Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Fourth Code

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4: Kaze Tachinu (The Wind Rises)

- A! – Ran giật mình hét lên đến đánh rơi cả tờ giấy đang cầm trên tay

- Kudo-san, có chuyện gì vậy? – Shiraishi từ trong văn phòng chính của cô đang sắp xếp tài liệu cũng giật mình vì tiếng hét của cô mà chạy ra – Có chuyện gì vậy?

Cô run rẩy đến ngã trên sàn thạch anh lạnh ngắt, tờ giấy vừa được gửi đến nằm chỏng chơ trên sàn bị Shiraishi nhặt lên đọc, những mã code này so với những mã code trước kia thì cũng không có gì sai biệt cho lắm, chỉ là font chữ in ra có hơi chút kinh dị. Nhưng nhìn như thế nào cũng thực sự thấy giống màu của máu sau khi đã đông lại. Có màu nâu đỏ.

- Kudo-san, chỉ là font chữ hơi kinh dị thôi mà?

- A... a... vậy à... - Ran giật mình hoàng hồn lại rồi nhận lấy tờ giấy từ tay Shiraishi

Cô nhìn kĩ vào nó, font chữ kinh dị làm cô giật bắn mình như ngày xưa anh hay hù cô bằng những phương pháp như thế này. Nghĩ đến đây, Ran bỗng nhiên giật mình khi nhớ lại lời nói đùa của anh ngày xưa: Em cứ nhát ma như thế này nếu như sau này anh mà chết để lại kí hiệu bằng máu cho em thì tính sao đây? Lúc đó cô cứ nghĩ rằng anh sẽ chỉ nói đùa nhưng không ngờ cuối cùng điều mà anh nói lại trở thành sự thật. Mã code bằng máu này, trông giống bằng máu nhưng thực sự có phải là bằng máu không?

- Kudo-san, chị đang nghĩ gì vậy? – Shiraishi nghiêng đầu hướng ra phía tầm nhìn của cô mà thắc mắc

- À, không có gì đâu. – Cô khẽ lắc đầu phẩy phẩy tay rồi cất tờ mã code vào trong túi áo rồi lại quay đầu hướng vào trong văn phòng của mình – Chúng ta tiếp tục thôi, còn một khách hàng nữa của tháng này đấy.

- Vâng!

Trong khi cô đang chật vật ở trong văn phòng của mình với đống tài liệu bào chữa cho nguyên cáo và bị cáo của một vài vụ kiện thì ở nhà Kudo, Yukiko và Yusaku sau chuyến du ngoại sang Anh để lấy tư liệu viết tiểu thuyết thì cuối cùng cũng đã về nước và hiện giờ thì đang ngồi chơi với bé Tsukino đây.

- A a a a!!! Chi-chan, cháu nội của bà đáng yêu quá đi! – Yukiko liên tục cọ cọ má vào cháu gái, cưng nựng nó liên tục

- Con cảm ơn bà, Yukiko obaa-chan cũng đáng yêu nhắm! – Bé con nào đó ngây thơ vô tội khen bà nội mà không hề biết chính điều đó đã châm ngòi nổ cho một quả bom

- ÔI!!! Chi-chan! Con quá đáng yêu! Đi, đi mua đồ với bà nội! Yusaku! Đưa thẻ của anh đây cho em!

Mặt vị tiểu thuyết gia nổi tiếng thế giới nào đó mặt méo sệch nhìn vợ cùng cháu gái, ông thừa biết Yukiko lúc đi mua đồ cho cháu gái thì sẽ vung tiền không tiếc đâu mà... Nhưng đối diện với cái ánh mắt hừng hực lửa của vợ cùng gương mặt méo sệch của cháu gái cũng y hệt của mình cũng đành buông bút xuống mà ra kiềm chế vợ lại cho vợ ông khỏi nổi hứng đi.

- Em thôi đi nào, Tsukino còn nhỏ, đâu cần nhiều quần áo đến thế.

- Nhưng mà... Nhưng mà!

- Không là không! – Nói rồi ông quay qua nhìn cháu gái đang ngồi ôm búp bê – Chi-chan, dạo này con và mẹ có vấn đề gì không?

- Dạ không! Mẹ hương Chi-chan nhiều nhắm!

- Nếu vậy thì tốt, nếu có chuyện gì thì con phải nói cho ông nội biết nghe không? – Ánh mắt Yusaku dịu dàng sau chiếc kính gọng đen, bàn tay to lớn qua đầu đứa cháu nhỏ

- Vâng! – Tsukino vui vẻ cười, đôi mắt nhắm nghiền cong cong như vầng trăng, nhưng rồi cô bé đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó mà lên tiếng nói – A, Yuu ojii-chan, dạo gần đây mẹ con có vẻ lạ nhắm, đặc biệt là khi mẹ nhận được lá hư đó nhữa

- Chi-chan, là "lá thư" chứ không phải "lá hư" nha. – Yukiko cố gắng luyện lại khả năng phát âm cho cháu

Trong khi đó thù Yusaku lại giật mình trước những lời nói ngây thơ của cháu gái

- Chi-chan, con nói ông nghe. Lá thư nào cơ? Con biết mẹ con cất nó ở đâu không?

- Dạ biết, ở trong ngăn kéo đằng kia ạ! – Vừa nói, Tsukino vừa chỉ vào chiếc bàn gỗ dài duy nhất được đặt trong thư phòng

Yusaku nhanh chóng đứng dậy chạy lại chiếc bàn đó, mở ngăng kéo bàn ra. Đập ngay vào mắt ông đầu tiên chính là hai tờ mã code được đặt song song với nhau, có một mã nhìn trông giản đơn chỉ 2 dòng nhưng một mã thì có tới 3 dòng và có vẻ tương đối phức tạp. Những mã code này dường như không tiên quan mấy đến nhau nhưng cũng có một vài mã bị lặp. Ông thử tưởng tượng trong đầu ra một vài cách giải mã nhưng khi lắp vào thì lại không được như ý muốn. Chẳng nhẽ đây là...

- Yukiko. – Ông gọi, rồi đưa cho bà mấy mã code kia

Yukiko đang chơi với cháu được chồng đưa cho mấy mã code kia cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn đưa tay mà nhận lấy. Nhìn những mã code không hiểu ẩn ý, bà khẽ giật mình. Đôi mắt hoảng sợ quay lại nhìn vào ông, miệng lắp bắp:

- Chẳng nhẽ đây là...

Yusaku gật đầu, chuyện kẻ đó nói không ngờ lại trở thành sự thật sớm đến như vậy...

___________FLASH BACK___________

London – 3 ngày trước

Hôm nay là một ngày đẹp trời a~ Hai vợ chồng nhà Kudo này còn đang thảnh thơi rong ruổi đi tản bộ dưới cái lạnh tháng 2 của Anh quốc, đặc biệt là vị tiểu thuyết gia trinh thám hàng đầu thế giới kia, ông có biết vì ông mà bao nhiêu vị biên tập viên phải khổ sở khi mà ông không chịu nộp bản thảo đúng hẹn không hả?! Đương nhiên là vị phu nhân nhà Kudo kia cũng chẳng quan tâm mấy đến công việc của chồng, dù cho đã U50 rồi nhưng bà vẫn còn thu hút nhiều ong bướm lắm a~

- Yusaku, để Chi-chan cho bé Ran liệu có được không nhỉ? – Đột nhiên Yukiko quay sang hỏi chồng mình

- Sao tự nhiên em lại hỏi vậy? – Yusaku ngạc nhiên, bình thường ông không mấy khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng này của vợ mình đâu, mà nói chính xác thì kể từ khi Shinichi teo nhỏ thành Conan ông đã không thấy thêm lần nào nữa rồi

- Chỉ là... bé Ran dường như vẫn còn rất hận bé Shin về chuyện ngày xưa. Chi-chan có đôi mắt giống thằng bé vậy, liệu... - Bà không cần phải nói hết câu, Yusaku hoàn toàn có thể hiểu được điều bà muốn nói

Yusaku nhếch mép cười nhạt, bàn tay ông đưa lên nhẹ vuốt tóc vợ mình rồi dùng chính bàn tay ấy lần xuống nắm lấy tay bà, 10 ngón tay đan vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm giữa tiết trời buốt lạnh tháng 2

- Em nói gì kì vậy? Chi-chan là con đẻ của bé Ran, không đời nào con bé lại bỏ rơi con mình được. Chạm vào vết thương tuy rất đau nhưng đó là cách duy nhất để chữa lành vết thương. Con bé rồi sẽ ổn thôi.

- Anh nói phải!

Hai người vui vẻ tay trong tay bước đi bên lề dường, dưới những hàng cây lâu năm dọc vỉa hè phố đi bộ. Một người đàn ông lướt qua họ, nhanh tay nhét một tờ giấy nào đó vào tay Yukiko, nói một câu gì đó rồi rất nhanh đã biến mất. Khi nghe câu nói của người đàn ông kia, Yusaku giật mình định đuổi theo nhưng chỉ mới đó thôi đã không thấy tăm hơi đâu. Dòng người tấp nập qua lại trước mắt ông, bóng dáng người kia... mất rồi.

Yukiko mở to đôi mắt màu xanh dương đầy bàng hoàng, đôi chân run rẩy đứng không vững đến phải níu vào người đàn ông bên cạnh, ông nhanh chóng đưa tay đỡ lấy vợ mình, lo lắng hỏi:

- Yukiko, em không sao chứ?

- Không... em không sao... - Bàn tay bà siết chặt lấy chiếc áo khoác ngoài của chông, nhướng người lên cố nhìn thẳng vào mắt ông, đôi mắt bà chữa đầy tia hoảng loạn, lo lắng và thậm chí còn thấp thoáng lấy một chút hi vọng – Yusaku... vừa nãy... liệu có thể nào...?

- Ừ... - Ông gật đầu, vòng tay siết chặt lấy vợ mình, quay đầu hướng theo nơi mà mình mất dấu người đàn ông kia – Có lẽ là một người có liên quan.

Con trai mất tích mà có thể vui vẻ vậy sao? – Đó là câu hỏi mà người đàn ông lúc nãy đã nói với họ. Người đó không nói là đã chết mà lại nói là mất tích, chuyện Kudo Shinichi đột ngột mất tích không phải ai cũng biết, những người biết chi tiết sự việc lại càng ít hơn nữa. Vậy mà người này không nói rằng anh đã chết lại nói rằng anh mất tích, như thế chẳng phải chứng minh rằng anh vẫn còn sống hay sao?

- Yukiko, chúng ta về nhà thôi. Tờ giấy người đó đưa cho em, em vẫn đang cầm chứ?

- Vâng, đây. – Bà xòe bàn tay trái ra, để lộ một tờ giấy trắng được gấp nhỏ lại

Yusaku cầm lấy tờ giấy kia nhét cẩn thận vào trong túi áo ngực rồi kéo tay vợ quay đầu hướng về căn nhà của họ tọa lạc tại một con phố nhỏ gần trung tâm thành phố. Căn nhà được thiết kế theo phong cách Châu Âu ấm cúng vô cùng có kèm theo lò sưởi. Căn phòng khách được bày biện trang hoàng có bàn ghế đầy đủ cùng những giá sách bao quanh, và đương nhiên căn phòng khách này cũng là căn phòng mà có lò sưởi ấm cúng. Tông màu chủ đạo là màu trầm kết hợp cùng với thời tiết lạnh giá bên ngoài. Nhìn vào là có thể biết được được chủ nhân của nó là một con người trầm tính.

Vị tiểu thuyết gia hàng đầu dìu vợ mình vào trong nhà, để bà ngồi xuống chiếc ghế rồi nhanh chân chạy đi lấy trà rót vào cốc rồi đưa cho vợ mình. Sau đó ông hít một hơi thật sâu rồi mở tờ giấy ra, nhưng trái với sự mong chờ của ông, những thứ được viết trong tờ giấy kia chỉ là một dòng số, nhìn là có thể biết được đây là 1 số điện thoại rồi.

- Yusaku, liệu đây có thể nào là số điện thoại của bé Shin không? – Yukiko nhìn vào tờ giấy mà ông đang cầm, lên tiếng thắc mắc

- Anh không chắc lắm. Nhưng em cũng đừng hi vọng gì quá nhiều. Hi vọng càng nhiều thật vọng càng cao mà.

- Ừm, em biết rồi.

Nhận được câu trả lời thỏa đáng, ông liền lấy máy điện thoại ra, xác nhận dấu vân tay mở mã rồi mở mục gọi điện, vừa nhìn vào tờ giấy vừa bấm số trên màn hình cảm ứng, đến khi ông hoàn thành dãy số thì đã là chuyện của 10 giây sau. Ngón tay cái lưỡng lực để trên màn hình chưa chạm vào biểu tượng màu xanh lá nhẫn gọi đi. Ông không phải là không có hi vọng, chỉ là sự hi vọng này không quá nhiều mà khiến ông nghĩ rằng con trai mình sẽ là người bắt máy ở số điện thoại này.

Tiếng chuông kêu lên dài thành 3 hồi thì có tiếng nhấc máy. Đầu dây kia im lặng, ông cũng im lặng. Yusaku nghĩ rằng có lẽ nên để người ta nói trước bởi vì có lẽ ông là người không phải khi đột nhiên gọi điện cho người ta thế này, nhưng người ở đầu dây bên kia khi nghe thấy tiếng im lặng sau khi nhấc máy cũng chỉ nhếch mép cười nửa miệng. Mãi hồi lâu sau, người kia mới phá tan sự im lặng giữa hai đầu dây

- Xin chào, Kudo Yusaku.

- ... - Yusaku giật mình, giọng nói này chính là người đàn ông lúc nãy! – Cậu là ai, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với con trai tôi?!

- Ha ha ha... - Người kia khẽ cười nhẹ thành tiếng, ý cười mang vài phần trêu chọc – Ngài tiểu thuyết gia trinh thám hàng đầu có IQ cao vậy mà cũng không đoán nổi tôi là ai sao?

- ... - Ông im lặng, chờ đợi câu trả lời

- Tôi sẽ chỉ xác nhận với ông duy nhất một điều, đó là con trai ông vẫn còn sống. Nhưng hiện tại vị Sherlock Homels thời hiện đại kia đang ở đâu tôi cũng không biết. Mà có biết cũng không thể nói cho ông được. Cậu ta có lời nhắn đến mọi người đây: Hãy cùng chơi một trò chơi đếm ngược. Thời hạn ta có là một năm. Gợi ý sẽ đến qua những câu số học. Quá khứ sẽ là một mảnh ghép hỗn mang. Quay ngược thời gian 5 năm về trước. Đáp án giải theo thiếu nữ dưới ánh trăng. Đó là những gì cậu ta nói, câu đố đã được gửi đến rồi đấy và giờ thì... Game Start! Tút... Tút... tút...!

- Khoan đã!

Yusaku giật mình hét lớn, tiếng cúp máy từ đầu dây bên kia vang đều đều bên tai, lạnh ngắt... hụt hẫng...

___________END FLASH BACK___________

Đến lúc Ran về nhà đã là gần 8 giờ tối, nhìn bố mẹ chồng trầm mặc ngồi lù lù ở phòng khác khiến cô có chút giật mình.

- Con chào bố mẹ. Bố mẹ về từ bao giờ mà sao không kêu con ra sân bay đón? Hai người đã ăn gì chưa ạ? Để con đi làm bữa tối nhé?

- Thôi thôi, cảm ơn con, Ran. – Yusaku ngẩng đầu lên nhìn con dâu gượng cười rồi chỉ đến chiếc ghế đơn trống trước mặt – Con ngồi đi, bố mẹ có chuyện cần nói.

- Dạ.

Cô đặt túi xách xuống ghế rồi cởi bỏ áo khoác ngoài, ngồi xuống chiếc ghế sopha đơn đối diện với cha mẹ chồng, Yusaku quay qua nhìn Yukiko, nhẹ gật đầu với bà. Cựu minh tinh của giời điện ảnh tiếp nhận dấu hiệu từ chống mình mà cũng quay sang hỏi con dâu.

- Ran, trước khi chúng ta nói chuyện, ta cần xác nhận với con một điều.

- Vâng.

- Có phải là gần đây con hay nhận được những lá thư không người gửi đúng không? Mà trong lá thư, nội dung có liên quan đến những con số?

Ran giật mình, chuyện những lá thư mang mã code kia, ngoài cô và Shiraishi lẫn bé Chi, là không có ai biết, vậy tại sao...

- Ran, ba ngày trước chúng ta đã gặp một người đàn ông. – Nhận ra những biểu cảm nghi ngờ trên gương mặt thất thần của con dâu, Yusaku liền lên tiếng tiếp lời vợ mình – Người đó đã xác nhận cho chúng ta một chuyện. Shinichi chính là vẫn còn sống.

Câu nói này của Yusaku như sét đánh ngang tai đối với cô, đôi mắt mở lớn đầy ngạc nhiên, kinh hãi và có cả phẫn nộ rất nhẹ... thân hình người phụ nữ run rẩy bần bật, không thể nói lên lời. Đây là chuyện đùa sao? Anh... là anh vẫn còn sống sao? Tại sao lại có thể như vậy? Nếu như anh còn sống, tại sao không gọi điện về báo tin cho cô? Tại sao lại để cho cô chờ đợi anh suốt 5 năm ròng rã vậy mà vẫn không có tin tức? Tại sao lại...?

Nhưng rồi những dòng suy nghĩ đó của cô bị cắt ngang đi bởi hơi ấm truyền đến khi Yukiko đặt tay lên tay cô khiến Ran quay qua nhìn bà. Đôi mắt xanh dương của người mẹ này dường như cũng đồng cảm với những cảm xúc trong cô, đồng cảm với những điều đau đớn lẫn thắc mắc mà cô đang phải chịu đựng, đồng cảm với tất cả những gì mà cô đang nghĩ.

- Mẹ... - Cô khẽ gọi, thực sự không biết phải nói gì khi nhìn vào đôi mắt của bà, chỉ có thể nói những điều như thế

- Mẹ hiểu mà, mẹ hiểu mà, bé Ran. Nhưng còn một điều nữa chúng ta muốn con nghe.

Nói rồi, bà quay đầu sang nhìn Yusaku, ánh mắt hai người chạm nhau, ông gật đầu và lấy trong túi áo ngực ra một chiếc bút ghi âm, đặt lên giữa bàn và bật nút Play.

Ban đầu, thứ cô nghe thấy chỉ là sự im lặng đến tột cùng của đoạn ghi âm đó, nhưng rồi sau đó lại giật mình vì một giọng nói đàn ông vang lên.

"Xin chào, Kudo Yusaku."

"... Cậu là ai, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với con trai tôi?!"

- Đây là... - Ran ngạc nhiên

- Suỵt, trật tự nào. – Yukiko khẽ ngăn con dâu lại, chờ nghe hết đoạn ghi âm

"Ha ha ha... Ngài tiểu thuyết gia trinh thám hàng đầu có IQ cao vậy mà cũng không đoán nổi tôi là ai sao?"

"..."

"Tôi sẽ chỉ xác nhận với ông duy nhất một điều, đó là con trai ông vẫn còn sống. Nhưng hiện tại vị Sherlock Homels thời hiện đại kia đang ở đâu tôi cũng không biết. Mà có biết cũng không thể nói cho ông được. Cậu ta có lời nhắn đến mọi người đây: Hãy cùng chơi một trò chơi đếm ngược. Thời hạn ta có là một năm. Gợi ý sẽ đến qua những câu số học. Quá khứ sẽ là một mảnh ghép hỗn mang. Quay ngược thời gian 5 năm về trước. Đáp án giải theo thiếu nữ dưới ánh trăng. Đó là những gì cậu ta nói, câu đố đã được gửi đến rồi đấy và giờ thì... Game Start!"

Đoạn video kết thúc với tiếng cúp máy vang lên khá to, Ran bần thần ngồi đờ đẫn ra đấy, đôi mắt màu tím violet nhìn chằm chằm vào chiếc bút ghi âm để trên bàn như thể nó là một vật thể lạ nào đó từ trên trời rơi xuống. Yusaku vươn tay ra lấy lại chiếc bút ghi âm cất vào túi áo ngực, gương mặt ông vẫn điềm nhiên, chỉ là có đôi mắt đang mang chút dao động nhỏ.

- Ran, bố biết là con hiện giờ rất sốc khi nghe được những điều này. Nhưng bây giờ ta cần con trả lời những câu hỏi của Yukiko lúc nãy, có phải gần đây con hay nhận được những lá thư mang nội dung là những con sống không?

Ran nuốt nước bọt, cô nhắm mắt lại khoảng 5 giây trước khi mở ra lần nữa để cố trấn tĩnh, ai mà lại có thể bình tĩnh được khi mà nghe được tin người chồng đã mất tích 5 năm của mình giờ đây vẫn còn sống cơ chứ?

- Dạ đúng, chính xác thì tính đến ngày hôm nay con đã nhận được tổng cộng ba lá thư mà trong đó đều là những mật mã. Con đã thử tìm cách giải nhưng đều không nhận được kết quả gì, một phần nào đó trong thâm tâm của con như mách bảo rằng cách để giải ra những mật mã đó nằm ở trong quá khứ. Nhưng là cái gì trong quá khứ thì con vẫn thực sự chưa biết.

Yusaku và Yukiko dường như giật mình đồng thời khi nghe những điều cô nói, hai mã code sáng nay họ được bé Chi chỉ cho ở trong văn phòng đã thấy rồi nhưng còn mã code thứ 3 mà cô nói vậy là mới được nhận hay sao?

- Ran, có phải mã code thứ 3 kia là con mới nhận được ngày hôm nay à? – Ông lên tiếng hỏi, giọng điệu mang vài phần khẩn trương

- A vâng, dạ phải ạ.

- Đưa cho bố xem đi.

- Vâng đây.

Cô lục trong túi sách ra một lá thư rồi đưa cho bố chồng, Yukiko cũng nổi tính tò mò mà xích lại gần chồng mình để nhìn vào tờ giấy kia rồi lại giật mình hét lên một tiếng nhỏ khi nhìn thấy dòng chữ kinh dị như được viết bằng máu chảy xuống ở trong tờ giấy mặc dù ông Yusaku vẫn nhìn chằm chằm vào nó không nhúc nhích. Quả không hổ danh là nhà tiểu thuyết gia trinh thám hàng đầu thế giới a~ Thấy máu cũng không sợ chút nào hết à.

- Lá thư này là được viết bằng máu, chỉ là hình như đã bị pha trộn máu với mực in rồi. Bố vẫn có thể ngửi thấy được mùi sắt đặc trưng của máu.

- Liệu có thể nào... đây là máu của Shin-chan? – Yukiko che miệng, thốt lên đầy ngạc nhiên

- Chắc không phải đâu. Em đừng như vậy nữa. Ran, con dường như có điều muốn nói?

Yusaku nhìn lên con dâu, nhìn thẳng vào đôi mắt tím violet kia khiến cô dường như có cảm giác ông đang đọc thấu tâm can mình vậy. Ran rụt rè lên tiếng, thực sự chẳng giống tác phong của một nữ luật sư hàng đầu Nhật Bản gì cả.

- Lúc nãy nghe đoạn ghi âm kia, con đã cảm thấy nghi ngờ rồi, nhưng liệu có thể nào chuyện này có dính dáng tới B.O không ạ?

Yusaku khẽ lắc đầu

- Không có khả năng, những kẻ đấy đang ở trong nhà ngục hiện đại tối tân nhất được hợp tác xây dựng giữa CIA và FBI, không thể nào có chuyện có kẻ vượt ngục được nhà tù tối tân ấy.

- Vâng, có lẽ vậy...

Yusaku nhìn vào tờ mã code kia thêm một hồi lâu nữa trước khi trả lại cho con dâu mình rồi ông đứng lên, quyết định ra về, Ran cũng theo đó mà đứng dậy đi tiễn cha mẹ chồng ra đến tận cửa. Trước khi cất bước rời đi, vị tiểu thuyết gia hàng đầu Nhật Bản có quay lại nhìn cô rồi bảo:

- Theo như những gì ta đoán, những mã code được gửi đến cho con vẫn chưa dừng lại đâu. Khi nào nhận được 1 mã mới, hãy báo cho ta biết, chúng ta sẽ cùng giải mã bí ẩn này.

- Vâng, con biết rồi ạ.

Nói rồi ông cùng Yukiko cất bước rời đi, tạm biệt Ran và hướng về căn nhà của họ.

Và quả nhiên đúng như những gì Yusaku đã đoán, một tuần sau, một mã code mới lại được gửi đến hòm thư nhà Kudo.

__________________________________

Mừng sinh nhật thằng em trai họ của Au nên au update chap mới lên cùng mọi người thưởng thức. Nên cảm ơn nó đi, nếu như không phải hôm nay là sinh nhật nó thì au sẽ đợi đến 2 tuần nữa mới up đấy. Viết gấp rút trong mấy ngày không biết có thỏa mãn các bạn đọc không nữa ha? ^o^

__________________________________

Next chap:

Ngôn ngữ - Bảng mã

Quá khứ - Ước hẹn

Thư viện - Bức ảnh

Sự thật?

Nước mắt - Nụ cười

"Anh yêu em."

--------------------------

Au thề au hứa au đảm bảo: Tối nay hoặc ngày mai sẽ có chap mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top