Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16.2

-Lựa cho mau còn về, tôi đói rồi.

Cả hai đang có mặt tại một đại lí điện tử khá lớn. Ở đây chắc toàn đồ hiệu xịn nha, đúng là người có kinh nghiệm có khác.

-Ko muốn mất thời gian sao cậu ko lựa dùm tôi đi, ko phải cậu nói sẽ mua cùng tôi còn gì.

-Tốt thôi, muốn để cậu mặc sức lựa chọn nhưng xem chừng cậu ko có cần. Vậy thì đi theo tôi!

-Đừng có ra lệnh cho tôi!

-Sao? Cậu ra lệnh cho tôi thì được còn tôi thì ko được à? Ra lệnh người ta quen rồi nên giờ bị người khác ra lệnh lại khó chịu đến thế à?

-Ko, sao tôi phải khó chịu?

Ra vẻ tỉnh bơ, ko muốn bị cậu ta bắt lấy thóp.

Cậu ta dẫn Vân My đến một quầy điện thoại toàn những chiếc rất bắt mắt.

-Vốn dĩ ko muốn để cậu dùng những thứ ở đây...

-Ở đây thì sao?

Ko chỉ là cậu ta mà còn là người nhân viên cũng phải cười.

-Chưa đến nơi thế này bao giờ hả?

-Tại sao tôi phải đến?

-Đừng tỏ ra lạnh lùng như thế trước mặt tôi trong hoàn cảnh này, rõ ràng là cậu đang xấu hổ.

Hình như cậu ta đã đúng.

Nhưng Vân My đột nhiên lại giữ vững được phong thái.

-Đừng nghĩ là cậu biết tôi đang nghĩ gì.

Ko để ý vấn đề đó nữa.

-Đây là nơi tập trung những loại điện thoại mới và hiện đại nhất trên thị trường, chẳng nhiều người đến khu vực này đâu. Vốn dĩ tôi ko muốn đưa cậu đến đây chút nào lãng phí tài sản của nhà họ Hoàng nhưg mà...ông nội tôi là một người rất chi là khó chơi nên nếu thấy tôi lựa cho cậu một con tầm thường thì thể nào cũng kiếm chuyện trong bữa ăn mà cậu thì biết rồi...

-Cậu rất ghét bị làm phiền trong bữa ăn vì cậu phải tập trung ăn cho bằng hết.

-Nghĩ tôi là heo sao? >_<

-Xem ra cũng ko đến nỗi ngu dốt, chỉ là vẫn còn chút lưu manh.

-Cẩn thận cái lưỡi của cậu.

-Doạ tôi cũng vô ích thôi.

-Vậy thì cứ thử một lúc nào đó tôi ra tay thực sự với cậu xem sao.

Rồi cậu ta quay đi nhìn vô quầy trưng bày các loại điện thoại nhìn một lượt.

-Liệu mình có nên thay đời mới hơn ko nhỉ? Có nhiều loại mới thiệt.

-Nè, đừng quên người cần mua là ai? Nếu cậu muốn thì...

-Tôi tự mua được, ko đợi cậu xò cái thẻ ra như thể bố thí đâu.

Cô ấy nhún vai rồi cũng quay đi ko cãi lộn nữa.

-Ah, cái này được đấy!

Cậu ta hô lên khi nhìn thấy một chiếc điện thoại màu hồng cảm ứng rất lấp lánh.

Vân My cũng hướng sự chú ý về cái khiến cậu ta hô lên thích thú như thế.

-Cái màu hồng đó hả?

-Sao? Ko phải con gái rất thích màu hồng à?

-Trong mắt cậu tôi cũng là con gái sao?

-Ko thì là gì?

Ko hỏi nữa mà quay sang phía người nhân viên.

-Cho tôi coi chiếc màu hồng này.

-Thế cậu lấy nó chứ gì? Đã nói con gái thích màu hồng cả mà.

Người nhân viên lấy chiếc điện thoại trong quầy ra nhân tiện giới thiệu luôn.

-Đây là loại mới ra mắt của HTC, kiểu dáng rất bắt mắt phù hợp với xu hướng hiện nay, tích hợp các chức năng hiển thị của Iphone và đặc biệt sử dụng hệ điệu hành Android nên ko chỉ an tâm về sự thu hút của vẻ bề ngoài mà còn bởi các tính năng hiện đại của...

-Ôi, lằng nhằng quá! Giá cả thế nào nói nhanh đi chúng tôi còn về.

Cậu ta khó chịu gắt.

-Nhưng ko biết bạn gái quý khách, cô ấy có muốn chọn...

-Cái này cũng được. À mà...

-Chúng tôi đâu có phải người yêu mà bạn gái?

-Vậy sao? Tôi xin lỗi.

Cậu ta phản ứng nhanh đấy chứ.

Người nhân viên thì nêu giá.

-Tuy có các tính năng tiến bộ như thế như giá vẫn ko thể vượt qua Iphone...

-Mau lên!

-Chiếc này giá 8 triệu 600K.

-Sao?

Người giật mình...là cậu ta mới khổ.

-8 triệu 600?

-Đây là giá chính hãng rồi...

-Tôi có nói nó mắc đâu mà giá chính hãng với chả giả hãng. Chỉ là...

"Con của mình cũng có hơn 10 triệu vậy mà của cậu ta gần 9 triệu lận, xấp xỉ bằng của mình."

-Thôi thanh toán đi!

-Đặc biệt của lô sản phẩm này là có tặg thêm một đôi móc treo rất đáng yêu coi như 1 món quà ra mắt sản phẩm mới của HTC.

-Thế sao?

"Nhưng mà...một đôi...chắc giống nhau hả?"

Nhân viên mang ra một chiếc hộp đặt trước mặt hai người.

Bên trong là hai chiếc móc khoá hình... chú mèo con đang cuộn tròn mình ngủ, chất liệu thì giống như là giả thuỷ tinh nên trông rất trong và sáng.

Cậu ta trợn tròn mắt vớ ngay lấy chiếc hộp và càng căng mắt ra nhìn hơn.

-Phải ko vậy? Như thể mày ở đây đợi có người rước mày đi thế?

Vừa rên rỉ cậu ta vừa liếc mắt sang nhìn Vân My.

-Phải ko vậy? Là có người đích thân chọn mày cho người đó mà.

Cái chất giọng đến là dễ khiến người ta nổi da gà.

Cậu ta bực mình nhìn cô ấy nhưng lại chẳng thể làm gì được trước điệu bộ dửng dưng của cổ.

Nhưng sự thật thì cậu ta cũng có con mắt nhìn, điện thoại ko chỉ đẹp, giá cả phải chăng (☻) mà còn có thêm một đôi móc điện thoại đáng yêu ơi là xinh xắn.

"Cái móc thế này thì có muốn lấy một cái cũng chẳng còn hứng thú nữa."

Người nhân viên mang chiếc điện thoại và hai chiếc móc mang đi gói gém cẩn thận rồi rất nhanh sau đó mang ra.

-Thanh toán đi!

Vân My lấy trong balô ra chiếc thẻ tín dụng và đưa cho người nhân viên.

Quẹt một cái mọi thứ đã sòng phẳng.

Giờ thì ra về.

Nhân tiện trên đường về nhà, cậu ta muốn xử lí hết mọi việc liên quan đến chiếc điện thoại của cô ấy luôn.

-Bỏ nó ra hỏi hộp đi.

-Chi?

-Tiện thể nếu có muốn thì móc luôn cái con mèo lười đang ngủ vô.

-Làm gì?

-Đừng nghĩ giờ nó là của cậu, cậu muốn làm gì nó thì làm, tôi kêu cậu lấy nó ra hay làm gì thì cứ làm đi.

-Tôi ko thích phải nghe lệnh của người khác.

-Ko thích à? Vậy thì để tôi.

Cậu ta giựt lấy chiếc túi của cô ấy và tháo bung bét mọi thứ ra một cách cẩu thả.

-Cậu làm cái gì thế hả?

Bấm bấm một lúc rồi trả lại.

-Tôi lưu số của mình và của ông nội nữa, cốt lõi của vấn đề là gọi cho cậu khi cậu biến mất như con mèo đi lạc nên tất nhiên phải cần số của tôi và ông nội trước tiên. Chứ cậu nghĩ tôi thích cho số bừa bãi với người khác lắm à?

Vân My bấm mở danh bạ thì thấy có hai cái tên. Một là "Anh Hai" và hai là "Ngai chu tich". Đúng là ấu trĩ.

Đến lượt cô ấy bấm bấm một lúc.

Cậu ta thấy hơi tò mò.

-Cậu đang làm gì thế hả?

Cậu ta lại giựt lấy chiếc điện thoại.

"Neck Scraf" và "Grandfather".

-Neck scraf là cái gì?

Tuy ko có ý muốn hỏi để tránh vị mất mặt nhưng ko hiểu sao buột miệng nói ra. khi phát hiện ra thì đã nhìn thấy Vân My đang cười nhạo báng.

-Tôi tự hỏi là trong thời gian qua mang tiếng là học hành nhưng cậu đã tiếp thu được những gì. Còn học thêm mà mấy từ đơn giản thế này cũng ko biết.

-Ko biết đấy thì sao? Báng bổ người ta đủ chưa hả?

-Mới nói được có hai câu, sao đủ.

-Vậy thì nói nốt đi cho hả dạ, hôm nay tôi cho nói hết đấy.

-Tôi ko ngu.

-...???

-Dù là khen một người tài giỏi hay nhạo báng một kẻ ngu ngốc thì đều khó khăn như nhau cả. Có nói cả đời cũng ko hết.

- >"<

Ý cô ấy là hoặc cậu ta tài giỏi hoặc là ngu ngốc. Câu trả lời thì có sẵn rồi. ^-^

-Nhưng mà...Neck srcaf là cái gì?

-Là cái này.

Lại một lần nữa cô nàng Vân My túm lấy chiếc khăn của cậu ta kéo về phía mình.

Cậu ta mới đầu có chút giật mình sau đó thì cơn tức giận lại nổi lên. Lúc nào cũng bị đối xử như thế với chiếc khăn của mình, ko nổi giận mới lạ.

-Hiểu chưa hả?

Cô ấy đang tính buông tay ra thì cậu ta đã mau lẹ nắm chặt lấy tay cô ấy, chặt hơn bình thường.

Cô ấy mở to mắt bực tức.

-Hôm qua chưa xử cậu nên cậu cứ thả sức làm càn thế này hả?

-Buông tay tôi ra! >"<

Càng cố giãy giụa tay để thoát, cậu ta càng bóp chặt hơn, tuyển thủ bóng rổ nên đôi tay là rất quan trọng mà, khoẻ là phải.

-Dù cậu có ghê gớm đến thế nào thì cũng chỉ là con gái mà thôi, sức mạnh của cậu cũng ko bao giờ chống lại được tôi đâu, vì thế nếu ko muốn mình bị đau hay tổn thương thì đừng ăn nói linh tinh hay có những hành động như khi nãy.

Cậu ta gằn từng tiếng một như để cô ấy nghe cho rõ và đừng bao giờ quên những lời cậu ta đang nói lúc này.

-Cậu đang doạ tôi đấy à?

Tay cô ấy tê rần và có lẽ máu cũng ứ đọng mất rồi.

-Ko doạ đâu, tôi nói là làm đấy, đừng nghĩ cậu là con gái thì tôi ko dám làm gì quá đáng, trong mắt tôi chỉ cần ai đó gây chuyện với tôi dù đó có là ai thì cũng sẽ ko thể yên ổn được.

-Đừng có áp dụng cái thói bạo lực của cậu với tôi. >_<

-Còn cậu thì ko bạo lực sao? Kẻ nào hôm trước đã đánh tôi bất tỉnh mà còn đòi hỏi sự yên lành?

Ko muốn nói nữa, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay hung bạo của cậu ta nhưng ko thể nào mà làm được.

Thấy cô ấy có vẻ đã yếu thế cậu ta mới liền hất tay cô ấy ra, hành động vẫn mạnh mẽ đến vô cảm như trái tim cậu ta dành cho tụi con gái.

-Từ sau cậu còn dám làm những việc đại loại như thế với tôi thì ko xong đâu, nên nhớ tôi ko phải một đứa con trai dễ dàng tha cho ai chỉ vì người đó là con gái. Ko bao giờ có chuyện đó đâu.

Mà càng là con gái cậu ta lại càng ko tha ấy chứ.

Kiên quyết ko bao giờ để bản thân bị tụi con gái bắt nạt nữa mà thành ra thế này đây.

Ko biết rồi điều kì diệu gì sẽ xảy ra với cậu ta?

Đúng như cậu ta nói, dù Vân My có mạnh mẽ hay ghê gớm đến thế nào thì trước sức mạnh lấn át của một người con trai mà đặc biệt là người có ấn tượng ko tốt với con gái như cậu ta thì cô ấy cũng chỉ là một người con gái yếu đuối về mặt sức mạnh mà thôi.

Người tài xế cũng thấy lạnh người trước hành động bạo lực với cả con gái của cậu chủ Hoàng Nam Nam của mình.

Hôm nay Vân My đã biến thành con gái trước cậu ta mất rồi. Chắc có lẽ thường ngày cậu ta nhẫn nhịn để ko phải đối xử quá đáng với cô ấy như thế. Khiếp, con trai chi đâu mà ghê hà!

Ko khí giờ ko chỉ đơn giản là yên lặng mà đã trở nên căng thẳng đến ngộp thở.

Cổ tay của cô ấy sưng đỏ lên, nóng ran. Ko hiểu tại sao mình lại để yên cho cậu ta doạ nạt mình như thế, Vân My thường ngày đâu có như thế. Cổ chỉ sợ duy nhất có ba mẹ nuôi thôi mà. Chết, ko nên nhắc đến những người đó.

...

-Ko có giúp việc, con lại đi học nên ta đã mua pizza rồi, con thích ăn pizza chứ?

-Vâng.

-Ông nội!

Cậu ta tru lên khổ sở.

Ông lão liền nạt.

-Tru lên cái gì? >_<

-Ông ko biết trong pizza có gì sao?

-Có gì?

Tỉnh bơ hỏi.

-Có ớt!!!

Cậu ta bực bội.

Bấy giờ ông lão mới ngớ ra.

-Ah, phải rồi, ta quên mất, thôi ko ăn được pizza thì tự đi nấu cơm mà ăn.

-Sao??? Ông nói con tự nấu cơm?

-Ko nấu được thì nhịn.

Ko có giúp việc với những người như

cậu ta quả là một khó khăn khủng khiếp.

Ko thể để mình tự làm những việc nội trợ đó cậu ta quay sang Vân My.

-Con mèo, đi nấu cơm cho tôi đi.

-Cái gì?

Ko phải cô ấy phản ứng mà chính là ngài chủ tịch lên tiếng phản bác.

Rồi chưa để ngài nói tiếp, cô ấy đã nói luôn.

-Tôi ko phải oshin của cậu.

Vừa làm một việc rất xấu với cô ấy mà vẫn nghĩ cổ sẽ ngoan ngoãn làm theo lời cậu ta ra lệnh sao? Đầu óc cậu ta là quá non kém hay là vốn dĩ ko thể già giặn hơn được?

Ngài chủ tịch cũng đồng tình tới tấp.

-Đúng thế, nói rất đúng.

Rồi sau đó ngài ta cùng Vân My bàn bạc về chiếc điện thoại mới của cô ấy.

Cậu ta điên tiết đành đi vô bếp, miệng thì vẫn ko cam chịu mà lẩm bẩm chửi thề.

-Cố tình ko nhớ con bị dị ứng ớt sao mua pizza, hai người muốn đầu độc chết tôi đến thế à?

Lục ục trong bếp hoài mà ko làm được gì hết trơn, đơn giản là...

-Gạo để ở đâu thế?

- = ="

Ko chỉ ông nội là người có phản ứng như thế mà đến cả Vân My lạnh lùng cũng phải bó da mặt.

-Cậu sống bao nhiêu năm trong nhà này rồi mà còn ko biết gạo để ở đâu?

-Tôi ko biết đấy, có vấn đề gì ko ổn với cậu à?

-Còn cãi nữa.

Ông nội ra mặt tiếp sức cho Vân My.

-Ông nói cứ như thể con là em trai cãi lại chị gái là cậu ta vậy. Ko phải ông nói con mới là anh Hai sao? Là em gái rồi thì phải biết chăm sóc anh trai hẳn hoi chứ, có mỗi việc nấu cơm cỏn con mà cũng bắt anh phải tự tay vô bếp là sao?

-Nói thì hay lắm...

Ông lão đang tính giành lại công bằng cho cô cháu gái yêu quý thì cô ấy đã đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Cậu ta tròn mắt ko hiểu.

Lấy gạo và cho vô rổ, sau đó quay ra nhìn cậu ta.

-Giờ thì đừng có nói là ko biết nấu cơm bằng cách nào và ăn với cái gì thì được.

-Tôi ko ngu đến nỗi đó.

-Vậy thì nhớ lấy cái câu này kẻo lát thành thằng ngu lại nói tôi ko nhắc.

Có vẻ cô ấy đã lấy lại phong thái như mọi khi, ko vì những lời nói và hành động quá đáng khi nãy của cậu ta mà bị bận tâm.

Vân My là người ko bao giờ quan tâm đến những chuyện vớ vẩn và cũng ko bận tâm đến những điều ko ra sao.

Và với cổ, những điều xuất phát từ Hoàng Nam Nam là những chuyện vớ vẩn, ko ra sao hết.

-Có vẻ như cậu chẳng để ý gì đến những lời tôi nói, cậu ko cảm thấy sợ bất kì ai sao? Gan cậu lớn đến cỡ đó hả?

-Cho dù tôi có sợ hãi trước tất cả mọi người nhưng trước một người như cậu thì ko bao giờ đâu.

-Thế cái này?

Cậu ta chộp lấy tay cô ấy – đang sưng đỏ – giơ lên.

Chưa kịp côg kích tiếp thì cô ấy đã nói.

-Cậu đang muốn khoe khoang sự bạo lực đáng xấu hổ của mình ra đấy à? Chỉ là một bàn tay bị một kẻ vô lại bóp nghẹt thôi, chẳng có gì để phải sợ hãi cả.

-Được lắm, vì có ông nội tôi hậu thuẫn nên ở nhà này ko thể làm gì được cậu đúng ko? Ko phải vì tôi sợ sệt gì ông nội nên ko động đến cậu nhưng cậu hãy cứ chờ đấy, tôi nói rồi, trước mặt tôi cậu dù mạnh mẽ đến mấy cũng vẫn chỉ là con gái mà thôi.

Ko đợi cậu ta hất tay mình ra như hất một con thú bám đuôi, cô ấy đã tự động giựt tay mình lại đồng thời dùng sức đẩy cậu ta một cái văng xa như quả cầu.

-Tôi cũng muốn nói cho cậu biết, Vân My này chẳng sợ cái gì hết, ko phải bình thường cậu chịu nhịn ko làm gì tôi mà lúc cậu hành động quá đáng tôi ko thèm làm căng với cậu thôi.

Rồi bỏ ra ngoài phòng khách.

"Ko thèm làm căng với tôi sao? Nói cái vớ vẩn gì vậy hả?"

Giờ Vân My phát hiện ra là cậu ta chỉ thực sự nổi khùng khi động đến chiếc khăn của cậu ta mà thôi, còn nếu nói những lời khó nghe cũng ko đến nỗi như thế.

Bữa trưa nay với cậu ta thật là khổ sở, để có cái ăn cậu ta phải cực nhọc vất vả vặt lộn trong nhà bếp. Ko biết làm cái gì cả. Kết quả là...ăn cũng như ko, thà ko ăn còn đỡ có nguy cơ bị ngộ độc.

Nhưng nếu giờ mà mua đồ hộp hay đồ ăn liền ngoài chợ hoặc siêu thị sẽ gặp rất nhiều trường hợp có ớt hoặc ko thì là đồ cay, thường là như thế đấy.

Dị ứng cũng giống như một loại kén ăn khó tính trong việc ăn uống. Nghe có vẻ hợp cạ với cái tính cách dễ cáu kỉnh của cậu ta.

Trời sinh có đôi, cậu ta với cái bệnh dị ứng ớt và đồ cay sinh ra chắc là để cho nhau thì phải.

Ăn xong lại còn phải rửa chén, tuy chỉ là cho vô máy rửa nhưng lại một vấn đề nữa, nghe qua chắc các bạn cũng đoán ra, cậu ta đâu biết cách sử dụng máy rửa. +_+

Trong quan điểm của cậu ta, máy rửa chén mua về là để cho giúp việc, còn cậu ta đường đường là công tử thiếu gia sao phải quan tâm đến mấy việc hoạt động này nọ của nó mà làm gì.

Chán cái người này thật. L

-Tôi biết là cậu sẽ tự mình biến thành thằng ngu mà.

-Nói vừa phải thôi.

-Tôi đang là người giúp cậu, khôn hồn thì biết điều một chút, ko thì tự mình sẽ rửa chén bằng tay của mình đấy.

Giọng đậm chất mafia. Nghe cứ như là..."ta đang là người giúp ngươi, khôn hồn thì biết điều một chút, ko thì tự người sẽ tắm bằng máu của người đấy". Ôi ghê quá!

Nhưng cậu ta đâu có sợ, càg thách thức cậu ta lại càng mặt dày muốn chống đối.

Nhưng rồi lại ngẫm nghĩ đến bản thân, lúc này mà cố làm theo tính cách của mình thì lại càng bất lợi.

Cậu ta đúng là một kẻ lười biếng mà.

Im lặng cho qua để cô ấy rửa chén xong mới gây sự.

Bây giờ mới để ý thấy cái tay của cô ấy trông có vẻ khá đau. Đồ tồi, giờ mới thực sự để ý sao?

Bỗng nhiên Vân My quay sang nhìn cậu ta. Thứ duy nhất cậu ta để ý trên khuôn mặt là...đôi môi hơi đỏ.

-Cậu...

Muốn hói gì đó nhưng lại cho qua ko hỏi nữa.

-Cảm ơn.

Để lại một câu nói kì lạ rồi bỏ đi.

Vân My hơi sững người.

"Cảm ơn? Cậu ta... vừa nói cảm ơn sao?"

Cậu ta bỏ lên phòng và nằm suy nghĩ.

Nam Nam sẽ chỉ lấy những người dịu dàng và tốt với Nam Nam như mẹ thôi.

-Ko được, mình đúng là có vấn đề, tự nhiên đi cảm ơn con nhỏ xấu xa đó.

Rồi cậu ta lại nhảy bổ ra khỏi giường.

-Nhìn xung quanh coi, chính nơi này con mèo chết tiệt đó đã lấy mất của mình cả tấn máu...

Có vài giọt máu. -_____-

-Cũng chính nơi này con mèo chết tiệt đó còn đánh mình bất tỉnh nhân sự, làm cái mặt mình chăm chút bấy lâu bầm dập. Thế mà chỉ vì cậu ta giúp mình rửa mấy cái chén mà mình lại cảm ơn cậu ta sao? Rõ ràng cậu ta có dùng son.

Hơ...hai cái vấn đề đó chả có liên quan gì đến nhau sất.

-Cậu ta có dùng son mà lại.

Lẩm bẩm một lúc cậu ta lại đi xuống nhà. Chắc đang tính bày trò hành hạ cô ấy đây mà. Tiểu nhân thế chứ lại.

-Trong tủ có trái dưa hấu, bổ ra làm món tráng miệng đi.

Ko phản kháng gì cả, chắc cũng vì nghĩ món tráng miệng ko chỉ dành cho riêng một mình cậu ta mà.

Cô ấy đang định đi vô bếp thì ông lão liền ngăn cản.

-Ko cần đâu.

-Ko sao ạ, con sẽ làm nhanh thôi.

-Nhanh ư?

Cậu ta cười nhạo mà vẻ mặt thì có vẻ gì đó rất đáng nghi.

Ông lão biết sự tình nên giải thích.

-Con sẽ trúng kế hiểm của thằng ranh này cho coi.

-Kế hiểm?

Đúng lúc này cậu ta cũng lên tiếng tiếp.

-Quy định khi ăn dưa hấu của tôi là...

-Còn có cái đó sao?

-Tôi là một người ko như những người khác, nhất là trong việc ăn uống.

-Lại dị ứng với gì nữa sao?

-Dưa dành cho tôi nhất thiết là phải ko có hạt, hạt to hay nhỏ, đen hay trắng, mẩy hay lép, bất kể là loại hạt nào của dưa đều ko được phép có mặt trong miếng dưa mà tôi dùng.

-Cậu bị dị ứng với cả hạt dưa hả?

- = ="

Thì nghe có vẻ như thế mà.

-Nếu ko phải thì phải moi hạt ra chi?

-Ko cần biết là cậu moi hay làm gì...

-Ko moi thì lấy hạt ra kiểu gì?

-Đã nói ko cần biết, chỉ cần khi tôi ăn ko thấy có hạt là được rồi.

-Vậy thì cậu khỏi ăn đi, có biết lấy hạt

ra lâu và khó khăn như thế nào ko hả?

-Tôi ko biết, những người giúp việc vẫn làm được việc mà tôi yêu cầu, chẳng lẽ cậu lại...

-Tôi nói lại lần nữa, tôi ko phải oshin của cậu!

-Là gì thì là, nhưng hiện tại cậu đang thay thế vị trí đó nên phải làm theo những gì tôi nói. Dưa phải ko có hạt!!!

-Khi ăn cậu ko thể tự phun hạt ra hả?

-Cậu ko biết thế nào là lịch sự hả? Nếu tôi phun vô mặt cậu có được ko?

+_+

-Cái thằng ranh này, ăn nói thế đấy.

Cậu ta ko để ý đến lời nói của ông lão nữa, vì cậu ta biết ổng biết rõ cậu ta là người như thế nào.

Mà ko hiểu cậu ta lại có cái thói công tử đến mức ăn dưa cũng phải moi hết hạt.

-Còn ko mau đi làm đi kẻo ko kịp. Khi nào xong mang lên phòng cho tôi một dĩa.

-Muốn ăn thì xuống mà ăn, tôi ko phải oshin, tôi nói rồi.

-Em gái mà ko mang đồ ăn lên phòng cho anh Hai được sao?

-Thế anh Hai bị què à? Hay cụt?

-Mau đi làm đi! >"<

Cậu ta đã cố gắng chọc tức Vân My khi nghĩ ra trò dưa hấu nhưng rồi lại vẫn bị cô ấy chơi xỏ lại bằng mấy câu nói nguy hiểm của cổ.

Còn Vân My thì sự thật là thấy trong lòng tức tối khó chịu lắm nhưng lại ko thể làm gì vì đã trót ngầm đồng ý sẽ đi làm món dưa hấu rồi, nhưng lúc đó ai biết cậu ta lại có cái thói khốn nạn đến thế đâu chứ. Thế nên chỉ biết tìm cách nói xiên lại cậu ta mấy câu cho bõ tức.

Làm thế nào để lấy hết hạt trong những miếg dưa đã cắt ra rồi chứ? Dưa có rất nhiều hạt, ko thể nào mà lấy hết tất cả các loại hạt được, ít nhất cũng sẽ phải dư lại mỗi loại một vài hạt. Mà với Vân My, cậu ta đã thách thức đến thế thì phải cố gắng làm cho tốt để cậu ta thấy được cổ ko phải là người dễ bị mấy trò bịp bợm của cậu ta chọc ngoáy.

Nhưng mà làm cách nào?

-Ah, có cách rồi!

Mình quên mất, Vân My là ai chứ?

Lục ục một lúc trong bếp, cô ấy mang ra ngoài phòng khách 2 dĩa dưa, một dĩa thì bìn thường còn dĩa kia thì...chắc là ko bình thường, nói chính xác thì trông rất là... ^_^

Cậu ta thì cứ nghĩ sẽ khiến cô ấy phát điên trong bếp với mấy cái hạt dưa cơ đấy. Nhưng khi nhìn thấy dĩa dưa mà cổ mang ra thì...thực sự là kinh hoàng.

-Cái này...là...dưa ấy hả?

Giọng lép bép ko nói nổi nữa.

Vân My đặt dĩa bình thường xuống trước mặt ngài chủ tịch còn dĩa kia thì trước mặt cậu ta.

-Vừa ý cậu rồi đấy.

-Đây mà là dưa hấu sao? Là dưa siêu mỏng thì đúng hơn.

Thực sự là mỗi miếng đều trông rất mỏng, có thể nhìn xuyên từ bên này qua bên kia. Thì thế mới lấy hết được mọi loại hạt ra chứ. Đúng là thông mình! Bái phục!

Ngài chủ tịch cũng ko tránh nổi sự ngỡ ngàng trước dĩa dưa đặc biệt.

Nhưng rồi ổng cũng tỏ ra tâm đắc.

-Ý tưởng này thật là thông minh. Cắt được như thế này là cả một nghệ thuật đấy.

- ^_^

Cậu ta thì...nóng trong người.

-Thế này thì ăn sao nổi.

-Sao ko ăn nổi, ko có hạt ko phải cậu mới ăn được sao? Giờ ko còn một hạt nào cả lại nói ko ăn được, rút cuộc cậu muốn giở trò gì nữa?

-Mỏng thế này thì dính răng chứ ăn cái nỗi gì.

-Mỏng thì ghép vài miếng vô mà ăn, đừng bày trò hành hạ người khác nữa.

Ông lão lên tiếng chấm dứt màn trẻ con của cậu ta.

Tưởng cậu ta sẽ bực bội ko ăn nữa, ai dè vẫn ngồi đó ăn ngon lành. =_=

Lát sau khi cậu ta đã lên phòng nghỉ dưỡng, dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, Vân My mới chợt nhớ ra vấn đề với chiếc điện thoại mới của mình.

Thực ra cô ấy cũng khá thích nghe nhạc, khi đầu óc bế tắc hoặc cảm thấy mệt mỏi, cô ấy rất muốn được nghe nhạc, chỉ là ông bà Hà chẳng bao giờ cho phép cổ rời khỏi bàn học và việc học.

Khi nãy ông nội cũng có nói nếu có cần gì với máy tính thì cứ sang phòng cậu ta sử dụng thoải mái.

Nhưg mà...cô ấy thấy ko có được thoải mái chút nào nếu sag dùng đồ của cậu ta, mà cả cậu ta chắc cũng thấy khó chịu ấy chứ.

Nhưng mà...điện thoại mà ko có chút nhạc thì dở ẹc, chán òm.

Nhưng mà...

Vớ va vớ vẩn, suy nghĩ của người ta sao mình cứ phải vặt lộn nghĩ dùm chứ?

Cuối cùng thì cô ấy cũng quyết định. Dẫu sao trong mắt cậu ta cô ấy vốn là một người khó chơi, thích chọc ngoáy cậu ta bằg những cách ko đơn giản, nên dù có làm gì hay ko làm gì thì cũng bị cậu ta gây rối thôi. Đã thế thì cậu ta có chế giễu hay sao đó thì đả kích lại, sợ gì.

Gõ cửa phòng cậu ta, ít nhất cũng phải lịch sự mà.

-Có việc gì?

-Cho dùng nhờ máy tính chút được ko?

-Cái gì?

-Thấy tôi nhờ vả cậu lạ lắm à?

Bắt đầu thấy khó chịu, thì đi nhờ người khác lại là người luôn gây sự với mình khó chịu là điều ko thể tránh dù đó có là người như Vân My.

-Dùng làm gì?

-Có chút việc. Sao, ko cho hả?

-Dùng nhờ phải trả thuế đấy.

Câu này khiến cô ấy nhớ đến lúc Hà Gia Bảo kêu muốn đóng thuế khi cô ấy yêu cầu như thế.

Thấy lạnh cả người nên cổ quyết định bỏ đi.

-Thôi, khỏi cần.

-Mới có nói đến thế thôi mà đã bỏ cuộc hả? Lạ thiệt nghen!

Cậu ta giở trò nói kích.

Biết là ko nên để mình dính bẫy của cậu ta nhưng thấy bực mình đành quay lại.

-Đóng thuế hả? Thuế của cậu là cái gì?

-Đơn giản thôi.☻

Với cái nụ cười này mà đơn giản được sao?

-Sợ à?

-Nói mau đi! À mà...tại sao tôi phải làm như thế, ông nội...

-Dù ông nội có đứng ở đây mà muốn dùng máy tính của tôi thì cũng phải trả thuế thôi, đừng có moi ông ra để uy hiếp.

-Thế sao? Đến ông nội cậu đây mà cũng phải trả thuế cho cái máy tính đã mua cho cậu hả?

Ackk! Giật mình mà.

-Đừng có bày trò làm khó người khác nữa, ko tránh ra cho con nhỏ vô thì đừng trách tôi chuyển máy sang cho nó.

-Đây là phòng con!

-Nhà này là của ta, ta chưa chết mà đã muốn giành tài sản rồi hả?

-Nói thế nào thì đây cũng là đời tư của con, sao có thể để con gái tự tiện vô trỏng được.

-Phiền phức, nó vô dùng cái máy tính chứ có làm gì mà xâm phạm đến đời tư của cậu, ko lẽ cậu để đồ đạc quần áo ko đúng chỗ?

-Ông nội!

Rồi ông lão láu cá đẩy cậu ta ra và quay sang phía Vân My.

-Con cứ dùng thoải mái tất cả những gì có thể dùng được trong phòng này.

-Dạ...

Khó xử với ông lão này thật.

Khi ông lão đi rồi, cậu ta cũng ko thèm nói gì nữa, chắc vì xấu hổ, dẫu sao cũng đã nói dù ông nội có ở đây cũng ko làm gì được thế mà ổng vừa xuất hiện cái đã bị lấn át, thật là nhục nhã mà. ^0^

-Biến đi! Đừng ở đó xâm xọc người khác! >"<

Lêu lêu...

-Máy tính để đâu vậy?

Nhìn hoài ko thấy đâu cả, kể cả máy bàn hay laptop.

-Trong ngăn kéo ấy.

-Gì???

Đúng là có hơi sửng sốt, nhưng có thể hiểu được vì công nghệ hiện đại, máy tính còn có thể bỏ túi nói chi cho vô ngăn bàn.

-Ipad hả?

-Nhìn thì biết. >_<

Cô ấy mở ngăn kéo ra, đúng là Ipad thật.

Những loại thế này thường lắp đặt mạng ko dây ngay bên trong máy.

Lấy thẻ trong điện thoại ra thì lại nảy sinh một vấn đề.

-Có cổng ko?

-Ko dùng Bluetooth ấy. >"<

Có vẻ hiện giờ cô ấy đã bị biến thành kẻ rắc rồi hỏi nhiều mất rồi.

-Như thế lâu hơn. >"<

Cô ấy cũng ko dễ chịu gì khi cứ phải hỏi nhiều như vậy mà.

-Trong ngăn kéo bên cạnh.

OK, thế là xong phần phụ kiện.

-Mà cậu làm cái gì thế?

-Down nhạc.

Nghe đến đây cậu ta nổi khùng.

-Máy cậu ko cài nổi mạng hay sao mà phải dùng đến Ipad của tôi down nhạc hả?

-Cậu ko biết down nhạc bằng điện thoại rất bất tiện à?

-Tuỳ cậu, dùng cho nhanh còn ra cho tôi ngủ.

-Thì cậu cứ ngủ đi, sợ tôi nhìn trộm chắc.

-Đúng, hôm bữa có kẻ nhìn trộm nên tôi thấy sợ lắm rồi.

-Đồ điên!

Ko đôi co nữa mà quay sang làm tiếp việc của mình cho nhanh còn ra ngoài, cũng ko muốn ở đây mà tốn calo với cậu ta.

Đang down nhạc vô tình chạm tay vô một chỗ nào đó trên màn hình. Một dòng chữ xanh hiện lên. "Truy cập nhiều nhất."

Bên dưới là một dòng chữ đen..."Phim sex online".

Ôi trời!!!

"Ko ngờ cậu ta đúng là một kẻ biến thái thật."

Cũng có sao đâu, con trai đều thế cả. J

-Con trai các người thì đều thế cả, đều biến thái một lũ với nhau mà.

Tự nhiên nổi cáu là sao ta?

Thấy phản ứng của Vân My ko có được tốt, cậu ta liền rón rén lại gần và nhìn.

Thấy thế thì cười phá lên.

-Có thế mà khiến cho Vân My cậu phải sửng sốt đến thế đó hả?

"Thực sự biến thái rồi!"

-Đây là cái mà cậu nói là đời tư của mình sao?

-Ko, đấy có gì đâu mà phải giấu.

- = ="

Với lũ con trai chỉ còn cách có biểu hiện = =" như thế.

Cậu ta vẫn cứ tiếp tục cười khiến Vân My cảm thấy thực sự ức chế, đồng thời cũng cảm thấy kinh hãi với những thứ mà bọn con trai thường làm. Thì đã nói con trai là thế lại còn. Nhưng cũng ko hẳn toàn bộ đều thế, có chăng cậu ta là 1 trong số đó thôi. J

-Và cậu cũng trong số đó nữa.

Oh no! Tôi mà lại thế. ^_^

-Nhanh nhanh đi!

Cậu ta thôi cười và nhảy lên giường nằm.

Cô ấy tiếp tục việc của mình và quên đi cái phim sex online vớ vẩn của tụi con trai. Thực ra chưa coi nên ko biết nó bê bối đến mức nào nên cổ chỉ cảm thấy kinh hãi theo bản năng mà thôi. Nếu mà ko may màn hình xuất hiện mấy hình ảnh đó coi, thể nào chả la hét ầm ĩ. (Híhí!)

Một lát sau, hoàn thành ý nguyện, Vân My thu dọn mọi thứ để đúng lại chỗ cũ rồi quay sang tính hỏi cậu ta nốt một việc nữa.

-Tôi muốn hỏi...ơ...

Nhưng cậu ta đã say sưa ngon giấc từ đời nhà Tần mất tiêu.

Thế nên đành nhẹ nhàng rời khỏi phòng, cũng ko muốn đánh thức cậu ta hay làm kinh động đến giấc ngủ của cậu ta nữa, vì như thế lại là gây chuyện rồi rắc rối, lằng nhằng, mà cô ấy thì ko thích mấy việc đó.

Mới đầu ko mấy quan tâm, nhưng giờ để ý mới thấy quan niệm về tính cách cũng như sở thích của con gái của những người trong gia đình này đến là giống nhau, nghĩ là con gái thì đều thích màu hồg hay sao? Ông nội thì chuẩn bị trong phòng toàn bộ đều là màu hồng, cậu ta thì cũng chọn cho cổ một chiếc điện thoại màu hồng luôn.

Nhưng cuộc sống của cô ấy từ bây giờ liệu có được như màu sắc mà họ mang đến cho cổ ko?

Nhắc đến sự ngọt ngào ta thường liên tưởng đến màu hồng, nhưng liệu S.A – Những thách thức ngọt ngào có như thế?

Nói chung muốn biết phải đọc, đơn giản thế thôi. ^_^

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top