Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Về nhà cùng tôi nhé?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đây là phần tiếp theo của bộ "Đã xin phép tôi chưa?".

———

Hàn Lịch năm thứ 23, sau khoảng thời gian dài bế quan, Kiếm Thần Nghê Mộc cuối cùng cũng tìm được phương pháp vượt qua bình cảnh: lịch tình kiếp. Nghe nói chỉ cần vượt qua kiếp này, ngài sẽ trở thành tu sĩ Hoá Thần kỳ đầu tiên trong bốn châu.

Theo tính toán từ Thần Cơ Vạn Miên Thường - bằng hữu Nghê Mộc, tình kiếp của ngài nằm ở tiểu thế giới ngoài bốn châu. Để đến đó, Nghê Mộc phải vứt xác thịt của mình lại, dùng thần thức di chuyển.

Vì thế tiên tôn Nghê Mộc hạ phàm, mượn dùng cơ thể của những người tận thọ để lịch kiếp.

Ở nơi này, Nghê Mộc gặp phải vấn đề lớn. Ngài bị mắc kẹt trong cơ thể phàm thai tại thế giới đầy xa lạ - một thế giới hiện đại và những thiết bị kỳ quái. Ngài không có bất cứ thứ gì ngoại trừ thần thức của một tu sĩ. Ngài thoáng thấy bất lực.

Lúc này, một đứa trẻ xuất hiện. Đứa trẻ bị vứt bỏ đến bên thiếu niên vừa vứt bỏ bản thân - cơ thể mà Nghê Mộc đang sử dụng, hỏi mượn ngài một bữa cơm.

Buồn cười là Nghê Mộc - kẻ chỉ có còn vài gói mỳ ăn liền cuối cùng trong nhà lúc đó lại đồng ý chia sẻ cho đứa trẻ xa lạ.

Năng lực của đứa trẻ nọ vượt ngoài sức tưởng tượng của Nghê Mộc. Dù chỉ mới 8 tuổi, nó lại có sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên. Nó đã đi một quãng đường dài trước khi hai người gặp nhau, sống một cuộc sống ngắn ngủi nhưng đầy chông gai mà một đứa trẻ không nên chịu - trong khi vẫn giữ vững giá trị đạo đức của bản thân. Đúng vậy, dù mới 8 tuổi nhưng đứa trẻ đã có giá trị đạo đức riêng mình. Sự trưởng thành về mặt tâm hồn của nó sẽ khiến nhiều người sửng sốt. Cũng chính đứa trẻ đã dạy cho Nghê Mộc cách thích nghi với thế giới lạ lẫm này.

Với tư cách là hai kẻ đơn độc muốn có người bầu bạn, Nghê Mộc và đứa trẻ bắt đầu sống với nhau trong căn trọ nhỏ. Vì nó không muốn nói tên của mình nên Nghê Mộc tự đặt cho đứa trẻ một cái tên: Nghê Đan.

Nghê Đan là một đứa trẻ thông minh, có những việc dù chỉ mới làm lần đầu nhưng nó lại thành thạo như một người chuyên nghiệp. Có đôi khi Nghê Mộc cảm thấy Nghê Đan như một người già lão thành, đã trải qua vô số thăng trầm trong cuộc sống. Nhưng thực chất, Nghê Đan vẫn là một đứa trẻ mà thôi. Nghê Đan vẫn sợ tàu lượn siêu tốc, thích đọc truyện cổ tích, thích ăn kẹo ngọt và nghịch ngợm lúc Nghê Mộc vắng nhà.

Năm Nghê Đan lên lớp 6, vì gia cảnh đặc biệt, đứa trẻ bị bạn cùng lớp cô lập, trêu chọc rồi thành bắt nạt. Nghê Mộc không chút do dự tạo áp lực với hiệu trưởng. Mọi chuyện được giải quyết trong êm đẹp nhưng Nghê Mộc vẫn quyết định cho Nghê Đan chuyển trường.

Trên đường về nhà, Nghê Đan nắm tay ngài hỏi tại sao ngài lại làm vậy. Nghê Mộc đáp vì Nghê Đan là con của mình, họ là cha con mà cha thì phải bảo vệ con.

Và thế là Nghê Đan đã chính thức có được một người cha. Nghê Mộc cũng có đứa con của mình. Họ nương tựa vào nhau, cuộc sống ngày càng suôn sẻ.

Năm Nghê Đan 17 tuổi, cách một tuần trước khi thi đại học, đứa trẻ gặp tai nạn trên đường về nhà, chân bị chấn thương, không thể đứng lên được nữa.

Kỳ thi đại học cứ vậy mà thoảng qua, tương lai Nghê Đan bị bỏ lỡ. Đứa trẻ trở nên ủ dột, trầm mặc.

Nghê Mộc bận rộn vừa chăm sóc con mình, vừa chú ý công ty vừa đi vào kinh doanh, bận tối mặt tối mũi vẫn không rên một tiếng cực nhọc. Lúc này ngài chẳng bận tâm tình kiếp của mình ở đâu nữa. Ngài cảm thấy đứa trẻ kia chính là nửa thế giới của mình, nó chịu một chút tổn thương thôi thì hết thảy phải xếp hàng ra sau. Đôi khi rảnh rỗi, Nghê Mộc dừng lại ngẫm nghĩ, có lẽ Nghê Đan chính là tình kiếp của mình. "Tình" ở đây không phải "tình yêu" mà là "tình cảm", tình cha con, thứ khiến ngài muốn trở nên vĩ đại, mạnh mẽ và cũng là sợi dây vô hình liên kết ngài với nơi này.

Dưới sự nỗ lực làm bạn và khích lệ từ Nghê Mộc, Nghê Đan dần chiến thắng bản thân, chấp nhận một bản thân không còn nguyên vẹn. Trong vòng 3 năm, đứa trẻ tìm kiếm một môn học mới để nghiên cứu và dần có thành tựu trong giới: Vẽ tranh.

Cũng trong 3 năm đó, Nghê Mộc cuối cùng cũng đủ điều kiện cho Nghê Đan ra nước ngoài chữa bệnh. Họ mất nửa năm để có thể giúp Nghê Đan một lần nữa đứng dậy.

Khi đứa trẻ đứng trên sân khấu nhận lấy phần thưởng thuộc về mình, Nghê Mộc cảm thấy mọi thứ mình bỏ ra đều xứng đáng.

Đây sẽ là một cái kết có hậu cho đôi người xa lạ lại có tình cảm thân mật gắn bó với nhau. Nghê Đan sẽ tìm được một người mình yêu thương rồi kết hôn dưới sự chúc phúc của Nghê Mộc... Nếu đứa trẻ đó không bị kẻ đố kỵ ám toán, mất đi đôi mắt của mình.

Lúc này Nghê Đan thực sự gục ngã. Kể cả khi thủ phạm bị trừng trị thích đáng đứa trẻ đó vẫn không thể đứng lên được như mình đã từng.

Nghê Đan ngày càng trầm mặc, xa cách với người xung quanh - kể cả cha. Rồi vào một ngày mọi người cho rằng đẹp trời, Nghê Đan dùng dao rạch hết tất cả những trang giấy trong phòng rồi tự sát.

...

Lần thứ hai Nghê Mộc đến thế giới này, ngài đang nương nhờ thân xác của một người đàn ông trung niên sống sót sau tai nạn giao thông.

Vợ ông vừa qua đời, không con không cháu. Với lượng tài sản kết xù, điều khiến nguyên chủ chấp nhất đến chết không buông lại là một viện mồ côi mình quyên góp đều đặn hằng năm.

Hay tin người tài trợ cho cô nhi viện gặp tai nạn, viện trưởng cố tình gọi Tự Đan đến thăm.

Vào khoảnh khắc đầu tiên họ gặp nhau, Nghê Mộc lập tức nhận ra đây là con của mình. Đây là đứa trẻ đã chịu vô số thiệt thòi và chọn rời bỏ cuộc sống tuyệt vọng.

Ở thế giới này, Tự Đan là đứa trẻ ngoan. Đối phương tự do, phóng khoáng, giống như chưa từng chịu bất kỳ con sóng lớn nào.

Nhưng tương lai thì không.

Sau khi Nghê Mộc xuất viện, hai người giữ liên lạc với nhau và dần trở nên thân thiết.

Tự Đan là sinh viên khoa mỹ thuật, trong ngày kỷ niệm thành lập trường, tranh của Tự Đan được chọn mang đi triển lãm cùng các tác phẩm khác của anh chị. Tự Đan ngỏ lời mời Nghê Mộc đến tham quan.

Sao Nghê Mộc có thể bỏ qua khoảng khắc vinh quang này của con mình chứ? Ngài tức tốc đẩy hết lịch trình để ghé thăm. (Tự Đan đã vẽ bức tranh dang dở ở kiếp trước)

Cũng trong hôm đó, tác phẩm của Tự Đan bị buộc tội sao chép trước toàn thể mọi người. Dù sau đó chuyện được giải quyết, rằng mọi thứ chỉ là hiểu lầm, nhưng nó vẫn khiến Nghê Mộc thấy bất an.

Quả nhiên, phía sau sự cố hiểu lầm kia là một chuỗi âm mưu ám toán đến từ nhóm người ích kỷ.

Tự Đan là một người tốt đẹp. Tự Đan lạc quan, toả sáng, có sức lan toả. Ngay từ nhỏ, vì nhiều lý do khác nhau mà đứa trẻ này được lòng không ít người, thậm chí trở thành tình nhân trong mộng của ba thiếu gia gia tộc lớn. Họ vì muốn chiếm Tự Đan cho riêng mình mà đấu tranh gay gắt, tình yêu hèn nhát thành động cơ cho họ đẩy Tự Đan vào vũng bùn, không chốn dung thân. Những kẻ theo đuổi của ba tên thiếu gia này vì đố kỵ mà lén lút bày mưu hãm hại, thúc đẩy Tự Đan rơi vào đường cùng.

Xung quanh Tự Đan tràn đầy mưu ma chước quỷ, trong khi chính Tự Đan lại chẳng quen biết bất kỳ ai hãm hại mình.

Kiếp này Nghê Mộc tự thề sẽ bảo hộ Tự Đan, không cho con mình chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

Dưới sự trợ giúp của Nghê Mộc, Tự Đan nhẹ nhàng tránh thoát ác ý từ người xung quanh. Cứ nghĩ đứa trẻ này có thể bình yên theo đuổi ước mơ của mình, cho đến ngày nọ, Tự Đan được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư.

Và Tự Đan chết khi chưa đầy 20 tuổi.

...

Lần tiếp theo Nghê Mộc sống lại, ngài trở thành nhiếp chính vương của vương triều sắp lụi tàn.

Tiên Đế vô năng, không ngăn cản được nội đấu giữa các con. Mười ba hoàng tử vì tranh nhau long ỷ mà kẻ chết kẻ tàn, người duy nhất đủ điều kiện kế thừa ngôi hoàng đế là Ngu Tự Đan - vị hoàng tử thứ mười ba.

Khi Nghê Mộc gặp Ngu Tự Đan, cậu chỉ mới 6 tuổi. Đứa trẻ ngồi trong lãnh cung nghịch bùn, phản ứng chậm, lại kích động với âm thanh lớn. Phái thám tử dò xét, Nghê Mộc biết được mẫu phi của đứa trẻ này bị người hạ độc trong lúc mang thai, sinh ra hoàng tử vốn đã ngốc nghếch, lại vì không được quan tâm chăm sóc mà thiếu dinh dưỡng, sức khoẻ yếu ớt.

Ngu Tự Đan 6 tuổi nhưng không thể nói trọn vẹn một câu. Mẫu phi của cậu chết vì ốm đau, trong lãnh cung cũng không ai màng dạy dỗ, làm đứa trẻ khi đói tới đất cũng ăn.

Những ngày đầu đăng cơ, Ngu Tự Đan không cho bất kỳ ai đến gần. Đứa trẻ không nghe người ta nói, bị chạm vào thì hét ầm lên, đập phá mọi thứ. Cung tỳ thái giám đồn rằng tân Đế bị quỷ ám, long ỷ không sạch sẽ.

Nghê Mộc dùng mọi cách để Ngu Tự Đan làm quen với mình, thích nghi với thế giới bên ngoài.

Sau một năm, Nghê Mộc bất lực thừa nhận, Ngu Tự Đan mắc tự kỷ bẩm sinh, không thể chữa khỏi. Cũng trong lúc đó, ngài thấy Ngu Tự Đan thông minh hay không cũng vậy, đây vẫn là con mình. Ngài không cần cậu trở thành ngôi cửu ngũ chí tôn, lưu danh sử sách, chỉ cần Ngu Tự Đan có thể vui vẻ, bình an trưởng thành, sống hạnh phúc đến cuối đời là được.

18 tuổi, Ngu Tự Đan lại như đứa trẻ chưa trưởng thành. Cậu ít nói, sợ người lạ, ngại giao tiếp, suốt ngày chỉ biết nghịch khối gỗ, chơi bùn. Ngu Tự Đan rất có năng khiếu trong việc nặn tượng, làm gốm; nhưng nó chẳng có ích gì ở ngôi cửu ngũ chí tôn. Văn võ bá quan bắt đầu phê bình người ngồi trên long ỷ vô năng, suy tính đặt hôn sự cho Ngu Tự Đan, mong chờ long chủng để kế thừa thiên hạ.

Nghê Mộc hỏi Ngu Tự Đan có muốn tuyển phi không. Ngu Tự Đan lúc này đã quen với sự hiện diện của ngài, cậu hỏi: "Tuyển phi là gì?"

"Là chọn ra người con thích, thành hôn, sống như một gia đình."

Ngu Tự Đan tò mò, gật đầu muốn thử. Thế là bệ hạ đã có những vị phi đầu tiên trong hậu cung.

Đêm thị tẩm, từ tẩm cung của Ngu Tự Đan vang lên tiếng hét thảm thiết, Ngu Tự Đan gọi người tới cứu mình. Nghê Mộc hay tin vội vã vào cung, ngài thấy Ngu Tự Đan khóc thút thít, đầu tóc rối bời, quần áo bất chỉnh, ôm mình ngồi co trong góc. Đứa trẻ kể mình gọi "phi tần" đến để ngủ cùng, vì ngày nào cậu cũng cần ru ngủ. Không ngờ thiếu nữ kia không hát ru mà còn nhào lên giường cậu, định cởi hết quần áo của cậu và cô ta ra. Hành động này trong mắt người bình thường không có vấn đề gì, đối với Ngu Tự Đan lại đáng sợ cực kỳ.

Nghê Mộc suy tư, cảm thấy bản thân rất vô lý. Dù cơ thể Ngu Tự Đan đã phát dục ổn định, nhưng tâm lý cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Hành động của vị phi tần kia chẳng khác nào đang cưỡng ép trẻ vị thành niên, mà ngài thì khác gì loại người lớn xấu xa tiếp tay cho những việc làm phi pháp.

Nghê Mộc thở dài, xin lỗi Ngu Tự Đan, rồi cho phi tần lui đi, dùng quyền lực bản thân đặt chuyện thị tẩm của bệ hạ sang một bên, không cho ai nhắc lại.

Năm Ngu Tự Đan 19 tuổi, biên cương xảy ra binh biến. Loạn trong giặc ngoài khiến Nghê Mộc khó mà chu toàn. Nhất là khi quân phản loạn tiếp tay với ngoại xâm, bao vây hoàng cung.

Nghê Mộc vì lý do bất đắc dĩ phải rời khỏi kinh thành, khi nghe tin chẳng kịp chạy về cứu giá, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngu Tự Đan bị phanh thây.

...

Kiếp thứ tư, Tự Đan trở thành Thánh Nữ của giáo hội Quang Minh, bị Thần Hắc Ám thiên vị, gieo hạt giống ma pháp hắc ám vào người.

Nghê Mộc là kỵ sĩ tầm thường, khi Tự Đan bị giáo hội vứt bỏ, ngài là người duy nhất đứng ra thề dùng toàn bộ sinh mệnh để bảo vệ cô, cùng cô chịu lưu đày.

Tim Tự Đan hướng về ánh sáng, tín ngưỡng chưa bao giờ lung lay nhưng cơ thể lại bị hắc ám ký sinh, tra tấn cô ngày ngày đêm đêm.

Cuối cùng, vì không để hắc ám hoàn toàn khống chế thân xác, trở thành tín đồ của Tà Thần, Tự Đan tự kết liễu bản thân.

...

Kiếp thứ năm, Nghê Mộc là đàn anh cùng trường với Tự Đan. Tự Đan vì lý do gia đình mà bỏ học giữa chừng, Nghê Mộc phải đến động viên đối phương quay lại.

Ở kiếp này họ vừa là bạn, vừa là anh em, vừa là cha con.

Nhưng ở kiếp này, Tự Đan cũng không thể sống quá 20 tuổi.

...

Kiếp thứ sáu, Tự Đan là beta trong thế giới ABO, bị bắt cóc vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu thuốc chuyển hoá beta thành omega.

Viện nghiên cứu mau chóng bị điều tra, nhân viên bên trong toàn bộ bị bắt giữ. Nhưng lúc này Tự Đan đã biến thành một nửa omega.

Nghê Mộc là tinh tặc, mục tiêu là tạo ra vương quốc beta bình đẳng.

Mục tiêu của Nghê Mộc thành công. Nhưng Tự Đan vẫn không sống đến năm 20 tuổi.

...

Kiếp thứ bảy,..

...

Kiếp thứ tám,...

...

Kiếp thứ chín, Tự Đan là tu sĩ có tư chất bình thường, Nghê Mộc là chưởng môn phái Thông Thiên. Trong đợt thu đệ tử năm nay, Nghê Mộc cảm ứng được Tự Đan đến gần mà rời núi, ra mặt nhận Tự Đan làm con nuôi, đồng thời là đệ tử chân truyền.

Vốn là Kiếm Thần, Nghê Mộc trong thế giới này như cá gặp nước, tu vi thăng tiến nhanh chóng, hầu như không có đối thủ. Tự Đan được Nghê Mộc ấp dưới cánh, hơn mười năm không ra khỏi núi, giống như bảo hộ, nhưng càng giống giam lỏng.

Tự Đan cảm thấy cha quá chấp nhất trong việc bảo hộ mình, để tránh cho mối quan hệ này trở nên tiêu cực, Tự Đan tìm dịp tâm sự với chưởng môn.

Sau một hồi thẳng thắn bày tỏ, Nghê Mộc cuối cùng cũng đồng ý cho Tự Đan đến bí cảnh rèn luyện.

Ở đây, Tự Đan bị người ám toán, rơi vào trung tâm bí cảnh, bị vu oan là người giải phóng Ma Tôn khỏi phong ấn.

Oan ức mau chóng được hoá giải khi Nghê Mộc ra mặt. Nhưng lúc này mọi người chợt nhận ra thể chất của Tự Đan là thể chất hiếm gặp, có thể dùng để phong ấn Ma Tôn.

Các môn phái lên kế hoạch dùng Tự Đan như một cái giỏ để cứu vớt thương sinh.

Tự Đan bị bắt, giấu ở nơi Nghê Mộc không hề hay biết, ý thức bị nhốt trong cơ thể cùng Ma Tôn đấu tranh suốt ngày đêm.

Năm 5 sau, Nghê Mộc mở ra đường máu, tìm đến pháp trận giam cầm Tự Đan.

Ở lần gặp mặt này, Tự Đan khác xưa rất nhiều. Tự Đan thoát khỏi sự khống chế của Ma Tôn, giành được quyền kiểm soát cơ thể, nhưng đứa trẻ cũng chỉ còn giữ được hơi thở mong manh.

Thực ra Tự Đan đã có thể thoát khỏi pháp trận từ 2 năm trước, nhưng không hiểu sao lại không làm. Tự Đan nằm giữa trận, suy nghĩ về nhiều thứ.

Tự Đan nhớ về những kiếp trước, nhớ về cha mình - Nghê Mộc.

Ở kiếp này, cuối cùng họ cũng có thể chính thức gặp nhau. Không chịu ràng buộc bởi bối cảnh viển vông, thân phận xa lạ, số phận bi kịch - chỉ có Nghê Mộc và Tự Đan mà thôi.

Tự Đan cảm ơn Nghê Mộc vì đã theo mình suốt những kiếp này, bảo vệ mình, làm bạn với mình; cho Tự Đan biết như thế nào là được yêu thương, như thế nào là được trân trọng. Sau đó Tự Đan tạm biệt Nghê Mộc, vì ngài sẽ được về với thế giới chân thật, thoát khỏi vòng luẩn quẩn tiền kiếp hậu kiếp - như những người sẽ đạt được ước nguyện khi ở bên Tự Đan.

Và thế là Kiếm Thần Nghê Mộc lịch kiếp thành công.

...

Kiếp thứ mười... Nghê Mộc gọi đây kiếp thứ mười vì đây lại là một lần ngài và Tự Đan gặp nhau.

Được Tự Đan thành toàn, Nghê Mộc lịch kiếp thành công, theo lẽ thường ngài sẽ về lại giới tu chân, tiếp tục tu luyện. Nhưng Nghê Mộc cố tình cãi lại Thiên Đạo, dùng hết sức nắm lấy ý thức mơ hồ của Tự Đan, tìm đến đây - thế giới chân thực của Tự Đan.

Đây là một thế giới xấu xí, nơi thiên tai liên miên, tài nguyên có thể sử dụng ít ỏi gần cạn; các chính phủ hợp lực che giấu tình hình thực tế, xây dựng những "khu bảo hộ", thu hẹp phạm vi sinh hoạt trong những chiếc lồng kính.

Người dân vô tri cho rằng thế giới chưa đến ngày tàn, họ cứ tiếp tục ích kỷ, tiếp tục đố kỵ, tiếp tục hãm hại lẫn nhau, rót cho nhau những lời kịch độc sống qua ngày.

Nghê Mộc đi ven con sông với dòng nước đã được lọc qua mấy trăm lần chỉ để bảo trì độ trong veo miễn cưỡng; ngài đi trên lớp đất đá cằn cỗi, rã rời như sa mạc; ngài nhìn lên bầu trời lúc nào cũng bị mây đen che phủ, thỉnh thoảng mưa tầm tã nhưng nhờ chiếc lồng thuỷ tinh mà chúng chẳng bao giờ chạm được tới đây;... Một thế giới xấu xí như vậy đã dùng sinh mệnh của con ngài duy trì hơi tàn. Thật ghê tởm.

Tự Đan bị bắt vào phòng thí nghiệm đã 30 năm. Có hẳn một dự án lớn được lập ra chỉ để nghiên cứu cách để Tự Đan thấy bất hạnh.

10 năm đầu, để tạo ra bất hạnh, nhân viên nơi đây thay phiên tiến hành vô số cuộc phẫu thuật lên người cậu. Có đôi khi là vì cứu giúp, có đôi khi là vì thí nghiệm, có đôi khi chẳng cần lý do nhưng chắc rằng, Tự Đan sẽ không chết. Họ tìm mọi cách giết cậu, rồi lại tìm mọi cách cho cậu sống.

Khi Tự Đan dần miễn nhiễm với tổn thương vật lý, nghiên cứu viên bắt đầu kích thích tâm lý cậu.

Thực ra không phải ai cũng muốn Tự Đan đau khổ. Có những nghiên cứu viên lén lút nói với nhau thế này:

"Tại sao chúng ta phải cứu thế giới này? Sống dựa vào sự bất hạnh của một người... tôi thấy nó không còn gì để cứu nữa."

"Không thể tin tôi đã làm việc này... nó còn ghê tởm hơn cả giết người nữa. Sao tôi có thể hạnh phúc trong khi tự tay tra tấn người khác chẳng vì lý do gì?!"

"Chúng ta sống như vậy có phải là sống không?"

Tất nhiên, những người như thế mau chóng bị chính phủ đuổi khỏi phòng nghiên cứu.

Anh hùng của họ không cần lưu danh, không cần nhớ về, không cần thương tiếc, càng không cần người dân trên toàn thế giới biết mặt. Được tung hô, anh hùng sẽ không còn bất hạnh nữa. Không bất hạnh nữa, vậy sao họ có thể sống đây?

Thế giới ngày càng tồi tệ khi Tự Đan dần trơ lỳ với chiêu trò tra tấn của con người. Vậy sao được. Họ cần nhiều bất hạnh hơn. Nhân loại cần nhiều bất hạnh hơn để chống chọi lại với số phận.

Dưới sứ ép từ chính phủ, viện nghiên cứu mau chóng đẩy ra công nghệ mới. Họ cho Tự Đan chìm vào giấc ngủ sâu, bên trong giấc ngủ đó Tự Đan lạc vào những cơn ác mộng như thật do chính tay họ dựng nên. Vì Tự Đan không nhớ tới thực tại, cậu cũng sẽ không nhớ bất hạnh mình từng trải qua, trong mắt cậu, mọi thứ đều là lần đầu tiên nên cảm xúc đau khổ sẽ càng thuần tuý, cậu sẽ càng bất hạnh, thế giới sẽ càng tốt đẹp.

Tự Đan đã ngủ suốt 20 năm trong vô vàn cơn ác mộng đó.

Cho đến khi Nghê Mộc đánh thức cậu.

Khoảnh khắc Nghê Mộc phá vỡ cửa phòng thí nghiệm, bước đến gọi tên Tự Đan; khoảnh khắc Tự Đan mở mắt và trông thấy Nghê Mộc...

Sóng thần dựng lên hàng chục mét, đại địa rung chuyển, núi lửa phun trào. Mọi người la hét, tuyệt vọng bỏ chạy. Họ như đã quên hết mọi toan tính nhỏ nhen, chỉ biết chạy và chạy, dù không còn chỗ để trốn họ cũng theo bản năng chen chúc ẩn nấp. Lúc này đây, con người mới trở nên bao dung - họ ngã đè lên nhau, ôm lấy nhau, máu thịt hoà làm một, trở thành một thể với thế giới đã quá mệt mỏi vì tồn tại.

Khoảnh khắc Tự Đan thấy cha, cậu hạnh phúc. Do hạnh phúc đã cắn nuốt hết thảy bất hạnh trên thế gian, vì vậy thế giới đi đến hồi kết. Sinh mệnh Tự Đan cũng đi đến hồi kết, nhưng lúc này cậu lại thấy mình là người may mắn nhất trên đời.

...

Khi thế giới xấu xí trở thành dĩ vãng, Nghê Mộc nâng vầng sáng nho nhỏ trong tay mình, thì thầm hỏi nhỏ:

"Chúng ta đi đâu đây?"

Vầng sáng đáp: "Đi đâu cũng được."

Nghê Mộc suy tư: "Con có muốn đến thăm nhà của ta không?"

Vầng sáng loé loé, không đáp, có lẽ đang phân vân.

"Nếu như con thích, từ nay nơi đó cũng là nhà con. Vì năng lực của con không có tác dụng với ta nên ta nghĩ nó cũng sẽ không có tác dụng với những người ở đó. Con muốn thử không?"

"...Vậy chúng ta đến đó đi."

Nghê Mộc vuốt ve vầng sáng. "Nếu không được cũng không sao, chúng ta có thể đến nơi khác. Chắc chắn sẽ có nơi thích hợp với con."

Vầng sáng bật cười. "Con đoán mình sẽ thích nó thôi."

Và họ biến mất khỏi hư vô, cùng nhau bắt đầu chuyến hành trình mới.

———

Tất cả những cơn ác mộng của Tự Đan đều có điểm chung: nằm không cũng trúng đạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top