Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4 (hồi kí)

'9/2/1995 - Chúng tôi phải rời nhau trong những năm tháng thanh xuân đầy rẫy sự mơ mộng và hoài bão. Chỉ đáng tiếc giấc mơ quá ngắn còn hiện thực quá dài, chúng tôi xa nhau trong sự cô đơn và tiếc nuối của những năm tháng tuổi trẻ ấy! NHỚ ANH!'

'Ngày mai kia nếu có phút giây vô tình thấy nhau, sẽ nói câu gì?'

Đó là một buổi chiều ở rừng cây rẻ quạt ngập tràn trong ánh nắng vàng của mùa thu, dù đã gần chuyển sang mùa đông, nhưng cái tiết trời còn dư âm lại đôi chút nét yên bình và màu nắng vàng nhạt tuyệt đẹp ấy!

Mùa thu ôm tôi vào một giấc mơ tuyệt đẹp, đẹp đến nỗi khiến trái tim tôi xao xuyến rồi lại có chút nao lòng. Đến khi giật mình tỉnh giấc thì lại cảm thấy nuối tiếc!

Tôi dừng xe trước một tiệm hoa mang đậm nét cổ kính, ở quầy lễ tân, cô nhân viên nhiệt tình hỏi: "Chào chị, chị định mua hoa nào ạ?"

Ánh mắt tôi đưa nhìn một hồi, rồi dừng lại ở một khóm hoa diên vĩ xanh. Cô nhân viên lại tiếp lời: "Chị mua hoa diên vĩ à, có dịp gì không?"

"À không, tôi chỉ chưng nó ở phòng khách nhà mình!"

Cô nhân viên cười rồi gói cho tôi một bó hoa, tôi vui vẻ ôm nó mang về nhà!

Như thói quen, tôi gọi tên anh: "Kyosuke, nhìn xem em mới mua hoa diên vĩ - loài hoa anh thích đây!"

Trong thanh âm của không gian đáp lại tôi là sự im lặng, tôi lại nhớ rằng, hóa ra anh đã mất cách đây 5 năm trước. Nụ cười tôi vội tắt, thay vào đó là âm thanh thỗn thức trong lòng, trái tim tôi vô thức đập mạng liên hồi, cơn đau nhói lên không ngừng. Định thần lại nỗi mất mát trong quá khứ mà tôi dần bình tĩnh lại, ngồi một góc trong bóng tối! Hóa ra tôi vẫn chưa thể chữa được hết căn bệnh quá khứ của mình! "Rối loạn lưỡng cực"

Tôi đau khổ mà nhớ về anh. 

Những đêm thao thức, hoài niệm về ký ức mà tôi và anh có nhau như chưa từng trôi qua! Mỗi ngày với tôi như nhiều năm qua đi, tôi chẳng còn có thể nhớ khuôn mặt anh. Chưa lúc nào mà tôi mong mỏi gặp anh như lúc này! 

Tôi ngồi đó mà ôm đầu rồi ngất lịm đi! Trong suốt nhiều năm nay, anh vẫn là thứ mà tôi không ngừng tìm kiếm, giá như tôi có thể nói yêu anh, giá như tôi có thể ôm anh thật chặt, giá như... tôi có thể hôn anh nhiều hơn.

.....

Phải, thanh xuân của tôi qua đi là như thế đó! Mọi thứ bây giờ chỉ còn có thể khơi gợi bằng cụm từ "giá như, nếu như,...". Đúng thật, thanh xuân qua đi bây giờ tôi chỉ có thể khơi lại bằng "giá như". Mọi ký ức, hoài niệm của tôi về nó chỉ còn là điều đáng tiếc!

'Thanh xuân là khoảng thời gian đẹp, đừng để thanh xuân trôi qua là điều đáng tiếc!' 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top