân thể cũng không bị tổn hại. Cô ta đối với cô không giống loại cầm tù tra tấn, nhưng tại sao lại như vậy:

" Dinh thự của Im Yoona bao quanh bởi lớp tường đá cao hơn 3 mét, có lính canh nghiêm ngặc từng chốt trạm. Theo như tôi để ý, nơi này còn thường xuyên diễn ra các cuộc họp quan trọng, sỹ quan cao cấp ra vào rất thường xuyên" Trịnh Tú Nghiên ngồi trong phòng trà, người ngồi trước mặt cô là Đội trưởng Lý Trưởng và Đội phó Ngô Hạo, Lưu Cảnh cũng có ở đây.

Tính đến thời điểm này chỉ có duy nhất một mình cô là người đầu tiên đặt chân vào dinh thự của Im Yoona mà có thể trở ra, cho nên nguồn tin mà cô cung cấp cho Tổ chức là cực kỳ quan trọng. Nhưng tiếc rằng Im Yoona không phải kẻ ngốc, cô ta căn bản quản lý cô rất chặt nên cô chỉ mơ hồ đoán được vài vị trí đã từng đi qua trong dinh thự lớn của cô ta, ngoài ra những nơi khác còn lại, cô thật sự không biết rõ.

" Lúc đó cô đã bị nhốt ở đâu" Đội Phó Ngô Hạo cất lời sau một im lặng.

" Một căn phòng ở tầng một, không phải nhà lao" Trịnh Tú Nghiên muốn nhấn mạnh hai chữ cuối, cô không biết liệu Im Yoona có tầng hầm để nhốt người khác hay không nhưng cô đã được ở một nơi rất tốt. Không phải loại viễn cảnh mà mọi người nghĩ đến.

" Đại tá Im đó chỉ giam giữ cô, chứ không hề đánh cô" dựa vào quan sát đã dễ dàng nhận ra Tú Nghiên trở về và trên người không hề có vết trầy xước nào.

" Đúng vậy. Tôi không biết ý đồ của cô ta là gì nhưng cô ta chưa từng động tay đến tôi, cũng chưa từng có ý định sẽ tra tấn tôi để điều tra" nói đến điều này, tâm tư của cô lại có dịp phải suy nghĩ, giống như Đội phó Ngô Hạo thắc mắc, cô cũng không biết rõ Im Yoona muốn gì ở mình. Lần duy nhất cô ta ra tay cũng là đẩy vô vào tay lão Tướng bụng to say khướt kia, sau đó cô cũng nguyên vẹn trở ra.

" Cũng có khả năng cô ta muốn giữ gìn sự tinh khiết của cô" Diệp Hồng không biết đã đứng sau lưng cô từ khi nào.

Nhận thấy ánh mắt cả bốn người trong phòng đều hướng về mình, Diệp Hồng không gấp gáp trả lời, trên tay còn cầm theo một cuốn sách dày bằng tiếng Pháp:

" Tôi từng đọc một vài tài liệu về phương thức uống máu trinh nữ để giữ gìn nhan sắc. Dựa vào số phụ nữ mất tích một cách bí ẩn khi rơi vào tay Im Yoona, có không ít lời đồn cho rằng cô ta cũng dùng cách này. Tú Nghiên đã cạnh cô ta được một thời gian có nhận thấy cô ta có điều gì đó khác thường không" các tài liệu nói về lối sống quái đản của các nữ Công tước Pháp thời xưa không quá đại trà nhưng đối với người thích sử sách như Diệp Hồng đã từng nghe qua. Huống hồ, gần đây cô còn hay điều tra về Im Yoona, mấy lời này cô nói ra không phải là không có căn cứ.

" Cô ta rất đẹp, là nữ nhân đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy"

Trịnh Tú Nghiên chợt trầm tư một lúc, Im Yoona cao hơn cô tận hai cái đầu, đôi mắt màu xanh ngọc, sóng mũi thẳng tấp, làn da trắng mịn như tuyết, từng đường nét trên gương mặt rất rõ ràng, chính là dung mạo khiến người ta nhìn một lần là có thể nhớ suốt đời. Nhưng Tú Nghiên luôn cho rằng Im Yoona là người Tây nhan sắc so người phương Đông sẽ có phần sắc sảo hơn, những điều Diệp Hồng nói cô thật sự chưa từng nghĩ đến.

" Đại tá, quân lính tìm kiếm trở về vẫn không thấy dấu vết của cô gái kia, e rằng đêm qua cô ta đã rời khỏi Thành Vân" phụ tá đi đến bên cạnh Im Yoona, cẩn trọng mang tin tức mình có được báo lại với Đại tá.

" Nếu trong đêm qua mà đã rời khỏi được Thủ phủ Thành Vân, xem ra cô ta thật có bản lĩnh"

Im Yoona ngồi vắt chéo chân thư thả cạnh cửa sổ tay cầm điếu thuốc lá, miệng nhả ra một làn khói trắng:

" Cứ tiếp tục cho người tìm kiếm, nếu hết hôm nay vẫn không có tung tích thì cho binh lính rút lui" vốn dĩ là thứ mà Im Yoona muốn có thì chắc chắn sẽ đạt được, chỉ cần nữ nhân kia một ngày còn làm việc cho bọn Cách mạng thì sẽ không thể thoát khỏi tay cô.

Ở phía bên này, Đội Phó Ngô Hạo cất tiếng phá vỡ bầu không khí có chút u ám sau vài thông tin của Diệp Hồng:

" Tin đồn thì không có gì thể xác thực, dù sao Tú Nghiên đã an toàn trở về, không nên làm cô ấy hoảng sợ"

" Cái này tôi cũng không chắc, có thể cô ta chưa kịp uống máu tôi hoặc là cô ta có lý do khác" Trịnh Tú Nghiên nói nhỏ, những điều cô biết về Im Yoona thật sự quá ít, suốt thời gian qua ở trong dinh thự của cô ta. Cô đơn thuần chỉ cảm thấy nữ nhân xinh đẹp kia có chút kì lạ, không phải theo cách mà Diệp Hồng đã nói, bản thân cũng không rõ mục đích của cô ta là gì.

Nhưng cũng không thể phủ nhận những điều Diệp Hồng nói là sai, Im Yoona là một ẩn số khó lòng giải đáp, người muốn hiểu rõ cô ta càng khó. Có khả năng Diệp Hồng nói đúng hoặc là không, Im Yoona không làm hại cô là sự thật, cũng là lý do khiến Trịnh Tú Nghiên có chút mâu thuẫn trong suy nghĩ, cô nửa muốn tin một nửa lại không muốn tin.

Buổi tối, cô cùng Lưu Cảnh đi dạo, kể ra cũng đã hơn một tháng cô và huynh ấy không đi cùng nhau như thế này, điều này đồng nghĩa với việc cô đã sống trong dinh thự của Im Yoona được một tháng, thời gian trôi nhanh thật. Lúc cô bị bắt, sau đó rơi vào tay Im Yoona, cứ ngỡ sẽ không bao giờ quay về được, rốt cuộc đã thoát ra, không đến mức cả người đầy máu như các đồng chí khác bị đánh đến thê thảm, Trịnh Tú Nghiên cho rằng mình so với người khác vẫn may mắn hơn, ít nhất cũng không bị mất chỗ thịt nào.

" Huynh đã rất lo cho muội" chút nữa là quên mất đi bên cạnh cô còn có Lưu Cảnh ca. Bọn họ cứ im lặng trên suốt một quãng đường dài, tâm trí cô lơ đãng một chút liền quên mất người đi bên cạnh mình.

" Huynh đã ốm hơn trước"

Trịnh Tú Nghiên khẽ cười, nụ cười mang theo chút ngại ngùng, Lưu Cảnh ốm hơn trước, đôi mắt sâu hơn thấy rõ, điều này từ sáng hôm nay cô đã nhận ra những chưa có cơ hội nói.

" Thời điểm muội bị bắt đến dinh thự của Im Yoona, huynh đã rất hoảng loạn, khi đó tin tức về muộn hoàn toàn không có, chẳng ai biết rõ muội còn sống hay đã chết. Nếu huynh bất chấp lao vào cấm địa của cô ta nói không chừng còn chết trước muội nên chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi"

Lưu Cảnh nắm tay Tú Nghiên, cứ sau một câu nói lòng bàn tay lại càng dùng thêm sức, nắm chặt đến nổi Tú Nghiên cảm thấy có chút đau. Cô hiểu tấm chân tình cảm Lưu Cảnh, từ ngày bị bắt đến khi chạy thoát cô chưa từng một lần trách anh, hay đòi hỏi điều gì từ anh. Bọn họ từ những ngày đầu gia nhập vào hàng ngũ chiến sỹ, đã chọn đại cuộc là mục tiêu hàng đầu, sao có thể vì một cá nhân mà ảnh hưởng đến mọi người. Hơn nữa, cô ở trong dinh thự của Im Yoona cũng cảm nhận rõ sức mạnh tiềm lực của người Pháp to lớn thế nào, đòi hỏi Lưu Cảnh cứu cô há chẳng phải đẩy anh vào chỗ chết.

" Chuyện đã qua rồi đừng nhắc đến nữa, muội đã bình an trở về rồi"

Tại Dinh thự của Im Yoona, đội trưởng của một tiểu đội sau hơn một ngày cho binh lính tìm kiếm khắp Thành Vân trở về với một gương mặt không khả quan, vội vàng gặp Phụ tá báo cáo tin tức.

Trong phòng sách có tiếng cọ giấy, Im Yoona đang vẻ tranh, một bức chân dung nhưng lại thiếu đi đôi mắt, người đứng vẽ thì vẫn miệt mài điểm xuyến vài chi tiết làm nền:

" Đại tá, binh lính vẫn chưa tìm thấy cô gái mà Đại Tá muốn" phụ tá một bên kính cẩn báo cáo vô tình khiến động tác trên tay Im Yoona có chút khựng lại nhưng liền sau đó lại tiếp tục nét vẽ dang dỡ.

" Bảo họ không cần tìm kiếm nữa" sắc mặt không thay cũng không thể hiện ra biểu cảm gì, nét cọ trên tay uyển chuyển nhẹ nhàng, xem ra tin tức này Im Yoona đã đoán trước. Nhưng trái với việc tức giận, Im Yoona lại cảm thấy tương đối thú vị khiến cô càng muốn xem bản lĩnh của Mèo Hoang nhỏ này đến đâu.

" Vâng, thưa Đại Tá"

" Ra ngoài đi"

Khi Im Yoona buông cọ xuống bức tranh của cô vẫn chưa hoàn thành, bức chân dung cô vẽ Mèo Hoang nhỏ lại thiếu đi đôi mắt xinh đẹp, sở dĩ Im Yoona có thể vẽ nhưng cô không muốn. Mèo Hoang nhỏ của cô có một đôi mắt to, long nhãn rất sáng, không chỉ đơn giản là đẹp mà còn rất có hồn, chỉ sợ rằng với trí nhớ của mình Im Yoona cô sẽ không lột tả được hết cái hồn mãnh liệt trong đôi mắt Mèo Hoang nhỏ, lại phá đi một tác phẩm đẹp. Chỉ có thế đợi một ngày tiếp theo có thể mang người thật trở về đây, có thể thuần hóa ánh mắt câm hận kia, Im Yoona mới có thể hoàn thành tác phẩm của mình.

Đi đến cửa sổ châm ngòi một điếu thuốc lá Tây, Im Yoona nhìn xéo qua khung cửa sổ phía bên kia tường chính là cửa sổ phòng Mèo Hoang nhỏ, ngày thường Im Yoona hay đứng đây để ngắm Mèo Hoang vì chỉ có thể ngắm từ phía xa như thế này mới thấy được nét mặt dịu dàng của nàng ấy. Ngày hôm nay, Mèo Hoang nhỏ của cô trốn thoát, Im Yoona tuy có chút không đành lòng nhưng vẫn phải chấp nhận, tất nhiên cô vẫn mong muốn sớm bắt Mèo Hoang trở về. Im Yoona hiểu rõ ánh mắt căm phẫn mỗi khi Mèo Hoang nhìn cô là gì, là dù cô có nhốt cô ấy ở trong dinh thự này 10 năm cũng chẳng thể thuần hóa được con Mèo Hoang này, chi bằng cứ để xổng đi rồi bắt lại, cứ dần dần thuần hóa có khi sẽ đạt được kết quả cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top