Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

tan vỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cánh cửa được đẩy vào, trước mắt anh là căn phòng chìm trong bóng tối, gió thổi rít qua ban công, luồng gió có thể gây ảnh hưởng đến tâm trạng của con người, khiến họ cảm thấy căng thẳng và lo âu.

anh mò mẫn xung quanh bức tường để tìm nguồn sáng, đèn chập chờn hiện ra đã thấy người yêu nhỏ bé ngồi ngay ngắn trên sofa, đôi mắt đỏ ngầu tạo vết sưng dưới bọng càng làm tầm nhìn em hạn chế.

"anh nói đi". captain thốt lên đầy vẻ yếu ớt, dường như sự dồn nén cảm xúc dai dẳng từ tối qua đã rút cạn sức lực em.

"em hỏi gì lạ vậy? mà sao giờ này em bé của anh chưa đi ngủ nữa? nhớ anh à?".

"tránh xa tôi ra". cậu đẩy anh một cách thô bạo, làm quang anh mất đà lùi dần về phía sau, chưng hửng mất mấy giây mới định hình lại dùng cái giọng nửa thật đùa nửa đùa.

"em bé hôm nay không ngoan rồi nhé".

"đừng gọi tôi bằng cái tên đó nữa! thật kinh tởm mà".

"captain? em muốn gì".

"đồ khốn, anh dám phản bội tôi để đi cặp với con nhỏ đó". cậu mất kiểm soát, cứ xông đến đánh thùm thụp vào ngực anh, dùng nội lực để đánh tan nỗi đau giằng xé trong tim, cũng giành lấy công bằng cho bản thân.

"em..em biết rồi sao?". quang anh cũng không ngờ câu chuyện vụng trộm lại lộ tẩy nhanh hơn dự đoán.

"nếu em không biết anh đã hôn một cô gái thì anh định giấu em đến khi nào? HẢ?".

"nếu em đã biết rồi thì anh cũng nói luôn, cô ấy là chân ái, là tình yêu sét đánh của lòng anh, đáng tiếc cô ấy là người đến sau nhưng sẽ là điểm cuối trong cuộc đời anh, anh tin vào điều đó". quanh anh nhẹ nhàng vén mái tóc rũ xuống che lấy đôi mắt phủ đầy sương của em, chậm rãi thừa nhận.

cậu chết lặng trước thái độ điềm nhiên pha lẫn thích thú của hắn, em cũng dần rời xa vòng tay kẻ phản bội.

"vậy chúng ta chia tay".

câu nói ra nhẹ tâng, không chút lưu luyến , không ồn ào, cũng không níu kéo.

"cũng tốt thôi, em mau dọn ra khỏi nhà đi, sắp tới cô ấy sẽ đến ở cùng anh". hắn thả người vào ghế, hai mắt nhắm nghiền thư giãn mặc kệ đối phương phản ứng thế nào.

"có mà tao cho cái ghế lên đầu chúng mày".

quang anh lười biếng hé mắt, đôi lông nhướng lên điềm nhiên nhìn em phẫn uất, bất kể lúc nào cũng có thể nhào đến xé nát tâm hồn máu đen của hắn.

"đừng quên một nửa ngôi nhà này thuộc về tôi, muốn gì thì đợi giải quyết giấy tờ đi rồi hẳn tính đến chuyện đuổi tôi đi".

"anh sẽ mời luật sư đến chia tài sản, trong thời gian này nếu cảm thấy ở cùng được thì tuỳ em, việc anh đưa ai về chắc cũng không cần thông qua em đâu nhỉ?".

hắn lướt qua em mà không nhìn lấy một cái, cảm giác xa lạ dâng trào, nghẹn đến mức không thở nổi.

"tại sao". cậu ngồi thụp xuống gào khóc, liên tục lặp lại mà không mong câu trả lời là gì, trái tim em hoá đá sau khi quang anh rời đi.

.
.
"không biết captain sao rồi? có khuyên chồng nó quay đầu không nữa..". thanh bảo ngước nhìn anh người yêu đang chăm xem truyền hình.

"bé muốn biết không?".

"muốn". em sáng mắt nhìn thế anh, chờ đợi câu trả lời.

"mình làm tí lát anh nói cho". nhân cơ hội này thế anh sao có thể bỏ qua.

"tôi không đùa".

"thôi, muốn biết thì bé sang nhà captain hỏi là biết ngay".

"chuyện đơn giản thế mà anh cũng nói, em tự biết mà". thanh bảo nhanh chân xỏ lấy chiếc dép con mèo của bản thân mà phóng ra cửa, thế anh cũng di chuyển ra ngoài hành lang.

"ô hai anh".

"hai đứa cũng qua thăm cap hả?".

"vâng, nãy giờ em gọi không thấy ai ra mở" . cậu bé đeo kính nhìn thanh bảo rồi nhìn cửa phòng trống trải.

"CAPTAIN? con có ở nhà không? lên tiếng đi con ốiii".

"giờ này rồi mà mọi người còn ra ngoài này đứng vậy?". mai thanh an trở từ trong nhà bước ra.

"anh dlow có thấy ai ra khỏi nhà không?".

"có, hồi nãy đi vứt rác gặp rhyder, hỏi sao giờ này còn ra ngoài thì nó bảo "đi gặp bạn gái".

"là-là sao?".

"hmmm...hình như ở trỏng có người, em mới nhìn qua khe hở thấy có ánh đèn". gừng phủi sạch bụi vấn trên tay.

"ê coi chừng rhy giết thằng cap đó!".

"đợi anh gọi lễ tân họ mang chìa khoá lên". thế anh cũng chịu thua trước màn suy diễn thái quá của người anh yêu.

mười phút sau cánh cửa được mở ra, ngỡ như ở đây vừa xảy ra cuộc nội chiến dữ dội, mọi thứ trở thành đống hoang tàn, đồ vật trưng bày hay bàn ghế bị lật tung, mảnh thuỷ tinh bén ngót nằm vương vãi trên sàn nhà cũng không thoát khỏi số phận, mọi người bàng hoàng khi nhìn thấy em gục ngã dưới nền gạch, mặc kệ mọi thứ, thanh bảo chạy nhanh nhất có thể để chạy đến bên cạnh.

"đức duy! có chuyện gì xảy ra? đức duy".

"anh..". đức duy thất thần nhìn anh.

thanh bảo ôm chầm lấy em, cố dùng thân hình nhỏ bé che lấp những tổn thương mà kẻ phản bội gây ra.

"không cần nói gì đâu, anh hiểu mà, có anh ở đây rồi, đừng lo nhé, muốn khóc thì cứ khóc đi". em cắn chặt môi để bản thân không bật ra tiếng khóc to nhưng nước mắt một lần nữa không kiềm được mà tiếp tục chảy xuống gò má gầy mọt, ướt đẫm hai bên tay áo.

thanh bảo đưa em về nhà của anh, mọi người tiếc nuối dõi theo bóng lưng hai người đang xa dần rồi mất hút.

"bãi chiến này phải làm sao đây?". tez ôm đầu ngán ngẫm.

"để anh liên hệ bên dọn dẹp 24/24 sang đây, không để như thế được". thế anh chọn bừa một cơ sở gần nhất để họ có thể thực hiện công việc.

còn về phía rhyder, hắn lượn khắp mọi nẻo đường, băng băng phóng trên con xe bạc tỷ, đẩy kính nhìn gương chiếu hậu, một tấm ảnh giữa hai người vẫn cứ treo ở đây, thuận tay liền muốn vứt đi thì cơn đau đầu bất ngờ ập đến, trở tay không kịp hắn phải thắng gấp vào lề.

"uầy đau vãi, chắc là đêm qua uống nhiều quá đây mà!". hắn xoa vần thái dương trấn tĩnh, hít thở đều lấy lại tinh thần,  đột nhiên tiếng chuông vang liên hồi đánh thức giấc nghỉ của hắn.

"anh về nhà chưa? mới rời nhau có tí mà em đã thấy nhớ anh rồi".

"anh đang đến nhà em đây, cưng ơi".

"để quên gì à?".

"ừ, anh để quên người thương đấy, em chuẩn bị đóng thùng dọn đến ở cùng anh đi".

"omg thật á?".

"có bao giờ anh đùa với em không?".

"yêu anh nhất".

"anh cũng vậy".

hắn tắt máy, gạt cần số rồi lập tức đạp phanh ga phóng như bay trong đêm để đến nơi người tình sống.
_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top