Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Romeo & Juliet: Đơn giản là một nụ hôn

“Romeo và Juliet?” Ran nói với giọng hiếu kỳ.

“Chính xác!” Sonoko bắt đầu phấn khởi

“Và cậu nói rằng câu lạc bộ kịch nghệ mời tớ đóng vai Juliet? Và tại sao tớ phải đóng vai này?” Ran cắn ngón tay của mình

“Oh, vậy cậu muốn một cô gái khác đóng vai Juliet và hôn Romeo ngay trước mắt cậu?!” Sonoko tỏ vẻ kinh ngạc

“Lý do vì sao tớ phải ganh tỵ với cô gái hôn một người nào đó?”

“Vậy, cậu không biết ai đóng vai Romeo?” Mặt Sonoko tỏ ra kinh hãi

”Vậy ai đóng?” Ran bắt đầu khó chịu

“Chồng của cậu đã quay về, Shinichi-kun!”  Sonoko nói hết cả ra. Đôi mắt của Ran mở to.

“Và TẠI SAO tớ muốn hôn Shinichi, tại sao tớ phải quan tâm đến việc cậu ấy hôn cô gái khác?” Mặt Ran đỏ lên.

“Oh, tớ tự hỏi …” Sonoko nhìn Ran

“ĐƯỢC THÔI! Tớ sẽ đóng vai ấy, nhưng không phải vì Shinichi là Romeo, hiểu không?” Ran đặt tay lên vai Sonoko. Sonoko cười khúc khích; đương nhiên Ran làm vậy là vì Shinichi. Đã lâu rồi cô không được gặp Shinichi; bắt đầu từ hôm ở London, khi cậu ấy tỏ tình với cô. Từ lúc đó họ trở nên lúng túng khi gặp nhau. Chỉ có mình Minerva và Sonoko biết điều này, ít nhất đó là điều cô biết.

Ran có vẻ rất sợ khi gặp lại Shinichi, không phải vì cậu ấy … mà vì Sonoko. Sonoko chắc chắn sẽ bắt cô sớm bày tỏ tình cảm với cậu ấy, hoặc việc khác … ai mà biết được chứ! Căn bản là sẽ có một việc đáng sợ và nguy hiểm xảy ra …

Ngày tiếp theo, câu lạc bộ kịch liên lạc với cô vào bữa trưa. Cô không biết Shinichi ở đâu, hoặc có phải cậu ấy yêu cầu cô vào vai Juliet, hay tại sao cậu ấy lại để cô chờ như vậy. Cô có rất nhiều câu muốn hỏi cậu! Nhưng vì cô không có gì khác để làm ngoài ăn, cô đến câu lạc bộ kịch.

Hirai Kenichi là đội trưởng đội kịch. Cậu ta và những người khác đứng xung quanh Ran và bắt đầu bàn tính kế hoạch. Hóa ra, Shinichi sẽ không trở về cho đến khi buổi trình diễn bắt đầu và không hề biết rằng Ran sẽ là Juliet! Sau khi Shinichi trở về với cơ thể của mình, cậu phải đi và giải quyết khoảng ba mươi vụ án mà thanh tra Megure nhờ vả. Cậu ấy được cho phép nghỉ học; Megure-Kabu đã đồng ý. Và nhà trường không thể phản đối một sĩ quan cảnh sát cấp cao như ngài Megure.

Về việc Ran không thể nhìn thấy cậu cho đến khi có lễ hội. Cô thật sự hy vọng cậu biết rõ trách nhiệm của mình, cô không muốn vở kịch trở thành Romeo và Juliet trong Furinkan High giống suy nghĩ Ramma ½, khi mà Ramma nghĩ rằng Romeo và Juliet là cha và con gái. Đó sẽ là một thảm họa. Mặc dù cô nói rằng lý do duy nhất để cô đóng vai Juliet là do cô không muốn cậu hôn một cô gái mà cô chưa từng gặp trước đó là một lời nói dối. Đúng, cô không muốn cậu hôn một cô gái lạ, nhưng lý do thật sự là cô muốn hôn cậu … cho dù nó là một nụ hôn sân khấu, nhưng cô vẫn muốn.

Kenichi-kun đưa cho cô quyển bản sao kịch bản dày có tựa đề “Romeo và Juliet của William Shakespear”. Ran cầm nó với bàn tay run rẩy, cô rất lo lắng. Chưa bao giờ, chưa bao giờ cô nghĩ đến việc cô là Juliet và Shinichi là Romeo, đó đơn giản chỉ là một sự trùng hợp. Một vài cô gái ngoài kia luôn ngưỡng mộ Romeo và Juliet và muốn trở thành họ, cho dù chỉ là một chút! Nhưng Ran chưa bao giờ nghĩ về nó, hoặc mơ ước về phép lạ này! Ran rất mừng khi không có thuốc bắt nói ra sự thật hay một thứ gì đó khiến cô phải nói những điều cô suy nghĩ.

Ran đang đi về Văn phòng thám tử Mouri. Dạo gần đây cha cô không làm được những việc giống như bỗng nhiên bị trúng một mũi kim vô hình, đi vào “giấc ngủ” tại nơi gần nhất ông có thể ngồi, sau đó theo đuổi những suy luận tuyệt vời về hung thủ. Gần đây ông bị mất hết những khả năng đó và chỉ uống rượu và hút thuốc. Có lẽ Conan là người mang lại sự may mắn trong nhà cô? Nghe nói cha mẹ của Conan đã đến đón em ấy, sau đó với khả năng rất cao là họ sẽ gửi em ấy tới một trường ở Mỹ dành cho trẻ em thiên tài. Cô nhớ Conan, em ấy giống như một người em trai nhỏ của cô. Nhưng Conan nói rằng em ấy sẽ ổn và sẽ gửi thơ và gọi điện cho cô mỗi tuần một lần.

Hôm nay cô chỉ có một mình. Sonoko có vài việc cần làm, tất cả những điều cô ấy nói là vài việc về Makoto-kun sắp đến nhà cô ấy. Conan đã đến Mỹ và có thể sẽ không bao giờ quay lại và Shinichi đang giải quyết các vụ án. Thanh tra Megure đã nói với cô rằng cậu đang rất ổn và đang giải quyết rất tốt các vụ án giúp họ. Cô thở dài, chỉ còn lại một mình.

Cô ngẩng mặt lên bầu trời khi nghe tiếng gầm gừ; trời bắt đầu mưa! Nhưng đây không phải mùa mưa! Cô lại thở dài. Bây giờ cô đang cô đơn và trời lại mưa. Vẫn còn một chặng đường dài để đến căn hộ phức tạp của cô. Cô để chiếc túi lên đầu, nhưng đột nhiên mưa dừng lại chỉ ngay trên người cô. Tò mò muốn biết ai đã dùng ô của họ chắn mưa giúp cô, cô xoay người, váy của cô bay theo gió. Mắt của cô mở to ngạc nhiên. Cô cảm thấy đôi mắt của cô bắt đầu ngập nước. Cô ngạc nhiên đến ngẩn người. Là một người cô biết rất rõ.

“Shinichi?” Ran nói từ duy nhất đó một cách lắp bắp.

“Chào Ran, thế giới nhỏ bé ha?” Shinichi hành động quá bình thản. Lông mày của cậu nhíu lại, gương mặt thể hiện sự giận dữ, thất vọng, chán nản và buồn.

“CẬU ĐÃ Ở ĐÂU?” Ran bắt đầu khóc, mỗi giọt nước mắt như con dao xuyên qua trái tim Shinichi. Mặt khác, mỗi giọt nước mắt làm tổn thương giống như một viên đạn.

“Xin đừng khóc, Ran.” Shinichi để chiếc ô lên cao để nó che chắn Ran tốt hơn một chút. “Tớ đã làm việc rất bận rộn. Nhưng cậu không phải lo lắng nữa. Gần đây tớ đã ở Mỹ, Anh, Canada và Hồng Kông để giải quyết các vụ án.” Shinichi kể ra một vài nơi đáng tin. “Nhưng bây giờ, tớ sẽ ở lại Nhật Bản mãi mãi hoặc trong thời gian rất dài!”

“TỚ RẤT LO CHO CẬU” Ran hét lên. “Tại sao cậu không cho tớ biết? Cậu không tin tớ sao?” Giọng Ran nhỏ dần đến nỗi Shinichi phải cúi thấp người xuống để nghe.

“Xin lỗi Ran … không phải là tớ không tin cậy, chỉ là tớ không thể nói với BẤT KỲ AI!” Câu chuyện của Shinichi sụp đổ giống như tòa lâu đài bằng cát bị dẫm vào.

“Oh. Và tớ nghe rằng cậu sẽ vào vai Romeo.” Mặt Ran nhợt nhạt, chờ cậu trả lời.

“Đúng! Câu lạc bộ kịch nói rằng lần trình diễn gần đây nhất của tớ rất thành công, mặc dù nó bị gián đoạn bởi một vụ giết người … nhưng khi tớ hỏi ai sẽ đóng vai Juliet, họ nói rằng họ sẽ sớm tìm ra. Cậu có biết điều có nghĩa là gì không?” Shinichi không tránh khỏi việc ngốc nghếch ở một số vấn đề nào đó, giống như chuyện kia.

“Vậy cậu biết không? Cậu sẽ là Romeo và hôn một ai đó?” Đôi mắt của Ran đầy đau đớn.

“Ya, tại sao không? Tất cả chỉ là một nụ hôn sân khấu. Dù sao đi nữa nó không có thực. Nhưng cậu trả lời câu hỏi của tớ đi, cậu có biết ai đóng vai Juliet không?”

“Oh, tớ tự hỏi?” Ran nắm lấy chiếc ô. “Có thể họ mời tớ? Nếu tớ đóng vai Juliet?” Ran che mắt của mình bằng cánh tay để che giấu sự thật là cô đang khóc. Tay còn lại cô nắm chiếc ô. Và chân của cô chạy nhanh nhất có thể về Văn phòng thám tử Mouri. Shinichi đau đớn nhìn theo cô.

“Cô ấy không bao giờ thật sự trả lời câu hỏi của mình; có phải điều đó có nghĩa là cô ấy là Juliet?” Shinichi lẩm bẩm với chính mình. Cậu dựa vào cây cột gần nhất, và sau đó tụt xuống mặt đất. Trên gương mặt cậu biểu hiện một sự ngạc nhiên khi cậu dựa vào cây cột màu xanh đục. Cậu lau những giọt nước mưa ngăn cản cậu nhìn lên bầu trời, bầu trời đang đưa những giọt đau khổ ra khỏi đám mây đen bão tố. Cảnh Ran chạy đi vang vọng trong suốt tâm trí cậu. Cậu không đổ lỗi cho Ran. Mặc dù cậu đã vĩnh viễn trở lại nhưng cậu không gặp cô đầu tiên, cậu chỉ muốn giải quyết các vụ án ngu ngốc của cậu. Cho dù cậu không bao giờ hiểu được trái tim của một cô gái, nhưng cậu có thể hiểu sự thất vọng của cô. Cậu thả lỏng cơ cổ làm cho đầu gục xuống khiến cậu trông như một kẻ thất bại. Tại sao? Tại sao cậu luôn gặp rắc rối với tất cả mọi thứ liên quan đến tình yêu?

Mưa cùng với nước bẩn từ các vũng nước thấm ướt bộ đồng phục của Ran, cô vẫn khóc. Nước mắt của cô thay thế cho tất cả những giọt nước đã bắn lên người cô. Cô thở nặng nề, không phải vì cô mệt mà vì cô đã khóc rất nhiều. Tại sao con trai lại ngốc đến vậy? Cô dừng bước chân khi đã về đến nhà. Cô bước đi lên cầu thang với gương mặt đầy vẻ đau đớn.

“Đã xảy ra chuyện gì, Ran?” Kogoro nhận thấy khuôn mặt nghiêm trọng của con gái khi nó bước vào văn phòng của ông.

“Chuyện mà ba sẽ không bao giờ hiểu. Bởi vì ba cũng giống như người đó, ba cũng là đàn ông.” Ran lãnh đạm nói “Con có thể nói chuyện với mẹ được không?”

“Đừng nói với ba rằng có tên con trai làm con đau khổ?” Bây giờ Mouri nói với vẻ quan tâm.

“ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VIỆC CỦA BA!” Ran ném chiếc cặp của cô lên ghế sofa/

“Nó là việc của ba! Ba là ba của con!” Ông đứng dậy, đập tay lên bàn.

“Cứ để cho con. Con cần nói chuyện với mẹ.” Ran cúi đầu xuống. Kogoro nhìn cô thông cảm, rồi ông ngồi xuống. Ran bước vào phòng và ngồi phịch lên giường, cô khóc khi đang tìm kiếm số điện thoại của mẹ trong danh bạ. Điện thoại của cô reo lên, âm thanh vang vọng trong tai cô. Nó reo lên hai lần nữa trước khi một tiếp bíp vang lên, và sau đó là giọng nói của mẹ cô.

“Là Ran phải không?” Kisaki Eri nói.

“Mẹ!” Ran khóc nức nở.

“Ran! Chuyện gì vậy? Đã có chuyện gì làm con phiền lòng? Có phải là một người con trai?” Giọng nói của bà pha chút nghi ngờ về câu hỏi cuối cùng.

“V-vâng …” Ran khóc nhiều hơn.

“Mẹ đang đến! Đừng lo lắng Ran con yêu!” Ran nghe thấy âm thanh của động cơ đang nổ. Hai người nói chuyện trong khoảng một giờ, giải thích những gì đã xảy ra. Ngay sau đó, có một tiếng gõ cửa, và mẹ cô đã đến, an ủi cô.

Trong khi đó, Kogoro không biết Eri đến. Cho tới lúc ông đến phòng Ran chỉ để kiểm tra thì thấy Ran đang khóc trên vai bà.

“ERI! Cô đang làm gì ở đây?” Ông ngã xuống đất trong sự ngạc nhiên.

“Nó giống thế nào?” bà phàn nàn. “Tôi được quyền thăm con gái tôi khi nó trong tình trạng này!”

“Tôi sẽ giúp.” Ông bước đến hai người và ngồi kế bên Ran, chỗ mà Eri không ngồi. Ông vòng tay ôm lấy Ran, nhưng trong quá trình đó chạm vào ngón tay của vợ mình. Cả hai đều đỏ mặt và nhin sang chỗ khác, làm Ran không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cười khúc khích một chút. Hai người bỏ qua cho nhau và tập trung vào Ran, nó không quan trông nếu họ chạm tay, tất cả là vì Ran.

Ngày hôm sau Ran dường như đã vượt qua. Nhìn bề ngoài, cô khá ổn. Nhưng bên trong, vẫn còn một lỗ hổng trong trái tim cô. Chỉ duy nhất người bạn thân nhất như Sonoko mới cảm nhận được có điều bất thường xảy ra, nên cô chỉ giải thích cho người bạn thân nhất của mình những gì đã xảy ra. Điều duy nhất cô cảm thấy hài lòng là việc mẹ và ba cô đã gần nhau hơn một chút, ít nhất cũng gần hơn lúc trước …

“Tớ sẽ giết hắn!” Sonoko cau có, tay nắm chặt lại thành nắm đấm/

“Sonoko … tớ ổn mà!” Ran nói dối. Cô ấy chỉ không muốn cô giết chết Shinichi … “Chúng ta cần luyện tập vở kịch!”

“Oh về chuyện đó, ai sẽ đóng vai Romeo khi luyện tập?” Sonoko cau mày.

“Người đóng vai Romeo lần trước, cậu ấy trong câu lạc bộ kịch. Tớ nhớ hình như tên cậu ấy là … Yobe Taturou…” Ran nhún vai.

“Thật ra là Yabe Takurou.” Một học sinh năm ba với vóc dáng gầy và mái tóc nâu xen vào cuộc nói chuyện.

“Oh, xin lỗi cậu Yabe-kun!” Ran vẫy tay xin lỗi.

“Không sao đâu …” Yabe gãi đầu. Cả ba người đi chung với nhau, bàn luận về kịch bản. Sonoko cũng có một vai! Cô đóng một vai nhỏ là Rosaline, mối tình đầu của Romeo. Vai của cô rất dễ, thậm chí là chẳng có một lời thoại! Nhưng nó đóng một vai trò rất quan trọng.

Tất cả diễn viên đều tập thoại, chuẩn bị cho buổi diễn tập đầu tiên của mình. Còn hai ngày nữa là đến lễ hội, và đã hơn hai tuần kể từ ngày Ran gặp Shinichi. Có thể Shinichi sẽ có mặt trong buổi diễn tập lần tới để luyện tập một lần và kiểm tra xem cậu ta có rõ lời thoại của mình, để phòng hờ. Nhưng hôm nay, chỉ có Yabe-kun. Họ bắt đầu diễn.

SAMPSON- “Gregory, tôi thề rằng, chúng ta không để họ làm bẽ mặt mình nữa. Chúng ta sẽ không dọn rác của họ.”

GREUGORY- “Không được, bởi vì chúng ta là những người dọn rác.”

SAMPSON- “Ý của tôi là, nếu họ làm cho chúng ta tức giận, chúng ta sẽ rút kiếm.”

GREGORY- “Có lẽ anh nên tập trung vào việc kéo mình ra khỏi rắc rối, Sampson.

SAMPSON- “Tôi khó kiềm chế khi đang tức giận.”

GREGORY- “Nhưng rất khó để làm anh tức giận.”

Và bắt đầu phân cảnh của Ran. Vở kịch trôi qua như một cơn gió, dù Ran đã gắng giữ im lặng để kìm nén nỗi buồn nhưng cảm xúc vẫn cứ nổ tung . Họ không diễn tập cảnh hôn, họ chỉ để môi mình cách môi đối phương hai mươi lăm cen-ti-mét và nói rằng đó là một nụ hôn. Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ hội!

Ran không thể tham dự buổi tổng duyệt cuối cùng vì giải vô địch Karate, nên họ phải tìm một người khác diễn tập với Shinichi. Cô không quan tâm, họ không hôn nhau hay làm gì bất cứ điều gì trong buổi diễn tập. Nhưng nó có nghĩa là lễ hội sẽ là lần đầu tiên cô và Shinichi diễn tập chung với nhau, không, không phải diễn tập mà là … trình diễn. Đó là lý do cô lo lắng, không phải vì cô gái đóng thế.

Cô biết rằng trận chung kết Karate không có gì đáng lo, cô là người giỏi nhất trong đội! Cô hiếm khi thua, nhưng đôi khi cũng suýt. Song cô vẫn rất tự tin về việc này, thật sự, cô không hiểu sao một đội không xuất sắc như vậy lọt được vào vòng chung kết! Trên thực tế, trường học của Ran đứng nhất, và đội cô đứng thứ bảy.

Ran thay võ phục Karate, và đã sẵn sàng cho quãng thời gian căng thẳng với những đòn đá. Các đội trưởng bắt tay nhau để bắt đầu giải đấu.

Như thường lệ, Ran là người thi cuối để quyết định đội chiến thắng. Đối thủ của cô là một cậu bé gầy gò, trông yếu đuối, nhưng rất mạnh. Cô biết điều này bởi vì cô đã thấy cậu ta đấu, đánh bại tất cả những người khác trong đội của cô.

Họ nhìn đối thủ và chờ lệnh bắt đầu. Sau khi nghe tiếng còi, cả hai lao vào nhau. Ran né đòn, tránh đòn để thử và lừa cậu ta nhưng không hiệu quả. Cậu ta đấm vào tay cô, buộc cô phải lùi lại. Cậu ta là toàn bộ lý do họ đến trận chung kết, mọi người thực sự bị thu hút.

Ran nhắm một cú đá vào bụng của đối thủ, làm cho cậu ta lùi lại. Nhưng cậu ấy hồi phục rất nhanh. Nó sẽ tiếp tục tốt như thế đến bảy phút trước khi Ran đánh một đòn kết thúc. Được rồi, nó không dễ như cô nghĩ …

Ran khó ngủ đêm qua; cô không ngừng suy nghĩ về vở kịch! Đầu óc cô rối tung. Ở trong trường hợp này, Conan sẽ giúp cô sáng tỏ mọi việc, nhưng em ấy đã đi.

“Conan-kun, chúc chị may mắn đi.” Ran cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Lễ hội đã diễn ra, và nó rất đông! Ran đến sân khấu để chuẩn bị sẵn sàng.

“Ah, Ran! Cậu đây rồi! Chúng ta cần phải giúp cậu chuẩn bị!” Sonoko gần như vô cùng phấn khích. Ran gật đầu và đi theo Sonoko đến phòng thay đồ để chuẩn bị hóa trang thành Juliet. Cô không còn là Mouri Ran, mà là Juliet Capulet. Cô lặp đi lặp lại với cô gái hóa trang cho cô và giúp cô trở thành nhân vật. Trái tim Ran đập như trống, cô hồi hộp hơn bất kỳ lúc nào. Lỡ cô diễn sai. Nó không phải dễ dàng để diễn và nói ngôn ngữ của Shakespeare cùng một lúc!

“Bình tĩnh, Mouri-san. Cậu sẽ diễn tốt!” Một cô trong những cô gái động viên cô.

“Cám ơn!” Ran bị đốt cháy với sự tuyệt vọng.

Tất cả mọi người đã sẵn sàng phân cảnh một. Ai cũng đều lo lắng và phấn khởi. Ran nghĩ đến vở kịch và đỏ mặt. Cô sẽ có nụ hôn đầu với Shinichi ngay trước mặt mọi người. Trong tâm trí của cô nó không phải chỉ là nụ hôn sân khấu, mà là một nụ hôn thật sự. Vở kịch trôi qua nhanh như sấm. Ngay sau đó, sẽ là cảnh cô sẽ hôn Shinichi. Cô cảm thấy một lực đẩy phía sau, đó là Sonoko và toàn bộ các cô gái trong đội kịch. Tất cả họ đều cười khúc khích và đỏ mặt khi họ đẩy cô ra ngoài sân khấu.

ROMEO- “Tay của nàng là một nơi cao quý mà tay của ta không xứng đáng được chạm vào. Nếu như nàng bị xúc phạm bởi tay của ta, đôi môi của ta như khách hành hương đang đỏ mặt, sẵn sàng để làm cho mọi việc tốt hơn bằng một nụ hôn.”

JULIET- “Người hành hương tốt bụng, chàng không đánh giá đúng bàn tay của mình. Chàng nắm tay ta để bày tỏ sự tôn kính lịch sự. Sau tất cả, những người hành hương chạm vào tay của bức tượng các vị thánh. Nắm tay cũng giống như một nụ hôn vậy”

ROMEO- “Không phải các vị thánh và những người hành hương đều có đôi môi sao?”

JULIET- “Đúng, người hành hương – họ có đôi môi để cầu nguyện.”

ROMEO- “Vậy thì, vị thánh, họ để đôi môi làm những việc của đôi tay. Ta cầu nguyện nàng hôn ta. Hãy chấp nhận lời nguyện cầu của ta để đức tin này không chuyển thành sự thất vọng.”

Shinichi cúi xuống gần khuôn mặt của Ran. Mặt cô đỏ như một quả táo. Cậu nhắm mắt lại và tiến về phía môi cô, nhắm vào đôi môi đỏ ngọt ngào của cô. Cậu ôm cô vào lòng mình để cô quay lại. Ran nhắm mắt, gương mặt cô vẫn đỏ giống như quả táo khi cậu cúi xuống và hôn lên môi cô. Nụ hôn đầu tiên của cô, nụ hôn đầu tiên của cậu với người họ yêu hơn bất cứ điều gì. Màn buông xuống, để lại tiếng vỗ tay của khán giả, và tiếng khóc của một số cô gái.

Họ nhìn nhau, đỏ mặt.

“Nó thật tuyệt!” Sonoko vỗ tay hoan hô. Tất cả các cô gái và chàng trai vây quanh họ chúc mừng.

“Một câu hỏi Shinichi… “ Ran đỏ mặt nhiều hơn với những gì cô định hỏi. “Cậu học chỗ nào cách hôn tệ như vậy?” Cô nghi ngờ.

“Cậu sẽ không bao giờ biết!” Shinichi nghẹn lời.

“Nói cho tớ biết, đồ ngốc!” Ran chạy theo sau khi tặng cậu một cu1 đá chết người. Cậu né chúng một cách hạnh phúc.

“Họ luôn như vậy sao?” Một cô gái hỏi Sonoko

“Đúng, luôn là như vậy.” Sonoko gật đầu.

“NÓI TỚ BIẾT!” Ran nhắm một đòn đá cuối cùng vào Shinichi và đánh thẳng vào mặt. Ran quay lại khi nghe một tiếng “Click” để xem chuyện gì, và thấy Sonoko đang cầm máy chụp ảnh.

“Tớ sẽ giữ nó cùng với tấm hai cậu đang hôn nhau!” Cô cười.

“Đưa chúng cho tớ, hay cậu muốn giống như Shinichi? Cậu biết tớ rất giỏi Karate mà. Cậu nên đưa nó cho tớ!” Ran trừng mắt nhìn Sonoko/

“Ha! KHÔNG BAO GIỜ!” Sonoko cười khúc khích.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top