Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

p3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

“Anh Trần, anh cũng không kém cạnh.”

Tôi nhếch nửa khóe miệng, cắn chặt răng kéo dài chữ “anh Trần”.

Trần Hữu đen mặt hoàn toàn.

“Tính cách của chị vẫn luôn như vậy, từ trước đến nay chưa từng tùy tiện cúi đầu, nhưng cũng rất kiêu ngạo, anh Trần Hữu, đây cũng không phải là ngày đầu tiên anh quen biết chị ấy, sao anh lại ngạc nhiên như vậy.”

Lời nói vô tình của Lục Văn Kha khiến cho mọi người có mặt tại đây nhớ lại câu chuyện năm đó.

Trần Hữu theo đuổi tôi rất khó khăn.

Tuy tôi là người bình thường nhưng cũng không dễ dàng chìm đắm trong sự phồn hoa giả tạo, Trần Hữu rất giàu có.

Hắn cho tôi rất nhiều thứ mà bây giờ tôi không thể có được và sau này cũng không thể có được.

Nhưng đáng tiếc những thứ đó chung quy lại vẫn không thuộc về tôi.

Chính vì quá tỉnh táo nên tôi đã từ chối Trần Hữu hết lần này đến lần khác, điều này khiến cho Trần Hữu vô cùng đau khổ.

Có một lần, bên ngoài trời mưa to.

Hắn còn chạy đến dưới lầu nhà tôi, mong ngóng nhìn vào cửa sổ phòng tôi, ngày hôm đó, hắn dầm mưa bao lâu thì tôi cũng nép sau tấm rèm đứng nhìn hắn bấy lâu.

Chính vào khoảnh khắc đó có lẽ tôi bắt đầu rung động.

Trần Hữu không những không từ bỏ mà ngược lại còn đẩy nhanh tiến độ theo đuổi hơn.

Con đường theo đuổi vợ của hắn rất gian nan và lận đận, cho nên khi đó toàn bộ giới showbiz ở Bắc Kinh cũng bị hắn làm cho long trời lở đất.

Về sau, hắn đã theo đuổi được tôi đúng như ý nguyện.

Biết được tin tức này, người phản đối đầu tiên chính là ông Trần của hắn.

Trong mắt ông ấy, tôi là một cô gái hám tiền nhìn thấy tiền là sáng mắt.

Thêm vào đó, hai bên cũng không môn đăng hộ đối, cũng không có khả năng hạnh phúc.

Huống chi, tôi không thể mang lại sự giúp đỡ nào cho Trần Hữu, thậm chí tôi sẽ trở thành trò cười để người khác bàn tán, còn cản trở tương lai của Trần Hữu.

Nhưng Trần Hữu không quan tâm nhiều như vậy, thích chính là thích, muốn thì theo đuổi, theo đuổi được rồi thì sẽ chung sống với nhau thật tốt.

Ông Trần thất vọng về đứa cháu này, vừa yêu vừa mắng, thậm chí còn buông lời này.

Ông ấy nói rằng, có tôi thì không có hắn.

Có hắn thì không có tôi.

Tên khốn Trần Hữu này năm đó xử lý rất tuyệt, ông nội vừa mới nói xong hắn đã quay đầu rời đi.

Thậm chí hắn còn không thèm mang theo hành lý mà cứ thế bước vào nhà tôi.

Lúc đó hắn ghé khuôn mặt vô sỉ của mình sáp vào người tôi, cười nói: “Anh không có tiền rồi, sau này em phải nuôi anh đấy.”

Tôi liếc mắt nhìn, đưa tay đẩy hắn ra, nhưng hắn còn chưa ăn tối nên tôi vẫn nấu cho hắn chén cháo.

Như vậy, tôi và hắn chính thức sống chung với nhau.

Đường đường là thái tử gia trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh mà trải qua cuộc sống của người bình thường cũng không phàn nàn lấy một câu, nhưng cuối cùng tôi vẫn áy náy.

Nếu như không phải vì tôi thì hắn không cần phải từ bỏ nhiều thứ như vậy.

Dường như hắn nhìn thấy sự phiền não trong lòng tôi, nắm tay tôi rồi nở một nụ cười không màng đến gì và nói với tôi một cách nghiêm túc: “Thanh Thanh à, ở bên cạnh em mới là cuộc sống mà anh mong muốn. Nếu như không có em, dù có tiền thì cuộc sống cũng không hạnh phúc.”

Tôi rất cảm động.

Kể từ ngày đó, Trần Hữu cũng không ngồi ở nhà nhàn rỗi mà bắt đầu ra ngoài tìm kiếm việc làm, đừng nhìn bình thường hắn cà lơ phất phơ, nhưng thật ra cũng có bản lĩnh thật sự.

Không lâu sau, hắn kiếm được rất nhiều tiền từ việc làm thêm.

Ông nội Trần Hữu thấy trên người hắn không có tiền, thế mà cũng có thể khiến cuộc sống lên như diều gặp gió nên rất tức giận.

Hai bên cứ giữ cục diện giằng co với nhau, mà trận giằng co này kéo dài tận hai năm.

Mãi đến hai năm trước, sau khi Trần Hữu cầu hôn tôi thì thái độ của ông nội hắn mới hòa hoãn, ông ấy mới tiếp nhận tôi.

Nhưng đoạn tình yêu ngày trước được mọi người biết đến và ghen tị, giờ đây đã trở thành một mảnh cát vụn nát tan theo thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top