Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Nỗi lo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mako ngồi nghỉ ngơi trên hiên nhà, trông thì tưởng cô đang chú tâm coi Chiaki và Kotoha chăm chỉ tập luyện với hình nộm ngoài sân nhưng thật chất thì cô đang bận suy tư về điều khác cơ. Ryuunosuke ngồi kế Mako, vừa uống nước xong thì anh cũng vô tình bắt được ánh mắt có vẻ chán nản kia, liền thắc mắc:

- Mako, em sao vậy? Nhìn em có vẻ không vui?

- Huh?... Chỉ là em đang suy nghĩ vài chuyện thôi ấy mà! - Mako đáp lại, có phần hời hợt.

Ryuunosuke im lặng một lát, rồi hỏi tiếp: "Bộ em đang suy nghĩ về việc kết hôn của mình à?"

Mako lập tức quay sang nhìn anh, Ryuunosuke nói tiếp:

- Kotoha hôm qua cũng có nói với anh, có vẻ em bận tâm đến nó khá nhiều...

Đúng là bận tâm thật, Kotoha đã an ủi cô nhưng thật sự thì Mako không thể ngừng suy nghĩ sâu sa về tương lai của mình. Cô đã mặc váy cưới trước khi kết hôn, lại còn tận hai lần, nếu đúng như người ta đồn đại thì cô sẽ ế luôn tới già và tạm biệt nốt cái ước mơ một ngôi nhà cùng những đứa trẻ bên cạnh chồng tương lai mất.

- Được rồi em thừa nhận. Đúng là em lo lắng về việc đấy thật, lỡ như... lời người ta nói là thật thì chắc em xong luôn quá.

- Anh không nghĩ lời đồn đó là thật đâu. - Ryuunosuke cười khổ, an ủi cô - Hơn nữa, nếu một người như em mà không kết hôn được thì chắc chỉ có em từ chối việc đó thôi chứ ai lại từ chối cơ hội với em.

- Eh?

- Ý anh là... Mako thật sự là cô gái tốt, em quan tâm và chăm sóc mọi người, không chỉ vậy còn tinh tế với cảm xúc của người khác. Đã vậy em lại còn chăm chỉ và tận tâm hết mình với những gì có ý nghĩa với bản thân nữa, bất kể đó là việc chiến đấu hay việc trở thành một người vợ... dù cho kĩ năng nấu nướng có hơi— À không, anh định nói là... ừm... Thật ra thì...

Nói đoạn, Ryuunosuke chợt đảo mắt sang hướng khác, Mako vẫn đang nhìn vào mắt anh nhưng hình như anh đang muốn tránh né việc đó thì phải.

Ryuunosuke nhận ra mình lỡ mồm nói hơi nhiều rồi.

Lưỡng lự một chút, anh nhỏ giọng dần:

- Anh... cũng thấy em rất xinh đẹp nữa.

Mako dãn đôi đồng tử màu nâu nhìn anh chàng. Anh nói tiếp, có chút ngại ngùng: "Vậy nên anh nghĩ Mako sẽ là một người vợ tuyệt vời, và cũng sẽ là một cô dâu xinh đẹp... thật đó."

Bất giác, hai bên gò má Mako ửng hồng, nụ cười cũng dần hiện hữu trên đôi môi:

- Ryuunosuke... Cảm ơn anh!

- Có gì đâu... - Ryuunosuke đáp, anh vẫn chưa dám quay lại để nhìn cô nàng - Mặc dù chỉ là kế để lừa bọn Gedoushu, nhưng thật sự thì hôm qua lúc thấy em diện đồ cưới tận hai lần thì anh thấy đều xinh đẹp hết, trông hợp với em lắm. Nếu muốn thì em sẽ được mặc nó thêm lần nữa thôi.

- Được rồi, thôi đi! - Mako huých nhẹ vai Ryuunosuke đồng thời bật cười thành tiếng, anh cứ khen như thế thì người ta không ngại mới lạ ấy.

Coi bộ tâm trạng của cô ấy đã vui vẻ lại rồi.

.

.

- À mà công nhận, anh lúc trang điểm và mặc đồ cô dâu trông cũng đẹp đó chứ! - Mako nói, có chút trêu chọc.

- Vậy à? Vậy là tay nghề của anh không lụt đi rồi... Dù diễn xuất có vẻ hơi không tốt.

- Hả?

Ryuunosuke thản nhiên đáp:

- Thì anh tự soi gương tự trang điểm mà. Chứ lúc đó còn có mỗi Chiaki và Kotoha, em không nghĩ hai đứa nó làm được việc đó giúp anh đấy chứ?

Mako nhướng một bên chân mày: "Thật đấy à!?".

Ryuunosuke gật gù, bảo tiếp:

- Thật đó, nhờ mẹ anh dạy đấy, dù gì anh cũng là diễn viên kịch mà.

- Nghe có lẽ cũng hợp lý... nhưng vẫn khó tin quá.

- Thế em muốn thử không? Anh làm cho coi...

- Eh?

.

.

Takeru vô tình bắt gặp Chiaki và Kotoha đang núp sau vách tường với vẻ lén lút. Bọn nhỏ này đang làm cái gì vậy không biết.

- Này...

- Suỵt!!! - Chiaki liền giơ tay làm dấu hiệu im lặng - Nhỏ tiếng giùm đi cha nội!

Takeru đành ngó thử cùng hai đứa thì anh thấy Ryuunosuke và Mako đang ngồi ở ngoài hiên nhà. Lạ thật, buổi tập luyện kết thúc lâu rồi mà, anh thắc mắc tại sao họ còn ngồi đấy. Anh vẫn còn dấu chấm hỏi trên đầu, nhìn rõ hơn thì mới nhận ra là Ryuunosuke đang cầm mấy thứ đồ và trang điểm cho Mako thì phải.

Takeru chẳng hiểu gì hết trơn.

- Em thấy sao?

- Ryuunosuke... anh giỏi thật đó! Trông đẹp lắm! - Mako cầm gương soi, cười rạng rỡ vì thành quả từ tay nghề của Ryuunosuke.

Nhưng trông hai người họ có vẻ đang rất vui.

Takeru liền ra vẻ trầm giọng kêu hai đứa nhỏ rời đi với lý do dòm ngó người ta chẳng có gì hay ho nhưng thực chất thì anh nghĩ rằng có lẽ nên cho bà chị gái và cậu hộ vệ kia có chút riêng tư thì hay hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top