Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Little angel (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào buổi sáng papa của con.

- Rei? Sao nay con dậy sớm thế còn ra vườn hái cà chua nữa?

- Con nay bốn chủi lớn rùi ớ nên phải dậy sớm phụ giúp papa chớ.

- Coi kìa, con lại bới đất cát lộn xộn dính hết vào người rồi.

Cậu xoa đầu dịu dàng lau lớp đất trên bầu má bánh bao hồng hào kia của con bé không khỏi mỉm cười. Con bé giống y đúc Reo từ mái tóc cho đến màu mắt, tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm nhưng sẽ chẳng thể nào trở thành quý cô được bởi phải nói phá thôi rồi tổ tông phải gọi bằng cụ của cụ. Hồi hai tuổi vị cô nương không răng đây nắm đầu con rắn bò vào nhà quay quay bóp bóp thắt nút như món đồ chơi khoe không khác gì chiến lợi phẩm làm Nagi hoảng tái mét mặt mày sợ rớt tim đấy. Mới lúc lên ba tuổi đấm gãy răng bạn học, Nagi giải trình với phụ huynh nọ nhức nhối vô cùng. Đúng là không đẻ con gái đời không nể. Mỗi lần nhìn bé thì cậu lại nhớ đến anh ấy, lúc cười lên cũng đẹp rực rỡ như thế nữa. Mặc dù kí ức không mấy tốt đẹp nhưng cậu vẫn lạc quan yêu thương Rei rất nhiều, vui vẻ với thiên thần nhỏ là thế chứ vẫn sầu đôi chút vì kiếp này mình đẻ thuê. Sau khi ăn xong chuẩn bị thay đồ bỗng một cái phong bì lạ được gửi đến đặt trong hộp thư. Chiếc phong bì không tên không thông tin nào đựng số tiền không ít được gửi tới hàng tháng, hỏi bạn bè đều chối cuối cùng cậu đều lưu trữ lại có dùng chỉ lấy ít. Nagi đắn đo một lúc con bé thay đồ xong từ lúc nào chạy long nhong trong nhà cầm theo sợi dây truyền cậu cứ nghĩ đã vứt nó đi.

- Con tìm nó ở đâu vậy?

- Nó kẹt ở góc tủ đồ papa á. Đẹp quá à cho con nha.

- ...ừm con muốn thì được.

- Con cảm ơn. Bye papa con đi học.

  Vẫy tay chào nhau khi chiếc xe buýt lăn bánh rời đi thì đôi mắt cậu chùng xuống buồn bã. Rei ở trường chắc hẳn cô đơn lắm, bạn bè hắt hủi, xa lánh, trêu chọc chỉ vì có cậu là bố đơn thân. Hẳn bé con buồn và chịu tổn thương nhiều nhưng vẫn luôn tươi cười lạc quan che giấu cảm xúc. Nagi cảm thấy rất có lỗi, xót thương cho con bé mỗi lần đi học đều lo lắng không thôi.

- Xin lỗi con, là papa không tốt...

  Trong khoảng thời gian Rei ở trong bụng Nagi, Nagi hầu như chỉ có một mình không có ai trực bên cạnh chăm lo. Bạn bè rất tốt thường xuyên đến hỏi thăm chơi rồi Nagi đuổi về nhà không muốn làm ảnh hưởng cuộc sống của họ, cứ nói mình ổn suốt họ có càm ràm cậu mãi trông tiều tụy thế kia rồi không nghĩ cho mình đi rồi khách sáo nhau qua lại cộng những lời phàn nàn khác. Cậu rất biết ơn sự giúp đỡ của họ nhưng không dám hó hé câu "Tớ sẽ trả lại tiền viện phí cho mọi người" tại sợ bị họ mắng té tát. Có bạn bè cũng vui nhưng lại không xóa bỏ được sự trống rỗng trong tâm hồn cậu.

  Thường thường Omega khi mang thai là thời điểm vào kì phụ thuộc rất cần sự trợ giúp của Alpha. Tuy nhiên từ trước tới giờ Nagi chưa sẵn sàng có con rất thận trọng trong việc phòng tránh nhưng không ngờ đến cuối cùng nói chia tay cậu đã trót mang giọt máu của anh thành ra không biết phải làm thế nào cả lại càng không muốn nói với Reo sợ bị anh đánh, chỉ biết khép mình một chỗ bật khóc nức nở như đứa trẻ.

- Hức..ư hức... mình sợ lắm..

  Cậu sợ lắm chứ, rất sợ, mang thai là cả quá trình dài đau đớn khổ sở có thể dẫn tới mất mạng. Nagi vẫn chưa thể chuẩn bị tâm lý đối mặt với biến cố đột ngột này một nửa muốn bỏ một nửa không muốn, dù có là cái nào thì kết cục cũng chỉ có chết mà thôi. Quằn quại trong suy nghĩ tiêu cực do đó tâm lý thay đổi trở nên mềm yếu hơn dễ mít ướt đa sầu đa cảm, lúc thì khóc không kiềm được lúc thì cố nín đâm ra tự stress bản thân. Không có bạn đời đáp ứng những nhu cầu sinh lý cần thiết trong giai đoạn ấp ủ và sinh nở đối với Nagi thì đó là tra tấn cực hình. Bào thai phát triển từng ngày đồng nghĩa với ăn uống không trôi nôn thốc nôn tháo, thiếu cảm nhận từ sự bảo toàn của bạn đời khiến cậu mất ngủ hàng đêm, cơ thể bị hút chất dinh dưỡng cho nên xương khớp luôn ở trạng thái đau nhức kéo sức khỏe ngày càng đi xuống tệ đến độ phải truyền nước, hành hạ thể xác lẫn tinh thần kéo dài gần như sắp giết chết Nagi với bào thai trong bụng mình. Sau giao phối là tới giai đoạn Sản dục nhằm kết tuyến mùi để có thể đảm bảo đứa bé được lớn lên khỏe mạnh nhưng Nagi hoàn toàn bỏ qua giai đoạn đó có nguy cơ cao dễ bị mắc chứng trầm cảm sau sinh và đứa nhỏ cũng dễ nhiễm bệnh nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con. Phải biết Nagi đã lo sợ, tuyệt vọng gọi tên Reo nhiều thế nào khi vào phòng sinh.

  Sau sinh cậu mất rất nhiều máu, thoi thóp trên một chiếc giường sắt lạnh lẽo rồi chết trông không đẹp chút nào đâu mà giờ cậu chẳng để tâm nữa, đứng giữa ranh giới sống chết mỏng manh đôi mắt nặng trĩu rồi chỉ muốn đi vào một giấc ngủ thật sâu bất ngờ tiếng khóc lớn của sinh linh nhỏ cất lên kéo cậu khỏi cửa tử. Tiếng khóc xé lòng tựa như lời cầu xin cậu đừng bỏ rơi nó, đừng để nó một mình, nó sẽ đau buồn lắm không khỏi khiến Nagi rung động. Sự hiện hữu của đứa nhỏ giống một hạt mầm, gieo rắc, đâm chồi, sinh trưởng và bao bọc hàn gắn tâm hồn tan vỡ của cậu. Đó là sự hy vọng thắp nến cho ý chí khao khát được sống cháy bỏng, được ôm ấp kết tinh từ mồ hôi nước mắt của mình vào vòng tay cảm nhận hơi ấm, được yêu thương và bên cạnh tình yêu của mình mãi mãi. Nước mắt cậu tuôn ra vô thức dường như trong đôi mắt vô cảm ấy đã tìm lại được ánh sáng của mình.

- Nagi cậu quyết định thế nào?

- ... tớ sẽ nuôi..con của mình.

  Tuy nhiên đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Sau khi vượt cạn thành công cuộc sống mới bắt đầu đảo lộn, thời gian Nagi tịnh dưỡng bao nhiêu đứa bé tiếp tục bòn rút sức lực bấy nhiêu. Nó khát sữa liên tục, hay quấy khóc làm khó dễ thành ra Nagi lại mất thêm nhiều thời gian rồi stress trầm trọng không tránh được tình trạng trầm cảm kéo theo trí óc lơ đễnh nhớ nhớ quên quên như người mất hồn, tâm trí nhiều lúc trống rỗng lạ thường như thể không bận tâm gì cứ vậy sinh ý tự tử bâng quơ. Khoảng thời gian trong bệnh viện là nhà tù, nhà tù đầy rẫy những hình thức tra tấn kinh khủng bào mòn và mục rửa con người cậu chết từ từ. Đau đớn, khổ sở, tuyệt vọng, buồn bã, mặc cảm,... kể cả tủi nhục, lời lăng mạ từ những người kì thị Omega. Những trạng thái tâm lý tồi tệ Nagi đều chịu đựng tất cả âm thầm một mình dù bạn bè biết hay không cũng không giúp được. Việc có thể giúp là ngăn cản Nagi làm những điều bồng bột và an ủi động viên thôi.

Quá nhiều điều xảy ra đến nỗi Nagi không thể quên, bất giác cơn đau ở bụng lại ập đến biểu hiện đổ mồ hôi lạnh ôm bụng run rẩy ngã quỵ xuống nền nhà lạnh lẽo. Mỗi lần vậy tâm trí đều vô thức khao khát hơi ấm của anh, nhớ nhung hình bóng lời nói dịu dàng của anh, không thể dừng gọi tên anh cầu xin anh hãy xuất hiện bên cạnh cậu dù chỉ là ngắn ngủi biết bao lần nhưng vẫn một mình cậu chịu đựng. Việc này lặp đi lặp lại sinh ra ảo giác không biết người trước mặt mình là ai? Mắt nặng trĩu khép hờ khung cảnh nhòe đi thoáng nhấp nháy thấy đôi ngươi thạch anh tím quen thuộc, cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay ấy và trao cho cảm giác an toàn cậu hằng ao ước thật sự rất thoải mái, nếu đây là mơ chỉ mong muốn kéo dài mãi.

- Haa... ư!*nhói*

- Papa tỉnh rồi.

- Rei? Hồi nãy papa bị làm sao vậy..?

- Lúc con về đã thấy papa bất tỉnh, một chú nào đó trông đẹp trai lắm đứng trước cửa nói là thăm nhà mình đã giúp đỡ papa xong rồi đi mất tiêu.

  Dựa vào mùi hương của bạn đời nhận biết lẫn nhau chắc chắn đó là Reo, cảm nhận được anh vẫn chưa đi xa vội chạy ra ngoài tìm hại bé con hối hả xách giày theo sau nhưng muộn rồi, mùi của anh đã biến mất.

.

- Chú ơi, papa con có sao không ạ?*rưng rưng*

- Papa con sẽ ổn thôi đừng lo quá.

Nếp nhăn dưới đáy mắt khẽ giãn ra toát lên vẻ hiền từ, mỉm cười hiền hậu xoa đầu bé con nhằm xoa dịu nỗi âu lo, không những không tránh mà còn ngoan ngoãn ngồi im cảm nhận được vết chai sạn từ bàn tay to kia lướt qua từng ngọn tóc mượt mà của mình. Rei tròn đôi mắt rưng rưng nước nhìn papa mình rồi quay sang nhìn người đàn ông tuy xa lạ nhưng lại mang cảm giác thân thuộc không hiểu rõ được, giống như mình với người đàn ông này đã từng có mối quan hệ gì đó vậy.

- Chú quen papa con sao ạ?

- ... ừ, quen từ lâu thôi nhưng giờ thì không hẳn.

  Rei nhìn thấu sâu thẳm trong ánh mắt của người kia chất chứa nhiều sự thương nhớ, nuối tiếc mà cũng thật cô đơn, trống rỗng, lạc lõng đến đáng thương dường như phải trải qua nhiều chuyện không hay có thể nói tâm hồn đã héo tàn chỉ còn là cái xác. Dù như vậy ánh mắt vẫn tràn ngập sự dịu dàng, quan tâm luôn hướng tới Nagi không rời, bé con kéo tay áo lay lay hỏi câu hỏi ngây ngô.

- Chú thương papa con đúng không ạ?

  Đối phương khựng lại sượng trân một lúc không có phản ứng, khuôn mặt điển trai chùng xuống u tối bất thường chìm vào trầm mặc nhìn đăm đăm vào hàng mi cậu lay động có vẻ sắp tỉnh. Lúc đối diện với Nagi anh lại không đủ bản lĩnh, hổ thẹn quay đầu đi ngay.

- Lâu không gặp con gái mình đã lớn chừng đấy.

Tận mắt thấy hình dáng cô con gái bé nhỏ anh đã rời bỏ ngần ấy năm trời, trong lòng dâng lên cảm xúc xót xa, tự trách bản thân rủ bỏ trách nhiệm để người mình yêu nhất trên đời chịu đựng quằn quại những vết thương không thể chữa lành không đáng có. Reo nghĩ những nỗi đau mình gây ra sẽ là vết tích cho sự hận thù, căm ghét của cậu nếu thấy mặt anh thì chẳng phải tình trạng sức khỏe cậu sẽ tệ hơn sao? Vô thức nhìn vào đôi bàn tay đang run lẩy bẩy của mình, chính thứ này đã gây ra đau đớn thấu tâm can cho người anh thương. Nagi đau anh cũng đau, xót xa, kinh hãi và khinh miệt bản chất máu lạnh đáng ghê tởm của mình. Không muốn làm tổn thương cậu nữa nên mới chọn cách tàn nhẫn như thế. Ban đầu biết quyết định này chỉ mang lại đau thương cho đôi bên mà thôi nhưng vì sự an toàn của người anh yêu, anh không còn cách nào nữa cả. Không muốn làm tổn thương Nagi nữa chỉ có thể âm thầm giúp đỡ cho cuộc sống hai người họ đỡ vất vả thôi. Đôi lúc nhớ sẽ lặng lẽ đến thăm xem họ vẫn sống tốt từ xa rồi mới an tâm đi về.

- A chào chú._ Rei bất ngờ lên tiếng làm Reo giật nảy mình bị phát hiện hành vi không phải phép. Con bé hình như mới đi học về.

- Chú đến gặp papa con phải không ạ?

- K-Không chỉ tình cờ đi ngang thôi...

- Vậy chú mở khóa cửa hộ con được không ạ tại nó cứng quá, nay papa con không có ở nhà nữa.

  Nghe vậy anh yên tâm phần nào giúp bé con mở cửa nhưng nó không khóa, vừa mở ra bất ngờ thấy Nagi đứng đó từ lúc nào anh liền quay đầu chạy trốn rất nhanh chóng bị Nagi giữ chặt lại.

- Xem anh chạy thế nào.

- Em gian xảo thật đến con em cũng dụ tham gia lừa anh.

- Là anh ép em làm thế.

  Reo giơ hai tay tỏ ý đầu hàng nhằm Nagi buông lỏng cảnh giác tạo cơ hội xoay người đẩy cậu ra mà vẫn bị cậu đi guốc trong bụng kéo theo ngã cùng mình khóa chặt toàn thân anh có vẫy cũng vô dụng chỉ đành yên thân.

- Ha.. chết tiệt...được rồi anh thua...

  Từ rất lâu rồi giờ mới có thể tiếp xúc gần với nhau như vậy quả nhiên vẫn là cảm giác của lúc xưa. Theo bản năng cứng đầu anh vùi mặt xuống hõm cổ cậu không nói lời nào làm không gian bỗng chốc im ắng khó xử vô cùng Rei không biết phải làm sao cũng không hay nếu xen ngang liền lủi lủi ra chỗ khác để họ riêng tư. Khi nhìn gần cậu mới thấy gò má anh có phần hốc hác, tái nhợt.

- Có vẻ không có em cuộc sống của Reo cũng không tốt lên chút nào nhỉ?

- .....

- ....anh biết không? Suốt mấy năm qua anh đã bỏ mặc em chịu nhiều đau đớn, ấm ức lớn tới mức ám ảnh nhưng em không bao giờ có suy nghĩ hận hay thù ghét anh.

- Tại sao? Anh có gì tốt lành sau bao chuyện đó mà em vẫn tha thứ?

- Bởi vì anh không lần nào phụ lòng tin tưởng của em. Anh bỏ mặc em nhưng không làm lơ sự hiện diện của em và bé con, đúng chứ?

   Anh ngỡ ngàng tròn mắt lúc này mới chịu nhìn cậu, biết cậu cũng rất yêu anh nhưng chưa từng nghĩ tới mức này... phải chăng anh không hề biết cậu yêu anh nhiều hơn đã từng? Phải chăng cậu chấp nhận hạ thấp cái tôi chỉ vì được bên anh? Phải chăng anh không tin tưởng Nagi để rồi luôn nghĩ em hận anh? Phải chăng cậu thật sự hiểu anh hơn là anh hiểu cậu? Sau ngần ấy năm Nagi vẫn chọn cách đợi chờ nhớ về anh, tình yêu thủy chung cùng lời nói chân thành ấy khiến cảm xúc bỗng chốc vỡ òa, trái tim dồn nén nỗi lòng bao lâu cứ ngỡ đã chết nhưng rồi nó lại dao động với tần số mạnh như lần anh yêu Nagi từ cái nhìn đầu tiên vậy, mạnh và nhanh cậu có thể nghe được nữa mà không kiềm nén được nước mắt trực trào lăn dài xuống khuôn mặt thanh tú kia.

- Làm sao em biết là anh?

- Rõ rành rành rồi, ngoài anh ra thì không có ai mà em quen biết có khả năng chu cấp tiền nhiều như thế được, đồ ngốc.

- A...

- Đừng tự làm đau mình nữa mà Reo, em cũng đau lắm đó. Không muốn hai ta bỏ lỡ nhau lần nào nữa. Làm ơn....

- Seishiro.. hực....Seishiro.. anh nhớ Seishiro.....

- Em cũng nhớ anh nên xin đừng trốn tránh bỏ rơi em nữa, hãy ở đây với em và con.

Lúc bấy giờ Reo mới thật sự mở lòng bật khóc nức nở ôm chặt lấy cậu không rời. Nagi cứ để anh khóc trút hết tất cả nỗi lòng như thế cho đến khi không khóc nổi nữa, tựa trán mình lên trán anh ân cần lau đi giọt lệ còn sót, tông giọng nhẹ nhàng cất lên xoa dịu sự rối bời trong anh vơi đi dần dần.

- Reo hãy thành thật với em khi không thể chịu đựng được nữa, có được không?

- Ừm.

   Reo có thể tồi tệ nhưng sẽ không để Nagi chịu thiệt thòi. Chỉ là... anh là thằng tồi đích thực vì không thể bên cạnh Seishiro lúc đau đớn nhất, cần anh nhất mà thôi.

  Biến cố xảy ra một cách chóng vánh ngay sau khi cả hai làm lành khiến Reo choáng váng từ khi có sự xuất hiện của Asele, con gái của bạn thân của bố anh. Reo rất bức xúc vì tình cảm cá nhân không được tôn trọng, thẳng thừng từ chối buổi xem mắt với cô ả tuy nhiên đáng buồn thay anh lại trở thành con rối trong chính cuộc đời mình mắc kẹt trong kịch bản từ tay người đàn bà ác độc đó viết ra.
 
   Trong một lần bất cẩn anh bị đánh thuốc bất tỉnh sau khi tỉnh dậy đã thấy mình khỏa thân nằm trên giường bên cạnh là Asele không mảnh vải che thân. Diễn biến cứ như vở kịch được sắp đặt trước, anh bị bố mẹ bắt gặp ngay trong phòng mình thử hỏi xem ai có thể tin lời anh chứ? Họ ép buộc anh cưới cô ả chịu trách nhiệm về hành vi không chính đáng. Anh chắc chắn bản thân vẫn còn trong trắng không làm ra loại chuyện như vậy nhưng họ không nghe nằng nặc ép anh. Anh khi ấy suy sụp, ả cũng là người trong giới giàu có tiếng tăm có tiền không thua kém ai chắc chắn sẽ nhắm đến người anh yêu cho nên chỉ có thể chọn cách đẩy xa cậu khỏi anh để không gặp nguy hiểm. Mọi thứ chỉ là diễn, trong lòng vẫn yêu cậu, muốn xin lỗi muốn bên cạnh bù đắp tất cả. Còn nhớ rõ Reo từng phát điên lên đập phá hủy hoại mọi thứ thậm chí tự dằn vặt, hành hạ bản thân khi biết cậu mang thai cốt nhục của mình thành ra khuôn mặt trông nhợt nhạt tiều tụy hẳn, dưới mắt có quầng thâm do mất ngủ trầm trọng nữa. Reo đã tự mình giải quyết mọi chuyện và rồi đến gặp lại cậu trong tình trạng bất tỉnh lần đó.

- Anh không chỉ tỏ ra bất bình có quan hệ rắc rối với bố mẹ mà còn phải giải quyết mớ bê bối từ lời bàn tán trên dư luận.

- Ừm và anh đã bắt họ phải im lặng bằng chính sức lực của anh đó thôi.

- Oa bố con ngầu quá chừng.

Rei vừa hào hứng nghe vừa sáng mắt ồ lên ngưỡng mộ trước tình cảm bất diệt của họ, giống như một câu chuyện cổ tích thơ mộng vượt mọi rào cản tiến tới tình yêu vậy nhưng dù thế Rei vẫn không vui cho lắm tại ổng hay đi dành papa với mình. Nũng nịu, mè nheo, làm trò, ăn vạ đủ điều trẻ con hơn cả mình mất hết sự ngầu lòi trước kia trở thành con cá con vô hại lấy lòng Nagi. Bảo sao Rei trợn mắt không muốn nhận ổng là bố ruột mình, cay thì cay nhưng không làm được gì, tất cả chỉ vì sự hạnh phúc của papa thôi.

- Mà tại sao con biết bố là bố ruột của con vậy Rei? Papa Nagi nói với con à?

- Dạ không, biết trước cả lúc papa nói ra cơ.

- Thế làm sao con có thể chắc nịch khi chỉ dựa vào ngoại hình được?

- Thật ra từ lâu con thắc mắc tại sao chỉ có papa mà không có mama, luôn nghĩ papa thích phụ nữ nên con hay hỏi nhưng papa không nói gì cả. Cho nên con tự tìm hiểu mới biết hằng đêm papa cầm tấm ảnh của bố và gọi tên bố. Papa nhớ bố nhiều lắm luôn đó. Này là con bí mật nói bố biết á nha chứ papa nghe thấy là sẽ ngại.

  Reo nghe vậy trong lòng vui sướng tột cùng, không nói gì cả chỉ mỉm cười lấy tấm ảnh từ túi áo ra. Nó được chụp lại lúc Nagi đang bồng Rei vừa chào đời âu yếm rất dịu dàng, hơn nữa mặt sau còn ghi ngày tháng năm sinh của Rei rõ như in cũng như đánh dấu khoảnh khắc Nagi trao cho anh sự khao khát được sống để tìm lại thứ quý giá nhất trong cuộc đời mình.
Hai tấm ảnh hai khung hình riêng biệt đặt cạnh nhau hoàn thiện nên một bức tranh gia đình. Vẫn là ngôi nhà lạnh lẽo tối tăm trước kia nơi mà sự cô độc bao trùm tất cả giờ đây đã không còn nữa. Mà đây là nơi mà anh luôn muốn trở về, chìm đắm vào sự ấm áp ấy đến quên đi bản thân là ai.












































































  'Bởi lẽ tôi nhận ra rằng họ là món quà quý giá nhất mà mình phải bảo vệ dù có phải chết đi hay gây ra tội lỗi nào.'

  'Ồ, vì lý đó mà cậu đã gián tiếp giết chết Asele?'

'Đúng là hôm đó tôi cùng cô ta đi đến hộp đêm nhưng tôi lại không biết cô ta sử dụng ma túy, sau đó thì chết vì dùng quá liều mà thôi và tôi chỉ cảm thấy thoả mãn về điều đó. Chỉ có như vậy.'


                      ------ END -----


 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top