Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Trò chơi vận rủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Luận bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, anh ngoái đầu nhìn, nhận ra bản thân vẫn còn ở trên máy bay, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Gọi mãi mới chịu tỉnh, chúng ta xuống máy bay thôi." Thiên Minh đã đứng dậy xách đồ từ khi nào, anh ta nói cho anh biết máy bay vừa cất cánh cách đây không lâu.

Bước ra khỏi máy bay, Dương Luận bỗng nhiên cảm thấy khí hậu nơi này thật ngột ngạt, dường như lúc nào cũng có một áp lực vô hình đè nặng lên trái tim anh.

Ở phía trước, đoàn xe hộ tống họ về khách sạn đã đợi sẵn, từng người một đang lần lượt chuyển đồ lên.

"Có chín xe tất cả, trừ một chiếc dành cho lãnh đạo và phi công ra, mỗi chiếc sẽ ứng với một phòng ban." Thiên Minh nói rồi vui vẻ chia bớt hành lý của mình sang cho Dương Luận. "Cậu khỏe hơn tôi, giúp đỡ nhau chút nhé."

Dương Luận không nói gì chỉ khẽ gật đầu, anh vẫn còn đang suy nghĩ về độ chịu chi của Giám đốc.

Đoàn xe chở các phòng ban rất nhanh đã về đến khách sạn, đúng như lời Thiên Minh nói, nơi này rộng lớn đến mức Dương Luận nhìn ngắm đến hoa cả mắt, anh chưa từng đặt chân đến bất kỳ "thiên đường" nào giống vậy trước đây.

Có vẻ Giám đốc rất thích việc phân loại, vì vậy nơi ở của các nhân viên cũng được chỉ đạo rõ ràng. Theo thứ tự, hai phòng ban sẽ được sắp xếp ở chung một tầng.

"Và hai người không phân biệt giới tính sẽ ở chung một phòng." Thiên Minh đọc to rõ ràng tin nhắn thông báo trong nhóm công ty.

"Hai người không phân biệt giới tính?"

Thiên Minh nhún vai. "Chắc là sếp cũng biết công ty chúng ta có nhiều cặp đôi mờ ám chăng."

Dương Luận không nói gì, anh mở Arcane[1] lên kiểm tra tin nhắn thông báo.

[1] Arcane: Mạng xã hội phổ biến nhất ở Yến Nam.

Phần đầu giống như Thiên Minh đã đọc lúc trước, phần sau ghi rõ thời gian sẽ xuất phát của nhóm vào sáng ngày mai, địa điểm là rừng Thập Tử cách đây một giờ đi bộ.

"Nghĩ ngợi làm gì nhiều, mai tôi sẽ kể ông nghe vài câu chuyện thú vị về rừng Thập Tử."

"Được rồi."

Dương Luận tắt điện thoại, rồi hỗ trợ Thiên Minh chuyển hành lý vào phòng, hai người đã quyết định ở chung với nhau, trong một căn phòng trên tầng bốn.

Đêm đến, vì không ngủ được nên Dương Luận leo lên tầng cao nhất của tòa khách sạn để hóng mát, nơi đây vốn là một nhà hàng ngoài trời có tầm nhìn tuyệt hảo.

Đang hút dở điếu thuốc anh chợt nghe có tiếng chân đang bước đến gần, điều làm anh ngạc nhiên hơn là cô ta lại lên đây vào lúc quá nửa đêm thế này.

"Tôi không biết cậu lại ở trên này đấy." Phạm Thanh Hà lạnh nhạt cất giọng, cô ta chỉ liếc anh đúng một cái rồi bước đến vịn người lên lan can.

"Chị cũng không ngủ được à?" Dương Luận vừa nói vừa nhả làn khói trong miệng ra.

Thanh Hà không trả lời câu hỏi của anh, cô ta cau chặt mày. "Tôi không thích mùi khói thuốc, vứt nó đi."

Dương Luận đã quen với kiểu tính cách thích ra lệnh của Thanh Hà, anh cũng chẳng phàn nàn mà ném điếu thuốc đi.

"Tôi đã gặp ác mộng." Ánh mắt Thanh Hà càng lúc càng xa xăm. "Cậu sẽ không tin đâu, tôi đã trông thấy... máy bay của chúng ta bị rơi, toàn bộ nhân viên trong công ty đều chết sạch."

Đồng tử Dương Luận chợt giãn nở mạnh mẽ, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, phần vì bỗng dưng Thanh Hà lại chủ động tâm sự với anh, tuy nhiên quan trọng nhất vẫn là cơn ác mộng mà cô ta đã thấy.

Nó trùng hợp cũng chính là điều anh đã trông thấy trên máy bay.

"Chị gặp nó từ khi nào?" Dương Luận cố tỏ ra bình thường, điềm nhiên hỏi.

"Vừa nãy, thế nên tôi mới lên trên này."

Dương Luận không nói thêm gì nữa, anh cúi đầu nhìn bữa tiệc ngoài trời của những kẻ giàu có, ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, không rõ đang nghĩ gì trong đầu.

9 giờ sáng hôm sau, nhân viên của tám phòng ban đã có mặt đầy đủ bên dưới sân. Mỗi người đều mang theo đủ thứ đồ, lần lượt bước lên các xe được chuẩn bị từ trước.

Ngồi nhìn khung cảnh trôi qua bên ngoài cửa sổ xe, Dương Luận bất giác lại nhớ đến cơn ác mộng trên máy bay, anh bèn quay sang Thiên Minh tìm kiếm một cuộc trò chuyện, nhưng không ngờ anh ta đã ngủ gật từ bao giờ.

Dương Luận lại ngẩng đầu nhìn lên hàng ghế tít trên cùng, nơi có "ác quỷ" đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ giống như anh, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Xe của công ty Nội thất Hạ Hoàn rất nhanh đã ngừng lăn bánh, cả thảy tám mươi hai con người bước xuống xe, trầm trồ trước khung cảnh hùng vỹ của thiên nhiên.

"Này, thế nào là rừng nguyên sinh vậy?" Trần Thu Hà, nhân viên phòng Marketing hồn nhiên hỏi người bạn thân khác giới.

Hà Ngọc Lâm, nhân viên phòng Marketing ngắm nhìn cô bạn dễ thương, vui vẻ đáp: "Là rừng trong quá trình phát sinh chưa bị tác động của con người, bao gồm sự kết hợp của các loài cây thân gỗ, cây bụi, cây cỏ khác nhau, tốt hơn rừng nhân tạo với một số loài cây hạn chế trong dịch vụ hệ sinh thái như lưu trữ carbon, chống xói mòn đất và cung cấp nước."

"Oa, Lâm của tớ đỉnh nha!" Hà vô tư cười khúc khích, khiến cho một số ánh mắt khó chịu liếc xéo. Từ lâu sự hồn nhiên của cô đã khiến một số người ganh ghét.

Ngọc Lâm chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô bạn.

Dương Luận ngắm nhìn đôi bạn thân nọ, lồng ngực anh bất giác giần giật.

"Để tăng thêm phần kịch tính cho chuyến cắm trại, Giám đốc đã tổ chức một trò chơi giải trí." Phó Giám đốc Phạm Xuân Trưởng cất giọng, đồng thời lấy ra một tờ giấy đóng dấu đỏ của Giám đốc. "Phần thưởng cho phòng ban thắng cuộc sẽ là một trăm triệu đồng."

Một trăm triệu? Dương Luận thoáng ngẩn người, anh quay sang Thiên Minh nhưng anh ta chỉ cười trừ.

"Lần đầu tiên thấy à? Giám đốc của chúng ta là thế đó."

Nghe thấy số tiền thưởng được thốt ra từ miệng của Phó Giám đốc, cùng tờ giấy đóng dấu đỏ trên tay anh ta, mọi người không khỏi vui mừng cười nói với nhau. Họ không ngờ chỉ là một trò chơi nhỏ mà nhận lại được món hời đến vậy.

"Vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé?" Phạm Xuân Trưởng nói xong, toàn bộ mọi người đều không phản đối.

"Tiếp theo đây sẽ là thể lệ. Luật chơi cũng đơn giản thôi, tám phòng ban sẽ chia thành tám đội thi đấu với nhau. Đội nào tìm thấy logo của công ty đã được giấu đâu đó trong rừng và an toàn trở về điểm xuất phát trước sẽ dành chiến thắng. Lưu ý, các đội chơi hoàn toàn có thể cướp lại logo từ tay nhau. Trong quá trình chơi, nếu như phát hiện sự hợp tác giữa hai đội khác nhau, người vi phạm sẽ bị loại ngay lập tức."

Gần như không ai có ý kiến gì về điều luật này, thấy thế Xuân Trưởng liền lấy từ trong vạt áo ra một khẩu súng hiệu, ngắm thẳng lên trời rồi bóp cò, thông báo trò chơi đã chính thức bắt đầu.

Tám mươi con người lập tức xuất phát như cuộc thi chạy, các đội đều tránh né những con đường gần với mấy đội khác, cứ thế tiến sâu vào trong khu rừng.

Ngoài bìa rừng lúc này chỉ còn lại hai người đàn ông, một trong số đó là Xuân Trưởng, người kế bên là Triệu Tiến Chinh, Phó Giám đốc thứ hai của công ty.

"Sao tôi không biết gì về trò chơi này nhỉ?" Tiến Chinh quay sang hỏi Xuân Trưởng.

Xuân Trưởng nhìn anh ta, khẽ lắc đầu. "Thật ra tôi cũng không biết trước, sáng sớm nay Giám đốc mới gọi điện cho tôi thông báo về trò chơi."

"Ông ta còn nói gì nữa không?"

Xuân Trưởng lấy trong túi áo ra hai chiếc máy kỳ lạ trông như một chiếc laptop thu nhỏ. "Ông ấy bảo tôi đưa cho anh một cái."

"Đây là cái gì?" Tiến Chinh đưa tay nhận lấy chiếc máy.

"Máy định vị nhằm tìm ra vị trí của cái logo, Giám đốc muốn anh chờ ở đó trước để ghi lại cảnh đội đầu tiên tìm thấy. Tôi sẽ ở điểm xuất phát để trao giải cho đội thắng cuộc sau cùng."

"Giám đốc thật sự nói thế à?"

"Ừ, đi đi."

Tiến Chinh nghi hoặc nhìn cái máy, giây lát sau mới rời đi.

Ở phía sau, Xuân Trưởng đã cất cái máy đi từ bao giờ, trên môi nở một nụ cười vô cùng đáng sợ.

[.....]

Phòng Kinh doanh do Thanh Hà dẫn đầu lúc này đã đi được một đoạn khá xa, cô ta và Phó Trưởng phòng Châu Minh Nhật cứ chốc chốc lại kiểm tra xung quanh đường đi xem có dấu vết nào của đội giấu logo để lại không.

"Hầy, trong này không có cả sóng điện thoại luôn." Hà Trang Nhung thở dài kiểm tra điện thoại.

Nguyễn Đăng Khoa bật cười. "Trong rừng thì lấy đâu ra sóng?"

"Im đi!"

Dương Luận từ khi bắt đầu đến giờ vẫn chẳng cảm thấy có chút hào hứng nào, mặc dù phần thưởng không phải là nhỏ. Anh quay sang Thiên Minh để xem phản ứng của anh ta, nhưng suốt dọc đường anh ta chỉ tập trung vào việc ăn vặt.

Bỗng Dương Luận dừng bước. Anh cảm giác có gì đó lành lạnh nơi sống lưng. Đến khi nhận ra, xung quanh đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.

"Cái quái gì thế này?"

Dương Luận lập tức mất phương hướng giữa sương khói mịt mù, anh thậm chí còn chẳng trông thấy ai khác ngoài một không gian trắng mờ ảo.

"Rừng Thập Tử trước giờ đều có sương mù dày đặc thế này à?"

Nghe thấy giọng của Thiên Minh, Dương Luận liền dùng tay dò đường. Chẳng mấy chốc đã chạm được vào người đồng nghiệp.

"Á, ai đấy!" Thiên Minh sợ hãi hét toáng lên.

"Tôi đây." Dương Luận cất giọng trấn an.

Hai người không thể nhìn thấy nhau, nhưng họ vẫn giao tiếp qua giọng nói.

Họ bắt đầu dùng tay lần mò đường đi trước mặt để tiếp tục tiến bước.

Đang đi bỗng Dương Luận giật nảy mình vì đâm phải thứ gì đó, anh đưa tay ra sờ liền chạm phải một thứ vô cùng mềm mại.

"Ai đang ở đó thế?" Một giọng nói vang lên ngay trước mặt khiến anh giật mình lần hai.

Đúng lúc này, sương mù cũng dần tan bớt, để lộ ra Phạm Thanh Hà với vẻ mặt tức giận, và bàn tay anh đang đặt trên ngực cô ta.

Dương Luận lập tức rụt tay lại, anh cúi thấp đầu, khẩn thiết xin lỗi.

Tuy nhiên, Thanh Hà không chịu nghe mọi lời giải thích, cô ta thẳng tay tát anh một cái đau điếng.

Ngay đến Thiên Minh đứng bên cạnh cũng chẳng dám nói giúp Dương Luận một câu, toàn bộ đồng nghiệp xung quanh đều im bặt.

Dương Luận biết điều nhún nhường lùi về sau, Thanh Hà nhìn anh thêm giây lát, sau đó liền quay sang Minh Nhật tiếp tục câu chuyện dang dở vừa rồi.

Chính vào lúc này, Trang nhung đột nhiên kêu lên một tiếng, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người xung quanh.

Cả bọn nhìn theo hướng cô ta chỉ, liền trông thấy một cây đại cổ thụ to lớn khủng khiếp, ước chừng phải ngang với một tòa nhà cao ốc. 

"Đây là ảnh trình chiếu 3D hay là mô hình vậy?" Đến cả một người như Thanh Hà lúc này cũng không giữ nổi sự bình tĩnh.

Trần Trọng Khánh nói: "Chúng ta nên đến đó xem."

"Ý kiến hay đấy." Lương Thế Bảo đồng tình.

Những người khác nhìn nhau, rồi lại nhìn Thanh Hà như ngầm xin ý kiến. Cô ta vẫn im lặng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, Minh Nhật phải quyết định thay, đồng ý sẽ tới gần cái cây.

Mười nhân viên của phòng Kinh doanh bắt đầu di chuyển, càng tiến gần hơn đến cái cây, thảm thực vật xung quanh càng trở nên kỳ lạ. Chúng khô héo và vô cùng thiếu sức sống.

Không mất nhiều thời gian để đám người đến trước cây cổ thụ, chiêm ngưỡng ở khoảng cách gần thế này nó còn to hơn rất nhiều lần, thân cây xuất hiện vô số những rễ phụ cắm xuống đất như cây đa.

"Ui, là hàng thật đấy, không phải dựng đâu." Quang Vinh bước tới sờ thử vào thân cây, cất giọng đầy phấn khích.

"Quái lạ, tôi nhớ rừng Thập Tử trước giờ làm gì có cái cây nào như thế đâu." Thiên Minh xoa cằm, gương mặt vô cùng suy tư.

Trọng Khánh cũng gật đầu. "Thiên Minh nói đúng, nhìn dáng vẻ này của nó chắc cũng phải tồn tại cả trăm năm là ít, tại sao truyền thông chưa từng nói gì về chuyện này?"

Dương Luận im lặng quan sát sắc mặt mọi người, chẳng ai lý giải nổi hiện tượng lạ lùng này.

Đang lúc cả nhóm trầm tư suy nghĩ, một âm thanh rung chuyển trời đất bất ngờ vang lên, mọi người đều giật mình bám lấy nhau.

Bỗng Trang Nhung hét toáng lên: "Cái cây!"

Cả nhóm cùng nhìn về phía cái cây, thì ra cơn chấn động vừa rồi đến từ chỗ nó.

Mặt đất rung lên bần bật, các rễ cây phụ của cái cây khổng lồ bắt đầu vươn lên lơ lửng giữa không trung như những xúc tu.

Quang Vinh đứng gần cái cây nhất hoàn toàn chết lặng, anh ta kinh hãi nhìn chiếc rễ phụ to lớn nặng nề giáng xuống, máu thịt lẫn lộn.

"Cha... chạy... Tất cả chạy mau!" Sau tiếng hét giằng xé thanh quản của Minh Nhật, đám người lập tức bỏ chạy tán loạn.

Dương Luận và Thiên Minh cũng nhanh chóng rời đi, tuy nhiên không hiểu thế nào anh chợt quay đầu lại nhìn.

Vẫn còn một người nữa chưa chạy đi.

"Trưởng phòng, chị còn làm gì nữa thế!?" Dương Luận hét lớn nhưng Thanh Hà lúc này như người mất hồn, tiếng thét của anh hoàn toàn không lọt vào tai cô ta.

"Chó chết thật!"

Trong một giây phân vân, Dương Luận lập tức lao đến chỗ Thanh Hà.

Vào khoảnh khắc chiếc rễ cây giáng xuống, anh đã kịp thời nhấc bổng cô ta chạy đi.

Anh vừa ôm chặt cô ta trên vai, vừa gào thét dữ dội: "Chạy theo đường dích dắc! Tuyệt đối đừng có chạy thẳng!"

Dương Luận vừa mới dứt lời, một chiếc rễ phụ đã lao vụt ra quấn chặt lấy cổ chân Hữu Đức, khiến mắt cá chân anh ta vỡ vụn.

Sau đó là một cảnh tượng kinh hoàng mà toàn bộ những người chứng kiến sẽ không bao giờ quên được.

Chiếc rễ phụ bắt giữ Hữu Đức nhanh chóng đưa anh ta về chỗ thân cây, nơi đang dần tách rời thành hai mảnh để tạo nên một bộ hàm khổng lồ. Nó bỏ người đàn ông xấu số vào đó, nghiền nát anh ta như cám trộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top