Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

p7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cô dâu đẹp quá.”

Lời khen ngợi của chuyên viên trang điểm kéo tôi trở về thực tại.

Trần Thâm đến đón tôi như đã hứa, nhưng anh không lên lầu, tôi cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.

“Căng thẳng sao?”

Ngoài cửa sổ xe vang lên tiếng phóng viên bật đèn flash chụp ảnh.

Không cần nghĩ cũng biết được đây là chuyện do Trần Thâm làm.

Những gì mà anh hứa với tôi, anh đều thực hiện từng cái một.

“Không căng thẳng, em rất vui.”

“Trần Thâm, cảm ơn anh.”

Tôi nắm lấy tay anh, nâng cằm lên để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nhất của mình.

Đương nhiên Trần Thâm biết tôi đang nghĩ gì, anh cúi thấp đầu, khóe môi hơi nhếch lên tích cực phối hợp với tôi.

Phóng viên đã chụp lại khoảnh khắc này.
Trước khi đến hội trường, những bức ảnh này đã tràn lan trên mạng xã hội.

Cư dân mạng đều vô cùng bùng nổ.

[Không phải Tống Thanh Thanh vừa chia tay với Trần Hữu sao? Tại sao lại kết hôn với Trần Thâm? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cháu dâu và chú? Có cần phải kích thích như vậy không?]

[Hay lắm, đây không phải là văn “em không thể làm vợ anh thì sẽ làm thím của anh” hay sao?]

[Hmm, tuy rằng Trần Thâm chỉ lớn hơn Trần Hữu năm tuổi, nhưng dựa vào thân phận của anh ấy, như vậy sẽ không tốt cho Tống Thanh Thanh hay sao?],

[Ô hay, có gì không tốt? Trần Hữu có thể kết hôn với người khác ngay lập tức, vậy Tống Thanh Thanh sao lại không thể gả cho chú hai của cậu ta? Làm người đừng có mà tiêu chuẩn kép, tôi ủng hộ Tống Thanh Thanh! Hay lắm chị ơi!]

[Vậy thì không không thể vì thế mà kết hôn tùy tiện với người khác được.]

[Giỏi thật, bây giờ kết hôn mà giống như trò đùa vậy à?]

Trong khi tôi đang lướt các dòng bình luận
Trần Hữu đã gửi đến một loạt tin nhắn.

[Tống Thanh Thanh, cô muốn kết hôn sao?]

[Lại còn gả cho chú hay của tôi?]

[Cô đang chơi tôi đấy à?]

[Tống Thanh Thanh, cô đừng giả chết nữa, nhanh chóng trả lời tôi, vì sao lại gả cho chú ấy? Chúng ta vừa mới chia tay một đêm, hai người vẫn luôn liên lạc với nhau sao?].

[Hay là nói, hai người đã sớm ở bên nhau rồi đúng không?]

[Cô thật thú vị.]

[Cô là người đầu tiên cắm sừng tôi.]
15.

Trần Hữu đang phát điên.

Tôi liếc mắt một cái rồi trực tiếp trả lời hai chữ.

[Đồ ngu.]

Trần Thâm bị tôi chọc người.

Đồng thời anh cũng đăng một bài post lên weibo.

[Đừng tin tin đồn nhảm, đừng tung tin đồn, tôi yêu Thanh Thanh, là tôi theo đuổi cô ấy.]

Sau khi nhìn thấy weibo, tôi sửng sốt: “Thật ra anh không cần phải làm như vậy, họ chỉ nói suông thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến em cả.”

“Nếu không ảnh hưởng đến em, vậy vì sao anh không thể nói ra?”

Trần Thâm nói.

Tôi mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.
Xe nhanh chóng dừng lại, đã đến khách sạn rồi.

Sau khi đến nơi, tôi mới phát hiện hôn lễ của tôi được sắp xếp ở tầng trên , phía trên địa điểm tổ chức đám cưới của Trần Hữu và Lục Văn Kha.

Tôi đoán là do Trần Thâm cố ý sắp xếp như vậy.

Nhưng bây giờ tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác.

Nhìn thấy hai bóng sáng quen thuộc, tôi dừng bước chân lại, hai mắt đỏ lên.

16.
“Bố, mẹ…”

Hôm qua tôi đã gửi tin nhắn cho bọn họ, nói với họ tất cả những chuyện đã xảy ra, bao gồm cả chuyện chia tay, hủy hôn và đăng ký kết hôn.

Họ không trả lời, tôi cứ nghĩ rằng bọn họ tức giận về sự bốc đồng của tôi.

Cứ ngỡ rằng bọn họ sẽ không đến.

Không ngờ rằng bọn họ không chỉ đến mà còn gọi cả tất cả họ hàng thân thích đến hôn lễ của tôi.

Chỉ vẻn vẹn trong vòng một đêm ngắn ngủi.

Muốn gọi mọi người tề tựu đầy đủ, thông báo đến mọi người và giải thích rõ ràng.

Đây không phải là chuyện dễ dàng.

Bố mẹ đi đến ôm chầm lấy tôi: “Đứa bé ngốc nghếch này.”

“Trần Hữu không cưới con là bởi vì nó không có mắt, không có phúc của nó. Con gái của chúng ta là cô gái tốt nhất trên đời này, con phải nhớ kỹ dù con quyết định làm gì đi nữa thì chúng ta đều ở phía sau làm chỗ dựa cho con.”

Trần Thâm đi tới, xuyên qua làn nước mắt tôi nhận ra tư thế bước đi của anh hơi kỳ lạ.

“Chân anh bị làm sao vậy?”

Anh không nói gì.

Ngược lại bố mẹ tôi là bật cười trước.

Nhìn thấy dáng vẻ thần bí của bọn họ, sự tò mò trong lòng tôi lên đến đỉnh điểm.

Nhưng vào thời khắc này.

Trần Hữu đột nhiên mặc vest xông vào.
“Tống Thanh Thanh, cô không được phép kết hôn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top