Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

p6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Trần Thâm dừng xe, khẽ mím môi: “Tất nhiên rồi.”

“Được! Tôi muốn kết hôn vào ngày mai, tôi muốn một hôn lễ lớn nhất, tôi phải áp đảo tên Trần Hữu, tôi muốn cho cả thế giới biết rằng, không có hắn thì tôi vẫn có thể có một hôn lễ nở mày nở mặt!”

“Tuân lệnh.”

Trong mắt Trần Thâm tràn ngập ý cười, tựa như hoàn toàn không hề để ý tới chuyện làm khó người khác này, anh bước xuống xe, lịch sự mở cửa ghế phụ: “Chúng ta đi lấy giấy chứng nhận thôi.”

“Bây giờ sao?”

Tôi bị sốc bởi lời nói của anh.

Tám giờ tối.

Cục Dân Chính đã tan làm rồi, chúng tôi đi đâu để lấy giấy chứng nhận được?

Như thể anh nhìn ra sự hoài nghi của tôi, anh đưa tay ra xoa tóc tôi: “Không cần lo lắng, cứ giao hết cho anh.”

“Nhưng tôi không mang căn cước công dân và hộ khẩu.”

“Cứ giao hết cho anh.”

“Tôi vẫn chưa thông báo cho bố mẹ tôi.”

“Cứ giao lại cho anh.”

“Vậy về phía ông nội…”

“Ông ấy đã biết từ lâu rồi.”

???

Tôi ngơ ngác không hiểu gì.

12.
Trần Thâm bật thốt ra, dường như anh có chút không tự nhiên mà quay đầu đi: “Tám năm trước ông ấy đã biết anh thích em rồi.”

Đợi đã.

Tám năm trước?

Tôi mở to mắt, đó là thời điểm Trần Hữu bắt đầu theo đuổi tôi.

Lúc đó Trần Thâm vẫn đang du học ở nước ngoài.

Chưa đầy hai năm sau khi trở về Trung Quốc, anh đã tiếp quản chuyện công ty của nhà họ Trần, cũng tức là cách đây năm năm trước, quãng thời gian này chúng tôi còn chưa gặp nhau.

Làm sao mà anh có thể…

Chẳng lẽ Trần Thâm nhận nhầm người?

Trong lòng tôi tràn đầy sự nghi hoặc, nhưng Trần Thâm cũng không có ý định giải thích nhiều thêm về chuyện này.

Anh lái xe rất chậm rãi, ngay cả một người bị say tàu xe như tôi cũng không cảm thấy khó chịu khi ngồi trên xe, hơn nữa, trong xe còn có một mùi thơm đặc biệt thoang thoảng mà tôi đã từng ngửi thấy trước đây.

“Anh dùng mùi hương gì vậy? Thơm quá.”
Tôi lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này, anh mỉm cười khúc khích: “Định thần hương, ngày mai sẽ cho người mang đến cho em.”

???

Không phải, tôi không yêu cầu chuyện này.

Tôi hơi bối rối và không thích ứng được.

“Xin lỗi, là do anh quá gấp gáp rồi. Rõ ràng đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, cũng còn vài ngày nữa thôi nhưng không biết vì sao, trong tim anh luôn có một giọng nói vang lên. Nó bảo anh không được chần chừ, mà phải giữ em thật chặt.”

Lời nói của Trần Thâm khiến tôi vô cùng bất ngờ.

Ngày thường anh là một người thờ ơ lạnh nhạt, luôn giữ khoảng cách an toàn nhất định với mọi người.

Không có ai có thể phá vỡ nguyên tắc này.

Bao gồm cả bố anh, ông Trần.

Nhưng bây giờ, sao tôi cảm thấy dường như anh ấy không phải là kiểu người cao cao tại thượng khiến cho người ta không thể nào chạm tới giống như những gì người khác nói nhỉ?

Sau khi nhận được căn cước công dân và sổ hộ khẩu.

Chúng tôi đã đến Cục Dân Chính.

Các nhân viên đã chờ sẵn ở bên trong.

Tôi ngơ ngác đi theo Trần Thâm, chỉ trong chốc lát, thủ tục đã hoàn tất, đáng lẽ phải đợi một tuần mới có thể nhận giấy đăng ký kết hôn, nhưng chúng tôi lại nhận được luôn.

Tôi nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn mới tinh, không khỏi cảm thán: “Em và Trần Hữu đã đính hôn hai năm, trước mắt cũng sắp kết hôn rồi, nhưng hắn không quan tâm đến chuyện đi lấy giấy chứng nhận, không ngờ rằng hôm nay em và anh lại đi nhận giấy chứng nhận trước.”

Trần Thâm không nói gì, anh chỉ nắm chặt lấy tay tôi.

Nóng bỏng.

Rực cháy.

Dường như đang muốn nói thầm với tôi rằng.

Lựa chọn tôi, không phải là sự tùy hứng.

Muốn cưới tôi, không phải là suy nghĩ bất chợt.

Nhận giấy chứng nhận kết hôn, càng không phải là hành động nóng vội, bốc đồng.

Tôi hơi choáng váng: “Em còn phải làm gì nữa không?”

“Không cần đâu, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh sẽ đến đón em đúng giờ.”

Anh chở tôi về đến nhà, nhìn tôi lên lầu rồi mới lái xe rời đi.

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Một nhóm người tiến vào nhà tôi.

Trang điểm.

Tạo kiểu tóc.

Loay hoay mặc váy cưới.

Tôi nghĩ rằng thời gian một đêm quá gấp gáp, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận được.

Nhưng không ngờ rằng, trang điểm và váy cưới đều vô cùng hợp với tôi.

Kích thước vừa phải.

Tôi nhìn bản thân mình lột xác trong gương mà cảm thấy hơi choáng váng.

Trần Thâm… sao có thể hiểu rõ tôi như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top